Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Chương 3: Hơ hơ ta là con gà khỏa thân
- phóc!
Quả nho bay vào miệng cô nàng thô lỗ nào đó, cô nàng này vô cùng xinh đẹp nhưng chính là cái dáng nghiêng nước nghiêng thùng, chân vắt lên cao trên bụng chính là đĩa nho, cô ngâm nga hát:
- Chúng ta không được luộc rau~ Chúng ta chỉ được luộc nhau~ Phóc!
Bạn nho xấu xố bay vào cái miệng xinh đẹp mà bị nhai tóp tép, mấy cô y tá đứng ngoài nhìn vào không khỏi mắt giật giật....
- nghe nói Tích Đại Tiểu Thư vốn kiêu ngạo mà sau vụ xe đâm này tôi cảm giác thần kinh cô ấy không bình thường?
Cô y tá nào đó mắt vẫn giật giật cái dáng mỹ miều của cô nàng nào đó mà nói, cô y tá bên cạnh gật đầu phụ họa
- Đúng vậy, cảm giác như kiểu não bị úng nước ấy!
- Các cô không đi làm việc đi còn đứng đó rảnh tán ngẫu đấy à?
Lăng Hạo Thiên đứng ngay đằng sau mỉm cười giọng nói dịu dàng nhưng vô cùng uy nghiêm làm 2 cô nàng đỏ mặt rồi bỏ đi, anh thư thái bước nào nhìn cái dáng của cô nàng nào đó mặt không đỏ sắc mặt cũng không đổi chỉ có 2 chữ trước mặt hiện lên.... Thần-Kinh!
Cô nhìn thấy anh vào liền vẫy tay:
-a~ mỹ nam lại đây bồi ta ăn nho
- Cô rảnh rỗi ăn nho thay vào đó nghỉ ngơi sớm khỏe rồi đi đi?
Cô phi! Giữ ta lại rồi giờ như kiểu ta bám mi, ta phi! Nhưng ánh mắt của cô vẫn thập phần lẳng lơ nhìn Lăng Hạo Thiên, anh chán ghét nhìn cô liền biết mình phạm sai lầm tại sao vì một chút hứng thú mà anh lại giữ cô nàng thần kinh này chứ?
-Tôi nghĩ cô có thể xuất viện.
- Thôi mà đừng lạnh lùng với người ta như vậy mà Hạo Thiên?
Cô lòng sướng như điên nhưng vẫn tỏ ra lẳng lơ... Sắp thoát rồi sắp thoát rồi!
- Cô lên đi đi.
Anh liền vô tình bước đi không ngoái lại, nếu anh quay lại chắc sẽ dùng cái gì đó để đập vỡ bản mặt của mỗ nữ nào đang sung sướng phát điên (Mỗ Nữ nào đó: Này! Mụ tác giả câm cho ta!)
Cô liền vui sướng nhảy cẫng lên soạn đồ tiện với tay di động gọi cho người mẹ đã bỏ rơi cô ngày hôm qua:
- Mẹ, con được xuất viện rồi! Cho quản gia tới đón con nhé.
Mỗ nữ nào đó liền nhìn bộ quần áo bệnh nhân rồi nhìn xung quanh. Có vẻ không có ai nhỉ? Cô liền cởi khúc áo ra lộ bờ vai trắng ngần như tuyết mái tóc che phủ lấy bờ vai đấy nhìn vô cùng bí ẩn thần bí.... Bỗng có lực nào đó chạm vào hai bên bồng đào của cô mà nhẹ nhàng nắn nhẹ, cô xa xầm mặt mày cầm con dao đang cắm trên quả táo nhanh chóng vặn tay người kia và xoay người...
- Tích San San, cô định giết tôi?
Nụ cười yêu nghiệt này chính là của mĩ nam khỏa thân hôm qua! Minh Dạ Nguyệt! Bàn tay cô cầm con dao bị anh túm lấy cổ tay một cách đau đớn, anh lãnh huyết nhìn thân hình cô rồi nhìn cách cô cầm dao, đây chính là cách cầm dao của một sát thủ chuyên nghiệp! Anh nhìn tất cả liền mỉm cười...
Không thể nào, sát thủ chính là tay chai sần, cổ tay luôn có vết xước khi cầm vũ khí, còn tay cô thì không hề, anh dùng tay kia rút nhẹ con dao ra rồi thả tay cô ra, nàn da trắng hồng bị anh nắm đến đỏ cả một vùng nhưng anh chính là không quan tâm, cô chẳng đáng là gì để anh quan tâm, anh chỉ muốn đến đùa giỡn cô.
Cô nhìn anh rồi trở lại định mặc áo vào nhưng áo đã bị vứt ra xa cô liền lấy tay che phần trên đi (còn bra) nói:
- Minh Dạ Nguyệt, không ai nói anh cách lịch sự gõ cửa à?
Anh hứng thú nhìn cô nổi cáu rồi nói:
- Cô trước cũng tới làm loạn chỗ làm của tôi, nhảy lên bàn tôi thoát y đó có gọi là lịch sự?
Mặt cô đầy vạch hắc tuyến.... Cô nhớ trong
- Ai da, bản cô nương biết bản cô nương đẹp mà!
Khóe mắt ai đó liền giật giật nhìn cô trên mặt đầy hắc tuyến nhìn cô vẻ mặt thương sót...
- Thần kinh...
Câu nói thì chẳng thương xót tí nào a~
rengreng...~
Di động của anh rung lên anh nghe liền nhíu mày quát to:
-Cái gì? Ngươi để cho Linh Nhi của ta có mệnh hệ gì thì ngươi đến đời tàn!
Rồi anh quay đi không hề quay lại nhìn cô một lần nào nữa, cô liền nhớ ra, nữ chủ thần thánh của chúng ta đang bị hãm hại bởi nữ phụ khác a~, rồi cô nhìn thấy mình vẫn nguyên cái bộ dạng này liền cười...
- Hơ Hơ ta chính là con gà khỏa thân ha...?
- Phụt....! - Tiếng ai đó cố nín tiếng cười
- Ai???
Cô có thính giác cực kì nhạy bén liền quay ra không thấy ai nghĩ mình nhầm liền tiếp tục thay đồ, chỉ có mĩ nam nào đó đang cố nín cười... nín... nín đến trọng thương rồi!
- Tích San San, cô thú vị lắm!
Mĩ Nam liền bỏ đi, cô đã thay đồ xong liền bước ra khỏi cửa ra khỏi bệnh viện chiếc xe limo đã đợi sẵn,a~ đây chính là cảm giác giàu sang của nữ phụ a!
Cô đi rồi, Lăng Hạo Thiên đứng ở trên nhìn xuống bóng cô lên xe liền có cuộc gọi gọi đến:
- Alo? Hả? Các ngươi là lũ vô dụng! Một cô gái nhỏ cũng để bị mất dấu giờ bị bắt cóc? Tìm không ra ta sẽ ném các ngươi cho cá ăn!
Hãy kia di động liền rùng mình... Chủ tử của hắn chính là nói là làm a! Lăng Hạo Thiên cởi áo blouse ra vứt bừa lên bàn làm việc rồi dùng tốc độ chân dài mĩ nam chạy xuống với suy tư lo âu muốn gào thét lên hiếm có trên khuôn mặt anh.
“ Đang Linh! Em không được làm sao!”
.
.
.
.
.
.
.
Cô nhìn bầu trời có vẻ khá âm u... cô hơi co người lại trong xe... Cô sợ trời mưa... làm cho cô cảm giác cô trở lại cái ngày hôm đó một lần nữa, cô bất ngờ nói nhè nhẹ khác với khuôn mặt ngờ nghệch ngu ngốc lẳng lơ cô hay thể hiện bằng đôi mắt buồn xinh đẹp:
- Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng.... Chờ đón ánh bình minh, như một mảnh đất khô hạn chờ mong mưa....
Câu nói này chính là của người cô yêu nhất... Dạ Minh.....
.
.
.
.
.
.
Dạ Minh đang ôm mĩ nữ trong tay mỉm cười sảng khoái xoa xoa hông cô mĩ nữ bên phải, tay sờ xuống cúp 3 của cô mĩ nữ bên trái, tâm trạng vô cùng vô cùng sảng khoái!
- Thôi gái gú mà đi làm nhiệm vụ đi Dạ Minh!
Cô gái có thân hình nóng bỏng vô cùng lạnh lùng nhìn Dạ Minh nói rồi ném súng về phía anh, anh nhìn khẩu súng nằm trên bàn, đẩy mĩ nữ ra nhìn:
-Địa điểm nào?
-Địa điểm cũ, nơi ngươi giết người yêu ngươi.
Cô gái nở nụ cười thâm độc, anh lãnh huyết hừ nhẹ:
- Ta không giết cô ta, ngươi là người giết cô ta.
- Ngươi dụ cô ta ra đấy, định giết đơn giản ta giúp ngươi một tay thôi.
Anh không tiếp tục nói thêm cầm khẩu súng nhét vào hông bên hông chính là chiếc vòng được quấn cạnh đó có hình một cô gái vô cùng xinh đẹp, cười rạng rỡ cùng hắn, hắn lôi ra vuốt ve...
Nhi Nhi, ta chính là giết em nàng để báo thù cho nàng, nàng có vui không?
Quả nho bay vào miệng cô nàng thô lỗ nào đó, cô nàng này vô cùng xinh đẹp nhưng chính là cái dáng nghiêng nước nghiêng thùng, chân vắt lên cao trên bụng chính là đĩa nho, cô ngâm nga hát:
- Chúng ta không được luộc rau~ Chúng ta chỉ được luộc nhau~ Phóc!
Bạn nho xấu xố bay vào cái miệng xinh đẹp mà bị nhai tóp tép, mấy cô y tá đứng ngoài nhìn vào không khỏi mắt giật giật....
- nghe nói Tích Đại Tiểu Thư vốn kiêu ngạo mà sau vụ xe đâm này tôi cảm giác thần kinh cô ấy không bình thường?
Cô y tá nào đó mắt vẫn giật giật cái dáng mỹ miều của cô nàng nào đó mà nói, cô y tá bên cạnh gật đầu phụ họa
- Đúng vậy, cảm giác như kiểu não bị úng nước ấy!
- Các cô không đi làm việc đi còn đứng đó rảnh tán ngẫu đấy à?
Lăng Hạo Thiên đứng ngay đằng sau mỉm cười giọng nói dịu dàng nhưng vô cùng uy nghiêm làm 2 cô nàng đỏ mặt rồi bỏ đi, anh thư thái bước nào nhìn cái dáng của cô nàng nào đó mặt không đỏ sắc mặt cũng không đổi chỉ có 2 chữ trước mặt hiện lên.... Thần-Kinh!
Cô nhìn thấy anh vào liền vẫy tay:
-a~ mỹ nam lại đây bồi ta ăn nho
- Cô rảnh rỗi ăn nho thay vào đó nghỉ ngơi sớm khỏe rồi đi đi?
Cô phi! Giữ ta lại rồi giờ như kiểu ta bám mi, ta phi! Nhưng ánh mắt của cô vẫn thập phần lẳng lơ nhìn Lăng Hạo Thiên, anh chán ghét nhìn cô liền biết mình phạm sai lầm tại sao vì một chút hứng thú mà anh lại giữ cô nàng thần kinh này chứ?
-Tôi nghĩ cô có thể xuất viện.
- Thôi mà đừng lạnh lùng với người ta như vậy mà Hạo Thiên?
Cô lòng sướng như điên nhưng vẫn tỏ ra lẳng lơ... Sắp thoát rồi sắp thoát rồi!
- Cô lên đi đi.
Anh liền vô tình bước đi không ngoái lại, nếu anh quay lại chắc sẽ dùng cái gì đó để đập vỡ bản mặt của mỗ nữ nào đang sung sướng phát điên (Mỗ Nữ nào đó: Này! Mụ tác giả câm cho ta!)
Cô liền vui sướng nhảy cẫng lên soạn đồ tiện với tay di động gọi cho người mẹ đã bỏ rơi cô ngày hôm qua:
- Mẹ, con được xuất viện rồi! Cho quản gia tới đón con nhé.
Mỗ nữ nào đó liền nhìn bộ quần áo bệnh nhân rồi nhìn xung quanh. Có vẻ không có ai nhỉ? Cô liền cởi khúc áo ra lộ bờ vai trắng ngần như tuyết mái tóc che phủ lấy bờ vai đấy nhìn vô cùng bí ẩn thần bí.... Bỗng có lực nào đó chạm vào hai bên bồng đào của cô mà nhẹ nhàng nắn nhẹ, cô xa xầm mặt mày cầm con dao đang cắm trên quả táo nhanh chóng vặn tay người kia và xoay người...
- Tích San San, cô định giết tôi?
Nụ cười yêu nghiệt này chính là của mĩ nam khỏa thân hôm qua! Minh Dạ Nguyệt! Bàn tay cô cầm con dao bị anh túm lấy cổ tay một cách đau đớn, anh lãnh huyết nhìn thân hình cô rồi nhìn cách cô cầm dao, đây chính là cách cầm dao của một sát thủ chuyên nghiệp! Anh nhìn tất cả liền mỉm cười...
Không thể nào, sát thủ chính là tay chai sần, cổ tay luôn có vết xước khi cầm vũ khí, còn tay cô thì không hề, anh dùng tay kia rút nhẹ con dao ra rồi thả tay cô ra, nàn da trắng hồng bị anh nắm đến đỏ cả một vùng nhưng anh chính là không quan tâm, cô chẳng đáng là gì để anh quan tâm, anh chỉ muốn đến đùa giỡn cô.
Cô nhìn anh rồi trở lại định mặc áo vào nhưng áo đã bị vứt ra xa cô liền lấy tay che phần trên đi (còn bra) nói:
- Minh Dạ Nguyệt, không ai nói anh cách lịch sự gõ cửa à?
Anh hứng thú nhìn cô nổi cáu rồi nói:
- Cô trước cũng tới làm loạn chỗ làm của tôi, nhảy lên bàn tôi thoát y đó có gọi là lịch sự?
Mặt cô đầy vạch hắc tuyến.... Cô nhớ trong
- Ai da, bản cô nương biết bản cô nương đẹp mà!
Khóe mắt ai đó liền giật giật nhìn cô trên mặt đầy hắc tuyến nhìn cô vẻ mặt thương sót...
- Thần kinh...
Câu nói thì chẳng thương xót tí nào a~
rengreng...~
Di động của anh rung lên anh nghe liền nhíu mày quát to:
-Cái gì? Ngươi để cho Linh Nhi của ta có mệnh hệ gì thì ngươi đến đời tàn!
Rồi anh quay đi không hề quay lại nhìn cô một lần nào nữa, cô liền nhớ ra, nữ chủ thần thánh của chúng ta đang bị hãm hại bởi nữ phụ khác a~, rồi cô nhìn thấy mình vẫn nguyên cái bộ dạng này liền cười...
- Hơ Hơ ta chính là con gà khỏa thân ha...?
- Phụt....! - Tiếng ai đó cố nín tiếng cười
- Ai???
Cô có thính giác cực kì nhạy bén liền quay ra không thấy ai nghĩ mình nhầm liền tiếp tục thay đồ, chỉ có mĩ nam nào đó đang cố nín cười... nín... nín đến trọng thương rồi!
- Tích San San, cô thú vị lắm!
Mĩ Nam liền bỏ đi, cô đã thay đồ xong liền bước ra khỏi cửa ra khỏi bệnh viện chiếc xe limo đã đợi sẵn,a~ đây chính là cảm giác giàu sang của nữ phụ a!
Cô đi rồi, Lăng Hạo Thiên đứng ở trên nhìn xuống bóng cô lên xe liền có cuộc gọi gọi đến:
- Alo? Hả? Các ngươi là lũ vô dụng! Một cô gái nhỏ cũng để bị mất dấu giờ bị bắt cóc? Tìm không ra ta sẽ ném các ngươi cho cá ăn!
Hãy kia di động liền rùng mình... Chủ tử của hắn chính là nói là làm a! Lăng Hạo Thiên cởi áo blouse ra vứt bừa lên bàn làm việc rồi dùng tốc độ chân dài mĩ nam chạy xuống với suy tư lo âu muốn gào thét lên hiếm có trên khuôn mặt anh.
“ Đang Linh! Em không được làm sao!”
.
.
.
.
.
.
.
Cô nhìn bầu trời có vẻ khá âm u... cô hơi co người lại trong xe... Cô sợ trời mưa... làm cho cô cảm giác cô trở lại cái ngày hôm đó một lần nữa, cô bất ngờ nói nhè nhẹ khác với khuôn mặt ngờ nghệch ngu ngốc lẳng lơ cô hay thể hiện bằng đôi mắt buồn xinh đẹp:
- Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng.... Chờ đón ánh bình minh, như một mảnh đất khô hạn chờ mong mưa....
Câu nói này chính là của người cô yêu nhất... Dạ Minh.....
.
.
.
.
.
.
Dạ Minh đang ôm mĩ nữ trong tay mỉm cười sảng khoái xoa xoa hông cô mĩ nữ bên phải, tay sờ xuống cúp 3 của cô mĩ nữ bên trái, tâm trạng vô cùng vô cùng sảng khoái!
- Thôi gái gú mà đi làm nhiệm vụ đi Dạ Minh!
Cô gái có thân hình nóng bỏng vô cùng lạnh lùng nhìn Dạ Minh nói rồi ném súng về phía anh, anh nhìn khẩu súng nằm trên bàn, đẩy mĩ nữ ra nhìn:
-Địa điểm nào?
-Địa điểm cũ, nơi ngươi giết người yêu ngươi.
Cô gái nở nụ cười thâm độc, anh lãnh huyết hừ nhẹ:
- Ta không giết cô ta, ngươi là người giết cô ta.
- Ngươi dụ cô ta ra đấy, định giết đơn giản ta giúp ngươi một tay thôi.
Anh không tiếp tục nói thêm cầm khẩu súng nhét vào hông bên hông chính là chiếc vòng được quấn cạnh đó có hình một cô gái vô cùng xinh đẹp, cười rạng rỡ cùng hắn, hắn lôi ra vuốt ve...
Nhi Nhi, ta chính là giết em nàng để báo thù cho nàng, nàng có vui không?
Tác giả :
San San Ngu Muội