Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
Chương 79
Tuy các vai diễn không quá xuất sắc hay kinh điển nhưng ít ra Khương Nhan không có vào vai kéo chân sau, vai nào cũng làm nên tên tuổi, đây là điều rất nhiều diễn viên nữ khác không làm được.
Trong giới giải trí nhiều năm, không vì danh lợi mà hạ thấp tiêu chuẩn bản thân, bây giờ Khương Nhan đang đứng dưới ánh đèn sáng sủa trên sân khấu, cúp thủy tinh trên tay ánh lên những tia sáng lấp lánh. Gương mặt cô tươi cười nhìn xuống dưới, vô số ánh đèn flash chớp nhoáng chụp lại dáng vẻ trầm tĩnh.
Tiếp theo còn có mấy giải thưởng chưa công bố, Khương Nhan xuống sân khấu và về lại chỗ ngồi, yên lặng chờ lễ trao giải kết thúc. Huy Nhiễm bên cạnh bất ngờ ôm lấy cô: “Chúc mừng.”
Khương Nhan tươi cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Ngoài lạnh trong nóng, Khương Nhan lại có thêm một cái nhìn khác về Huy Nhiễm.
Trong khi ở đây vẫn đang tiến hành lễ trao giải thì trên mạng đã tràn lan đủ thứ tin tức rồi.
Là ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử giải Kim Lan, Khương Nhan kiếm đủ độ hot siêu thoại, ảnh chụp từ lúc cô bước lên thảm đỏ đến lúc cầm cúp đều được đăng lên bản tin mới nhất.
Thông thường trong tình huống này, bình luận dưới bản tin kia không thể hòa bình được, người được nhận giải chắc chắn sẽ bị fans nhà khác đến ý kiến hay người không thích đến công kích, thậm chí có thể liệt kê đủ thứ lịch sử đen của người đó ngay dưới bình luận luôn. Thế nhưng lần này, bản tin Khương Nhan không quá thảm thương, cũng xem như hòa bình, có lẽ do tác phong thường ngày của cô làm người ta khó đào ra lịch sử đen trừ mấy năm trước diễn xuất không tốt ra, nhưng không phải ai cũng biết diễn ngay từ đầu nên chuyện này không tính vào lịch sử đen.
Khương Nhan ngồi tại chỗ, vì tiếp theo không có chuyện của mình nên cô cúi đầu xem điện thoại di động, âm thầm mở mấy bài đăng liên quan tới mình lên.
Cô cũng muốn xem bản tin viết về mình như thế nào, có nhiều ngôi sao lúc lên thảm đỏ vì vấn đề góc nhìn và ánh đèn dẫn hay nhà báo có ý đồ riêng nên chụp xấu một chút, thậm chí truyền thông còn cố tình thêm những tấm ảnh này vào bản tin để hấp dẫn người xem. Khương Nhan muốn xem xem mình có bị chụp xấu giống vậy không.
Xem hết mấy bài đăng thảo luận tương đối nóng, ảnh chụp trong đó rõ ràng hoàn mỹ làm cô hết sức hài lòng.
Thật ra Khương Nhan không cần phải lo lắng, bình thường dáng đứng dáng ngồi của cô rất tốt, trong ảnh cô luôn thẳng lưng, quay đầu cười hay cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh rất tự nhiên, cho dù hiện tại cô cầm điện thoại di động thì chỉ hơi cúi đầu, để lại trên màn ảnh một góc mặt đẹp đẽ, rất ít có động tác không phù hợp.
Sau khi Khương Nhan xem hết bản tin tính bỏ điện thoại xuống đứng lên thì có một tin nhắn Wechat gửi đến.
Vẫn là cái tên ghi chú thật dài, tin nhắn đã gửi một tiếng trước.
“Lần này nên bỏ hai từ “nói trước” đi.”
Khương Nhan xem tin nhắn được gửi trước đó trên điện thoại, hơi hiếu kỳ và gửi lại: “Anh vẫn luôn để ý lễ trao giải này phải không?”
Dừng một chút, Giang Dịch Hành gửi biểu tượng cảm xúc cực kỳ khiêm tốn như thường lệ rồi mới nhắn một câu hoàn chỉnh: “Có phát sóng trực tiếp trên mạng, anh thấy em đoạt giải rồi.”
Sao lại để ý cô? Khương Nhan định hỏi chẳng phải anh đang quay phim ở phim trường à thì có một tin nhắn tới, lần này không có biểu tượng cảm xúc nên có vẻ chính trực khó hiểu.
“Rất xinh đẹp.”
Khương Nhan im lặng nhìn câu này, không, ba chữ này, vậy nó có nghĩa là cô rất đẹp hay cách cô đoạt giải rất đẹp, tiếng Trung có rất nhiều tầng nghĩa, cô đột nhiên muốn tính toán rõ ràng, xóa câu vừa đánh xong đổi thành câu khác: “Đẹp nào?”
“Cái nào cũng đẹp, đặc biệt là em.” Giang Dịch Hành bắt được trọng điểm.
Nhìn thấy câu nói này, Khương Nhan mới hài lòng nhếch môi cười, không hổ là người vừa mới quay phim thần tượng xong, nói chuyện dễ nghe hơn hẳn.
Khương Nhan cầm điện thoại nói chuyện phiếm, không hề chú ý tới ống kính phóng viên dừng lại khi cô mỉm cười xem điện thoại trong nháy mắt, xung quanh toàn là ngôi sao tươi cười giả tạo thì nụ cười kia lộ ra vẻ ấm áp và đơn thuần.
Bình thường Khương Nhan cười trước màn ảnh cũng được, chẳng hạn như lên sân khấu nhận thưởng khi nãy nhưng lại mang theo cảm giác xa cách, so với tấm ảnh này rất khác nhau.
“Em đoạt được giải nữ chính tốt nhất nên anh phải mời em bữa cơm đúng chứ?”
Khương Nhan chưa kịp trả lời thì thời gian địa điểm đã gửi qua, giống như tính từ trước rồi.
Khương Nhan nhìn màn hình, không có đồng ý ngay, dường như cô nghe theo lời An Hạ bảo rằng khi người khác mời cơm thì phải để đấy, không được đồng ý ngay lập tức. Khương Nhan nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn một lúc lâu, ước chừng cỡ năm phút thì đáp lại.
Cho nên cái này cũng không tính là “ngay lập tức” nhỉ?
Giang Dịch Hành chờ năm phút mới nhận tin nhắn làm anh suýt chút nữa tưởng điện thoại bị gì.
…
Hai người cùng đi với nhau gây chú ý rất lớn, đừng nói Khương Nhan, hiện tại tên tuổi Giang Dịch Hành càng ngày càng nổi, không ít người biết đến anh rồi. Đúng là ngôi sao nổi tiếng thì tốt nhưng vẫn cần một chút không gian riêng tư lúc cần thiết.
Hai người đến chỗ ăn cơm, đợi một lát rồi mới lần lượt đi vào nhà hàng đã đặt trước.
Chỗ Giang Dịch Hành chọn là một nhà hàng cổ kính kiểu Trung với biển hiệu bằng gỗ và bản đá xanh, rất hợp với tính cách của anh. Khi bước vào trong như bước sang một thời đại khác, thậm chí Khương Nhan có thể thấy được đằng sau bức bình phong làm bằng lụa được vẽ tinh xảo kia khi vén ra là một người mặc trường sam màu xanh ngồi đấy, yên lặng nhấp chén trà.
Mang theo tưởng tượng như thế, Khương Nhan vòng ra sau bình phong thì đập vào mắt là một bóng người, cửa sổ mở ra cho những tia nắng chiếu vào bên trong, người kia không mặc trường sam màu xanh nhưng vẫn sáng sủa tuấn tú.
Giang Dịch Hành cầm ấm trà, sau khi rót xong hai chén thì ngẩng đầu nhìn cô.
Khương Nhan không nhanh không chậm ngồi vào chỗ đối diện anh, giả vờ quan sát căn phòng tao nhã này một chút, giọng điệu không hài lòng: “Chẳng phải trong phim truyền hình với tiểu thuyết bình thường mời con gái đi ăn là bao hết quán sao?”
Đúng vậy, không sai, Khương Nhan nghĩ tới phong cách loại tổng tài bá đạo thế nhưng, phong cách người trước mặt này rất khác nhau.
Giang Dịch Hành nhìn cô, quả nhiên một người diễn quá nhiều vai Mary Sue thì càng dễ tưởng tượng nhiều, nhưng hình như Khương Nhan không có diễn qua nhân vật Mary Sue nào. Giang Dịch Hành để ấm trà xuống, đưa một ly trà qua, anh ung dung nói ra câu rất ngứa đòn: “Em thông cảm chút, anh là người mới nên việc bao trọn này phải chờ thêm, đừng vội.”
Khương Nhan nhấp một ngụm trà, đôi mắt xinh đẹp liếc anh, từ tự nấu cơm đến mời ra ngoài ăn cơm đã là tiến bộ rất lớn phải không? Cô nên lấy ra kinh nghiệm bản thân còn là người mới năm đó ra để cổ vũ anh đúng không?
Ngón tay Khương Nhan gõ từng nhịp lên bàn, tính giùm anh: “Khi đóng vai phụ thì tự nấu cơm, giờ đóng vai chính thì mời ăn, nhìn tình hình thế này chắc con đường em được anh bao trọn quán rất gian truân nha.”
Giang Dịch Hành dùng loại ánh mắt “Em nói rất đúng” nhìn Khương Nhan, sau đó nghiêm túc hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của em là gì?”
Khương Nhan chống cằm, ngẫm nghĩ: “Kế tiếp chắc không còn gấp gáp nữa, em có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Cô nói thẳng: “Làm diễn viên yêu cầu ba việc: cầu danh, cầu lợi, còn có ước mơ bản thân, nếu đã có hết thì sao phải sống mệt mỏi như vậy.”
Bây giờ đã có danh ảnh hậu, Khương Nhan phải cẩn thận chọn phim hơn, không cần phải bận rộn quanh năm suốt tháng mà so về mặt số lương thì hiện tại cần chất lượng hơn, một năm có một hai bộ tâm đắc là đủ rồi.
Cô không đóng phim truyền hình có kịch bản giống nhau nữa, chủ yếu là hướng tới phát triển phim điện ảnh.
Giang Dịch Hành lắng nghe, cảm thấy giọng điệu cô khi nói chuyện mang theo cảm giác lười biếng muốn thả lỏng bản thân tận hưởng cuộc sống, rất hấp dẫn người khác.
Đang nói chuyện, điện thoại Giang Dịch Hành để trên bàn sáng lên, hình như có thông báo, Khương Nhan không để ý nhìn sang thì bị màn hình thu hút, nhìn thêm lần nữa rồi bật cười hỏi anh: “Cái này là?”. Cô vừa nói vừa hếch cằm về phía điện thoại của anh.
Giang Dịch Hành mất tự nhiên ho hai tiếng, sắc mặt trở nên quái lạ, anh biện hộ: “Tôi tìm đại, cũng không tệ lắm nhỉ?”
Trong giới giải trí nhiều năm, không vì danh lợi mà hạ thấp tiêu chuẩn bản thân, bây giờ Khương Nhan đang đứng dưới ánh đèn sáng sủa trên sân khấu, cúp thủy tinh trên tay ánh lên những tia sáng lấp lánh. Gương mặt cô tươi cười nhìn xuống dưới, vô số ánh đèn flash chớp nhoáng chụp lại dáng vẻ trầm tĩnh.
Tiếp theo còn có mấy giải thưởng chưa công bố, Khương Nhan xuống sân khấu và về lại chỗ ngồi, yên lặng chờ lễ trao giải kết thúc. Huy Nhiễm bên cạnh bất ngờ ôm lấy cô: “Chúc mừng.”
Khương Nhan tươi cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Ngoài lạnh trong nóng, Khương Nhan lại có thêm một cái nhìn khác về Huy Nhiễm.
Trong khi ở đây vẫn đang tiến hành lễ trao giải thì trên mạng đã tràn lan đủ thứ tin tức rồi.
Là ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử giải Kim Lan, Khương Nhan kiếm đủ độ hot siêu thoại, ảnh chụp từ lúc cô bước lên thảm đỏ đến lúc cầm cúp đều được đăng lên bản tin mới nhất.
Thông thường trong tình huống này, bình luận dưới bản tin kia không thể hòa bình được, người được nhận giải chắc chắn sẽ bị fans nhà khác đến ý kiến hay người không thích đến công kích, thậm chí có thể liệt kê đủ thứ lịch sử đen của người đó ngay dưới bình luận luôn. Thế nhưng lần này, bản tin Khương Nhan không quá thảm thương, cũng xem như hòa bình, có lẽ do tác phong thường ngày của cô làm người ta khó đào ra lịch sử đen trừ mấy năm trước diễn xuất không tốt ra, nhưng không phải ai cũng biết diễn ngay từ đầu nên chuyện này không tính vào lịch sử đen.
Khương Nhan ngồi tại chỗ, vì tiếp theo không có chuyện của mình nên cô cúi đầu xem điện thoại di động, âm thầm mở mấy bài đăng liên quan tới mình lên.
Cô cũng muốn xem bản tin viết về mình như thế nào, có nhiều ngôi sao lúc lên thảm đỏ vì vấn đề góc nhìn và ánh đèn dẫn hay nhà báo có ý đồ riêng nên chụp xấu một chút, thậm chí truyền thông còn cố tình thêm những tấm ảnh này vào bản tin để hấp dẫn người xem. Khương Nhan muốn xem xem mình có bị chụp xấu giống vậy không.
Xem hết mấy bài đăng thảo luận tương đối nóng, ảnh chụp trong đó rõ ràng hoàn mỹ làm cô hết sức hài lòng.
Thật ra Khương Nhan không cần phải lo lắng, bình thường dáng đứng dáng ngồi của cô rất tốt, trong ảnh cô luôn thẳng lưng, quay đầu cười hay cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh rất tự nhiên, cho dù hiện tại cô cầm điện thoại di động thì chỉ hơi cúi đầu, để lại trên màn ảnh một góc mặt đẹp đẽ, rất ít có động tác không phù hợp.
Sau khi Khương Nhan xem hết bản tin tính bỏ điện thoại xuống đứng lên thì có một tin nhắn Wechat gửi đến.
Vẫn là cái tên ghi chú thật dài, tin nhắn đã gửi một tiếng trước.
“Lần này nên bỏ hai từ “nói trước” đi.”
Khương Nhan xem tin nhắn được gửi trước đó trên điện thoại, hơi hiếu kỳ và gửi lại: “Anh vẫn luôn để ý lễ trao giải này phải không?”
Dừng một chút, Giang Dịch Hành gửi biểu tượng cảm xúc cực kỳ khiêm tốn như thường lệ rồi mới nhắn một câu hoàn chỉnh: “Có phát sóng trực tiếp trên mạng, anh thấy em đoạt giải rồi.”
Sao lại để ý cô? Khương Nhan định hỏi chẳng phải anh đang quay phim ở phim trường à thì có một tin nhắn tới, lần này không có biểu tượng cảm xúc nên có vẻ chính trực khó hiểu.
“Rất xinh đẹp.”
Khương Nhan im lặng nhìn câu này, không, ba chữ này, vậy nó có nghĩa là cô rất đẹp hay cách cô đoạt giải rất đẹp, tiếng Trung có rất nhiều tầng nghĩa, cô đột nhiên muốn tính toán rõ ràng, xóa câu vừa đánh xong đổi thành câu khác: “Đẹp nào?”
“Cái nào cũng đẹp, đặc biệt là em.” Giang Dịch Hành bắt được trọng điểm.
Nhìn thấy câu nói này, Khương Nhan mới hài lòng nhếch môi cười, không hổ là người vừa mới quay phim thần tượng xong, nói chuyện dễ nghe hơn hẳn.
Khương Nhan cầm điện thoại nói chuyện phiếm, không hề chú ý tới ống kính phóng viên dừng lại khi cô mỉm cười xem điện thoại trong nháy mắt, xung quanh toàn là ngôi sao tươi cười giả tạo thì nụ cười kia lộ ra vẻ ấm áp và đơn thuần.
Bình thường Khương Nhan cười trước màn ảnh cũng được, chẳng hạn như lên sân khấu nhận thưởng khi nãy nhưng lại mang theo cảm giác xa cách, so với tấm ảnh này rất khác nhau.
“Em đoạt được giải nữ chính tốt nhất nên anh phải mời em bữa cơm đúng chứ?”
Khương Nhan chưa kịp trả lời thì thời gian địa điểm đã gửi qua, giống như tính từ trước rồi.
Khương Nhan nhìn màn hình, không có đồng ý ngay, dường như cô nghe theo lời An Hạ bảo rằng khi người khác mời cơm thì phải để đấy, không được đồng ý ngay lập tức. Khương Nhan nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn một lúc lâu, ước chừng cỡ năm phút thì đáp lại.
Cho nên cái này cũng không tính là “ngay lập tức” nhỉ?
Giang Dịch Hành chờ năm phút mới nhận tin nhắn làm anh suýt chút nữa tưởng điện thoại bị gì.
…
Hai người cùng đi với nhau gây chú ý rất lớn, đừng nói Khương Nhan, hiện tại tên tuổi Giang Dịch Hành càng ngày càng nổi, không ít người biết đến anh rồi. Đúng là ngôi sao nổi tiếng thì tốt nhưng vẫn cần một chút không gian riêng tư lúc cần thiết.
Hai người đến chỗ ăn cơm, đợi một lát rồi mới lần lượt đi vào nhà hàng đã đặt trước.
Chỗ Giang Dịch Hành chọn là một nhà hàng cổ kính kiểu Trung với biển hiệu bằng gỗ và bản đá xanh, rất hợp với tính cách của anh. Khi bước vào trong như bước sang một thời đại khác, thậm chí Khương Nhan có thể thấy được đằng sau bức bình phong làm bằng lụa được vẽ tinh xảo kia khi vén ra là một người mặc trường sam màu xanh ngồi đấy, yên lặng nhấp chén trà.
Mang theo tưởng tượng như thế, Khương Nhan vòng ra sau bình phong thì đập vào mắt là một bóng người, cửa sổ mở ra cho những tia nắng chiếu vào bên trong, người kia không mặc trường sam màu xanh nhưng vẫn sáng sủa tuấn tú.
Giang Dịch Hành cầm ấm trà, sau khi rót xong hai chén thì ngẩng đầu nhìn cô.
Khương Nhan không nhanh không chậm ngồi vào chỗ đối diện anh, giả vờ quan sát căn phòng tao nhã này một chút, giọng điệu không hài lòng: “Chẳng phải trong phim truyền hình với tiểu thuyết bình thường mời con gái đi ăn là bao hết quán sao?”
Đúng vậy, không sai, Khương Nhan nghĩ tới phong cách loại tổng tài bá đạo thế nhưng, phong cách người trước mặt này rất khác nhau.
Giang Dịch Hành nhìn cô, quả nhiên một người diễn quá nhiều vai Mary Sue thì càng dễ tưởng tượng nhiều, nhưng hình như Khương Nhan không có diễn qua nhân vật Mary Sue nào. Giang Dịch Hành để ấm trà xuống, đưa một ly trà qua, anh ung dung nói ra câu rất ngứa đòn: “Em thông cảm chút, anh là người mới nên việc bao trọn này phải chờ thêm, đừng vội.”
Khương Nhan nhấp một ngụm trà, đôi mắt xinh đẹp liếc anh, từ tự nấu cơm đến mời ra ngoài ăn cơm đã là tiến bộ rất lớn phải không? Cô nên lấy ra kinh nghiệm bản thân còn là người mới năm đó ra để cổ vũ anh đúng không?
Ngón tay Khương Nhan gõ từng nhịp lên bàn, tính giùm anh: “Khi đóng vai phụ thì tự nấu cơm, giờ đóng vai chính thì mời ăn, nhìn tình hình thế này chắc con đường em được anh bao trọn quán rất gian truân nha.”
Giang Dịch Hành dùng loại ánh mắt “Em nói rất đúng” nhìn Khương Nhan, sau đó nghiêm túc hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của em là gì?”
Khương Nhan chống cằm, ngẫm nghĩ: “Kế tiếp chắc không còn gấp gáp nữa, em có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Cô nói thẳng: “Làm diễn viên yêu cầu ba việc: cầu danh, cầu lợi, còn có ước mơ bản thân, nếu đã có hết thì sao phải sống mệt mỏi như vậy.”
Bây giờ đã có danh ảnh hậu, Khương Nhan phải cẩn thận chọn phim hơn, không cần phải bận rộn quanh năm suốt tháng mà so về mặt số lương thì hiện tại cần chất lượng hơn, một năm có một hai bộ tâm đắc là đủ rồi.
Cô không đóng phim truyền hình có kịch bản giống nhau nữa, chủ yếu là hướng tới phát triển phim điện ảnh.
Giang Dịch Hành lắng nghe, cảm thấy giọng điệu cô khi nói chuyện mang theo cảm giác lười biếng muốn thả lỏng bản thân tận hưởng cuộc sống, rất hấp dẫn người khác.
Đang nói chuyện, điện thoại Giang Dịch Hành để trên bàn sáng lên, hình như có thông báo, Khương Nhan không để ý nhìn sang thì bị màn hình thu hút, nhìn thêm lần nữa rồi bật cười hỏi anh: “Cái này là?”. Cô vừa nói vừa hếch cằm về phía điện thoại của anh.
Giang Dịch Hành mất tự nhiên ho hai tiếng, sắc mặt trở nên quái lạ, anh biện hộ: “Tôi tìm đại, cũng không tệ lắm nhỉ?”
Tác giả :
Diệp Đường