Nữ Phụ, Yêu Anh Đi!
Chương 18: Tôi... yêu?
Hôn....
Vị nhạt nhòa mà tâm lịm ngọt.
Hôn...
Đôi mắt mở to và gò má ửng hồng...
Nếu bạn, cô gái, yêu một chàng trai nào đó và thật dễ dàng để anh ta hôn bạn.
Vài người đã từng nói như thế...
Hôn sao?
Khi môi tôi chạm vào thứ non mềm nhẵn nhụi ấy, tầng râu cụt lởm chởm của anh chạm vào tôi!
Không như ngôn tình, không như tiểu thuyết, chỉ như.... anh!
Anh... ôi, nghĩ gì thế này? Sao lại gọi gã bằng anh rồi?
“Sao?”- gã cười nhìn tôi sau một hồi hôn say-” em sẽ thách nữa chứ?”
Tôi nghĩ nghĩ, cười đùa.
“Em thách nữa, hôn tiếp nhé, anh!”
Hôn, lại tiếp tục hôn.
Cứ như không thấy chán!
Ồ, thì ra, hôn là như vậy!
______.._.._____..___..______
Tôi thẫn thờ nhìn phía xa mông lung, ờ, tôi đoán lúc này mặt mình trông ngu lắm. Nhưng ai quan tâm chứ? Tôi có nhiều thứ để nghĩ ngợi hơn bây giờ. Dư vị nụ hôn ấy còn đang ẩn ẩn đâu đây nơi môi tôi và mùi sữa tắm của anh vẫn còn vấn vương bồi hồi...
Anh? Sao tôi lại gọi gã bằng anh rồi? Đáng chết! Quỷ tha ma bắt tôi đi, chỉ là một cái hôn thôi mà và đâu phải là cái gì to tát?tôi đang miên man cái quái gì thế này?
“Hey! Hôm nay lại đề cao phong trào đa sầu đa cảm à?”- Ngọc Trân nhanh nhẩu tiến lại, cô nàng đang vận một cái váy màu chàm pha tím nom chừng đắt giá.
Tôi tinh tế đánh giá một chút! Ôi thôi nào, cái đầm hợp với cô nàng quá đó chứ? Nhưng vấn đề là bạn tôi chịu mua, à không, chú ý đến nó sao? Ôi, Ngọc Trân đáng quý của tôi là một nữ hoàng ưa chơi nổi, ý tôi là, màu mè ấy!
“Cậu khua đâu ra bộ đầm này vậy?”- tôi vờ hốt hoảng, ờm, mũi tôi ngửi thấy mùi có chuyện vui đâu đây!
“Tởm quá đúng không?”- cô bạn bĩu môi-” đúng là gian thương mà, đáng chết! Vậy mà cứ cam đoan rằng sẽ đẹp lắm!”
“Anh chàng chủ ở Fashion_Frox kết cô nàng rồi!”- Tuyết An đứng gần lên tiếng-” ôi, trách cứ mà giọng thẹn thùng như thế... Ngọc Trân, cưng yêu rồi!”
“Oa! Quá tuyệt luôn chứ! Cậu quên được tên Thiên hố xí kia rồi à? Phải ăn mừng cái nào!”
“Bậy bạ! Quên thì có, nhưng đừng mong tớ thích tên nhây nhây như thằng cha đó! Cậu biết không?”- cô nàng giở trò nũng nịu víu gấu áo tôi-” hắn làm như hay lắm, chỉ toàn lên giọng với tớ! Đúng là một ông chú ham mê áp đặt!”
“Ồ! Ra chỉ có như thế mới trị được cậu à?”
“Ôi, Ngọc Trân bé bỏng nhà ta đúng là yêu thật rồi!”
Tôi và Tuyết An kẻ hứng người tung một hồi, cho đến khi khuôn mặt kia cháy đen đến khét lẹt, chúng tôi mới trộm cười rồi buồn nhảy sang chuyện khác.
“hai cậu thật quá quắt!”- cô nàng lên án-” nói nhé! Có chết tớ cũng không yêu tên già ấy!”
“Không yêu? Tên già? Ngọc Trân, em dám?”- gầm lên một tiếng, phía sau chúng tôi là một người đàn ông đã qua ba mươi, râu tóc nhẵn nhụi đang đen mặt giận dữ. Wow, xem ra Ngọc Trân nhà chúng tôi chết chắc!
“Chú.... chú Phúc!”- cô nàng lắp ba lắp bắp.
“Chú? Hừ, xem ra tôi dạy em chưa đủ mạnh! Lại đây, đi theo tôi, cho em xem tôi chả thua gì tên nhóc Thiên linh linh địa linh linh gì gì đó!”
Nói đoạn, cô nàng bị lôi xềnh xệch đi! Dĩ nhiên là đôi mắt cầu cứu đó đang hướng về tôi và Tuyết An rất mãnh liệt nhưng mà, amen, Ngọc Trân à, tụi này đang giúp bồ đó!
“Ha ha! Hai người ấy quả nhiên còn trẻ con lắm! Nhưng phải như thế mới trị được coi nàng lông bông ưa nổi nóng của chúng ta!”- Tuyết An nhấp một ngụm ca cao nóng hổi-” còn bồ thì sao cô nàng đáng mến? Bộ dạng này chắc lại có một bước tiến mới với thầy gym đáng kính của chúng ta rồi phải không?”
“Thật ra có chút...”
“Ồ, kể nghe xem!”
“An, nếu người khác hôn cậu, cậu không bài xích, cái cảm giác như là... nó nên như vậy, xinh đẹp như vậy.... ý tớ là... không biết dùng gì để diễn tả, ôi, tớ quá ngu dốt trong việc diễn đạt nhưng mà, tớ tạm hiểu, không ghét mà còn có phần mê luyến... nụ hôn đó!”
“Yêu...”
“Hả?”- tôi ngu ngơ hỏi lại.
“Yêu! Bạn thân mến, tôi nói, cậu yêu rồi?”
Tôi? Yêu gã.... sao?
Thật ư?
______..____.._____.._____
“Jasmenya! Thì ra cô tiếp cận tôi là có mục đích!”- Lãnh Phong tức giận hất tung mọi thứ trong phòng. Vừa nãy hay tin bang của hắn bị tấn công, chìm trong tổn thất.
Hắn nghĩ mãi, chỉ có thể là người đó!
Ha ha ha! Thật nực cười!
Người hắn nghĩ là yêu là thương, người mà hắn chia sẻ bao thứ, người duy nhất biết yếu điểm của Evil_Kick...
Vịn chặt tay lên bàn, mười đầu ngón tay co chặt kìm nén sự tức giận khôn nguôi!
Jasmenya, thì ra, cô đang lợi dụng tôi!
Bên cạnh, Thiên và Minh bạn hắn, cũng đang phẫn nộ không kém, nhưng mà, mỗi người một suy nghĩ...
Cuộc đời, căn bản là một ván cờ và chúng ta tùy thời cơ chính là kẻ chơi cờ hay con cờ....
Kẻ chơi cờ.
Tôi không biết, có bao nhiêu kẻ đang điều khiển những ván cờ ở đây, nhưng đơn giản mà nói, họ đang chơi cờ vì rất nhiều động cơ.
Trong đó, có yêu.
P/s: ha ha ^_^ không pải chỉ mình gã biết ngưu ông đắc lợi đâu nhé; còn một đại boss chưa lộ mặt à nha
♡♡♡
Vị nhạt nhòa mà tâm lịm ngọt.
Hôn...
Đôi mắt mở to và gò má ửng hồng...
Nếu bạn, cô gái, yêu một chàng trai nào đó và thật dễ dàng để anh ta hôn bạn.
Vài người đã từng nói như thế...
Hôn sao?
Khi môi tôi chạm vào thứ non mềm nhẵn nhụi ấy, tầng râu cụt lởm chởm của anh chạm vào tôi!
Không như ngôn tình, không như tiểu thuyết, chỉ như.... anh!
Anh... ôi, nghĩ gì thế này? Sao lại gọi gã bằng anh rồi?
“Sao?”- gã cười nhìn tôi sau một hồi hôn say-” em sẽ thách nữa chứ?”
Tôi nghĩ nghĩ, cười đùa.
“Em thách nữa, hôn tiếp nhé, anh!”
Hôn, lại tiếp tục hôn.
Cứ như không thấy chán!
Ồ, thì ra, hôn là như vậy!
______.._.._____..___..______
Tôi thẫn thờ nhìn phía xa mông lung, ờ, tôi đoán lúc này mặt mình trông ngu lắm. Nhưng ai quan tâm chứ? Tôi có nhiều thứ để nghĩ ngợi hơn bây giờ. Dư vị nụ hôn ấy còn đang ẩn ẩn đâu đây nơi môi tôi và mùi sữa tắm của anh vẫn còn vấn vương bồi hồi...
Anh? Sao tôi lại gọi gã bằng anh rồi? Đáng chết! Quỷ tha ma bắt tôi đi, chỉ là một cái hôn thôi mà và đâu phải là cái gì to tát?tôi đang miên man cái quái gì thế này?
“Hey! Hôm nay lại đề cao phong trào đa sầu đa cảm à?”- Ngọc Trân nhanh nhẩu tiến lại, cô nàng đang vận một cái váy màu chàm pha tím nom chừng đắt giá.
Tôi tinh tế đánh giá một chút! Ôi thôi nào, cái đầm hợp với cô nàng quá đó chứ? Nhưng vấn đề là bạn tôi chịu mua, à không, chú ý đến nó sao? Ôi, Ngọc Trân đáng quý của tôi là một nữ hoàng ưa chơi nổi, ý tôi là, màu mè ấy!
“Cậu khua đâu ra bộ đầm này vậy?”- tôi vờ hốt hoảng, ờm, mũi tôi ngửi thấy mùi có chuyện vui đâu đây!
“Tởm quá đúng không?”- cô bạn bĩu môi-” đúng là gian thương mà, đáng chết! Vậy mà cứ cam đoan rằng sẽ đẹp lắm!”
“Anh chàng chủ ở Fashion_Frox kết cô nàng rồi!”- Tuyết An đứng gần lên tiếng-” ôi, trách cứ mà giọng thẹn thùng như thế... Ngọc Trân, cưng yêu rồi!”
“Oa! Quá tuyệt luôn chứ! Cậu quên được tên Thiên hố xí kia rồi à? Phải ăn mừng cái nào!”
“Bậy bạ! Quên thì có, nhưng đừng mong tớ thích tên nhây nhây như thằng cha đó! Cậu biết không?”- cô nàng giở trò nũng nịu víu gấu áo tôi-” hắn làm như hay lắm, chỉ toàn lên giọng với tớ! Đúng là một ông chú ham mê áp đặt!”
“Ồ! Ra chỉ có như thế mới trị được cậu à?”
“Ôi, Ngọc Trân bé bỏng nhà ta đúng là yêu thật rồi!”
Tôi và Tuyết An kẻ hứng người tung một hồi, cho đến khi khuôn mặt kia cháy đen đến khét lẹt, chúng tôi mới trộm cười rồi buồn nhảy sang chuyện khác.
“hai cậu thật quá quắt!”- cô nàng lên án-” nói nhé! Có chết tớ cũng không yêu tên già ấy!”
“Không yêu? Tên già? Ngọc Trân, em dám?”- gầm lên một tiếng, phía sau chúng tôi là một người đàn ông đã qua ba mươi, râu tóc nhẵn nhụi đang đen mặt giận dữ. Wow, xem ra Ngọc Trân nhà chúng tôi chết chắc!
“Chú.... chú Phúc!”- cô nàng lắp ba lắp bắp.
“Chú? Hừ, xem ra tôi dạy em chưa đủ mạnh! Lại đây, đi theo tôi, cho em xem tôi chả thua gì tên nhóc Thiên linh linh địa linh linh gì gì đó!”
Nói đoạn, cô nàng bị lôi xềnh xệch đi! Dĩ nhiên là đôi mắt cầu cứu đó đang hướng về tôi và Tuyết An rất mãnh liệt nhưng mà, amen, Ngọc Trân à, tụi này đang giúp bồ đó!
“Ha ha! Hai người ấy quả nhiên còn trẻ con lắm! Nhưng phải như thế mới trị được coi nàng lông bông ưa nổi nóng của chúng ta!”- Tuyết An nhấp một ngụm ca cao nóng hổi-” còn bồ thì sao cô nàng đáng mến? Bộ dạng này chắc lại có một bước tiến mới với thầy gym đáng kính của chúng ta rồi phải không?”
“Thật ra có chút...”
“Ồ, kể nghe xem!”
“An, nếu người khác hôn cậu, cậu không bài xích, cái cảm giác như là... nó nên như vậy, xinh đẹp như vậy.... ý tớ là... không biết dùng gì để diễn tả, ôi, tớ quá ngu dốt trong việc diễn đạt nhưng mà, tớ tạm hiểu, không ghét mà còn có phần mê luyến... nụ hôn đó!”
“Yêu...”
“Hả?”- tôi ngu ngơ hỏi lại.
“Yêu! Bạn thân mến, tôi nói, cậu yêu rồi?”
Tôi? Yêu gã.... sao?
Thật ư?
______..____.._____.._____
“Jasmenya! Thì ra cô tiếp cận tôi là có mục đích!”- Lãnh Phong tức giận hất tung mọi thứ trong phòng. Vừa nãy hay tin bang của hắn bị tấn công, chìm trong tổn thất.
Hắn nghĩ mãi, chỉ có thể là người đó!
Ha ha ha! Thật nực cười!
Người hắn nghĩ là yêu là thương, người mà hắn chia sẻ bao thứ, người duy nhất biết yếu điểm của Evil_Kick...
Vịn chặt tay lên bàn, mười đầu ngón tay co chặt kìm nén sự tức giận khôn nguôi!
Jasmenya, thì ra, cô đang lợi dụng tôi!
Bên cạnh, Thiên và Minh bạn hắn, cũng đang phẫn nộ không kém, nhưng mà, mỗi người một suy nghĩ...
Cuộc đời, căn bản là một ván cờ và chúng ta tùy thời cơ chính là kẻ chơi cờ hay con cờ....
Kẻ chơi cờ.
Tôi không biết, có bao nhiêu kẻ đang điều khiển những ván cờ ở đây, nhưng đơn giản mà nói, họ đang chơi cờ vì rất nhiều động cơ.
Trong đó, có yêu.
P/s: ha ha ^_^ không pải chỉ mình gã biết ngưu ông đắc lợi đâu nhé; còn một đại boss chưa lộ mặt à nha
♡♡♡
Tác giả :
Vân CàNa