Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài
Chương 44: Bên bờ Langelinie
Mệnh lệnh đưa ra được chấp hành một cách nhanh chóng. Ngay lập tức, các đội tìm kiếm của Dương gia tức tốc lao xuống khu đồi xung quanh biệt thự, sục sạo như những con chó săn hòng tìm kiếm chủ nhân của mình.
Trong phòng khách khu biệt thự, bộ đàm của Hạ Nhâm bất chợt vang lên những âm thanh rè rè cùng một giọng nam lảnh lót :
“ Delta-1 gọi Alfa-1 nghe rõ trả lời “
Ngay lập tức từ trên ghế bành, Hạ Nhâm và Mẫn Đường bật dậy. Hạ Nhâm tiếp lấy chiếc bộ đàm rồi nói liến thoắng vào đó :
“ Alfa-1 nghe, tình hình thế nào rồi !”
“ Thưa thiếu gia “ Giọng lảnh lót của người đàn ông phát ra từ đầu dây có chút chói tai :
“ Chúng tôi phát hiện ở khu rừng phía đồi có dấu chân khoảng 7 inch rưỡi, thuộc cỡ chân phụ nữ, mũi bàn chân hướng về phía đường quốc lộ thưa thiếu gia !”
“ Vậy sao!” Hạ Nhâm sốt sắng “ Tiếp tục theo dõi cho tôi !”
Ngay lúc ấy, trên bộ đàm lại phát ra tiếng rè rè và một giọng nam trầm khác chen vào :
“ Thiếu gia, Delta-3 xin báo cáo...” Đầu dây bên kia tiếp lời :
“ Đội kĩ thuật vừa dò được bóng của một nữ bệnh nhân áo trắng ngồi trên nóc một chiếc xe tải JAC loạt 1T8 đang hướng về quận Copenhangen ở phía trung tâm đấy hả ?”
Thông tin này khiến ánh mắt Hạ Nhâm sáng lên, như vớ được một chứng cớ quan trọng anh hỏi người đàn ông :
“ Được bao lâu rồi !”
“ Dạ...! “ Người đàn ông dõng dạc “ Khoảng tầm nửa tiếng rồi !”
“ Hừ! Vậy là chính xác thời gian con bé đập cửa sổ trốn thoát “ Anh vuốt cằm suy nghĩ “ Được rồi, nghe lệnh tôi, thông báo cho cục cảnh sát ở trung tâm, tìm một cô gái có mái tóc bạch kim, màu mắt sương mù và đưa cô ấy về đây cho tôi. Các cậu cũng hãy treo thưởng đi, 10 ngàn đô la hiểu chứ ?”
“ Vâng, thưa Hạ Nhâm thiếu gia “ Người đàn ông tuân lệnh rồi ngay lập tức tắt máy bộ đàm. Chờ cho tiếng kêu rè rè của chiếc máy lên lạc ngừng hẳn, Hạ Nhâm mới đặt nó xuống mặt bàn, ngay sau đó anh lấy chiếc áo khoác đang để trên thành ghế, khoác vào rồi nói với mấy tên thuộc hạ pử bên cạnh mình :
“ Chuẩn bị xe, đích thân tôi sẽ vào trung tâm tìm lão đại “
“ Vâng...!!!” Đám thuộc hạ đồng thanh đáp rồi tiến đến mở cửa phòng cho Hạ Nhâm. Mẫn Đường thấy hắn chuẩn bị rời đi thì tức tốc tiến đến, kéo tay áo hắn lại rồi dõng dạc :
“ Anh đi tìm Hạ Tuyết sao ? Em cũng muốn đi !”
Hạ Nhâm quay đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thành khẩn của cô thì lập tức cự tuyệt :
“ Không “
“ Không “ Mẫn Đường tròn mắt nhìn anh ngay sau đó nói lớn “ Hạ Nhâm, anh nói vậy là có ý gì ? “
Nhìn vào bộ mặt có phần giận dữ của Mẫn Đường, Hạ Nhân tiến lại rồi đặt tay lên vai cô, từ tốn nói :
“ Mẫn Mẫn, em đừng giận, không phải anh không muốn cho em đi cùng mà bởi vì anh muốn em làm cho anh một việc !”
“ Một việc...em ?” Mẫn Đường khó hiểu nhìn anh. Ánh mắt ngươc lên đầy nghi hoặc “ Việc gì mà anh phải ngăn cản em tìm Hạ Tuyết ? “
“ Mẫn Đường, anh muốn em ở lại vì anh cần em tìm cho anh tên đàn ông đó “ Hạ Nhâm chậm rãi đáp, trong đôi mắt sương mù cơ bản đã mang vài phần đè nên đến cùng cực “
“ Tên đàn ông ?” Mẫn Đường sửng sốt “ Ý anh muốn nói là kẻ đã làm cho Hạ Tuyết mang thai ?”
“ Phải ? “ Hạ Nhâm gật đầu “ Em nói rằng Hạ Tuyết đã gặp hắn ở Houston Plaza lúc em vẫn đang còn học ở Hongkong phải không ? Hãy bắt đầu từ đó đi. Anh cần biết tên của hắn, ngoại hình, địa chỉ, công việc trong xã hội thậm chí cả gốc gác gia đình cũng phải tra ra cho anh biết, hiểu chứ ? “
“ Được, em hiểu, nhưng...” Đến đây, cô ngập ngừng rồi hỏi anh :
“ Anh tính làm gì với hắn ?”
Một câu hỏi thật chuẩn xác, thật đúng trọng tâm khiến khuôn mặt của Hạ Nhân xuất hiện một nụ cười méo mó đến dị dạng. Trong giây phút ấy, Mẫn Đường nhìn theo mà nhẩn người, bởi cô chân chính cảm nhận được người em gái của anh, Dương Hạ Tuyết đang đứng ở đó với nụ cười bệnh hoạn đặc trưng của cô. Dưới ánh đèn led của căn phòng, giọng nói của “ cô “ vang lên đầy âm lãnh :
“ Những chuyện mà chúa cũng phải hối hận vì đã tạo ra kẻ đó !”
****
Chiều tà xuống Copenhangen tạo cho thành phố một vẻ đẹp thật ma mị với màu đỏ ối của bầu trời cùng những đám mây vần vũ đang cuộn chảy đầy sinh động giống như một bức tranh thuỷ mặc đắt giá.
Có người nói ( người đó là tôi ), giống như Paris, Copenhangen cũng có cái vẻ đẹp lãng mạng riêng của nó. Từ cung điện Christiansborg tráng lệ đầy hào nhoáng cổ xưa hay khu vườn Tivoli của thế kỷ 19 mang chút hoài niệm. Hay chỉ đơn giản là một khối hộp vuông hiện đại Black Diamond mới xây dựng vào đầu thế kỷ cũng đủ để Copenhangen toát lên cái vẻ đẹp lịch sử của nó. Và trong đó không thể không nhắc đến Langelinie, một con đường cầu tàu lãng mạn dành cho các cặp tình nhân, nơi dẫn đến bức tượng Nàng tiên cá nổi tiếng ở phía Bắc thành phố.
Bây giờ đang là một buổi hoàng hôn tháng 8, tháng nóng nhất của năm, tuyết không rơi nhưng vẫn thổi những cơn gió lạnh từ vùng vịnh khiến ta chỉ muốn chui vào một cái áo len cỡ lớn. Trên con đường rải đá đẹp đẽ ở vùng vịnh, hàng ngàn các cặp đôi đang túi tít trò chuyện, họ cười nói, hôn hít, rủ rỉ vào tai nhau những lời yêu hò hẹn và thích trí về điều đó. Duy chỉ có một người là không phù hợp với cảnh quan nơi đây.
Đó là một cô gái, cao khoảng chừng 1m 66, ngũ quan tầm thường mang nét gì đó Á Đông nhưng đôi mắt nhàn nhạt cùng màu tóc màu ánh trăng lại như một minh chứng cho thấy cô mang một dòng máu Đan Mạch chảy trong huyết quản.
Khác với những người đang mặc những chiếc áo măng tô khá dày, cô gái lại chỉ có độc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, khoác thêm một cái áo blouse của bác sĩ để tránh lại cái gió heo may vùng Bắc Âu. Cô đi chân trần, cho tay vào túi, hiên ngang đến độ khiến người đi đường ngoái lại nhìn chỉ để chắc chắn cô không phải là một kẻ điên như họ tưởng tượng. Cô gái dường như cũng không màng đến ánh mắt săm soi của những người qua đường, chỉ vừa đi vừa thở dài như đang lo ngại một vấn đề gì đó phức tạp...
“ Làm sao bây giờ ?” Hạ Tuyết đau đầu suy nghĩ khi cô đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của mình. Cô không ngờ mình không chỉ chạy trốn mà còn đánh trọng thương Ronald, chưa bao giờ cô có hành động như vậy, một hành động luôn vượt qua những phán đoán tài tình của cô. Dẫu biết rằng mình nên phá bỏ đứa trẻ này, như vậy thì cô mới có thể đường hoàng trở lại là một lão đại cao cao tại thượng, một vị trí mà cô nên tồn tại. Thế nhưng, chỉ nghĩ đến cảnh đứa trẻ này bị xé nát ra rồi rút ra khỏi cơ thể mình thì cô lại không làm được.
Đã bao lần cô phải nghe đến những câu chuyện về các cô gái lầm lỡ mà có thai khi chỉ mới ở tuổi vị thành niên như cô, không phá thai thì họ cũng bỏ rơi con bờ bụi ở đâu đó, để cho lũ trẻ đứa thành thổ phỉ, đứa thì bị bắt đi bán nội tạng rồi vào các động mại dâm. Những câu chuyện đó, là một lão đại, cô nghe không thiếu.
Không ! Cô không muốn đứa con của mình phải chịu cảnh đó... Nhưng... Cô cũng không thể để Dương gia một mình như vậy ! Gia tộc cô cần có cô, đó là một trọng trách mà cô phải đảm đương. Nhưng trở lại đồng nghĩa với việc con của cô sẽ bị bắt phá bỏ, đây là một quyết định dù cô có là người có vị trí cao nhất trong gia tộc thì cũng không thể thay đổi ! Và như một kết quả... Cô chạy trốn.
Khi con người ta bị giằng xé giữa tình cảm và lý trí họ sẽ có xu hướng trốn chạy khỏi thực tại ! Đây là cách duy nhất để họ bình tâm và đưa ra quyết định đúng đắn... Thế nhưng, Hạ Tuyết lại chỉ thấy mình thật lạc lối giữa cái mê cung của lý trí và tình cảm ấy...
“ TYV!!! TYV “
( * ) : Tiếng Đan Mạch : Trộm!!! Trộm. Tiếng Đan Mạch duy nhất mình biết nên từ giờ mình sẽ dùng chữ in nghiêng để thể hiện tiếng nước ngoài. Từ chương này đến hết chuyện. Xin lưu ý ^^
Mạch suy nghĩ lẫn lộn của Hạ Tuyết bị cắt đứt bởi một giọng đàn ông trầm thấp vang vọng khắp khu vực cầu cảng. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp một bóng người mặc áo mũ trùm kín đầu, lao lên, rồi tông vào người cô khiến cô không kịp phảm ứng, loạng choạng lùi về sau ba bước. Người đó thấy thế cũng không quay đầu mà chỉ ném vào cô cái thứ tiếng Anh tục tĩu đến khó nghe :
“ Get the Fuck off, bitch !!! “ rồi cắm đầu chạy thẳng khỏi con đường và rẽ vào một khu phố. Hạ Tuyết nhìn theo một hồi rồi lắc đầu, ngay sau đó bên tai cô chợt truyền đến một giọng nói khiển trách của nam giới :
“ Sao cô lại để hắn chạy trốn! Hắn vừa cướp ví của tôi và cả cái vòng cổ ruby của bạn gái tôi đấy !”
Đến lúc này Hạ Tuyết hướng sự chú ý của mình hai giọng nói kia. Chúng thuộc về một cặp đôi Đan Mạch chính cống, người đàn ông nắm tay cô gái, khuôn mặt đỏ bừng đang thở hồng hộc lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hạ Tuyết thấy thế thì chỉ mỉm cười, khoanh tay cô nói với cặp tình nhân :
“ Hai người nói gì vậy ? Người cướp có phải là tôi đâu, có trách thì trách hai người thôi! Không giữ gìn đồ cẩn thận. Chả ai đi ra Langelinie này mà đeo vòng cổ ruby cả !”
“ Cô vừa nói gì ? Người phụ nữ nghe vậy thì kiêu căng nhìn cô “ Đừng có mà cười trên nỗi đau của kẻ khác, không tôi kêu người đưa cô về cái trại thương điên của cô đấy !”
Lúc này Hạ Tuyết mới nhận ra tình trạng của mình, chân trần, mặc quần bệnh viện và áo blouse trắng. Khẽ nhếch môi, cô nhìn vào cô gái kiêu căng trước mặt rồi cười thật thân thiện đến híp mắt khiến cho đôi tình nhân cảm thấy thoáng chột dạ. Tại sao cô gái này chỉ cười mà lại khiến bọ họ sợ hãi tới vậy ? Chả lẽ, cô ta điên thật !
Như nhận ra phản ứng sợ sệt của cặp tình nhân, cô tiến về phía trước khiến bọn họ vô thức lùi ra sau rồi cúi đầu nói thật khẽ :
“ Đừng nên xem thường tôi quá! Người điên như chúng tôi cũng biết cắn đấy ! “
Nói rồi, không để cho cặp tình nhân kịp ngỡ ngàng, Hạ Tuyếy rẽ bước hướng về phía con đường rời khỏi Langelinie trong ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường rồi khuất dạng. Chờ cho đến khi bóng dáng của mình biến mất hoàn toàn sau đám đông, Hạ Tuyết mới nở nụ cười quỉ dị, tay thò vào phía trong túi của cái áo blouse trắng rồi hé mắt nhìn vào cái ví da dày cộp cùng chiếc vòng cổ ruby lấp lánh nơi đáy túi, lòng thầm tưởng tượng gương mặt đen sạm vì tức của đôi tình nhân kia mà lấy làm thích thú đến lạ thường.
***
10 h tối
Copenhangen về đêm cũng náo nhiệt như ban ngày và giờ đây càng thêm sống động hơn nữa bởi lực lượng cảnh sát điều tra đang lùng sục khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó. Đứng trong một cửa hành tạp hoá, Hạ Tuyết khẽ cười thích thú khi thấy ánh đèn từ xe đạp cảnh sát chìm nổi trong màn đêm như những con đom đóm trong ánh lửa. Chắc lại là anh trai cô, điều động cả cảnh sát như vậy, chắc anh đang rất lo lắng !
“ Nhiều cảnh sát quá, hôm nay làm sao thế nhỉ ? “ Người bán hàng tạp hoá vừa thở dài vừa nói rồi nhìn cô gái có mái tóc xoăn đỏ với cái kính râm to bản trước mặt mà thở dài.
“ Cháu cũng thấy thật lạ! Có bao giờ Copenhangen bị rối loạn trật tự gì đâu ? “ Cô gái gật gù đáp lại.
Người bán tạp hoá thấy thế thì cũng không nói gì, nhanh chóng đóng gói hàng cho cô gái, vừa làm vừa lẩm bẩm :
“ Xem nào một sợi thừng, một cái kéo và hai cuộn băng keo, tất cả là 30 Krone của cháu “
Cô gái nghe xong thì nhanh chóng mở ví, lấy ra một tờ 50 Krone rồi nói với người bán hàng :
“ Xin bác giữ tiền thừa “ Nói xong cô nhanh chóng cầm túi hàng rồi bước nhanh ra bên ngoài để mặc người bán hàng ngơ ngác nhìn theo mà câm lặng.
Vòng vèo đi qua các con phố, Hạ Tuyết rẽ vào một nhà hàng nhỏ, tự mua cho mình một suất mì Ý cỡ lớn rồi rảo bước tiếp. Trong đầu đầy suy tính, không biết cô nên làm gì với số tiền còn lại trong ví. Người đàn ông kia cũng thật khá giả, rất nhiều tiền mặt, thảo nào có thể mua cho cô bạn gái kiêu kì kia của hắn ta một cái vòng cổ ruby. Cái vòng cổ ấy cũng thật đáng giá, là đá thật, nếu bán đi chắc cũng được một khoản đủ cho Hạ Tuyết sống tiếp một thời gian trước khi quyết định có về lại Dương gia hay không. Hạ Tuyết nghĩ vậy khi cô chuyển hướng rẽ vào một con ngõ tối tăm hòng sang quận khác.
Mải mê với những suy tính đẹp đẽ, Hạ Tuyết không chú ý đến một bóng hình đang tiến lại phía sau lưng mình, trên tay cái bóng đó lăm lăm một con dao sắc thật lấp lánh rồi không chần chừ thêm, nó hướng về phía cô...
Trong phòng khách khu biệt thự, bộ đàm của Hạ Nhâm bất chợt vang lên những âm thanh rè rè cùng một giọng nam lảnh lót :
“ Delta-1 gọi Alfa-1 nghe rõ trả lời “
Ngay lập tức từ trên ghế bành, Hạ Nhâm và Mẫn Đường bật dậy. Hạ Nhâm tiếp lấy chiếc bộ đàm rồi nói liến thoắng vào đó :
“ Alfa-1 nghe, tình hình thế nào rồi !”
“ Thưa thiếu gia “ Giọng lảnh lót của người đàn ông phát ra từ đầu dây có chút chói tai :
“ Chúng tôi phát hiện ở khu rừng phía đồi có dấu chân khoảng 7 inch rưỡi, thuộc cỡ chân phụ nữ, mũi bàn chân hướng về phía đường quốc lộ thưa thiếu gia !”
“ Vậy sao!” Hạ Nhâm sốt sắng “ Tiếp tục theo dõi cho tôi !”
Ngay lúc ấy, trên bộ đàm lại phát ra tiếng rè rè và một giọng nam trầm khác chen vào :
“ Thiếu gia, Delta-3 xin báo cáo...” Đầu dây bên kia tiếp lời :
“ Đội kĩ thuật vừa dò được bóng của một nữ bệnh nhân áo trắng ngồi trên nóc một chiếc xe tải JAC loạt 1T8 đang hướng về quận Copenhangen ở phía trung tâm đấy hả ?”
Thông tin này khiến ánh mắt Hạ Nhâm sáng lên, như vớ được một chứng cớ quan trọng anh hỏi người đàn ông :
“ Được bao lâu rồi !”
“ Dạ...! “ Người đàn ông dõng dạc “ Khoảng tầm nửa tiếng rồi !”
“ Hừ! Vậy là chính xác thời gian con bé đập cửa sổ trốn thoát “ Anh vuốt cằm suy nghĩ “ Được rồi, nghe lệnh tôi, thông báo cho cục cảnh sát ở trung tâm, tìm một cô gái có mái tóc bạch kim, màu mắt sương mù và đưa cô ấy về đây cho tôi. Các cậu cũng hãy treo thưởng đi, 10 ngàn đô la hiểu chứ ?”
“ Vâng, thưa Hạ Nhâm thiếu gia “ Người đàn ông tuân lệnh rồi ngay lập tức tắt máy bộ đàm. Chờ cho tiếng kêu rè rè của chiếc máy lên lạc ngừng hẳn, Hạ Nhâm mới đặt nó xuống mặt bàn, ngay sau đó anh lấy chiếc áo khoác đang để trên thành ghế, khoác vào rồi nói với mấy tên thuộc hạ pử bên cạnh mình :
“ Chuẩn bị xe, đích thân tôi sẽ vào trung tâm tìm lão đại “
“ Vâng...!!!” Đám thuộc hạ đồng thanh đáp rồi tiến đến mở cửa phòng cho Hạ Nhâm. Mẫn Đường thấy hắn chuẩn bị rời đi thì tức tốc tiến đến, kéo tay áo hắn lại rồi dõng dạc :
“ Anh đi tìm Hạ Tuyết sao ? Em cũng muốn đi !”
Hạ Nhâm quay đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thành khẩn của cô thì lập tức cự tuyệt :
“ Không “
“ Không “ Mẫn Đường tròn mắt nhìn anh ngay sau đó nói lớn “ Hạ Nhâm, anh nói vậy là có ý gì ? “
Nhìn vào bộ mặt có phần giận dữ của Mẫn Đường, Hạ Nhân tiến lại rồi đặt tay lên vai cô, từ tốn nói :
“ Mẫn Mẫn, em đừng giận, không phải anh không muốn cho em đi cùng mà bởi vì anh muốn em làm cho anh một việc !”
“ Một việc...em ?” Mẫn Đường khó hiểu nhìn anh. Ánh mắt ngươc lên đầy nghi hoặc “ Việc gì mà anh phải ngăn cản em tìm Hạ Tuyết ? “
“ Mẫn Đường, anh muốn em ở lại vì anh cần em tìm cho anh tên đàn ông đó “ Hạ Nhâm chậm rãi đáp, trong đôi mắt sương mù cơ bản đã mang vài phần đè nên đến cùng cực “
“ Tên đàn ông ?” Mẫn Đường sửng sốt “ Ý anh muốn nói là kẻ đã làm cho Hạ Tuyết mang thai ?”
“ Phải ? “ Hạ Nhâm gật đầu “ Em nói rằng Hạ Tuyết đã gặp hắn ở Houston Plaza lúc em vẫn đang còn học ở Hongkong phải không ? Hãy bắt đầu từ đó đi. Anh cần biết tên của hắn, ngoại hình, địa chỉ, công việc trong xã hội thậm chí cả gốc gác gia đình cũng phải tra ra cho anh biết, hiểu chứ ? “
“ Được, em hiểu, nhưng...” Đến đây, cô ngập ngừng rồi hỏi anh :
“ Anh tính làm gì với hắn ?”
Một câu hỏi thật chuẩn xác, thật đúng trọng tâm khiến khuôn mặt của Hạ Nhân xuất hiện một nụ cười méo mó đến dị dạng. Trong giây phút ấy, Mẫn Đường nhìn theo mà nhẩn người, bởi cô chân chính cảm nhận được người em gái của anh, Dương Hạ Tuyết đang đứng ở đó với nụ cười bệnh hoạn đặc trưng của cô. Dưới ánh đèn led của căn phòng, giọng nói của “ cô “ vang lên đầy âm lãnh :
“ Những chuyện mà chúa cũng phải hối hận vì đã tạo ra kẻ đó !”
****
Chiều tà xuống Copenhangen tạo cho thành phố một vẻ đẹp thật ma mị với màu đỏ ối của bầu trời cùng những đám mây vần vũ đang cuộn chảy đầy sinh động giống như một bức tranh thuỷ mặc đắt giá.
Có người nói ( người đó là tôi ), giống như Paris, Copenhangen cũng có cái vẻ đẹp lãng mạng riêng của nó. Từ cung điện Christiansborg tráng lệ đầy hào nhoáng cổ xưa hay khu vườn Tivoli của thế kỷ 19 mang chút hoài niệm. Hay chỉ đơn giản là một khối hộp vuông hiện đại Black Diamond mới xây dựng vào đầu thế kỷ cũng đủ để Copenhangen toát lên cái vẻ đẹp lịch sử của nó. Và trong đó không thể không nhắc đến Langelinie, một con đường cầu tàu lãng mạn dành cho các cặp tình nhân, nơi dẫn đến bức tượng Nàng tiên cá nổi tiếng ở phía Bắc thành phố.
Bây giờ đang là một buổi hoàng hôn tháng 8, tháng nóng nhất của năm, tuyết không rơi nhưng vẫn thổi những cơn gió lạnh từ vùng vịnh khiến ta chỉ muốn chui vào một cái áo len cỡ lớn. Trên con đường rải đá đẹp đẽ ở vùng vịnh, hàng ngàn các cặp đôi đang túi tít trò chuyện, họ cười nói, hôn hít, rủ rỉ vào tai nhau những lời yêu hò hẹn và thích trí về điều đó. Duy chỉ có một người là không phù hợp với cảnh quan nơi đây.
Đó là một cô gái, cao khoảng chừng 1m 66, ngũ quan tầm thường mang nét gì đó Á Đông nhưng đôi mắt nhàn nhạt cùng màu tóc màu ánh trăng lại như một minh chứng cho thấy cô mang một dòng máu Đan Mạch chảy trong huyết quản.
Khác với những người đang mặc những chiếc áo măng tô khá dày, cô gái lại chỉ có độc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, khoác thêm một cái áo blouse của bác sĩ để tránh lại cái gió heo may vùng Bắc Âu. Cô đi chân trần, cho tay vào túi, hiên ngang đến độ khiến người đi đường ngoái lại nhìn chỉ để chắc chắn cô không phải là một kẻ điên như họ tưởng tượng. Cô gái dường như cũng không màng đến ánh mắt săm soi của những người qua đường, chỉ vừa đi vừa thở dài như đang lo ngại một vấn đề gì đó phức tạp...
“ Làm sao bây giờ ?” Hạ Tuyết đau đầu suy nghĩ khi cô đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của mình. Cô không ngờ mình không chỉ chạy trốn mà còn đánh trọng thương Ronald, chưa bao giờ cô có hành động như vậy, một hành động luôn vượt qua những phán đoán tài tình của cô. Dẫu biết rằng mình nên phá bỏ đứa trẻ này, như vậy thì cô mới có thể đường hoàng trở lại là một lão đại cao cao tại thượng, một vị trí mà cô nên tồn tại. Thế nhưng, chỉ nghĩ đến cảnh đứa trẻ này bị xé nát ra rồi rút ra khỏi cơ thể mình thì cô lại không làm được.
Đã bao lần cô phải nghe đến những câu chuyện về các cô gái lầm lỡ mà có thai khi chỉ mới ở tuổi vị thành niên như cô, không phá thai thì họ cũng bỏ rơi con bờ bụi ở đâu đó, để cho lũ trẻ đứa thành thổ phỉ, đứa thì bị bắt đi bán nội tạng rồi vào các động mại dâm. Những câu chuyện đó, là một lão đại, cô nghe không thiếu.
Không ! Cô không muốn đứa con của mình phải chịu cảnh đó... Nhưng... Cô cũng không thể để Dương gia một mình như vậy ! Gia tộc cô cần có cô, đó là một trọng trách mà cô phải đảm đương. Nhưng trở lại đồng nghĩa với việc con của cô sẽ bị bắt phá bỏ, đây là một quyết định dù cô có là người có vị trí cao nhất trong gia tộc thì cũng không thể thay đổi ! Và như một kết quả... Cô chạy trốn.
Khi con người ta bị giằng xé giữa tình cảm và lý trí họ sẽ có xu hướng trốn chạy khỏi thực tại ! Đây là cách duy nhất để họ bình tâm và đưa ra quyết định đúng đắn... Thế nhưng, Hạ Tuyết lại chỉ thấy mình thật lạc lối giữa cái mê cung của lý trí và tình cảm ấy...
“ TYV!!! TYV “
( * ) : Tiếng Đan Mạch : Trộm!!! Trộm. Tiếng Đan Mạch duy nhất mình biết nên từ giờ mình sẽ dùng chữ in nghiêng để thể hiện tiếng nước ngoài. Từ chương này đến hết chuyện. Xin lưu ý ^^
Mạch suy nghĩ lẫn lộn của Hạ Tuyết bị cắt đứt bởi một giọng đàn ông trầm thấp vang vọng khắp khu vực cầu cảng. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp một bóng người mặc áo mũ trùm kín đầu, lao lên, rồi tông vào người cô khiến cô không kịp phảm ứng, loạng choạng lùi về sau ba bước. Người đó thấy thế cũng không quay đầu mà chỉ ném vào cô cái thứ tiếng Anh tục tĩu đến khó nghe :
“ Get the Fuck off, bitch !!! “ rồi cắm đầu chạy thẳng khỏi con đường và rẽ vào một khu phố. Hạ Tuyết nhìn theo một hồi rồi lắc đầu, ngay sau đó bên tai cô chợt truyền đến một giọng nói khiển trách của nam giới :
“ Sao cô lại để hắn chạy trốn! Hắn vừa cướp ví của tôi và cả cái vòng cổ ruby của bạn gái tôi đấy !”
Đến lúc này Hạ Tuyết hướng sự chú ý của mình hai giọng nói kia. Chúng thuộc về một cặp đôi Đan Mạch chính cống, người đàn ông nắm tay cô gái, khuôn mặt đỏ bừng đang thở hồng hộc lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hạ Tuyết thấy thế thì chỉ mỉm cười, khoanh tay cô nói với cặp tình nhân :
“ Hai người nói gì vậy ? Người cướp có phải là tôi đâu, có trách thì trách hai người thôi! Không giữ gìn đồ cẩn thận. Chả ai đi ra Langelinie này mà đeo vòng cổ ruby cả !”
“ Cô vừa nói gì ? Người phụ nữ nghe vậy thì kiêu căng nhìn cô “ Đừng có mà cười trên nỗi đau của kẻ khác, không tôi kêu người đưa cô về cái trại thương điên của cô đấy !”
Lúc này Hạ Tuyết mới nhận ra tình trạng của mình, chân trần, mặc quần bệnh viện và áo blouse trắng. Khẽ nhếch môi, cô nhìn vào cô gái kiêu căng trước mặt rồi cười thật thân thiện đến híp mắt khiến cho đôi tình nhân cảm thấy thoáng chột dạ. Tại sao cô gái này chỉ cười mà lại khiến bọ họ sợ hãi tới vậy ? Chả lẽ, cô ta điên thật !
Như nhận ra phản ứng sợ sệt của cặp tình nhân, cô tiến về phía trước khiến bọn họ vô thức lùi ra sau rồi cúi đầu nói thật khẽ :
“ Đừng nên xem thường tôi quá! Người điên như chúng tôi cũng biết cắn đấy ! “
Nói rồi, không để cho cặp tình nhân kịp ngỡ ngàng, Hạ Tuyếy rẽ bước hướng về phía con đường rời khỏi Langelinie trong ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường rồi khuất dạng. Chờ cho đến khi bóng dáng của mình biến mất hoàn toàn sau đám đông, Hạ Tuyết mới nở nụ cười quỉ dị, tay thò vào phía trong túi của cái áo blouse trắng rồi hé mắt nhìn vào cái ví da dày cộp cùng chiếc vòng cổ ruby lấp lánh nơi đáy túi, lòng thầm tưởng tượng gương mặt đen sạm vì tức của đôi tình nhân kia mà lấy làm thích thú đến lạ thường.
***
10 h tối
Copenhangen về đêm cũng náo nhiệt như ban ngày và giờ đây càng thêm sống động hơn nữa bởi lực lượng cảnh sát điều tra đang lùng sục khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó. Đứng trong một cửa hành tạp hoá, Hạ Tuyết khẽ cười thích thú khi thấy ánh đèn từ xe đạp cảnh sát chìm nổi trong màn đêm như những con đom đóm trong ánh lửa. Chắc lại là anh trai cô, điều động cả cảnh sát như vậy, chắc anh đang rất lo lắng !
“ Nhiều cảnh sát quá, hôm nay làm sao thế nhỉ ? “ Người bán hàng tạp hoá vừa thở dài vừa nói rồi nhìn cô gái có mái tóc xoăn đỏ với cái kính râm to bản trước mặt mà thở dài.
“ Cháu cũng thấy thật lạ! Có bao giờ Copenhangen bị rối loạn trật tự gì đâu ? “ Cô gái gật gù đáp lại.
Người bán tạp hoá thấy thế thì cũng không nói gì, nhanh chóng đóng gói hàng cho cô gái, vừa làm vừa lẩm bẩm :
“ Xem nào một sợi thừng, một cái kéo và hai cuộn băng keo, tất cả là 30 Krone của cháu “
Cô gái nghe xong thì nhanh chóng mở ví, lấy ra một tờ 50 Krone rồi nói với người bán hàng :
“ Xin bác giữ tiền thừa “ Nói xong cô nhanh chóng cầm túi hàng rồi bước nhanh ra bên ngoài để mặc người bán hàng ngơ ngác nhìn theo mà câm lặng.
Vòng vèo đi qua các con phố, Hạ Tuyết rẽ vào một nhà hàng nhỏ, tự mua cho mình một suất mì Ý cỡ lớn rồi rảo bước tiếp. Trong đầu đầy suy tính, không biết cô nên làm gì với số tiền còn lại trong ví. Người đàn ông kia cũng thật khá giả, rất nhiều tiền mặt, thảo nào có thể mua cho cô bạn gái kiêu kì kia của hắn ta một cái vòng cổ ruby. Cái vòng cổ ấy cũng thật đáng giá, là đá thật, nếu bán đi chắc cũng được một khoản đủ cho Hạ Tuyết sống tiếp một thời gian trước khi quyết định có về lại Dương gia hay không. Hạ Tuyết nghĩ vậy khi cô chuyển hướng rẽ vào một con ngõ tối tăm hòng sang quận khác.
Mải mê với những suy tính đẹp đẽ, Hạ Tuyết không chú ý đến một bóng hình đang tiến lại phía sau lưng mình, trên tay cái bóng đó lăm lăm một con dao sắc thật lấp lánh rồi không chần chừ thêm, nó hướng về phía cô...
Tác giả :
Aikaba Hikori