Nữ Phụ Là Vô Tội
Chương 56: Người thắng trận
Ban đêm ở Thanh Bình Nhạc là một cảnh ca múa thái bình, Ỷ Thuần ngồi gảy đàn một mình trong phòng, chặn hết huyên náo ở ngoài cửa. Bốn tráng sĩ đưa một cỗ kiệu nhỏ màu lam đặt trước cửa phòng Ỷ Thuần, tiểu nha hoàn muốn đi vào báo với Ỷ Thuần thì một bàn tay tái nhợt từ bên trong kiệu đưa ra ngăn cản nàng, người trong kiệu lặng lẽ ngồi nghe Ỷ Thuần gảy đàn. Đàn xong một khúc, Ỷ Thuần mở miệng nói: "Sương công tử, ngươi còn muốn nghe khúc nào?"
"Tuyết Phúc Lưu Sương." Từ bên trong kiệu truyền ra giọng nam có vẻ mệt mỏi.
Ỷ Thuần khẽ mỉm cười: "Ngươi rất thích bài hát này, bởi vì trong đó cũng có chữ "sương" sao?" Tuyết Phúc Lưu Sương là một khúc nhạc phải hai người hợp tấu mới hay, hoặc có thể trong lòng hắn luôn nghĩ đến.... .........là một cố nhân? Là nam hay nữ? Là một cô gái xinh đẹp sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Ỷ Thuần có chút mất mát, thất thần đàn sai một nốt.
Người ngồi trong kiệu nghe được âm thanh lỗi nói: "Ngươi có chuyện gì sao?"
"Bài hát này, chỉ có cao thủ mới đàn được, ta là người mới nên chỉ có thể đàn một khúc mùa xuân ấm áp nho nhỏ, để ta đàn cho ngươi nghe." Ỷ Thuần vừa nói vừa đặt tay lên đàn một lần nữa, giai điệu bài hát lúc này có phần run sợ, giai điệu lần này nghe khoan khoái hơn rất nhiều, len lỏi ấm áp vào lòng người.
Người trong kiệu yên lặng ngồi nghe, hắn thường xuyên đến nghe Ỷ Thuần đánh đàn, mỗi lần đều bảo người để kiệu ngoài cửa, hắn cũng không xuống kiệu, Ỷ Thuần cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo hắn, hắn chỉ nói cho nàng biết gọi mình là Sương công tử. Đàn Ngọc sinh này chính là lễ vật mà Sương công tử đưa cho Ỷ Thuần, hắn nói, rượu ngon phải đi với chén tốt, đàn tốt thì phải tặng giai nhân. Những cô gái thanh lâu được khách hàng khen thưởng là chuyện thường tình như cơm bữa, những thứ đồ trang sức được khen thưởng kia đều bị Ỷ Thuần ném đi, duy chỉ có cây đàn này là nàng tỉ mỉ che chở, vẻ đẹp của âm thanh cây đàn là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra nàng được nghe thấy, trên đàn khắc chữ "sương" cũng làm cho lòng nàng để ý hơn.
Chẳng qua là, nàng không biết gì về cái người trong kiệu tự xưng là "Sương công tử" này cả, hắn cũng không tiết lộ cho mình một tin tức nào, cẩn thận chặt chẽ như thế, không biết chừng chính là công tử nhà giàu có, lại càng không thể cùng cô gái thanh lâu như nàng có tương lai, có lẽ chỉ nhất thời cao hứng chơi đùa thôi. Hơn nữa, không biết chừng hắn đã có gia đình, hắn cũng không có ý nào muốn để mình làm thiếp, quả nhiên giống như đã biết nàng cũng không xứng với thân phận làm thiếp, chỉ giống như một con chim hoàng yến mỗi đêm mỗi đêm đàn cho hắn nghe, chỉ những lúc hăng hái chủ nhân mới đến trêu chọc điểu nhi trong lồng, trong thế giới của hắn điểu nhi chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi, lại không biết rằng đối với điểu nhi mà nói thì hắn là toàn bộ thế giới.
Trên đỉnh núi Cực Nhạc, Tiết Tình tỷ võ với Lệnh Hồ Quất Lâm, mặc dù Tiết Tình không có dũng khí chống lại Diêm Minh nhưng nghĩ thầm mình bắt nạt đứa nhỏ mười tuổi chắc là không thành vấn đề, ai ngờ hai người đại chiến hơn mười chiêu mà vẫn không phân thắng bại, ngay cả Lưu Huỳnh cũng tán thưởng nói, Lệnh Hồ Quất Lâm quả là kiếm khách trời sinh, thiên phú so với người được xưng là kỳ tài võ học như Tiết Tình chỉ cao chứ không thấp hơn. Tiểu hài tử sợ nhất là cay, Tiết Tình lại cùng Lệnh Hồ Quất Lâm tranh tài ăn ớt, quả nhiên Lệnh Hồ Quất Lâm sợ cay, ngay khi thấy ớt đã biết, nhưng nghĩ đến Linh Khu kiếm, hắn tựa như được nữ thần Athena cứu vớt trở nên như một tráng sĩ thách đấu không sợ hãi, Tiết Tình lại thảm bại.
Lệnh Hồ Thần Quang, Lệnh Hồ Chân Thải và Lưu Huỳnh bởi vì cùng nhau ăn ớt mà cả hai bên đều chịu thiệt hại, hai người giành nhau nước uống, Lệnh Hồ Thần Quang ngáp liên tục đề nghị: "Như vậy đi, Lưu Huỳnh công tử, nếu không để ta cho chút thuốc mê vào trong cơm, ngươi và Tiết cô nương nhân cơ hội đó mang Linh Khu xuống núi."
"Sư thúc nhất định muốn lệnh đệ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng Linh Khu, ta cũng không thể phản đối ý kiến của nàng." Lưu Huỳnh nói, trong lòng hắn cũng không hắn quá lo lắng, nếu chưa đến một canh giờ nữa mà Tiết Tình vẫn không thể thắng được, thì có thể hắn sẽ ở phía sau động tay động chân chút.
Lệnh Hồ Chân Thải ngáp một cái: "Cứ tùy bọn họ ầm ỹ đi, ta đi tắm rửa rồi đi ngủ đây."
Vừa vội vã vừa bất đắc dĩ, Tiết Tình đành lấy bản lĩnh nữ nhân xuyên không ra, cùng Lệnh Hồ Quất Lâm thi tài làm thơ, khi Tiết Tình vừa ngâm xong: "Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương." thì Lệnh Hồ Quất Lâm cũng ngâm: "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ, thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ." Quá là lừa bịp rồi, nàng lại quên mất tác giả cũng là người hiện đại, nhân vật ngâm thơ cũng đối nghịch lại với thời điểm văn thơ Đường Thi Tống Từ phát triển.
"Còn có gì muốn so tài không?" Lệnh Hồ Quất Lâm đắc ý nhìn Tiết Tình.
"Thật ra đấu đi đấu lại là có ý nghĩa gì đây, cùng sống trên trái đất, cùng có tấm lòng nhân ái, chúng ta không nên làm tổn thương hòa khí của nhau, không bằng người để cho ta.... ...."Tiết Tình loanh quanh vòng vo nói.
Lệnh Hồ Quất Lâm cũng đồng ý: "Ta sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng, lúc này mà còn thua nữa thì trả Linh Khu lại cho ta."
"... .....Để ta nghĩ lại." Tiết Tình buồn rầu nói.
Tiết Tình vừa đi vừa suy nghĩ đối sách, đi đến trước cửa phòng Lệnh Hồ Thần Quan nhìn thấy trước cửa có treo một tấm bảng gỗ, trên đó viết: đang tắm rửa, chớ quấy rầy. Chữ viết nhìn rất tốt, Tiết Tình tán thưởng, một chủ ý bỉ ổi vừa từ đáy lòng bò lên. Biện pháp này cũng không phải là không được, đứa bé đó nhìn qua có vẻ rất có liêm sỉ, được rồi, thật ra người ở cổ đại mà không có liêm sỉ giống như nàng cũng không nhiều lắm.
Tiết Tình gọi Lệnh Hồ Quất Lâm đến, hai người đứng ngoài cửa phòng Lệnh Hồ Chân Thải, trăng cao gió lộng thích hợp để làm những việc vụng trộm, trước cửa phòng nữ nhân tắm rửa có hai bóng đen, tình thế hết sức kỳ dị.
"Ngươi định làm cái gì? Tranh tài xem người nào có thể giết Nhị tỷ ta trước sao?" Lệnh Hồ Quất Lâm hỏi.
"Không phải, ngươi không phải đã nói nếu có việc gì ta làm được mà ngươi không làm được thì ngươi sẽ thua đúng không, hiện tại ta dám đi vào bên trong, ngươi có dám không?" Tiết Tình vừa nói vừa nhìn vào phòng tắm của Lệnh Hồ Chân Thải.
Lệnh Hồ Quất Lâm vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào tấm biển Lệnh Hồ Chân Thải treo ngoài cửa "đang tắm rửa", trong lòng dường như đang bị một vạn con kiến cắn xé, trong mắt cũng toát ra tia lửa, vẫn không dám bước vào nửa bước vào cửa phòng Lệnh Hồ Chân Thải. Theo bản năng thân thể sẽ nhớ đến một đoạn trí nhớ vô cùng thống khổ, bị nóng như thế nên không thể dây vào lửa một lần nữa, lần đụng vào bồn tắm đó đã là quá khứ, nhưng Lệnh Hồ Quất Lâm sợ hãi Lệnh Hồ Chân Thải đã trở thành bản năng của thân thể, hắn vừa suy nghĩ vừa khó khăn bước lên từng bước, bản năng vẫn đang áp chế thần kinh hắn, lễ nghĩa thi thư nói cho hắn biết xông vào phòng tắm nữ nhi là một chuyện không biết xấu hổ, hắn không thua vì Tiết Tình, mà thua chính mình.
Lệnh Hồ Chân Thải nhìn Tiết Tình một cách kỳ quái, như thế nào mà lúc này nàng lại đi vào phòng tắm của mình, nàng ở ngoài của đã treo bảng hiệu đừng quấy rầy, chẳng lẽ Tiết Tình không biết chữ sao? Bởi vì hai người đều là nữ nhân nên nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng ý muốn nói nàng đang không tiện để nói chuyện.
"Thì ra là ngươi đang tắm rửa, ngại quá, ngại quá, cũng không có chuyện gì, ta đi ra ngoài trước." Tiết Tình nói xin lỗi, cười khà khà đi ra ngoài.
"Tiểu quỉ, ngươi thua rồi." Tiết Tình kiêu ngạo nói với Lệnh Hồ Quất Lâm, mặc dù biện pháp cũng không phải là quang minh chính đại.
"Ta chấp nhận thua." Lệnh Hồ Quất Lâm nghiến răng nghiến lợi noi: "Ta nhường Linh Khu lại cho ngươi."
"Thật sự? Ngươi thật là.... .......thật là đáng yêu!" Tiết Tình nhào đến ôm Lệnh Hồ Quất Lâm rồi hôn hắn một cái.
Lệnh Hồ Quất Lâm cũng không né tránh, hắn còn nói: "Ta đã từng nói, đề nghị lúc trước của ngươi cũng khá tốt, nếu ngươi là ta, ngươi chính là ta, đại hiệp thì nên có mỹ nhân làm bạn, ta thấy dáng dấp của ngươi cũng không tệ lắm nên ta sẽ cưới ngươi."
"Tuyết Phúc Lưu Sương." Từ bên trong kiệu truyền ra giọng nam có vẻ mệt mỏi.
Ỷ Thuần khẽ mỉm cười: "Ngươi rất thích bài hát này, bởi vì trong đó cũng có chữ "sương" sao?" Tuyết Phúc Lưu Sương là một khúc nhạc phải hai người hợp tấu mới hay, hoặc có thể trong lòng hắn luôn nghĩ đến.... .........là một cố nhân? Là nam hay nữ? Là một cô gái xinh đẹp sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Ỷ Thuần có chút mất mát, thất thần đàn sai một nốt.
Người ngồi trong kiệu nghe được âm thanh lỗi nói: "Ngươi có chuyện gì sao?"
"Bài hát này, chỉ có cao thủ mới đàn được, ta là người mới nên chỉ có thể đàn một khúc mùa xuân ấm áp nho nhỏ, để ta đàn cho ngươi nghe." Ỷ Thuần vừa nói vừa đặt tay lên đàn một lần nữa, giai điệu bài hát lúc này có phần run sợ, giai điệu lần này nghe khoan khoái hơn rất nhiều, len lỏi ấm áp vào lòng người.
Người trong kiệu yên lặng ngồi nghe, hắn thường xuyên đến nghe Ỷ Thuần đánh đàn, mỗi lần đều bảo người để kiệu ngoài cửa, hắn cũng không xuống kiệu, Ỷ Thuần cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo hắn, hắn chỉ nói cho nàng biết gọi mình là Sương công tử. Đàn Ngọc sinh này chính là lễ vật mà Sương công tử đưa cho Ỷ Thuần, hắn nói, rượu ngon phải đi với chén tốt, đàn tốt thì phải tặng giai nhân. Những cô gái thanh lâu được khách hàng khen thưởng là chuyện thường tình như cơm bữa, những thứ đồ trang sức được khen thưởng kia đều bị Ỷ Thuần ném đi, duy chỉ có cây đàn này là nàng tỉ mỉ che chở, vẻ đẹp của âm thanh cây đàn là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra nàng được nghe thấy, trên đàn khắc chữ "sương" cũng làm cho lòng nàng để ý hơn.
Chẳng qua là, nàng không biết gì về cái người trong kiệu tự xưng là "Sương công tử" này cả, hắn cũng không tiết lộ cho mình một tin tức nào, cẩn thận chặt chẽ như thế, không biết chừng chính là công tử nhà giàu có, lại càng không thể cùng cô gái thanh lâu như nàng có tương lai, có lẽ chỉ nhất thời cao hứng chơi đùa thôi. Hơn nữa, không biết chừng hắn đã có gia đình, hắn cũng không có ý nào muốn để mình làm thiếp, quả nhiên giống như đã biết nàng cũng không xứng với thân phận làm thiếp, chỉ giống như một con chim hoàng yến mỗi đêm mỗi đêm đàn cho hắn nghe, chỉ những lúc hăng hái chủ nhân mới đến trêu chọc điểu nhi trong lồng, trong thế giới của hắn điểu nhi chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi, lại không biết rằng đối với điểu nhi mà nói thì hắn là toàn bộ thế giới.
Trên đỉnh núi Cực Nhạc, Tiết Tình tỷ võ với Lệnh Hồ Quất Lâm, mặc dù Tiết Tình không có dũng khí chống lại Diêm Minh nhưng nghĩ thầm mình bắt nạt đứa nhỏ mười tuổi chắc là không thành vấn đề, ai ngờ hai người đại chiến hơn mười chiêu mà vẫn không phân thắng bại, ngay cả Lưu Huỳnh cũng tán thưởng nói, Lệnh Hồ Quất Lâm quả là kiếm khách trời sinh, thiên phú so với người được xưng là kỳ tài võ học như Tiết Tình chỉ cao chứ không thấp hơn. Tiểu hài tử sợ nhất là cay, Tiết Tình lại cùng Lệnh Hồ Quất Lâm tranh tài ăn ớt, quả nhiên Lệnh Hồ Quất Lâm sợ cay, ngay khi thấy ớt đã biết, nhưng nghĩ đến Linh Khu kiếm, hắn tựa như được nữ thần Athena cứu vớt trở nên như một tráng sĩ thách đấu không sợ hãi, Tiết Tình lại thảm bại.
Lệnh Hồ Thần Quang, Lệnh Hồ Chân Thải và Lưu Huỳnh bởi vì cùng nhau ăn ớt mà cả hai bên đều chịu thiệt hại, hai người giành nhau nước uống, Lệnh Hồ Thần Quang ngáp liên tục đề nghị: "Như vậy đi, Lưu Huỳnh công tử, nếu không để ta cho chút thuốc mê vào trong cơm, ngươi và Tiết cô nương nhân cơ hội đó mang Linh Khu xuống núi."
"Sư thúc nhất định muốn lệnh đệ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng Linh Khu, ta cũng không thể phản đối ý kiến của nàng." Lưu Huỳnh nói, trong lòng hắn cũng không hắn quá lo lắng, nếu chưa đến một canh giờ nữa mà Tiết Tình vẫn không thể thắng được, thì có thể hắn sẽ ở phía sau động tay động chân chút.
Lệnh Hồ Chân Thải ngáp một cái: "Cứ tùy bọn họ ầm ỹ đi, ta đi tắm rửa rồi đi ngủ đây."
Vừa vội vã vừa bất đắc dĩ, Tiết Tình đành lấy bản lĩnh nữ nhân xuyên không ra, cùng Lệnh Hồ Quất Lâm thi tài làm thơ, khi Tiết Tình vừa ngâm xong: "Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương." thì Lệnh Hồ Quất Lâm cũng ngâm: "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ, thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ." Quá là lừa bịp rồi, nàng lại quên mất tác giả cũng là người hiện đại, nhân vật ngâm thơ cũng đối nghịch lại với thời điểm văn thơ Đường Thi Tống Từ phát triển.
"Còn có gì muốn so tài không?" Lệnh Hồ Quất Lâm đắc ý nhìn Tiết Tình.
"Thật ra đấu đi đấu lại là có ý nghĩa gì đây, cùng sống trên trái đất, cùng có tấm lòng nhân ái, chúng ta không nên làm tổn thương hòa khí của nhau, không bằng người để cho ta.... ...."Tiết Tình loanh quanh vòng vo nói.
Lệnh Hồ Quất Lâm cũng đồng ý: "Ta sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng, lúc này mà còn thua nữa thì trả Linh Khu lại cho ta."
"... .....Để ta nghĩ lại." Tiết Tình buồn rầu nói.
Tiết Tình vừa đi vừa suy nghĩ đối sách, đi đến trước cửa phòng Lệnh Hồ Thần Quan nhìn thấy trước cửa có treo một tấm bảng gỗ, trên đó viết: đang tắm rửa, chớ quấy rầy. Chữ viết nhìn rất tốt, Tiết Tình tán thưởng, một chủ ý bỉ ổi vừa từ đáy lòng bò lên. Biện pháp này cũng không phải là không được, đứa bé đó nhìn qua có vẻ rất có liêm sỉ, được rồi, thật ra người ở cổ đại mà không có liêm sỉ giống như nàng cũng không nhiều lắm.
Tiết Tình gọi Lệnh Hồ Quất Lâm đến, hai người đứng ngoài cửa phòng Lệnh Hồ Chân Thải, trăng cao gió lộng thích hợp để làm những việc vụng trộm, trước cửa phòng nữ nhân tắm rửa có hai bóng đen, tình thế hết sức kỳ dị.
"Ngươi định làm cái gì? Tranh tài xem người nào có thể giết Nhị tỷ ta trước sao?" Lệnh Hồ Quất Lâm hỏi.
"Không phải, ngươi không phải đã nói nếu có việc gì ta làm được mà ngươi không làm được thì ngươi sẽ thua đúng không, hiện tại ta dám đi vào bên trong, ngươi có dám không?" Tiết Tình vừa nói vừa nhìn vào phòng tắm của Lệnh Hồ Chân Thải.
Lệnh Hồ Quất Lâm vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào tấm biển Lệnh Hồ Chân Thải treo ngoài cửa "đang tắm rửa", trong lòng dường như đang bị một vạn con kiến cắn xé, trong mắt cũng toát ra tia lửa, vẫn không dám bước vào nửa bước vào cửa phòng Lệnh Hồ Chân Thải. Theo bản năng thân thể sẽ nhớ đến một đoạn trí nhớ vô cùng thống khổ, bị nóng như thế nên không thể dây vào lửa một lần nữa, lần đụng vào bồn tắm đó đã là quá khứ, nhưng Lệnh Hồ Quất Lâm sợ hãi Lệnh Hồ Chân Thải đã trở thành bản năng của thân thể, hắn vừa suy nghĩ vừa khó khăn bước lên từng bước, bản năng vẫn đang áp chế thần kinh hắn, lễ nghĩa thi thư nói cho hắn biết xông vào phòng tắm nữ nhi là một chuyện không biết xấu hổ, hắn không thua vì Tiết Tình, mà thua chính mình.
Lệnh Hồ Chân Thải nhìn Tiết Tình một cách kỳ quái, như thế nào mà lúc này nàng lại đi vào phòng tắm của mình, nàng ở ngoài của đã treo bảng hiệu đừng quấy rầy, chẳng lẽ Tiết Tình không biết chữ sao? Bởi vì hai người đều là nữ nhân nên nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng ý muốn nói nàng đang không tiện để nói chuyện.
"Thì ra là ngươi đang tắm rửa, ngại quá, ngại quá, cũng không có chuyện gì, ta đi ra ngoài trước." Tiết Tình nói xin lỗi, cười khà khà đi ra ngoài.
"Tiểu quỉ, ngươi thua rồi." Tiết Tình kiêu ngạo nói với Lệnh Hồ Quất Lâm, mặc dù biện pháp cũng không phải là quang minh chính đại.
"Ta chấp nhận thua." Lệnh Hồ Quất Lâm nghiến răng nghiến lợi noi: "Ta nhường Linh Khu lại cho ngươi."
"Thật sự? Ngươi thật là.... .......thật là đáng yêu!" Tiết Tình nhào đến ôm Lệnh Hồ Quất Lâm rồi hôn hắn một cái.
Lệnh Hồ Quất Lâm cũng không né tránh, hắn còn nói: "Ta đã từng nói, đề nghị lúc trước của ngươi cũng khá tốt, nếu ngươi là ta, ngươi chính là ta, đại hiệp thì nên có mỹ nhân làm bạn, ta thấy dáng dấp của ngươi cũng không tệ lắm nên ta sẽ cưới ngươi."
Tác giả :
Tiểu Cô Tử