Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa
Chương 74 Tốt cho một cái gọi là thái bình thịnh thế
Đối với lời Lý Châu vừa nói, Lý Nhàn chỉ cười cười không tỏ ý kiến, từ trong lòng lấy ra một tấm khăn lụa, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi tinh mịn trên trán Lý Châu.
Lý Châu tuổi nhỏ đã phải chịu tang mẫu, hiện giờ bất quá mới chỉ chín tuổi, đối với động tác ôn nhu của tỷ tỷ vô cùng hưởng thụ, híp mắt, hơi hơi ngẩng đầu, yên lặng hưởng thụ yêu thương.
Lý Nhàn lau mồ hôi cho Lý Châu xong, thu hồi khăn lụa, lại lấy qua một hộp đồ ăn tinh xảo, mở ra bên trong là một đĩa ngọc lộ linh lung cùng bánh đậu xanh uyên ương.
"Đi nửa ngày rồi, Châu nhi hẳn cũng đói bụng? Ăn đi."
Lý Nhàn ôn nhu nói, một bên còn nhấc ấm trà lên, thong thả rót cho Lý Châu một chén trà.
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Ánh mắt Lý Châu sáng lên, từ trên chiếc đệm mềm mại dựng thẳng người lên, vươn tay cầm một khối điểm tâm đưa vào trong miệng, cũng không đề cập đến chuyện muốn cáo trạng với Lý Chiêu.
Lý Nhàn an tĩnh ngồi ở bên người Lý Châu, trong mắt mang theo ý cười tràn ngập, nhìn Lý Châu ăn uống thỏa thích.
Lý Châu một hơi ăn hết ba khối, lại một hơi đem trà Lý Nhàn rót cho hắn uống cạn. Lý Nhàn giơ tay lại rót cho Lý Châu thêm một ly rồi mới từ từ mở miệng, nhìn như hờ hững hỏi: "Châu nhi, tân thái phó mỗi ngày đều dạy ngươi những gì?"
"Ân...... Tân thái phó ngoại trừ dạy Châu nhi đọc sách luyện chữ ra, còn dạy Châu nhi đế vương chi đạo."
"Nga? Vậy Châu nhi nói thử xem, ngươi cảm thấy cái gì mới là đế vương chi đạo?"
"Thái phó nói, dân nãi quốc chi căn bản, triều chi cơ thạch, phải lấy nhân nghĩa thống trị thiên hạ, dân an tắc quốc thái, dân phú tắc quốc cường."(*)
(*) Dân nãi quốc chi căn bổn, triêu chi cơ thạch, yếu dĩ nhân nghĩa trì lý thiên hạ, dân an tắc quốc thái, dân phú tắc quốc cường: Dân là gốc rễ của đất nước, là nền tảng của triều đình, phải lấy nhân nghĩa mà trị vì vạn dặm thiên hạ, dân sinh bình an tức quốc gia thái bình, dân giàu tức quốc mạnh.
Lý Nhàn gật gật đầu, Lý Châu lại tiếp tục nói: "Thái phó lại nói, loạn thế đương dụng trọng điển, vi quân giả diệc bất năng thái quá khoan hậu nhân từ, tài năng bất bị hạ thần khi man ngu lộng." (*)
(*) Loạn thế đương dụng trọng điển, vi quân giả diệc bất năng thái quá khoan hậu nhân từ, tài năng bất bị hạ thần khi man ngu lộng: Thời loạn thế càng nên coi trọng pháp tắc, lễ nghi, người làm hoàng đế không nên quá khoan hậu, nhân từ, mới có thể không bị hạ thần lừa gạt, lộng hành.
"Ồ? Vậy Châu nhi từ những gì thái phó dạy dỗ đã lĩnh ngộ đến đâu rồi?"
"Châu nhi cảm thấy, cái gọi là đế vương chi đạo, phải học được cả cương và nhu, nắm giữ tốt cương nhu ôn hòa, vận dụng chừng mực, mới có thể trở thành một hoàng đế tốt."
Nghe xong Lý Châu nói, Lý Nhàn cực kỳ hài lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai còn non nớt của Lý Châu, nói: "Châu nhi nói rất đúng. Nhưng Châu nhi có biết hay không đây chỉ là một phần nhỏ của đạo làm vua? Bá tánh cố nhiên quan trọng, nhưng triều đình có rất nhiều cơ cấu cũng cần một lượng lớn nhân tài?"
Lý Châu nghe xong Lý Nhàn nói, tròng mắt chuyển động, hai chân đung đưa trong khoảng không, đô đô chu miệng lên thấp giọng nói: "Châu nhi biết tỷ tỷ muốn nói gì. Chỉ là Châu nhi chính là không thích......"
Câu nói của Lý Châu cuối cùng cũng không thể nói xong. Lý Nhàn ở thời điểm cuối cùng vươn ngón tay ngọc điểm lên môi Lý Châu, hắn cũng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ngừng câu chuyện.
Lý Nhàn thấy Lý Châu hiểu ý, trong mắt tràn đầy vui mừng, tỷ đệ hai người ngồi trong chiếc xe kín kẽ ăn ý nhìn nhau cười.
Lý Nhàn đối với Lý Châu nói: "Châu nhi, phụ hoàng có chỉ tất cả nam nhi trong chuyến đi này đều phải cưỡi ngựa đến khu vực săn bắn, tỷ tỷ biết ngươi vất vả, nhưng ngươi nhất định phải kiên trì đến cuối cùng, biết không?"
"Tỷ tỷ yên tâm, Châu nhi chỉ là thừa dịp nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ muốn đến thăm tỷ tỷ chút liền quay lại vị trí."
"Ân." Lý Nhàn giúp đỡ Lý Châu chỉnh chỉnh y quan, mới nhìn hắn xuống xe xe.
Lý Châu đi rồi, Lý Nhàn lại cầm lòng không đậu đẩy cửa sổ xe ngựa ra, nhìn theo thân ảnh nho nhỏ của Lý Châu dần dần đi xa, lại nhớ tới mẫu thân Lý Khuynh Thành của mình.
Trong lòng lướt qua một tia đau nhức: Mẫu hậu, Châu nhi đã trưởng thành. Ngài ở trên trời nhìn thấy sao? Ngài yên tâm, ta chắc chắn khuynh tẫn toàn lực bảo hộ Châu nhi một đời an khang......
Nửa canh giờ sau, Lý Chiêu ra lệnh một tiếng, đoàn xe lại lần nữa lên đường. Chỉ chốc lát sau Lý Trung lại chui vào xe ngựa của Lý Nhàn.
Lý Nhàn nhìn Lý Trung nói: "Châu nhi còn nhỏ, lễ nghĩa nếu có chỗ nào không chu toàn, còn thỉnh thế tử thứ lỗi."
Lý Trung đi đến vị trí bên người Lý Nhàn ngồi xuống, thâm tình nhìn Lý Nhàn, ôn nhu nói: "Công chúa nghiêm trọng. Về công hắn là thái tử điện hạ, trữ quân của một quốc gia, ta là thế tử thần tử, về tư, bệ hạ đã chỉ hôn, hắn ngày sau liền sẽ trở thành em vợ ta, ta như thế nào chú ý việc nho nhỏ này."
Nghe xong Lý Trung nói, Lý Nhàn hướng tới Lý Trung đạm đạm cười, không nói gì.
Đội ngũ săn thu mênh mông cuồn cuộn đi suốt ba ngày, rốt cuộc cũng tới khu vực săn bắn trọng cương hoàng gia.
Đúng là thời tiết rực rỡ của mùa hoa rụng, cũng là mùa mà động vật trong khu vực săn bắn này béo tốt nhất, phi thường thích hợp săn thú.
Tề Vương Lý Thiến, Sở Vương Lý Xuân, Ung Vương Lý Xuyến đã thay một bộ trang phục phù hợp. Ở trong khu vực săn bắn chờ đợi đã lâu ngày, loan giá của Lý Chiêu từ xa tiến tới, ba vị phiên vương lập tức quy củ trạm hợp, đợi cho xe ngựa ngừng ở trước mặt bọn họ, ba người lập tức quỳ trên mặt đất: "Nhi thần cung nghênh phụ hoàng thánh giá!"
Lý Chiêu từ trên xe ngựa bước ra, dưới sự nâng đỡ của tổng quản thái giám đi xuống xe ngựa, hướng tới ba người vẫy vẫy tay: "Đều đứng lên đi!"
"Tạ phụ hoàng."
Lý Châu cùng Lý Nhàn đi tới phía sau Lý Chiêu, ba vị phiên vương nhìn thấy Lý Châu lập tức hành lễ quân thần, mà Lý Châu hướng tới ba người khom người trả lễ như những huynh đệ.
"Mẫu phi, ngài chậm một chút!" Thanh âm đột ngột vang lên, Lý Nhàn quay đầu lại nhìn, thì thấy hoàng tử Lý Hoàn đang đỡ Đức phi xuống xe ngựa. Lý Nhàn nhàn nhạt cười cười, quay đầu trở lại.
Theo sau tới đó là người trong hoàng thất và các lộ tông thân thế tử cùng ba vị phiên vương chào hỏi, đến tận đây đó là tất yếu.
Thời điểm mọi người tới được khu vực săn bắn đã là lúc hoàng hôn, Lý Chiêu hạ lệnh toàn thể nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày mai chính thức bắt đầu săn thú......
Ngày thứ hai, tinh không vạn lí, cuối thu mát mẻ.
Lý Chiêu cùng Đức phi đứng trên đài cao ở trước khu vực săn bắn, phía sau là Lý Nhàn vẫn mặc cung trang như cũ cùng với Lý Yên đã thay đổi một thân hồ phục. Phía dưới đài đều là nam tử cưỡi trên những đại mã cao lớn, bỏ đi thường phục hoa lệ ngày thường thay bằng hồ phục, phía sau cõng cung, trên lưng ngựa treo mấy thùng mũi tên, hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn đài cao, chờ đợi Lý Chiêu lên tiếng.
"Các huynh đệ dưới đài, Thái Tổ Ly Quốc ta từ trên lưng ngựa đánh hạ phiến non sông vạn dặm này. Hiện giờ tuy là thời đại thái bình thịnh thế, nhưng cung mã chi thuật không thể phế. Mọi người ở đây, đều là thanh niên tài tuấn của Ly Quốc ta, là rường cột của nước nhà. Thời gian kế tiếp, quả nhân muốn các ngươi bộc lộ hết tất cả bản lĩnh chân thật nhất của các ngươi, người thắng, trọng thưởng!"
Lý Chiêu vừa dứt lời, người cưỡi ở trên lưng ngựa đều lộ ra biểu tình hưng phấn, chiến mã bên dưới cũng tựa hồ cùng chủ nhân tâm tâm tương thông, phát ra tiếng phì phì trong mũi dậm dậm chân, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
"Đi thôi, các huynh đệ!" Theo tay áo Lý Chiêu vung lên, âm thanh chiến mã hí vang không dứt bên tai.
Tất cả mọi người dốc hết sức lực đánh mã lao về phía trước.
Luôn luôn khổng võ thiện chiến tinh công cưỡi ngựa bắn cung như Ung Vương Lý Xuyến càng là người phi ngựa trước tiên. Từ hắn một người hình thành đệ nhất thê đội dẫn đầu cách đệ nhị thê đội một khoảng bằng một thân ngựa. Ung Vương cưỡi ở trên lưng ngựa hưng phấn rong ruổi, hưởng thụ cảm giác nhanh như điện chớp khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn. Đồng thời còn không quên quay đầu lại nhìn xem người phía sau, thấy đệ nhị thê đội có thân ảnh Sở Vương Lý Xuân, Ung Vương Lý Xuyến còn cố ý lớn tiếng quát: "Tới nha! Xem hôm nay khu vực săn bắn, là thiên hạ nhà ai!"
Nói xong, hung hăng quất mã tiên lên ngựa, dưới một tiếng hí vang lại lần nữa tăng nhanh tốc độ hơn. Ung Vương Lý Xuyến rất nhanh liền là người thứ nhất biến mất trong rừng rậm của khu vực săn bắn......
Lý Yên đã sớm đổi xong hồ phục thấy đám người đã biến mất ở trong tầm mắt, liền dời gót sen đi tới bên người Lý Chiêu, làm nũng nói: "Phụ hoàng ~ phụ hoàng ~ nữ nhi cũng phải đi, ngài để cho nữ nhi đi được không!"
Lý Chiêu quay đầu nhìn về phía tiểu nữ nhi của mình, trong mắt hiện lên từ ái, lại ra vẻ nghiêm túc nói: "Hồ nháo, ngươi đi làm gì? Lưu lại bồi hoàng tỷ ngươi, cô nương gia, đi vào làm gì? Liền cung đều kéo không ra."
"Hì hì, phụ hoàng ngươi xem, ta lệnh Tiểu Lạc làm cho ta cái này ~" Lý Yên nói, từ sau lưng lấy ra một cây tiểu nỏ tinh xảo, chỉ dài bằng cánh tay.
Lý Chiêu lấy tiểu nỏ của Lý Yên bắn về phía trước một phát, tầm bắn ước chừng hơn mười mét, đầu tên hoàn toàn cắm vào trong đất.
"Ân, cũng không tệ lắm. Tuy rằng tầm bắn không xa, nhưng thắng ở nhẹ nhàng, cô nương gia dùng loại này cũng rất thích hợp."
Lý Yên từ trong tay Lý Chiêu lấy tiểu nỏ về, kiêu ngạo ưỡn ngực, tiếp tục nói: "Phụ hoàng, nữ nhi tuyệt đối không trực tiếp đi sâu vào rừng, chỉ ở bên ngoài đi dạo, đánh đánh thỏ hoang linh tinh. Phụ hoàng ~ để cho bọn họ cũng nhìn xem, nữ nhi của ngài cân quắc bất nhượng tu mi a!"
"Ha ha ha ha ha, ngươi nha ngươi nha.Tốt, đi đi!"
"Cảm ơn phụ hoàng!"
"Ân, bất quá ngươi cứ như vậy đi thì không thể được, ta phái hai người bồi ngươi."
Bốn gã thị vệ theo tiếng mà đi ra, đã có người dắt tiểu hồng mã của Lý Yên qua. Lý Yên hứng thú bừng bừng từ trên đài cao đi xuống, được người hầu hạ sải bước lên lưng ngựa, bốn vị thị vệ sớm đã chuẩn bị ổn thoả. Lý Yên cõng tiểu nỏ mang theo bốn gã thị vệ của Lý Chiêu hướng tới trong rừng chạy đi......
Lý Nhàn an tĩnh đứng ở trên đài cao, rất xa nhìn về hướng rừng cây, trong lòng dâng lên một cổ lo lắng. Tuy rằng nàng đã để hai Ám Ảnh thân thủ tốt nhất giả thành thị vệ bên người Lý Châu tiến hành bảo hộ. Chỉ là Châu nhi rốt cuộc mới chỉ chín tuổi, còn không có cao bằng lưng ngựa. Những hoàng tử khác đều tới mười hai tuổi mới bắt đầu tham gia săn thu, cũng không biết phụ hoàng của mình lần này khâm điểm Thái Tử bắt buộc phải tham gia là có tâm tư gì......
Lý Nhàn gần đây luôn có loại bất an nhàn nhạt. Tuy rằng mạng lưới tình báo từ các nơi cùng với các điện trong cung, còn tình báo bên trong phủ đệ các vương hầu quan trọng, biểu hiện đều là tin tức gió êm sóng lặng.
Nhưng Lý Nhàn tổng cảm thấy từ khi nàng hồi cung tới nay, nơi nơi đều lộ ra một cổ quỷ dị nói không nên lời. Nàng có một loại cảm giác phi thường không tốt. Chỉ là mặc dù Lý Nhàn vận dụng cơ hồ toàn bộ lực lượng trên tay đi điều tra, cũng không có phát hiện bất kỳ khác thường gì......
Bất đắc dĩ, Lý Nhàn cũng chỉ đành lựa chọn tĩnh để xem biến.
Một đoạn thời gian trước, Lý Nhàn nghe nói sự tình "cây vạn tuế ra hoa" của hoàng tử Lý Hoàn ở trên triều đình. Không chỉ có nhất cử điên đảo đánh giá của mọi người về hắn lúc trước, hơn nữa cũng làm phụ hoàng cho rằng Đức phi dạy con có cách, giáng xuống không ít ân sủng, ngay cả lần săn thú này cũng chỉ mang theo duy độc một người Đức phi.
Cung cách làm người của Đức phi Lý Nhàn vẫn tin tưởng, là một người thông minh, cũng là người cùng thế vô tranh nhất toàn bộ hậu cung Ly Quốc từ trước đến nay. Chỉ là Lý Hoàn......
Lý Nhàn liền có chút do dự. Sự tình đã đi đến một bước này, nàng tuyệt đối không có khả năng bởi vì Đức phi phẩm hạnh đoan trang liền trực tiếp bỏ qua hoài nghi đối với Lý Hoàn.
Ở sau khi Lý Hoàn "cây vạn tuế ra hoa", Lý Nhàn lập tức khởi động Ám Vệ chôn ở trong cung Đức phi. Kết quả truyền tới tin tức lại nói: Lý Hoàn vẫn duy trì bộ dáng như cũ, ru rú trong nhà không cùng bất luận kẻ nào có quan hệ cá nhân, ngoại trừ hoàng tử Bội, thậm chí không cùng người khác giao lưu.
Chỉ là ngày hôm qua, Lý Hoàn tự mình đỡ Đức phi xuống xe ngựa, một màn này "trùng hợp" lọt vào mắt phụ hoàng, trong thời điểm khi tất cả mọi người vội vàng cùng ba vị phiên vương chào hỏi, hành vi Lý Hoàn này liền có chút chói mắt......
Đức phi là thân mẫu của Lý Hoàn, làm như vậy cũng không có gì đáng trách, chính là......
Lý Hoàn không có cùng đồng bào đệ đệ Lý Bội cùng nhau đến đây, ở trong lòng Lý Nhàn liền có chút ý vị sâu xa.
Lý Nhàn híp mắt, nhìn về phía xanh thẳm không trung. Trên bầu trời một đàn chim nhạn bay về phía nam.