Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 160: Đế Vương thế giới ngầm (50)
"Người theo đuổi? Có nhiều người theo đuổi chị, sao không nói cho em biết, hửm?"
Túc Ảnh ngồi xổm trước mặt Đường Hoan, giọng điệu của cậu chưa có gì quá khích nhưng tim Đường Hoan vẫn đập bình bịch.
Cầu xin em nói chuyện bình thường một chút!
"Thật... thật ra không phải người theo đuổi......" - Đường Hoan bắt đầu lắp bắp nói chuyện - "Chị thề, là một người qua đường Giáp, thấy chị mù nên có lòng tốt đưa chị về mà thôi!"
Mẹ nó, chị thật sự không liên quan gì tới tên kỹ nữ tâm cơ kia! Nhìn đôi mắt mở to đầy chân thành của chị mà xem.
Ặc, tại thời khắc cần đến đôi mắt, cửa sổ của tâm hồn thì cô lại là người mù, quả thật có nỗi khổ cũng chẳng nói lên lời!
"Nếu không phải người theo đuổi thì chị khẩn trương cái gì?"
Túc Ảnh nắm lấy chân Đường Hoan, ngón tay ấm áp đặt trên mắt cá chân lạnh lẽo của cô khiến cô có chút kháng cự.
"Hay là, trong lòng chị thật sự giấu giếm điều gì đó?"
"Không có!" - Theo bản năng, Đường Hoan phản bác.
"Nếu không có thì sao hai người lại thân mật như vậy?"
Đường Hoan cảm thấy có chút không thích hợp. Những câu Túc Ảnh ép hỏi không quá liên quan tới Mộ Cửu Lăng mà lại là về ba chữ "người theo đuổi".
"Có người theo đuổi hay không là chuyện của chị, không phải vấn đề em có thể chất vấn." - Cuối cùng thì Đường Hoan cũng cảm thấy mình lấy lại được quyền chủ động.
"Không phải vấn đề tôi nên chất vấn? Cô cảm thấy tôi không có tư cách để hỏi?" - Túc Ảnh cười lạnh, hỏi ngược lại.
Đường Hoan cực kỳ căng thẳng, bị khí tràng của cậu áp chế, cô ấp úng nói: "Việc này căn bản không liên quan tới em...."
Đây vốn không phải việc một đứa nhỏ như em có thể xen vào.
Túc Ảnh tức đến mức bật cười, nhắc lại lời cô nói: "Không liên quan đến tôi, haha... Không liên quan đến tôi......"
Đường Hoan càng thêm căng thẳng.
Ngay sau đó, Túc Ảnh rướn người về phía trước, đè lên Đường Hoan.
Cậu cầm chặt mắt cá chân cô, nâng theo đà của mình.
"Em làm gì thế?" - Đường Hoan quát lớn.
Việc này đã vượt qua phạm vi an toàn mà cô có thể thừa nhận.
"Đè cô! "Làm" cô! Cần tôi nói thẳng hơn nữa không?" - Túc Ảnh dùng một tay khác khóa chặt hai tay cô - "Hầu như tối nào tôi cũng mơ thấy cảnh này, bây giờ cô còn cảm thấy không liên quan đến tôi không hả?" - Giọng nói của cậu đầy phẫn nộ và kiềm chế.
Cậu căm ghét bất cứ thứ gì, người nào liên quan tới Mộ Cửu Lăng! Nhưng cô lại cứ đứng cùng một chỗ với gã.
Cậu chán ghét việc cô coi cậu là con nít! Nhưng cô chưa từng xem cậu là một người đàn ông!
"Túc Ảnh, em dừng lại ngay!" - Sau giây phút ngỡ ngàng, Đường Hoan vừa thẹn vừa phẫn nộ.
"Một lát nữa cô sẽ không muốn tôi dừng lại!"
"Em làm vậy thì khác gì cầm thú chứ!" - Đường Hoan bắt đầu sợ hãi, không ngừng giãy giụa.
"Khi cô nhận nuôi tôi, chẳng lẽ cô không biết người cô nhận nuôi là cầm thú à?" - Túc Ảnh kéo váy cô xuống.
Đường Hoan đã hoàn toàn hoảng loạn. Cô liều mạng giãy giụa, sau đó cắn mạnh vào vai Túc Ảnh.
Vai Túc Ảnh vốn có vết thương, Đường Hoan dễ dàng cắn sâu vào thịt cậu.
Cô lấy hết sức lực bình sinh để cắn, chẳng chút nào buông lỏng. Đau đớn kịch liệt khiến Túc Ảnh run lên, nhưng dù đau đến đâu cũng không bằng đau lòng.
Cậu hơi thả lỏng, Đường Hoan đá mạnh về phía bụng dưới của cậu, sau đó đẩy cậu ra và đứng lên.
"Em chính là một tên cầm thú, súc sinh không có nhân luân, cương thường[1]"
Sau khi rơi vào hoảng loạn, Đường Hoan điên cuồng gào thét.
Cô vừa sợ dục vọng chiếm hữu mà Túc Ảnh đột ngột để lộ ra, vừa sợ cảm giác bất lực khi đối diện với một người đàn ông hóa thân thành sói.
[1]nhân luân: quan hệ đạo đức giữa người với người; cương thường: được ghép bởi tam cương(nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng) và ngũ thường(nhân, nghĩa, lễ, trí, tín), đây là đạo làm người them quan niệm Nho giáo.
Túc Ảnh ngồi xổm trước mặt Đường Hoan, giọng điệu của cậu chưa có gì quá khích nhưng tim Đường Hoan vẫn đập bình bịch.
Cầu xin em nói chuyện bình thường một chút!
"Thật... thật ra không phải người theo đuổi......" - Đường Hoan bắt đầu lắp bắp nói chuyện - "Chị thề, là một người qua đường Giáp, thấy chị mù nên có lòng tốt đưa chị về mà thôi!"
Mẹ nó, chị thật sự không liên quan gì tới tên kỹ nữ tâm cơ kia! Nhìn đôi mắt mở to đầy chân thành của chị mà xem.
Ặc, tại thời khắc cần đến đôi mắt, cửa sổ của tâm hồn thì cô lại là người mù, quả thật có nỗi khổ cũng chẳng nói lên lời!
"Nếu không phải người theo đuổi thì chị khẩn trương cái gì?"
Túc Ảnh nắm lấy chân Đường Hoan, ngón tay ấm áp đặt trên mắt cá chân lạnh lẽo của cô khiến cô có chút kháng cự.
"Hay là, trong lòng chị thật sự giấu giếm điều gì đó?"
"Không có!" - Theo bản năng, Đường Hoan phản bác.
"Nếu không có thì sao hai người lại thân mật như vậy?"
Đường Hoan cảm thấy có chút không thích hợp. Những câu Túc Ảnh ép hỏi không quá liên quan tới Mộ Cửu Lăng mà lại là về ba chữ "người theo đuổi".
"Có người theo đuổi hay không là chuyện của chị, không phải vấn đề em có thể chất vấn." - Cuối cùng thì Đường Hoan cũng cảm thấy mình lấy lại được quyền chủ động.
"Không phải vấn đề tôi nên chất vấn? Cô cảm thấy tôi không có tư cách để hỏi?" - Túc Ảnh cười lạnh, hỏi ngược lại.
Đường Hoan cực kỳ căng thẳng, bị khí tràng của cậu áp chế, cô ấp úng nói: "Việc này căn bản không liên quan tới em...."
Đây vốn không phải việc một đứa nhỏ như em có thể xen vào.
Túc Ảnh tức đến mức bật cười, nhắc lại lời cô nói: "Không liên quan đến tôi, haha... Không liên quan đến tôi......"
Đường Hoan càng thêm căng thẳng.
Ngay sau đó, Túc Ảnh rướn người về phía trước, đè lên Đường Hoan.
Cậu cầm chặt mắt cá chân cô, nâng theo đà của mình.
"Em làm gì thế?" - Đường Hoan quát lớn.
Việc này đã vượt qua phạm vi an toàn mà cô có thể thừa nhận.
"Đè cô! "Làm" cô! Cần tôi nói thẳng hơn nữa không?" - Túc Ảnh dùng một tay khác khóa chặt hai tay cô - "Hầu như tối nào tôi cũng mơ thấy cảnh này, bây giờ cô còn cảm thấy không liên quan đến tôi không hả?" - Giọng nói của cậu đầy phẫn nộ và kiềm chế.
Cậu căm ghét bất cứ thứ gì, người nào liên quan tới Mộ Cửu Lăng! Nhưng cô lại cứ đứng cùng một chỗ với gã.
Cậu chán ghét việc cô coi cậu là con nít! Nhưng cô chưa từng xem cậu là một người đàn ông!
"Túc Ảnh, em dừng lại ngay!" - Sau giây phút ngỡ ngàng, Đường Hoan vừa thẹn vừa phẫn nộ.
"Một lát nữa cô sẽ không muốn tôi dừng lại!"
"Em làm vậy thì khác gì cầm thú chứ!" - Đường Hoan bắt đầu sợ hãi, không ngừng giãy giụa.
"Khi cô nhận nuôi tôi, chẳng lẽ cô không biết người cô nhận nuôi là cầm thú à?" - Túc Ảnh kéo váy cô xuống.
Đường Hoan đã hoàn toàn hoảng loạn. Cô liều mạng giãy giụa, sau đó cắn mạnh vào vai Túc Ảnh.
Vai Túc Ảnh vốn có vết thương, Đường Hoan dễ dàng cắn sâu vào thịt cậu.
Cô lấy hết sức lực bình sinh để cắn, chẳng chút nào buông lỏng. Đau đớn kịch liệt khiến Túc Ảnh run lên, nhưng dù đau đến đâu cũng không bằng đau lòng.
Cậu hơi thả lỏng, Đường Hoan đá mạnh về phía bụng dưới của cậu, sau đó đẩy cậu ra và đứng lên.
"Em chính là một tên cầm thú, súc sinh không có nhân luân, cương thường[1]"
Sau khi rơi vào hoảng loạn, Đường Hoan điên cuồng gào thét.
Cô vừa sợ dục vọng chiếm hữu mà Túc Ảnh đột ngột để lộ ra, vừa sợ cảm giác bất lực khi đối diện với một người đàn ông hóa thân thành sói.
[1]nhân luân: quan hệ đạo đức giữa người với người; cương thường: được ghép bởi tam cương(nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng) và ngũ thường(nhân, nghĩa, lễ, trí, tín), đây là đạo làm người them quan niệm Nho giáo.
Tác giả :
Long Cửu Gia