Nữ Quan Lan Châu
Chương 21: Mã Ngưng
Cảnh Thành nắm chặt thư, chậm rãi đi tới sau thư án, ngồi xuống, không nói lời nào.
Sắc trời đã tối hẳn, bên trong thư phòng, chỉ có ngọn đèn trên thư án, ánh sáng lờ mờ cẩn thận thu hẹp bốn phía thư án.
Cảnh Thành mang theo chút lạnh bạc cười nói: “Nha đầu, chúng ta quá nóng nảy.”
Khi chứng kiến hai chữ “Chấp Tô”, lòng của tôi đã rét lạnh,
Rõ ràng người giao phó là Mạnh Khách, tại sao đưa tin tới lại giống như là Mã Ngưng Mã Chấp Tô?
Tại sao Mạnh Khách lại không có đưa tin tức tới?
Hữu thừa tướng Mã Ngưng thì sao có thể biết giờ phút này Thái tử đangchờ tin tức gì?
Ánh sáng trong phòng lúc này hơi ảm đạm, nhất thời không có cách nào làm rõ nguyên do, kể cả suy đoán và lo lắng đủ loại lúc trước, lúc này đồng loạt mà úp đến, áp bức người vào chỗ tối.
Tôi không nói ra lời đáp lại y.
Lại nghe thấy y nhẹ nhàng thở dài, nói: “Hai chữ gấp gáp, phải tránh phải tránh. Tại sao lần này lại quên.”
Sau thi hội, vua và dân xôn xao, suy đoán tựa hồ như có lợi cho việc bảo vệ ngôi vị của Thái tử, cũng làm cho chúng ta vô cùng kích động và hưng phấn.
Nhưng đó cũng không phải là tất cả nguyên nhân.
Không thể không gấp.
Bệnh của Cảnh Thành, vì không có đủ thuốc, bộc phát nghiêm trọng. Cho dù y bệnh nặng cũng muốn ngồi ở trên điện Kim Loan, ngay cả sắc mặt tái nhợt hấp hối cũng phải có một khắc hiệu lệnh thiên hạ kia.
Tôi giương mắt nhìn màn đen như mực ở ngoài cửa sổ, nói nhỏ: “Việc đã đến nước này, đối thủ ở trong bóng tối, chỉ có thế nhìn bước cờ kế tiếp của họ thôi.”
Phần đề tên Mã Ngưng trong thư tín, thật ra thì cũng không nhất định chính là Mã Ngưng viết.
Kinh thành này quá lớn, thiên hạ quá lớn, lúc này dưới bóng đêm vô biên, lúc này đến tột cùng là bao phủ bao nhiêu chuyện tình.
--- ------ ------ --- -----
Một bầu rượu dưới hoa, tửu lượng của Duyên Hỉ Vương gia Cảnh Phi vẫn giỏi như cũ.
Cảnh Phi long đong mệt mỏi chạy từ Miên thành trở về, la hét nói: “Mau mang “Đình đình cao” thượng hạng trong phủ của các ngươi ra cho ta nếm thử một chút.”
Tôi cười nói: “Người ta nói “Đình đình cao” tốt nhất là phải được dùng với Long Tĩnh, trong phút chốc phủ không có được, kết hợp với rượu được không?”
Nụ cười trên mặt hắn vẫn như cũ, khẽ gật đầu, nói: “Được!”
Mấy ngày nay Thái tử đều ở Hộ bộ, thức khuya dậy sớm, mấy ngày không về.
Cảnh Phi rót rượu, giơ ly rượu lên, trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Thời gian trước đây cũng uống rượu như thế này với ngươi, có lẽ là hai năm trước. Cũng khí trời tốt như thế này, mùi hoa hun say người.”
Tôi cười nói: “Người cũng biết Thái tử điện hạ không ngửi được mùi hoa quá nặng, công tượng chuyên trồng hoa của phủ Thái tử thường xuyên thay đổi, hôm nay nào có cái mùi hoa làm say người?”
Hắn nhíu mắt lại nói: “Hương vị kia giống như “Đình đình cao” này? Ta ở Miên thành cũng nghe được thứ này tốt, Thái tử ca ca thật hẹp hòi, cũng không đưa tới cho ta một chút.”
Miệng tôi nhếch lên nói: “Miên thành xa quá, không đưa tới nơi đó được. Ngược lại vương phủ Duyên Hỉ của người cũng cầm không ít từ nơi chúng ta rồi. Người còn chưa có trở về phủ sao? Nói không chừng vương phi đã sớm chuẩn bị “Đình đình cao” chờ người trở về.”
Hắn đưa một ly rượu vào bụng mới nói: “Hôm qua về Kinh thành luôn, quả thực là có ăn một chút.”
Tôi chậm rãi rót rượu cho hắn, lại nói: “Người còn thích?”
Đầu ngón tay hắn khẽ sờ mép chén: “Ừ, chính xác là thích.”
Tôi cười nói: “Có thể thấy được vương phi đối đãi với người cực tốt. Nhiều “Đình đình cao” như vậy đều dành cho người hết.”
Hắn cười nói: “Ta đang muốn nói phủ Thái tử các ngươi hẹp hòi, đưa tới quá ít đấy. Lần sau, phiền toái ngươi đưa tới nhiều một chút, ta còn có thể mang về Miên thành ăn.”
Ta để bầu rượu xuống, cười nói: “Người ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người yêu xưa?”
Cảnh Phi cười một tiếng, vươn tay đưa một khối bánh “Đình đình cao” bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói: “Đều tự cho là mình đúng.”
Đột nhiên hắn ho khan một tiếng, có thể là bị sặc rồi.
Tôi gọi người tới, sai pha một ấm Thiết Quan Âm mang tới, đưa một chén cho hắn, nói: “Nơi này gió lớn, không nên uống rượu, vẫn nên kết hợp với trà nóng. Kết hợp với Thiết Quan Âm này, không biết mùi vị có giống với khi kết hợp với Long Tĩnh hay không.”
Hắn uống một hớp trà, nói: “Không cần với kết hợp với Long Tĩnh. Thật sự là tốt như vậy sao? Long Tĩnh có rất nhiều ở Miên thành, lần tới phải thử một chút.”
Tôi cười yếu ớt.
Biết rõ lần thử dò xét này có lẽ vẫn không có thu hoạch được gì như trước, nhưng chính là không có cách nào kìm lại ý niệm tìm tòi nghiên cứu được.
Sau khi thi đình, cũng chưa hề nhìn thấy Mạnh Khách.
Cho dù giữa tôi và Cảnh Thành cũng không nhắc lại người này nhưng vướng mắc không ngừng và âm thầm khủng hoảng, thỉnh thoảng lại mở ra. Trong khi nói sẽ đột nhiên im lặng, làm cho người ta kinh ngạc giống như hư vô, một cỗ khí lạnh lẽo trải rộng toàn thân, yếu đuối không cách nào tự giữ được, cũng không thể nói ra lời.
Mạnh Khách, rốt cuộc trong lòng hắn ôm ý định gì?
Giữa hắn và Cảnh Phi, đến tột cùng là có quan hệ gì?
Một chút đầu mối duy nhất chính là một ngày kia tôi ở Tri thư viện mơ hồ nhắc tới muốn Mạnh Khách giúp một tay ở ngày thi đình, thông báo cho phủ Thái tử đề mục thi đình ngày đó cùng với tình huống bên Hoàng thượng.
Một ngày kia chính là cười một tiếng liền đồng ý.
Sảng khoái đồng ý, mặt mày trong suốt sáng ngời, thản nhiên tự nhiên như thế, dường như là chuyện muốn hắn làm không hề liên quan đến hắn vậy.
Một ngày kia, Tri thư viện, và Mạnh Khách, “Đình đình cao” kết hợp với Long Tĩnh thượng hạng. Hương trà hương bánh, say lòng người bốn phía.
Mạnh Khách nói, “Đình đình cao” là Hoàng thượng ban thưởng.
Rắc rối và suy nghĩ mù mịt khó gỡ trong mấy ngày liên tiếp, cuối cùng lại để cho tôi nghĩ đến trên “Đình đình cao”.
Lặng lẽ hỏi Văn công công, Văn công công lại nói, “Đình đình cao” trong cung chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu dùng qua, vả lại hai người bọn họ cũng không ban “Đình đình cao” cho hạ thần.
Một miếng “Đình đình cao” nhai ở trong miệng, mùi thơm ngát, hơi lạnh lẽo.
Mặc dù là đúng với suy đoán vẫn luôn ẩn núp giấu giếm, lại vẫn có chút lo lắng muốn nhìn từ người trước mắt này đến tột cùng là trong lời nói của hắn có bao nhiêu phân lượng.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi.
Gió nhẹ lay động, chỉ là lăn tăn chút lạnh lẽo, tôi, lúc này giống như đã ngấmvào tận xương tủy.
Cảnh Phi phối hợp châm trà ăn bánh, bỗng nhiên lại nói: “Làm sao ngươi không ăn? Nhớ khi còn bé, ngươi là người tham ăn nhất, luôn cõng Thái tử ca ca năn nỉ ta mang đồ ăn ngon cho ngươi.”
Hắn ngừng một chút, lại cười nói: “Khi đó ngươi hơi oán giận Tháitử ca ca luôn ăn rất đạm bạc, ta liền tới Ngự thiện phòng mang đồ ăn ngon tới cho ngươi, trộm ức gà và thịt dê hun nha,… ngươi ăn miệng đầy dầu.”
Tôi cười một tiếng, cuối cùng lấy trà thay rượu, nâng chén nói: “Hạ quan cám ơn Vương gia.”
Sắc trời đã tối hẳn, bên trong thư phòng, chỉ có ngọn đèn trên thư án, ánh sáng lờ mờ cẩn thận thu hẹp bốn phía thư án.
Cảnh Thành mang theo chút lạnh bạc cười nói: “Nha đầu, chúng ta quá nóng nảy.”
Khi chứng kiến hai chữ “Chấp Tô”, lòng của tôi đã rét lạnh,
Rõ ràng người giao phó là Mạnh Khách, tại sao đưa tin tới lại giống như là Mã Ngưng Mã Chấp Tô?
Tại sao Mạnh Khách lại không có đưa tin tức tới?
Hữu thừa tướng Mã Ngưng thì sao có thể biết giờ phút này Thái tử đangchờ tin tức gì?
Ánh sáng trong phòng lúc này hơi ảm đạm, nhất thời không có cách nào làm rõ nguyên do, kể cả suy đoán và lo lắng đủ loại lúc trước, lúc này đồng loạt mà úp đến, áp bức người vào chỗ tối.
Tôi không nói ra lời đáp lại y.
Lại nghe thấy y nhẹ nhàng thở dài, nói: “Hai chữ gấp gáp, phải tránh phải tránh. Tại sao lần này lại quên.”
Sau thi hội, vua và dân xôn xao, suy đoán tựa hồ như có lợi cho việc bảo vệ ngôi vị của Thái tử, cũng làm cho chúng ta vô cùng kích động và hưng phấn.
Nhưng đó cũng không phải là tất cả nguyên nhân.
Không thể không gấp.
Bệnh của Cảnh Thành, vì không có đủ thuốc, bộc phát nghiêm trọng. Cho dù y bệnh nặng cũng muốn ngồi ở trên điện Kim Loan, ngay cả sắc mặt tái nhợt hấp hối cũng phải có một khắc hiệu lệnh thiên hạ kia.
Tôi giương mắt nhìn màn đen như mực ở ngoài cửa sổ, nói nhỏ: “Việc đã đến nước này, đối thủ ở trong bóng tối, chỉ có thế nhìn bước cờ kế tiếp của họ thôi.”
Phần đề tên Mã Ngưng trong thư tín, thật ra thì cũng không nhất định chính là Mã Ngưng viết.
Kinh thành này quá lớn, thiên hạ quá lớn, lúc này dưới bóng đêm vô biên, lúc này đến tột cùng là bao phủ bao nhiêu chuyện tình.
--- ------ ------ --- -----
Một bầu rượu dưới hoa, tửu lượng của Duyên Hỉ Vương gia Cảnh Phi vẫn giỏi như cũ.
Cảnh Phi long đong mệt mỏi chạy từ Miên thành trở về, la hét nói: “Mau mang “Đình đình cao” thượng hạng trong phủ của các ngươi ra cho ta nếm thử một chút.”
Tôi cười nói: “Người ta nói “Đình đình cao” tốt nhất là phải được dùng với Long Tĩnh, trong phút chốc phủ không có được, kết hợp với rượu được không?”
Nụ cười trên mặt hắn vẫn như cũ, khẽ gật đầu, nói: “Được!”
Mấy ngày nay Thái tử đều ở Hộ bộ, thức khuya dậy sớm, mấy ngày không về.
Cảnh Phi rót rượu, giơ ly rượu lên, trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Thời gian trước đây cũng uống rượu như thế này với ngươi, có lẽ là hai năm trước. Cũng khí trời tốt như thế này, mùi hoa hun say người.”
Tôi cười nói: “Người cũng biết Thái tử điện hạ không ngửi được mùi hoa quá nặng, công tượng chuyên trồng hoa của phủ Thái tử thường xuyên thay đổi, hôm nay nào có cái mùi hoa làm say người?”
Hắn nhíu mắt lại nói: “Hương vị kia giống như “Đình đình cao” này? Ta ở Miên thành cũng nghe được thứ này tốt, Thái tử ca ca thật hẹp hòi, cũng không đưa tới cho ta một chút.”
Miệng tôi nhếch lên nói: “Miên thành xa quá, không đưa tới nơi đó được. Ngược lại vương phủ Duyên Hỉ của người cũng cầm không ít từ nơi chúng ta rồi. Người còn chưa có trở về phủ sao? Nói không chừng vương phi đã sớm chuẩn bị “Đình đình cao” chờ người trở về.”
Hắn đưa một ly rượu vào bụng mới nói: “Hôm qua về Kinh thành luôn, quả thực là có ăn một chút.”
Tôi chậm rãi rót rượu cho hắn, lại nói: “Người còn thích?”
Đầu ngón tay hắn khẽ sờ mép chén: “Ừ, chính xác là thích.”
Tôi cười nói: “Có thể thấy được vương phi đối đãi với người cực tốt. Nhiều “Đình đình cao” như vậy đều dành cho người hết.”
Hắn cười nói: “Ta đang muốn nói phủ Thái tử các ngươi hẹp hòi, đưa tới quá ít đấy. Lần sau, phiền toái ngươi đưa tới nhiều một chút, ta còn có thể mang về Miên thành ăn.”
Ta để bầu rượu xuống, cười nói: “Người ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người yêu xưa?”
Cảnh Phi cười một tiếng, vươn tay đưa một khối bánh “Đình đình cao” bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói: “Đều tự cho là mình đúng.”
Đột nhiên hắn ho khan một tiếng, có thể là bị sặc rồi.
Tôi gọi người tới, sai pha một ấm Thiết Quan Âm mang tới, đưa một chén cho hắn, nói: “Nơi này gió lớn, không nên uống rượu, vẫn nên kết hợp với trà nóng. Kết hợp với Thiết Quan Âm này, không biết mùi vị có giống với khi kết hợp với Long Tĩnh hay không.”
Hắn uống một hớp trà, nói: “Không cần với kết hợp với Long Tĩnh. Thật sự là tốt như vậy sao? Long Tĩnh có rất nhiều ở Miên thành, lần tới phải thử một chút.”
Tôi cười yếu ớt.
Biết rõ lần thử dò xét này có lẽ vẫn không có thu hoạch được gì như trước, nhưng chính là không có cách nào kìm lại ý niệm tìm tòi nghiên cứu được.
Sau khi thi đình, cũng chưa hề nhìn thấy Mạnh Khách.
Cho dù giữa tôi và Cảnh Thành cũng không nhắc lại người này nhưng vướng mắc không ngừng và âm thầm khủng hoảng, thỉnh thoảng lại mở ra. Trong khi nói sẽ đột nhiên im lặng, làm cho người ta kinh ngạc giống như hư vô, một cỗ khí lạnh lẽo trải rộng toàn thân, yếu đuối không cách nào tự giữ được, cũng không thể nói ra lời.
Mạnh Khách, rốt cuộc trong lòng hắn ôm ý định gì?
Giữa hắn và Cảnh Phi, đến tột cùng là có quan hệ gì?
Một chút đầu mối duy nhất chính là một ngày kia tôi ở Tri thư viện mơ hồ nhắc tới muốn Mạnh Khách giúp một tay ở ngày thi đình, thông báo cho phủ Thái tử đề mục thi đình ngày đó cùng với tình huống bên Hoàng thượng.
Một ngày kia chính là cười một tiếng liền đồng ý.
Sảng khoái đồng ý, mặt mày trong suốt sáng ngời, thản nhiên tự nhiên như thế, dường như là chuyện muốn hắn làm không hề liên quan đến hắn vậy.
Một ngày kia, Tri thư viện, và Mạnh Khách, “Đình đình cao” kết hợp với Long Tĩnh thượng hạng. Hương trà hương bánh, say lòng người bốn phía.
Mạnh Khách nói, “Đình đình cao” là Hoàng thượng ban thưởng.
Rắc rối và suy nghĩ mù mịt khó gỡ trong mấy ngày liên tiếp, cuối cùng lại để cho tôi nghĩ đến trên “Đình đình cao”.
Lặng lẽ hỏi Văn công công, Văn công công lại nói, “Đình đình cao” trong cung chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu dùng qua, vả lại hai người bọn họ cũng không ban “Đình đình cao” cho hạ thần.
Một miếng “Đình đình cao” nhai ở trong miệng, mùi thơm ngát, hơi lạnh lẽo.
Mặc dù là đúng với suy đoán vẫn luôn ẩn núp giấu giếm, lại vẫn có chút lo lắng muốn nhìn từ người trước mắt này đến tột cùng là trong lời nói của hắn có bao nhiêu phân lượng.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi.
Gió nhẹ lay động, chỉ là lăn tăn chút lạnh lẽo, tôi, lúc này giống như đã ngấmvào tận xương tủy.
Cảnh Phi phối hợp châm trà ăn bánh, bỗng nhiên lại nói: “Làm sao ngươi không ăn? Nhớ khi còn bé, ngươi là người tham ăn nhất, luôn cõng Thái tử ca ca năn nỉ ta mang đồ ăn ngon cho ngươi.”
Hắn ngừng một chút, lại cười nói: “Khi đó ngươi hơi oán giận Tháitử ca ca luôn ăn rất đạm bạc, ta liền tới Ngự thiện phòng mang đồ ăn ngon tới cho ngươi, trộm ức gà và thịt dê hun nha,… ngươi ăn miệng đầy dầu.”
Tôi cười một tiếng, cuối cùng lấy trà thay rượu, nâng chén nói: “Hạ quan cám ơn Vương gia.”
Tác giả :
Kinh Đốn Hải