Nữ Thứ Phụ
Chương 28: Bài hát ru
Author: Lục Lạc Nhi
“An Đình! Nàng đừng làm loạn nữa, mau trở về cho ta.” Trong lúc vị Tu La vương phi kia đang bị thái độ của hai thầy trò Mẫn Nguyên làm ngây người, thì một giọng nói vang lên phá vỡ cục diện. Người được gọi vội vàng xoay người chạy về phía nam tử áo tím, nhăn mũi lại kể khổ: “An Dương, chàng xem, có người đang bắt nạt thiếp kìa!” Vừa nói nàng ta vừa chỉ tay về phía Lạc Nhi, nếu không phải bị sư phụ giữ lấy, rất có thể Lạc Nhi đã xông đến cho vị vương phi kia một trận rồi. Mẫn Nguyên một bên giữ tiểu đồ đệ không yên phận, một bên đưa mắt chào hỏi nam tử áo tím: “Là do Tiểu Đình gây chuyện trước!”
An Dương gật đầu với Mẫn Nguyên, đưa tay ôm lấy người con gái bên cạnh, điểm nhẹ ngón tay lên đầu mũi nàng: “Ta biết! Là do ta không quản nỗi thê tử.” Tiểu Đình bị nhắc đến, vội lè lưỡi trêu tức Lạc Nhi, ra sức gào lớn: “Ta cứ gây chuyện đấy, nhưng cũng không thiếu lễ nghĩa như cái xác vô dụng kia. Dám tấn công cả Tu La vương phi, ngươi có mấy cái mạng để chém đây?” Lạc Nhi cười khẩy ngẩng đầu lên mắng: “Thân là Vương phi mà lại không có cốt cách của một Vương phi. Mở miệng ra đã nói người khác là vô dụng, còn bản thân ngươi lại đi núp sau lưng một nam tử khác. Thử hỏi là ai vô dụng hơn ai?”
Nếu không có An Dương và Mẫn Nguyên giữ chặt, không khéo hai người các nàng đã lao vào nhau mà đấu một trận. Mẫn Nguyên, An Dương không hẹn mà gặp thở dài một tiếng, nhìn nhau một cái rồi ra sức kéo hai kẻ cứng đầu kia đi. Thật vất vả mới đưa được Lạc Nhi và An Đình trở về hoàng cung của Tu La quốc. Đến tận lúc này thái độ thù địch của An Đình đối với Lạc Nhi vẫn không được cải thiện, thừa lúc Mẫn Nguyên và An Dương không chú ý, nàng ta còn đe dọa nàng: “Xác vô dụng! Hãy đợi đấy, thể nào cũng có lúc ngươi chịu lịch kiếp luân hồi, đến khi đó nhất định ta sẽ viết số mệnh cho ngươi thật thê thảm.”
Đối với những điều này nàng vốn dĩ không hề bận tâm, Lạc Nhi nhướng chân mày nhìn An Đình, trong đôi mắt đen tuyền lóe lên sự khinh bỉ: “Ngươi còn có thể trẻ con hơn nữa được không? Nhìn lại xem ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn hơi sức đi so đo với một tiểu nha đầu chưa đầy hai năm tu vi như ta?” An Đình trừng mắt với nàng, thiếu mỗi điệu bộ chống tay lên thắt lưng nữa là đủ bộ. Trước khi hai người bọn họ kịp tiếp tục đấu khẩu, thì An Dương đã ho nhẹ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mẫn Nguyên ngồi trên vị trí chủ tọa, bên cạnh là An Dương, An Đình thấy vậy, vội vã tiến lại gần, ngồi cạnh phu quân của mình.
Đợi An Đình ngồi xuống, Mẫn Nguyên mới đưa mắt về phía Lạc Nhi: “Lục Lạc Nhi! Bái kiến sư thúc, sư cô của con đi.” Lạc Nhi hơi ngẩn người một chốc, hai người này hóa ra lại là sư thức, sư cô của nàng sao. Mặc dù không tình nguyện, nhưng lời Mẫn Nguyên đã nói, nàng không muốn làm mất mặt sư phụ. Đành phải hành lễ theo quy tắc, dâng trà dập đầu với An Dương và An Đình. An Đình nhìn nàng dập đầu, nụ cười dâng lên nơi đáy mắt trêu chọc Lạc Nhi: “Đúng là thế sự khó lường.” An Dương nhận ra trò đùa đã đi quá giới hạn, vội trừng mắt với thê tử: “Tiểu Đình, đừng quậy phá nữa. Tiểu điệt còn nhỏ ta không trách, nhưng sao ngay cả nàng cũng như vậy.”
An Đình bị phu quân trách mắt, khẽ trừng mắt với An Dương, sau đó ho nhẹ vài tiếng khôi phục lại bộ dạng kiều diễm lạnh nhạt như thường, đưa tay ra đỡ lấy Lạc Nhi: “Được rồi, là muội sai được chưa!” Vừa đỡ lấy nàng đứng dậy, An Đình vừa khẽ thở dài: “Tại sao trên đời này lại có người giống người đến thế chứ!” An Dương nhận ra tia đau thương trong mắt thê tử, vội vàng vỗ nhẹ lên bàn tay của nàng: “Ta hiểu cảm giác của nàng. Đừng quá đau lòng mà làm tổn hại thân thể!” An Đình siết chặt bàn tay của An Dương, rồi buông ra thật nhanh, đưa mắt nhìn Mẫn Nguyên một cái rồi đứng dậy: “Muội cảm thấy hơi mệt, các huynh cứ trò chuyện trước đi.” Nói xong liền rời khỏi đại điện, bóng lưng của nàng lúc này có phần nặng nề, mệt mỏi.
Đợi An Đình rời đi, An Dương mới ngại ngùng nhìn nàng và Mẫn Nguyên: “Sư huynh và tiểu điệt đừng trách An Đình nhé!” Mẫn Nguyên vội xua tay: “Không đâu! Nhưng với biểu hiện vừa rồi của Tiểu Đình, ta e…” An Dương thở dài một tiếng: “Sư huynh đoán không sai. Bệnh tình của Tiểu Đình lại tái phát, lần này còn nặng hơn lần trước. Đến cả oán khí ở Âm giới cũng không thể đè nèn ‘nó’ lại. Vì thế mà tính tình của Tiểu Đình gần đây rất thất thường, khó có thể khống chế hoàn toàn cảm xúc của mình được.” Đến lúc này Lạc Nhi mới hiểu ra, tại sao Tu La vương phi lại có thái độ quá mức như vậy với mình.
Hai huynh đệ bọn họ hàn huyên thêm chút nữa thì cũng ngừng lại, An Dương nói không muốn để An Đình một mình lúc này. Nên cáo từ thầy trò Mẫn Nguyên, rồi dặn dò hạ nhân phục vụ chu đáo, sau đó mới vội vã rời khỏi cung điện. Khi chỉ còn lại hai người bọn họ trong điện, Mẫn Nguyên mới từ tốn nói với nàng: “Ta biết, con có nhiều điều muốn hỏi. Được rồi, hãy hỏi đi!” Lạc Nhi ngồi xuống bên cạnh Mẫn Nguyên, đón lấy tách trà được đưa tới. Theo hương thơm của ấm trà mới pha, cuộc trò chuyện giữa hai thầy trò Lạc Nhi kéo dài đến tận đêm khuya mới chấm dứt.
Hóa ra Thượng thần Uyển Chi có tổng cộng bốn người đệ tử, Hàn Hạ, Hàn Y, An Đình, An Dương. Bốn người bọn họ được mệnh danh là Tứ đại Tinh Vân, vững chắc như bốn cột trụ trời. Trận chiến với yêu ma nơi Uyển Chi bỏ mạng, bốn người họ đều có tham gia. An Đình là người đứng gần Uyển Chi nhất, tận mắt nhìn thấy sư phụ của mình vì cứu Trưởng tôn Gia Cẩn Bình mà hy sinh tính mạng. Đả kích quá lớn cộng thêm những vết thương do giao chiến đã khiến An Đình tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến phản phệ tổn thương nguyên thần. Từ đó về sau mỗi khi vận khí triển khai pháp thuật, áp lực đè lên nguyên thần khiến An Đình khổ sở như bị ngàn vạn mũi tên đâm vào tim.
Khi đó không biết Mẫn Nguyên từ đâu tra được, oán khí ở Âm giới có thể phần nào làm giảm bớt nỗi đau vạn tiễn xuyên tim ấy. Sau khi nhận được tin, An Dương lập tức đưa An Đình đến Âm giới một chuyến, không ngờ lại có thể xoa dịu cơn đau của An Đình. Hàn Hạ đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, một đạo chiếu chỉ hạ xuống sắc phong An Dương làm Tu La vương cai quản Âm giới. Kể từ đó, hai người bọn họ luôn ở Âm giới, không giao du can thiệp với những chuyện bên ngoài. Lâu dần cũng không còn nhiều người nhớ đến mối quan hệ giữa Tu La vương và Thiên Đế. Nhưng họ vẫn là những người bạn, là đồng môn chịu sự dạy dỗ của Uyển Chi mà lớn lên.
Mẫn Nguyên dừng lại câu chuyện của mình, đôi mắt hắn chất chứa nhiều nỗi ưu tư. Bên cạnh Mẫn Nguyên, Lạc Nhi đã ngủ quên mất, đầu gối lên chân của Mẫn Nguyên. Ba ngàn sợi tóc xõa dọc sau lưng, vương trên tay hắn, Mẫn Nguyên chậm rãi vỗ lưng cho nàng. Giống như khi hắn còn nhỏ, đã từng có người dịu dàng vỗ về canh giấc cho hắn. Trong không gian tĩnh mịch, giọng hát của Mẫn Nguyên vang lên khe khẽ:
“Ngàn dặm ngựa phi, chinh chiến xa trường.
Nhớ về quê cũ, lòng chợt nôn nao.
Phụ mẫu ở nhà, có được ấm no.
Thê nhi xa vắng, có được bình an.
Giáp đeo nặng người, ngựa cưỡi một thân.
Dọc hoành Nam Bắc, có chăng quên đường.
Trí của nam nhi, ở tại bốn phương.
Nhưng lòng thì ở, chốn nào người ơi?...”
***
Có một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, nằm gối đầu trên chân một giai nhân áo hồng. Bàn tay của nàng ấy nhịp nhàng hạ xuống, vỗ nhẹ lên lưng hài tử trong lòng. Lời ca mềm mại quấn quýt bên tai, nàng đang ru giấc cho đứa trẻ ấy.
“Ngàn dặm ngựa phi, chinh chiến xa trường.
Nhớ về quê cũ, lòng chợt nôn nao.
Phụ mẫu ở nhà, có được ấm no.
Thê nhi xa vắng, có được bình an.
Giáp đeo nặng người, ngựa cưỡi một thân.
Dọc hoành Nam Bắc, có chăng quên đường.
Trí của nam nhi, ở tại bốn phương.
Nhưng lòng thì ở, chốn nào người ơi?...”
Theo nhịp vỗ của nàng, mí mắt của hài tử dần nặng nề, đến cuối cùng lại không chịu nổi mà nhắm lại. Hơi thở đều đặn vang lên, nàng biết hài tử ấy đã ngủ rồi. Lúc này thiếu nữ mới mỉm cười rạng rỡ, kéo ngoại bào đắp người đứa trẻ. Nàng nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của đứa trẻ khẽ mắng: “Tiểu chất Mẫn Nguyên này, đúng là hài tử thích quấn người mà.” Nàng không hề biết, cho dù đứa trẻ ấy đã ngủ, nhưng khi nghe lời nàng nói vẫn có chút không vui. Cơ thể bé nhỏ cục cựa như phản đối, hắn không phải là tiểu hài tử, hắn đã năm trăm năm tuổi rồi, đợi hắn lớn thêm chút nữa, hắn nhất định sẽ bảo vệ được nàng. Chẳng phải nàng đã nói, chỉ cần hắn trưởng thành, tiểu sư cô Uyển Chi sẽ gả cho hắn mà, không phải sao?
Ký ức như những mảnh vụn, được chắp vá lại thành một bức tranh rõ ràng. Đã lâu rồi hắn không nhớ đến những chuyện xưa nữa, tránh để bản thân phải đối diện với sự thật. Mẫn Nguyên thở dài mở mắt ra, bàn tay vẫn vỗ lưng cho Lạc Nhi như trước, tại sao nha đầu này lại giống Uyển Chi đến thế? Ngay cả cách nghiêng đầu, nhíu mày cũng giống nhau. Nếu không phải hắn biết rõ Uyển Chi không hề nhập vào luân hồi, e rằng cũng sẽ giống như ông ta và An Đình lúc trước, ngộ nhận nàng chính là tái sinh của Uyển Chi cũng nên. Không biết từ bao giờ, An Đình đã bước vào chính điện, khi Mẫn Nguyên nhìn thấy nàng, An Đình vội xua tay ra hiệu đừng làm ồn.
Mẫn Nguyên gật đầu với nàng, dùng âm mật truyền lời: “Muội đến tìm ta sao?” An Đình ngồi xuống cạnh Mẫn Nguyên, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn Lạc Nhi: “Muội nghe thấy tiếng huynh hát, đã lâu lắm rồi mới được nghe lại. Tự nhiên cảm thấy rất nhớ ngày xưa, bài ca vừa rồi, có phải sư phụ thường dùng để ru ngủ huynh không?” Hắn ừ khẽ, An Đình nhoẻn miệng cười, đưa tay vuốt gọn làn tóc mai cho Lạc Nhi: “Tiểu nha đầu này chỉ mới có tu vi hai năm đã lớn chừng ấy. Chắc không cần đợi đủ năm nghìn năm thì đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Tốc độ trưởng thành như vậy, không khiến huynh nhớ đến Uyển Chi sao?”
Hắn nhìn động tác của nàng, chợt im lặng, những kỳ tích xảy ra trên người Lạc Nhi, tất cả đều làm hắn tin rằng nàng và Uyển Chi có một mối liên hệ nào đó. “Nếu không có trận chiến năm ấy, có lẽ giờ này sư phụ muội và sư phụ của huynh đã trở thành phu thê rồi. Biết đâu chừng, còn có cả tiểu hài tử nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ lên chức đại huynh, đại tỷ hết.” An Đình càng nhìn càng không thể kìm được cảm xúc, nước mắt cứ thể lăn dài trên gò má của nàng. Mẫn Nguyên vươn tay ra lau đi những giọt nước mắt ấy, cau mày nhìn nàng: “Sức khỏe muội không tốt, đừng tự ép bản thân mình nhiều quá. Hai người bọn họ đã qua đời hơn nghìn vạn năm rồi, nỗi đau ấy đến giờ muội vẫn chưa thể nguôi ngoai được sao?”
An Đình lắc đầu, hai tay quệt nước mắt, động tác vụng về như trẻ con: “Dù có bao nhiêu năm nữa, thì muội vẫn không thể nguôi ngoai được. Mỗi lần nhắm mắt, muội lại nhìn thấy cảnh tượng sư phụ chết trước mặt muội. Xiêm y thấm đẫm máu của người, nguyên thần vỡ nát, linh hồn đứt đoạn, cả ba hồn bảy phách cùng vỡ tan ra với nhau. Cái chết như vậy, huynh nói có đau đớn hay không cơ chứ?” Mẫn Nguyên dùng bàn tay còn lại, vỗ vai An Đình: “Ta biết, ta biết tất cả. Muội hãy bình tĩnh lại và nghe kỹ những lời ta sắp nói đây.” An Đình kiềm chế cảm xúc, lắng nghe những lời Mẫn Nguyên nói với nàng.
Càng nghe càng không thể tin được, hai tay ôm chặt miệng để khỏi bật thốt thành lời. Nàng hỏi Mẫn Nguyên: “Là sự thật sao?” Mẫn Nguyên đưa mắt nhìn Lạc Nhi trong lòng: “Ta không chắc câu chuyện đó có bao nhiêu là sự thật, nên mới phải đưa Lạc Nhi đến chỗ muội. Tiểu Đình, chỉ có muội mới có thể cho chúng ta lời giải đáp. Thật sự thì Lạc Nhi có mối quan hệ gì với Uyển Chi?” An Đình mở to mắt ngắm người đang say ngủ, đôi tay nàng run rẩy: “Lẽ nào… Lẽ nào lại như vậy?” Mẫn Nguyên lắc đầu không chắc chắn: “Tiểu Đình, muội cần phải thử xem sao. Nếu chuyện ta suy đoán là sự thật, thì chúng ta nhất định phải thay tiểu sư cô chăm sóc Lạc Nhi chu đáo.”
“An Đình! Nàng đừng làm loạn nữa, mau trở về cho ta.” Trong lúc vị Tu La vương phi kia đang bị thái độ của hai thầy trò Mẫn Nguyên làm ngây người, thì một giọng nói vang lên phá vỡ cục diện. Người được gọi vội vàng xoay người chạy về phía nam tử áo tím, nhăn mũi lại kể khổ: “An Dương, chàng xem, có người đang bắt nạt thiếp kìa!” Vừa nói nàng ta vừa chỉ tay về phía Lạc Nhi, nếu không phải bị sư phụ giữ lấy, rất có thể Lạc Nhi đã xông đến cho vị vương phi kia một trận rồi. Mẫn Nguyên một bên giữ tiểu đồ đệ không yên phận, một bên đưa mắt chào hỏi nam tử áo tím: “Là do Tiểu Đình gây chuyện trước!”
An Dương gật đầu với Mẫn Nguyên, đưa tay ôm lấy người con gái bên cạnh, điểm nhẹ ngón tay lên đầu mũi nàng: “Ta biết! Là do ta không quản nỗi thê tử.” Tiểu Đình bị nhắc đến, vội lè lưỡi trêu tức Lạc Nhi, ra sức gào lớn: “Ta cứ gây chuyện đấy, nhưng cũng không thiếu lễ nghĩa như cái xác vô dụng kia. Dám tấn công cả Tu La vương phi, ngươi có mấy cái mạng để chém đây?” Lạc Nhi cười khẩy ngẩng đầu lên mắng: “Thân là Vương phi mà lại không có cốt cách của một Vương phi. Mở miệng ra đã nói người khác là vô dụng, còn bản thân ngươi lại đi núp sau lưng một nam tử khác. Thử hỏi là ai vô dụng hơn ai?”
Nếu không có An Dương và Mẫn Nguyên giữ chặt, không khéo hai người các nàng đã lao vào nhau mà đấu một trận. Mẫn Nguyên, An Dương không hẹn mà gặp thở dài một tiếng, nhìn nhau một cái rồi ra sức kéo hai kẻ cứng đầu kia đi. Thật vất vả mới đưa được Lạc Nhi và An Đình trở về hoàng cung của Tu La quốc. Đến tận lúc này thái độ thù địch của An Đình đối với Lạc Nhi vẫn không được cải thiện, thừa lúc Mẫn Nguyên và An Dương không chú ý, nàng ta còn đe dọa nàng: “Xác vô dụng! Hãy đợi đấy, thể nào cũng có lúc ngươi chịu lịch kiếp luân hồi, đến khi đó nhất định ta sẽ viết số mệnh cho ngươi thật thê thảm.”
Đối với những điều này nàng vốn dĩ không hề bận tâm, Lạc Nhi nhướng chân mày nhìn An Đình, trong đôi mắt đen tuyền lóe lên sự khinh bỉ: “Ngươi còn có thể trẻ con hơn nữa được không? Nhìn lại xem ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn hơi sức đi so đo với một tiểu nha đầu chưa đầy hai năm tu vi như ta?” An Đình trừng mắt với nàng, thiếu mỗi điệu bộ chống tay lên thắt lưng nữa là đủ bộ. Trước khi hai người bọn họ kịp tiếp tục đấu khẩu, thì An Dương đã ho nhẹ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mẫn Nguyên ngồi trên vị trí chủ tọa, bên cạnh là An Dương, An Đình thấy vậy, vội vã tiến lại gần, ngồi cạnh phu quân của mình.
Đợi An Đình ngồi xuống, Mẫn Nguyên mới đưa mắt về phía Lạc Nhi: “Lục Lạc Nhi! Bái kiến sư thúc, sư cô của con đi.” Lạc Nhi hơi ngẩn người một chốc, hai người này hóa ra lại là sư thức, sư cô của nàng sao. Mặc dù không tình nguyện, nhưng lời Mẫn Nguyên đã nói, nàng không muốn làm mất mặt sư phụ. Đành phải hành lễ theo quy tắc, dâng trà dập đầu với An Dương và An Đình. An Đình nhìn nàng dập đầu, nụ cười dâng lên nơi đáy mắt trêu chọc Lạc Nhi: “Đúng là thế sự khó lường.” An Dương nhận ra trò đùa đã đi quá giới hạn, vội trừng mắt với thê tử: “Tiểu Đình, đừng quậy phá nữa. Tiểu điệt còn nhỏ ta không trách, nhưng sao ngay cả nàng cũng như vậy.”
An Đình bị phu quân trách mắt, khẽ trừng mắt với An Dương, sau đó ho nhẹ vài tiếng khôi phục lại bộ dạng kiều diễm lạnh nhạt như thường, đưa tay ra đỡ lấy Lạc Nhi: “Được rồi, là muội sai được chưa!” Vừa đỡ lấy nàng đứng dậy, An Đình vừa khẽ thở dài: “Tại sao trên đời này lại có người giống người đến thế chứ!” An Dương nhận ra tia đau thương trong mắt thê tử, vội vàng vỗ nhẹ lên bàn tay của nàng: “Ta hiểu cảm giác của nàng. Đừng quá đau lòng mà làm tổn hại thân thể!” An Đình siết chặt bàn tay của An Dương, rồi buông ra thật nhanh, đưa mắt nhìn Mẫn Nguyên một cái rồi đứng dậy: “Muội cảm thấy hơi mệt, các huynh cứ trò chuyện trước đi.” Nói xong liền rời khỏi đại điện, bóng lưng của nàng lúc này có phần nặng nề, mệt mỏi.
Đợi An Đình rời đi, An Dương mới ngại ngùng nhìn nàng và Mẫn Nguyên: “Sư huynh và tiểu điệt đừng trách An Đình nhé!” Mẫn Nguyên vội xua tay: “Không đâu! Nhưng với biểu hiện vừa rồi của Tiểu Đình, ta e…” An Dương thở dài một tiếng: “Sư huynh đoán không sai. Bệnh tình của Tiểu Đình lại tái phát, lần này còn nặng hơn lần trước. Đến cả oán khí ở Âm giới cũng không thể đè nèn ‘nó’ lại. Vì thế mà tính tình của Tiểu Đình gần đây rất thất thường, khó có thể khống chế hoàn toàn cảm xúc của mình được.” Đến lúc này Lạc Nhi mới hiểu ra, tại sao Tu La vương phi lại có thái độ quá mức như vậy với mình.
Hai huynh đệ bọn họ hàn huyên thêm chút nữa thì cũng ngừng lại, An Dương nói không muốn để An Đình một mình lúc này. Nên cáo từ thầy trò Mẫn Nguyên, rồi dặn dò hạ nhân phục vụ chu đáo, sau đó mới vội vã rời khỏi cung điện. Khi chỉ còn lại hai người bọn họ trong điện, Mẫn Nguyên mới từ tốn nói với nàng: “Ta biết, con có nhiều điều muốn hỏi. Được rồi, hãy hỏi đi!” Lạc Nhi ngồi xuống bên cạnh Mẫn Nguyên, đón lấy tách trà được đưa tới. Theo hương thơm của ấm trà mới pha, cuộc trò chuyện giữa hai thầy trò Lạc Nhi kéo dài đến tận đêm khuya mới chấm dứt.
Hóa ra Thượng thần Uyển Chi có tổng cộng bốn người đệ tử, Hàn Hạ, Hàn Y, An Đình, An Dương. Bốn người bọn họ được mệnh danh là Tứ đại Tinh Vân, vững chắc như bốn cột trụ trời. Trận chiến với yêu ma nơi Uyển Chi bỏ mạng, bốn người họ đều có tham gia. An Đình là người đứng gần Uyển Chi nhất, tận mắt nhìn thấy sư phụ của mình vì cứu Trưởng tôn Gia Cẩn Bình mà hy sinh tính mạng. Đả kích quá lớn cộng thêm những vết thương do giao chiến đã khiến An Đình tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến phản phệ tổn thương nguyên thần. Từ đó về sau mỗi khi vận khí triển khai pháp thuật, áp lực đè lên nguyên thần khiến An Đình khổ sở như bị ngàn vạn mũi tên đâm vào tim.
Khi đó không biết Mẫn Nguyên từ đâu tra được, oán khí ở Âm giới có thể phần nào làm giảm bớt nỗi đau vạn tiễn xuyên tim ấy. Sau khi nhận được tin, An Dương lập tức đưa An Đình đến Âm giới một chuyến, không ngờ lại có thể xoa dịu cơn đau của An Đình. Hàn Hạ đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, một đạo chiếu chỉ hạ xuống sắc phong An Dương làm Tu La vương cai quản Âm giới. Kể từ đó, hai người bọn họ luôn ở Âm giới, không giao du can thiệp với những chuyện bên ngoài. Lâu dần cũng không còn nhiều người nhớ đến mối quan hệ giữa Tu La vương và Thiên Đế. Nhưng họ vẫn là những người bạn, là đồng môn chịu sự dạy dỗ của Uyển Chi mà lớn lên.
Mẫn Nguyên dừng lại câu chuyện của mình, đôi mắt hắn chất chứa nhiều nỗi ưu tư. Bên cạnh Mẫn Nguyên, Lạc Nhi đã ngủ quên mất, đầu gối lên chân của Mẫn Nguyên. Ba ngàn sợi tóc xõa dọc sau lưng, vương trên tay hắn, Mẫn Nguyên chậm rãi vỗ lưng cho nàng. Giống như khi hắn còn nhỏ, đã từng có người dịu dàng vỗ về canh giấc cho hắn. Trong không gian tĩnh mịch, giọng hát của Mẫn Nguyên vang lên khe khẽ:
“Ngàn dặm ngựa phi, chinh chiến xa trường.
Nhớ về quê cũ, lòng chợt nôn nao.
Phụ mẫu ở nhà, có được ấm no.
Thê nhi xa vắng, có được bình an.
Giáp đeo nặng người, ngựa cưỡi một thân.
Dọc hoành Nam Bắc, có chăng quên đường.
Trí của nam nhi, ở tại bốn phương.
Nhưng lòng thì ở, chốn nào người ơi?...”
***
Có một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, nằm gối đầu trên chân một giai nhân áo hồng. Bàn tay của nàng ấy nhịp nhàng hạ xuống, vỗ nhẹ lên lưng hài tử trong lòng. Lời ca mềm mại quấn quýt bên tai, nàng đang ru giấc cho đứa trẻ ấy.
“Ngàn dặm ngựa phi, chinh chiến xa trường.
Nhớ về quê cũ, lòng chợt nôn nao.
Phụ mẫu ở nhà, có được ấm no.
Thê nhi xa vắng, có được bình an.
Giáp đeo nặng người, ngựa cưỡi một thân.
Dọc hoành Nam Bắc, có chăng quên đường.
Trí của nam nhi, ở tại bốn phương.
Nhưng lòng thì ở, chốn nào người ơi?...”
Theo nhịp vỗ của nàng, mí mắt của hài tử dần nặng nề, đến cuối cùng lại không chịu nổi mà nhắm lại. Hơi thở đều đặn vang lên, nàng biết hài tử ấy đã ngủ rồi. Lúc này thiếu nữ mới mỉm cười rạng rỡ, kéo ngoại bào đắp người đứa trẻ. Nàng nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của đứa trẻ khẽ mắng: “Tiểu chất Mẫn Nguyên này, đúng là hài tử thích quấn người mà.” Nàng không hề biết, cho dù đứa trẻ ấy đã ngủ, nhưng khi nghe lời nàng nói vẫn có chút không vui. Cơ thể bé nhỏ cục cựa như phản đối, hắn không phải là tiểu hài tử, hắn đã năm trăm năm tuổi rồi, đợi hắn lớn thêm chút nữa, hắn nhất định sẽ bảo vệ được nàng. Chẳng phải nàng đã nói, chỉ cần hắn trưởng thành, tiểu sư cô Uyển Chi sẽ gả cho hắn mà, không phải sao?
Ký ức như những mảnh vụn, được chắp vá lại thành một bức tranh rõ ràng. Đã lâu rồi hắn không nhớ đến những chuyện xưa nữa, tránh để bản thân phải đối diện với sự thật. Mẫn Nguyên thở dài mở mắt ra, bàn tay vẫn vỗ lưng cho Lạc Nhi như trước, tại sao nha đầu này lại giống Uyển Chi đến thế? Ngay cả cách nghiêng đầu, nhíu mày cũng giống nhau. Nếu không phải hắn biết rõ Uyển Chi không hề nhập vào luân hồi, e rằng cũng sẽ giống như ông ta và An Đình lúc trước, ngộ nhận nàng chính là tái sinh của Uyển Chi cũng nên. Không biết từ bao giờ, An Đình đã bước vào chính điện, khi Mẫn Nguyên nhìn thấy nàng, An Đình vội xua tay ra hiệu đừng làm ồn.
Mẫn Nguyên gật đầu với nàng, dùng âm mật truyền lời: “Muội đến tìm ta sao?” An Đình ngồi xuống cạnh Mẫn Nguyên, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn Lạc Nhi: “Muội nghe thấy tiếng huynh hát, đã lâu lắm rồi mới được nghe lại. Tự nhiên cảm thấy rất nhớ ngày xưa, bài ca vừa rồi, có phải sư phụ thường dùng để ru ngủ huynh không?” Hắn ừ khẽ, An Đình nhoẻn miệng cười, đưa tay vuốt gọn làn tóc mai cho Lạc Nhi: “Tiểu nha đầu này chỉ mới có tu vi hai năm đã lớn chừng ấy. Chắc không cần đợi đủ năm nghìn năm thì đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Tốc độ trưởng thành như vậy, không khiến huynh nhớ đến Uyển Chi sao?”
Hắn nhìn động tác của nàng, chợt im lặng, những kỳ tích xảy ra trên người Lạc Nhi, tất cả đều làm hắn tin rằng nàng và Uyển Chi có một mối liên hệ nào đó. “Nếu không có trận chiến năm ấy, có lẽ giờ này sư phụ muội và sư phụ của huynh đã trở thành phu thê rồi. Biết đâu chừng, còn có cả tiểu hài tử nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ lên chức đại huynh, đại tỷ hết.” An Đình càng nhìn càng không thể kìm được cảm xúc, nước mắt cứ thể lăn dài trên gò má của nàng. Mẫn Nguyên vươn tay ra lau đi những giọt nước mắt ấy, cau mày nhìn nàng: “Sức khỏe muội không tốt, đừng tự ép bản thân mình nhiều quá. Hai người bọn họ đã qua đời hơn nghìn vạn năm rồi, nỗi đau ấy đến giờ muội vẫn chưa thể nguôi ngoai được sao?”
An Đình lắc đầu, hai tay quệt nước mắt, động tác vụng về như trẻ con: “Dù có bao nhiêu năm nữa, thì muội vẫn không thể nguôi ngoai được. Mỗi lần nhắm mắt, muội lại nhìn thấy cảnh tượng sư phụ chết trước mặt muội. Xiêm y thấm đẫm máu của người, nguyên thần vỡ nát, linh hồn đứt đoạn, cả ba hồn bảy phách cùng vỡ tan ra với nhau. Cái chết như vậy, huynh nói có đau đớn hay không cơ chứ?” Mẫn Nguyên dùng bàn tay còn lại, vỗ vai An Đình: “Ta biết, ta biết tất cả. Muội hãy bình tĩnh lại và nghe kỹ những lời ta sắp nói đây.” An Đình kiềm chế cảm xúc, lắng nghe những lời Mẫn Nguyên nói với nàng.
Càng nghe càng không thể tin được, hai tay ôm chặt miệng để khỏi bật thốt thành lời. Nàng hỏi Mẫn Nguyên: “Là sự thật sao?” Mẫn Nguyên đưa mắt nhìn Lạc Nhi trong lòng: “Ta không chắc câu chuyện đó có bao nhiêu là sự thật, nên mới phải đưa Lạc Nhi đến chỗ muội. Tiểu Đình, chỉ có muội mới có thể cho chúng ta lời giải đáp. Thật sự thì Lạc Nhi có mối quan hệ gì với Uyển Chi?” An Đình mở to mắt ngắm người đang say ngủ, đôi tay nàng run rẩy: “Lẽ nào… Lẽ nào lại như vậy?” Mẫn Nguyên lắc đầu không chắc chắn: “Tiểu Đình, muội cần phải thử xem sao. Nếu chuyện ta suy đoán là sự thật, thì chúng ta nhất định phải thay tiểu sư cô chăm sóc Lạc Nhi chu đáo.”
Tác giả :
Lục Lạc Nhi