Nữ Thần Hotsearch
Chương 3
Chương 3
Từ phòng làm việc của Đường Giai Dĩnh đi ra, Kiều Tinh Lâm và Tiểu Giang đi đến hầm để xe. Chiếc Range Rover Evoque màu đỏ của cô đỗ ở đó trông vô cùng chói mắt.
Hôm nay nhà tài xế có việc nên Tiểu Giang tạm thời lái xe cho cô.
Lên xe, Tiểu Giang hỏi: “Chị Kiều, chúng ta đi thẳng về nhà luôn ạ?”
“Về nhà đi.” Kiều Tinh Lâm đeo kính lên, trên tay cầm cuốn kịch bản vừa mới in, giờ nó vẫn còn đang âm ấm.
Xe vẫn còn chưa ra khỏi gara thì Hạ Đan đã gọi điện đến.
“Bảo bối, cậu về rồi hả? Quán lẩu đang sửa lần trước giờ lại mở cửa rồi đó.Tớ đặt phòng trước với ông chủ rồi, chúng ta đi ăn đi, tiện thể cho cậu biết một tin độc quyền.”
Kiều Tinh Lâm bật cười: “Cậu là bác sĩ phụ khoa chứ đâu phải mấy tay săn ảnh, lấy đâu ra tin độc quyền chứ?”
“Cái đồ không có lương tâm nhà cậu, lát nữa gặp nói sau nhé.”
“Gửi địa chỉ cho tớ đi.” Kiều Tinh Lâm thở dài.
Hạ Đan tuyệt đối là một viên đá kê chân vô cùng lớn trên con đường thành công của cô.
Nửa tiếng sau, Tiểu Giang dừng xe bên cạnh đường, đưa chìa khóa xe cho Kiều Tinh Lâm.
“Chị Kiều, chị nhớ phải cẩn thận một chút. Lái xe thì đừng uống rượu, có chuyện gì nhớ gọi điện cho em.”Tiểu Giang không yên tâm dặn dò.
“Chị biết rồi, để chị gọi xe giúp em.” Kiều Tinh Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
“Không cần đâu, để em tự...” Tiểu Giang còn chưa nói xong thì Kiều Tinh Lâm đã đặt xe, nói số đuôi của số điện thoại cho cô ấy.
Quán lẩu này nằm ở một nơi khá yên tĩnh trong thành phố. Trước cửa quán tạo thành một lâm viên theo kiểu Giang Nam, bên trong bày trí rất tinh xảo, đẹp đẽ. Ngay cả nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn cũng rất tỉ mỉ, quán lẩu này ngày nào cũng giới hạn số bàn ăn, vậy nên có quy định phải đặt trước. Nhưng trước cửa vẫn có vài thực khách không đặt được chỗ đang xếp hàng.
Kiều Tinh Lâm đẩy cửa bước vào, nhân viên trong quán đồng thanh cất tiếng chào: “Hoan nghênh quý khách!”
Một cô phục vụ bước lên hỏi: “Thưa cô, cô có đặt trước không ạ?”
Kiều Tinh Lâm nói tên phòng đã đặt trước, cô phục vụ liền dẫn đường cho cô. Cả quãng đường cô đều đi rất nhanh, may mắn là không bị ai phát hiện.
Đi đến phòng bao, Hạ Đan vẫn chưa đến.
Kiều Tinh Lâm vẫn luôn đeo kính râm, phục vụ thi thoảng lại nhìn lén cô một chút. Nơi này là khu cao cấp, còn có khách sạn của Hilton, cộng thêm danh tiếng của quán nên thỉnh thoảng có người nổi tiếng đến ăn cũng là chuyện thường tình.
Kiều Tinh Lâm nhận lấy thực đơn, cười nói: “Xin lỗi, tôi đang đợi bạn, cô ấy tới rồi tôi sẽ gọi cô sau.”
Cô phục vụ cuối cùng vẫn không dám hỏi, sau đó liền bước ra ngoài. Lúc này, Kiều Tinh Lâm mới tháo kính râm ra.
Cô lấy hộp phấn và thỏi son trong túi xách ra dặm lại lớp trang điểm rồi nhắn tin cho Hạ Đan: Bệnh viện của cậu không phải ở gần quán này sao? Vậy mà cậu còn đến chậm hơn cả tớ?
Gửi xong, cô lấy khăn khử trùng trong túi ra, lau sạch xung quanh bàn một chút rồi dùng nước trà nóng tráng qua bát đũa.
“Chính là chỗ này, hai người vào đi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Hạ Đan.
Kiều Tinh Lâm tò mò, cô ấy còn dẫn người khác đến sao? Chưa nói tới tin độc quyền gì đó, bát đũa trên bàn rõ ràng cũng chỉ có hai bộ.
Cửa mở ra, Hạ Đan đi vào trước, bày ra một bộ mặt quỷ với cô, theo sau đó còn có hai người.
Đợi đến khi Kiều Tinh Lâm nhìn rõ người đến là ai, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cô không tự chủ được mà đứng bật dậy.
Không lâu trước đó, Lâm Thâm và Alice từ khách sạn đi ra nhìn thấy quán lẩu này có người xếp hàng. Alice liền cho rằng quán lẩu này rất ngon nên cũng muốn xếp hàng theo. Sau đó bọn họ tình cờ gặp Hạ Đan, Hạ Đan nói hôm nay rất khó đặt được bàn liền mời bọn họ vào cùng ăn.
Anh còn chưa đồng ý thì Alice đã vô cùng tự nhiên đi vào theo Hạ Đan.
Không ngờ lại gặp được Kiều Tinh Lâm.
Ánh mắt của Lâm Thâm dừng lại trên người cô. Mái tóc xoăn màu đen tùy ý buông ở sau lưng, cô để tóc mái thưa, trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế. Dáng người rất cao khoảng hơn một mét bảy, mặc một chiếc áo lông hở vai màu đen xa xỉ cùng một chiếc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp.
Gợi cảm mà lại mang chút lười biếng, hoạt bát giống như một chú mèo quý tộc đang kiêu ngạo vểnh đuôi lên.
Rất nhanh sau đó, anh liền chuyển dời ánh mắt.
Alice kêu lên: “Là cô! Cô là người ngồi phía trước tôi trên máy bay.”
Kiều Tinh Lâm không có ấn tượng gì với cô ấy, chỉ lịch sự mỉm cười, ánh mắt cô bất giác nhìn vào bàn tay của Alice đang khoác trên tay của Lâm Thâm.
Trong lòng cô khẽ kêu lên một tiếng.
“Lúc tớ đi vào thì thấy hai người họ đang xếp hàng. Tớ nghĩ dù sao chúng ta cũng chỉ có hai người nên liền đưa bọn họ vào luôn. Cậu sẽ không để ý chứ?” Hạ Đan nháy nháy mắt với Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm trong lòng mắng chửi cô ấy cả trăm lần nhưng trên mặt vẫn phải khách khí mà nói: “Đương nhiên là không rồi, càng đông thì càng vui, mau ngồi đi.”
Alice không hề khách khí ngồi xuống.
Lâm Thâm hơi khựng lại, bất đắc dĩ nói: “Làm phiền rồi.”
Âm thanh của anh trầm thấp mà lại mang từ tính, nhẹ nhàng lọt vào tai Kiều Tinh Lâm. Chỉ là giọng nói này hoàn toàn không còn giống với cậu thiếu niên tài năng có chút kiêu ngạo trong kí ức.
Cô cười đáp: “Không đâu.”
Hạ Đan ngồi xuống bên cạnh Kiều Tinh Lâm, Kiều Tinh Lâm đạp mạnh vào dưới chân cô ấy một cái.
Hạ Đan bị đau đến đỏ mặt, run rẩy nói: “Lẩu uyên ương ở đây rất ngon, ăn cay hay không đều được, chúng ta gọi cái này nhé.”
“Được.” Alice vô cùng tán thành, sau đó nhìn về phía Kiều Tinh Lâm dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa của phục vụ, biểu cảm của cô ấy vô cùng khoa trương, kích động đến mức không nói nên lời.
“Cô, cô chính là Kiều Tinh Lâm. Vừa nãy tôi đã cảm thấy cô rất quen mà. Phim của cô tôi đều xem hết rồi. Tôi… tôi thực sự rất thích cô, tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?”
Kiều Tinh Lâm hào phóng chụp ảnh chung với cô ấy, sau đó còn ký tên. Cô phục vụ lập tức muốn giảm giá mười phần trăm cho cô.
“Tôi đi ăn với bạn bè ở đây, tôi không muốn bị làm phiền, vì vậy mong cô giữ bí mật giúp chúng tôi nhé.” Kiều Tinh Lâm ký xong đưa cho cô ấy, tinh nghịch nháy mắt.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác.”
Phục vụ vui vẻ ra ngoài.
Hạ Đan nắm lấy bả vai của Kiều Tinh Lâm,cảm khái: “Kiều Kiều của chúng ta đúng là xưa không bằng nay nha. Trước đây cùng cậu ra ngoài, ngồi ở đại sảnh cũng không sao, bây giờ thì đi đến đâu cũng có fan vây quanh cả.”
Alice vô cùng kích động: “Cô là diễn viên hả? Bảo sao cô lại xinh đẹp đến vậy. Cô từng diễn những phim nào rồi? Khi nào rảnh tôi sẽ xem.”
Hạ Đan nhanh chóng trả lời: “Tôi nhiệt liệt đề cử <>, cô xem rồi sẽ bị vẻ đẹp của Thỏ ngọc tinh mê hoặc đến phát khóc đấy.”
Alice vui vẻ gật đầu, Lâm Thâm ở bên cạnh từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn luôn giữ im lặng.
Kiều Tinh Lâm vội vàng bảo Hạ Đan mau chóng gọi đồ đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo cô ấy đừng gây thêm chuyện.
Thức ăn đã lên đầy đủ. Alice ân cần hỏi Lâm Thâm muốn ăn gì, còn muốn nhúng đồ ăn giúp anh.
Lâm Thâm từ chối: “Em cứ mặc kệ anh, anh tự làm được.”
“Em chăm sóc anh là chuyện nên làm mà.” Alice trả lời một cách đương nhiên.
Kiều Tinh Lâm giả vờ như không nghe thấy gì, nói chuyện tự nhiên cùng Hạ Đan, Hạ Đan nhỏ giọng nói: “Này cô diễn viên, diễn xuất của cậu mất tự nhiên quá.”
Ngồi được một lúc, Kiều Tinh Lâm đứng dậy nói: “Tớ đi nhà vệ sinh một lát.”
Bên ngoài phòng bao có một con đường đi thẳng đến nhà vệ sinh. Hai bên đường đều là các phòng bao khác, hoàn toàn cách biệt với ngoài sảnh, vậy nên không hề có người.
Kiều Tinh Lâm đứng trước gương, nhìn dáng người gọn gàng xinh đẹp trước mặt, cười khổ một tiếng.
Cho dù hôm nay cô đã có đủ kiêu ngạo để đứng trước mặt anh, không còn chút tự ti nào nữa.
Nhưng khi nhìn thấy anh có bạn gái, cô vẫn cảm thấy mất mát đến mức khả năng diễn xuất suýt nữa thì sụp đổ.
Mười năm, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ còn anh thì luôn tiến về phía trước.
Câu trả lời mà năm đó luôn muốn có được đột nhiên không còn quan trọng như vậy nữa.
Cô tự giễu, phóng khoáng tạm biệt thanh xuân của mình đi, không được sao? Chúc phúc cho người ta cũng đâu khó như vậy.
Kiều Tinh Lâm rửa tay xong, trang điểm lại, chắc chắn rằng bản thân trở nên xinh đẹp trở lại mới từ nhà vệ sinh đi ra. Không ngờ rằng Lâm Thâm cũng đang ở ngoài, hình như là đang đợi cô.
Ánh sáng yếu ớt trên đèn tường bao phủ lấy anh, từng tia sáng giao thoa xen lẫn, cả người anh cũng trở nên không chân thực.
Mười năm, anh xuyên qua thời gian mà đến, so với trong ảnh tuấn tú hơn rất nhiều.
Nhưng bọn họ đã không còn hình dáng như xưa.
Cô hơi thất thần, cố ra vẻ nhẹ nhàng đi đến bên anh, giữ một khoảng cách an toàn: “Anh về từ khi nào?”
“Vừa về không lâu.” Anh cúi xuống nhìn cô. “Xin lỗi nhé, bạn tôi lớn lên ở nước ngoài, không biết cách cư xử cho lắm. Làm phiền hai người dùng bữa rồi. Bữa ăn hôm nay tôi sẽ trả.”
“Không sao.”
Sau đó, hai người đều im lặng.
Kiều Tinh Lâm chỉ muốn nhanh chóng kết thúc một màn ngượng ngùng này, thì lại nghe anh nói: “Video phỏng vấn đó, tôi xem rồi.”
Kiều Tinh Lâm giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh: “Tôi không cố ý nói vậy, nếu như có hiểu nhầm gì, tôi có thể giải thích với bạn gái anh.”
“Không cần, tôi đang độc thân.” Giọng nói của Lâm Thâm đơn giản mà lưu loát.
Kiều Tinh Lâm sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, có chút không kịp phản ứng. Anh đang giải thích sao?
Lâm Thâm hơi tiến lại gần, cúi đầu xuống: “Nhưng mà cô Kiều, em viết thư tình cho tôi hồi nào vậy?”
Kiều Tinh Lâm:???
Cô quên luôn là mình đã trở về phòng bao như thế nào.
Ngồi chưa được bao lâu, cô lấy cớ có việc rồi lôi Hạ Đan đi trước.
Lên xe xong, cô bảo Hạ Đan đi tính tiền. Hạ Đan quay lại nói, Lâm Thâm đã thanh toán rồi.
Kiều Tinh Lâm lái xe đưa Hạ Đan về. Trên đường đi, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa. Chúng ta nên ngồi đó khiến cho bọn họ không thoải mái mới phải chứ!”
Kiều Tinh Lâm thở dài: “Vừa rồi anh ấy đến tìm tớ nói là đó không phải bạn gái anh ấy. Sau đó tớ trực tiếp xin wechat của anh ấy luôn.”
Cô vừa đưa điện thoại cho Hạ Đan xem vừa nói chuyện xảy ra lúc cô đi ra ngoài.
Hạ Đan mở to mắt: “Bảo bối, thao tác lần này của cậu cũng rối loạn quá rồi. Tớ đã nói mà, đó không thể là bạn gái của cậu ấy được. Nhưng hồi đó cậu ấy không nhận được thư tình á, sao có thể vậy được? Tớ và Vũ Phi tận mắt nhìn thấy cậu kẹp thư tình vào sách ngữ văn mà. Hôm đó tiết đầu tiên là tiết ngữ văn đó.”
Kiều Tinh Lâm cũng muốn biết là tại sao.
“Cậu xem, vòng bạn bè của cậu ấy chẳng có gì cả,có khi nào cậu ấy chặn không muốn cho cậu xem không, hay đây là nick phụ?” Hạ Đan nói thẳng vào vấn đề: “Vậy để công bằng, cậu cũng đặt chế độ để cậu ấy không xem được đi.”
“Tớ không thèm.” Kiều Tinh Lâm từ chối một cách chắc chắn như đinh đóng cột.
Sau này, cô muốn tham gia vào cuộc sống của anh.
“Cậu phải tin tưởng tớ, giữa người với người luôn có duyên phận, nếu không sao cậu đi ăn cơm thôi mà cũng gặp được cậu ấy chứ.”
“Lần sau cậu còn tự mình làm chủ nữa, tớ sẽ đè cậu xuống sàn nhà làm giẻ lau.” Kiều Tinh Lâm nghiến răng nghiến lợi.
“Này, nếu như không có tớ, liệu cậu có được wechat của cậu ấy không hả?” Hạ Đan nghiêng người về phía trước. “Dù sao cũng là bạn học cũ, tớ cũng đâu thể coi như không thấy cậu ấy.”
“Vậy thì cậu cũng nên nhắn tin trước cho tớ.” Kiều Tinh Lâm dừng xe trước đèn đỏ, giọng điệu trầm xuống. “Làm cho tớ chẳng có chút chuẩn bị gì cả.”
“Chuẩn bị cái gì chứ? Cậu là Kiều Tinh Lâm weibo hơn hai nghìn vạn fans, là nữ diễn viên xuất sắc nhất Kiều Tinh Lâm, là đệ nhất mỹ nhân cổ trang Kiều Tinh Lâm. Chọn bừa một thân phận cũng có thể đè chết cậu ấy.”
“Cậu cho rằng tớ đang đi lôi kéo nhà đầu tư hả?” Kiều Tinh Lâm có chút cạn lời.
“Ý của tớ là, ngày này giờ này hôm nay, cậu không cần chuẩn bị gì cả. Cậu chỉ cần đứng đó một cách chói lọi rực rỡ. Người nên căng thẳng, nên không biết phải làm gì là cậu ấy. Mà cậu chỉ cần mỉm cười xinh đẹp một tiếng, nói một câu “đã lâu không gặp” là được.”
Kiều Tinh Lâm khịt mũi coi thường: “Cậu đọc truyện tình cảm nhiều quá rồi đấy hả?”
Hạ Đan nhún vai: “Tớ cuối cùng vẫn không hiểu được, năm đó rõ ràng cậu ấy cũng thích cậu, sau đó sao lại không từ mà biệt chứ?”
“......Không lẽ là do cuộc sống ép buộc?”
Kiều Tinh Lâm nghiêng đầu nhìn bạn mình: “Rốt cuộc cậu đã biết những gì rồi?”
“Hôm nay tớ hẹn cậu là để nói cho cậu một tin. Cậu còn nhớ hàng xóm trước đây của tớ, hồi học cấp hai là hoa khôi của trường còn đã từng thích Lâm Thâm không?”
“Không nhớ nữa.” Kiều Tinh Lâm lạnh nhạt đáp.
Hạ Đan tức giận: “Cái này không phải là trọng điểm. Mấy ngày trước cô ấy đến bệnh viện của tớ kiểm tra, tớ và cô ấy nói chuyện một lúc. Cô ấy nói hồi trước khi đi du học ở Mỹ, lúc ở New York có gặp Lâm Thâm ở một quán cơm, cậu ấy làm phục vụ ở đó.”
“Hàng xóm của tớ lén hỏi ông chủ. Ông chủ nói cậu ấy là sinh viên ở gần đây. Trong nhà cũng khá vất vả, làm một lúc nhiều công việc để trả tiền học phí. Tớ nhớ là gia cảnh của cậu ấy không tốt lắm đúng không?”
Cái này Kiều Tinh Lâm cũng có biết một chút. Khi đó bạn bè truyền tai nhau, Lâm Thâm chuyển đến trường cô là vì bố mẹ li hôn. Anh ở với mẹ nên mới chuyển đến thành phố nhỏ của cô.
Khi đó Lâm Thâm bị đau dạ dày, phải đến bệnh viện kiểm tra, cũng chỉ có bà ngoại đến thăm anh ấy.
“Sao cậu lại thực dụng như vậy chứ? Không lẽ tớ còn muốn đào mỏ anh ấy sao?” Kiều Tinh Lâm coi thường. “Chỉ cần anh ấy đồng ý, tớ nuôi anh ấy cả đời cũng được.”
“Này, cậu thật sự muốn treo cổ chết trên một cái cây à?”
Từ phòng làm việc của Đường Giai Dĩnh đi ra, Kiều Tinh Lâm và Tiểu Giang đi đến hầm để xe. Chiếc Range Rover Evoque màu đỏ của cô đỗ ở đó trông vô cùng chói mắt.
Hôm nay nhà tài xế có việc nên Tiểu Giang tạm thời lái xe cho cô.
Lên xe, Tiểu Giang hỏi: “Chị Kiều, chúng ta đi thẳng về nhà luôn ạ?”
“Về nhà đi.” Kiều Tinh Lâm đeo kính lên, trên tay cầm cuốn kịch bản vừa mới in, giờ nó vẫn còn đang âm ấm.
Xe vẫn còn chưa ra khỏi gara thì Hạ Đan đã gọi điện đến.
“Bảo bối, cậu về rồi hả? Quán lẩu đang sửa lần trước giờ lại mở cửa rồi đó.Tớ đặt phòng trước với ông chủ rồi, chúng ta đi ăn đi, tiện thể cho cậu biết một tin độc quyền.”
Kiều Tinh Lâm bật cười: “Cậu là bác sĩ phụ khoa chứ đâu phải mấy tay săn ảnh, lấy đâu ra tin độc quyền chứ?”
“Cái đồ không có lương tâm nhà cậu, lát nữa gặp nói sau nhé.”
“Gửi địa chỉ cho tớ đi.” Kiều Tinh Lâm thở dài.
Hạ Đan tuyệt đối là một viên đá kê chân vô cùng lớn trên con đường thành công của cô.
Nửa tiếng sau, Tiểu Giang dừng xe bên cạnh đường, đưa chìa khóa xe cho Kiều Tinh Lâm.
“Chị Kiều, chị nhớ phải cẩn thận một chút. Lái xe thì đừng uống rượu, có chuyện gì nhớ gọi điện cho em.”Tiểu Giang không yên tâm dặn dò.
“Chị biết rồi, để chị gọi xe giúp em.” Kiều Tinh Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
“Không cần đâu, để em tự...” Tiểu Giang còn chưa nói xong thì Kiều Tinh Lâm đã đặt xe, nói số đuôi của số điện thoại cho cô ấy.
Quán lẩu này nằm ở một nơi khá yên tĩnh trong thành phố. Trước cửa quán tạo thành một lâm viên theo kiểu Giang Nam, bên trong bày trí rất tinh xảo, đẹp đẽ. Ngay cả nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn cũng rất tỉ mỉ, quán lẩu này ngày nào cũng giới hạn số bàn ăn, vậy nên có quy định phải đặt trước. Nhưng trước cửa vẫn có vài thực khách không đặt được chỗ đang xếp hàng.
Kiều Tinh Lâm đẩy cửa bước vào, nhân viên trong quán đồng thanh cất tiếng chào: “Hoan nghênh quý khách!”
Một cô phục vụ bước lên hỏi: “Thưa cô, cô có đặt trước không ạ?”
Kiều Tinh Lâm nói tên phòng đã đặt trước, cô phục vụ liền dẫn đường cho cô. Cả quãng đường cô đều đi rất nhanh, may mắn là không bị ai phát hiện.
Đi đến phòng bao, Hạ Đan vẫn chưa đến.
Kiều Tinh Lâm vẫn luôn đeo kính râm, phục vụ thi thoảng lại nhìn lén cô một chút. Nơi này là khu cao cấp, còn có khách sạn của Hilton, cộng thêm danh tiếng của quán nên thỉnh thoảng có người nổi tiếng đến ăn cũng là chuyện thường tình.
Kiều Tinh Lâm nhận lấy thực đơn, cười nói: “Xin lỗi, tôi đang đợi bạn, cô ấy tới rồi tôi sẽ gọi cô sau.”
Cô phục vụ cuối cùng vẫn không dám hỏi, sau đó liền bước ra ngoài. Lúc này, Kiều Tinh Lâm mới tháo kính râm ra.
Cô lấy hộp phấn và thỏi son trong túi xách ra dặm lại lớp trang điểm rồi nhắn tin cho Hạ Đan: Bệnh viện của cậu không phải ở gần quán này sao? Vậy mà cậu còn đến chậm hơn cả tớ?
Gửi xong, cô lấy khăn khử trùng trong túi ra, lau sạch xung quanh bàn một chút rồi dùng nước trà nóng tráng qua bát đũa.
“Chính là chỗ này, hai người vào đi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Hạ Đan.
Kiều Tinh Lâm tò mò, cô ấy còn dẫn người khác đến sao? Chưa nói tới tin độc quyền gì đó, bát đũa trên bàn rõ ràng cũng chỉ có hai bộ.
Cửa mở ra, Hạ Đan đi vào trước, bày ra một bộ mặt quỷ với cô, theo sau đó còn có hai người.
Đợi đến khi Kiều Tinh Lâm nhìn rõ người đến là ai, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cô không tự chủ được mà đứng bật dậy.
Không lâu trước đó, Lâm Thâm và Alice từ khách sạn đi ra nhìn thấy quán lẩu này có người xếp hàng. Alice liền cho rằng quán lẩu này rất ngon nên cũng muốn xếp hàng theo. Sau đó bọn họ tình cờ gặp Hạ Đan, Hạ Đan nói hôm nay rất khó đặt được bàn liền mời bọn họ vào cùng ăn.
Anh còn chưa đồng ý thì Alice đã vô cùng tự nhiên đi vào theo Hạ Đan.
Không ngờ lại gặp được Kiều Tinh Lâm.
Ánh mắt của Lâm Thâm dừng lại trên người cô. Mái tóc xoăn màu đen tùy ý buông ở sau lưng, cô để tóc mái thưa, trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế. Dáng người rất cao khoảng hơn một mét bảy, mặc một chiếc áo lông hở vai màu đen xa xỉ cùng một chiếc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp.
Gợi cảm mà lại mang chút lười biếng, hoạt bát giống như một chú mèo quý tộc đang kiêu ngạo vểnh đuôi lên.
Rất nhanh sau đó, anh liền chuyển dời ánh mắt.
Alice kêu lên: “Là cô! Cô là người ngồi phía trước tôi trên máy bay.”
Kiều Tinh Lâm không có ấn tượng gì với cô ấy, chỉ lịch sự mỉm cười, ánh mắt cô bất giác nhìn vào bàn tay của Alice đang khoác trên tay của Lâm Thâm.
Trong lòng cô khẽ kêu lên một tiếng.
“Lúc tớ đi vào thì thấy hai người họ đang xếp hàng. Tớ nghĩ dù sao chúng ta cũng chỉ có hai người nên liền đưa bọn họ vào luôn. Cậu sẽ không để ý chứ?” Hạ Đan nháy nháy mắt với Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm trong lòng mắng chửi cô ấy cả trăm lần nhưng trên mặt vẫn phải khách khí mà nói: “Đương nhiên là không rồi, càng đông thì càng vui, mau ngồi đi.”
Alice không hề khách khí ngồi xuống.
Lâm Thâm hơi khựng lại, bất đắc dĩ nói: “Làm phiền rồi.”
Âm thanh của anh trầm thấp mà lại mang từ tính, nhẹ nhàng lọt vào tai Kiều Tinh Lâm. Chỉ là giọng nói này hoàn toàn không còn giống với cậu thiếu niên tài năng có chút kiêu ngạo trong kí ức.
Cô cười đáp: “Không đâu.”
Hạ Đan ngồi xuống bên cạnh Kiều Tinh Lâm, Kiều Tinh Lâm đạp mạnh vào dưới chân cô ấy một cái.
Hạ Đan bị đau đến đỏ mặt, run rẩy nói: “Lẩu uyên ương ở đây rất ngon, ăn cay hay không đều được, chúng ta gọi cái này nhé.”
“Được.” Alice vô cùng tán thành, sau đó nhìn về phía Kiều Tinh Lâm dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa của phục vụ, biểu cảm của cô ấy vô cùng khoa trương, kích động đến mức không nói nên lời.
“Cô, cô chính là Kiều Tinh Lâm. Vừa nãy tôi đã cảm thấy cô rất quen mà. Phim của cô tôi đều xem hết rồi. Tôi… tôi thực sự rất thích cô, tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?”
Kiều Tinh Lâm hào phóng chụp ảnh chung với cô ấy, sau đó còn ký tên. Cô phục vụ lập tức muốn giảm giá mười phần trăm cho cô.
“Tôi đi ăn với bạn bè ở đây, tôi không muốn bị làm phiền, vì vậy mong cô giữ bí mật giúp chúng tôi nhé.” Kiều Tinh Lâm ký xong đưa cho cô ấy, tinh nghịch nháy mắt.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác.”
Phục vụ vui vẻ ra ngoài.
Hạ Đan nắm lấy bả vai của Kiều Tinh Lâm,cảm khái: “Kiều Kiều của chúng ta đúng là xưa không bằng nay nha. Trước đây cùng cậu ra ngoài, ngồi ở đại sảnh cũng không sao, bây giờ thì đi đến đâu cũng có fan vây quanh cả.”
Alice vô cùng kích động: “Cô là diễn viên hả? Bảo sao cô lại xinh đẹp đến vậy. Cô từng diễn những phim nào rồi? Khi nào rảnh tôi sẽ xem.”
Hạ Đan nhanh chóng trả lời: “Tôi nhiệt liệt đề cử <
Alice vui vẻ gật đầu, Lâm Thâm ở bên cạnh từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn luôn giữ im lặng.
Kiều Tinh Lâm vội vàng bảo Hạ Đan mau chóng gọi đồ đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo cô ấy đừng gây thêm chuyện.
Thức ăn đã lên đầy đủ. Alice ân cần hỏi Lâm Thâm muốn ăn gì, còn muốn nhúng đồ ăn giúp anh.
Lâm Thâm từ chối: “Em cứ mặc kệ anh, anh tự làm được.”
“Em chăm sóc anh là chuyện nên làm mà.” Alice trả lời một cách đương nhiên.
Kiều Tinh Lâm giả vờ như không nghe thấy gì, nói chuyện tự nhiên cùng Hạ Đan, Hạ Đan nhỏ giọng nói: “Này cô diễn viên, diễn xuất của cậu mất tự nhiên quá.”
Ngồi được một lúc, Kiều Tinh Lâm đứng dậy nói: “Tớ đi nhà vệ sinh một lát.”
Bên ngoài phòng bao có một con đường đi thẳng đến nhà vệ sinh. Hai bên đường đều là các phòng bao khác, hoàn toàn cách biệt với ngoài sảnh, vậy nên không hề có người.
Kiều Tinh Lâm đứng trước gương, nhìn dáng người gọn gàng xinh đẹp trước mặt, cười khổ một tiếng.
Cho dù hôm nay cô đã có đủ kiêu ngạo để đứng trước mặt anh, không còn chút tự ti nào nữa.
Nhưng khi nhìn thấy anh có bạn gái, cô vẫn cảm thấy mất mát đến mức khả năng diễn xuất suýt nữa thì sụp đổ.
Mười năm, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ còn anh thì luôn tiến về phía trước.
Câu trả lời mà năm đó luôn muốn có được đột nhiên không còn quan trọng như vậy nữa.
Cô tự giễu, phóng khoáng tạm biệt thanh xuân của mình đi, không được sao? Chúc phúc cho người ta cũng đâu khó như vậy.
Kiều Tinh Lâm rửa tay xong, trang điểm lại, chắc chắn rằng bản thân trở nên xinh đẹp trở lại mới từ nhà vệ sinh đi ra. Không ngờ rằng Lâm Thâm cũng đang ở ngoài, hình như là đang đợi cô.
Ánh sáng yếu ớt trên đèn tường bao phủ lấy anh, từng tia sáng giao thoa xen lẫn, cả người anh cũng trở nên không chân thực.
Mười năm, anh xuyên qua thời gian mà đến, so với trong ảnh tuấn tú hơn rất nhiều.
Nhưng bọn họ đã không còn hình dáng như xưa.
Cô hơi thất thần, cố ra vẻ nhẹ nhàng đi đến bên anh, giữ một khoảng cách an toàn: “Anh về từ khi nào?”
“Vừa về không lâu.” Anh cúi xuống nhìn cô. “Xin lỗi nhé, bạn tôi lớn lên ở nước ngoài, không biết cách cư xử cho lắm. Làm phiền hai người dùng bữa rồi. Bữa ăn hôm nay tôi sẽ trả.”
“Không sao.”
Sau đó, hai người đều im lặng.
Kiều Tinh Lâm chỉ muốn nhanh chóng kết thúc một màn ngượng ngùng này, thì lại nghe anh nói: “Video phỏng vấn đó, tôi xem rồi.”
Kiều Tinh Lâm giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh: “Tôi không cố ý nói vậy, nếu như có hiểu nhầm gì, tôi có thể giải thích với bạn gái anh.”
“Không cần, tôi đang độc thân.” Giọng nói của Lâm Thâm đơn giản mà lưu loát.
Kiều Tinh Lâm sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, có chút không kịp phản ứng. Anh đang giải thích sao?
Lâm Thâm hơi tiến lại gần, cúi đầu xuống: “Nhưng mà cô Kiều, em viết thư tình cho tôi hồi nào vậy?”
Kiều Tinh Lâm:???
Cô quên luôn là mình đã trở về phòng bao như thế nào.
Ngồi chưa được bao lâu, cô lấy cớ có việc rồi lôi Hạ Đan đi trước.
Lên xe xong, cô bảo Hạ Đan đi tính tiền. Hạ Đan quay lại nói, Lâm Thâm đã thanh toán rồi.
Kiều Tinh Lâm lái xe đưa Hạ Đan về. Trên đường đi, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa. Chúng ta nên ngồi đó khiến cho bọn họ không thoải mái mới phải chứ!”
Kiều Tinh Lâm thở dài: “Vừa rồi anh ấy đến tìm tớ nói là đó không phải bạn gái anh ấy. Sau đó tớ trực tiếp xin wechat của anh ấy luôn.”
Cô vừa đưa điện thoại cho Hạ Đan xem vừa nói chuyện xảy ra lúc cô đi ra ngoài.
Hạ Đan mở to mắt: “Bảo bối, thao tác lần này của cậu cũng rối loạn quá rồi. Tớ đã nói mà, đó không thể là bạn gái của cậu ấy được. Nhưng hồi đó cậu ấy không nhận được thư tình á, sao có thể vậy được? Tớ và Vũ Phi tận mắt nhìn thấy cậu kẹp thư tình vào sách ngữ văn mà. Hôm đó tiết đầu tiên là tiết ngữ văn đó.”
Kiều Tinh Lâm cũng muốn biết là tại sao.
“Cậu xem, vòng bạn bè của cậu ấy chẳng có gì cả,có khi nào cậu ấy chặn không muốn cho cậu xem không, hay đây là nick phụ?” Hạ Đan nói thẳng vào vấn đề: “Vậy để công bằng, cậu cũng đặt chế độ để cậu ấy không xem được đi.”
“Tớ không thèm.” Kiều Tinh Lâm từ chối một cách chắc chắn như đinh đóng cột.
Sau này, cô muốn tham gia vào cuộc sống của anh.
“Cậu phải tin tưởng tớ, giữa người với người luôn có duyên phận, nếu không sao cậu đi ăn cơm thôi mà cũng gặp được cậu ấy chứ.”
“Lần sau cậu còn tự mình làm chủ nữa, tớ sẽ đè cậu xuống sàn nhà làm giẻ lau.” Kiều Tinh Lâm nghiến răng nghiến lợi.
“Này, nếu như không có tớ, liệu cậu có được wechat của cậu ấy không hả?” Hạ Đan nghiêng người về phía trước. “Dù sao cũng là bạn học cũ, tớ cũng đâu thể coi như không thấy cậu ấy.”
“Vậy thì cậu cũng nên nhắn tin trước cho tớ.” Kiều Tinh Lâm dừng xe trước đèn đỏ, giọng điệu trầm xuống. “Làm cho tớ chẳng có chút chuẩn bị gì cả.”
“Chuẩn bị cái gì chứ? Cậu là Kiều Tinh Lâm weibo hơn hai nghìn vạn fans, là nữ diễn viên xuất sắc nhất Kiều Tinh Lâm, là đệ nhất mỹ nhân cổ trang Kiều Tinh Lâm. Chọn bừa một thân phận cũng có thể đè chết cậu ấy.”
“Cậu cho rằng tớ đang đi lôi kéo nhà đầu tư hả?” Kiều Tinh Lâm có chút cạn lời.
“Ý của tớ là, ngày này giờ này hôm nay, cậu không cần chuẩn bị gì cả. Cậu chỉ cần đứng đó một cách chói lọi rực rỡ. Người nên căng thẳng, nên không biết phải làm gì là cậu ấy. Mà cậu chỉ cần mỉm cười xinh đẹp một tiếng, nói một câu “đã lâu không gặp” là được.”
Kiều Tinh Lâm khịt mũi coi thường: “Cậu đọc truyện tình cảm nhiều quá rồi đấy hả?”
Hạ Đan nhún vai: “Tớ cuối cùng vẫn không hiểu được, năm đó rõ ràng cậu ấy cũng thích cậu, sau đó sao lại không từ mà biệt chứ?”
“......Không lẽ là do cuộc sống ép buộc?”
Kiều Tinh Lâm nghiêng đầu nhìn bạn mình: “Rốt cuộc cậu đã biết những gì rồi?”
“Hôm nay tớ hẹn cậu là để nói cho cậu một tin. Cậu còn nhớ hàng xóm trước đây của tớ, hồi học cấp hai là hoa khôi của trường còn đã từng thích Lâm Thâm không?”
“Không nhớ nữa.” Kiều Tinh Lâm lạnh nhạt đáp.
Hạ Đan tức giận: “Cái này không phải là trọng điểm. Mấy ngày trước cô ấy đến bệnh viện của tớ kiểm tra, tớ và cô ấy nói chuyện một lúc. Cô ấy nói hồi trước khi đi du học ở Mỹ, lúc ở New York có gặp Lâm Thâm ở một quán cơm, cậu ấy làm phục vụ ở đó.”
“Hàng xóm của tớ lén hỏi ông chủ. Ông chủ nói cậu ấy là sinh viên ở gần đây. Trong nhà cũng khá vất vả, làm một lúc nhiều công việc để trả tiền học phí. Tớ nhớ là gia cảnh của cậu ấy không tốt lắm đúng không?”
Cái này Kiều Tinh Lâm cũng có biết một chút. Khi đó bạn bè truyền tai nhau, Lâm Thâm chuyển đến trường cô là vì bố mẹ li hôn. Anh ở với mẹ nên mới chuyển đến thành phố nhỏ của cô.
Khi đó Lâm Thâm bị đau dạ dày, phải đến bệnh viện kiểm tra, cũng chỉ có bà ngoại đến thăm anh ấy.
“Sao cậu lại thực dụng như vậy chứ? Không lẽ tớ còn muốn đào mỏ anh ấy sao?” Kiều Tinh Lâm coi thường. “Chỉ cần anh ấy đồng ý, tớ nuôi anh ấy cả đời cũng được.”
“Này, cậu thật sự muốn treo cổ chết trên một cái cây à?”
Tác giả :
Bạc Yên