Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 52: Bước ra từ quỷ môn quan
Anh vẫn là lần đầu tiên chữa trị cho người khác ngoại trừ những người quan trọng như Lãnh Liệt Hàn và Đường Sâm. . . , hơn nữa đối phương lại còn là một cô gái.
Khi anh bắt đầu động thủ, vô tình nói ra một câu "Thật là không nghĩ đến, Hàn cư nhiên lại để anh chữa trị cho một cô gái, nhìn cái bộ dạng muốn chết kia của anh ta. . . chậc chậc. . ."
Những lời này có lẽ Hạ Du Huyên đã nghe thấy, vốn nhịp tim dần dần yếu đi, thế nhưng trong nháy mắt lại kịch liệt nhảy lên. Lăng Thiếu Bạch không dám chậm trễ, lập tức toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần chữa trị.
Lăng Thiếu Bạch vừa mới bước ra khỏi phòng giải phẫu, không đến một giây đồng hồ, Lãnh Liệt Hàn vốn đang suy sụp tinh thần ngồi ở một bên, vội vàng xông tới túm lấy cổ áo của anh, thanh âm giống như ma quỷ đến từ địa ngục vang lên "Bảo bối của tôi thế nào? Nói!"
Trên trán Lăng Thiếu Bạch rớt xuống một giọt mồ hôi lớn "Lão đại, đừng kích động, vừa mới bước ra từ quỷ môn quan, đã không còn gì đáng ngại. Chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?" Trái tim Lãnh Liệt Hàn vừa mới không dễ dàng hạ xuống một chút, lại bị anh nhấc lên.
"Bởi vì nội tạng bên trong cơ thể của cô ấy xuất huyết, không biết sau khi tỉnh lại sẽ trở thành bộ dạng gì, có thể không sao, cũng có thể . . . trở thành người thực vật. Thế nhưng thể chất của cô ấy rất tốt, sẽ không có chuyện gì. Tỉnh lại. . . Ngắn thì ba tháng, dài thì một năm, thậm chí . . . là vĩnh viễn." Lăng Thiếu Bạch chật vật giải thích.
Nếu như không phải cô ấy theo bản năng tự bảo vệ mình, đã sớm mất mạng rồi.
Lãnh Liệt Hàn nghe xong, tia máu trong mắt càng ngày càng đậm "Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến cô ấy tỉnh lại, hơn nữa phải vẹn toàn không hao tổn gì. Nếu không . . . "
Lăng Thiếu Bạch hung hăng nuốt xuống từng ngụm nước bọt. Đại ca, cho dù y thuật của tôi có cao đến đâu đi chăng nữa, cũng phải dựa vào ý chí của bệnh nhân nữa a.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Du Huyên được các y tá thận trọng đẩy ra ngoài. Lãnh Liệt Hàn lập tức tiến lên, những người khác cũng vây quanh ở một bên "Huyên Huyên. . . Không được có chuyện."
Phòng chăm sóc đặc biệt
Toàn thân Lãnh Liệt Hàn mặc một bộ quần áo khử trùng. Ngồi bên cạnh cô gái đẹp như ma quỷ đến không giống thật.
Nhẹ nhàng yêu quý vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt "Bảo bối, tỉnh lại đi có được hay không? Không được ngủ. Ngủ rất mệt mỏi."
"Em có biết không? Khi anh nghe thấy em bị tai nạn, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi."
"Anh rất sợ, em sẽ đột ngột biến mất."
"Anh rất sợ, em sẽ ngủ mãi, vĩnh viễn rời khỏi anh."
"Bảo bối, tỉnh lại có được hay không? Đùa như thế này không vui chút nào a."
"Tỉnh lại a. Anh muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập linh khí đó của em, anh muốn nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của em, anh muốn nhìn thấy bộ dạng quật cường của em có được hay không?"
Đêm đó, Lãnh Liệt Hàn không ngừng trò chuyện với Hạ Du Huyên. Người bên ngoài nhìn thấy không khỏi đau lòng.
Từ lúc nào, ma vương luôn luôn khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi, lại có thể vì một cô gái mà trở thành bộ dạng tiều tuỵ như vậy?
Khi anh bắt đầu động thủ, vô tình nói ra một câu "Thật là không nghĩ đến, Hàn cư nhiên lại để anh chữa trị cho một cô gái, nhìn cái bộ dạng muốn chết kia của anh ta. . . chậc chậc. . ."
Những lời này có lẽ Hạ Du Huyên đã nghe thấy, vốn nhịp tim dần dần yếu đi, thế nhưng trong nháy mắt lại kịch liệt nhảy lên. Lăng Thiếu Bạch không dám chậm trễ, lập tức toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần chữa trị.
Lăng Thiếu Bạch vừa mới bước ra khỏi phòng giải phẫu, không đến một giây đồng hồ, Lãnh Liệt Hàn vốn đang suy sụp tinh thần ngồi ở một bên, vội vàng xông tới túm lấy cổ áo của anh, thanh âm giống như ma quỷ đến từ địa ngục vang lên "Bảo bối của tôi thế nào? Nói!"
Trên trán Lăng Thiếu Bạch rớt xuống một giọt mồ hôi lớn "Lão đại, đừng kích động, vừa mới bước ra từ quỷ môn quan, đã không còn gì đáng ngại. Chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?" Trái tim Lãnh Liệt Hàn vừa mới không dễ dàng hạ xuống một chút, lại bị anh nhấc lên.
"Bởi vì nội tạng bên trong cơ thể của cô ấy xuất huyết, không biết sau khi tỉnh lại sẽ trở thành bộ dạng gì, có thể không sao, cũng có thể . . . trở thành người thực vật. Thế nhưng thể chất của cô ấy rất tốt, sẽ không có chuyện gì. Tỉnh lại. . . Ngắn thì ba tháng, dài thì một năm, thậm chí . . . là vĩnh viễn." Lăng Thiếu Bạch chật vật giải thích.
Nếu như không phải cô ấy theo bản năng tự bảo vệ mình, đã sớm mất mạng rồi.
Lãnh Liệt Hàn nghe xong, tia máu trong mắt càng ngày càng đậm "Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến cô ấy tỉnh lại, hơn nữa phải vẹn toàn không hao tổn gì. Nếu không . . . "
Lăng Thiếu Bạch hung hăng nuốt xuống từng ngụm nước bọt. Đại ca, cho dù y thuật của tôi có cao đến đâu đi chăng nữa, cũng phải dựa vào ý chí của bệnh nhân nữa a.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Du Huyên được các y tá thận trọng đẩy ra ngoài. Lãnh Liệt Hàn lập tức tiến lên, những người khác cũng vây quanh ở một bên "Huyên Huyên. . . Không được có chuyện."
Phòng chăm sóc đặc biệt
Toàn thân Lãnh Liệt Hàn mặc một bộ quần áo khử trùng. Ngồi bên cạnh cô gái đẹp như ma quỷ đến không giống thật.
Nhẹ nhàng yêu quý vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt "Bảo bối, tỉnh lại đi có được hay không? Không được ngủ. Ngủ rất mệt mỏi."
"Em có biết không? Khi anh nghe thấy em bị tai nạn, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi."
"Anh rất sợ, em sẽ đột ngột biến mất."
"Anh rất sợ, em sẽ ngủ mãi, vĩnh viễn rời khỏi anh."
"Bảo bối, tỉnh lại có được hay không? Đùa như thế này không vui chút nào a."
"Tỉnh lại a. Anh muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập linh khí đó của em, anh muốn nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của em, anh muốn nhìn thấy bộ dạng quật cường của em có được hay không?"
Đêm đó, Lãnh Liệt Hàn không ngừng trò chuyện với Hạ Du Huyên. Người bên ngoài nhìn thấy không khỏi đau lòng.
Từ lúc nào, ma vương luôn luôn khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi, lại có thể vì một cô gái mà trở thành bộ dạng tiều tuỵ như vậy?
Tác giả :
Băng Đồng M