Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 49: Nồng nhiệt
"Này? Chờ một chút, tại sao cô biết tôi có vị hôn thê? hơn nữa còn biết cô ta chạy trốn?" Vẻ mặt Đường Sâm tỏ ra nghi hoặc, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm nhìn Lãnh Liệt Hàn.
Đáng tiếc, Lãnh Liệt Hàn ngoài bày ra vẻ mặt cưng chiều nhìn vào bảo bối của mình, lại không lộ ra bất kỳ biểu hiện nào khác.
"Hử? À, tôi chỉ là tuỳ tiện lên mạng tìm kiếm một chút tư liệu của anh mà thôi." Hạ Du Huyên tỏ ra không sao cả nói.
"Cái gì!? Toàn bộ tin tức đó đã bị phong toả, cô làm sao có thể tra ra?" Đường Sâm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quả nhiên a, người có thể ở chung với cái tên yêu nghiệt kia, đều không phải là người. Thế nhưng anh dường như đã quên, anh cũng là người cùng phe với Lãnh Liệt Hàn, điều này chẳng khác nào tự nói mình không phải là người.
"Chậc chậc, Đường thiếu, cái này anh không biết rồi, anh thử nghĩ chút xem, hiện nay khoa học kỹ thuật đã phát triển rất nhiều rồi a, đặc biệt là cái đó của Hàn nhà tôi." Một câu lơ đãng của Hạ Du Huyên đã thành công làm cho ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn phong toả trên người cô.
Cảm giác trên người có một luồng ánh mắt nóng bỏng, Hạ Du Huyên theo bản năng nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn, được rồi, cô nhất thời lỡ miệng nói ra ba chữ 'Hàn nhà tôi'.
Đường Sâm chỉ cảm thấy da gà nổi đầy đất, xoa xoa cánh tay nói "Ah ~ ~ ~ hai người thật là. . . . thôi quên đi, tôi đi tìm điểm tâm ngọt ngào của mình đây." Nếu nói đến điểm tâm ngọt ngào, chính là một đám phụ nữ kia của Đường Sâm. Người đàn ông này, thật là vô cùng hoa tâm.
Hạ Du Huyên liếc nhìn bóng lưng Đường Sâm rời đi, nhẹ giọng nói “Chậc chậc, quá hoa tâm, thảo nào vị hôn phu lại chạy trốn cùng người đàn ông khác.”
Lãnh Liệt Hàn lúc này đem cằm đặt lên vai cô, khí nóng thở ra phun vào cổ của cô "Nhóc con, em vừa mới gọi anh là gì?"
"Hix. . . . Cái gì?" Cả người Hạ Du Huyên bắt đầu run run.
Bàn tay to của Lãnh Liệt Hàn bắt đầu không an phận chu du trên người cô "Hử? Đã quên rồi?"
Bàn tay to của người đàn ông đặt lên nơi đẫy đà của cô, chọc cho Hạ Du Huyên không tự chủ được ngâm nga ra tiếng "Ưm. . . ."
"Bảo bối, em thật mẫn cảm." Người đàn ông cười khẽ, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô gái. Ôm lấy cô trực tiếp đi lên lầu hai, đá văng cửa phòng.
Phần lưng vừa chạm vào giường lớn mềm mại, người đàn ông ngay lập tức đè lên, nhanh chóng xé rách quần áo trên thân thể hai người. Không một mảnh vải che thân.
Cánh môi vừa rời khỏi, bàn tay to lớn men theo đường cong đi xuống, dừng lại bên ngoài hoa viên bí mật của Hạ Du Huyên, trêu chọc nhuỵ hoa nhỏ bé kia.
"Ân ưm. . ." Hạ Du Huyên khó chịu ngâm khẽ, thân thể rất nóng.
Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn biểu hiện của cô, ngậm lấy vành tai trắng nõn giống như rất ngon miệng "Nhóc con, gọi anh."
"Ưm. . . Hàn, Hàn của em. . . " Âm thanh kiều mị vừa dứt, vật to lớn của người đàn ông lập tức đặt vào bên ngoài lỗ nhỏ của người con gái. Dùng sức đẩy một cái đến tận đáy.
"A Ưm. . . Ưm. . ." Hạ Du Huyên không ngừng được run rẩy, vật to lớn của người đàn ông khiến cô sắp không chịu nổi.
Lãnh Liệt Hàn cúi đầu hôn tên từng chỗ từng chỗ một trên người cô. Hạ thân điên cuồng vận động, đối với bảo bối của mình, anh giống như không bao giờ ăn đủ.
Bên trong gian phòng, nhanh chóng tràn ngập hương vị mập mờ.
Đáng tiếc, Lãnh Liệt Hàn ngoài bày ra vẻ mặt cưng chiều nhìn vào bảo bối của mình, lại không lộ ra bất kỳ biểu hiện nào khác.
"Hử? À, tôi chỉ là tuỳ tiện lên mạng tìm kiếm một chút tư liệu của anh mà thôi." Hạ Du Huyên tỏ ra không sao cả nói.
"Cái gì!? Toàn bộ tin tức đó đã bị phong toả, cô làm sao có thể tra ra?" Đường Sâm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quả nhiên a, người có thể ở chung với cái tên yêu nghiệt kia, đều không phải là người. Thế nhưng anh dường như đã quên, anh cũng là người cùng phe với Lãnh Liệt Hàn, điều này chẳng khác nào tự nói mình không phải là người.
"Chậc chậc, Đường thiếu, cái này anh không biết rồi, anh thử nghĩ chút xem, hiện nay khoa học kỹ thuật đã phát triển rất nhiều rồi a, đặc biệt là cái đó của Hàn nhà tôi." Một câu lơ đãng của Hạ Du Huyên đã thành công làm cho ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn phong toả trên người cô.
Cảm giác trên người có một luồng ánh mắt nóng bỏng, Hạ Du Huyên theo bản năng nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn, được rồi, cô nhất thời lỡ miệng nói ra ba chữ 'Hàn nhà tôi'.
Đường Sâm chỉ cảm thấy da gà nổi đầy đất, xoa xoa cánh tay nói "Ah ~ ~ ~ hai người thật là. . . . thôi quên đi, tôi đi tìm điểm tâm ngọt ngào của mình đây." Nếu nói đến điểm tâm ngọt ngào, chính là một đám phụ nữ kia của Đường Sâm. Người đàn ông này, thật là vô cùng hoa tâm.
Hạ Du Huyên liếc nhìn bóng lưng Đường Sâm rời đi, nhẹ giọng nói “Chậc chậc, quá hoa tâm, thảo nào vị hôn phu lại chạy trốn cùng người đàn ông khác.”
Lãnh Liệt Hàn lúc này đem cằm đặt lên vai cô, khí nóng thở ra phun vào cổ của cô "Nhóc con, em vừa mới gọi anh là gì?"
"Hix. . . . Cái gì?" Cả người Hạ Du Huyên bắt đầu run run.
Bàn tay to của Lãnh Liệt Hàn bắt đầu không an phận chu du trên người cô "Hử? Đã quên rồi?"
Bàn tay to của người đàn ông đặt lên nơi đẫy đà của cô, chọc cho Hạ Du Huyên không tự chủ được ngâm nga ra tiếng "Ưm. . . ."
"Bảo bối, em thật mẫn cảm." Người đàn ông cười khẽ, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô gái. Ôm lấy cô trực tiếp đi lên lầu hai, đá văng cửa phòng.
Phần lưng vừa chạm vào giường lớn mềm mại, người đàn ông ngay lập tức đè lên, nhanh chóng xé rách quần áo trên thân thể hai người. Không một mảnh vải che thân.
Cánh môi vừa rời khỏi, bàn tay to lớn men theo đường cong đi xuống, dừng lại bên ngoài hoa viên bí mật của Hạ Du Huyên, trêu chọc nhuỵ hoa nhỏ bé kia.
"Ân ưm. . ." Hạ Du Huyên khó chịu ngâm khẽ, thân thể rất nóng.
Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn biểu hiện của cô, ngậm lấy vành tai trắng nõn giống như rất ngon miệng "Nhóc con, gọi anh."
"Ưm. . . Hàn, Hàn của em. . . " Âm thanh kiều mị vừa dứt, vật to lớn của người đàn ông lập tức đặt vào bên ngoài lỗ nhỏ của người con gái. Dùng sức đẩy một cái đến tận đáy.
"A Ưm. . . Ưm. . ." Hạ Du Huyên không ngừng được run rẩy, vật to lớn của người đàn ông khiến cô sắp không chịu nổi.
Lãnh Liệt Hàn cúi đầu hôn tên từng chỗ từng chỗ một trên người cô. Hạ thân điên cuồng vận động, đối với bảo bối của mình, anh giống như không bao giờ ăn đủ.
Bên trong gian phòng, nhanh chóng tràn ngập hương vị mập mờ.
Tác giả :
Băng Đồng M