Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 141: Anh chỉ quên Hạ Du Huyên
"Đừng nhìn nữa, anh ta không tới đâu." Đường Sâm nhíu mày, hay là vẫn không nên nói đi?
"A, mình về trước đây. Sương Sương cậu đi chơi cùng người đàn ông nhà cậu đi." Hạ Du Huyên cười khẽ một tiếng, nét bi thống chợt lóe rồi biến mất rất nhanh.
Không đến sao? Là không chịu tha thứ cho cô vì ba năm qua đã không gọi lấy một cú điện thoại, thậm chí cả một tin nhắn cũng không gửi?
Đường Sâm nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Du Huyên.
Mộc Y Sương giật tay Đường Sâm đang lôi kéo mình ra "Này, tên Đường Sâm chết tiệt này, anh làm cái gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Nam, nam nữ thụ thụ bất thân? !" Đường Sâm bốc hỏa nhìn Mộc Y Sương.
Nhìn vào trang phục của cô lúc này "Mẹ nó, em thật không coi anh là đàn ông hay sao hả? Dám ăn mặc hở hang như vậy?"
"Làm sao không? Không phải chỉ là lộ lưng thôi sao? có gì đáng ngại chứ. Mọi người thử nhìn Huyên Huyên xem, còn bốc hỏa hơn nhiều a." Mộc Y Sương khó chịu kêu to.
"Em còn nói. Nếu không phải Lãnh Liệt Hàn đã quên Huyên Huyên thì Huyên Huyên bây giờ còn có thể tự do rời đi như vậy sao?" Đường Sâm phát hiện mình đã làm lộ chuyện, vội vàng bịt miệng lại.
Thanh Long và Ngân Long tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cái mồm rộng này.
"Anh. . .Anh nói cái gì? Cái gì đã quên Huyên Huyên?" Mộc Y Sương nhíu mày, gắt gao túm chặt bả vai Đường Sâm.
Ra sức lay động "Anh nói đi, câu vừa rồi là có ý gì?"
Đường Sâm để mặc Mộc Y Sương lay lay bản thân, phía sau, đám người Hề Linh đã đi tới. Nghi hoặc nhìn Mộc Y Sương.
Hồng Nguyệt nhíu mày, tiến lên hỏi "Sương Sương, làm sao vậy?"
"Anh nói đi." Mộc Y Sương không để ý đến Hồng Nguyệt, tiếp tục hỏi Đường Sâm.
Đường Sâm nhìn thoáng qua năm cô gái, rồi nhìn Thanh Long và Ngân Long.
"Mộc tiểu thư, cô trước buông Đường thiếu ra đã, có gì từ từ nói." Thanh Long tiến lên, dùng sức ngăn Mộc Y Sương lại.
Hề Linh trừng to hai mắt, quan sát nhìn Đường Sâm "Sương Sương, người đàn ông này hẳn không phải là người đàn ông của Đầu đi."
Mộc Y Sương nhíu mày "Không phải."
"Hô, thật là may." Lạc Tình vỗ vỗ ngực.
"Làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng ánh mắt của Đầu kém như vậy, nhìn người đàn ông này ngốc chết đi được." Mộc Nhĩ cố ý cười trêu.
"Cái gì? ! Ngốc? Tôi không phải người đàn ông của Hạ Du Huyên, tôi là người đàn ông của cô gái này." Đường Sâm chỉ vào Mộc Y Sương.
Đám người Hề Linh nhìn thoáng qua Mộc Y Sương, rồi quay ra nhìn Đường Sâm.
Mộc Y Sương mặt đầy hắc tuyền "Đừng nói sang chuyện khác, nói cho tôi biết, lời vừa rồi là có ý gì.?"
"Có nghĩa anh là người đàn ông của Mộc Y Sương, em là người phụ nữ của Đường Sâm anh!" Đường Sâm mới không nói.
"Anh không chịu nói, được, tôi đi tìm Lãnh Liệt Hàn." Mộc Y Sương tức giận, định rời đi thì bị Đường Sâm giữ chặt.
Đường Sâm nhận mệnh nói "Từ sau khi Huyên Huyên gặp chuyện không may, Hàn liền chỉ quên một mình Huyên Huyên, hơn nữa. . ."
Mộc Y Sương sốt ruột hỏi "Hơn nữa cái gì? Mau nói đi."
"Đương gia chuẩn bị đính hôn cùng thiên kim Lâm thị." Thanh Long tiếp tục nói.
"Thời gian dự định là tối mai." Tuy Ngân Long cực kỳ không muốn nói ra, thế nhưng vẫn phải nói.
Có lẽ, các cô ấy sẽ có biện pháp ngăn tiệc đính hôn ngày mai lại!
"A, mình về trước đây. Sương Sương cậu đi chơi cùng người đàn ông nhà cậu đi." Hạ Du Huyên cười khẽ một tiếng, nét bi thống chợt lóe rồi biến mất rất nhanh.
Không đến sao? Là không chịu tha thứ cho cô vì ba năm qua đã không gọi lấy một cú điện thoại, thậm chí cả một tin nhắn cũng không gửi?
Đường Sâm nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Du Huyên.
Mộc Y Sương giật tay Đường Sâm đang lôi kéo mình ra "Này, tên Đường Sâm chết tiệt này, anh làm cái gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Nam, nam nữ thụ thụ bất thân? !" Đường Sâm bốc hỏa nhìn Mộc Y Sương.
Nhìn vào trang phục của cô lúc này "Mẹ nó, em thật không coi anh là đàn ông hay sao hả? Dám ăn mặc hở hang như vậy?"
"Làm sao không? Không phải chỉ là lộ lưng thôi sao? có gì đáng ngại chứ. Mọi người thử nhìn Huyên Huyên xem, còn bốc hỏa hơn nhiều a." Mộc Y Sương khó chịu kêu to.
"Em còn nói. Nếu không phải Lãnh Liệt Hàn đã quên Huyên Huyên thì Huyên Huyên bây giờ còn có thể tự do rời đi như vậy sao?" Đường Sâm phát hiện mình đã làm lộ chuyện, vội vàng bịt miệng lại.
Thanh Long và Ngân Long tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cái mồm rộng này.
"Anh. . .Anh nói cái gì? Cái gì đã quên Huyên Huyên?" Mộc Y Sương nhíu mày, gắt gao túm chặt bả vai Đường Sâm.
Ra sức lay động "Anh nói đi, câu vừa rồi là có ý gì?"
Đường Sâm để mặc Mộc Y Sương lay lay bản thân, phía sau, đám người Hề Linh đã đi tới. Nghi hoặc nhìn Mộc Y Sương.
Hồng Nguyệt nhíu mày, tiến lên hỏi "Sương Sương, làm sao vậy?"
"Anh nói đi." Mộc Y Sương không để ý đến Hồng Nguyệt, tiếp tục hỏi Đường Sâm.
Đường Sâm nhìn thoáng qua năm cô gái, rồi nhìn Thanh Long và Ngân Long.
"Mộc tiểu thư, cô trước buông Đường thiếu ra đã, có gì từ từ nói." Thanh Long tiến lên, dùng sức ngăn Mộc Y Sương lại.
Hề Linh trừng to hai mắt, quan sát nhìn Đường Sâm "Sương Sương, người đàn ông này hẳn không phải là người đàn ông của Đầu đi."
Mộc Y Sương nhíu mày "Không phải."
"Hô, thật là may." Lạc Tình vỗ vỗ ngực.
"Làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng ánh mắt của Đầu kém như vậy, nhìn người đàn ông này ngốc chết đi được." Mộc Nhĩ cố ý cười trêu.
"Cái gì? ! Ngốc? Tôi không phải người đàn ông của Hạ Du Huyên, tôi là người đàn ông của cô gái này." Đường Sâm chỉ vào Mộc Y Sương.
Đám người Hề Linh nhìn thoáng qua Mộc Y Sương, rồi quay ra nhìn Đường Sâm.
Mộc Y Sương mặt đầy hắc tuyền "Đừng nói sang chuyện khác, nói cho tôi biết, lời vừa rồi là có ý gì.?"
"Có nghĩa anh là người đàn ông của Mộc Y Sương, em là người phụ nữ của Đường Sâm anh!" Đường Sâm mới không nói.
"Anh không chịu nói, được, tôi đi tìm Lãnh Liệt Hàn." Mộc Y Sương tức giận, định rời đi thì bị Đường Sâm giữ chặt.
Đường Sâm nhận mệnh nói "Từ sau khi Huyên Huyên gặp chuyện không may, Hàn liền chỉ quên một mình Huyên Huyên, hơn nữa. . ."
Mộc Y Sương sốt ruột hỏi "Hơn nữa cái gì? Mau nói đi."
"Đương gia chuẩn bị đính hôn cùng thiên kim Lâm thị." Thanh Long tiếp tục nói.
"Thời gian dự định là tối mai." Tuy Ngân Long cực kỳ không muốn nói ra, thế nhưng vẫn phải nói.
Có lẽ, các cô ấy sẽ có biện pháp ngăn tiệc đính hôn ngày mai lại!
Tác giả :
Băng Đồng M