Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 126
Lôi Vũ bây giờ đã bội phục Lãnh Tâm Nhiên sát đất rồi. Tính cách của anh ta vốn thật thà thẳng thắn, cũng vì tính cách của anh ta thẳng như vậy, cho nên mới dễ nói bậy đắc tội người, cũng dễ làm sai để người khác nắm được nhược điểm.
Trước kia anh ta luôn cảm thấy những người tập võ sẽ mạnh mẽ rắn chắc, ngay cả nữ sinh tập võ thoạt nhìn cũng vô cùng bưu hãn. Nhưng từ sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên anh ta liền thay đổi quan điểm này. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt đối sẽ không có ai liên hệ được Lãnh Tâm Nhiên với cái từ cao thủ võ lâm. Cô ấy có làn da trắng ngần, dáng người mảnh mai, nhìn thế nào cũng giống như một tiểu thư đã tiếp nhận sự giáo dục lễ nghi nề nếp.
Lãnh Tâm Nhiên ngồi trên sofa, trên tay cầm một tách cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lôi Vũ ngồi đối diện cô, vẻ mặt thoạt nhìn có chút co rút.
"Lần trước anh nói võ đạo là thế nào?"
Lôi Vũ vốn còn đang suy nghĩ miên man, vừa nghe thấy câu hỏi của cô liền thu lại mớ suy nghĩ đã bay đến tận vũ trụ của mình, suy xét một hồi sau đó mới trả lời: "Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ là sư phụ tôi có nói qua học võ, có một loại là để giúp cho thân thể cường tráng. Võ học nhập môn chân chính, đều lấy đạo làm tiểu chuẩn. Giống như cổ đại chú trọng Thái Cực âm dương, ngũ hành bát quái, xem trọng nhất là một chữ Ngộ."
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Lãnh Tâm Nhiên, Lôi Vũ lại tiếp tục nói: "Dựa theo năng lực của xã trưởng mà tôi nhìn thấy lần trước, hẳn là đã có được những kiến giải nhất định đối với đạo rồi. Tôi cho rằng xã trưởng cô có người dạy, có hiểu biết nhất định đối với những thứ này, không nghĩ tới tất cả đều là do cô tự mình lĩnh ngộ. Năng lực lĩnh ngộ như vậy, nếu sư phụ tôi biết, tuyệt đối sẽ nói cô là một thiên tài tuyệt đỉnh."
Nói đến đây, trong lòng Lôi Vũ kỳ thực cũng có chút chua xót. Anh ta tập võ từ nhỏ, luôn phải tuân theo những yêu cầu nghiêm khắc của sư phụ, nhưng cho tới giờ cũng vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới nhập môn. Vậy mà lúc này, nữ sinh trước mặt, hoàn toàn dựa vào sự lĩnh hội của bản thân, đã mạnh hơn mình. Thiên phú và thành tựu như vậy, thật sự khiến cho người ta hâm mộ.
"Chẳng lẽ giống như mấy tiểu thuyết võ hiệp sao, thật sự tồn tại những người võ nghệ cao cường, có thể điều khiển kiếm để bay sao?" Lãnh Tâm Nhiên có chút tò mò hỏi. Trước kia cô cũng không hiểu lắm về mấy thứ võ thuật này, cô cho rằng, chỉ cần luyện cho thân thể mình đủ cường tráng, luyện cho phản ứng mình đủ sắc bén là được rồi. Nhưng mà hiện tại xem ra, dường như những thứ đó chỉ là mặt ngoài, còn có một tầng sâu bên trong chờ khám phá.
Nếu mọi chuyện thật giống như lời của Lôi Vũ, vậy thực lực hiện tại của mình thuộc loại rất yếu rồi, còn có thể trở nên càng mạnh hơn, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều lần so với kiếp trước, vậy thì, cho dù phải trả giá lớn đến mức nào, cô cũng muốn thử một lần.
"Chuyện này thì tôi không biết. nhưng nội công thì có. Trường sinh bất lão thì không được, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ. Giống như sư tổ của tôi, sống hơn một trăm tuổi mới qua đời. Sư phụ tôi năm nay cũng hơn tám mươi rồi, nhưng thoạt nhìn giống như người năm sáu chục tuổi vậy, cho dù là tinh thần hay thân thể đều rất tốt. Chỉ là sư phụ quen ở trên núi, không có theo tôi xuống thành phố, cho nên hằng năm chỉ có thể lên đó gặp ông một lần."
Nhớ tới lâu rồi không gặp sự phụ, giọng điệu Lôi Vũ trở nên có chút trầm thấp.
Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới khoảng thời gian này những chuyện trong trường cũng chấm dứt rồi. Chuyện trong công ty, có Thẩm Quân ở đây, không có gì phải lo lắng. Cách ngày chính thức khai trương, hẳn là còn tới nửa tháng. Bên Diêm Môn, sự tình vẫn còn đang trong quá trình điều tra, tạm thời cũng chưa thu được kết quả gì.
Nghĩ như vậy, nên rất nhanh liền đưa ra được quyết định.
"Có thể dẫn tôi đi gặp sư phụ của cậu một lần được không?"
Yêu cầu của Lãnh Tâm Nhiên, đưa ra quá đột ngột, khiến Lôi Vũ phải sửng sốt rất lâu mới phản ứng kịp.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên mặt không biểu cảm trước mặt, Lôi Vũ ngập ngừng: "Sư phụ tôi ở Vân Nam. Chúng ta phải ngồi xe lửa mấy chục giờ mới tới được."
"Chuyện này thì không có gì. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi sư phụ của cậu, những chuyện đi kèm đối với tôi không quan trọng. Còn về phương tiện đi lại, chúng ta có thể ngồi máy bay, toàn bộ chi phí tôi sẽ chi trả."
Điều kiện của Lãnh Tâm Nhiên có sức hấp dẫn rất lớn đối với Lôi Vũ. Bởi vì lúc nghỉ hè anh ta luôn phải làm thêm, đến bây giờ, đã hơn nửa nam không gặp sư phụ rồi. Nghĩ đến sư phụ đã lớn tuổi như vậy rồi còn sống một mình trên núi, liền thấy chua xót trong lòng, thật không dễ chịu. Gia đình anh ta không tính là giàu, nếu thật sự có thể miễn phí về thăm sư phụ một lần, thì thật đúng là món quà từ trên trời rơi xuống.
Nhưng mà, cho dù việc này có ích lợi đối với bản thân, nhưng Lôi Vũ cũng không ích kỷ mà đồng ý. Chiếm tiện nghi của người khác không phải là thói quen tốt, anh ta vẫn nhớ sư phụ đã từng nói những lời này.
"Cô thật sự muốn đi gặp sư phụ tôi? Hành tung của sư phụ tôi không rõ, thường vào núi tu hành một mình, rất có thể mấy ngày cũng không gặp được ông ấy."
Lôi Vũ bổ sung thêm, nhằm muốn gạt bỏ ý niệm muốn đi gặp sư phụ của Lãnh Tâm Nhiên. Dựa theo cảm giác của anh ta, Lãnh Tâm Nhiên chắc chắn đã có hứng thú đối với võ đạo, cho nên muốn đi gặp sư phụ. Nhưng mà, làm một người bình thường, có được thân thủ như bây giờ là đủ rồi, gặp sư phụ cũng chỉ như vẽ rắn thêm chân, căn bản không cần thiết.
Lãnh Tâm Nhiên nhìn ra tâm tư của Lôi Vũ, không chút do dự liền trực tiếp gật đầu: "Yên tâm đi, tôi không phải là nhất thời xúc động. Chuyện này thật sự rất quan trọng đối với tôi, cho nên, nếu có thể, tôi hi vọng anh có thể dẫn tôi đến gặp sư phụ anh một lần."
Thấy cô kiên trì như vậy, hơn nữa thật sự rất muốn gặp sư phụ, Lôi Vũ liền gật đầu đáp ứng: "Được rồi, tôi đồng ý. Chừng nào cô đi?"
"Ngày mai đi được đó. Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đi chuẩn bị vé máy bay. Còn chuyện xin phép, nếu giảng viên không đồng ý thì anh nói với tôi."
Đợi cho Lôi Vũ đi rồi, Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho người nào đó.
Gần đây bởi vì chuyện trong trường, rất ít khi gặp anh. Tuy rằng anh không nói gì, nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết, anh rất không hài lòng.
"Đi Vân Nam?"
Dạ Mộc Thần đang họp, nghe thấy lời nói của Lãnh Tâm Nhiên thì lập tức ngừng cuộc họp, sau đó đứng dậy đi đến căn phòng nhỏ cạnh phòng họp.
"Anh đưa em đi. Gần anh vừa khéo anh rãnh. Ừ, yên tâm đi, không vội." Dạ Mộc Thần mỉm cười. Thanh âm của anh không lớn, nhưng cũng không cố ý nói nhỏ, cho nên những người ở gần vẫn có thể nghe được một ít từ quan trọng.
Nghe thấy anh nói "không vội" gì đó, khóe miệng của thư ký đứng sau ghế anh co rút lại theo bản năng. Nếu nói công việc mỗi ngày đều làm tới rạng sáng, một ngày chỉ có thể nghỉ không đến một giờ cũng có thể gọi là không vội, cậu thật tưởng tượng không ra lúc nào thì gọi là "vội".
Cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Vốn cô chỉ muốn nói với người nào đó một chút chuyện đi Vân Nam, không nghĩ tới anh lại muốn đi cùng mình. Dường như, từ sau khi gặp lại, người luôn lãnh ngạo như anh, trở nên dính người hơn nhiều.
Đầu tiên là đi xin nghỉ phép với giảng viên, bởi vì cô là học trò của thầy Trương, nên các giảng viên rất khoan dung với cô, đối với một sinh viên mới vừa khai giảng một hai tháng đã xin nghỉ nửa tháng như cô, tuy rằng thật bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của cô.
Sau đó thì đến nói với thầy Trương mình có chuyện phải đi một thời gian. Thầy Trương hoàn toàn tin tưởng vào cô, chỉ biết là cô có chuyện phải đi một chuyến sau đó cũng không hỏi gì thêm. Dường như trong lòng ông, chuyện gì cô làm cũng là chuyện nên làm, cho cô đủ tín nhiệm và tự do.
Đối với người thầy này, Lãnh Tâm Nhiên thật lòng tôn kính và cảm tạ.
Gọi điện cho Thẩm Quân báo chuyện nghỉ phép, ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác đơn giản hơn nhiều. Bởi vì người nào đó cũng phải đi, cho nên chuyện vé máy bay cô không cần phải giải quyết. Cô chỉ cần thu xếp hành lý của mình, sau đó dắt theo Lôi Vũ đến cổng trường chờ là được. Anh sẽ đến đón cô! Kỳ đặc huấn trong hè của Lãnh Tâm Nhiên cũng là ở Vân Nam, đối với nơi có phong cảnh tự nhiên tuyệt đẹp này, cô rất thích. Đặc biệt là khi cô nhớ tới khu rừng già thần bí kia, thì càng thấy mong đợi. Cô quyết định, nếu có thời gian, nhất định phải dẫn Dạ Mộc Thần đến đó xem một lần. Cô tin, nơi đó sẽ trở thành bảo địa phong thủy đối với anh.
Vận may của mấy người thật không tệ, khi Lôi Vũ dẫn mọi người đến một sơn thôn nhỏ hẻo lánh. Lúc bọn họ vừa tới, trùng hợp sư phụ của Lôi Vũ mang theo gì đó chuẩn bị vào núi.
Sơn thôn nhỏ ở trong núi sâu, không phải dân bản xứ tuyệt đối không tìm ra. Tuy rằng Dạ Mộc Thần không thích những hoàn cảnh cổ xưa thế này, nhưng vì có Lãnh Tâm Nhiên ở đây, nên cũng không thấy khó chịu lắm.
Lần đầu tiên nhìn thấy sự phụ của Lôi Vũ, Lãnh Tâm Nhiên còn có một loại cảm giác, đây là một cao nhân, một cao nhân chân chính.
Sư phụ của Lôi Vũ Lôi Quốc An là một ông lão râu trắng, thân hình gầy nhưng tinh thần rất tốt, mỗi một cử chỉ đều mang vẻ tiêu sái phiêu dật. Sau khi nghe được mục đích đến đây của Lãnh Tâm Nhiên, cũng không lập tức tỏ thái độ, mà trước tiên là hỏi Lôi Vũ tình huống cụ thể, sau đó mới nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên.
"Về võ đạo, hiện tại có rất ít người biết đến. Tuy nhiên vài thập niên trước thì vẫn còn rất nhiều, chẳng qua vì lịch sử phát triển nên từ từ bị bỏ quên." Ông lão cô gái đang cung kính đứng trước mặt, tỏ vẻ tán thưởng đối với khí thế lạnh lùng của đối phương, nhưng vẫn chưa vì vậy mà đối xử khoan dung. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng lắng nghe. Cô biết, chắc chắn ông ấy có chuyện muốn nói với mình, nếu không, vẻ mặt của ông ấy cũng không thận trọng như vậy.
"Ta biết con là một đứa bé ngoan, nếu không, Tiểu Vũ cũng sẽ không dẫn con đến. Nhưng mà, lệ khí trên người con quá nặng, mang theo mùi máu tươi nồng nặc. Hơn nữa, loại lệ khí này là truyền ra từ trong xương cốt, đã xâm nhập vào tận linh hồn con. Ta lo là, nếu lại cho con ngộ đạo, sau này có thể sẽ đi lạc lối."
Ông lão thở dài nói. Lãnh Tâm Nhiên liền kinh sợ, không phải bởi vì sự quan tâm của ông lão đối với mình, mà là ý tứ trong lời nói của ông lão. Ông ấy nói "lệ khí xâm nhập đến tận linh hồn" là chuyện gì? Chẳng lẽ, ông ấy có thể nhìn ra được mình không thuộc cơ thể này? Này.....
Trùng sinh luôn là câu đố mà Lãnh Tâm Nhiên nghĩ không ra, hơn nữa còn không tìm được chút đầu mối nào về chuyện này. Hiện tại ông lão trước mắt dường như là biết chút gì đó, liền thấy kích động, hận không thể lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Trước kia anh ta luôn cảm thấy những người tập võ sẽ mạnh mẽ rắn chắc, ngay cả nữ sinh tập võ thoạt nhìn cũng vô cùng bưu hãn. Nhưng từ sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên anh ta liền thay đổi quan điểm này. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt đối sẽ không có ai liên hệ được Lãnh Tâm Nhiên với cái từ cao thủ võ lâm. Cô ấy có làn da trắng ngần, dáng người mảnh mai, nhìn thế nào cũng giống như một tiểu thư đã tiếp nhận sự giáo dục lễ nghi nề nếp.
Lãnh Tâm Nhiên ngồi trên sofa, trên tay cầm một tách cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lôi Vũ ngồi đối diện cô, vẻ mặt thoạt nhìn có chút co rút.
"Lần trước anh nói võ đạo là thế nào?"
Lôi Vũ vốn còn đang suy nghĩ miên man, vừa nghe thấy câu hỏi của cô liền thu lại mớ suy nghĩ đã bay đến tận vũ trụ của mình, suy xét một hồi sau đó mới trả lời: "Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ là sư phụ tôi có nói qua học võ, có một loại là để giúp cho thân thể cường tráng. Võ học nhập môn chân chính, đều lấy đạo làm tiểu chuẩn. Giống như cổ đại chú trọng Thái Cực âm dương, ngũ hành bát quái, xem trọng nhất là một chữ Ngộ."
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Lãnh Tâm Nhiên, Lôi Vũ lại tiếp tục nói: "Dựa theo năng lực của xã trưởng mà tôi nhìn thấy lần trước, hẳn là đã có được những kiến giải nhất định đối với đạo rồi. Tôi cho rằng xã trưởng cô có người dạy, có hiểu biết nhất định đối với những thứ này, không nghĩ tới tất cả đều là do cô tự mình lĩnh ngộ. Năng lực lĩnh ngộ như vậy, nếu sư phụ tôi biết, tuyệt đối sẽ nói cô là một thiên tài tuyệt đỉnh."
Nói đến đây, trong lòng Lôi Vũ kỳ thực cũng có chút chua xót. Anh ta tập võ từ nhỏ, luôn phải tuân theo những yêu cầu nghiêm khắc của sư phụ, nhưng cho tới giờ cũng vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới nhập môn. Vậy mà lúc này, nữ sinh trước mặt, hoàn toàn dựa vào sự lĩnh hội của bản thân, đã mạnh hơn mình. Thiên phú và thành tựu như vậy, thật sự khiến cho người ta hâm mộ.
"Chẳng lẽ giống như mấy tiểu thuyết võ hiệp sao, thật sự tồn tại những người võ nghệ cao cường, có thể điều khiển kiếm để bay sao?" Lãnh Tâm Nhiên có chút tò mò hỏi. Trước kia cô cũng không hiểu lắm về mấy thứ võ thuật này, cô cho rằng, chỉ cần luyện cho thân thể mình đủ cường tráng, luyện cho phản ứng mình đủ sắc bén là được rồi. Nhưng mà hiện tại xem ra, dường như những thứ đó chỉ là mặt ngoài, còn có một tầng sâu bên trong chờ khám phá.
Nếu mọi chuyện thật giống như lời của Lôi Vũ, vậy thực lực hiện tại của mình thuộc loại rất yếu rồi, còn có thể trở nên càng mạnh hơn, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều lần so với kiếp trước, vậy thì, cho dù phải trả giá lớn đến mức nào, cô cũng muốn thử một lần.
"Chuyện này thì tôi không biết. nhưng nội công thì có. Trường sinh bất lão thì không được, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ. Giống như sư tổ của tôi, sống hơn một trăm tuổi mới qua đời. Sư phụ tôi năm nay cũng hơn tám mươi rồi, nhưng thoạt nhìn giống như người năm sáu chục tuổi vậy, cho dù là tinh thần hay thân thể đều rất tốt. Chỉ là sư phụ quen ở trên núi, không có theo tôi xuống thành phố, cho nên hằng năm chỉ có thể lên đó gặp ông một lần."
Nhớ tới lâu rồi không gặp sự phụ, giọng điệu Lôi Vũ trở nên có chút trầm thấp.
Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới khoảng thời gian này những chuyện trong trường cũng chấm dứt rồi. Chuyện trong công ty, có Thẩm Quân ở đây, không có gì phải lo lắng. Cách ngày chính thức khai trương, hẳn là còn tới nửa tháng. Bên Diêm Môn, sự tình vẫn còn đang trong quá trình điều tra, tạm thời cũng chưa thu được kết quả gì.
Nghĩ như vậy, nên rất nhanh liền đưa ra được quyết định.
"Có thể dẫn tôi đi gặp sư phụ của cậu một lần được không?"
Yêu cầu của Lãnh Tâm Nhiên, đưa ra quá đột ngột, khiến Lôi Vũ phải sửng sốt rất lâu mới phản ứng kịp.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên mặt không biểu cảm trước mặt, Lôi Vũ ngập ngừng: "Sư phụ tôi ở Vân Nam. Chúng ta phải ngồi xe lửa mấy chục giờ mới tới được."
"Chuyện này thì không có gì. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi sư phụ của cậu, những chuyện đi kèm đối với tôi không quan trọng. Còn về phương tiện đi lại, chúng ta có thể ngồi máy bay, toàn bộ chi phí tôi sẽ chi trả."
Điều kiện của Lãnh Tâm Nhiên có sức hấp dẫn rất lớn đối với Lôi Vũ. Bởi vì lúc nghỉ hè anh ta luôn phải làm thêm, đến bây giờ, đã hơn nửa nam không gặp sư phụ rồi. Nghĩ đến sư phụ đã lớn tuổi như vậy rồi còn sống một mình trên núi, liền thấy chua xót trong lòng, thật không dễ chịu. Gia đình anh ta không tính là giàu, nếu thật sự có thể miễn phí về thăm sư phụ một lần, thì thật đúng là món quà từ trên trời rơi xuống.
Nhưng mà, cho dù việc này có ích lợi đối với bản thân, nhưng Lôi Vũ cũng không ích kỷ mà đồng ý. Chiếm tiện nghi của người khác không phải là thói quen tốt, anh ta vẫn nhớ sư phụ đã từng nói những lời này.
"Cô thật sự muốn đi gặp sư phụ tôi? Hành tung của sư phụ tôi không rõ, thường vào núi tu hành một mình, rất có thể mấy ngày cũng không gặp được ông ấy."
Lôi Vũ bổ sung thêm, nhằm muốn gạt bỏ ý niệm muốn đi gặp sư phụ của Lãnh Tâm Nhiên. Dựa theo cảm giác của anh ta, Lãnh Tâm Nhiên chắc chắn đã có hứng thú đối với võ đạo, cho nên muốn đi gặp sư phụ. Nhưng mà, làm một người bình thường, có được thân thủ như bây giờ là đủ rồi, gặp sư phụ cũng chỉ như vẽ rắn thêm chân, căn bản không cần thiết.
Lãnh Tâm Nhiên nhìn ra tâm tư của Lôi Vũ, không chút do dự liền trực tiếp gật đầu: "Yên tâm đi, tôi không phải là nhất thời xúc động. Chuyện này thật sự rất quan trọng đối với tôi, cho nên, nếu có thể, tôi hi vọng anh có thể dẫn tôi đến gặp sư phụ anh một lần."
Thấy cô kiên trì như vậy, hơn nữa thật sự rất muốn gặp sư phụ, Lôi Vũ liền gật đầu đáp ứng: "Được rồi, tôi đồng ý. Chừng nào cô đi?"
"Ngày mai đi được đó. Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đi chuẩn bị vé máy bay. Còn chuyện xin phép, nếu giảng viên không đồng ý thì anh nói với tôi."
Đợi cho Lôi Vũ đi rồi, Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho người nào đó.
Gần đây bởi vì chuyện trong trường, rất ít khi gặp anh. Tuy rằng anh không nói gì, nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết, anh rất không hài lòng.
"Đi Vân Nam?"
Dạ Mộc Thần đang họp, nghe thấy lời nói của Lãnh Tâm Nhiên thì lập tức ngừng cuộc họp, sau đó đứng dậy đi đến căn phòng nhỏ cạnh phòng họp.
"Anh đưa em đi. Gần anh vừa khéo anh rãnh. Ừ, yên tâm đi, không vội." Dạ Mộc Thần mỉm cười. Thanh âm của anh không lớn, nhưng cũng không cố ý nói nhỏ, cho nên những người ở gần vẫn có thể nghe được một ít từ quan trọng.
Nghe thấy anh nói "không vội" gì đó, khóe miệng của thư ký đứng sau ghế anh co rút lại theo bản năng. Nếu nói công việc mỗi ngày đều làm tới rạng sáng, một ngày chỉ có thể nghỉ không đến một giờ cũng có thể gọi là không vội, cậu thật tưởng tượng không ra lúc nào thì gọi là "vội".
Cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Vốn cô chỉ muốn nói với người nào đó một chút chuyện đi Vân Nam, không nghĩ tới anh lại muốn đi cùng mình. Dường như, từ sau khi gặp lại, người luôn lãnh ngạo như anh, trở nên dính người hơn nhiều.
Đầu tiên là đi xin nghỉ phép với giảng viên, bởi vì cô là học trò của thầy Trương, nên các giảng viên rất khoan dung với cô, đối với một sinh viên mới vừa khai giảng một hai tháng đã xin nghỉ nửa tháng như cô, tuy rằng thật bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của cô.
Sau đó thì đến nói với thầy Trương mình có chuyện phải đi một thời gian. Thầy Trương hoàn toàn tin tưởng vào cô, chỉ biết là cô có chuyện phải đi một chuyến sau đó cũng không hỏi gì thêm. Dường như trong lòng ông, chuyện gì cô làm cũng là chuyện nên làm, cho cô đủ tín nhiệm và tự do.
Đối với người thầy này, Lãnh Tâm Nhiên thật lòng tôn kính và cảm tạ.
Gọi điện cho Thẩm Quân báo chuyện nghỉ phép, ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác đơn giản hơn nhiều. Bởi vì người nào đó cũng phải đi, cho nên chuyện vé máy bay cô không cần phải giải quyết. Cô chỉ cần thu xếp hành lý của mình, sau đó dắt theo Lôi Vũ đến cổng trường chờ là được. Anh sẽ đến đón cô! Kỳ đặc huấn trong hè của Lãnh Tâm Nhiên cũng là ở Vân Nam, đối với nơi có phong cảnh tự nhiên tuyệt đẹp này, cô rất thích. Đặc biệt là khi cô nhớ tới khu rừng già thần bí kia, thì càng thấy mong đợi. Cô quyết định, nếu có thời gian, nhất định phải dẫn Dạ Mộc Thần đến đó xem một lần. Cô tin, nơi đó sẽ trở thành bảo địa phong thủy đối với anh.
Vận may của mấy người thật không tệ, khi Lôi Vũ dẫn mọi người đến một sơn thôn nhỏ hẻo lánh. Lúc bọn họ vừa tới, trùng hợp sư phụ của Lôi Vũ mang theo gì đó chuẩn bị vào núi.
Sơn thôn nhỏ ở trong núi sâu, không phải dân bản xứ tuyệt đối không tìm ra. Tuy rằng Dạ Mộc Thần không thích những hoàn cảnh cổ xưa thế này, nhưng vì có Lãnh Tâm Nhiên ở đây, nên cũng không thấy khó chịu lắm.
Lần đầu tiên nhìn thấy sự phụ của Lôi Vũ, Lãnh Tâm Nhiên còn có một loại cảm giác, đây là một cao nhân, một cao nhân chân chính.
Sư phụ của Lôi Vũ Lôi Quốc An là một ông lão râu trắng, thân hình gầy nhưng tinh thần rất tốt, mỗi một cử chỉ đều mang vẻ tiêu sái phiêu dật. Sau khi nghe được mục đích đến đây của Lãnh Tâm Nhiên, cũng không lập tức tỏ thái độ, mà trước tiên là hỏi Lôi Vũ tình huống cụ thể, sau đó mới nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên.
"Về võ đạo, hiện tại có rất ít người biết đến. Tuy nhiên vài thập niên trước thì vẫn còn rất nhiều, chẳng qua vì lịch sử phát triển nên từ từ bị bỏ quên." Ông lão cô gái đang cung kính đứng trước mặt, tỏ vẻ tán thưởng đối với khí thế lạnh lùng của đối phương, nhưng vẫn chưa vì vậy mà đối xử khoan dung. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng lắng nghe. Cô biết, chắc chắn ông ấy có chuyện muốn nói với mình, nếu không, vẻ mặt của ông ấy cũng không thận trọng như vậy.
"Ta biết con là một đứa bé ngoan, nếu không, Tiểu Vũ cũng sẽ không dẫn con đến. Nhưng mà, lệ khí trên người con quá nặng, mang theo mùi máu tươi nồng nặc. Hơn nữa, loại lệ khí này là truyền ra từ trong xương cốt, đã xâm nhập vào tận linh hồn con. Ta lo là, nếu lại cho con ngộ đạo, sau này có thể sẽ đi lạc lối."
Ông lão thở dài nói. Lãnh Tâm Nhiên liền kinh sợ, không phải bởi vì sự quan tâm của ông lão đối với mình, mà là ý tứ trong lời nói của ông lão. Ông ấy nói "lệ khí xâm nhập đến tận linh hồn" là chuyện gì? Chẳng lẽ, ông ấy có thể nhìn ra được mình không thuộc cơ thể này? Này.....
Trùng sinh luôn là câu đố mà Lãnh Tâm Nhiên nghĩ không ra, hơn nữa còn không tìm được chút đầu mối nào về chuyện này. Hiện tại ông lão trước mắt dường như là biết chút gì đó, liền thấy kích động, hận không thể lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Tác giả :
Dực Yêu