Nữ Quan Lan Châu
Chương 7: Cảnh Phi
Editor: nhuandong
Tôi cảm thấy Cảnh Phi muốn làm hôn sự, nếu không phải là vội đến hồ đồ thì cũng chính là bị Đỗ lão làm giận đến hồ đồ rồi.
Tình yêu của vương gia Cảnh Phi, trong Kinh thành không ai không biết không người không hiểu. Chỉ sợ oanh oanh yến yến ở Giang Nam phía xa, hay là ở Bắc quốc, đều khuynh tâm đi ái mộ thanh danh hiển hách lưu khắp Tần lâu Sở quán của vị vương gia này.
Kim thượng từng nói: “Cảnh Phi giống ta.” Lại cảm thán: “Cảnh Phi không giống ta.”
Tôi theo Cảnh Thành vào cung cũng đã gặp qua Kim thượng. Mặt mày Cảnh Phi đúng là giống phụ hoàng hắn nhất trong số các chư vương. Nhưng mỗi lần chư vương đến sự yến hội gia đình, Kim hoàng lại than thở, nói Cảnh Phi không có tiền đồ, mỗi ngày đều lưu luyến ở bên trong khóm hoa, không hề nghiêm chỉnh, đứng đắn chút nào.
Cảnh Phi uống rượu, mắt điếc tai ngơ, Kim thượng cũng cực kỳ yêu thương hắn, nếu là Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và các hoàng tử khác mà như vậy, đảm bảo Kim thượng sẽ lên án bọn họ một phen.
Trong các chư vương, Cảnh Thành và Cảnh Phi là hai người tốt hơn cả. Cảnh Thành đã từng nhiều lần khuyên Cảnh Phi, Cảnh Phi lại nói: “Thái tử ca ca muốn được hưởng thiên hạ, hiển nhiên tuân thủ dạy bảo của phụ hoàng mới đúng. Mà thần đệ có một ý nguyện duy nhất là được hưởng đình đài, bao nhiêu mỹ nhân, cầm kỳ thi họa, vô hạn phong nhã, sung sướng cả đời.”
Đây căn bản không phải là chuyện một hoàng tử có thể nói ra, làm ra.
May mà những thứ lộn xộn lung tung này là nói trước mặt Cảnh Thành, Cảnh Phi đứng ở trước mặt Hoàng thượng luôn là mỉm cười gật đầu, không nói lời nào. Nếu hắn nói những lời này, Hoàng thượng dù cưng chiều Cảnh Phi hơn nữa cũng sẽ xỉu vì tức giận.
Nhưng vì cái gì, ngày hôm nay vương gia Cảnh Phi lại muốn tổ chức hôn sự?
Cảnh Phi thấy tôi sững sờ không nói lời nào, cười nói: “Thế nào? Trong phủ của ta cũng không có nữ quan nào lanh lợi hiểu được tâm tư chủ tử như ngươi, ngươi nể tình tình cảm nhiều năm của chúng ta, giúp ta lần này được không?”
Tôi “phi phi” mấy tiếng: “Cái gì mà tình cảm nhiều năm, Vương gia nói vậy cũng không sợ đau đầu lưỡi hay sao? ”
Cảnh Phi cười to, còn tôi thì thở dài. Cảnh Thành đã từng nói tôi cùng Cảnh Phi giống như huynh đệ song hành, tụ lại thì không có chuyện gì tốt lành.
Tôi chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà, Thái tử điện hạ gặp Thái tử phi ở trà lâu, Vương phi tương lai của Vương gia Cảnh Phi, bát tự còn chưa xem, tình nhân của Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử cũng là nữ hài nhu nhược tính ra còn khá hơn chút, nhưngtôiđi đâu tìm kiếm cho hắn một cô nương tốt đây?
Vì vậy sau hôn lễ của Thái tử mấy ngày, tôi liền kéo Cảnh Phi tới chợ.
Thời tiết đúng dịp, ánh nắng ấm người, cô nương trên đường phố đông đảo, sắc màu rực rỡ, cảnh đẹp ý vui. Có thể gặp gỡ cô nương thuận mắt hay không, còn phải xem lại vận mệnh của Vương gia Cảnh Phi thế nào mà thôi.
Tôi bắt đúng bệnh để Cảnh Phi ngồi ở trong một quán trà, sau đó thừa dịp hắn không chú ý, trốn vào trong đám người đông đúc.
Tôi gạt đám người ra, nếu ra khỏi phủ Thái tử, cũng không thể tay không mà về. Tôi nhìn bên trái bên phải một chút, tính toán bạc trong bọc quần áo, cẩn thận chọn lựa.
Phía đông có cửa hàng, được đặt tên là Đại Phúc, vàng bạc ở đó là tốt nhất. Nhậm Lan Châu tôi vốn không phải là cô nương yêu trâm châu vòng ngọc, những thứ vàng bạc kia mới là tốt nhất trong lòng tôi.
Vì vậy mỗi lần Cảnh Thành ban thưởng đều không ban thưởng vòng ngọc gì đó, mà y đặt một thỏi nguyên bảo vào trong lòng bàn tay tôi. Tôi nắm thật chặt, trong lòng cực kỳ thoả mãn.
Cảnh Thành hiểu tôi giống như tôihiểu y, luôn có thể ban thưởng đồ tốt nhất hợp với tâm trạng của tôi.
Tôi đang vuốt ve một bình vàng điêu khắc hoa văn tinh tế, yêu thích không buông tay, tính toán nên làm thế nào để có được giá tiền lợi cho bản thân, chợt nghe thấy sau lưng có một tiếng kêu hưng phấn: “Nhậm Lan Châu!”
Tôi quay đầu lại, Cảnh Phi ngoan ngoãn đứng ở sau lưng tôi, híp mắt nhìn tôi, lại nhìn bình vàng trong tay tôi, rất hứng thú.
Tôi nhìn một lượt bốn phía, không có người nào giống như là cô nương Cảnh Phi chọn trúng. Tôidậm chân, nói: “Người chạy tới nơi này làm cái gì?”
Cảnh Phi nói: “Không phải là bảo đi theo ngươi sao? Hai ta cùng nhau ra ngoài, phải ở cùng một chỗ.”
Hắn lại gần, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Ta không yên lòng với ngươi.”
Dưới con mắt của mọi người, cuối cùng tôicũng không thể nói cho hắn biết hôm nay tôi dẫn hắn đi ra ngoài tìm cô nương. Mặc dù Cảnh Phi sớm đã chịu cái danh Vương gia phong lưu, nhưng dầu gì cũng phải để ý mặt mũi của hoàng tộc.
Đáy lòng tôi thở dài, nói: “Thôi thôi, người đã đi theo thì thôi vậy.”
Nhưng nếu quả thật Cảnh Phi hữu duyên với một vị cô nương, ngay cả khi hắn đi theo tôitới cửa hàng vàng bạc này, cũng có thể chạm mặt đúng không?
Cảnh Phi vươn tay cầm lấy cái bình, nhìn thân bình một chút, lại tỉ mỉ nhìn đầu bình, sau đó tư thái mười phần nói với chưởng quỹ: “Nếu ta có thể nói xuất xứ của cái bình này, có thể cho chúng ta một cái giá tốt không?”
Tôi cảm thấy Cảnh Phi muốn làm hôn sự, nếu không phải là vội đến hồ đồ thì cũng chính là bị Đỗ lão làm giận đến hồ đồ rồi.
Tình yêu của vương gia Cảnh Phi, trong Kinh thành không ai không biết không người không hiểu. Chỉ sợ oanh oanh yến yến ở Giang Nam phía xa, hay là ở Bắc quốc, đều khuynh tâm đi ái mộ thanh danh hiển hách lưu khắp Tần lâu Sở quán của vị vương gia này.
Kim thượng từng nói: “Cảnh Phi giống ta.” Lại cảm thán: “Cảnh Phi không giống ta.”
Tôi theo Cảnh Thành vào cung cũng đã gặp qua Kim thượng. Mặt mày Cảnh Phi đúng là giống phụ hoàng hắn nhất trong số các chư vương. Nhưng mỗi lần chư vương đến sự yến hội gia đình, Kim hoàng lại than thở, nói Cảnh Phi không có tiền đồ, mỗi ngày đều lưu luyến ở bên trong khóm hoa, không hề nghiêm chỉnh, đứng đắn chút nào.
Cảnh Phi uống rượu, mắt điếc tai ngơ, Kim thượng cũng cực kỳ yêu thương hắn, nếu là Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và các hoàng tử khác mà như vậy, đảm bảo Kim thượng sẽ lên án bọn họ một phen.
Trong các chư vương, Cảnh Thành và Cảnh Phi là hai người tốt hơn cả. Cảnh Thành đã từng nhiều lần khuyên Cảnh Phi, Cảnh Phi lại nói: “Thái tử ca ca muốn được hưởng thiên hạ, hiển nhiên tuân thủ dạy bảo của phụ hoàng mới đúng. Mà thần đệ có một ý nguyện duy nhất là được hưởng đình đài, bao nhiêu mỹ nhân, cầm kỳ thi họa, vô hạn phong nhã, sung sướng cả đời.”
Đây căn bản không phải là chuyện một hoàng tử có thể nói ra, làm ra.
May mà những thứ lộn xộn lung tung này là nói trước mặt Cảnh Thành, Cảnh Phi đứng ở trước mặt Hoàng thượng luôn là mỉm cười gật đầu, không nói lời nào. Nếu hắn nói những lời này, Hoàng thượng dù cưng chiều Cảnh Phi hơn nữa cũng sẽ xỉu vì tức giận.
Nhưng vì cái gì, ngày hôm nay vương gia Cảnh Phi lại muốn tổ chức hôn sự?
Cảnh Phi thấy tôi sững sờ không nói lời nào, cười nói: “Thế nào? Trong phủ của ta cũng không có nữ quan nào lanh lợi hiểu được tâm tư chủ tử như ngươi, ngươi nể tình tình cảm nhiều năm của chúng ta, giúp ta lần này được không?”
Tôi “phi phi” mấy tiếng: “Cái gì mà tình cảm nhiều năm, Vương gia nói vậy cũng không sợ đau đầu lưỡi hay sao? ”
Cảnh Phi cười to, còn tôi thì thở dài. Cảnh Thành đã từng nói tôi cùng Cảnh Phi giống như huynh đệ song hành, tụ lại thì không có chuyện gì tốt lành.
Tôi chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà, Thái tử điện hạ gặp Thái tử phi ở trà lâu, Vương phi tương lai của Vương gia Cảnh Phi, bát tự còn chưa xem, tình nhân của Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử cũng là nữ hài nhu nhược tính ra còn khá hơn chút, nhưngtôiđi đâu tìm kiếm cho hắn một cô nương tốt đây?
Vì vậy sau hôn lễ của Thái tử mấy ngày, tôi liền kéo Cảnh Phi tới chợ.
Thời tiết đúng dịp, ánh nắng ấm người, cô nương trên đường phố đông đảo, sắc màu rực rỡ, cảnh đẹp ý vui. Có thể gặp gỡ cô nương thuận mắt hay không, còn phải xem lại vận mệnh của Vương gia Cảnh Phi thế nào mà thôi.
Tôi bắt đúng bệnh để Cảnh Phi ngồi ở trong một quán trà, sau đó thừa dịp hắn không chú ý, trốn vào trong đám người đông đúc.
Tôi gạt đám người ra, nếu ra khỏi phủ Thái tử, cũng không thể tay không mà về. Tôi nhìn bên trái bên phải một chút, tính toán bạc trong bọc quần áo, cẩn thận chọn lựa.
Phía đông có cửa hàng, được đặt tên là Đại Phúc, vàng bạc ở đó là tốt nhất. Nhậm Lan Châu tôi vốn không phải là cô nương yêu trâm châu vòng ngọc, những thứ vàng bạc kia mới là tốt nhất trong lòng tôi.
Vì vậy mỗi lần Cảnh Thành ban thưởng đều không ban thưởng vòng ngọc gì đó, mà y đặt một thỏi nguyên bảo vào trong lòng bàn tay tôi. Tôi nắm thật chặt, trong lòng cực kỳ thoả mãn.
Cảnh Thành hiểu tôi giống như tôihiểu y, luôn có thể ban thưởng đồ tốt nhất hợp với tâm trạng của tôi.
Tôi đang vuốt ve một bình vàng điêu khắc hoa văn tinh tế, yêu thích không buông tay, tính toán nên làm thế nào để có được giá tiền lợi cho bản thân, chợt nghe thấy sau lưng có một tiếng kêu hưng phấn: “Nhậm Lan Châu!”
Tôi quay đầu lại, Cảnh Phi ngoan ngoãn đứng ở sau lưng tôi, híp mắt nhìn tôi, lại nhìn bình vàng trong tay tôi, rất hứng thú.
Tôi nhìn một lượt bốn phía, không có người nào giống như là cô nương Cảnh Phi chọn trúng. Tôidậm chân, nói: “Người chạy tới nơi này làm cái gì?”
Cảnh Phi nói: “Không phải là bảo đi theo ngươi sao? Hai ta cùng nhau ra ngoài, phải ở cùng một chỗ.”
Hắn lại gần, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Ta không yên lòng với ngươi.”
Dưới con mắt của mọi người, cuối cùng tôicũng không thể nói cho hắn biết hôm nay tôi dẫn hắn đi ra ngoài tìm cô nương. Mặc dù Cảnh Phi sớm đã chịu cái danh Vương gia phong lưu, nhưng dầu gì cũng phải để ý mặt mũi của hoàng tộc.
Đáy lòng tôi thở dài, nói: “Thôi thôi, người đã đi theo thì thôi vậy.”
Nhưng nếu quả thật Cảnh Phi hữu duyên với một vị cô nương, ngay cả khi hắn đi theo tôitới cửa hàng vàng bạc này, cũng có thể chạm mặt đúng không?
Cảnh Phi vươn tay cầm lấy cái bình, nhìn thân bình một chút, lại tỉ mỉ nhìn đầu bình, sau đó tư thái mười phần nói với chưởng quỹ: “Nếu ta có thể nói xuất xứ của cái bình này, có thể cho chúng ta một cái giá tốt không?”
Tác giả :
Kinh Đốn Hải