Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70
Chương 31
Lúc Đồng Tuyết Lục đến nhà họ Từ, nhà họ Từ đang ăn cơm.
Người nhà họ Từ nhìn thấy mấy chị em Đồng Tuyết Lục đến nhà mình, thì có chút sửng sốt.
Cuối cùng vẫn là Chu Phương phản ứng lại đầu tiên: “A, em gái, mọi người mau vào nhà ngồi đi.”
Phòng ở của nhà họ Từ còn nhỏ hơn, đơn sơ hơn cả nhà họ Đồng, chỉ vài mét vuông mà ba người lớn và một đứa trẻ con ở, vô cùng chen chúc.
Lúc này trong lòng bà Từ đang ôm một cậu bé khoảng hai tuổi, khuôn mặt bà ta rất khó coi, thối như mương vậy.
Đồng Tuyết Lục giả vờ không nhìn thấy, mỉm cười nói: “Chị Chu Phương, hay là mọi người cứ ăn cơm trước đi, chúng em ở ngoài chờ mọi người, đợi nhà mình ăn xong rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Từ Bách Căn uống vội bát cháo trong tay, chỉ hai ba miếng đã hết sạch, anh ta đứng dậy nói: “Mẹ trẻ con, em thu dọn bát đũa đi, rồi mời em gái vào nhà ngồi.”
Chu Phương đáp lời chồng, sau đó nói với Đồng Tuyết Lục: “Bên ngoài nhiều muỗi, các em vào nhanh đi đừng đứng bên ngoài.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, lúc này mới nắm tayĐồng Miên Miên vào nhà.
Đồng thời còn quan sát vẻ mặt của hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương một chút, xem ra bọn họ cũng thể hiện rõ là mình không vui, trong lòng cô không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tuy Đồng Gia Minh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt nhìn người cơ bản vẫn phải có.
Nhìn tình hình này xem ra vợ chồng Từ Bách Căn đều không có lòng tham, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu người.
Tuy rằng bà Từ mang vẻ mặt không vui, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra lời nào không dễ nghe, bà đưa cháu cho con dâu mình, bê bát đũa ra ngoài rửa sạch.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Tuyết Lục nói thẳng: “Hôm nay chúng em đến đây, là vì chuyện công việc trong xưởng dệt.”
Từ Bách Căn gật đầu, trên mặt mang theo một tia xấu hổ: “Nên như thế. Ngày hôm đó khi em về, lẽ ra anh chị nên đến nói chuyện với các em trước, chỉ là hôm đó đứa nhỏ nhà anh bị ốm, phải mang nó đến bệnh việc kiểm tra, hôm sau em lại về thành phố mất rồi.”
Chu Phương gật đầu phụ họa với chồng mình: “Hôm nay biết em đã quay lại, anh chị đang định ăn cơm xong sẽ qua nhà các em, không ngờ các em lại tới trước rồi.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Em định ngày mai đến xưởng dệt làm việc, còn tiền lương của chị Chu Phương mấy ngày trước, đợi đến khi nhận lương em sẽ bảo Gia Minh mang qua đây cho anh chị.”
“Cảm ơn em gái.”
Chu Phương cười nói cảm ơn, trong lòng lại âm thầmthở dài một hơi.
Từ ngày mai cô lại thất nghiệp rồi, đến lúc đó mẹ chồng lại lải nhải suốt ngày, mắng cô vô dụng, làm liên lụy con trai bà.
Cô và Từ Bách Căn quen nhau từ khi hai người đi học, chỉ là điều kiện gia đình hai người không giống nhau, Từ Bách Căn là người thành phố, còn cô là dân quê.
Mẹ chồng vẫn luôn muốn tìm con dâu trong thành phố, cho nên sau khi cô gả đến đây, mẹ chồng vẫn luôn khó chịu ra mặt với cô, ghét bỏ khắp nơi.
Tuy rằng cô có bằng cấp hai, nhưng công tác trong thành phố này giống như một cây củ cải một cái hố, không có người ra khỏi rất khó xin vào.
Vốn dĩ lần này bọn họ định mua vị trí công việc của nhà họ Đồng, không ngờ đột nhiên Đồng Tuyết Lục lại quay về, chuyện mua vị trí công việc tất nhiên không thực hiện được nữa.
Tuy rằng trong lòng bọn họ có chút khó chịu, nhưng vị trí công việc này vốn dĩ chính là của nhà họ Đồng, trả lại cho người ta là chuyện đương nhiên.
Đồng Tuyết Lục thấy trên mặt hai vợ chồng bọn họ thật sự không có cảm xúc oán hận, lúc này cô mới tung ra nửa sau kế hoạch: “Gia Minh chuẩn bị quay về trường học đọc sách, vị trí công nhân bốc xếp chúng em định bán đi, không biết anh Từ và chị Chu Phương có quen biết ai muốn mua không?”
Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương nghe thấy lời này thì có chút sững sờ: “Bán đi? Ngườu nhà các em không cần công việc này sao?”
Ở quê Đồng Đại Quân còn hai người em trai, trước kia mỗi lần người ở quê lên đây đều sẽ oán hận vì không có công việc, có lần còn ép Đồng Đại Quân tìm việc cho bọn họ, lần đó bọn họ dây dưa ở thành phố hơn nửa tháng mới cầm tiền chạy lấy ngwo.ừi.
Ở quê còn hai người em trai như vậy, nhà họ thật lòng muốn bán công việc ấy đi sao?
Đồng Tuyết Lục giả vờ giả vịt thở dài nói: “Tất nhiên là cần, bởi vì trước đó bà nội em bị điên rồi, đi đến đâu cũng cần người ở bên cạnh chăm sóc, hai chú nhà em hiếu thảo, đều muốn ở lại nông thôn chăm sóc bà, nên bảo chúng em bán công việc này đi.”
“Hả, điên rồi?”
Vẻ mặt hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương đều khiếp sợ.
Nửa năm trước khi bà Đồng đến đây, người vẫn còn rất khỏe mạnh, mỗi bữa còn đòi ăn hai cái bánh bao nhân thịt lớn, khi mắng chửi người còn hùng hùng hổ hổ, sao có thể nói điên là điên ngay được?
Nghe thấy lời này, Đồng Gia Minh cũng sững sờ quay đầu nhìn Đồng Tuyết Lục một cái.
Nhưng rất nhanh cậu đã cúi đầu xuống, không vạch trần lời nói dối của cô.
Người nhà họ Từ nhìn thấy mấy chị em Đồng Tuyết Lục đến nhà mình, thì có chút sửng sốt.
Cuối cùng vẫn là Chu Phương phản ứng lại đầu tiên: “A, em gái, mọi người mau vào nhà ngồi đi.”
Phòng ở của nhà họ Từ còn nhỏ hơn, đơn sơ hơn cả nhà họ Đồng, chỉ vài mét vuông mà ba người lớn và một đứa trẻ con ở, vô cùng chen chúc.
Lúc này trong lòng bà Từ đang ôm một cậu bé khoảng hai tuổi, khuôn mặt bà ta rất khó coi, thối như mương vậy.
Đồng Tuyết Lục giả vờ không nhìn thấy, mỉm cười nói: “Chị Chu Phương, hay là mọi người cứ ăn cơm trước đi, chúng em ở ngoài chờ mọi người, đợi nhà mình ăn xong rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Từ Bách Căn uống vội bát cháo trong tay, chỉ hai ba miếng đã hết sạch, anh ta đứng dậy nói: “Mẹ trẻ con, em thu dọn bát đũa đi, rồi mời em gái vào nhà ngồi.”
Chu Phương đáp lời chồng, sau đó nói với Đồng Tuyết Lục: “Bên ngoài nhiều muỗi, các em vào nhanh đi đừng đứng bên ngoài.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, lúc này mới nắm tayĐồng Miên Miên vào nhà.
Đồng thời còn quan sát vẻ mặt của hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương một chút, xem ra bọn họ cũng thể hiện rõ là mình không vui, trong lòng cô không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tuy Đồng Gia Minh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt nhìn người cơ bản vẫn phải có.
Nhìn tình hình này xem ra vợ chồng Từ Bách Căn đều không có lòng tham, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu người.
Tuy rằng bà Từ mang vẻ mặt không vui, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra lời nào không dễ nghe, bà đưa cháu cho con dâu mình, bê bát đũa ra ngoài rửa sạch.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Tuyết Lục nói thẳng: “Hôm nay chúng em đến đây, là vì chuyện công việc trong xưởng dệt.”
Từ Bách Căn gật đầu, trên mặt mang theo một tia xấu hổ: “Nên như thế. Ngày hôm đó khi em về, lẽ ra anh chị nên đến nói chuyện với các em trước, chỉ là hôm đó đứa nhỏ nhà anh bị ốm, phải mang nó đến bệnh việc kiểm tra, hôm sau em lại về thành phố mất rồi.”
Chu Phương gật đầu phụ họa với chồng mình: “Hôm nay biết em đã quay lại, anh chị đang định ăn cơm xong sẽ qua nhà các em, không ngờ các em lại tới trước rồi.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Em định ngày mai đến xưởng dệt làm việc, còn tiền lương của chị Chu Phương mấy ngày trước, đợi đến khi nhận lương em sẽ bảo Gia Minh mang qua đây cho anh chị.”
“Cảm ơn em gái.”
Chu Phương cười nói cảm ơn, trong lòng lại âm thầmthở dài một hơi.
Từ ngày mai cô lại thất nghiệp rồi, đến lúc đó mẹ chồng lại lải nhải suốt ngày, mắng cô vô dụng, làm liên lụy con trai bà.
Cô và Từ Bách Căn quen nhau từ khi hai người đi học, chỉ là điều kiện gia đình hai người không giống nhau, Từ Bách Căn là người thành phố, còn cô là dân quê.
Mẹ chồng vẫn luôn muốn tìm con dâu trong thành phố, cho nên sau khi cô gả đến đây, mẹ chồng vẫn luôn khó chịu ra mặt với cô, ghét bỏ khắp nơi.
Tuy rằng cô có bằng cấp hai, nhưng công tác trong thành phố này giống như một cây củ cải một cái hố, không có người ra khỏi rất khó xin vào.
Vốn dĩ lần này bọn họ định mua vị trí công việc của nhà họ Đồng, không ngờ đột nhiên Đồng Tuyết Lục lại quay về, chuyện mua vị trí công việc tất nhiên không thực hiện được nữa.
Tuy rằng trong lòng bọn họ có chút khó chịu, nhưng vị trí công việc này vốn dĩ chính là của nhà họ Đồng, trả lại cho người ta là chuyện đương nhiên.
Đồng Tuyết Lục thấy trên mặt hai vợ chồng bọn họ thật sự không có cảm xúc oán hận, lúc này cô mới tung ra nửa sau kế hoạch: “Gia Minh chuẩn bị quay về trường học đọc sách, vị trí công nhân bốc xếp chúng em định bán đi, không biết anh Từ và chị Chu Phương có quen biết ai muốn mua không?”
Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương nghe thấy lời này thì có chút sững sờ: “Bán đi? Ngườu nhà các em không cần công việc này sao?”
Ở quê Đồng Đại Quân còn hai người em trai, trước kia mỗi lần người ở quê lên đây đều sẽ oán hận vì không có công việc, có lần còn ép Đồng Đại Quân tìm việc cho bọn họ, lần đó bọn họ dây dưa ở thành phố hơn nửa tháng mới cầm tiền chạy lấy ngwo.ừi.
Ở quê còn hai người em trai như vậy, nhà họ thật lòng muốn bán công việc ấy đi sao?
Đồng Tuyết Lục giả vờ giả vịt thở dài nói: “Tất nhiên là cần, bởi vì trước đó bà nội em bị điên rồi, đi đến đâu cũng cần người ở bên cạnh chăm sóc, hai chú nhà em hiếu thảo, đều muốn ở lại nông thôn chăm sóc bà, nên bảo chúng em bán công việc này đi.”
“Hả, điên rồi?”
Vẻ mặt hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương đều khiếp sợ.
Nửa năm trước khi bà Đồng đến đây, người vẫn còn rất khỏe mạnh, mỗi bữa còn đòi ăn hai cái bánh bao nhân thịt lớn, khi mắng chửi người còn hùng hùng hổ hổ, sao có thể nói điên là điên ngay được?
Nghe thấy lời này, Đồng Gia Minh cũng sững sờ quay đầu nhìn Đồng Tuyết Lục một cái.
Nhưng rất nhanh cậu đã cúi đầu xuống, không vạch trần lời nói dối của cô.
Tác giả :
Vân Cát Cẩm Tú