Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Chương 22: Hận thù mù quáng
San San thở dài một cái, nhìn ba mỗ nam vẫn đứng đó liên tục lải nhải liền lập tức đuổi về, dù cho Dạ Minh và Dụ Nguyên kiên quyết ở lại cô càng kiên quyết đuổi về hơn nữa, cô không muốn một tối ngủ cũng không ngon đâu a~!
Lăng Hạo Thiên cũng định ra ngoài cô gọi lại:
- Lăng Hạo Thiên, anh dừng lại tôi có chuyện muốn nói.
Lăng Hạo Thiên đứng lại xoay người đẩy gọng kính lên mỉm cười như cũ, nụ cười giả tạo ôn nhu của anh, cô lúc này đã đuổi được hai mỗ nam nhiều chuyện liền đổi sắc mặt hỏi:
- Tại sao hôm đó anh lại chần chừ không cứu tôi? Tôi đã làm gì sai với anh? Tôi cũng chưa hề đụng đến Minh Đang Linh của anh nữa!
Anh im lặng một lúc rồi bật cười kéo ghế xuống nhìn sâu vào ánh mắt cô, cô cũng nhìn lại anh... tất nhiên cô nhận ra trong ánh mắt của anh là hận thù... đau khổ... bi thương... Nhưng... Cô chưa hề đụng chạm gì hắn cả...?!
- Cô là con gái của TÍch Mạc Lâm, ông ta từng là người mẹ tôi yêu rất nhiều, mẹ tôi có cuộc hôn nhân không hạnh phúc với bố của tôi. Bố tôi luôn hết lòng yêu thương bà, nhưng rồi sao? Bà nằm đó với bố của cô, tôi là người tận mắt chứng kiến bà ấy nằm đó, bố tôi cũng trực tiếp nhìn vào... Rồi sao? Bố tôi đã nói sẽ tha thứ nhưng rồi bà ấy bỏ đi bỏ lại cả tôi theo bố của cô, như thế đã đành... Tôi vẫn còn có mẹ... Nhưng bố cô lạnh lùng vô tình bỏ bà ấy làm bà ấy nghĩ bậy rồi treo cổ tự tử chết... vì vậy...
- Vì vậy anh nghĩ giết tôi, Tích San San, con gái của ông ta để trả thù cho mẹ của anh? Có phải không Lăng Hạo Thiên?
San San ánh mắt lạnh tanh trong lòng lạnh lẽo vô cùng... Hình thành tính cách méo mó cũng do bố mẹ mà ra, giả tạo ôn nhu cũng do bố mẹ mà ra... Anh là nam chính nhưng cuộc đời cũng quá khổ cực đi... Nhưng cô đã đọc hết nguyên tác của truyện... Bố của Tích San San bị bà ấy bỏ thuốc vào, không kiềm chế được mà phát sinh ra mối quan hệ, bà ấy tính một bước định sinh con để giữ chân ông nhưng bà ấy không thể sinh con, bố của Tích san San vân một lòng một dạ vì mẹ của cô, bà ta tuyệt vọng lên đã tự tử.
Lăng Hạo Thiên mỉm cười nhẹ nhìn cô:
- Đúng. Cô đáng ra chết đi vẫn hơn!
San San thở dài nhìn khuôn mặt giả tạo anh tạo ra, tay cô với nhẹ lấy má của anh nhìn thẳng vào mắt anh....
- Nhìn tôi...
Anh như bị thôi miên vào đôi mắt của cô... Trong veo không bụi trần... Vô cùng đẹp đẽ... Đôi mắt đó một kẻ lúc nào cũng có thể phát tiết dục vọng như cô sao có thể có chứ? Lăng Hạo Thiên có chút nghi ngờ.
San San nhìn vào đôi mắt của anh... Đôi mắt sâu không thấy đáy... Bi thương có... Phẫn nộ có... hận thù có... Cô nhẹ nhàng nói
- tất cả những thứ trả thù này mãi mãi sẽ không có hồi kết nếu anh tiếp tục, anh sẽ bị xoay quanh trong đó, vốn mình anh nghĩ anh đang trả thù nhưng thực chất chỉ mình anh quan tâm đến việc đó... Anh cho rằng giết tôi sẽ trả thù được ông ấy?
Lăng Hạo Thiên nhíu mày, định hất tay cô ra liền bị cô định thần mặt lại, cô kiên quyết nói:
- Tôi nói cho anh nghe, trả thù có cái giá của trả thù, khi mọi chuyện chưa rõ ràng đừng mù quáng, nó chỉ làm anh.... Á!
- Đủ rồi cô câm miệng cho tôi!
Lăng Hạo Thiên hất tay cô ra, cô liền mất trọng lực mà đổ người xuống về phía vai bị thương, cô ôm chặt lấy vai nhăn nhó mặt vì đau, anh thấy anh đã thất lễ liền vội vã lại gần định xem cho cô vết thương, cô đẩy tay anh ra đáp:
- Đừng đụng vào tôi, anh suy nghĩ cho kĩ đi Lăng Hạo Thiên!
Lăng Hạo Thiên nhìn cô vẫn ôm vai mặt quay về phía khác không nhìn anh... Chắc do anh đẩy quá mạnh lên cô có vẻ giận rồi... Anh im lặng đi ra ngoài nói một câu khẽ khàng như gió.... Nghe kĩ mới có thể nghe được:
- Ngủ ngon...
Mọi người nghĩ cô ấy đang giận? A~ Vỡ mộng rồi cô ấy mặt cắt không còn giọt máu, nhìn anh đi ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm... Vừa rồi cô có chút tức giận vì anh trả thù lên người cô, cô còn tưởng hắn sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ nữa chứ.... Cô hít thở cái rồi rùng mình trùm chăn:
- Lần sau không manh động nữa, hại tim quá à!
Tất nhiên lời chúc ngủ ngon của mỗ nam nào đó hoàn toàn không lọt vào tai mỗ nữ thần kinh thô a~
.
.
Màn đêm buông xuống, Lăng Hạo Thiên vẫn đứng trong phòng làm việc nhìn ra ngoài bầu trời... Anh nghĩ đến câu nói của Tích San San tâm trạng liền trùng xuống... Nói đau khổ thì không phải... đơn giản vì anh muốn trả thù... Suy nghĩ của một đứa trẻ con chính là trả thù mà không cần biết đúng sai.... Anh đã suy nghĩ như vậy suốt bao năm trời... Giờ cô nói như trực tiếp đánh vào tinh thần anh cho anh tỉnh ngộ ra vậy...
Anh hiểu rõ điều này nhưng anh vô cùng mù quáng.... Anh đút tay vào túi liền nhìn thấy con dao mổ anh luôn giữ bên cạnh mới có thể an tâm.... Nhìn ra ngoài.... Bỗng một ý nghĩ của anh lóe sáng....
Anh bước ra khỏi căn phòng đi về phía phòng của San San... Lặng lẽ trên tay là con dao mổ... Tất cả đều lạnh lẽo trong cái mùa hè nóng nực này....
Lăng Hạo Thiên cũng định ra ngoài cô gọi lại:
- Lăng Hạo Thiên, anh dừng lại tôi có chuyện muốn nói.
Lăng Hạo Thiên đứng lại xoay người đẩy gọng kính lên mỉm cười như cũ, nụ cười giả tạo ôn nhu của anh, cô lúc này đã đuổi được hai mỗ nam nhiều chuyện liền đổi sắc mặt hỏi:
- Tại sao hôm đó anh lại chần chừ không cứu tôi? Tôi đã làm gì sai với anh? Tôi cũng chưa hề đụng đến Minh Đang Linh của anh nữa!
Anh im lặng một lúc rồi bật cười kéo ghế xuống nhìn sâu vào ánh mắt cô, cô cũng nhìn lại anh... tất nhiên cô nhận ra trong ánh mắt của anh là hận thù... đau khổ... bi thương... Nhưng... Cô chưa hề đụng chạm gì hắn cả...?!
- Cô là con gái của TÍch Mạc Lâm, ông ta từng là người mẹ tôi yêu rất nhiều, mẹ tôi có cuộc hôn nhân không hạnh phúc với bố của tôi. Bố tôi luôn hết lòng yêu thương bà, nhưng rồi sao? Bà nằm đó với bố của cô, tôi là người tận mắt chứng kiến bà ấy nằm đó, bố tôi cũng trực tiếp nhìn vào... Rồi sao? Bố tôi đã nói sẽ tha thứ nhưng rồi bà ấy bỏ đi bỏ lại cả tôi theo bố của cô, như thế đã đành... Tôi vẫn còn có mẹ... Nhưng bố cô lạnh lùng vô tình bỏ bà ấy làm bà ấy nghĩ bậy rồi treo cổ tự tử chết... vì vậy...
- Vì vậy anh nghĩ giết tôi, Tích San San, con gái của ông ta để trả thù cho mẹ của anh? Có phải không Lăng Hạo Thiên?
San San ánh mắt lạnh tanh trong lòng lạnh lẽo vô cùng... Hình thành tính cách méo mó cũng do bố mẹ mà ra, giả tạo ôn nhu cũng do bố mẹ mà ra... Anh là nam chính nhưng cuộc đời cũng quá khổ cực đi... Nhưng cô đã đọc hết nguyên tác của truyện... Bố của Tích San San bị bà ấy bỏ thuốc vào, không kiềm chế được mà phát sinh ra mối quan hệ, bà ấy tính một bước định sinh con để giữ chân ông nhưng bà ấy không thể sinh con, bố của Tích san San vân một lòng một dạ vì mẹ của cô, bà ta tuyệt vọng lên đã tự tử.
Lăng Hạo Thiên mỉm cười nhẹ nhìn cô:
- Đúng. Cô đáng ra chết đi vẫn hơn!
San San thở dài nhìn khuôn mặt giả tạo anh tạo ra, tay cô với nhẹ lấy má của anh nhìn thẳng vào mắt anh....
- Nhìn tôi...
Anh như bị thôi miên vào đôi mắt của cô... Trong veo không bụi trần... Vô cùng đẹp đẽ... Đôi mắt đó một kẻ lúc nào cũng có thể phát tiết dục vọng như cô sao có thể có chứ? Lăng Hạo Thiên có chút nghi ngờ.
San San nhìn vào đôi mắt của anh... Đôi mắt sâu không thấy đáy... Bi thương có... Phẫn nộ có... hận thù có... Cô nhẹ nhàng nói
- tất cả những thứ trả thù này mãi mãi sẽ không có hồi kết nếu anh tiếp tục, anh sẽ bị xoay quanh trong đó, vốn mình anh nghĩ anh đang trả thù nhưng thực chất chỉ mình anh quan tâm đến việc đó... Anh cho rằng giết tôi sẽ trả thù được ông ấy?
Lăng Hạo Thiên nhíu mày, định hất tay cô ra liền bị cô định thần mặt lại, cô kiên quyết nói:
- Tôi nói cho anh nghe, trả thù có cái giá của trả thù, khi mọi chuyện chưa rõ ràng đừng mù quáng, nó chỉ làm anh.... Á!
- Đủ rồi cô câm miệng cho tôi!
Lăng Hạo Thiên hất tay cô ra, cô liền mất trọng lực mà đổ người xuống về phía vai bị thương, cô ôm chặt lấy vai nhăn nhó mặt vì đau, anh thấy anh đã thất lễ liền vội vã lại gần định xem cho cô vết thương, cô đẩy tay anh ra đáp:
- Đừng đụng vào tôi, anh suy nghĩ cho kĩ đi Lăng Hạo Thiên!
Lăng Hạo Thiên nhìn cô vẫn ôm vai mặt quay về phía khác không nhìn anh... Chắc do anh đẩy quá mạnh lên cô có vẻ giận rồi... Anh im lặng đi ra ngoài nói một câu khẽ khàng như gió.... Nghe kĩ mới có thể nghe được:
- Ngủ ngon...
Mọi người nghĩ cô ấy đang giận? A~ Vỡ mộng rồi cô ấy mặt cắt không còn giọt máu, nhìn anh đi ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm... Vừa rồi cô có chút tức giận vì anh trả thù lên người cô, cô còn tưởng hắn sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ nữa chứ.... Cô hít thở cái rồi rùng mình trùm chăn:
- Lần sau không manh động nữa, hại tim quá à!
Tất nhiên lời chúc ngủ ngon của mỗ nam nào đó hoàn toàn không lọt vào tai mỗ nữ thần kinh thô a~
.
.
Màn đêm buông xuống, Lăng Hạo Thiên vẫn đứng trong phòng làm việc nhìn ra ngoài bầu trời... Anh nghĩ đến câu nói của Tích San San tâm trạng liền trùng xuống... Nói đau khổ thì không phải... đơn giản vì anh muốn trả thù... Suy nghĩ của một đứa trẻ con chính là trả thù mà không cần biết đúng sai.... Anh đã suy nghĩ như vậy suốt bao năm trời... Giờ cô nói như trực tiếp đánh vào tinh thần anh cho anh tỉnh ngộ ra vậy...
Anh hiểu rõ điều này nhưng anh vô cùng mù quáng.... Anh đút tay vào túi liền nhìn thấy con dao mổ anh luôn giữ bên cạnh mới có thể an tâm.... Nhìn ra ngoài.... Bỗng một ý nghĩ của anh lóe sáng....
Anh bước ra khỏi căn phòng đi về phía phòng của San San... Lặng lẽ trên tay là con dao mổ... Tất cả đều lạnh lẽo trong cái mùa hè nóng nực này....
Tác giả :
San San Ngu Muội