Nữ Phụ Thay Đổi
Chương 58
- Bạch Hàn Dương, anh thả tôi ra
Lục Hy Tuyết tức giận quát
- Em cứ ở yên đây, chuyện hôn ước giữa Dạ gia và Lục gia tôi sẽ xử lí
Bạch Hàn Dương nở nụ cười khiến Lục Hy Tuyết rùng mình. Hắn nói rồi xoay người khóa cửa. Lục Hy Tuyết thẫn thờ người lại thở dài
- Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà
Lục Hy Tuyết nằm lên giường chìm vào giấc ngủ
=============
Tiếng bước chân vang vọng trong không gian đầy mùi máu tanh, đôi đồng tử xám lãnh khốc đáng sợ, bộ vest trắng khoác trên người hắn làm tăng thêm phần uy nghiêm, đằng sau là tên thuộc hạ cung kính. Hắn dừng trước lao ngục, cau mày
- Người đâu?
Giọng nói rét lạnh hỏi, không một tên canh ngục nào ở gần đấy
- Ta hỏi người đâu?
Long Ngạo Thiên quát lớn, lúc này cả lao ngục vang lên chuông báo hiệu có kẻ đã trốn thoát
- Chết tiệt
Long Ngạo Thiên hừ lạnh, đi đến phòng lãnh đạo
- Dực Tuân, tập trung tất cả
- Vâng
Không bao lâu sau, không ít người đã tụ họp ở đấy. Long Ngạo Thiên ngả người ra ghế lười biếng hỏi
- Hạ Thanh, ả tiện nhân ở lao ngục đặc biệt đâu?
Không 1 ai trả lời hay đúng hơn là sợ hãi, tuy bộ dáng hắn lười biếng nhưng tuyệt nhiên uy nghiêm, tàn độc hơn. Long Ngạo Thiên cau chặt mày, lạnh giọng hỏi
- Là ai canh ngục ở đấy?
- V......Vâng... Là... thuộc hạ
1 tên trong số đó run rẩy lắp bắp, những người xung quanh nhíu mày nhìn hắn ta, hắn ta nắm chặt tay từng bước đến trước mặt Long Ngạo Thiên
- Là ngươi?
Long Ngạo Thiên híp mắt nguy hiểm nhìn hắn, bàn tay khẽ gõ lộc cộc trên bàn. Tên kia càng cúi thấp đầu không dám thở mạnh
- Nói, tiện nhân đó làm sao thoát được?
- L... Là... trong... lúc tôi...... làm theo lệnh... của ngài... là... tra tấn... cô ta thì... cô ta... ngất xỉu... vì chịu không nổi. Tôi... tôi tưởng cô ta chết nên...... lại gần xem thế nào... thì... cô ta bất... ngờ giành lấy cây... trong tay tôi... và đánh tôi bất tỉnh... và... cô ta trốn thoát
Tên đó run rẩy kể lại, Long Ngạo Thiên nhướn mmày vỗ tay
- Tốt, tốt, tốt
Hắn đứng dậy chống tay lên bàn, lạnh lùng nhìn tên kia
- Quá ngu ngốc
Hắn ta nghe thế càng run lợi hại, bọn người sau lưng thầm nuốt khan, Long Ngạo Thiên lại đứng thẳng người, rút lấy bao tay vải màu trắng từ trong túi, lạnh nhạt đeo vào. Bọn họ khó hiểu nhìn hành động của hắn, Dực Tuân liếc nhìn sang hướng khác
“Pằng”
Chưa kịp để bọn họ định hình thì trên tay Long Ngạo Thiên xuất hiện 1 khẩu súng bạc, tàn nhẫn nhắm thẳng giữa mi tâm tên canh ngục, bóp cò. Tên kia trợn mắt ngã ra đằng sau, máu tươi tràn ra sàn nhà. Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng lấy khăn tay ra lau đi vết máu bắn lên khẩu sung, rồi chán ghét vứt khăn đi, hình ảnh quỷ dị ghê rợn như ác ma tàn bạo. Mắt lạnh liếc về phía bọn người kia, khiến bọn họ chân mềm nhũn. Hắn đứng đối diện bọn họ, nở nụ cười lạnh
- Các người nghĩ Bạch Lâu dễ dãi tới vậy?
Bọn họ sợ hãi lắc đầu, Long Ngạo Thiên tắt ngấm nụ cười, đập bàn
- Sao? Các ngươi làm việc kiểu gì mà để cô ta thoát được ra khỏi đó? 1 bọn vô dụng, Bạch LÂu không cần người vô dụng
Long Ngạo Thiên quát lớn, hắn hất mọi thứ trên bàn xuống lạnh lùng nhìn những tên canh ngục đang quỳ gối run rẩy. Thật không thể ngờ nữ nhân đê tiện kia đã trốn thoát
- Thưa ngài... đừng... đừng... giết bọn tôi
- Các người có cơ hội lần hai sao? Ai cùng hắn chịu trách nhiệm canh ngục ả tiện nhân đó?
Long Ngạo Thiên cau mày hỏi, thêm 2 người sợ hãi đi ra từ trong đám người, dập đầu quỳ xuống đất cầu xin
- Long thiếu, chúng tôi không biết, chúng tôi... hắn... hôm nay là ngày hắn tra tấn cô ta. CHúng tôi chỉ có chịu trách nhiệm canh chừng
- Thật sao?
Long Ngạo Thiên nhướn mày, bọn họ gật đầu như gà mổ thóc. Hắn nhẹ nhàng đến trước mặt
- Dực Tuân
Hắn hướng tay về phía Dực Tuân, hắn ta biết điều đưa dao găm cho hắn. 2 người kia kinh sợ
- Long thiếu, tha cho chúng tôi Long thiếu...
- CÁc người biết không? Ta ghét nhất là gì?
-...
2 người nghe vậy càng thêm sợ hãi
- Thứ 1 là bị cướp đi hay tổn thương đến bảo bối của ta. Thứ 2 là bọn bất tài vô dụng. Thứ 3 là không làm xong nhiệm vụ
Long Ngạo Thiên nhìn đến con dao, nhẹ nhàng miết nó, nâng mắt liếc về phía 2 tên kia
- Đứng lên
BỌn họ đứng dậy, trong lòng lạnh dần. Long Ngạo Thiên cười lạnh, chuẩn xác đâm ngay vị trí bên trái ngực. 1 tên ngã xuống, tên kia bật khóc
- Long thiếu, xin... ngài... AAA...
Hắn ta van cầu Long Ngạo Thiên thì bị hắn bóp lấy cổ tiếng “Răng Rắc” lạnh người kêu lên. Long Ngạo Thiên thả ra, cơ thể hắn nặng nề rơi xuống, Dực Tuân lập tức đưa khăn tay mới cho hắn, Long Ngạo Thiên cẩn thận lau tay, rồi hắn lại lạnh nhạt vứt đi, rút bao tay cũng vứt đi, lãnh đạm bỏ đi. Lần đầu tiên hắn giết người trước mặt nhiều người như vậy, hắn chỉ luôn đứng sau chỉ huy lãnh đạo người khác và cũng có ngày ra tay giết vả lại còn là Bạch Lâu người. Dực Tuân theo sau không quên hạ lệnh
- Dọn dẹp cho sạch sẽ
Cả 2, 1 chủ 1 thuộc hạ biến mất, để lại bọn người còn lại kinh hoàng đằng sau. Long Ngạo Thiên quá khủng bố
Đó chính là tác phong làm việc của hắn, chuẩn xác, đủ tàn nhẫn, đủ lãnh khốc, đủ khủng khiếp và đủ quyết đoán không lưu tình. Một con người hay nói đúng hơn là ác ma từ trong địa ngục bước ra. Bạch Lâu 2 lãnh đạo, 1 hung tàn độc ác khát máu, 1 lãnh khốc vô tình chuẩn xác nên mới có Bạch Lâu ngày hôm nay, 1 tổ chức ngầm quy mô rộng lớn
Nam chủ thứ 4 hắc hóa thành công
------------------------
Hạ Thanh đã mất tích, liệu cô ta định thuyết âm mưu j? CÓ vẻ chỉ có t.g biết:)))))))) áhihihihi
CHỉnh lại 1 số chỗ:)) nên đăng lại
*Trailer:
- Hạ Thanh trốn thoát? Là thật sao?
Long Ngạo Vũ cau mày
Lục Hy Tuyết tức giận quát
- Em cứ ở yên đây, chuyện hôn ước giữa Dạ gia và Lục gia tôi sẽ xử lí
Bạch Hàn Dương nở nụ cười khiến Lục Hy Tuyết rùng mình. Hắn nói rồi xoay người khóa cửa. Lục Hy Tuyết thẫn thờ người lại thở dài
- Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà
Lục Hy Tuyết nằm lên giường chìm vào giấc ngủ
=============
Tiếng bước chân vang vọng trong không gian đầy mùi máu tanh, đôi đồng tử xám lãnh khốc đáng sợ, bộ vest trắng khoác trên người hắn làm tăng thêm phần uy nghiêm, đằng sau là tên thuộc hạ cung kính. Hắn dừng trước lao ngục, cau mày
- Người đâu?
Giọng nói rét lạnh hỏi, không một tên canh ngục nào ở gần đấy
- Ta hỏi người đâu?
Long Ngạo Thiên quát lớn, lúc này cả lao ngục vang lên chuông báo hiệu có kẻ đã trốn thoát
- Chết tiệt
Long Ngạo Thiên hừ lạnh, đi đến phòng lãnh đạo
- Dực Tuân, tập trung tất cả
- Vâng
Không bao lâu sau, không ít người đã tụ họp ở đấy. Long Ngạo Thiên ngả người ra ghế lười biếng hỏi
- Hạ Thanh, ả tiện nhân ở lao ngục đặc biệt đâu?
Không 1 ai trả lời hay đúng hơn là sợ hãi, tuy bộ dáng hắn lười biếng nhưng tuyệt nhiên uy nghiêm, tàn độc hơn. Long Ngạo Thiên cau chặt mày, lạnh giọng hỏi
- Là ai canh ngục ở đấy?
- V......Vâng... Là... thuộc hạ
1 tên trong số đó run rẩy lắp bắp, những người xung quanh nhíu mày nhìn hắn ta, hắn ta nắm chặt tay từng bước đến trước mặt Long Ngạo Thiên
- Là ngươi?
Long Ngạo Thiên híp mắt nguy hiểm nhìn hắn, bàn tay khẽ gõ lộc cộc trên bàn. Tên kia càng cúi thấp đầu không dám thở mạnh
- Nói, tiện nhân đó làm sao thoát được?
- L... Là... trong... lúc tôi...... làm theo lệnh... của ngài... là... tra tấn... cô ta thì... cô ta... ngất xỉu... vì chịu không nổi. Tôi... tôi tưởng cô ta chết nên...... lại gần xem thế nào... thì... cô ta bất... ngờ giành lấy cây... trong tay tôi... và đánh tôi bất tỉnh... và... cô ta trốn thoát
Tên đó run rẩy kể lại, Long Ngạo Thiên nhướn mmày vỗ tay
- Tốt, tốt, tốt
Hắn đứng dậy chống tay lên bàn, lạnh lùng nhìn tên kia
- Quá ngu ngốc
Hắn ta nghe thế càng run lợi hại, bọn người sau lưng thầm nuốt khan, Long Ngạo Thiên lại đứng thẳng người, rút lấy bao tay vải màu trắng từ trong túi, lạnh nhạt đeo vào. Bọn họ khó hiểu nhìn hành động của hắn, Dực Tuân liếc nhìn sang hướng khác
“Pằng”
Chưa kịp để bọn họ định hình thì trên tay Long Ngạo Thiên xuất hiện 1 khẩu súng bạc, tàn nhẫn nhắm thẳng giữa mi tâm tên canh ngục, bóp cò. Tên kia trợn mắt ngã ra đằng sau, máu tươi tràn ra sàn nhà. Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng lấy khăn tay ra lau đi vết máu bắn lên khẩu sung, rồi chán ghét vứt khăn đi, hình ảnh quỷ dị ghê rợn như ác ma tàn bạo. Mắt lạnh liếc về phía bọn người kia, khiến bọn họ chân mềm nhũn. Hắn đứng đối diện bọn họ, nở nụ cười lạnh
- Các người nghĩ Bạch Lâu dễ dãi tới vậy?
Bọn họ sợ hãi lắc đầu, Long Ngạo Thiên tắt ngấm nụ cười, đập bàn
- Sao? Các ngươi làm việc kiểu gì mà để cô ta thoát được ra khỏi đó? 1 bọn vô dụng, Bạch LÂu không cần người vô dụng
Long Ngạo Thiên quát lớn, hắn hất mọi thứ trên bàn xuống lạnh lùng nhìn những tên canh ngục đang quỳ gối run rẩy. Thật không thể ngờ nữ nhân đê tiện kia đã trốn thoát
- Thưa ngài... đừng... đừng... giết bọn tôi
- Các người có cơ hội lần hai sao? Ai cùng hắn chịu trách nhiệm canh ngục ả tiện nhân đó?
Long Ngạo Thiên cau mày hỏi, thêm 2 người sợ hãi đi ra từ trong đám người, dập đầu quỳ xuống đất cầu xin
- Long thiếu, chúng tôi không biết, chúng tôi... hắn... hôm nay là ngày hắn tra tấn cô ta. CHúng tôi chỉ có chịu trách nhiệm canh chừng
- Thật sao?
Long Ngạo Thiên nhướn mày, bọn họ gật đầu như gà mổ thóc. Hắn nhẹ nhàng đến trước mặt
- Dực Tuân
Hắn hướng tay về phía Dực Tuân, hắn ta biết điều đưa dao găm cho hắn. 2 người kia kinh sợ
- Long thiếu, tha cho chúng tôi Long thiếu...
- CÁc người biết không? Ta ghét nhất là gì?
-...
2 người nghe vậy càng thêm sợ hãi
- Thứ 1 là bị cướp đi hay tổn thương đến bảo bối của ta. Thứ 2 là bọn bất tài vô dụng. Thứ 3 là không làm xong nhiệm vụ
Long Ngạo Thiên nhìn đến con dao, nhẹ nhàng miết nó, nâng mắt liếc về phía 2 tên kia
- Đứng lên
BỌn họ đứng dậy, trong lòng lạnh dần. Long Ngạo Thiên cười lạnh, chuẩn xác đâm ngay vị trí bên trái ngực. 1 tên ngã xuống, tên kia bật khóc
- Long thiếu, xin... ngài... AAA...
Hắn ta van cầu Long Ngạo Thiên thì bị hắn bóp lấy cổ tiếng “Răng Rắc” lạnh người kêu lên. Long Ngạo Thiên thả ra, cơ thể hắn nặng nề rơi xuống, Dực Tuân lập tức đưa khăn tay mới cho hắn, Long Ngạo Thiên cẩn thận lau tay, rồi hắn lại lạnh nhạt vứt đi, rút bao tay cũng vứt đi, lãnh đạm bỏ đi. Lần đầu tiên hắn giết người trước mặt nhiều người như vậy, hắn chỉ luôn đứng sau chỉ huy lãnh đạo người khác và cũng có ngày ra tay giết vả lại còn là Bạch Lâu người. Dực Tuân theo sau không quên hạ lệnh
- Dọn dẹp cho sạch sẽ
Cả 2, 1 chủ 1 thuộc hạ biến mất, để lại bọn người còn lại kinh hoàng đằng sau. Long Ngạo Thiên quá khủng bố
Đó chính là tác phong làm việc của hắn, chuẩn xác, đủ tàn nhẫn, đủ lãnh khốc, đủ khủng khiếp và đủ quyết đoán không lưu tình. Một con người hay nói đúng hơn là ác ma từ trong địa ngục bước ra. Bạch Lâu 2 lãnh đạo, 1 hung tàn độc ác khát máu, 1 lãnh khốc vô tình chuẩn xác nên mới có Bạch Lâu ngày hôm nay, 1 tổ chức ngầm quy mô rộng lớn
Nam chủ thứ 4 hắc hóa thành công
------------------------
Hạ Thanh đã mất tích, liệu cô ta định thuyết âm mưu j? CÓ vẻ chỉ có t.g biết:)))))))) áhihihihi
CHỉnh lại 1 số chỗ:)) nên đăng lại
*Trailer:
- Hạ Thanh trốn thoát? Là thật sao?
Long Ngạo Vũ cau mày
Tác giả :
kin0251