Nữ Quan Vận Sự
Chương 25: Mật viên xuân lộ
Cố Khinh Âm không muốn tiếp tục dong dài cùng hắn, "Được, ngươi không sợ hiểu lầm, bây giờ để ta đi được chứ!"
"Không được." Ninh Phi Nhiên híp mắt lại nhìn nàng, "Hạ quan còn muốn tiếp tục chẩn trị cho đại nhân." Nói xong, đầu hắn chậm rãi cúi xuống dưới thân nàng.
Nơi tư mật cực kỳ mẫn cảm đột nhiên truyền cảm giác ấm áp, khiến Cố Khinh Âm rùng mình một cái, "A, ngươi, ngươi mau buông ra, ân..."
Ninh Phi Nhiên không hề báo trước ngậm lấy hai phiến đóa hoa đầy đặn dưới thân nàng, dùng sức mút mạnh, dùng đầu lưỡi xâm nhập vào khe hở mê người, liếm mị thịt bên trong.
Tay Cố Khinh Âm nắm chặt góc áo, chỉ cảm thấy bụng khô nóng từng cơn, sâu trong cơ thể như có cái gì muốn trào ra...
Đầu lưỡi của Ninh Phi Nhiên quét trên dưới khe hở hẹp của nàng, làm ướt những sợi lông mu thưa thớt, tiểu hoa hạt mẫn cảm đã sớm đứng thẳng, run rẩy mỗi khi đầu lưỡi chạm đến nó. Cố Khinh Âm không kìm được mà run lên.
"Lông mu của Cố đại nhân thưa thớt, chính là điểm nam nhân thích nhất. Những nữ nhân có lông mu vừa đen vừa dài đến Hoàng Thượng cũng chẳng muốn chạm vào." Vẻ mặt Ninh Phi Nhiên mê muội.
"Ân... Ngươi, không cần... Ha..." Cố Khinh Âm cắn môi, lại một dòng dâm thủy chảy ra, toàn bộ mật viên đều bị làm cho ướt át dâm mỹ.
"Thân thể thật mẫn cảm" Ninh Phi Nhiên khen, miệng của hắn hoàn toàn mút chặt lấy tiểu huyệt của Cố Khinh Âm, khiến tiểu huyệt càng co rút lợi hại hơn. "Xuân thủy này trắng trong, còn có vị chát, có mùi", hắn như có điều suy nghĩ, "Hẳn là thân thể Cố đại nhân thuộc tính hàn, đại nhân chờ một lát, hạ quan đi một chút sẽ trở lại." Nói xong, hắn liền buông nàng ra, một mình ra khỏi phòng, để lại nàng nửa thân trần trụi, hạ thân còn chảy đầy dâm thủy, cứ như vậy nằm trên giường nhỏ gỗ lim.
Cố Khinh Âm quả thực trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, nhưng chỉ sợ người ngoài bắt gặp được bộ dạng này của mình.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thì thấy Ninh Phi Nhiên bước vào, cầm trong tay một túi hương gì đó đi đến trước mặt nàng.
"Ngô, a, thật trướng... Ân..." Thân dưới của Cố Khinh Âm thình lình bị nhét vào cái gì đó.
Xác thực Ninh Phi Nhiên đã nhét toàn bộ túi hương đó vào trong tiểu huyệt của nàng. Hắn nhìn thứ đó bị mị thịt của nàng cắn nuốt hoàn toàn mới bỏ qua, nói: "Cố đại nhân đừng sợ, đây là thứ tốt hạ quan đã nghiên cứu suốt ba ngày qua, hạ quan gọi nó gọi là túi xuân lộ."
Hắn thấy Cố Khinh Âm khó hiểu nhìn lại, liền kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Đây là thứ chuyên trị chứng hàn của nữ nhân, dùng rất tốt. Trước đây hạ quan từng điều chế cho các nương nương trong cung. Lúc đó cũng không để ý lắm, cho đến khi gặp Cố đại nhân, hạ quan mới hoàn thành."
Cố Khinh Âm làm sao chịu dễ dàng tin hắn, nàng đưa tay muốn lấy ra, lập tức bị Ninh Phi Nhiên ngăn cản. Hắn nói: "Đại nhân trăm ngàn lần đừng động vào nó, cứ để nó ở nơi này, bên ngoài túi xuân lộ là tơ máu băng tàm, bên trong đều là những dược liệu trân quý vô cùng tốt đối với nữ nhân, nhất là nơi này." Nói xong hắn liền chạm vào nơi đó, bị Cố Khinh Âm hung hăng trừng mắt nhìn một cái, mới cười buông tay tiếp tục nói:
"Khác với nam nhân, nơi này có thể hấp thu tinh túy vạn vật, do đó không ngừng nuôi dưỡng tinh lực cho thân thể, có thể giữ gìn nhan sắc."
Cố Khinh Âm nghe hắn nói xong, vẫn phòng bị nhìn hắn, "Đồ tốt như vậy, vì sao ngươi lại cho ta dùng?"
"Không phải hạ quan đã từng nói, Cố đại nhân là bệnh nhân của hạ quan, hạ quan sẽ chịu trách nhiệm với thân thể của đại nhân." Ninh Phi Nhiên nhìn nàng, ánh mắt đó trong suốt sạch sẽ, dường như người vừa ép nàng không phải là hắn.
Cố Khinh Âm nhìn hắn, một lát sau nói: "Được, ngươi cũng đã đưa thuốc cho ta rồi, bây giờ ta có thể đi chưa?"
"Có thể" Ngón tay của Ninh Phi Nhiên vừa chạm vào bên cạnh thắt lưng nàng, nàng chỉ cảm thấy cả người được thả lỏng, tay chân có thể bắt đầu hoạt động. Hắn ấn xuống tay nàng, dặn dò: "Cố đại nhân, thuốc này một tháng đổi một lần, đến lúc đó, thỉnh Cố đại nhân lại đến thái y viện tìm hạ quan."
Cố Khinh Âm hơi do dự, nhưng vì muốn thoát thân, nàng liền nói: "Được, một tháng sau ta lại đến."
Trong đôi mắt to của Ninh Phi Nhiên thoáng ý cười trong suốt, gật đầu liên tục, nói: "Cố đại nhân không thể nuốt lời."
Cố Khinh Âm đề phòng nhìn hắn, nhanh chóng mặc quan phục chỉnh tề, rời khỏi gian phòng của Ninh Phi Nhiên.
Nàng đi nhanh như bay, như muốn bỏ lại toàn bộ ký ức không chịu nổi vừa rồi. Nhưng lúc đi qua một ngọn núi giả nàng hơi sửng sốt, nàng lạc đường rồi.
Thái y viện không lớn, nhưng kiến tạo tinh tế, bên trong quanh co lòng vòng. Cố Khinh Âm lại là người không giỏi nhớ đường, dựa vào cảm giác, nàng đi về phía đông, thấy mấy gian phòng giống nhau như đúc, thì càng thêm mờ mịt.
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ kiều mị tận xương rơi vào tai Cố Khinh Âm. Lúc đầu nàng tưởng mình nghe lầm, dù sao nơi này là thái y viện, là nơi quan trọng trong hoàng thành, làm sao có thể có thanh âm ái muội của nữ nhân. Cho đến khi tiếng thứ hai, tiếng thứ ba truyền đến, tiếng sau mị hoặc hơn tiếng trước, vang vọng, nàng mới xác định trong này thật sự có nữ tử.
"Không được." Ninh Phi Nhiên híp mắt lại nhìn nàng, "Hạ quan còn muốn tiếp tục chẩn trị cho đại nhân." Nói xong, đầu hắn chậm rãi cúi xuống dưới thân nàng.
Nơi tư mật cực kỳ mẫn cảm đột nhiên truyền cảm giác ấm áp, khiến Cố Khinh Âm rùng mình một cái, "A, ngươi, ngươi mau buông ra, ân..."
Ninh Phi Nhiên không hề báo trước ngậm lấy hai phiến đóa hoa đầy đặn dưới thân nàng, dùng sức mút mạnh, dùng đầu lưỡi xâm nhập vào khe hở mê người, liếm mị thịt bên trong.
Tay Cố Khinh Âm nắm chặt góc áo, chỉ cảm thấy bụng khô nóng từng cơn, sâu trong cơ thể như có cái gì muốn trào ra...
Đầu lưỡi của Ninh Phi Nhiên quét trên dưới khe hở hẹp của nàng, làm ướt những sợi lông mu thưa thớt, tiểu hoa hạt mẫn cảm đã sớm đứng thẳng, run rẩy mỗi khi đầu lưỡi chạm đến nó. Cố Khinh Âm không kìm được mà run lên.
"Lông mu của Cố đại nhân thưa thớt, chính là điểm nam nhân thích nhất. Những nữ nhân có lông mu vừa đen vừa dài đến Hoàng Thượng cũng chẳng muốn chạm vào." Vẻ mặt Ninh Phi Nhiên mê muội.
"Ân... Ngươi, không cần... Ha..." Cố Khinh Âm cắn môi, lại một dòng dâm thủy chảy ra, toàn bộ mật viên đều bị làm cho ướt át dâm mỹ.
"Thân thể thật mẫn cảm" Ninh Phi Nhiên khen, miệng của hắn hoàn toàn mút chặt lấy tiểu huyệt của Cố Khinh Âm, khiến tiểu huyệt càng co rút lợi hại hơn. "Xuân thủy này trắng trong, còn có vị chát, có mùi", hắn như có điều suy nghĩ, "Hẳn là thân thể Cố đại nhân thuộc tính hàn, đại nhân chờ một lát, hạ quan đi một chút sẽ trở lại." Nói xong, hắn liền buông nàng ra, một mình ra khỏi phòng, để lại nàng nửa thân trần trụi, hạ thân còn chảy đầy dâm thủy, cứ như vậy nằm trên giường nhỏ gỗ lim.
Cố Khinh Âm quả thực trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, nhưng chỉ sợ người ngoài bắt gặp được bộ dạng này của mình.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thì thấy Ninh Phi Nhiên bước vào, cầm trong tay một túi hương gì đó đi đến trước mặt nàng.
"Ngô, a, thật trướng... Ân..." Thân dưới của Cố Khinh Âm thình lình bị nhét vào cái gì đó.
Xác thực Ninh Phi Nhiên đã nhét toàn bộ túi hương đó vào trong tiểu huyệt của nàng. Hắn nhìn thứ đó bị mị thịt của nàng cắn nuốt hoàn toàn mới bỏ qua, nói: "Cố đại nhân đừng sợ, đây là thứ tốt hạ quan đã nghiên cứu suốt ba ngày qua, hạ quan gọi nó gọi là túi xuân lộ."
Hắn thấy Cố Khinh Âm khó hiểu nhìn lại, liền kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Đây là thứ chuyên trị chứng hàn của nữ nhân, dùng rất tốt. Trước đây hạ quan từng điều chế cho các nương nương trong cung. Lúc đó cũng không để ý lắm, cho đến khi gặp Cố đại nhân, hạ quan mới hoàn thành."
Cố Khinh Âm làm sao chịu dễ dàng tin hắn, nàng đưa tay muốn lấy ra, lập tức bị Ninh Phi Nhiên ngăn cản. Hắn nói: "Đại nhân trăm ngàn lần đừng động vào nó, cứ để nó ở nơi này, bên ngoài túi xuân lộ là tơ máu băng tàm, bên trong đều là những dược liệu trân quý vô cùng tốt đối với nữ nhân, nhất là nơi này." Nói xong hắn liền chạm vào nơi đó, bị Cố Khinh Âm hung hăng trừng mắt nhìn một cái, mới cười buông tay tiếp tục nói:
"Khác với nam nhân, nơi này có thể hấp thu tinh túy vạn vật, do đó không ngừng nuôi dưỡng tinh lực cho thân thể, có thể giữ gìn nhan sắc."
Cố Khinh Âm nghe hắn nói xong, vẫn phòng bị nhìn hắn, "Đồ tốt như vậy, vì sao ngươi lại cho ta dùng?"
"Không phải hạ quan đã từng nói, Cố đại nhân là bệnh nhân của hạ quan, hạ quan sẽ chịu trách nhiệm với thân thể của đại nhân." Ninh Phi Nhiên nhìn nàng, ánh mắt đó trong suốt sạch sẽ, dường như người vừa ép nàng không phải là hắn.
Cố Khinh Âm nhìn hắn, một lát sau nói: "Được, ngươi cũng đã đưa thuốc cho ta rồi, bây giờ ta có thể đi chưa?"
"Có thể" Ngón tay của Ninh Phi Nhiên vừa chạm vào bên cạnh thắt lưng nàng, nàng chỉ cảm thấy cả người được thả lỏng, tay chân có thể bắt đầu hoạt động. Hắn ấn xuống tay nàng, dặn dò: "Cố đại nhân, thuốc này một tháng đổi một lần, đến lúc đó, thỉnh Cố đại nhân lại đến thái y viện tìm hạ quan."
Cố Khinh Âm hơi do dự, nhưng vì muốn thoát thân, nàng liền nói: "Được, một tháng sau ta lại đến."
Trong đôi mắt to của Ninh Phi Nhiên thoáng ý cười trong suốt, gật đầu liên tục, nói: "Cố đại nhân không thể nuốt lời."
Cố Khinh Âm đề phòng nhìn hắn, nhanh chóng mặc quan phục chỉnh tề, rời khỏi gian phòng của Ninh Phi Nhiên.
Nàng đi nhanh như bay, như muốn bỏ lại toàn bộ ký ức không chịu nổi vừa rồi. Nhưng lúc đi qua một ngọn núi giả nàng hơi sửng sốt, nàng lạc đường rồi.
Thái y viện không lớn, nhưng kiến tạo tinh tế, bên trong quanh co lòng vòng. Cố Khinh Âm lại là người không giỏi nhớ đường, dựa vào cảm giác, nàng đi về phía đông, thấy mấy gian phòng giống nhau như đúc, thì càng thêm mờ mịt.
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ kiều mị tận xương rơi vào tai Cố Khinh Âm. Lúc đầu nàng tưởng mình nghe lầm, dù sao nơi này là thái y viện, là nơi quan trọng trong hoàng thành, làm sao có thể có thanh âm ái muội của nữ nhân. Cho đến khi tiếng thứ hai, tiếng thứ ba truyền đến, tiếng sau mị hoặc hơn tiếng trước, vang vọng, nàng mới xác định trong này thật sự có nữ tử.
Tác giả :
Tiểu Nhục Tống