Nữ Quan Vận Sự
Chương 6: Mất trinh tiết 1
“Ngài vô sỉ!” Cố Khinh Âm trách mắng nhưng trong lòng lại hơi hoảng sợ.
Cơn nóng dưới thân tiếp tục di chuyển dao động, có lẽ chính nàng cũng không biết, nhưng Hàn Cẩm Khanh lại nhìn thấy rõ ràng, khóe mắt đuôi mày của tiểu nữ nhân giờ phút này đều tạo nên xuân ý, xuân triều mãnh liệt, hội tụ ở tiểu huyệt mê người, một giọt, hai giọt, đọng lại trên chăn gấm, còn một sợi chỉ bạc vẫn bắt tại miệng huyệt, hương diễm đến cực điểm.
“Cố đại nhân đã ẩm ướt như vậy, cô vẫn còn cãi cứng? Xem ra cái miệng nhỏ phía dưới của cô thành thực hơn nhiều.” Hàn Cẩm Khanh cố ý thổi khí vào tiểu huyệt, khiến nơi đó càng co rút mãnh liệt, khiến dục hỏa trong mắt hắn càng bốc cao.
Hắn tách hai đùi của Cố Khinh Âm ra, dùng sức ấn xuống trước ngực nàng, cười tà tứ: “Cố đại nhân tự nhìn xem, ta mới chỉ nói hai câu, phía dưới của cô vừa ẩm ướt lại vừa đỏ hồng, thân thể mẫn cảm như vậy, ta nghĩ át chủ bài của Thanh Vân quán cũng không bằng.”
Bởi vì tư thế xấu hổ, Cố Khinh Âm dễ dàng nhìn thấy hoa viên của mình bị nâng cao lên, nơi đó quả nhiên ướt nước trơn mượt, đóa hoa khẽ nhếch, hoa hạt đứng thẳng... Nàng nhanh chóng khép mắt lại, trong lòng lại khiếp sợ không thôi.
Đã biết là thế nào? Chẳng lẽ nàng thật sự trời sinh dâm đãng? Nhưng ngày trước có chút hành động thân mật cùng với Nguyễn Hạo Chi, thân thể nàng cũng không như vậy. Còn hiện tại nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể hư không khó nhịn, khát vọng có thứ gì đó lấp đầy.
“Cố đại nhân thật là vưu vật nhân gian, uổng cho bản tướng và cô cùng làm quan nhiều năm, nhưng lại nhìn không ra, lần này nếu không phải có Lý thị lang, thì có lẽ đã bỏ lỡ.” Hàn Cẩm Khanh không thèm để ý xoay người nàng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ một hồi, vén y bào lên, để lộ dục căn đã bừng bừng phấn chấn.
Đáng ra hắn còn muốn đùa tiểu nữ tử này thêm chút nữa, nhìn biểu tình tức giận của nàng cũng thú vị, nhưng dục căn dưới thân nóng rực khó nhịn, khiến hắn thầm nghĩ mau mau tiến vào trong nàng, xỏ xuyên qua nàng, hung hăng “yêu thương” nàng.
Cố Khinh Âm hoàn hồn lại trong nỗi khiếp sợ, thấy cây gậy thịt tím hồng thô dài dưới thân Hàn Cẩm Khanh, đỉnh của nó hơi hơi vểnh lên, gân xanh quanh thân hiện rõ, nàng nhìn thấy mà không khỏi co rúm người lại.
Mặc dù nàng còn chưa nếm trải chuyện đó, nhưng cũng biết đại thể nam nữ giao hoan là chuyện gì, còn từng vụng trộm ảo tưởng chuyện động phòng với Nguyễn Hạo Chi sẽ như thế nào. Nhưng tối nay, khi thật sự nhìn thấy dục căn của nam nhân, phải trải qua sự thân cận ép buộc, nàng sợ liệu thân thể của nàng có hỏng luôn không.
“Không cần... Ngài đừng lại đây...” Cố Khinh Âm nhìn dáng vẻ dữ tợn của thứ đó, toàn thân đều phát run.
Vẻ bề ngoài của Hàn Cẩm Khanh đúng là dễ gạt người mà, hắn cao lớn tuấn mỹ, dáng người thanh dật. Cố Khinh Âm biết, có rất nhiều nữ quan đều lén bàn luận về hắn, nói đến hai mắt phát sáng, mặt đỏ tai hồng, nhưng vừa thấy người đến liền chạy mất hút.
Nhưng, nhưng vật dưới thân hắn làm sao có thể... lại như vậy?
Đôi mắt của Cố Khinh Âm không tự chủ qua lại giữa khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh và gậy thịt to lớn đỏ hồng dưới thân hắn.
Hàn Cẩm Khanh cười càng mị hoặc, “Thế nào? Cố đại nhân còn không muốn sao? Nhìn dáng vẻ của cô, không phải ước gì nam nhân làm cô đến thăng thiên sao? Dục căn của bản tướng trông thế nào? Có thể khiến cô dục tiên dục tử được không?”
Cố Khinh Âm lắc mạnh đầu giãy dụa, nhưng thân thể đã hoàn toàn bị Hàn Cẩm Khanh giữ chặt, một tay hắn cầm dục căn, áp lên cái khe nhỏ thần bí ướt át của Cố Khinh Âm, đùa nghịch trên dưới qua lại.
“Ân...” Cố Khinh Âm bị xúc cảm xa lạ mà mãnh liệt làm chấn động, kìm lòng không đậu than nhẹ ra tiếng.
“Cố đại nhân còn không muốn sao?” Hàn Cẩm Khanh đặt quy đầu lên hoa hạt của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đùa bỡn, hoa hạt đáng thương không ngừng run lên, càng kiên định. Xuân triều trong tiểu huyệt càng mênh mông, làm ướt nửa long căn của hắn, có một ít dính lên những sợi lông đen của hắn.
Cố Khinh Âm bị cảm giác tê dại bức điên, nàng muốn kêu to, muốn rên rỉ, nhưng phải cắn chặt cánh môi, buộc phải thừa nhận khát khao càng ngày càng lớn trong thân thể.
Hàn Cẩm Khanh thấy toàn thân nàng vì tình dục mà nhiễm sắc hồng tự nhiên, biểu tình nhẫn nại trông cực kì quyến rũ. Tất cả đều làm cho dục vọng của hắn tăng vọt, không cách nào nhẫn nại thêm nữa. Hắn nhắm ngay vào miệng huyệt hơi hé mở, động thân một cái, dục căn thô dài hoàn toàn xâm nhập, xỏ xuyên qua thân thể nàng.
Cơn nóng dưới thân tiếp tục di chuyển dao động, có lẽ chính nàng cũng không biết, nhưng Hàn Cẩm Khanh lại nhìn thấy rõ ràng, khóe mắt đuôi mày của tiểu nữ nhân giờ phút này đều tạo nên xuân ý, xuân triều mãnh liệt, hội tụ ở tiểu huyệt mê người, một giọt, hai giọt, đọng lại trên chăn gấm, còn một sợi chỉ bạc vẫn bắt tại miệng huyệt, hương diễm đến cực điểm.
“Cố đại nhân đã ẩm ướt như vậy, cô vẫn còn cãi cứng? Xem ra cái miệng nhỏ phía dưới của cô thành thực hơn nhiều.” Hàn Cẩm Khanh cố ý thổi khí vào tiểu huyệt, khiến nơi đó càng co rút mãnh liệt, khiến dục hỏa trong mắt hắn càng bốc cao.
Hắn tách hai đùi của Cố Khinh Âm ra, dùng sức ấn xuống trước ngực nàng, cười tà tứ: “Cố đại nhân tự nhìn xem, ta mới chỉ nói hai câu, phía dưới của cô vừa ẩm ướt lại vừa đỏ hồng, thân thể mẫn cảm như vậy, ta nghĩ át chủ bài của Thanh Vân quán cũng không bằng.”
Bởi vì tư thế xấu hổ, Cố Khinh Âm dễ dàng nhìn thấy hoa viên của mình bị nâng cao lên, nơi đó quả nhiên ướt nước trơn mượt, đóa hoa khẽ nhếch, hoa hạt đứng thẳng... Nàng nhanh chóng khép mắt lại, trong lòng lại khiếp sợ không thôi.
Đã biết là thế nào? Chẳng lẽ nàng thật sự trời sinh dâm đãng? Nhưng ngày trước có chút hành động thân mật cùng với Nguyễn Hạo Chi, thân thể nàng cũng không như vậy. Còn hiện tại nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể hư không khó nhịn, khát vọng có thứ gì đó lấp đầy.
“Cố đại nhân thật là vưu vật nhân gian, uổng cho bản tướng và cô cùng làm quan nhiều năm, nhưng lại nhìn không ra, lần này nếu không phải có Lý thị lang, thì có lẽ đã bỏ lỡ.” Hàn Cẩm Khanh không thèm để ý xoay người nàng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ một hồi, vén y bào lên, để lộ dục căn đã bừng bừng phấn chấn.
Đáng ra hắn còn muốn đùa tiểu nữ tử này thêm chút nữa, nhìn biểu tình tức giận của nàng cũng thú vị, nhưng dục căn dưới thân nóng rực khó nhịn, khiến hắn thầm nghĩ mau mau tiến vào trong nàng, xỏ xuyên qua nàng, hung hăng “yêu thương” nàng.
Cố Khinh Âm hoàn hồn lại trong nỗi khiếp sợ, thấy cây gậy thịt tím hồng thô dài dưới thân Hàn Cẩm Khanh, đỉnh của nó hơi hơi vểnh lên, gân xanh quanh thân hiện rõ, nàng nhìn thấy mà không khỏi co rúm người lại.
Mặc dù nàng còn chưa nếm trải chuyện đó, nhưng cũng biết đại thể nam nữ giao hoan là chuyện gì, còn từng vụng trộm ảo tưởng chuyện động phòng với Nguyễn Hạo Chi sẽ như thế nào. Nhưng tối nay, khi thật sự nhìn thấy dục căn của nam nhân, phải trải qua sự thân cận ép buộc, nàng sợ liệu thân thể của nàng có hỏng luôn không.
“Không cần... Ngài đừng lại đây...” Cố Khinh Âm nhìn dáng vẻ dữ tợn của thứ đó, toàn thân đều phát run.
Vẻ bề ngoài của Hàn Cẩm Khanh đúng là dễ gạt người mà, hắn cao lớn tuấn mỹ, dáng người thanh dật. Cố Khinh Âm biết, có rất nhiều nữ quan đều lén bàn luận về hắn, nói đến hai mắt phát sáng, mặt đỏ tai hồng, nhưng vừa thấy người đến liền chạy mất hút.
Nhưng, nhưng vật dưới thân hắn làm sao có thể... lại như vậy?
Đôi mắt của Cố Khinh Âm không tự chủ qua lại giữa khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh và gậy thịt to lớn đỏ hồng dưới thân hắn.
Hàn Cẩm Khanh cười càng mị hoặc, “Thế nào? Cố đại nhân còn không muốn sao? Nhìn dáng vẻ của cô, không phải ước gì nam nhân làm cô đến thăng thiên sao? Dục căn của bản tướng trông thế nào? Có thể khiến cô dục tiên dục tử được không?”
Cố Khinh Âm lắc mạnh đầu giãy dụa, nhưng thân thể đã hoàn toàn bị Hàn Cẩm Khanh giữ chặt, một tay hắn cầm dục căn, áp lên cái khe nhỏ thần bí ướt át của Cố Khinh Âm, đùa nghịch trên dưới qua lại.
“Ân...” Cố Khinh Âm bị xúc cảm xa lạ mà mãnh liệt làm chấn động, kìm lòng không đậu than nhẹ ra tiếng.
“Cố đại nhân còn không muốn sao?” Hàn Cẩm Khanh đặt quy đầu lên hoa hạt của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đùa bỡn, hoa hạt đáng thương không ngừng run lên, càng kiên định. Xuân triều trong tiểu huyệt càng mênh mông, làm ướt nửa long căn của hắn, có một ít dính lên những sợi lông đen của hắn.
Cố Khinh Âm bị cảm giác tê dại bức điên, nàng muốn kêu to, muốn rên rỉ, nhưng phải cắn chặt cánh môi, buộc phải thừa nhận khát khao càng ngày càng lớn trong thân thể.
Hàn Cẩm Khanh thấy toàn thân nàng vì tình dục mà nhiễm sắc hồng tự nhiên, biểu tình nhẫn nại trông cực kì quyến rũ. Tất cả đều làm cho dục vọng của hắn tăng vọt, không cách nào nhẫn nại thêm nữa. Hắn nhắm ngay vào miệng huyệt hơi hé mở, động thân một cái, dục căn thô dài hoàn toàn xâm nhập, xỏ xuyên qua thân thể nàng.
Tác giả :
Tiểu Nhục Tống