Nữ Phụ Là Vô Tội
Chương 59: Nấu chảy người nấu chảy kiếm
Vết máu đỏ thẫm trên nên tuyết trắng kia nhìn thật chói mắt, trong đầu Lưu Huỳnh gần như trống không, chỉ có một âm thanh không ngừng tự nói với mình, nếu ngay cả nàng cũng không còn, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng! Nếu ngay cả nàng cũng chết đi, cái thế giới này đối với hắn còn có lưu luyến gì, cái hồn phách trong thân thể kia, hắn không thể chịu đựng được một lần nữa phải mất đi. Dấu vết trên mặt đất vừa mới bị tuyết rơi xuống trùm lấy, gần núi Cực Nhạc nhất chính là Kỳ Lân các, Lưu Huỳnh lập tức chạy đến Kỳ Lân các, thông báo với các phái trên võ lâm cùng nhau tìm kiếm, nhất định ngươi phải cố chịu đựng, nhất định phải chờ được ta!
Lúc này Tiết Tình bị Diêm Minh mang lên xe ngựa, ngồi trước đánh xe là gương mặt không có biểu cảm của cặp tỷ muội sinh đôi, Tiết Tình bị Diêm Minh ném vào trong buồng xe, đoạn đường này, sự sợ hãi trong lòng Tiết Tình giảm đi rất nhiều, thay vào đó là cảm giác của con heo chết không sợ nước sôi, nhưng nghĩ đến không có Linh Khu kiếm, kết cục sau này của Diêm Minh sẽ không còn chút kiêng kị nào, trong lòng Tiết Tình vô cùng khó chịu.
Tùy tiện để Tiết Tình vào trong xe, Diêm Minh cũng nhảy vào buồng xe, hắn cảm thấy hứng thú với vẻ mặt của Tiết Tình, hỏi: "Ngươi trừng ta như vậy có phải là muốn ta moi con ngươi của ngươi ra?"
"Dù gì cũng phải chết, có con ngươi hay không thì có liên quan gì." Tiết Tình vẫn nhìn chằm chằm hắn.
"Ta rất hiếu kỳ, là nguyên nhân khiến ngươi trở nên như thế, khác hoàn toàn so với trước kia." Khó có dịp thấy được có chuyện Diêm Minh không hiểu.
Chỉ có cái xác là giống nhưng căn bản vẫn không phải là cùng một người, dĩ nhiên sẽ không làm những chuyện giống nhau, Tiết Tình không định nói với Diêm Minh, sẽ khiến hắn cả đời không thể nghĩ ra được chuyện này, có thể khiến hắn vì không lấy được đáp án mà khó chịu, nàng cảm thấy tương đối vui vẻ. Tiết Tình không nói lời nào, khóe mắt ngầm nhếch lên cười nhạo làm cho Diêm Minh tức giận, Diêm Minh nắm lấy cổ Tiết Tình, móng tay đâm sâu vào da thịt Tiết Tình làm Tiết Tình cảm thấy đau đớn: "Ngươi không muốn hỏi xem ta dẫn ngươi đi đâu sao?"
"... ..........Muốn." Tiết Tình đàng hoàng trả lời.
Diêm Minh cầm Linh Khu kiếm trên tay thưởng thức: "Ngươi đi lấy Linh Khu kiếm, nhất định đã biết nó là khắc tinh của tà mị thần công, Minh Vực làm sao có thể cho phép một vật như vậy tồn tại, ngay sau khi giáo chủ và giáo chủ phu nhân qua đời, giáo chủ đời tiếp theo đã tính toán phải tiêu hủy Linh Khu kiếm, nhưng cho dù có dùng bất kỳ vũ khí nào cũng không thể hủy diệt thanh kiếm này, Trung Nguyên có một cái hố chuyên để nung chảy, bên trong quanh năm là lửa cháy: lửa cháy tạo ra một loại nhiệt độ mà người bình thường không dám đến gần, vị giáo chủ tiền nhiệm kia đã đem Linh Khu kiếm ném vào cái hố nung chảy đó, từ đó Linh Khu kiếm cũng biến mất trên giang hồ."
"Linh Khu kiếm bị ném vào cái hố nung chảy, làm sao lại ở trong tay bộ tộc Lệnh Hồ?" Tiết Tình không hiểu hỏi lại.
"Linh Khu kiếm đã biến mất gần trăm năm nay, không ai dám đi vào cái hố nung chảy nhặt nó, người bình thường đi vào cái hố đấy hẳn phải chết là điều không cần phải nghi ngờ, về phần nó làm thế nào mà xuất hiệt thêm lần nữa ta cũng không biết, điều này cũng không quan trọng, ngươi chỉ cần biết là chúng ta đang đến cái hố nung chảy đó là được." Diêm Minh cười tà mị nói.
"Chẳng lẽ.... ..... Ngươi định ném ta vào cái hố nung chảy đó?" Tiết Tình hỏi.
"Ta vẫn thích ngươi nhanh hiểu ý người khác như vậy." Diêm Minh tán thưởng sờ soạng Tiết Tình một phen: "Ta muốn để cho Linh Khu một lần nữa trở về cái hố nung chảy đó và không để cho nó được nhìn thấy ánh mặt trời nữa, ngươi đã yêu nó như vậy thì ta sẽ để cho ngươi và nó cùng nhau rơi vào đó."
Tiết Tình không ngờ đến cuối cùng mình lại chết cháy, nàng đã từng cho rằng nhất định mình sẽ bị Diêm Minh bóp chết, sau đó vứt thi thể từ trên xe ngựa xuống ven đường, chờ cho đệ tử của môn phái nào nhìn thấy sẽ hốt hoảng về nói với chưởng môn mình, sau đó cả giang hồ đều biết nàng đã chết, bọn họ sẽ sửa sang lại di thể của nàng, sau đó phát hiện thuốc giải giấu trong quần áo của nàng, Lưu Huỳnh trúng độc thì phải có thuốc giải mới được, nếu như giờ Diêm Minh ném nàng vào hố lửa, người khác sẽ không tìm được thi thể nàng, thuốc giải cũng sẽ bị nướng cháy, không có thuốc giải thì Lưu Huỳnh làm sao bây giờ!
Thấy trên mặt Tiết Tình xuất hiện sự hốt hoảng, Diêm Minh cho rằng nàng sợ, hắn thích nhất là thưởng thức sự sợ hãi của người khác, phản ứng của Tiết Tình làm cho tâm tình hắn trở nên vui vẻ hơn.
Ở Đoạn Kiếm sơn trang, đêm nay Hỉ nhi trực đêm, vẫn như cũ xách theo đèn lồng mẫu đơn của mình đi từng phòng dò xét, đến gian phòng của Tam thiếu gia Kiếm Vô Ý, Hỉ nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện Kiếm Vô Ý đang ngồi thẳng tắp trên giường mà không ngủ.
Hỉ nhi có chút giật mình, nhẹ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, tại sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Bổn thiếu gia không ngủ được." Kiếm Vô Ý trả lời.
Để cho mỗi vị thiếu gia có thể ngủ yên giấc vào ban đêm là nhiệm vụ của nha hoàn, Hỉ nhi đặt đèn lồng lên trên một cái bàn, còn mình thì ngồi vào bên mép giường nói với hắn: "Làm sao mà không ngủ được? Có muốn ta đi lấy một chút hương an thần đến đây không?"
Kiếm Vô Y lắc đầu một cái: "Bổn thiếu gia không ngủ được, bổn thiếu gia muốn mẫu thân."
Hỉ nhi biết phu nhân của trang chủ tiền nhiệm vì khó sinh Kiếm Vô Ý mà mất, cho nên từ khi ra đời Kiếm Vô Ý chưa từng nhìn thấy mặt mẫu thân, cho dù bình thường hắn có giả bộ là đại nhân hiểu chuyện đi chăng nữa thì trẻ nhỏ vẫn luôn muốn được mẹ yêu thương, Hỉ nhi rất hiểu tình cảm hiện tại của Kiếm Vô Ý: "Lão phu nhân ở dưới suối vàng biết được cũng nhất định sẽ rất nhớ ngươi, ngươi không nên để cho bà lo lắng, tốt hơn hết là nên đi nghỉ ngơi."
"Hỉ nhi, mẹ ngươi có đối tốt với ngươi không?" Kiếm Vô Ý hỏi.
"Ta không biết mẹ ta là ai, ta được một người khác nuôi lớn." Hỉ nhi mỉm cười nói.
"Cái đó, người kia có đối tốt với ngươi không?"
"Hắn dạy ta rất nhiều chuyện, ta rất tôn kính hắn." (Không phải chị này là gián điệp của Diêm Minh cài ở Đoạn Kiếm sơn trang đấy chứ???")
Dường như sợ Hỉ nhi sẽ đau buồn, Hỉ nhi đưa tay sờ sờ đầu Hỉ nhi, giống như là đang an ủi nàng.
Hỉ nhi cười nói: "Không nói điều này nữa, ta làm ảo thuật cho ngươi xem, xem xong rồi đi ngủ có được hay không?"
"Để xem ngươi trình diễn ảo thuật như thế nào." Kiếm Vô Ý vừa nói vừa ngoan ngoãn chui vào chăn.
Hỉ nhi đặt ngọn đèn dầu trước người, để bóng tay chiếu lên tường: "Ngươi xem đây là chim ưng, lão gia ta có rất nhiều chim ưng, còn đây là thỏ, đây là gà, còn có cả chó và mèo."
Biểu diễn xong, Hỉ nhi giúp Kiếm Vô Ý đắp kín chăn nói: "Ngủ đi, ta còn phải đi xem Nhị thiếu gia xem hắn có trốn đi đâu hay không."
Hỉ nhi vừa đi đến cửa, đột nhiên Kiếm Vô Ý nói: "Hỉ nhi ngươi thật tốt, nếu như ngươi làm đại tẩu của ta thì thật tốt."
"Tiếu thiếu gia đừng nói như vậy chứ, thân phận ta như vậy làm sao xứng với Đại thiếu gia chứ." Hỉ nhi vừa nói vừa lui ra ngoài, đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa, trong lòng có mấy phần cô đơn, "Hỉ nhi ngươi thật tốt", thật ra thì.... ..... Nàng không có tốt như vậy.
Quả nhiên Nhị thiếu gia Kiếm Vô Tâm lại lén trốn đi chơi, nghe nói Nhị thiếu gia một lòng ngưỡng mộ nữ hiệp Tiết Tình phái Linh Vũ, thật sự hy vọng hắn có thể nhanh chóng lấy vợ, để cho Nhị phu nhân có thể trông nom con ngựa hoang này. Đại thiếu gia Kiếm Vô Danh cũng không ở trong phòng, Hỉ nhi xách theo đèn lồng mẫu đơn đến phòng lò luyện chuyên dụng của Kiếm Vô Danh, quả nhiên lại nhìn thấy ánh đèn. Có lẽ lại đang rèn kiếm, làm hậu nhân của danh môn cũng không dễ dàng gì a, ban ngày tuyết vừa rơi nên ban đêm lại càng lạnh hơn, Hỉ nhi đi pha một bình trà nóng bưng đến, đứng ở ngoài cửa, nhớ đến lời của Kiếm Vô Ý tốt hơn hết vẫn không nên trực tiếp đưa cho hắn, đặt trà nóng ở cửa, gõ cửa một cái, sau đó vội vàng chạy mất.
Kiếm Vô Danh mở cửa, nhìn thấy trên mặt đất đặt một bình trà, nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng người nào, hắn cầm bình trà lên, nghĩ thầm, chắc là Hỉ nhi, nha hoàn khác khi đi tuần tra ban đêm mà không nhìn thấy hắn ở trong phòng cũng biết hắn vẫn đang làm việc, nhưng sẽ không quấy rầy, chỉ có nàng là đến phòng lò luyện, Hỉ nhi có lúc thông minh, có lúc lại thật ngốc nghếch.
Lại nói về cái hồ nung chảy, là một ngọn núi nhỏ, đỉnh núi lõm xuống tạo thành một cái hố sâu, đứng ở bên cạnh miệng hố là có thể cảm nhận được nhiệt khí bốc lên như thế nào. Diêm Minh đưa Tiết Tình đến bên cạnh cái hố nung chảy, đưa đầu nàng nhìn vào bên trong hố.
"Sau một khoảng thời gian, ngươi sẽ bị nấu chảy thành nước, thế nào có mong đợi không?" Diêm Minh tà mị nói.
"Mong đợi cái đầu ngươi ý, nếu không phải ta không biết dùng cái thanh kiếm rách kia thì ngươi còn có thể phách lối sao." Tiết Tình liếc Diêm Minh một cái, nàng không trực tiếp mắng không biết người cổ đại nghe có hiểu hay không, nàng thề là nàng muốn chém Diêm Minh hai mươi bốn kiếm, kết quả lại bị thua trong tay hắn, Linh Khu kiếm còn chưa được dùng một khắc nào a! Khổ cực lấy được ngươi như thế mà một chút cũng không sử dụng được!
"Ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, may nhờ có ngươi giúp ta điều chỉnh lại khí tức mới tránh được một kiếp, còn khiến cho tà mị thần công đột phá thêm một tầng, công lao lớn như thế, ta nên thưởng cho ngươi cái gì bây giờ?" Diêm Minh nói bên tai Tiết Tình.
"Ta nói ta không muốn chết, ngươi sẽ đáp ứng sao?" Tiết Tình hừ lạnh nói.
"Dĩ nhiên không thể." Diêm Minh cười nói: "Tuy nhiên, trước khi ngươi chết ta có thể nói cho ngươi nghe một bí mật của Minh Vực, nữ nhân kia không chỉ đúc Linh Khu kiếm, mà còn viết ra một quyển Linh Khu kiếm phổ, ngươi cho rằng là tìm được một thanh kiếm mà có thể phản bội ta sao? Đây chính là kết quả của sự phản bội." Diêm Minh vừa nói vừa đẩy Tiết Tình xuống, Tiết Tình lăn xuống dọc theo vách hố.
Tiết Tình rơi vào tay Diêm Minh, cả Trung Nguyên kinh hãi, các môn phái đều phái đệ tử của mình đi thăm dò tin tức của nàng, một đệ tử ở một trạm dịch hỏi thăm được phương hướng của xe ngựa chở Tiết Tình. Lưu Huỳnh nghe được tin lập tức đi về hướng đó, dọc đường suy nghĩ đến nơi mà họ có thể đến, ở Trung Nguyên Diêm Minh sẽ gặp khó khăn khi hành động, nên sẽ không đến những nơi nhiều người, nơi mà thưa thớt người có thể mang Tiết Tình đến chính là.... ...... cái hố nung chảy!
Liệu Lưu Huỳnh có kịp đến cứu Tiết Tình hay không? Sau chuyện này tình cảm của hai người sẽ có bước tiến triển gì mới hay không? Mọi người cùng đón đọc những chương tiếp theo nhé!
Lúc này Tiết Tình bị Diêm Minh mang lên xe ngựa, ngồi trước đánh xe là gương mặt không có biểu cảm của cặp tỷ muội sinh đôi, Tiết Tình bị Diêm Minh ném vào trong buồng xe, đoạn đường này, sự sợ hãi trong lòng Tiết Tình giảm đi rất nhiều, thay vào đó là cảm giác của con heo chết không sợ nước sôi, nhưng nghĩ đến không có Linh Khu kiếm, kết cục sau này của Diêm Minh sẽ không còn chút kiêng kị nào, trong lòng Tiết Tình vô cùng khó chịu.
Tùy tiện để Tiết Tình vào trong xe, Diêm Minh cũng nhảy vào buồng xe, hắn cảm thấy hứng thú với vẻ mặt của Tiết Tình, hỏi: "Ngươi trừng ta như vậy có phải là muốn ta moi con ngươi của ngươi ra?"
"Dù gì cũng phải chết, có con ngươi hay không thì có liên quan gì." Tiết Tình vẫn nhìn chằm chằm hắn.
"Ta rất hiếu kỳ, là nguyên nhân khiến ngươi trở nên như thế, khác hoàn toàn so với trước kia." Khó có dịp thấy được có chuyện Diêm Minh không hiểu.
Chỉ có cái xác là giống nhưng căn bản vẫn không phải là cùng một người, dĩ nhiên sẽ không làm những chuyện giống nhau, Tiết Tình không định nói với Diêm Minh, sẽ khiến hắn cả đời không thể nghĩ ra được chuyện này, có thể khiến hắn vì không lấy được đáp án mà khó chịu, nàng cảm thấy tương đối vui vẻ. Tiết Tình không nói lời nào, khóe mắt ngầm nhếch lên cười nhạo làm cho Diêm Minh tức giận, Diêm Minh nắm lấy cổ Tiết Tình, móng tay đâm sâu vào da thịt Tiết Tình làm Tiết Tình cảm thấy đau đớn: "Ngươi không muốn hỏi xem ta dẫn ngươi đi đâu sao?"
"... ..........Muốn." Tiết Tình đàng hoàng trả lời.
Diêm Minh cầm Linh Khu kiếm trên tay thưởng thức: "Ngươi đi lấy Linh Khu kiếm, nhất định đã biết nó là khắc tinh của tà mị thần công, Minh Vực làm sao có thể cho phép một vật như vậy tồn tại, ngay sau khi giáo chủ và giáo chủ phu nhân qua đời, giáo chủ đời tiếp theo đã tính toán phải tiêu hủy Linh Khu kiếm, nhưng cho dù có dùng bất kỳ vũ khí nào cũng không thể hủy diệt thanh kiếm này, Trung Nguyên có một cái hố chuyên để nung chảy, bên trong quanh năm là lửa cháy: lửa cháy tạo ra một loại nhiệt độ mà người bình thường không dám đến gần, vị giáo chủ tiền nhiệm kia đã đem Linh Khu kiếm ném vào cái hố nung chảy đó, từ đó Linh Khu kiếm cũng biến mất trên giang hồ."
"Linh Khu kiếm bị ném vào cái hố nung chảy, làm sao lại ở trong tay bộ tộc Lệnh Hồ?" Tiết Tình không hiểu hỏi lại.
"Linh Khu kiếm đã biến mất gần trăm năm nay, không ai dám đi vào cái hố nung chảy nhặt nó, người bình thường đi vào cái hố đấy hẳn phải chết là điều không cần phải nghi ngờ, về phần nó làm thế nào mà xuất hiệt thêm lần nữa ta cũng không biết, điều này cũng không quan trọng, ngươi chỉ cần biết là chúng ta đang đến cái hố nung chảy đó là được." Diêm Minh cười tà mị nói.
"Chẳng lẽ.... ..... Ngươi định ném ta vào cái hố nung chảy đó?" Tiết Tình hỏi.
"Ta vẫn thích ngươi nhanh hiểu ý người khác như vậy." Diêm Minh tán thưởng sờ soạng Tiết Tình một phen: "Ta muốn để cho Linh Khu một lần nữa trở về cái hố nung chảy đó và không để cho nó được nhìn thấy ánh mặt trời nữa, ngươi đã yêu nó như vậy thì ta sẽ để cho ngươi và nó cùng nhau rơi vào đó."
Tiết Tình không ngờ đến cuối cùng mình lại chết cháy, nàng đã từng cho rằng nhất định mình sẽ bị Diêm Minh bóp chết, sau đó vứt thi thể từ trên xe ngựa xuống ven đường, chờ cho đệ tử của môn phái nào nhìn thấy sẽ hốt hoảng về nói với chưởng môn mình, sau đó cả giang hồ đều biết nàng đã chết, bọn họ sẽ sửa sang lại di thể của nàng, sau đó phát hiện thuốc giải giấu trong quần áo của nàng, Lưu Huỳnh trúng độc thì phải có thuốc giải mới được, nếu như giờ Diêm Minh ném nàng vào hố lửa, người khác sẽ không tìm được thi thể nàng, thuốc giải cũng sẽ bị nướng cháy, không có thuốc giải thì Lưu Huỳnh làm sao bây giờ!
Thấy trên mặt Tiết Tình xuất hiện sự hốt hoảng, Diêm Minh cho rằng nàng sợ, hắn thích nhất là thưởng thức sự sợ hãi của người khác, phản ứng của Tiết Tình làm cho tâm tình hắn trở nên vui vẻ hơn.
Ở Đoạn Kiếm sơn trang, đêm nay Hỉ nhi trực đêm, vẫn như cũ xách theo đèn lồng mẫu đơn của mình đi từng phòng dò xét, đến gian phòng của Tam thiếu gia Kiếm Vô Ý, Hỉ nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện Kiếm Vô Ý đang ngồi thẳng tắp trên giường mà không ngủ.
Hỉ nhi có chút giật mình, nhẹ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, tại sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Bổn thiếu gia không ngủ được." Kiếm Vô Ý trả lời.
Để cho mỗi vị thiếu gia có thể ngủ yên giấc vào ban đêm là nhiệm vụ của nha hoàn, Hỉ nhi đặt đèn lồng lên trên một cái bàn, còn mình thì ngồi vào bên mép giường nói với hắn: "Làm sao mà không ngủ được? Có muốn ta đi lấy một chút hương an thần đến đây không?"
Kiếm Vô Y lắc đầu một cái: "Bổn thiếu gia không ngủ được, bổn thiếu gia muốn mẫu thân."
Hỉ nhi biết phu nhân của trang chủ tiền nhiệm vì khó sinh Kiếm Vô Ý mà mất, cho nên từ khi ra đời Kiếm Vô Ý chưa từng nhìn thấy mặt mẫu thân, cho dù bình thường hắn có giả bộ là đại nhân hiểu chuyện đi chăng nữa thì trẻ nhỏ vẫn luôn muốn được mẹ yêu thương, Hỉ nhi rất hiểu tình cảm hiện tại của Kiếm Vô Ý: "Lão phu nhân ở dưới suối vàng biết được cũng nhất định sẽ rất nhớ ngươi, ngươi không nên để cho bà lo lắng, tốt hơn hết là nên đi nghỉ ngơi."
"Hỉ nhi, mẹ ngươi có đối tốt với ngươi không?" Kiếm Vô Ý hỏi.
"Ta không biết mẹ ta là ai, ta được một người khác nuôi lớn." Hỉ nhi mỉm cười nói.
"Cái đó, người kia có đối tốt với ngươi không?"
"Hắn dạy ta rất nhiều chuyện, ta rất tôn kính hắn." (Không phải chị này là gián điệp của Diêm Minh cài ở Đoạn Kiếm sơn trang đấy chứ???")
Dường như sợ Hỉ nhi sẽ đau buồn, Hỉ nhi đưa tay sờ sờ đầu Hỉ nhi, giống như là đang an ủi nàng.
Hỉ nhi cười nói: "Không nói điều này nữa, ta làm ảo thuật cho ngươi xem, xem xong rồi đi ngủ có được hay không?"
"Để xem ngươi trình diễn ảo thuật như thế nào." Kiếm Vô Ý vừa nói vừa ngoan ngoãn chui vào chăn.
Hỉ nhi đặt ngọn đèn dầu trước người, để bóng tay chiếu lên tường: "Ngươi xem đây là chim ưng, lão gia ta có rất nhiều chim ưng, còn đây là thỏ, đây là gà, còn có cả chó và mèo."
Biểu diễn xong, Hỉ nhi giúp Kiếm Vô Ý đắp kín chăn nói: "Ngủ đi, ta còn phải đi xem Nhị thiếu gia xem hắn có trốn đi đâu hay không."
Hỉ nhi vừa đi đến cửa, đột nhiên Kiếm Vô Ý nói: "Hỉ nhi ngươi thật tốt, nếu như ngươi làm đại tẩu của ta thì thật tốt."
"Tiếu thiếu gia đừng nói như vậy chứ, thân phận ta như vậy làm sao xứng với Đại thiếu gia chứ." Hỉ nhi vừa nói vừa lui ra ngoài, đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa, trong lòng có mấy phần cô đơn, "Hỉ nhi ngươi thật tốt", thật ra thì.... ..... Nàng không có tốt như vậy.
Quả nhiên Nhị thiếu gia Kiếm Vô Tâm lại lén trốn đi chơi, nghe nói Nhị thiếu gia một lòng ngưỡng mộ nữ hiệp Tiết Tình phái Linh Vũ, thật sự hy vọng hắn có thể nhanh chóng lấy vợ, để cho Nhị phu nhân có thể trông nom con ngựa hoang này. Đại thiếu gia Kiếm Vô Danh cũng không ở trong phòng, Hỉ nhi xách theo đèn lồng mẫu đơn đến phòng lò luyện chuyên dụng của Kiếm Vô Danh, quả nhiên lại nhìn thấy ánh đèn. Có lẽ lại đang rèn kiếm, làm hậu nhân của danh môn cũng không dễ dàng gì a, ban ngày tuyết vừa rơi nên ban đêm lại càng lạnh hơn, Hỉ nhi đi pha một bình trà nóng bưng đến, đứng ở ngoài cửa, nhớ đến lời của Kiếm Vô Ý tốt hơn hết vẫn không nên trực tiếp đưa cho hắn, đặt trà nóng ở cửa, gõ cửa một cái, sau đó vội vàng chạy mất.
Kiếm Vô Danh mở cửa, nhìn thấy trên mặt đất đặt một bình trà, nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng người nào, hắn cầm bình trà lên, nghĩ thầm, chắc là Hỉ nhi, nha hoàn khác khi đi tuần tra ban đêm mà không nhìn thấy hắn ở trong phòng cũng biết hắn vẫn đang làm việc, nhưng sẽ không quấy rầy, chỉ có nàng là đến phòng lò luyện, Hỉ nhi có lúc thông minh, có lúc lại thật ngốc nghếch.
Lại nói về cái hồ nung chảy, là một ngọn núi nhỏ, đỉnh núi lõm xuống tạo thành một cái hố sâu, đứng ở bên cạnh miệng hố là có thể cảm nhận được nhiệt khí bốc lên như thế nào. Diêm Minh đưa Tiết Tình đến bên cạnh cái hố nung chảy, đưa đầu nàng nhìn vào bên trong hố.
"Sau một khoảng thời gian, ngươi sẽ bị nấu chảy thành nước, thế nào có mong đợi không?" Diêm Minh tà mị nói.
"Mong đợi cái đầu ngươi ý, nếu không phải ta không biết dùng cái thanh kiếm rách kia thì ngươi còn có thể phách lối sao." Tiết Tình liếc Diêm Minh một cái, nàng không trực tiếp mắng không biết người cổ đại nghe có hiểu hay không, nàng thề là nàng muốn chém Diêm Minh hai mươi bốn kiếm, kết quả lại bị thua trong tay hắn, Linh Khu kiếm còn chưa được dùng một khắc nào a! Khổ cực lấy được ngươi như thế mà một chút cũng không sử dụng được!
"Ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, may nhờ có ngươi giúp ta điều chỉnh lại khí tức mới tránh được một kiếp, còn khiến cho tà mị thần công đột phá thêm một tầng, công lao lớn như thế, ta nên thưởng cho ngươi cái gì bây giờ?" Diêm Minh nói bên tai Tiết Tình.
"Ta nói ta không muốn chết, ngươi sẽ đáp ứng sao?" Tiết Tình hừ lạnh nói.
"Dĩ nhiên không thể." Diêm Minh cười nói: "Tuy nhiên, trước khi ngươi chết ta có thể nói cho ngươi nghe một bí mật của Minh Vực, nữ nhân kia không chỉ đúc Linh Khu kiếm, mà còn viết ra một quyển Linh Khu kiếm phổ, ngươi cho rằng là tìm được một thanh kiếm mà có thể phản bội ta sao? Đây chính là kết quả của sự phản bội." Diêm Minh vừa nói vừa đẩy Tiết Tình xuống, Tiết Tình lăn xuống dọc theo vách hố.
Tiết Tình rơi vào tay Diêm Minh, cả Trung Nguyên kinh hãi, các môn phái đều phái đệ tử của mình đi thăm dò tin tức của nàng, một đệ tử ở một trạm dịch hỏi thăm được phương hướng của xe ngựa chở Tiết Tình. Lưu Huỳnh nghe được tin lập tức đi về hướng đó, dọc đường suy nghĩ đến nơi mà họ có thể đến, ở Trung Nguyên Diêm Minh sẽ gặp khó khăn khi hành động, nên sẽ không đến những nơi nhiều người, nơi mà thưa thớt người có thể mang Tiết Tình đến chính là.... ...... cái hố nung chảy!
Liệu Lưu Huỳnh có kịp đến cứu Tiết Tình hay không? Sau chuyện này tình cảm của hai người sẽ có bước tiến triển gì mới hay không? Mọi người cùng đón đọc những chương tiếp theo nhé!
Tác giả :
Tiểu Cô Tử