Nữ Quan Lan Châu
Chương 74: Tửu lầu
Editor: NanaTrang
Thành thiếu gia đi cầu hôn, đối tượng cầu hôn là nữ nhi Lan gia.
Mẹ của tôi vừa vui mừng vừa rầu rỉ. Vui mừng là nhà của Thành thiếu gia chính là thừa kế tước vị, hơn nữa còn tục truyền, Thành thiếu gia chính là một đại tài tử, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh.
Quan trọng nhất chính là, có một bộ dạng anh tuấn.
Mẹ của tôi vỗ tay cười nói: "Ai nha nha, đây chính là phúc của Lan gia ta mấy đời mới tu luyện được đấy."
Nhưng bà rầu rĩ chính là, yêu cầu Thành thiếu gia cầu hôn, trừ muốn nhìn mặt ra, chính là để cho cô nương Lan gia mỗi người đều tự tay viết một bài xướng từ.
Yêu cầu cổ quái, có lẽ hắn căn bản cũng không muốn cầu được mối hôn sự này?
Đại nữ nhi Lan gia, chính là Lan Thanh tỷ tỷ của tôi, bộ dáng rất xinh đẹp nhưng lại không thông viết lách.
Tiểu nữ nhi Lan gia, chính là Lan Địch tôi, tướng mạo thua xa so với tỷ tỷ tôi, nhưng thích múa văn đùa mực.
Mẹ tôi nhìn trái nhìn phải một chút, than thở nói: "Tại sao hai con không thể hợp thành một người?"
Tỷ tỷ của tôi cũng hơi thở dài. Tôi cười nói: "Cái này dễ thôi. Con giúp tỷ tỷ viết xong để cho tỷ tỷ mang đi, không phải là được rồi sao?"
Mẹ tôi ngẩn người, nói: "Con, thật sự nguyện ý?"
Tôi gật đầu một cái.
Cái này thì có cái gì mà không thể đồng ý? Từ nhỏ tỷ tỷ đối với tôi rất tốt, tôi muốn giúp tỷ ấy một chút, tìm được lang quân như ý.
Thành thiếu gia này thật sự tốt như vậy sao? Tại sao tôi phải đi gặp hắn?
Mẹ tôi khẽ chau mày lại, mặt buồn rườu rượu nhìn tôi. Tôi biết, mẹ nhất định đang nghĩ, tiểu nữ nhi của bà, quả thực không cứu được nữa rồi.
Lên năm tuổi tôi đã ầm ĩ muốn cùng các huynh đệ thúc bá đến học đường.
Lên tám tuổi tôi lại ầm ĩ muốn đổi tên "Lan Địch"* của mình đổi thành "Lan Địch"**, bởi vì năm đó cực kỳ sùng bái Địch Thanh, nghĩ muốn kiến công lập nghiệp.
(* Địch này là ống sáo, sáo trúc, còi kèn
** Địch này là thích, còn có tên nước, hoặc là họ Địch)
Lên mười hai tuổi, đem hôn sự với thiếu gia Kinh gia mà bá mẫu Trương gia giới thiệu cho tôi khuấy đục lên. Tôi len lén đi nhìn thiếu gia Kinh gia kia một cái, liền khóc ròng lên không muốn gả cho cậu ta.
Kết quả là, từ đó về sau, không ai dám cầu hôn Nhị tiểu thư Lan gia.
Tôi ngồi ở trong thư phòng, cắn đầu bút lông suy nghỹ rất lâu, vẫn nghĩ không ra phải viết cái gì cho tỷ tỷ.
Dứt khoát, tôi ném cây bút đi, đổi y phục, ăn mặc thành bộ dáng tiểu tử, chuồn ra cửa đi dạo chơi.
Đi dạo ở nơi phồn hoa này một lát, nói không chừng có thể nghĩ ra được muốn viết cái gì đó.
Giang Nam phồn hoa, trên chợ chi chít đều là người.
Tôi khom lưng xuyên qua xuyên lại trong đám người, đi tới trước một tửu lầu, ánh mắt sáng lên.
"Bích Thúy các". Đến rồi.
Tôi quen cửa quen nẻo lên tới lầu, ngồi ở gần cửa sổ, gọi rượu và thức ăn, cứ thế mà nhấm nháp.
Đối diện là thanh lâu. Tôi vui vẻ nhìn các cô nương nũng nịu đón khách.
Có người ở một bên hỏi: "Cái đó thanh lâu, tại sao lấy tên ‘Lê Hoa viện’?"
Một người khác nói: "Cái này ngươi không biết sao. Hơn một trăm năm trước, trong lâu này có một danh kỹ, tên là ‘Dung Dung’, vì thế tú bà liền lấy tên ‘Lê Hoa viện lạc dung dung nguyệt’."
Người trước cười nói: "Ha ha, tú bà này thật là có tình thú......"
Ba ly rượu xuống bụng, trước mắt mê mông, nghe không rõ nữa.
Đầu cầu thang đột nhiên ồn ào huyên náo. Có người mắng: "Cho mặt mũi mà còn lên mặt, gia bảo ngươi hát cái gì, thì ngươi liền hát cái đó!"
Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi, có chút tư sắc, ôm tỳ bà rơi lệ.
Người nọ móc ra một thỏi bạc, vỗ lên trên bàn, nói: "Hát! Gia thích nghe thì sao?"
Cô gái kia vẫn đứng y chỗ đó khóc sướt mướt. Chưởng quỹ sợ sẽ xảy ra sự cố, ở một bên cười bồi nói: "Tống Tam gia, đại nhân ngài độ lượng, đừng chấp nhặt với nàng. Cô nương này hát cũng không tốt, không nên quấy nhiễu lỗ tai thanh tịnh của ngài. Vẫn nên để cho nàng đi đi."
Tống Tam gia duỗi chân đá một cái, cái bàn nhất thời ngã xuống đất, chén đĩa ‘binh binh bang bang’ vỡ vụn dưới đất. Chưởng quỹ bị dọa sợ tới nỗi mặt trắng bệch, nhưng vẫn nói: "Tống Tam gia, ngài đừng nóng giận. Cô nương này cũng không phải là cô nương nhà ta. Ngài muốn nàng hát là chuyện của ngài, ngài phát hỏa với ta......"
Tống Tam gia lại đạp cái nữa, cười lạnh nói: "Hừ! Lão già kia, còn lải nhải lảm nhảm chưa xong nữa hả! Tống Tam gia ta thích để người nào hát thì người đó phải hát. Ta thích đạp người nào thì đạp người đó!"
Đúng lúc này, một âm thanh lười biếng nói: "Ôi chao, khẩu khí thật lớn."
Tôi theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một công tử áo trắng, đang nghiêng người dựa vào cửa sổ. Áo bào trắng không nhìn ra hoa văn gì, thế nhưng công tử đó lại có khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm.
Tống Tam gia tựa hồ sửng sốt, sau đó cao giọng nói: "Ngươi là ai? Lại dám quản đến trên đầu ta?"
Công tử áo trắng nhẹ lay động chiết phiến, mỉm cười không đáp. Ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người Tống Tam gia, lại lạnh như băng tuyết.
Người hầu của Tống Tam gia tiến lên, ghé vào lỗ tai của Tống Tam gia thì thầm một hồi.
Lại thấy sắc mặt của Tống Tam gia nhất thời trắng bệch, hắn run run rẩy rẩy nói với công tử áo trắng: "Công tử, tiểu nhân có mắt như mù. Xin công tử tha lỗi."
Công tử áo trắng thu chiết phiết lại, nói: "Còn không mau cút đi."
Tống Tam gia liên tục gật đầu, kêu hô thủ hạ, như ong vỡ tổ chạy đi.
Cô gái trẻ tuổi kia nhìn về phía công tử áo trắng nhẹ nhàng cúi đầu: "Trà Hương đa tạ công tử gia."
Công tử áo trắng nhìn nàng một cái, cười nói: "Không có gì. Ngươi, biết hát bài gì?"
Trà Hương cười yếu ớt nói: "Tiểu nữ tử đi theo sư phụ, đi qua rất nhiều nơi, biết hát rất nhiều bài. Công tử gia, thích nghe dạng bài gì?"
Công tử áo trắng kia khẽ mỉm cười, nói: "Ta nghe người ta nói, có một ca khúc, gọi là 《 Cửu Trương Cơ 》, ngươi có thể hát hay không?"
Trà Hương tựa hồ sửng sốt, nói: "Có thể có thể, chỉ là bài hát này ít có người chọn, hơi có chút không quen. Nếu như Trà Hương hát không được hay, kính xin công tử gia tha lỗi."
Công tử bạch y nhẹ lay chiết phiến, nói: "Ngươi hát đi."
Tiểu nhị kéo cái ghế thỉnh Trà Hương ngồi xuống.
Trà Hương nhẹ nhàng ngồi vào chỗ, hắng giọng, mới mở miệng hát lên:
"Nhất trương cơ, chức thoa quang cảnh khứ như phi. Lan phòng dạ vĩnh sầu vô mị. Ẩu ẩu yết yết, chức thành xuân hận, lưu chiêu đãi lang quy.
Nhất trương cơ, nguyệt minh nhân tịnh lậu thanh hi. Thiên ti vạn lũ tương oanh kế. Chức thành nhất đoạn, hồi vân cẩm tự, tương khứ ký trình y.
Tam trương cơ, trung tâm hữu đóa xọa hoa nhi, kiều công nộn lục xuân minh mi. Quân nhu tảo chiết, nhất chi nồng diễm, mạc đãi qua phương phi.
Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão tiên bạch đầu, xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, tương đối dục hồng y.
Ngũ trương cơ, phương tâm mật dữ xảo tâm kỳ. Hợp hoan thụ thượng chi liên lý, song đầu hoa hạ, lưỡng đồng tâm xử, nhất đối hóa sinh nhi.
Lục trương cơ, điêu hoa phô cẩm vị ly phi. Lan phòng biệt hữu lưu xuân kế, lô thiêm tiểu triện, nhật trường nhất tuyến, tương đối tú công trì.
Thất trương cơ, xuân tàm thổ tận nhất sinh ti. Mạc giáo dung dị tài la khởi, vô đoan tiễn phá, tiên loan thải phượng, phân tác lưỡng bàn y.
Bát trương cơ, tiêm tiêm ngọc thủ trụ vô thì. Thục giang trạc tẫn xuân ba mị. Hương di nang xạ, hoa phòng tú bị, quy khứ ý trì trì.
Cửu trương cơ, nhất tâm trường tại bách hoa chi. Bách hoa cộng tác hồng thôi bị, đô tương xuân sắc, tàng đầu quả diện, bất phạ thụy đa thì.
Xuân y, tố ti nhiễm tựu dĩ kham bi. Thần hôn hãn ô vô nhan sắc. Ứng đồng thu phiến, tòng tư vĩnh khí, vô phục phụng quân thì.
Khinh ti. Tượng sàng ngọc thủ xuất tân kỳ. Thiên hoa vạn thảo quang ngưng bích, tài phùng y trứ, xuân thiên ca vũ, phi điệp ngữ hoàng ly." ( chú thích)
Âm luật uyển chuyển, giọng hát mềm nhẹ dịu dàng.
Tôi không khỏi vỗ tay bảo hay: "Tốt! Hát rất tốt!"
Công tử áo trắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
Tôi cười nói: "Công tử thật có nhã hứng, chọn khúc tốt."
Hắn khẽ gật đầu, lại nhìn sang Trà Hương cười nói: "Nhờ có Trà Hương cô nương hát tốt, khiến cho người ta một lần no bụng sướng tai."
Trà Hương cúi nửa đầu, mặt đỏ ửng.
Công tử áo trắng kia cười một tiếng, lấy bạc ra đặt ở trước mặt Trà Hương, nói: "Cô nương hát rất tốt, thanh nhã êm tai, vốn thực sự không nên dùng bạc mạo phạm cô nương. Xin cô nương không lấy làm phiền lòng."
Trà Hương nhẹ giọng nói: "Trà Hương cám ơn công tử."
Công tử áo trắng gật đầu một cái, đứng lên, ống tay áo phất qua góc bàn, nhẹ nhàng lướt đi.
Tiểu nhị nghênh đón nói:....Thành công tử đi thong thả....Ngày khác trở lại nha......"
Tôi sững sờ một chút, lấy tiền rượu và thức ăn ra đặt lên bàn, vội vã chạy xuống lầu.
Người đi đường nhộn nhịp, phải đến nơi nào gặp lại hắn đây?
Trong tiếng người ồn ào, bỗng nhiên ý văn lại như suối tuôn, suy nghĩ sôi sục.
Tôi ha ha cười vài tiếng, khiến cho người đi đường liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Tôi cười hắc hắc, bước nhanh chạy về nhà. Mài mực, bày giấy, nhuận bút, lập tức viết xong thơ từ.
Sau đó, tôi ở trước cửa phòng mẹ tôi, không ăn không uống, quỳ ba ngày ba đêm, cầu mẹ và tỷ tỷ đáp ứng tôi một chuyện
Từ do tôi viết, cần phải tự tôi mang đi. Tôi cũng muốn xem mắt Thành công tử.
Cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý, nhưng bà nghĩ mãi không thông: "Địch nhi à, con làm sao vậy? Nhiều năm qua, cha và ta luôn luôn giúp con tìm lang quân như ý, con đều không hài lòng, đều không cảm thấy hứng thú. Nhưng hôm nay, sao lại như vậy?"
Tôi nhếch miệng cười nói: "Hôm trước ở trên đường con nhìn thấy Thành công tử! Hắn rất đẹp!"
--- ------ ---------
Chú thích: xuất từ 《 Nhạc Phủ Nhã Từ 》
Thành thiếu gia đi cầu hôn, đối tượng cầu hôn là nữ nhi Lan gia.
Mẹ của tôi vừa vui mừng vừa rầu rỉ. Vui mừng là nhà của Thành thiếu gia chính là thừa kế tước vị, hơn nữa còn tục truyền, Thành thiếu gia chính là một đại tài tử, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh.
Quan trọng nhất chính là, có một bộ dạng anh tuấn.
Mẹ của tôi vỗ tay cười nói: "Ai nha nha, đây chính là phúc của Lan gia ta mấy đời mới tu luyện được đấy."
Nhưng bà rầu rĩ chính là, yêu cầu Thành thiếu gia cầu hôn, trừ muốn nhìn mặt ra, chính là để cho cô nương Lan gia mỗi người đều tự tay viết một bài xướng từ.
Yêu cầu cổ quái, có lẽ hắn căn bản cũng không muốn cầu được mối hôn sự này?
Đại nữ nhi Lan gia, chính là Lan Thanh tỷ tỷ của tôi, bộ dáng rất xinh đẹp nhưng lại không thông viết lách.
Tiểu nữ nhi Lan gia, chính là Lan Địch tôi, tướng mạo thua xa so với tỷ tỷ tôi, nhưng thích múa văn đùa mực.
Mẹ tôi nhìn trái nhìn phải một chút, than thở nói: "Tại sao hai con không thể hợp thành một người?"
Tỷ tỷ của tôi cũng hơi thở dài. Tôi cười nói: "Cái này dễ thôi. Con giúp tỷ tỷ viết xong để cho tỷ tỷ mang đi, không phải là được rồi sao?"
Mẹ tôi ngẩn người, nói: "Con, thật sự nguyện ý?"
Tôi gật đầu một cái.
Cái này thì có cái gì mà không thể đồng ý? Từ nhỏ tỷ tỷ đối với tôi rất tốt, tôi muốn giúp tỷ ấy một chút, tìm được lang quân như ý.
Thành thiếu gia này thật sự tốt như vậy sao? Tại sao tôi phải đi gặp hắn?
Mẹ tôi khẽ chau mày lại, mặt buồn rườu rượu nhìn tôi. Tôi biết, mẹ nhất định đang nghĩ, tiểu nữ nhi của bà, quả thực không cứu được nữa rồi.
Lên năm tuổi tôi đã ầm ĩ muốn cùng các huynh đệ thúc bá đến học đường.
Lên tám tuổi tôi lại ầm ĩ muốn đổi tên "Lan Địch"* của mình đổi thành "Lan Địch"**, bởi vì năm đó cực kỳ sùng bái Địch Thanh, nghĩ muốn kiến công lập nghiệp.
(* Địch này là ống sáo, sáo trúc, còi kèn
** Địch này là thích, còn có tên nước, hoặc là họ Địch)
Lên mười hai tuổi, đem hôn sự với thiếu gia Kinh gia mà bá mẫu Trương gia giới thiệu cho tôi khuấy đục lên. Tôi len lén đi nhìn thiếu gia Kinh gia kia một cái, liền khóc ròng lên không muốn gả cho cậu ta.
Kết quả là, từ đó về sau, không ai dám cầu hôn Nhị tiểu thư Lan gia.
Tôi ngồi ở trong thư phòng, cắn đầu bút lông suy nghỹ rất lâu, vẫn nghĩ không ra phải viết cái gì cho tỷ tỷ.
Dứt khoát, tôi ném cây bút đi, đổi y phục, ăn mặc thành bộ dáng tiểu tử, chuồn ra cửa đi dạo chơi.
Đi dạo ở nơi phồn hoa này một lát, nói không chừng có thể nghĩ ra được muốn viết cái gì đó.
Giang Nam phồn hoa, trên chợ chi chít đều là người.
Tôi khom lưng xuyên qua xuyên lại trong đám người, đi tới trước một tửu lầu, ánh mắt sáng lên.
"Bích Thúy các". Đến rồi.
Tôi quen cửa quen nẻo lên tới lầu, ngồi ở gần cửa sổ, gọi rượu và thức ăn, cứ thế mà nhấm nháp.
Đối diện là thanh lâu. Tôi vui vẻ nhìn các cô nương nũng nịu đón khách.
Có người ở một bên hỏi: "Cái đó thanh lâu, tại sao lấy tên ‘Lê Hoa viện’?"
Một người khác nói: "Cái này ngươi không biết sao. Hơn một trăm năm trước, trong lâu này có một danh kỹ, tên là ‘Dung Dung’, vì thế tú bà liền lấy tên ‘Lê Hoa viện lạc dung dung nguyệt’."
Người trước cười nói: "Ha ha, tú bà này thật là có tình thú......"
Ba ly rượu xuống bụng, trước mắt mê mông, nghe không rõ nữa.
Đầu cầu thang đột nhiên ồn ào huyên náo. Có người mắng: "Cho mặt mũi mà còn lên mặt, gia bảo ngươi hát cái gì, thì ngươi liền hát cái đó!"
Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi, có chút tư sắc, ôm tỳ bà rơi lệ.
Người nọ móc ra một thỏi bạc, vỗ lên trên bàn, nói: "Hát! Gia thích nghe thì sao?"
Cô gái kia vẫn đứng y chỗ đó khóc sướt mướt. Chưởng quỹ sợ sẽ xảy ra sự cố, ở một bên cười bồi nói: "Tống Tam gia, đại nhân ngài độ lượng, đừng chấp nhặt với nàng. Cô nương này hát cũng không tốt, không nên quấy nhiễu lỗ tai thanh tịnh của ngài. Vẫn nên để cho nàng đi đi."
Tống Tam gia duỗi chân đá một cái, cái bàn nhất thời ngã xuống đất, chén đĩa ‘binh binh bang bang’ vỡ vụn dưới đất. Chưởng quỹ bị dọa sợ tới nỗi mặt trắng bệch, nhưng vẫn nói: "Tống Tam gia, ngài đừng nóng giận. Cô nương này cũng không phải là cô nương nhà ta. Ngài muốn nàng hát là chuyện của ngài, ngài phát hỏa với ta......"
Tống Tam gia lại đạp cái nữa, cười lạnh nói: "Hừ! Lão già kia, còn lải nhải lảm nhảm chưa xong nữa hả! Tống Tam gia ta thích để người nào hát thì người đó phải hát. Ta thích đạp người nào thì đạp người đó!"
Đúng lúc này, một âm thanh lười biếng nói: "Ôi chao, khẩu khí thật lớn."
Tôi theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một công tử áo trắng, đang nghiêng người dựa vào cửa sổ. Áo bào trắng không nhìn ra hoa văn gì, thế nhưng công tử đó lại có khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm.
Tống Tam gia tựa hồ sửng sốt, sau đó cao giọng nói: "Ngươi là ai? Lại dám quản đến trên đầu ta?"
Công tử áo trắng nhẹ lay động chiết phiến, mỉm cười không đáp. Ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người Tống Tam gia, lại lạnh như băng tuyết.
Người hầu của Tống Tam gia tiến lên, ghé vào lỗ tai của Tống Tam gia thì thầm một hồi.
Lại thấy sắc mặt của Tống Tam gia nhất thời trắng bệch, hắn run run rẩy rẩy nói với công tử áo trắng: "Công tử, tiểu nhân có mắt như mù. Xin công tử tha lỗi."
Công tử áo trắng thu chiết phiết lại, nói: "Còn không mau cút đi."
Tống Tam gia liên tục gật đầu, kêu hô thủ hạ, như ong vỡ tổ chạy đi.
Cô gái trẻ tuổi kia nhìn về phía công tử áo trắng nhẹ nhàng cúi đầu: "Trà Hương đa tạ công tử gia."
Công tử áo trắng nhìn nàng một cái, cười nói: "Không có gì. Ngươi, biết hát bài gì?"
Trà Hương cười yếu ớt nói: "Tiểu nữ tử đi theo sư phụ, đi qua rất nhiều nơi, biết hát rất nhiều bài. Công tử gia, thích nghe dạng bài gì?"
Công tử áo trắng kia khẽ mỉm cười, nói: "Ta nghe người ta nói, có một ca khúc, gọi là 《 Cửu Trương Cơ 》, ngươi có thể hát hay không?"
Trà Hương tựa hồ sửng sốt, nói: "Có thể có thể, chỉ là bài hát này ít có người chọn, hơi có chút không quen. Nếu như Trà Hương hát không được hay, kính xin công tử gia tha lỗi."
Công tử bạch y nhẹ lay chiết phiến, nói: "Ngươi hát đi."
Tiểu nhị kéo cái ghế thỉnh Trà Hương ngồi xuống.
Trà Hương nhẹ nhàng ngồi vào chỗ, hắng giọng, mới mở miệng hát lên:
"Nhất trương cơ, chức thoa quang cảnh khứ như phi. Lan phòng dạ vĩnh sầu vô mị. Ẩu ẩu yết yết, chức thành xuân hận, lưu chiêu đãi lang quy.
Nhất trương cơ, nguyệt minh nhân tịnh lậu thanh hi. Thiên ti vạn lũ tương oanh kế. Chức thành nhất đoạn, hồi vân cẩm tự, tương khứ ký trình y.
Tam trương cơ, trung tâm hữu đóa xọa hoa nhi, kiều công nộn lục xuân minh mi. Quân nhu tảo chiết, nhất chi nồng diễm, mạc đãi qua phương phi.
Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão tiên bạch đầu, xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, tương đối dục hồng y.
Ngũ trương cơ, phương tâm mật dữ xảo tâm kỳ. Hợp hoan thụ thượng chi liên lý, song đầu hoa hạ, lưỡng đồng tâm xử, nhất đối hóa sinh nhi.
Lục trương cơ, điêu hoa phô cẩm vị ly phi. Lan phòng biệt hữu lưu xuân kế, lô thiêm tiểu triện, nhật trường nhất tuyến, tương đối tú công trì.
Thất trương cơ, xuân tàm thổ tận nhất sinh ti. Mạc giáo dung dị tài la khởi, vô đoan tiễn phá, tiên loan thải phượng, phân tác lưỡng bàn y.
Bát trương cơ, tiêm tiêm ngọc thủ trụ vô thì. Thục giang trạc tẫn xuân ba mị. Hương di nang xạ, hoa phòng tú bị, quy khứ ý trì trì.
Cửu trương cơ, nhất tâm trường tại bách hoa chi. Bách hoa cộng tác hồng thôi bị, đô tương xuân sắc, tàng đầu quả diện, bất phạ thụy đa thì.
Xuân y, tố ti nhiễm tựu dĩ kham bi. Thần hôn hãn ô vô nhan sắc. Ứng đồng thu phiến, tòng tư vĩnh khí, vô phục phụng quân thì.
Khinh ti. Tượng sàng ngọc thủ xuất tân kỳ. Thiên hoa vạn thảo quang ngưng bích, tài phùng y trứ, xuân thiên ca vũ, phi điệp ngữ hoàng ly." ( chú thích)
Âm luật uyển chuyển, giọng hát mềm nhẹ dịu dàng.
Tôi không khỏi vỗ tay bảo hay: "Tốt! Hát rất tốt!"
Công tử áo trắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
Tôi cười nói: "Công tử thật có nhã hứng, chọn khúc tốt."
Hắn khẽ gật đầu, lại nhìn sang Trà Hương cười nói: "Nhờ có Trà Hương cô nương hát tốt, khiến cho người ta một lần no bụng sướng tai."
Trà Hương cúi nửa đầu, mặt đỏ ửng.
Công tử áo trắng kia cười một tiếng, lấy bạc ra đặt ở trước mặt Trà Hương, nói: "Cô nương hát rất tốt, thanh nhã êm tai, vốn thực sự không nên dùng bạc mạo phạm cô nương. Xin cô nương không lấy làm phiền lòng."
Trà Hương nhẹ giọng nói: "Trà Hương cám ơn công tử."
Công tử áo trắng gật đầu một cái, đứng lên, ống tay áo phất qua góc bàn, nhẹ nhàng lướt đi.
Tiểu nhị nghênh đón nói:....Thành công tử đi thong thả....Ngày khác trở lại nha......"
Tôi sững sờ một chút, lấy tiền rượu và thức ăn ra đặt lên bàn, vội vã chạy xuống lầu.
Người đi đường nhộn nhịp, phải đến nơi nào gặp lại hắn đây?
Trong tiếng người ồn ào, bỗng nhiên ý văn lại như suối tuôn, suy nghĩ sôi sục.
Tôi ha ha cười vài tiếng, khiến cho người đi đường liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Tôi cười hắc hắc, bước nhanh chạy về nhà. Mài mực, bày giấy, nhuận bút, lập tức viết xong thơ từ.
Sau đó, tôi ở trước cửa phòng mẹ tôi, không ăn không uống, quỳ ba ngày ba đêm, cầu mẹ và tỷ tỷ đáp ứng tôi một chuyện
Từ do tôi viết, cần phải tự tôi mang đi. Tôi cũng muốn xem mắt Thành công tử.
Cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý, nhưng bà nghĩ mãi không thông: "Địch nhi à, con làm sao vậy? Nhiều năm qua, cha và ta luôn luôn giúp con tìm lang quân như ý, con đều không hài lòng, đều không cảm thấy hứng thú. Nhưng hôm nay, sao lại như vậy?"
Tôi nhếch miệng cười nói: "Hôm trước ở trên đường con nhìn thấy Thành công tử! Hắn rất đẹp!"
--- ------ ---------
Chú thích: xuất từ 《 Nhạc Phủ Nhã Từ 》
Tác giả :
Kinh Đốn Hải