Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 158: Ngoại truyện : Xe máy đổi thành xe ba bánh
Editor: M. Nyoko
——— —————— —————— —————— —————— ————
Ôm cô lật người, để cho lưng cô đối với mình.
“Bảo bối, chỉ có thể nghĩ tới anh nha.” Lãnh Liệt Hàn nói xong, từ sau lưng xuyên vào.
“A... Ừ, Lãnh Liệt Hàn!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên xấu hổ, không dám ngẩng đầu.
Người đàn ông này, người đàn ông này lại từ phía sau....
Lãnh liệt Hàn cười, bàn tay từ phía sau đặt lên nụ hoa của cô.
“Bảo bối, mới vừa gọi anh là cái gì? Hả?” Lãnh Liệt Hàn vừa nguy hiểm vừa nói chuyện.
“Em... Em... Hàn, không nên như vậy có được hay không?” Hạ Du Huyên vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào gối đầu.
Lãnh Liệt Hàn nghe lời của cô..., chẳng những không đi ra ngoài, vậy mà tùy ý vận động ở bên trong “Tiểu gia hỏa, tại sao? Em có tính dẻo dai rất tốt, tư thế gì cũng có thể a.”
Bàn tay Lãnh Liệt Hàn vuốt ve tròn trịa của cô, lồng ngực cứng rắn tựa vào phần lưng của cô, đầu lưới ẩm nóng liếm da thịt bóng loáng như mới sinh của cô.
Dáng vẻ tà mị so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn!
“Hít..” Hạ Du Huyên hít sâu một hơi.
Lúc này cô quỳ gối trên giường, thân thể cúi xuống.
“Hàn, ông xã. Em thật sự biết lỗi rồi. Em không bao giờ thân ái cùng Dạ Dạ, chỉ cùng anh thân ái; không cùng Dạ Dạ tắm rửa, chỉ cùng anh tắm; không bao giờ.... A....” Hạ Du Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, nói.
Còn chưa nói hết, anh lật người cô lại, hai người mặt đối mặt.
“E hèm... Bảo bối, ngoan, nhớ lời của em nói.” Lãnh Liệt Hàn ngước mắt, ở trong đôi mắt màu xanh dương nồng nặc ngọn lửa cháy.
Hạ Du Huyên kinh ngạc nhìn người đàn ông này, gật đầu một cái.
Một lớp kích tình lợi hại hơn, để cho hai người lần nữa triền miên.
——— —————— ———–
Nhà để xe
Xe thể thao đủ loại, xe đua, ở chỗ này chỉ có thể có nhiều hơn, không có nhiều nhất.
Hai thân thể nho nhỏ, lúc này bận rộn, chơi đùa bên cạnh hai chiếc xe ba bánh.
Tại sao có xe ba bánh?
“Oa, Tước. Ngươi xem, hai chiếc xe này thật tốt. Đoán chừng chờ chú Hắc Xà cùng chú Độc Xà trở lại, nhất định sẽ tán dương chúng ta.” hai chân Đường Thiếu Ngôn tréo nguẩy, ngồi ở trên một bên ghế, hài lòng nhìn hai cỗ xe vốn là xe máy, bị hai tiểu tử kia đổi thành xe ba bánh!
Lãnh Dạ Tước nhếch môi, trong mắt có sự thành công, lóng lánh trong trẻo ánh sáng lạnh lùng.
Một ngày sau, Sở Thiên Ngạo gọi điện thoại cho Hạ Du Huyên nói tối nay sẽ trở về, cho nên Lãnh Liệt Hàn hạ lệnh muốn chuẩn bị tốt, chiêu đãi Sở đương gia.
Trong Thủy Tinh cung, bận rộn mấy bóng dáng:
Thanh Long cùng Hề Linh phụ trách phòng bếp, Ngân Long cùng Mộc Nhĩ phụ trách vệ sinh.
“Mẹ, hôm nay con cùng Thiếu Ngôn đi ở nhà bà nội.” Lãnh Dạ Tước khéo léo nói với Hạ Du Huyên.
“Hả? Tại sao?” Hạ Du Huyên vùi ở trong ngực Lãnh Liệt Hàn, không hiểu nhìn hai tiểu tử kia.
Lãnh Liệt Hàn nhẹ liếc nhìn Lãnh Dạ Tước, tên tiểu tử này....
“Không có gì, bởi vì hôm nay bà nội cũng trở về, không thể để cho ba lão nhân gia cô độc như vậy.” Lãnh Dạ Tước rõ ràng mạch lạc nói.
“Hả? Phải ha.” Hạ Du Huyên nhíu mày, bình thường Dạ Dạ cũng không thấy ngoan như vậy, cả ngày kề cận mình không nói, vẫn tranh giành cùng Lãnh Liệt Hàn.
Sao lúc này ngoan như vậy?
Ngoại truyện: Thêm dầu thêm mỡ
——— —————— —————— —————— —————— —————-
“Hả? Phải ha.” Hạ Du Huyên nhíu mày, bình thường Dạ Dạ cũng không thấy ngoan như vậy, cả ngày kề cận mình không nói, vẫn tranh giành cùng Lãnh Liệt Hàn.
Sao lúc này ngoan như vậy?
“Mẹ đồng ý rồi hả?” Lãnh Dạ Tước còn không đợi Hạ Du Huyên trả lời, liền tự nhiên vui mừng.
Hạ Du Huyên cùng Lãnh Liệt Hàn liếc mắt nhìn nhau, Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhìn Hạ Du Huyên, lại nhìn Lãnh Dạ Tước âm lãnh nói:
“Chúng ta có thể nghênh đón bà nội bọn họ lại đây.”
Một câu nói, khiến Lãnh Dạ Tước hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Liếc mắt nhìn Đường Thiếu Ngôn đồng ý như đưa đám.
Dạ Dạ: nguy rồi, nếu để cho Hắc Xà bọn họ phát hiện chiếc xe máy biến thành xe ba bánh, sẽ giết chúng ta hay không?
Thiếu Ngôn: không có chuyện gì, nói không chừng cha ngươi biết sẽ khen chúng ta?
Dạ Dạ: ngươi tự mình an ủi thật đúng là không ra hồn.
Hạ Du Huyên như có điều suy nghĩ nhìn hai tiểu tử kia đang dùng ánh mắt truyền tin tức.
Buổi tối
“Cậu, mợ, hoan nghênh trở lại.” Lãnh Dạ Tước khéo léo kêu lên.
Cậu thương hắn nhất rồi.
Đường Thiếu Ngôn cũng đi theo Lãnh Dạ Tước hô tiếng cậu, mợ.
“Hắc, hai tiểu tử kia, lại gây họa?” Sở Thiên Ngạo sủng ái ngắt gương mặt của hai tiểu tử kia, mỗi lần bọn họ gây họa, đều là chạy đến sau lưng hắn.
Mình trở về Anh quốc, cái hai tên Tiểu Gia Hỏa này cũng không biết là dựa vào người nào?
Lãnh Dạ Tước cùng Đường Thiếu Ngôn liếc mắt nhìn nhau, bướng bỉnh le lưỡi.
“A!!!” Hắc Xà cùng Độc Xà đồng thời kêu to.
Một nhóm người hấp tấp chạy tới.
“Éc.. Thế nào?”
“Là đàn ông, kêu la cái gì.” Đường Sâm một tay ôm Mộc Y Sương, một cái tay khác cố ý móc lỗ tai.
“Là ai? Người nào đổi xe máy của chúng ta thành xe ba bánh rồi hả?” Hắc Xà cùng Độc Xà cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm. Đây chính là bọn họ bỏ ra tới trăm vạn lắp lại thành xe máy.
“Phốc...”
“Ha ha ha...” Toàn bộ mọi người cười, Đường Sâm cười kịch liệt nhất, rơi nước mắt rồi.
“Đường thiếu, không phải là ngươi chứ?” Hắc Xà quét mắt một nhóm người, cuối cùng ngừng ở trên người cười lợi hại nhất Đường Sâm.
Đường Sâm rõ ràng cười không thở nổi “Ha ha... Ai, mắc cười quá, ha ha cười chết ta rồi.”
“Không đúng, nếu như là hắn, không thể nào vẫn ở chỗ này.” Độc Xà cau mày.
Cuối cùng mới vừa tới hiện trường một nhà Lãnh Liệt Hàn cộng thêm Đường Thiếu Ngôn.
Hạ Du Huyên khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn hai tiểu tử bên cạnh kia, mới sâu kín nói “Không bằng các người đến chỗ cửa hàng lắp lại, rồi tới hỏi tội sau?”
Hắc Xà cùng Độc Xà sững sờ, đúng vậy, sao bọn họ không nghĩ tới?!
“Đúng vậy, cám ơn Lãnh gia đương gia chủ mẫu.” Hai kẻ ngu ngốc đi rồi.
Đoàn người vẫn như cũ cười không dứt trở lại phòng khách Thủy Tinh cung. Hồi này, hai tiểu tử kia ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên.
Hai tiểu tử kia khác thường như vậy, nếu là bình thường hai người này giỏi nhất thêm dầu thêm mỡ, bỏ đá xuống giếng rồi. Lúc này...
Bởi vì tất cả mọi người đang cười, ngược lại không thấy hai người cười.
“Huyên Huyên, nếu là hai người biết bị ngươi đùa rồi, còn không trở lại?” Sở Thiên Ngạo đã sớm biết, chuyện này, chính là hai tiểu tử lúc này rất biết điều kia làm.
——— —————— —————— —————— —————— ————
Ôm cô lật người, để cho lưng cô đối với mình.
“Bảo bối, chỉ có thể nghĩ tới anh nha.” Lãnh Liệt Hàn nói xong, từ sau lưng xuyên vào.
“A... Ừ, Lãnh Liệt Hàn!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên xấu hổ, không dám ngẩng đầu.
Người đàn ông này, người đàn ông này lại từ phía sau....
Lãnh liệt Hàn cười, bàn tay từ phía sau đặt lên nụ hoa của cô.
“Bảo bối, mới vừa gọi anh là cái gì? Hả?” Lãnh Liệt Hàn vừa nguy hiểm vừa nói chuyện.
“Em... Em... Hàn, không nên như vậy có được hay không?” Hạ Du Huyên vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào gối đầu.
Lãnh Liệt Hàn nghe lời của cô..., chẳng những không đi ra ngoài, vậy mà tùy ý vận động ở bên trong “Tiểu gia hỏa, tại sao? Em có tính dẻo dai rất tốt, tư thế gì cũng có thể a.”
Bàn tay Lãnh Liệt Hàn vuốt ve tròn trịa của cô, lồng ngực cứng rắn tựa vào phần lưng của cô, đầu lưới ẩm nóng liếm da thịt bóng loáng như mới sinh của cô.
Dáng vẻ tà mị so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn!
“Hít..” Hạ Du Huyên hít sâu một hơi.
Lúc này cô quỳ gối trên giường, thân thể cúi xuống.
“Hàn, ông xã. Em thật sự biết lỗi rồi. Em không bao giờ thân ái cùng Dạ Dạ, chỉ cùng anh thân ái; không cùng Dạ Dạ tắm rửa, chỉ cùng anh tắm; không bao giờ.... A....” Hạ Du Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, nói.
Còn chưa nói hết, anh lật người cô lại, hai người mặt đối mặt.
“E hèm... Bảo bối, ngoan, nhớ lời của em nói.” Lãnh Liệt Hàn ngước mắt, ở trong đôi mắt màu xanh dương nồng nặc ngọn lửa cháy.
Hạ Du Huyên kinh ngạc nhìn người đàn ông này, gật đầu một cái.
Một lớp kích tình lợi hại hơn, để cho hai người lần nữa triền miên.
——— —————— ———–
Nhà để xe
Xe thể thao đủ loại, xe đua, ở chỗ này chỉ có thể có nhiều hơn, không có nhiều nhất.
Hai thân thể nho nhỏ, lúc này bận rộn, chơi đùa bên cạnh hai chiếc xe ba bánh.
Tại sao có xe ba bánh?
“Oa, Tước. Ngươi xem, hai chiếc xe này thật tốt. Đoán chừng chờ chú Hắc Xà cùng chú Độc Xà trở lại, nhất định sẽ tán dương chúng ta.” hai chân Đường Thiếu Ngôn tréo nguẩy, ngồi ở trên một bên ghế, hài lòng nhìn hai cỗ xe vốn là xe máy, bị hai tiểu tử kia đổi thành xe ba bánh!
Lãnh Dạ Tước nhếch môi, trong mắt có sự thành công, lóng lánh trong trẻo ánh sáng lạnh lùng.
Một ngày sau, Sở Thiên Ngạo gọi điện thoại cho Hạ Du Huyên nói tối nay sẽ trở về, cho nên Lãnh Liệt Hàn hạ lệnh muốn chuẩn bị tốt, chiêu đãi Sở đương gia.
Trong Thủy Tinh cung, bận rộn mấy bóng dáng:
Thanh Long cùng Hề Linh phụ trách phòng bếp, Ngân Long cùng Mộc Nhĩ phụ trách vệ sinh.
“Mẹ, hôm nay con cùng Thiếu Ngôn đi ở nhà bà nội.” Lãnh Dạ Tước khéo léo nói với Hạ Du Huyên.
“Hả? Tại sao?” Hạ Du Huyên vùi ở trong ngực Lãnh Liệt Hàn, không hiểu nhìn hai tiểu tử kia.
Lãnh Liệt Hàn nhẹ liếc nhìn Lãnh Dạ Tước, tên tiểu tử này....
“Không có gì, bởi vì hôm nay bà nội cũng trở về, không thể để cho ba lão nhân gia cô độc như vậy.” Lãnh Dạ Tước rõ ràng mạch lạc nói.
“Hả? Phải ha.” Hạ Du Huyên nhíu mày, bình thường Dạ Dạ cũng không thấy ngoan như vậy, cả ngày kề cận mình không nói, vẫn tranh giành cùng Lãnh Liệt Hàn.
Sao lúc này ngoan như vậy?
Ngoại truyện: Thêm dầu thêm mỡ
——— —————— —————— —————— —————— —————-
“Hả? Phải ha.” Hạ Du Huyên nhíu mày, bình thường Dạ Dạ cũng không thấy ngoan như vậy, cả ngày kề cận mình không nói, vẫn tranh giành cùng Lãnh Liệt Hàn.
Sao lúc này ngoan như vậy?
“Mẹ đồng ý rồi hả?” Lãnh Dạ Tước còn không đợi Hạ Du Huyên trả lời, liền tự nhiên vui mừng.
Hạ Du Huyên cùng Lãnh Liệt Hàn liếc mắt nhìn nhau, Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhìn Hạ Du Huyên, lại nhìn Lãnh Dạ Tước âm lãnh nói:
“Chúng ta có thể nghênh đón bà nội bọn họ lại đây.”
Một câu nói, khiến Lãnh Dạ Tước hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Liếc mắt nhìn Đường Thiếu Ngôn đồng ý như đưa đám.
Dạ Dạ: nguy rồi, nếu để cho Hắc Xà bọn họ phát hiện chiếc xe máy biến thành xe ba bánh, sẽ giết chúng ta hay không?
Thiếu Ngôn: không có chuyện gì, nói không chừng cha ngươi biết sẽ khen chúng ta?
Dạ Dạ: ngươi tự mình an ủi thật đúng là không ra hồn.
Hạ Du Huyên như có điều suy nghĩ nhìn hai tiểu tử kia đang dùng ánh mắt truyền tin tức.
Buổi tối
“Cậu, mợ, hoan nghênh trở lại.” Lãnh Dạ Tước khéo léo kêu lên.
Cậu thương hắn nhất rồi.
Đường Thiếu Ngôn cũng đi theo Lãnh Dạ Tước hô tiếng cậu, mợ.
“Hắc, hai tiểu tử kia, lại gây họa?” Sở Thiên Ngạo sủng ái ngắt gương mặt của hai tiểu tử kia, mỗi lần bọn họ gây họa, đều là chạy đến sau lưng hắn.
Mình trở về Anh quốc, cái hai tên Tiểu Gia Hỏa này cũng không biết là dựa vào người nào?
Lãnh Dạ Tước cùng Đường Thiếu Ngôn liếc mắt nhìn nhau, bướng bỉnh le lưỡi.
“A!!!” Hắc Xà cùng Độc Xà đồng thời kêu to.
Một nhóm người hấp tấp chạy tới.
“Éc.. Thế nào?”
“Là đàn ông, kêu la cái gì.” Đường Sâm một tay ôm Mộc Y Sương, một cái tay khác cố ý móc lỗ tai.
“Là ai? Người nào đổi xe máy của chúng ta thành xe ba bánh rồi hả?” Hắc Xà cùng Độc Xà cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm. Đây chính là bọn họ bỏ ra tới trăm vạn lắp lại thành xe máy.
“Phốc...”
“Ha ha ha...” Toàn bộ mọi người cười, Đường Sâm cười kịch liệt nhất, rơi nước mắt rồi.
“Đường thiếu, không phải là ngươi chứ?” Hắc Xà quét mắt một nhóm người, cuối cùng ngừng ở trên người cười lợi hại nhất Đường Sâm.
Đường Sâm rõ ràng cười không thở nổi “Ha ha... Ai, mắc cười quá, ha ha cười chết ta rồi.”
“Không đúng, nếu như là hắn, không thể nào vẫn ở chỗ này.” Độc Xà cau mày.
Cuối cùng mới vừa tới hiện trường một nhà Lãnh Liệt Hàn cộng thêm Đường Thiếu Ngôn.
Hạ Du Huyên khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn hai tiểu tử bên cạnh kia, mới sâu kín nói “Không bằng các người đến chỗ cửa hàng lắp lại, rồi tới hỏi tội sau?”
Hắc Xà cùng Độc Xà sững sờ, đúng vậy, sao bọn họ không nghĩ tới?!
“Đúng vậy, cám ơn Lãnh gia đương gia chủ mẫu.” Hai kẻ ngu ngốc đi rồi.
Đoàn người vẫn như cũ cười không dứt trở lại phòng khách Thủy Tinh cung. Hồi này, hai tiểu tử kia ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên.
Hai tiểu tử kia khác thường như vậy, nếu là bình thường hai người này giỏi nhất thêm dầu thêm mỡ, bỏ đá xuống giếng rồi. Lúc này...
Bởi vì tất cả mọi người đang cười, ngược lại không thấy hai người cười.
“Huyên Huyên, nếu là hai người biết bị ngươi đùa rồi, còn không trở lại?” Sở Thiên Ngạo đã sớm biết, chuyện này, chính là hai tiểu tử lúc này rất biết điều kia làm.
Tác giả :
Băng Đồng M