Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 107: Người chồng cố chấp, anh cút ngay (54)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi xác nhận Trình Ánh thật sự là kẻ bắt cóc, cảnh sát kiểm tra camera hành trình của gã và biết được vị trí của Đường Hoan.
Khi Tiêu Liệt tìm thấy Đường Hoan, anh thậm chí không thể tin vào mắt mình, người phụ nữ luôn ngang tàn trước mặt anh lại trở nên yếu ớt đến thế.
Nằm trên mặt đất, Đường Hoan bị đông lạnh đến mức toàn thân mất cảm giác. Cô không biết hôm nay là ngày nào, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Lúc cảm nhận được ánh sáng rơi vào trên mi mắt, Đường Hoan theo bản năng muốn mở mắt ra nhưng chỉ có thể hé được một đường nhỏ.
"Lâm Dĩ Hoan..."
Tiêu Liệt lảo đảo chạy qua, ôm cô vào trong ngực, trong khoảnh khắc đó, trái tim anh quặn đau từng cơn,
Anh muốn ôm cô đi bệnh viện.
Cô cứ như một làn khói nhẹ, chỉ cần gió thổi qua là tan biến.
Tiêu Liệt sợ, thật sự rất sợ!
Đường Hoan đã suy yếu đến cực điểm, cô kéo kéo góc áo anh, khẽ lắc đầu.
Mắt Tiêu Liệt đỏ ngầu, anh không biết vì sao mình lại sợ hãi như vậy, chỉ liều mạng muốn giữ lại người trước mắt.
"Dĩ Hoan, Lâm Dĩ Hoan......" - Tiêu Liệt cảm thấy tim mình đau như cắt, cứ như bị ai đó xẻo đi từng miếng vậy - "Tôi mang em tới bệnh viện, lập tức đưa em tới bệnh viên......"
Người phụ nữ trong ngực anh nở một nụ cười yếu ớt, chầm chậm ngẩng đầu hôn nhẹ lên má anh: "Tiêu Liệt......"
Cổ họng cô phát ra âm thanh thều thào tựa tiếng ống bễ hỏng[1], nói mỗi chữ đều cực kỳ khó khăn: "Đừng thích... Lâm Dĩ Nhu... nữa... được không..."
Tiêu Liệt liều mạng gật đầu, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng rơi lệ: "Được! Không thích! Chờ em bình phục, chúng ta lại một lần nữa tổ chức hôn lễ, mời tất cả những người đã tham gia hôn lễ trước của chúng ta tới, nói cho họ, em mới là Tiêu phu nhân!"
"Ngoan, chúng ta lập tức tới bệnh viện!"
"Tới bệnh viện tìm bác sĩ tốt nhất cho em! Em sẽ mau chóng khỏe lại thôi......"
Tiêu Liệt nói năng lộn xộn, lập đi lập lại, cứ như làm vậy thì cô gái trong lòng sẽ thật sự không sao.
"Em sẽ không sao, tin..."
Tin tôi.
Lời còn chưa nói hết, tay Đường Hoan đã rũ xuống, cô không còn chút sức sống nào.
Tiêu Liệt nhẹ vùi đầu cô vào ngực mình, nơi gần tim nhất, tay không ngừng run rẩy, anh nghẹn ngào gọi: "Dĩ Hoan?"
Nhưng cuối cùng cũng không có ai đáp lại lời anh.
*
* *
Đau đớn đến tận xương tủy không phải khi cô chết, mà là sau khi cô chết, để lại cô độc bất tận.
Nhìn thấy dáng vẻ của bạn mình sau khi Lâm Dĩ Hoan chết, Tống Minh Trạch thầm nghĩ, đời này, Tiêu Liệt...
Có lẽ sẽ không thể thoát khỏi.
Lúc đầu, hắn cho rằng cái chết của Lâm Dĩ Hoan không ảnh hưởng quá lớn đến Tiêu Liệt bởi anh đã cực kỳ bình tĩnh khi đưa Trình Ánh ra tòa vì tội mưu sát, Lâm Dĩ Nhu là đồng mưu, cùng lúc đó, anh cũng lấy khí thế nhanh như sấm sét để thu mua Trình thị, sản nghiệp trong tay trên thương trường lại nhiều hơn một phần.
Mãi cho đến khi...
Hắn nhìn thấy cảnh Tiêu Liệt ở nhà.
Mặc dù Đường Hoan đã đi rồi nhưng Tiêu Liệt vẫn duy trì nếp sống trước kia, cứ như trong nhà chưa từng thiếu mất một người vậy.
Bữa sáng, anh dặn người hầu chuẩn bị hai cốc sữa bò và hai phần đồ ăn, sau đó, anh tự tay đặt cốc sữa sang vị trí bên cạnh mình, phết mứt trái cây lên bánh mì rồi cũng đặt sang bên đó.
"Lâm Dĩ Hoan, em nên uống nhiều sữa bò một chút, em xem, em đã gầy như vậy rồi."
"Em lại làm nũng với tôi, nếu em hôn tôi một cái, tôi sẽ cân nhắc xem có nên uống hộ em hay không."
Dứt lời, Tiêu Liệt dùng ánh mắt cưng chiều nhìn sang vị trí bên cạnh mình, cơ thể anh hơi nghiêng, cứ như thật sự có người đang hôn anh vậy.
Sau đó, anh bắt đầu thong thả ăn bánh mì. Lúc cúi xuống, đáy mắt anh lập lờ ánh nước nhưng khi ngẩng đầu lên lại như chẳng có gì. Ăn xong bữa sáng của mình, anh ăn luôn cả phần bên kia.
"Tôi đi đây, em ở nhà phải tự chăm sóc mình thật tốt, biết không?"
Mỗi một lần ra ngoài, Tiêu Liệt đều hành động như thể có người đứng ở cửa nói lời tạm biệt với anh vậy.
Người hầu trong biệt thự hoảng loạn, nữ chủ nhân vừa qua đời, nam chủ nhân lại biến thành dáng vẻ điên khùng, thật sự khiến lòng người run sợ.
"Bà bảo, có phải thiếu gia bị kích thích quá nên nơi này có vấn đề không?"
"Ai biết được! Một người yêu mình như vậy lại đột ngột qua đời, chắc chắn sẽ bị shock."
"Thiếu phu nhân tốt như thế mà nói mất là mất, tôi định mấy ngày nữa thì từ chức, ở lại đây sẽ rất đau lòng."
Khi một người cuối cùng trong biệt thự từ chức, Tống Minh Trạch cũng ở nhà Tiêu Liệt, lúc đó, anh đang chăm sóc hoa trên ban công phòng Đường Hoan.
Người hầu gái trung niên thở dài, nghĩ tới vị thiếu phu nhân tuổi xấp xỉ con mình, nhịn không được nói nhiều thêm vài câu: "Thiếu gia, người thiếu phu nhân yêu nhất vẫn luôn là ngài. Lúc chân ngài còn chưa khỏi, cô ấy đã tự học mát xa đến tận đêm khuya, còn thử trước trên chân mình, mỗi lần đều khiến chân bầm tím từng mảng, sợ cậu biết, cô ấy cố ý mặc váy dài để che đi. Những người hầu như chúng tôi đều nhìn thấy, chỉ không hiểu vì sao ngài vẫn luôn hung dữ với cô ấy như vậy."
"Sau khi ngài đón chị gái của thiếu phu nhân về, tôi nhìn ra được, thiếu phu nhân không vui. Cô ấy thường xuyên nói với chúng tôi, cơ thể của cô ấy như vậy, trên đời này lại chẳng còn ai vướng bận, chết sớm một chút cũng coi như là giải thoát. Tôi vốn muốn nói với ngài sớm hơn, để ngài làm dịu tâm tình của cô ấy, nhưng, thời gian đó, ngài vẫn luôn bận rộn. Không ngờ, còn chưa kịp nói, thiếu phu nhân đã..."
Bàn tay đang chăm sóc bồn hoa của Tiêu Liệt khựng lại, người hầu rời đi đã lâu, anh cũng không động đậy.
Tống Minh Trạch thở dài: "A Liệt, Lâm Dĩ Hoan đã chết."
Tiêu Liệt bình tĩnh lắc đầu: "không, cô ấy chưa chết, cô ấy còn ở đây, chẳng qua cô ấy không thèm để ý tới tôi thôi."
Tống Minh Trạch:....
Xem ra, anh điên rồi.
"Cô ấy vẫn còn dỗi tôi, cô ấy ghen bởi tôi đã để mặc cô ấy trên đường Paris vì Lâm Dĩ Nhu, tôi đón Lâm Dĩ Nhu về nhà khiến cô ấy tức giận." - Tự lừa mình dối người, Tiêu Liệt nói - "Chỉ là, cô ấy không biết, tôi làm vậy vì muốn cô ấy tức giận mà thôi, ai bảo cô ấy cứ thích tranh cãi với tôi chứ!"
Hốc mắt Tiêu Liệt đã bắt đầu đỏ lên: "Ấy thế mà cô gái ngốc ấy lại tưởng thật, cũng thật sự tức giận!"
"Tôi đã đảm bảo mình không thích Lâm Dĩ Nhu. Tôi cũng đã nói muốn tổ chức hôn lễ với cô ấy một lần nữa, để tất cả mọi người đều biết cô ấy là Tiêu phu nhân. Nhưng cô ấy vẫn luôn trốn tránh không chịu gặp tôi, cậu nói xem, cô ấy quá hẹp hòi đúng không?"
Tống Minh Trạch chưa từng nhìn thấy người đàn ông cứng rắn tựa sắt thép này giống một đứa nhỏ như vậy bao giờ. Anh vừa nói, vừa ngồi xổm trên sàn nhà, khóc lóc thảm thiết như thể bị cả thế giới vứt bỏ, anh khóc không thành tiếng mà lên án...
"Tôi khiến cô ấy tức giận nhiều lần như vậy, cô ấy đều tha thứ cho tôi, vậy sao lần này lại không chịu cho tôi một cơ hội cơ chứ. Đáng lẽ tôi nên sớm tìm thấy cô ấy sớm hơn... sớm hơn một chút...."
[1]ống bễ: một dụng cụ để thổi hơi vào lò.
- ---------------------
Đọc xong thế giới này, không biết vì sao Diệp mỗ cảm thấy cực hả hê, ai bảo Tiêu Liệt tra như vậy, bị ngược là đúng. Nhưng, đồng thời, Diệp mỗ cũng cực kỳ thương Đường Hoan, càng thương nguyên chủ Lẫm Dĩ hoan hơn, aizz...
Sau khi xác nhận Trình Ánh thật sự là kẻ bắt cóc, cảnh sát kiểm tra camera hành trình của gã và biết được vị trí của Đường Hoan.
Khi Tiêu Liệt tìm thấy Đường Hoan, anh thậm chí không thể tin vào mắt mình, người phụ nữ luôn ngang tàn trước mặt anh lại trở nên yếu ớt đến thế.
Nằm trên mặt đất, Đường Hoan bị đông lạnh đến mức toàn thân mất cảm giác. Cô không biết hôm nay là ngày nào, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Lúc cảm nhận được ánh sáng rơi vào trên mi mắt, Đường Hoan theo bản năng muốn mở mắt ra nhưng chỉ có thể hé được một đường nhỏ.
"Lâm Dĩ Hoan..."
Tiêu Liệt lảo đảo chạy qua, ôm cô vào trong ngực, trong khoảnh khắc đó, trái tim anh quặn đau từng cơn,
Anh muốn ôm cô đi bệnh viện.
Cô cứ như một làn khói nhẹ, chỉ cần gió thổi qua là tan biến.
Tiêu Liệt sợ, thật sự rất sợ!
Đường Hoan đã suy yếu đến cực điểm, cô kéo kéo góc áo anh, khẽ lắc đầu.
Mắt Tiêu Liệt đỏ ngầu, anh không biết vì sao mình lại sợ hãi như vậy, chỉ liều mạng muốn giữ lại người trước mắt.
"Dĩ Hoan, Lâm Dĩ Hoan......" - Tiêu Liệt cảm thấy tim mình đau như cắt, cứ như bị ai đó xẻo đi từng miếng vậy - "Tôi mang em tới bệnh viện, lập tức đưa em tới bệnh viên......"
Người phụ nữ trong ngực anh nở một nụ cười yếu ớt, chầm chậm ngẩng đầu hôn nhẹ lên má anh: "Tiêu Liệt......"
Cổ họng cô phát ra âm thanh thều thào tựa tiếng ống bễ hỏng[1], nói mỗi chữ đều cực kỳ khó khăn: "Đừng thích... Lâm Dĩ Nhu... nữa... được không..."
Tiêu Liệt liều mạng gật đầu, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng rơi lệ: "Được! Không thích! Chờ em bình phục, chúng ta lại một lần nữa tổ chức hôn lễ, mời tất cả những người đã tham gia hôn lễ trước của chúng ta tới, nói cho họ, em mới là Tiêu phu nhân!"
"Ngoan, chúng ta lập tức tới bệnh viện!"
"Tới bệnh viện tìm bác sĩ tốt nhất cho em! Em sẽ mau chóng khỏe lại thôi......"
Tiêu Liệt nói năng lộn xộn, lập đi lập lại, cứ như làm vậy thì cô gái trong lòng sẽ thật sự không sao.
"Em sẽ không sao, tin..."
Tin tôi.
Lời còn chưa nói hết, tay Đường Hoan đã rũ xuống, cô không còn chút sức sống nào.
Tiêu Liệt nhẹ vùi đầu cô vào ngực mình, nơi gần tim nhất, tay không ngừng run rẩy, anh nghẹn ngào gọi: "Dĩ Hoan?"
Nhưng cuối cùng cũng không có ai đáp lại lời anh.
*
* *
Đau đớn đến tận xương tủy không phải khi cô chết, mà là sau khi cô chết, để lại cô độc bất tận.
Nhìn thấy dáng vẻ của bạn mình sau khi Lâm Dĩ Hoan chết, Tống Minh Trạch thầm nghĩ, đời này, Tiêu Liệt...
Có lẽ sẽ không thể thoát khỏi.
Lúc đầu, hắn cho rằng cái chết của Lâm Dĩ Hoan không ảnh hưởng quá lớn đến Tiêu Liệt bởi anh đã cực kỳ bình tĩnh khi đưa Trình Ánh ra tòa vì tội mưu sát, Lâm Dĩ Nhu là đồng mưu, cùng lúc đó, anh cũng lấy khí thế nhanh như sấm sét để thu mua Trình thị, sản nghiệp trong tay trên thương trường lại nhiều hơn một phần.
Mãi cho đến khi...
Hắn nhìn thấy cảnh Tiêu Liệt ở nhà.
Mặc dù Đường Hoan đã đi rồi nhưng Tiêu Liệt vẫn duy trì nếp sống trước kia, cứ như trong nhà chưa từng thiếu mất một người vậy.
Bữa sáng, anh dặn người hầu chuẩn bị hai cốc sữa bò và hai phần đồ ăn, sau đó, anh tự tay đặt cốc sữa sang vị trí bên cạnh mình, phết mứt trái cây lên bánh mì rồi cũng đặt sang bên đó.
"Lâm Dĩ Hoan, em nên uống nhiều sữa bò một chút, em xem, em đã gầy như vậy rồi."
"Em lại làm nũng với tôi, nếu em hôn tôi một cái, tôi sẽ cân nhắc xem có nên uống hộ em hay không."
Dứt lời, Tiêu Liệt dùng ánh mắt cưng chiều nhìn sang vị trí bên cạnh mình, cơ thể anh hơi nghiêng, cứ như thật sự có người đang hôn anh vậy.
Sau đó, anh bắt đầu thong thả ăn bánh mì. Lúc cúi xuống, đáy mắt anh lập lờ ánh nước nhưng khi ngẩng đầu lên lại như chẳng có gì. Ăn xong bữa sáng của mình, anh ăn luôn cả phần bên kia.
"Tôi đi đây, em ở nhà phải tự chăm sóc mình thật tốt, biết không?"
Mỗi một lần ra ngoài, Tiêu Liệt đều hành động như thể có người đứng ở cửa nói lời tạm biệt với anh vậy.
Người hầu trong biệt thự hoảng loạn, nữ chủ nhân vừa qua đời, nam chủ nhân lại biến thành dáng vẻ điên khùng, thật sự khiến lòng người run sợ.
"Bà bảo, có phải thiếu gia bị kích thích quá nên nơi này có vấn đề không?"
"Ai biết được! Một người yêu mình như vậy lại đột ngột qua đời, chắc chắn sẽ bị shock."
"Thiếu phu nhân tốt như thế mà nói mất là mất, tôi định mấy ngày nữa thì từ chức, ở lại đây sẽ rất đau lòng."
Khi một người cuối cùng trong biệt thự từ chức, Tống Minh Trạch cũng ở nhà Tiêu Liệt, lúc đó, anh đang chăm sóc hoa trên ban công phòng Đường Hoan.
Người hầu gái trung niên thở dài, nghĩ tới vị thiếu phu nhân tuổi xấp xỉ con mình, nhịn không được nói nhiều thêm vài câu: "Thiếu gia, người thiếu phu nhân yêu nhất vẫn luôn là ngài. Lúc chân ngài còn chưa khỏi, cô ấy đã tự học mát xa đến tận đêm khuya, còn thử trước trên chân mình, mỗi lần đều khiến chân bầm tím từng mảng, sợ cậu biết, cô ấy cố ý mặc váy dài để che đi. Những người hầu như chúng tôi đều nhìn thấy, chỉ không hiểu vì sao ngài vẫn luôn hung dữ với cô ấy như vậy."
"Sau khi ngài đón chị gái của thiếu phu nhân về, tôi nhìn ra được, thiếu phu nhân không vui. Cô ấy thường xuyên nói với chúng tôi, cơ thể của cô ấy như vậy, trên đời này lại chẳng còn ai vướng bận, chết sớm một chút cũng coi như là giải thoát. Tôi vốn muốn nói với ngài sớm hơn, để ngài làm dịu tâm tình của cô ấy, nhưng, thời gian đó, ngài vẫn luôn bận rộn. Không ngờ, còn chưa kịp nói, thiếu phu nhân đã..."
Bàn tay đang chăm sóc bồn hoa của Tiêu Liệt khựng lại, người hầu rời đi đã lâu, anh cũng không động đậy.
Tống Minh Trạch thở dài: "A Liệt, Lâm Dĩ Hoan đã chết."
Tiêu Liệt bình tĩnh lắc đầu: "không, cô ấy chưa chết, cô ấy còn ở đây, chẳng qua cô ấy không thèm để ý tới tôi thôi."
Tống Minh Trạch:....
Xem ra, anh điên rồi.
"Cô ấy vẫn còn dỗi tôi, cô ấy ghen bởi tôi đã để mặc cô ấy trên đường Paris vì Lâm Dĩ Nhu, tôi đón Lâm Dĩ Nhu về nhà khiến cô ấy tức giận." - Tự lừa mình dối người, Tiêu Liệt nói - "Chỉ là, cô ấy không biết, tôi làm vậy vì muốn cô ấy tức giận mà thôi, ai bảo cô ấy cứ thích tranh cãi với tôi chứ!"
Hốc mắt Tiêu Liệt đã bắt đầu đỏ lên: "Ấy thế mà cô gái ngốc ấy lại tưởng thật, cũng thật sự tức giận!"
"Tôi đã đảm bảo mình không thích Lâm Dĩ Nhu. Tôi cũng đã nói muốn tổ chức hôn lễ với cô ấy một lần nữa, để tất cả mọi người đều biết cô ấy là Tiêu phu nhân. Nhưng cô ấy vẫn luôn trốn tránh không chịu gặp tôi, cậu nói xem, cô ấy quá hẹp hòi đúng không?"
Tống Minh Trạch chưa từng nhìn thấy người đàn ông cứng rắn tựa sắt thép này giống một đứa nhỏ như vậy bao giờ. Anh vừa nói, vừa ngồi xổm trên sàn nhà, khóc lóc thảm thiết như thể bị cả thế giới vứt bỏ, anh khóc không thành tiếng mà lên án...
"Tôi khiến cô ấy tức giận nhiều lần như vậy, cô ấy đều tha thứ cho tôi, vậy sao lần này lại không chịu cho tôi một cơ hội cơ chứ. Đáng lẽ tôi nên sớm tìm thấy cô ấy sớm hơn... sớm hơn một chút...."
[1]ống bễ: một dụng cụ để thổi hơi vào lò.
- ---------------------
Đọc xong thế giới này, không biết vì sao Diệp mỗ cảm thấy cực hả hê, ai bảo Tiêu Liệt tra như vậy, bị ngược là đúng. Nhưng, đồng thời, Diệp mỗ cũng cực kỳ thương Đường Hoan, càng thương nguyên chủ Lẫm Dĩ hoan hơn, aizz...
Tác giả :
Long Cửu Gia