Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 58: Chân tướng
Đó là một con dao dài khoảng 20 cm, trên lưỡi dao còn dính bụi đất mỏng, nhưng dưới ánh mặt trời vấn lóe lên những ánh hàn quang.
Gần như trong nháy mắt con dao được đào lên, Vương Nhị Cẩu đã quay người chạy cực nhanh ra ngoài, Lý Tín Nhiên nhanh tay lẹ mắt nhào lên đè ông ta xuống dưới đất, mấy cảnh sát cũng đồng thời xông tới.
Vương Nhị Cẩu nằm rạp trên mặt đất giãy dụa mấy lần, dần dần từ bỏ chống cự. Tả Dịch thong thả đi tới bên cạnh ông ta, cúi đầu nhìn: "Ông chạy cái gì?"
Vương Nhị Cẩu cắn răng trầm mặc một lúc, không dấu hiệu gào khóc: "Tôi thật sự không cố ý! Tôi không cố ý đâm lão gia."
Mặc dù dáng dấp của Vương Nhị Cẩu không tính là ngưu cao mã đại, nhưng cũng là một người đàn ông vững vàng rắn chắc, cái dáng vẻ khóc đến đứt hơi phối hợp với cơ thể cường tráng thế này khiến cảnh sát bọn họ đều lộ ra nét mặt run rẩy.
Tả Dịch liếc mắt với Lý Tín Nhiên một cái, Lý Tín Nhiên hiểu ý nhấc Vương Nhị Cẩu từ dưới đất lên, nhưng hay tay vẫn vặn ra đằng sau lưng ông ta: "Một người đàn ông to cao như ông khóc cái gì! Theo chúng tôi về cục cảnh sát từ từ nói!"
Vương Nhị Cẩu nghe xong mấy lời này, càng khóc dữ hơn.
Lý Tín Nhiên áp tải Vương Nhị Cẩu vào xe cảnh sát, Tả Dịch nhìn Hầu Tử bên cạnh, nói: "Dẫn cả thím Chu về, tôi có chuyện muốn hỏi bà ta."
"Yes Sir!" Có lẽ do tìm được hung khí nên trong lòng mọi người đều thở phào một hơi, tiếng đáp này của Hầu Tử đặc biệt vang dội. Tả Dịch cười một tiếng, đi theo Lý Tín Nhiên lên xe cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, Tả Dịch kiên nhẫn đợi Vương Nhị Cẩu khóc xong, mới bắt đầu thẩm vấn.
"Ông mới nói không phải ông cố ý đâm Diệp Hồng Sinh, nói tình huống cụ thể lúc đó."
Vương Nhị Cẩu dùng khăn tay lau nước mũi, âm thanh hơi ngẹn ngào: "Ngày đó lúc đầu tôi định đi tìm mấy người bạn đồng hương, nhưng lúc đi lại phát hiện mình hơi sốt. Tôi cảm thấy không thoải mái, lại không muốn đi bệnh viện khám, liền tùy tiện tìm một viên thuốc hạ sốt uống, muốn đợi hết khó chịu rồi đi."
Tả Dịch gật nhẹ, ra hiệu ông ta tiếp tục nói.
Vương Nhị Cẩu lại sụt sịt mấy cái, nói tiếp: "Tôi ngủ rất say, tôi cũng không biết mình ngủ được bao lâu. Sau đó tôi mơ màng nghe thấy một tiếng hét, giống như giọng của tiểu thư. Khi tôi tỉnh lại đã là 8 giờ.Tôi đã bớt nóng rồi nhưng cả ngày không ăn cái gì nên vừa đói vừa khát, liền ở trong phòng tùy tiện tìm một chút đồ ăn. Sau khi ăn xong tôi lại lo lắng tiếng hét vừa rồi, mặc dù tôi cảm thấy do mình nằm mơ nhưng vẫn ra xem thế nào. Tôi đi tới phòng khách, nhìn thấy... nhìn thấy tiểu thư ngất ở bên cạnh cầu thang, trên mặt đất còn một vũng máu!"
"Lúc đó làm mấy giờ?"
"Tôi không biết, đại khái cách lúc tôi tỉnh khoảng mười mấy hai mươi phút." Vương Nhị Cẩu vò vò tóc mình, biểu cảm bối rối, "Lúc ấy tôi bị dọa sợ, lập tức chạy qua. Sắc mặc tiểu thư vô cùng nhợt nhạt, nhưng vẫn còn có hơi thở, lúc đầu tôi nghĩ gọi xe cứu thương, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động vang lên trên tầng."
Lông mày Tả Dịch giật giật, Vương Nhị Cẩu lúc đó có lẽ đã nhìn thấy không phải là Diệp Trăn Trăn đã chết, anh ta mấp máy môi, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Tôi giật nảy mình, tưởng rằng người đẩy tiểu thư xuống vẫn còn ở trên đó chưa đi." Vương Nhị Cẩu nói đến đây, hít vào một hơi thật sâu, "Bên cạnh tiểu thư vừa đúng có một con dao gọt trái cây, tôi liền thuận tay cầm lên phòng thân rồi lên tầng hai. Càng đến gần tầng hai, cái tiếng động kia càng rõ ràng, mà giống như từ phòng lão gia truyền ra. Ngay lúc đó, lúc tôi ở bên ngoài cửa phòng lão gia, một bóng người từ bên trong đột nhiên nhào ta, tôi vô thức cầm dao trên tay đâm tới."
Vương Nhị Cẩu nói đây đây không nói thêm nữa, trong phòng phỏng vấn yên tĩnh chốc lát mới vang lên giọng nói của Tả Dịch: "Người đó là Diệp Hồng Sinh?"
Vương Nhị Cẩu mím môi, vẻ mặt có chút đau khổ: "Đúng vậy... Tôi thật sự không biết người đó là lão gia! Cảnh sát các anh phải tin tôi!"
Vương Nhị Cẩu nói xong lại muốn khóc lên.
Tả Dịch nói: "Vì sao không báo cảnh sát?"
"Tôi, tôi không dám... Tôi còn chưa cưới vợ trẻ, tôi không muốn ngồi tù..." Vương Nhị Cẩu vẫn không cầm được nước mắt, lại bắt đầu khóc như mưa.
Lý Tín Nhiên bị bộ dạng này của ông ta làm cho câm nín, Tả Dịch ngược lại mặt không thay đổi nhìn ông ta: "Sau đó ông chôn hung khí vào vườn hoa?"
"Ừm... đất kia tôi mới thay, sẽ không có ai nghi ngờ."
"Ông gặp thím Chu không?"
"Không có..."
Tả Dịch không tiếp tục phỏng vấn nữa, trực tiếp để Hầu Tử dẫn người đi, lúc Vương Nhị Cẩu rời khỏi, còn khàn giọng gào thét mình không cố ý, đơn giản từng tiếng đứt gan đứt ruột.
Đến tận khi giọng nói của ông ta bị chặn triệt để ngoài cửa, Lý Tín Nhiên mới thở dài một hơi: "Lão đại, lời ông ta nói là sự thật." Căn cứ theo điều tra của bọn họ với Vương Nhị Cẩu, tính cách của người này xác thực tương đối... cái kia... với lại ông ta là người duy nhất không có mâu thuẫn về lợi ích ở Diệp gia, ông ta không có động cơ giết người.
"Ừm." Tả Dịch gật nhẹ đầu, nói: "Dẫn thím Chu đến đây."
Lại một lần nữa ngồi trong phòng thẩm vấn, thím Chu vẫn là dáng vẻ tự nhiên trấn định như trước.
Tả Dịch nhìn bà ta nói: "Ngày 13 tháng 3 đêm đó thật sự có người đánh ngất bà sao?"
Thím Chu không trả lời, Tả Dịch cười cười, tiếp tục nói: "Chúng tôi đã hỏi Tần Không và Vương Nhị Cẩu rồi, bọn họ đều không thừa nhận đánh ngất bà --- điều thật thật kỳ lạ, so với việc giết hại Diệp Hồng Sinh, đánh ngất bà thực sự không tính là gì, bọn họ căn bản không cần phải che giấu. Tôi có lý do nghi ngờ bà đang nói dối, như vậy nếu như bà không bị đánh ngất, vậy trong thời gian một tiếng, bà ở đâu làm gì?"
Thím Chu vẫn không nói chuyện, Tả Dịch giả bộ suy nghĩ, phỏng đoán: "Có lẽ bà cũng không làm cái gì? Sau khi bà về nhà, thấy Tần Không giết hại Diệp Hồng Sinh, lại thấy anh ta đẩy Diệp Trăn Trăn xuống tầng, tiếp đó vợ chồng Diệp Khang Bình đến hiện trường, bọn họ xử lý thi thể của Diệp Trăn Trăn, cũng đẩy Diệp Trăn Trăn giả xuống cầu thang, à trong lúc đó, bà còn nhìn thấy Vương Nhị Cẩu cầm hung khí trong phòng khách, lên tầng hai đâm Diệp Hồng Sinh một nhát. Từ đầu tới cuối, cái gì bà cũng nhìn thấy, nhưng lại không nói ra. Vì cái gì?"
Thím Chu ngước mắt nhìn anh ta một cái, nụ cười lần thứ nhất của Tả Dịch khiến bà ta cảm thấy lạnh sống lưng.
"Trên đời này có một loại người, bọn họ luôn luôn muốn nắm giữ tất cả các tình huống sau đó mới hành động." Mặc dù thím Chu không trả lời, nhưng Tả Dịch vẫn phối hợp nói ra, "Đêm hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, trong lúc nhất thời bà không cách nào phán đoán chính xác, mà nhất là điều làm cho bà giật mình, bà nhìn thấy hai Diệp Trăn Trăn. Bởi vì tình huống quá phức tạp, cho nên bà lựa chọn im lặng theo dõi tình hình --- đương nhiên bà hẳn là còn làm một số chuyện khác, ít nhất bà định thừa dịp trong khoảng thời gian này nghiên cứu một chút về tài sản thừa kế. Khi bà nắm giữ mọi thông tin, bà vì chính bản thân mà chọn ra kế hoạch tốt nhất --- không chỉ khiến bản thân không liên quan, còn giúp cho bà đạt được lợi ích tối ưu nhất. Cho nên bà chỉ điểm Tần Không, dẫn đường để chúng tôi nghi ngờ Vương Nhị Cẩu, bà muốn cho chúng tôi biết thời điểm Diệp Trăn Trăn chết Diệp Hồng Sinh vẫn chưa chết, như vậy, Chu Văn có thể thừa kế tài sản."
Sau khi Tả Dịch nói xong, thím Chu nhìn anh ta thật lâu, mới nói: "Cảnh sát Tả, những lời anh vừa nói là có chứng cứ hay do anh tự mình suy đoán?"
Tả Dịch cười cười nói: "Thật đáng tiếc, đều do tôi suy đoán."
Mặc dù ý tứ anh ta không có chứng cứ nhưng thím Chu cũng bởi vì câu này mà lộ ra tí biểu cảm: "Coi như Tần thiếu gia và Vương Nhị Cẩu không phải là người đánh ngất tôi, nhưng cũng không thẻ loại trừ khả năng có người đánh ngất tôi."
"Cho nên bà vẫn kiên trì với lời khai trước phải không?"
"Đúng vậy?"
Tả Dịch khẽ gật đầu, nhìn bà ta nói: "Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, kế hoạch của bà nhất định phải xây dựng trong trường hợp người chết kia là Diệp Trăn Trăn. Nếu như cô ta không phải là Diệp Trăn Trăn, như vậy di chúc của Diệp Hồng Sinh tiên sinh vẫn có hiệu lực."
Ánh mắt của thím Chu cuối cùng cũng dao động: "Cảnh sát Tả, anh có ý gì với chuyện của hai tiểu thư?"
Tả Dịch nói: "Tôi không tin hai người không liên quan lại có dáng vẻ giống nhau như đúc, hai người bọn họ hẳn là sinh đôi." Anh ta dừng lại một chút, hỏi: "Bà ở Diệp gia nhiều năm như vậy, có nghe nói Diệp Trăn Trăn là sinh đôi không?"
Thím Chu lắc đầu nói: "Cho tới giờ chưa từng nghe qua, phu nhân và lão gia đều không nhắc qua chuyện này."
Tả Dịch nhíu mày, xem ra, hẳn không phải đơn giản là lạc đường khi còn nhỏ.
Anh ta còn chưa nghĩ ra đầu mối, cửa phòng thẩm vấn liền bị người ta gõ hai cái. Cửa phòng được người bên ngoài đẩy ra, Hầu Tử vội vã chạy vào: "Lão đại! Cảnh sát thành phố D thông báo tin tức, nói có một người tên là Lý Tố tới tự thú!"
Câu này của Hầu Tử mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng giọng điệu đầy vội vàng và phấn khởi. Ánh mắt Tả Dịch dừng trên người anh ta một chút, trước hết gọi người mang thím Chu ra ngoài mới nghiêng người hỏi Hầu Tử: "Bà ta nói gì?"
"Bà ta nói, sáu năm trước thừa dịp tai nạn xe cộ đã đánh tráo con gái nuôi với Diệp gia đại tiểu thư!"
Lý Tín Nhiên từ khi tiếp nhận vụ án này, tam quan liên tục bị thay đổi, cho nên lúc nghe vậy còn lâu mới bị kích động như Hầu Tử. Anh ta chỉ đang nghĩ, lão đại đúng là dự liệu như thần, lúc trước anh ta có nghe Tả Dịch nói quá, có khả năng Diệp Trăn Trăn bị tráo đổi hai lần.
Có lẽ Diệp Khang Bình nằm mơ cũng không nghờ mình dẫn Diệp Trăn Trăn thật đổi trở về.
Hầu Tử đưa Tả Dịch một tập tài liệu, là lời khai của Lý Tố từ bên cảnh sát thành phố D chuyển sang, lời khai này đối với cả vụ án mà nói, tương đương với mảnh ghép hình cuối cùng.
Vốn dĩ Lý Tố là nhân viên của tập đoàn Diệp thị, bởi vì tử cung trước kia bị tổn thương nên không thể mang thai, cũng bởi vì nguyên nhân này mà bà ta không thể gặp gỡ đối tượng kết hôn. Lúc đầu bà ta nghĩ rằng sẽ sống một mình như vậy cả đời, nhưng sự việc lại thay đổi vào một ngày nào đó.
Một người đàn ông thần bí tìm tới bà ta, trên tay còn ôm một đứa bé. Người đàn ông đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn để bà ta nhận nuôi đứa trẻ này, yêu cầu duy nhất chính là bà ta phải rời khỏi thành phố A. Lúc ấy Lý Tố rất do dự, nhưng trên người người đàn ông có khí thế không cho từ chối khiến bà ta vô thức gật đầu. Hắn cho bà ta một cái thẻ ngân hàng và một dãy số điện thoại, nói sẽ đúng thời gian gửi tiền cho bà ta, nếu có chuyện gì thì gọi vào số điện thoại này. Ban đêm, bà ta liền mang theo đứa bé rời khỏi thành phố A.
Bà ta đặt tên cho đứa bé là Lý Giai Giai, sinh nhật theo người đàn ông tiết lộ là mùng 5 tháng 1. Năm năm đầu trôi qua rất bình yên, đúng như người đàn ông nói, thẻ ngân hàng định kỳ sẽ nhận được một khoản tiền. Cuộc sống cứ tiếp tục cho đến khi Lý Tố tới thành phố A công tác bất ngờ gặp được một cô bé giống hệt Lý Giai Giai. Bà ta hỏi thăm một chút, biết được người kia là cháu gái ngoại của Diệp Hồng Sinh, Diệp Trăn Trăn. Bà ta suy nghĩ một chút, đại khá đoán được từ đầu đến cuối nhưng bà ta không hiểu vì sao Diệp gia lại muốn vứt bỏ một đứa bé.
Chuyện này bị bà ta giấu kín trong lòng, bà ta chưa từng nói qua với Lý Giai Giai, cho đến một ngày Lý Giai Giai đột nhiên hỏi có phải cô ta có chị em sinh đôi không, bà ta lập tức sững người. Lý Giai Giai mới 8 tuổi, nhưng ánh mắt kia khiến Lý Tố vô thức nói ra sự thật. Từ đó về sau, Lý Giai Giai đột nhiên như biến thành người khác, cô ta không tiếp tục cùng bạn ra ngoài chơi đùa, mỗi chính là đọc sách rồi đọc sách.
Đến tận khi Lý Giai Giai 15 năm đó, bởi vì một lần hai người cãi nhau rất to, Lý Giai Giai nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, Lý Tố mặc dù tức giận, vẫn không yên lòng đuổi theo. Lý Giai Giai chạy một mạch tới núi Tiểu Vũ Dương gần đó, sau khi cô ta xông ra đường lớn, đột nhiên có một chiếc xe hơi chạy qua, mặc dù chiếc xe đã thay đổi phương hướng nhưng vẫn đâm vào Lý Giai Giai, xe cũng trực tiếp đâm vào núi Tiểu Vũ Dương.
Lúc Lý Tố chạy tới, Lý Giai Giai mặc dù ngã bên cạnh xe nhưng không hề mất đi ý thức. Lúc đầu bà ta định báo cảnh sát, nhưng cửa xe sau đột nhiên mở ra, một cô bé bò ra từ ghế sau xe ra.
Bây giờ Lý Tố vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt sáng lấp lánh của Lý Giai Giai khi bà ta ôm cô bé đó đi.
Gần như trong nháy mắt con dao được đào lên, Vương Nhị Cẩu đã quay người chạy cực nhanh ra ngoài, Lý Tín Nhiên nhanh tay lẹ mắt nhào lên đè ông ta xuống dưới đất, mấy cảnh sát cũng đồng thời xông tới.
Vương Nhị Cẩu nằm rạp trên mặt đất giãy dụa mấy lần, dần dần từ bỏ chống cự. Tả Dịch thong thả đi tới bên cạnh ông ta, cúi đầu nhìn: "Ông chạy cái gì?"
Vương Nhị Cẩu cắn răng trầm mặc một lúc, không dấu hiệu gào khóc: "Tôi thật sự không cố ý! Tôi không cố ý đâm lão gia."
Mặc dù dáng dấp của Vương Nhị Cẩu không tính là ngưu cao mã đại, nhưng cũng là một người đàn ông vững vàng rắn chắc, cái dáng vẻ khóc đến đứt hơi phối hợp với cơ thể cường tráng thế này khiến cảnh sát bọn họ đều lộ ra nét mặt run rẩy.
Tả Dịch liếc mắt với Lý Tín Nhiên một cái, Lý Tín Nhiên hiểu ý nhấc Vương Nhị Cẩu từ dưới đất lên, nhưng hay tay vẫn vặn ra đằng sau lưng ông ta: "Một người đàn ông to cao như ông khóc cái gì! Theo chúng tôi về cục cảnh sát từ từ nói!"
Vương Nhị Cẩu nghe xong mấy lời này, càng khóc dữ hơn.
Lý Tín Nhiên áp tải Vương Nhị Cẩu vào xe cảnh sát, Tả Dịch nhìn Hầu Tử bên cạnh, nói: "Dẫn cả thím Chu về, tôi có chuyện muốn hỏi bà ta."
"Yes Sir!" Có lẽ do tìm được hung khí nên trong lòng mọi người đều thở phào một hơi, tiếng đáp này của Hầu Tử đặc biệt vang dội. Tả Dịch cười một tiếng, đi theo Lý Tín Nhiên lên xe cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, Tả Dịch kiên nhẫn đợi Vương Nhị Cẩu khóc xong, mới bắt đầu thẩm vấn.
"Ông mới nói không phải ông cố ý đâm Diệp Hồng Sinh, nói tình huống cụ thể lúc đó."
Vương Nhị Cẩu dùng khăn tay lau nước mũi, âm thanh hơi ngẹn ngào: "Ngày đó lúc đầu tôi định đi tìm mấy người bạn đồng hương, nhưng lúc đi lại phát hiện mình hơi sốt. Tôi cảm thấy không thoải mái, lại không muốn đi bệnh viện khám, liền tùy tiện tìm một viên thuốc hạ sốt uống, muốn đợi hết khó chịu rồi đi."
Tả Dịch gật nhẹ, ra hiệu ông ta tiếp tục nói.
Vương Nhị Cẩu lại sụt sịt mấy cái, nói tiếp: "Tôi ngủ rất say, tôi cũng không biết mình ngủ được bao lâu. Sau đó tôi mơ màng nghe thấy một tiếng hét, giống như giọng của tiểu thư. Khi tôi tỉnh lại đã là 8 giờ.Tôi đã bớt nóng rồi nhưng cả ngày không ăn cái gì nên vừa đói vừa khát, liền ở trong phòng tùy tiện tìm một chút đồ ăn. Sau khi ăn xong tôi lại lo lắng tiếng hét vừa rồi, mặc dù tôi cảm thấy do mình nằm mơ nhưng vẫn ra xem thế nào. Tôi đi tới phòng khách, nhìn thấy... nhìn thấy tiểu thư ngất ở bên cạnh cầu thang, trên mặt đất còn một vũng máu!"
"Lúc đó làm mấy giờ?"
"Tôi không biết, đại khái cách lúc tôi tỉnh khoảng mười mấy hai mươi phút." Vương Nhị Cẩu vò vò tóc mình, biểu cảm bối rối, "Lúc ấy tôi bị dọa sợ, lập tức chạy qua. Sắc mặc tiểu thư vô cùng nhợt nhạt, nhưng vẫn còn có hơi thở, lúc đầu tôi nghĩ gọi xe cứu thương, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động vang lên trên tầng."
Lông mày Tả Dịch giật giật, Vương Nhị Cẩu lúc đó có lẽ đã nhìn thấy không phải là Diệp Trăn Trăn đã chết, anh ta mấp máy môi, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Tôi giật nảy mình, tưởng rằng người đẩy tiểu thư xuống vẫn còn ở trên đó chưa đi." Vương Nhị Cẩu nói đến đây, hít vào một hơi thật sâu, "Bên cạnh tiểu thư vừa đúng có một con dao gọt trái cây, tôi liền thuận tay cầm lên phòng thân rồi lên tầng hai. Càng đến gần tầng hai, cái tiếng động kia càng rõ ràng, mà giống như từ phòng lão gia truyền ra. Ngay lúc đó, lúc tôi ở bên ngoài cửa phòng lão gia, một bóng người từ bên trong đột nhiên nhào ta, tôi vô thức cầm dao trên tay đâm tới."
Vương Nhị Cẩu nói đây đây không nói thêm nữa, trong phòng phỏng vấn yên tĩnh chốc lát mới vang lên giọng nói của Tả Dịch: "Người đó là Diệp Hồng Sinh?"
Vương Nhị Cẩu mím môi, vẻ mặt có chút đau khổ: "Đúng vậy... Tôi thật sự không biết người đó là lão gia! Cảnh sát các anh phải tin tôi!"
Vương Nhị Cẩu nói xong lại muốn khóc lên.
Tả Dịch nói: "Vì sao không báo cảnh sát?"
"Tôi, tôi không dám... Tôi còn chưa cưới vợ trẻ, tôi không muốn ngồi tù..." Vương Nhị Cẩu vẫn không cầm được nước mắt, lại bắt đầu khóc như mưa.
Lý Tín Nhiên bị bộ dạng này của ông ta làm cho câm nín, Tả Dịch ngược lại mặt không thay đổi nhìn ông ta: "Sau đó ông chôn hung khí vào vườn hoa?"
"Ừm... đất kia tôi mới thay, sẽ không có ai nghi ngờ."
"Ông gặp thím Chu không?"
"Không có..."
Tả Dịch không tiếp tục phỏng vấn nữa, trực tiếp để Hầu Tử dẫn người đi, lúc Vương Nhị Cẩu rời khỏi, còn khàn giọng gào thét mình không cố ý, đơn giản từng tiếng đứt gan đứt ruột.
Đến tận khi giọng nói của ông ta bị chặn triệt để ngoài cửa, Lý Tín Nhiên mới thở dài một hơi: "Lão đại, lời ông ta nói là sự thật." Căn cứ theo điều tra của bọn họ với Vương Nhị Cẩu, tính cách của người này xác thực tương đối... cái kia... với lại ông ta là người duy nhất không có mâu thuẫn về lợi ích ở Diệp gia, ông ta không có động cơ giết người.
"Ừm." Tả Dịch gật nhẹ đầu, nói: "Dẫn thím Chu đến đây."
Lại một lần nữa ngồi trong phòng thẩm vấn, thím Chu vẫn là dáng vẻ tự nhiên trấn định như trước.
Tả Dịch nhìn bà ta nói: "Ngày 13 tháng 3 đêm đó thật sự có người đánh ngất bà sao?"
Thím Chu không trả lời, Tả Dịch cười cười, tiếp tục nói: "Chúng tôi đã hỏi Tần Không và Vương Nhị Cẩu rồi, bọn họ đều không thừa nhận đánh ngất bà --- điều thật thật kỳ lạ, so với việc giết hại Diệp Hồng Sinh, đánh ngất bà thực sự không tính là gì, bọn họ căn bản không cần phải che giấu. Tôi có lý do nghi ngờ bà đang nói dối, như vậy nếu như bà không bị đánh ngất, vậy trong thời gian một tiếng, bà ở đâu làm gì?"
Thím Chu vẫn không nói chuyện, Tả Dịch giả bộ suy nghĩ, phỏng đoán: "Có lẽ bà cũng không làm cái gì? Sau khi bà về nhà, thấy Tần Không giết hại Diệp Hồng Sinh, lại thấy anh ta đẩy Diệp Trăn Trăn xuống tầng, tiếp đó vợ chồng Diệp Khang Bình đến hiện trường, bọn họ xử lý thi thể của Diệp Trăn Trăn, cũng đẩy Diệp Trăn Trăn giả xuống cầu thang, à trong lúc đó, bà còn nhìn thấy Vương Nhị Cẩu cầm hung khí trong phòng khách, lên tầng hai đâm Diệp Hồng Sinh một nhát. Từ đầu tới cuối, cái gì bà cũng nhìn thấy, nhưng lại không nói ra. Vì cái gì?"
Thím Chu ngước mắt nhìn anh ta một cái, nụ cười lần thứ nhất của Tả Dịch khiến bà ta cảm thấy lạnh sống lưng.
"Trên đời này có một loại người, bọn họ luôn luôn muốn nắm giữ tất cả các tình huống sau đó mới hành động." Mặc dù thím Chu không trả lời, nhưng Tả Dịch vẫn phối hợp nói ra, "Đêm hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, trong lúc nhất thời bà không cách nào phán đoán chính xác, mà nhất là điều làm cho bà giật mình, bà nhìn thấy hai Diệp Trăn Trăn. Bởi vì tình huống quá phức tạp, cho nên bà lựa chọn im lặng theo dõi tình hình --- đương nhiên bà hẳn là còn làm một số chuyện khác, ít nhất bà định thừa dịp trong khoảng thời gian này nghiên cứu một chút về tài sản thừa kế. Khi bà nắm giữ mọi thông tin, bà vì chính bản thân mà chọn ra kế hoạch tốt nhất --- không chỉ khiến bản thân không liên quan, còn giúp cho bà đạt được lợi ích tối ưu nhất. Cho nên bà chỉ điểm Tần Không, dẫn đường để chúng tôi nghi ngờ Vương Nhị Cẩu, bà muốn cho chúng tôi biết thời điểm Diệp Trăn Trăn chết Diệp Hồng Sinh vẫn chưa chết, như vậy, Chu Văn có thể thừa kế tài sản."
Sau khi Tả Dịch nói xong, thím Chu nhìn anh ta thật lâu, mới nói: "Cảnh sát Tả, những lời anh vừa nói là có chứng cứ hay do anh tự mình suy đoán?"
Tả Dịch cười cười nói: "Thật đáng tiếc, đều do tôi suy đoán."
Mặc dù ý tứ anh ta không có chứng cứ nhưng thím Chu cũng bởi vì câu này mà lộ ra tí biểu cảm: "Coi như Tần thiếu gia và Vương Nhị Cẩu không phải là người đánh ngất tôi, nhưng cũng không thẻ loại trừ khả năng có người đánh ngất tôi."
"Cho nên bà vẫn kiên trì với lời khai trước phải không?"
"Đúng vậy?"
Tả Dịch khẽ gật đầu, nhìn bà ta nói: "Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, kế hoạch của bà nhất định phải xây dựng trong trường hợp người chết kia là Diệp Trăn Trăn. Nếu như cô ta không phải là Diệp Trăn Trăn, như vậy di chúc của Diệp Hồng Sinh tiên sinh vẫn có hiệu lực."
Ánh mắt của thím Chu cuối cùng cũng dao động: "Cảnh sát Tả, anh có ý gì với chuyện của hai tiểu thư?"
Tả Dịch nói: "Tôi không tin hai người không liên quan lại có dáng vẻ giống nhau như đúc, hai người bọn họ hẳn là sinh đôi." Anh ta dừng lại một chút, hỏi: "Bà ở Diệp gia nhiều năm như vậy, có nghe nói Diệp Trăn Trăn là sinh đôi không?"
Thím Chu lắc đầu nói: "Cho tới giờ chưa từng nghe qua, phu nhân và lão gia đều không nhắc qua chuyện này."
Tả Dịch nhíu mày, xem ra, hẳn không phải đơn giản là lạc đường khi còn nhỏ.
Anh ta còn chưa nghĩ ra đầu mối, cửa phòng thẩm vấn liền bị người ta gõ hai cái. Cửa phòng được người bên ngoài đẩy ra, Hầu Tử vội vã chạy vào: "Lão đại! Cảnh sát thành phố D thông báo tin tức, nói có một người tên là Lý Tố tới tự thú!"
Câu này của Hầu Tử mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng giọng điệu đầy vội vàng và phấn khởi. Ánh mắt Tả Dịch dừng trên người anh ta một chút, trước hết gọi người mang thím Chu ra ngoài mới nghiêng người hỏi Hầu Tử: "Bà ta nói gì?"
"Bà ta nói, sáu năm trước thừa dịp tai nạn xe cộ đã đánh tráo con gái nuôi với Diệp gia đại tiểu thư!"
Lý Tín Nhiên từ khi tiếp nhận vụ án này, tam quan liên tục bị thay đổi, cho nên lúc nghe vậy còn lâu mới bị kích động như Hầu Tử. Anh ta chỉ đang nghĩ, lão đại đúng là dự liệu như thần, lúc trước anh ta có nghe Tả Dịch nói quá, có khả năng Diệp Trăn Trăn bị tráo đổi hai lần.
Có lẽ Diệp Khang Bình nằm mơ cũng không nghờ mình dẫn Diệp Trăn Trăn thật đổi trở về.
Hầu Tử đưa Tả Dịch một tập tài liệu, là lời khai của Lý Tố từ bên cảnh sát thành phố D chuyển sang, lời khai này đối với cả vụ án mà nói, tương đương với mảnh ghép hình cuối cùng.
Vốn dĩ Lý Tố là nhân viên của tập đoàn Diệp thị, bởi vì tử cung trước kia bị tổn thương nên không thể mang thai, cũng bởi vì nguyên nhân này mà bà ta không thể gặp gỡ đối tượng kết hôn. Lúc đầu bà ta nghĩ rằng sẽ sống một mình như vậy cả đời, nhưng sự việc lại thay đổi vào một ngày nào đó.
Một người đàn ông thần bí tìm tới bà ta, trên tay còn ôm một đứa bé. Người đàn ông đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn để bà ta nhận nuôi đứa trẻ này, yêu cầu duy nhất chính là bà ta phải rời khỏi thành phố A. Lúc ấy Lý Tố rất do dự, nhưng trên người người đàn ông có khí thế không cho từ chối khiến bà ta vô thức gật đầu. Hắn cho bà ta một cái thẻ ngân hàng và một dãy số điện thoại, nói sẽ đúng thời gian gửi tiền cho bà ta, nếu có chuyện gì thì gọi vào số điện thoại này. Ban đêm, bà ta liền mang theo đứa bé rời khỏi thành phố A.
Bà ta đặt tên cho đứa bé là Lý Giai Giai, sinh nhật theo người đàn ông tiết lộ là mùng 5 tháng 1. Năm năm đầu trôi qua rất bình yên, đúng như người đàn ông nói, thẻ ngân hàng định kỳ sẽ nhận được một khoản tiền. Cuộc sống cứ tiếp tục cho đến khi Lý Tố tới thành phố A công tác bất ngờ gặp được một cô bé giống hệt Lý Giai Giai. Bà ta hỏi thăm một chút, biết được người kia là cháu gái ngoại của Diệp Hồng Sinh, Diệp Trăn Trăn. Bà ta suy nghĩ một chút, đại khá đoán được từ đầu đến cuối nhưng bà ta không hiểu vì sao Diệp gia lại muốn vứt bỏ một đứa bé.
Chuyện này bị bà ta giấu kín trong lòng, bà ta chưa từng nói qua với Lý Giai Giai, cho đến một ngày Lý Giai Giai đột nhiên hỏi có phải cô ta có chị em sinh đôi không, bà ta lập tức sững người. Lý Giai Giai mới 8 tuổi, nhưng ánh mắt kia khiến Lý Tố vô thức nói ra sự thật. Từ đó về sau, Lý Giai Giai đột nhiên như biến thành người khác, cô ta không tiếp tục cùng bạn ra ngoài chơi đùa, mỗi chính là đọc sách rồi đọc sách.
Đến tận khi Lý Giai Giai 15 năm đó, bởi vì một lần hai người cãi nhau rất to, Lý Giai Giai nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, Lý Tố mặc dù tức giận, vẫn không yên lòng đuổi theo. Lý Giai Giai chạy một mạch tới núi Tiểu Vũ Dương gần đó, sau khi cô ta xông ra đường lớn, đột nhiên có một chiếc xe hơi chạy qua, mặc dù chiếc xe đã thay đổi phương hướng nhưng vẫn đâm vào Lý Giai Giai, xe cũng trực tiếp đâm vào núi Tiểu Vũ Dương.
Lúc Lý Tố chạy tới, Lý Giai Giai mặc dù ngã bên cạnh xe nhưng không hề mất đi ý thức. Lúc đầu bà ta định báo cảnh sát, nhưng cửa xe sau đột nhiên mở ra, một cô bé bò ra từ ghế sau xe ra.
Bây giờ Lý Tố vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt sáng lấp lánh của Lý Giai Giai khi bà ta ôm cô bé đó đi.
Tác giả :
Bản Lật Tử