Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ
Chương 166: Một gốc phù dung trong mê huyễn
Khi đôi mắt ấy lần nữa mở ra, thiên địa bổng nhiên biến sắc.
" Hảo một cái chân thực ảo cảnh." Mộ Ly từ trong ảo cảnh tỉnh lại, tâm tình kích động vẫn chưa thoát khỏi dư âm của ảo cảnh.
" Từ lúc xuyên qua đến nay, ta vì sợ cái gọi là vận mệnh an bài, " thiên địa sủng nhi nữ chủ", mà đã quên mất vì sao ta phải phấn đấu mỗi ngày. Vốn dĩ chỉ đơn thuần mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp, vận mệnh lại an bài một cuộc sống hoàn toàn khác, nơi đây mặc dù tốt đẹp nhưng ta chỉ cần một bước sai lầm liền vạn kiếp bất phục." Nhớ lại kiếp trước của mình, Mộ Ly nhận ra rằng tâm mình đã thay đổi rất nhiều theo năm tháng. Cuộc sống mà nàng mong muốn vốn đã thành hiện thực, khi nàng có sự phụ, sư huynh cùng đồ đệ bên cạnh, nhàn nhã những ngày tháng êm đềm, nhưng vì đấu tranh sinh tồn mà giờ đây phân ly tứ tán, không rõ sống chết.
Trầm mê trong hận thù mấy năm qua, giờ phút này Mộ Ly lại phát hiện, vì sao lúc trước bản thân mình phải đấu đá với Mộ Tình Tình, chỉ vì nàng biết người kia là " Nữ chủ", người mà được thiên đạo sủng ái thôi sao. Mộ Ly trong tâm vốn có lòng ghen ghét Mộ Tình Tình được trời cao chiếu cố, nhưng nghĩ lại, bản thân nàng nhận ra mình ấu trĩ không gì bằng.
" Nàng được trời cao ưu ái, nhưng vậy thì sao, ta sẽ không vì vậy mà ghen ghét nàng, cuộc sống của ta là một con đường riêng biệt, chẳng lẽ vì nàng mà ta trầm mê trong vũng bùn vô trí đó sao. Ta có sự lựa chọn của ta, dù không được trời cao chiếu cố những vẫn có thể nắm giữ trong tay vận mệnh của mình, tạo ra vận mệnh mà ta mong muốn." Mộ Ly tâm cảnh nhẹ nhàng chút bỏ đi ghánh nặng, nàng cảm nhận được trước đây chưa từng có sự thoải mái, hơi thở như hoà huyện vào tự nhiên đất trời.
Mộ Ly lúc này đây đã nhập vào một cảnh giới huyền diệu, nàng có thể cảm nhận được tiếng nói hơi thở của cây cỏ, cảm nhận được những linh trí của những sinh linh xung quanh, thậm chí là những hòn đá cằn cỗi vô hồn, những hạt bụi li ti bay trong không khí.
" Thì ra, thế giới này huyền diệu đến như vậy, cho dù là một hạt cát cũng có linh trí của riêng mình." Mộ Ly trong lòng mặc niệm, thế giới bao la này chính là vô hạn không có điểm dừng, nàng cũng chỉ một sinh linh bé nhỏ đang mày mò đường đi mà thôi.
Mộ Ly cảm giác được thiên địa đang hô ứng nàng, khi tinh thần càng xa xa phát ra, vượt qua thời không cấm chế, vô số hằng hà tinh thần hiện ra trong mắt nàng.
Mộ Ly cảm giác thân thuộc từng những viên tinh thần phát ra, càng chìm đắm vào đó, nàng có một loại ảo giác có thể khống chế tất cả, khống chế vận mệnh của mình, khống chế vận mệnh sinh linh từ trong tay nàng.
" Đây là." Mộ Ly trong lòng phát giác nhận ra nàng càng thêm thân cận với thiên địa.
" Đây là Đạo của ta, không phải vì trưởng sinh hay tiêu dao, mà vì trưởng khống vận mệnh sinh linh, ngươi bất tử nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh xiềng xích, chỉ có nắm giữ vận mệnh mới có thể thoát khỏi vận mệnh." Mộ Ly càng nghĩ càng thông hiểu đạo lý bản tâm, cũng lúc này đây nàng nhìn lên trên bầu trời, một cánh cửa nguy nga thần bí che kính cả một khoảng không.
" Đây là, pháp môn." Mộ Ly không tin vào đôi mắt mình khi nhìn vật này.
Phía xa, Diệp Vũ mang theo Trần Lam xâm nhập vào dị thứ nguyên, nhìn đến phía trên bầu trời một nguy nga đại thế pháp môn, đôi mắt co rút khiếp sợ không thôi.
" Pháp môn, đây là trong truyền thuyết pháp môn, chỉ có ngộ ra đạo pháp tự nhiên mới có thể xuất hiện pháp môn ban phúc." Diệp Vũ mang theo thanh âm khiếp sợ khiến Trần Lam một bên tò mò khó hiểu.
" Diệp tông sư, pháp môn là vật gì." Trần Lam đôi mắt khiếp sợ nhìn phía trên Pháp Môn, một loại uy nghiêm mỗi lúc càng mãnh liệt từ trên đó phát ra.
" Chỉ có những người có thể ngộ ra đại đạo con đường mới có thể xuất hiện pháp môn ban phúc, tuỳ vào người đó ngộ ra con đường gì, pháp môn ban phúc sẽ khác nhau." Diệp Vũ kiên nhẫn giải thích " pháp môn là một loại huyền diệu không rõ được, nhưng một khi xuất hiện liền kinh động thế gian, người được pháp môn ban phúc không chỉ một bước càng gần với đại đạo đường lớn, mà nó còn giúp cho người được ban phúc nắm giữ đạo pháp vô biên."
Trần Lam lắng nghe giải thích nhưng vẫn mê mang khó hiểu, điều này cũng không thể trách hắn, dù sao loại này chỉ có trong truyền thuyết đồ vật, một tiểu bối như hắn làm sao có thể sờ đến những đồ vật này.
" Pháp môn ban phúc, tiểu tử đây là cơ hội tốt để ngươi mở mang tầm mắt, nói không chừng còn được chỗ tốt." Diệp Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Lam, một bên dẫn hắn đến một nơi an toàn quan sát.
" leng keng."
Pháp môn phía trên, nguy nga cánh cửa từ từ mở ra, tiên khí lượng lờ, vô số thân ảnh từ bên trong lao ra ngoài.
Tiên nhân, phật tổ, tu la, a tu la, bồ tát, ma vương, quỷ đế.... cho đến kỳ lân, thần long, kim phượng.... từng đạo hư ảnh bay ra như thuỷ triều.
Tiên âm lượn lờ, êm tai lại uy nghiêm tôn kính. Phật pháp tụng kinh thanh tĩnh, ma âm câu dẫn hồng trần, quỷ khốc thê lương tru tâm.
Hình ảnh âm sắc, tạo ra một khung cảnh vô hạn sinh linh trong mắt mọi người.
" Đại thế lớn như vậy, rốt cuộc là ngộ ra loại này đại đạo đường lớn." Diệp Vũ lần này khiếp sợ không thôi, vốn hắn biết đến Pháp môn chỉ có trong ghi chép vạn năm lịch sử, nhưng bọn họ không phải tiên nhân thì kỳ lân các loại thần thú, nào có chúng thần tề tựu như cảnh tượng bây giờ.
Mộ Ly lúc này đang tận hưởng trời ban, vô số ánh sáng màu sắc chiếu gọi trên thân thể nàng, thần kỳ các loại thuật pháp dung nhập vào trong đạo não.
Vốn thân thể còn có ám thương lưu lại giờ phút này đã chữa trị dứt điểm, thậm chí tu vi của Mộ Ly đang không ngừng kéo, cho đến tận Kim Đan trung kỳ mới dừng lại.
Thu hoạch lớn nhất lần này không phải tu vi trở về kim đan kỳ, mà là tâm cảnh đã một bước đề thăng lớn, vượt qua Hoá Thần kỳ cảnh giới bước vào một cảnh giới cao hơn, chỉ cần đầy đủ tích luỹ liền có thể thuận lợi đột phá mà không có bình cảnh.
Mộ Ly từ từ rơi xuống, thân mèo vẫn giữ nguyên trạng, vốn dĩ nghĩ đến Kim Đan kỳ liền có thể trở về nguyên hình, xem ra phải đợi đến Nguyên Anh mới có thể hoá thân thành người.
" Cảm giác rất tốt, còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều." Cảm giác tu vi hiện tại, Mộ Ly hài lòng gật đầu, mặc dù nàng cũng mong muốn trở lại làm người, nhưng xem ra phải chờ đợi trong một thời gian.
" Đám sương này không giống bình thường, phải nhanh chóng tìm ra bí mật mới được." Nhìn xung quanh không thay đổi cảnh sắc sương mù, mặc dù lúc trước có pháp quang chiếu sáng ban phúc, nhưng giờ phút này lại trở về nguyên hình, quái dị như vậy, Mộ Ly không tin đây là bình thường thiên nhiên cảnh địa.
Nhắm mắt cảm nhận xung quanh, giờ phút này nàng không cần mở ra thần thức liền có thể cảm giác xung quanh sinh linh hơi thở.
" Là nó." Mộ Ly đột ngột mở mắt ra, hai mắt không che dấu thần sắc mừng như điên.
" Vụt." Liên tiếp sử dụng thuấn di thần thông, do lúc trước không thể sử dụng thần thức, nàng không được phép hành động thiếu suy nghĩ nếu không tìm được mục tiêu.
" Đến rồi."
Mộ Ly hai mắt sáng lên, cách đó không xa một góc xinh đẹp phù dung, ướt át kiều diễm, cánh hoa như bông tuyết tinh khôi, quanh thân sương khói mịt mù, sắc thắm phấn thơm đều tuyệt thế.
" Hảo một cái chân thực ảo cảnh." Mộ Ly từ trong ảo cảnh tỉnh lại, tâm tình kích động vẫn chưa thoát khỏi dư âm của ảo cảnh.
" Từ lúc xuyên qua đến nay, ta vì sợ cái gọi là vận mệnh an bài, " thiên địa sủng nhi nữ chủ", mà đã quên mất vì sao ta phải phấn đấu mỗi ngày. Vốn dĩ chỉ đơn thuần mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp, vận mệnh lại an bài một cuộc sống hoàn toàn khác, nơi đây mặc dù tốt đẹp nhưng ta chỉ cần một bước sai lầm liền vạn kiếp bất phục." Nhớ lại kiếp trước của mình, Mộ Ly nhận ra rằng tâm mình đã thay đổi rất nhiều theo năm tháng. Cuộc sống mà nàng mong muốn vốn đã thành hiện thực, khi nàng có sự phụ, sư huynh cùng đồ đệ bên cạnh, nhàn nhã những ngày tháng êm đềm, nhưng vì đấu tranh sinh tồn mà giờ đây phân ly tứ tán, không rõ sống chết.
Trầm mê trong hận thù mấy năm qua, giờ phút này Mộ Ly lại phát hiện, vì sao lúc trước bản thân mình phải đấu đá với Mộ Tình Tình, chỉ vì nàng biết người kia là " Nữ chủ", người mà được thiên đạo sủng ái thôi sao. Mộ Ly trong tâm vốn có lòng ghen ghét Mộ Tình Tình được trời cao chiếu cố, nhưng nghĩ lại, bản thân nàng nhận ra mình ấu trĩ không gì bằng.
" Nàng được trời cao ưu ái, nhưng vậy thì sao, ta sẽ không vì vậy mà ghen ghét nàng, cuộc sống của ta là một con đường riêng biệt, chẳng lẽ vì nàng mà ta trầm mê trong vũng bùn vô trí đó sao. Ta có sự lựa chọn của ta, dù không được trời cao chiếu cố những vẫn có thể nắm giữ trong tay vận mệnh của mình, tạo ra vận mệnh mà ta mong muốn." Mộ Ly tâm cảnh nhẹ nhàng chút bỏ đi ghánh nặng, nàng cảm nhận được trước đây chưa từng có sự thoải mái, hơi thở như hoà huyện vào tự nhiên đất trời.
Mộ Ly lúc này đây đã nhập vào một cảnh giới huyền diệu, nàng có thể cảm nhận được tiếng nói hơi thở của cây cỏ, cảm nhận được những linh trí của những sinh linh xung quanh, thậm chí là những hòn đá cằn cỗi vô hồn, những hạt bụi li ti bay trong không khí.
" Thì ra, thế giới này huyền diệu đến như vậy, cho dù là một hạt cát cũng có linh trí của riêng mình." Mộ Ly trong lòng mặc niệm, thế giới bao la này chính là vô hạn không có điểm dừng, nàng cũng chỉ một sinh linh bé nhỏ đang mày mò đường đi mà thôi.
Mộ Ly cảm giác được thiên địa đang hô ứng nàng, khi tinh thần càng xa xa phát ra, vượt qua thời không cấm chế, vô số hằng hà tinh thần hiện ra trong mắt nàng.
Mộ Ly cảm giác thân thuộc từng những viên tinh thần phát ra, càng chìm đắm vào đó, nàng có một loại ảo giác có thể khống chế tất cả, khống chế vận mệnh của mình, khống chế vận mệnh sinh linh từ trong tay nàng.
" Đây là." Mộ Ly trong lòng phát giác nhận ra nàng càng thêm thân cận với thiên địa.
" Đây là Đạo của ta, không phải vì trưởng sinh hay tiêu dao, mà vì trưởng khống vận mệnh sinh linh, ngươi bất tử nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh xiềng xích, chỉ có nắm giữ vận mệnh mới có thể thoát khỏi vận mệnh." Mộ Ly càng nghĩ càng thông hiểu đạo lý bản tâm, cũng lúc này đây nàng nhìn lên trên bầu trời, một cánh cửa nguy nga thần bí che kính cả một khoảng không.
" Đây là, pháp môn." Mộ Ly không tin vào đôi mắt mình khi nhìn vật này.
Phía xa, Diệp Vũ mang theo Trần Lam xâm nhập vào dị thứ nguyên, nhìn đến phía trên bầu trời một nguy nga đại thế pháp môn, đôi mắt co rút khiếp sợ không thôi.
" Pháp môn, đây là trong truyền thuyết pháp môn, chỉ có ngộ ra đạo pháp tự nhiên mới có thể xuất hiện pháp môn ban phúc." Diệp Vũ mang theo thanh âm khiếp sợ khiến Trần Lam một bên tò mò khó hiểu.
" Diệp tông sư, pháp môn là vật gì." Trần Lam đôi mắt khiếp sợ nhìn phía trên Pháp Môn, một loại uy nghiêm mỗi lúc càng mãnh liệt từ trên đó phát ra.
" Chỉ có những người có thể ngộ ra đại đạo con đường mới có thể xuất hiện pháp môn ban phúc, tuỳ vào người đó ngộ ra con đường gì, pháp môn ban phúc sẽ khác nhau." Diệp Vũ kiên nhẫn giải thích " pháp môn là một loại huyền diệu không rõ được, nhưng một khi xuất hiện liền kinh động thế gian, người được pháp môn ban phúc không chỉ một bước càng gần với đại đạo đường lớn, mà nó còn giúp cho người được ban phúc nắm giữ đạo pháp vô biên."
Trần Lam lắng nghe giải thích nhưng vẫn mê mang khó hiểu, điều này cũng không thể trách hắn, dù sao loại này chỉ có trong truyền thuyết đồ vật, một tiểu bối như hắn làm sao có thể sờ đến những đồ vật này.
" Pháp môn ban phúc, tiểu tử đây là cơ hội tốt để ngươi mở mang tầm mắt, nói không chừng còn được chỗ tốt." Diệp Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Lam, một bên dẫn hắn đến một nơi an toàn quan sát.
" leng keng."
Pháp môn phía trên, nguy nga cánh cửa từ từ mở ra, tiên khí lượng lờ, vô số thân ảnh từ bên trong lao ra ngoài.
Tiên nhân, phật tổ, tu la, a tu la, bồ tát, ma vương, quỷ đế.... cho đến kỳ lân, thần long, kim phượng.... từng đạo hư ảnh bay ra như thuỷ triều.
Tiên âm lượn lờ, êm tai lại uy nghiêm tôn kính. Phật pháp tụng kinh thanh tĩnh, ma âm câu dẫn hồng trần, quỷ khốc thê lương tru tâm.
Hình ảnh âm sắc, tạo ra một khung cảnh vô hạn sinh linh trong mắt mọi người.
" Đại thế lớn như vậy, rốt cuộc là ngộ ra loại này đại đạo đường lớn." Diệp Vũ lần này khiếp sợ không thôi, vốn hắn biết đến Pháp môn chỉ có trong ghi chép vạn năm lịch sử, nhưng bọn họ không phải tiên nhân thì kỳ lân các loại thần thú, nào có chúng thần tề tựu như cảnh tượng bây giờ.
Mộ Ly lúc này đang tận hưởng trời ban, vô số ánh sáng màu sắc chiếu gọi trên thân thể nàng, thần kỳ các loại thuật pháp dung nhập vào trong đạo não.
Vốn thân thể còn có ám thương lưu lại giờ phút này đã chữa trị dứt điểm, thậm chí tu vi của Mộ Ly đang không ngừng kéo, cho đến tận Kim Đan trung kỳ mới dừng lại.
Thu hoạch lớn nhất lần này không phải tu vi trở về kim đan kỳ, mà là tâm cảnh đã một bước đề thăng lớn, vượt qua Hoá Thần kỳ cảnh giới bước vào một cảnh giới cao hơn, chỉ cần đầy đủ tích luỹ liền có thể thuận lợi đột phá mà không có bình cảnh.
Mộ Ly từ từ rơi xuống, thân mèo vẫn giữ nguyên trạng, vốn dĩ nghĩ đến Kim Đan kỳ liền có thể trở về nguyên hình, xem ra phải đợi đến Nguyên Anh mới có thể hoá thân thành người.
" Cảm giác rất tốt, còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều." Cảm giác tu vi hiện tại, Mộ Ly hài lòng gật đầu, mặc dù nàng cũng mong muốn trở lại làm người, nhưng xem ra phải chờ đợi trong một thời gian.
" Đám sương này không giống bình thường, phải nhanh chóng tìm ra bí mật mới được." Nhìn xung quanh không thay đổi cảnh sắc sương mù, mặc dù lúc trước có pháp quang chiếu sáng ban phúc, nhưng giờ phút này lại trở về nguyên hình, quái dị như vậy, Mộ Ly không tin đây là bình thường thiên nhiên cảnh địa.
Nhắm mắt cảm nhận xung quanh, giờ phút này nàng không cần mở ra thần thức liền có thể cảm giác xung quanh sinh linh hơi thở.
" Là nó." Mộ Ly đột ngột mở mắt ra, hai mắt không che dấu thần sắc mừng như điên.
" Vụt." Liên tiếp sử dụng thuấn di thần thông, do lúc trước không thể sử dụng thần thức, nàng không được phép hành động thiếu suy nghĩ nếu không tìm được mục tiêu.
" Đến rồi."
Mộ Ly hai mắt sáng lên, cách đó không xa một góc xinh đẹp phù dung, ướt át kiều diễm, cánh hoa như bông tuyết tinh khôi, quanh thân sương khói mịt mù, sắc thắm phấn thơm đều tuyệt thế.
Tác giả :
Cố