Nữ Thứ Phụ
Chương 4: Kiếp nạn thăng tiên (3)
Author: Lục Lạc Nhi
Ngày thiên kiếp sẽ giáng xuống, không cần đến quẻ bói Chu Dịch của Hàn Nguyệt và Huyền Vũ thì nàng vẫn có thể cảm thấy được. Hôm đó, dù Hàn Nguyệt có cằn nhằn, nhưng nàng nhất quyết không chịu xuống hồ Thải Thanh tu luyện, một mực ngồi bên bàn trà ngoài lương đình chờ Huyền Vũ. Hắn vừa đến Tuế Vân cung thì đã nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của nàng vẫy hắn. Trong chớp mắt, bóng dáng màu lam đã xuất hiện bên cạnh nàng, Huyền Vũ liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt bồn chồn bên cạnh. Rồi an nhiên ngồi xuống, nhấc tách trà nóng, vừa thưởng thức vừa nói: “Muội thật lợi hại, có thể khiến công chúa lo lắng đến mức này. Đúng là vua chưa vội, thái giám đã gấp.”
Lục Lạc Nhi lười biếng giúp hắn rót thêm một ly trà nữa, chống cằm nhìn thẳng vào Hàn Nguyệt: “Sư tỷ! Tuế Vân cung đẹp như vậy, tỷ nỡ lòng nhìn mười tám đạo thiên lôi đánh nát nơi này sao?” Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, sau đó thở dài bất lực: “Được rồi! Muội muốn chịu thiên kiếp ở đâu thì đi đến đó, tỷ không quản nữa.” Lúc này, nàng mới mỉm cười hài lòng, vừa đứng dậy đã kéo luôn Huyền Vũ bên cạnh, ly trà trên tay chưa kịp uống hết hắn cũng phải để lại.
Trước khi hoàn toàn khuất dạng, Lạc Nhi hét lên với Hàn Nguyệt: “Bộ dạng lúc muội chịu thần kiếp vô cùng thê thảm, tỷ nhất định không được đến xem. Khi nào mười tám đạo thiên lôi đánh xong, tỷ hãy đến nhặt muội về cũng chưa muộn.” Hàn Nguyệt khẽ ừ một tiếng, nàng biết Lạc Nhi đang lo lắng điều gì, tiểu sư muội sợ nàng nhất thời nóng nảy. Cũng làm như Huyền Vũ nghịch lại thiên ý mà nhảy vào chịu thần kiếp giúp muội ấy. Tu vi càng cao, phản phệ càng lớn, trong một chốc đâu thể nói muốn tu luyện lại là dễ dàng được. Lạc Nhi không muốn đã có Huyền Vũ, nay lại có thêm nàng, tính tình tiểu sư muội trước giờ không thích nợ nần ai. Nay lại kiên quyết đến như vậy, thật sự khiến người khác rất đau đầu. Nhưng không hiểu sao nàng lại có một niềm tin vô cùng mãnh liệt, rằng tiểu sư muội của nàng nhất định sẽ vượt qua thiên kiếp bình an. Chính bởi vì cảm giác kỳ lạ đó, mà nàng mới đồng ý giúp Lạc Nhi đối phó Huyền Vũ. Nếu không dù Huyền Vũ không gạt Lạc Nhi, thì chính nàng cũng sẽ lừa gạt giúp Lạc Nhi vượt qua bình an.
Lạc Nhi kéo Huyền Vũ đến tầng trời thứ năm, là nơi trống trãi lạnh lẽo nhất ở thiên giới. Ở đây là hư vô, hư vô là tầng trời này, nàng sẽ không phải lo lắng thần kiếp của mình làm ảnh hưởng đến những người khác. Huyền Vũ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thật là trùng hợp đây cũng nơi hắn chọn để chịu thần kiếp thăng Thượng tiên của mình: “Chọn khéo lắm, nơi này cũng cách Tuế Vân cung không xa. Rất thuận tiện cho việc công chúa đến nhặt muội về!” Nàng bội phục sự bình tĩnh của hắn, trong giây phút này còn có thể đùa giỡn được: “Không cần phải chọc ta cười, ta không sợ hãi thiên kiếp đến vậy đâu.”
Vừa dứt lời, trên trời đã xuất hiện một tia sáng, ánh sáng chói lòa mang theo vạn phần uy lực rạch đôi bầu trời mà lao thẳng về phía nàng. Trong nháy mắt Huyền Vũ đã đẩy nàng ra sau lưng, chuẩn bị tung kết giới bảo bọc nàng. Nhưng hắn lại bất ngờ không cử động được, con ngươi đen láy mở to kinh hãi: “Lạc Nhi!” Lúc hắn gọi xong, Lạc Nhi cũng đã phong ấn hắn lại bằng bảo bối nàng mượn của Hàn Nguyệt. Cách nhau một màn chắn mạnh mẽ, Lạc Nhi mỉm cười, nụ cười của nàng méo xệch, bàn tay đưa lên chạm vào bức màn chắn: “Thật ra! Ta rất sợ..!” Chữ đau chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì tia sét đã giáng xuống thân thể nàng. Lục Lạc Nhi đau đến mức chết đi sống lại, cơ thể không chịu nỗi đã ngã xuống đất. Nàng nghiến răng thầm rủa, chết tiệt thật, mới chỉ một đạo thiên lôi nàng đã không chịu nỗi, huống chi đến mười tám đạo thiên lôi. Ông bà nó, đây mà gọi là thần kiếp cái gì, là kiếp nạn thì có, muốn tuyệt đường sống của nàng sao?
Không đợi nàng kịp rủa xong, trong nháy mắt hơn năm sáu tia sét cứ thế lao thẳng vào nàng, từng tiếng nổ vang rung động trời đất. Huyền Vũ đứng trong chuông vàng, trơ mắt bất lực nhìn nàng đau đớn vật vã, bàn tay của hắn đập mạnh vào thành chuông: “Lạc Nhi! Muội mau thả ta ra, không thì xin muội, hãy khởi động chiếc gương đi. Lạc Nhi, nếu không muội sẽ chết mất!” Khi tia sét đầu tiên giáng xuống, hắn đã phát hiện ra việc mình không thể điều khiển gương vàng. Thế nên hắn mới hoảng sợ cầu xin nàng như thế, tuyệt vọng nhìn nàng tự làm tổn hại bản thân.
Lúc này, nàng không còn nghe rõ hắn đang gào thét những gì, trước mặt nàng cứ như bị bao phủ bởi một màn sương mờ ảo. Cảm nhận duy nhất của nàng hiện giờ là cơ thể nàng rất đau, đau đến mức nàng thật sự chỉ muốn chết đi cho xong. Hơi thở của nàng yếu dần, máu trào ra từ khóe miệng không kiềm lại được, nàng cố gắng nhếch miệng nói với hắn: “Tiểu tử ngốc! Cứ ngoan ngoãn ở trong đó đi. Món nợ này, ta nhất định không để ngươi gánh.”
Thiên Lôi nhìn thấy tình cảnh của nàng, hắn biết rõ với tu vi của nàng hiện giờ, có thể chịu đựng bảy tia sét của hắn như vậy đã là kỳ tích. Nếu cứ tiếp tục, không chừng đến cả nguyên thần cũng bị xé nát, hồn phách phi tán. Đến lúc đó, Thượng thần Mẫn Nguyên trở về hỏi tội, hắn biết đi đâu tìm lại tiểu tiên Lục Lạc Nhi đền cho ngài ấy đây. Nhưng mệnh kiếp không thể làm trái, mười tám đạo thiên lôi, một đạo cũng không thể thiếu. Hắn giơ cao cây búa thần, tiếp tục đánh xuống, Thiên Lôi âm thầm đau khổ, hai bên không thể cùng vẹn đường. Đợi sau khi hoàn thành sứ mạng, hắn sẽ đến cung Trường Nguyên tạ tội sau vậy!
Lục Lạc Nhi mỉm cười yếu ớt, nàng lay thân thể một chút, thì phát hiện toàn thân đã bao phủ một lớp lông dày. Haizz, bị đánh cho trở về nguyên hình luôn rồi, lớp lông vũ vốn óng mượt nay lại đầy những vệt máu chưa khô đọng lại. Vết thương kinh khủng đến mức nàng không dám nhìn nữa, không ngừng cuộn tròn cơ thể theo bản năng. Đạo thiên lôi thứ tám lại tiếp tục giáng xuống, đáy lòng Lạc Nhi đầy nỗi bi thương, được lắm, thật sự muốn bức chết nàng mà. Bảy tia sét trước nàng còn sống đã là kỳ tích, nay đến tia thứ tám, chút tiên khí còn lại trong người nàng chắc chắn không còn đủ để bảo vệ nguyên thần nữa. Cuối cùng, sư phụ đại nhân của nàng cũng không về kịp, nữ phụ báo thù vẫn chưa xuống tay thì nàng đã mất mạng rồi.
Mặc cho Huyền Vũ náo loạn bên cạnh, dù hắn làm cách nào cũng không thể mở chuông vàng ra được. Lạc Nhi mỉm cười yếu ớt, trơ mắt nhìn tia sét kia lao thẳng vào người, nàng cố gom chút hơi tàn kêu vài tiếng với Huyền Vũ, nàng biết hắn sẽ hiểu lời nàng nói: “Cảm tạ ngươi! Cảm tạ Hàn Nguyệt!” Cảm tạ các người đã chiếu cố, chăm sóc nàng như vậy, chỉ mới gặp trong thoáng chốc lại khiến nàng day dứt cả đời. Huyền Vũ thét lên một tiếng đầy tuyệt vọng: “Lạc Nhi!!!!!!” Lạc Nhi đã bị đánh trở về nguyên hình, ngay cả tiên khí cũng không còn đủ để bảo vệ kinh mạch, huống chi là bảo vệ nguyên thần. Còn hắn lại không thể làm gì để giúp nàng, sự tuyệt vọng đến cùng cực cũng không thể giúp hắn thoát ra ngoài. Thượng tiên Huyền Vũ thật sự sụp đổ, hắn gọi tên nàng bằng cả trái tim của mình, Lạc Nhi!
Cùng lúc đó, những tưởng nàng đã chết ngay khi tia sét thứ tám kia đánh vào người. Nhưng tại sao thời gian lại trôi qua chậm chạp đến thế, Lạc Nhi tức giận, đến lúc muốn nàng chết ông trời cũng không thể làm việc nhanh gọn hơn sao? Nàng mở mắt ra định gào vài tiếng, đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tu vi hai tháng, chịu được bảy đạo thiên lôi. Lục Lạc Nhi xem như vi sư không nhận nhầm người. Thần kiếp lần này, con qua rồi!” Qua rồi sao, thật sự nàng đã qua rồi sao, vậy thì tốt nàng cũng mệt rồi, muốn ngủ một giấc mà thôi. Sư phụ của nàng đã về kịp, nhưng mà sư phụ, người vẫn về chậm một bước, bộ lông trên người nàng đã bị thiêu rụi đến mức thê thảm rồi.
Nhưng sư phụ đã về, nàng cũng không lo lắng nhiều nữa vì thế nàng lập tức nhắm mắt lại, vô cùng an tâm nằm ngủ, thân thể không tự chủ được nhích gần về phía hắn thêm một chút. Đó chính là điểm tựa của nàng, ông trời của nàng và là sư phụ duy nhất của nàng.
Mẫn Nguyên vừa đặt chân đến Thiên môn, đã nghe một lượt bảy đạo thiên lôi giáng xuống, hắn rùng mình một cái, thiên kiếp đã đến rồi. Hắn bỏ lại đại quân và Tần Y ở phía sau, phất tay áo một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Đoàn người ở phía sau bàn tán xì xầm, việc gì lại khiến cho Chiến thần vội vàng như vậy, bảy đạo thiên lôi thì sao chứ, cùng lắm thì chỉ có một cao nhân nào đó đắc đạo thành tiên mà thôi. Bọn họ không hiểu, nhưng Tần Y lại hiểu, người có thể khiến Chiến thần Mẫn Nguyên lo lắng đến thế, hiện giờ chỉ có một người, Lục Lạc Nhi, tỷ muội tốt của nàng mà thôi. Tần Y ngẩng đầu nhìn về phía đó, mười một đạo thiên lôi lại liên tiếp đánh xuống, khóe miệng của nàng khẽ nở một nụ cười xinh đẹp: “Chúc mừng muội, Lạc Nhi! Đã phi thăng thành Thượng tiên thành công.”
Mẫn Nguyên đến vừa kịp lúc, một tay hắn ôm lấy đệ tử máu me đầy mình, một tay chống cây thương bạc xuống đất, đứng im như pho tượng chịu mười một đạo thiên lôi đánh vào người. Từng cơn đau như xé nát nguyên thần, đã lâu lắm rồi hắn mới có dịp trải qua, ngay cả chiến đấu với Ma tộc cũng chưa từng ác liệt đến thế. Nhìn chiếc chuông vàng bao bọc Huyền Vũ, hắn chợt hiểu ra ý định của nàng, hóa ra là vì không muốn liên lụy người khác. Ánh mắt dần đưa về phía tiểu phượng hoàng trong lòng, Mẫn Nguyên dịu dàng nói: “Tu vi hai tháng, chịu được bảy đạo thiên lôi. Lục Lạc Nhi xem như vi sư không nhận nhầm người. Thần kiếp lần này, con qua rồi!” Mười một đạo thiên lôi, ta chịu giúp con, bồi thường lại việc không dạy con chu đáo, đã để con đối diện với thần kiếp. Lời hắn vừa dứt, như có một ma lực kỳ diệu, khiến tiểu phượng hoàng lập tức ngủ say, mặc cho xung quanh sấm rung chớp giật!
Ngày hôm đó, Thiên giới có hai tin quan trọng được loan truyền khắp tứ hải bát hoang. Một là Chiến thần Mẫn Nguyên đã khải hoàn trở về, tiêu diệt được phản loạn Ma tộc. Hai là tiểu đệ tử của Mẫn Nguyên, tiểu tiên nữ Lục Lạc Nhi đã phi thăng thành công, từ bây giờ nàng chính thức là Thượng tiên Chu Tước. Cả hai việc đều đáng được ăn mừng, nhưng thái độ của người ta lại chú ý đến tin thứ hai hơn cả. Mới hai tháng tu vi đã luyện lên được Thượng tiên, vậy mất bao lâu nàng sẽ phi thăng làm Thượng thần. Pháp lực càng mạnh, tu vi càng cao, thần kiếp càng đến sớm, chuyện này không ai đoán trước được. Nhưng từ nay nàng đã tạo nên một truyền kỳ mới về tốc độ phi thăng làm Thượng tiên của mình, khắp tứ hải bát hoang chưa từng có ai vượt qua được nàng, kể cả Thượng thần Mẫn Nguyên.
Ngày thiên kiếp sẽ giáng xuống, không cần đến quẻ bói Chu Dịch của Hàn Nguyệt và Huyền Vũ thì nàng vẫn có thể cảm thấy được. Hôm đó, dù Hàn Nguyệt có cằn nhằn, nhưng nàng nhất quyết không chịu xuống hồ Thải Thanh tu luyện, một mực ngồi bên bàn trà ngoài lương đình chờ Huyền Vũ. Hắn vừa đến Tuế Vân cung thì đã nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của nàng vẫy hắn. Trong chớp mắt, bóng dáng màu lam đã xuất hiện bên cạnh nàng, Huyền Vũ liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt bồn chồn bên cạnh. Rồi an nhiên ngồi xuống, nhấc tách trà nóng, vừa thưởng thức vừa nói: “Muội thật lợi hại, có thể khiến công chúa lo lắng đến mức này. Đúng là vua chưa vội, thái giám đã gấp.”
Lục Lạc Nhi lười biếng giúp hắn rót thêm một ly trà nữa, chống cằm nhìn thẳng vào Hàn Nguyệt: “Sư tỷ! Tuế Vân cung đẹp như vậy, tỷ nỡ lòng nhìn mười tám đạo thiên lôi đánh nát nơi này sao?” Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, sau đó thở dài bất lực: “Được rồi! Muội muốn chịu thiên kiếp ở đâu thì đi đến đó, tỷ không quản nữa.” Lúc này, nàng mới mỉm cười hài lòng, vừa đứng dậy đã kéo luôn Huyền Vũ bên cạnh, ly trà trên tay chưa kịp uống hết hắn cũng phải để lại.
Trước khi hoàn toàn khuất dạng, Lạc Nhi hét lên với Hàn Nguyệt: “Bộ dạng lúc muội chịu thần kiếp vô cùng thê thảm, tỷ nhất định không được đến xem. Khi nào mười tám đạo thiên lôi đánh xong, tỷ hãy đến nhặt muội về cũng chưa muộn.” Hàn Nguyệt khẽ ừ một tiếng, nàng biết Lạc Nhi đang lo lắng điều gì, tiểu sư muội sợ nàng nhất thời nóng nảy. Cũng làm như Huyền Vũ nghịch lại thiên ý mà nhảy vào chịu thần kiếp giúp muội ấy. Tu vi càng cao, phản phệ càng lớn, trong một chốc đâu thể nói muốn tu luyện lại là dễ dàng được. Lạc Nhi không muốn đã có Huyền Vũ, nay lại có thêm nàng, tính tình tiểu sư muội trước giờ không thích nợ nần ai. Nay lại kiên quyết đến như vậy, thật sự khiến người khác rất đau đầu. Nhưng không hiểu sao nàng lại có một niềm tin vô cùng mãnh liệt, rằng tiểu sư muội của nàng nhất định sẽ vượt qua thiên kiếp bình an. Chính bởi vì cảm giác kỳ lạ đó, mà nàng mới đồng ý giúp Lạc Nhi đối phó Huyền Vũ. Nếu không dù Huyền Vũ không gạt Lạc Nhi, thì chính nàng cũng sẽ lừa gạt giúp Lạc Nhi vượt qua bình an.
Lạc Nhi kéo Huyền Vũ đến tầng trời thứ năm, là nơi trống trãi lạnh lẽo nhất ở thiên giới. Ở đây là hư vô, hư vô là tầng trời này, nàng sẽ không phải lo lắng thần kiếp của mình làm ảnh hưởng đến những người khác. Huyền Vũ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thật là trùng hợp đây cũng nơi hắn chọn để chịu thần kiếp thăng Thượng tiên của mình: “Chọn khéo lắm, nơi này cũng cách Tuế Vân cung không xa. Rất thuận tiện cho việc công chúa đến nhặt muội về!” Nàng bội phục sự bình tĩnh của hắn, trong giây phút này còn có thể đùa giỡn được: “Không cần phải chọc ta cười, ta không sợ hãi thiên kiếp đến vậy đâu.”
Vừa dứt lời, trên trời đã xuất hiện một tia sáng, ánh sáng chói lòa mang theo vạn phần uy lực rạch đôi bầu trời mà lao thẳng về phía nàng. Trong nháy mắt Huyền Vũ đã đẩy nàng ra sau lưng, chuẩn bị tung kết giới bảo bọc nàng. Nhưng hắn lại bất ngờ không cử động được, con ngươi đen láy mở to kinh hãi: “Lạc Nhi!” Lúc hắn gọi xong, Lạc Nhi cũng đã phong ấn hắn lại bằng bảo bối nàng mượn của Hàn Nguyệt. Cách nhau một màn chắn mạnh mẽ, Lạc Nhi mỉm cười, nụ cười của nàng méo xệch, bàn tay đưa lên chạm vào bức màn chắn: “Thật ra! Ta rất sợ..!” Chữ đau chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì tia sét đã giáng xuống thân thể nàng. Lục Lạc Nhi đau đến mức chết đi sống lại, cơ thể không chịu nỗi đã ngã xuống đất. Nàng nghiến răng thầm rủa, chết tiệt thật, mới chỉ một đạo thiên lôi nàng đã không chịu nỗi, huống chi đến mười tám đạo thiên lôi. Ông bà nó, đây mà gọi là thần kiếp cái gì, là kiếp nạn thì có, muốn tuyệt đường sống của nàng sao?
Không đợi nàng kịp rủa xong, trong nháy mắt hơn năm sáu tia sét cứ thế lao thẳng vào nàng, từng tiếng nổ vang rung động trời đất. Huyền Vũ đứng trong chuông vàng, trơ mắt bất lực nhìn nàng đau đớn vật vã, bàn tay của hắn đập mạnh vào thành chuông: “Lạc Nhi! Muội mau thả ta ra, không thì xin muội, hãy khởi động chiếc gương đi. Lạc Nhi, nếu không muội sẽ chết mất!” Khi tia sét đầu tiên giáng xuống, hắn đã phát hiện ra việc mình không thể điều khiển gương vàng. Thế nên hắn mới hoảng sợ cầu xin nàng như thế, tuyệt vọng nhìn nàng tự làm tổn hại bản thân.
Lúc này, nàng không còn nghe rõ hắn đang gào thét những gì, trước mặt nàng cứ như bị bao phủ bởi một màn sương mờ ảo. Cảm nhận duy nhất của nàng hiện giờ là cơ thể nàng rất đau, đau đến mức nàng thật sự chỉ muốn chết đi cho xong. Hơi thở của nàng yếu dần, máu trào ra từ khóe miệng không kiềm lại được, nàng cố gắng nhếch miệng nói với hắn: “Tiểu tử ngốc! Cứ ngoan ngoãn ở trong đó đi. Món nợ này, ta nhất định không để ngươi gánh.”
Thiên Lôi nhìn thấy tình cảnh của nàng, hắn biết rõ với tu vi của nàng hiện giờ, có thể chịu đựng bảy tia sét của hắn như vậy đã là kỳ tích. Nếu cứ tiếp tục, không chừng đến cả nguyên thần cũng bị xé nát, hồn phách phi tán. Đến lúc đó, Thượng thần Mẫn Nguyên trở về hỏi tội, hắn biết đi đâu tìm lại tiểu tiên Lục Lạc Nhi đền cho ngài ấy đây. Nhưng mệnh kiếp không thể làm trái, mười tám đạo thiên lôi, một đạo cũng không thể thiếu. Hắn giơ cao cây búa thần, tiếp tục đánh xuống, Thiên Lôi âm thầm đau khổ, hai bên không thể cùng vẹn đường. Đợi sau khi hoàn thành sứ mạng, hắn sẽ đến cung Trường Nguyên tạ tội sau vậy!
Lục Lạc Nhi mỉm cười yếu ớt, nàng lay thân thể một chút, thì phát hiện toàn thân đã bao phủ một lớp lông dày. Haizz, bị đánh cho trở về nguyên hình luôn rồi, lớp lông vũ vốn óng mượt nay lại đầy những vệt máu chưa khô đọng lại. Vết thương kinh khủng đến mức nàng không dám nhìn nữa, không ngừng cuộn tròn cơ thể theo bản năng. Đạo thiên lôi thứ tám lại tiếp tục giáng xuống, đáy lòng Lạc Nhi đầy nỗi bi thương, được lắm, thật sự muốn bức chết nàng mà. Bảy tia sét trước nàng còn sống đã là kỳ tích, nay đến tia thứ tám, chút tiên khí còn lại trong người nàng chắc chắn không còn đủ để bảo vệ nguyên thần nữa. Cuối cùng, sư phụ đại nhân của nàng cũng không về kịp, nữ phụ báo thù vẫn chưa xuống tay thì nàng đã mất mạng rồi.
Mặc cho Huyền Vũ náo loạn bên cạnh, dù hắn làm cách nào cũng không thể mở chuông vàng ra được. Lạc Nhi mỉm cười yếu ớt, trơ mắt nhìn tia sét kia lao thẳng vào người, nàng cố gom chút hơi tàn kêu vài tiếng với Huyền Vũ, nàng biết hắn sẽ hiểu lời nàng nói: “Cảm tạ ngươi! Cảm tạ Hàn Nguyệt!” Cảm tạ các người đã chiếu cố, chăm sóc nàng như vậy, chỉ mới gặp trong thoáng chốc lại khiến nàng day dứt cả đời. Huyền Vũ thét lên một tiếng đầy tuyệt vọng: “Lạc Nhi!!!!!!” Lạc Nhi đã bị đánh trở về nguyên hình, ngay cả tiên khí cũng không còn đủ để bảo vệ kinh mạch, huống chi là bảo vệ nguyên thần. Còn hắn lại không thể làm gì để giúp nàng, sự tuyệt vọng đến cùng cực cũng không thể giúp hắn thoát ra ngoài. Thượng tiên Huyền Vũ thật sự sụp đổ, hắn gọi tên nàng bằng cả trái tim của mình, Lạc Nhi!
Cùng lúc đó, những tưởng nàng đã chết ngay khi tia sét thứ tám kia đánh vào người. Nhưng tại sao thời gian lại trôi qua chậm chạp đến thế, Lạc Nhi tức giận, đến lúc muốn nàng chết ông trời cũng không thể làm việc nhanh gọn hơn sao? Nàng mở mắt ra định gào vài tiếng, đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tu vi hai tháng, chịu được bảy đạo thiên lôi. Lục Lạc Nhi xem như vi sư không nhận nhầm người. Thần kiếp lần này, con qua rồi!” Qua rồi sao, thật sự nàng đã qua rồi sao, vậy thì tốt nàng cũng mệt rồi, muốn ngủ một giấc mà thôi. Sư phụ của nàng đã về kịp, nhưng mà sư phụ, người vẫn về chậm một bước, bộ lông trên người nàng đã bị thiêu rụi đến mức thê thảm rồi.
Nhưng sư phụ đã về, nàng cũng không lo lắng nhiều nữa vì thế nàng lập tức nhắm mắt lại, vô cùng an tâm nằm ngủ, thân thể không tự chủ được nhích gần về phía hắn thêm một chút. Đó chính là điểm tựa của nàng, ông trời của nàng và là sư phụ duy nhất của nàng.
Mẫn Nguyên vừa đặt chân đến Thiên môn, đã nghe một lượt bảy đạo thiên lôi giáng xuống, hắn rùng mình một cái, thiên kiếp đã đến rồi. Hắn bỏ lại đại quân và Tần Y ở phía sau, phất tay áo một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Đoàn người ở phía sau bàn tán xì xầm, việc gì lại khiến cho Chiến thần vội vàng như vậy, bảy đạo thiên lôi thì sao chứ, cùng lắm thì chỉ có một cao nhân nào đó đắc đạo thành tiên mà thôi. Bọn họ không hiểu, nhưng Tần Y lại hiểu, người có thể khiến Chiến thần Mẫn Nguyên lo lắng đến thế, hiện giờ chỉ có một người, Lục Lạc Nhi, tỷ muội tốt của nàng mà thôi. Tần Y ngẩng đầu nhìn về phía đó, mười một đạo thiên lôi lại liên tiếp đánh xuống, khóe miệng của nàng khẽ nở một nụ cười xinh đẹp: “Chúc mừng muội, Lạc Nhi! Đã phi thăng thành Thượng tiên thành công.”
Mẫn Nguyên đến vừa kịp lúc, một tay hắn ôm lấy đệ tử máu me đầy mình, một tay chống cây thương bạc xuống đất, đứng im như pho tượng chịu mười một đạo thiên lôi đánh vào người. Từng cơn đau như xé nát nguyên thần, đã lâu lắm rồi hắn mới có dịp trải qua, ngay cả chiến đấu với Ma tộc cũng chưa từng ác liệt đến thế. Nhìn chiếc chuông vàng bao bọc Huyền Vũ, hắn chợt hiểu ra ý định của nàng, hóa ra là vì không muốn liên lụy người khác. Ánh mắt dần đưa về phía tiểu phượng hoàng trong lòng, Mẫn Nguyên dịu dàng nói: “Tu vi hai tháng, chịu được bảy đạo thiên lôi. Lục Lạc Nhi xem như vi sư không nhận nhầm người. Thần kiếp lần này, con qua rồi!” Mười một đạo thiên lôi, ta chịu giúp con, bồi thường lại việc không dạy con chu đáo, đã để con đối diện với thần kiếp. Lời hắn vừa dứt, như có một ma lực kỳ diệu, khiến tiểu phượng hoàng lập tức ngủ say, mặc cho xung quanh sấm rung chớp giật!
Ngày hôm đó, Thiên giới có hai tin quan trọng được loan truyền khắp tứ hải bát hoang. Một là Chiến thần Mẫn Nguyên đã khải hoàn trở về, tiêu diệt được phản loạn Ma tộc. Hai là tiểu đệ tử của Mẫn Nguyên, tiểu tiên nữ Lục Lạc Nhi đã phi thăng thành công, từ bây giờ nàng chính thức là Thượng tiên Chu Tước. Cả hai việc đều đáng được ăn mừng, nhưng thái độ của người ta lại chú ý đến tin thứ hai hơn cả. Mới hai tháng tu vi đã luyện lên được Thượng tiên, vậy mất bao lâu nàng sẽ phi thăng làm Thượng thần. Pháp lực càng mạnh, tu vi càng cao, thần kiếp càng đến sớm, chuyện này không ai đoán trước được. Nhưng từ nay nàng đã tạo nên một truyền kỳ mới về tốc độ phi thăng làm Thượng tiên của mình, khắp tứ hải bát hoang chưa từng có ai vượt qua được nàng, kể cả Thượng thần Mẫn Nguyên.
Tác giả :
Lục Lạc Nhi