Nữ Phụ Là Vô Tội
Chương 49: Ốm chết
Hai người Tất và Lưu Huỳnh nhìn nhau, đây là cái loại tình huống gì đây? Hai nam tranh một nữ? Tiết Tình thức thời đứng bên cạnh Lưu Huỳnh, vẻ mặt Tất không chút thay đổi, không nhìn ra được suy nghĩ của hắn, hắn và Lưu Huỳnh nhất động nhất tĩnh (người động người tĩnh), chính là hai loại võ công, nhanh hơn là tốc độ kiếm pháp của Lưu Huỳnh, nhưng Tất vẫn không bộc lộ gì, Tiết Tình nâng kiếm cùng Lưu Huỳnh tấn công Tất, Tất lắc mình một cái liền tránh thoát, đứng rất xa nhìn hai người.
"Bắt sống hắn, ta muốn tra hỏi hắn." Tiết Tình đứng sau lưng Lưu Huỳnh nói, mặc dù Tất không biết nói chuyện, nhưng có thể viết chữ, hắn là một trong số lục đạo chủ của Diêm Minh, khẳng định sẽ biết được nhiều bí mật của Minh Vực.
Lưu Huỳnh gật đầu một cái, đường kiếm di chuyển một cái lại ra đấu với Tất, đường kiếm chậm rãi tản ra kiếm khí, thân thủ thoăn thoắt của Tất bị trói buộc nên không còn đất dụng võ, giao chiến hơn mười chiêu mà vẫn không phân thắng bại, Tất đưa ra một quyết định anh minh - rút lui. Tất có thể tránh được ám sát thì chạy trốn cũng không ai bắt được hắn, giống như một con quỷ, đột nhiên hiện hình rồi lại ẩn đi, nếu không phải bả vai Tiết Tình vẫn đang rỉ máu thì dường như đến giờ hắn vẫn chưa tới đây.
"Coi như hắn nợ ta, giờ trả lại cho chút kỷ niệm!" Tiết Tình nghiễn răng nghiến lợi nói, xé một mảnh vải trên y phục, muốn băng vết thương lại, nhưng một mình một tay băng lại không hề dễ dàng chút nào.
Lưu Huỳnh không nói gì cầm lấy mảnh vải giúp Tiết Tình băng vết thương lại, khoảng cách của hai người gần như thế, dường như trán đụng trán, Tiết Tình len lén nhìn, có thể thấy lông mi Lưu Huỳnh rung động, có một cảm giác muốn hôn lên, thật bi thảm a, mình vẫn còn chưa đến tuổi, như thế nào mà như sói như hổ vậy.
"Tạm thời cứ để như vậy, chờ khi nào đến trấn tiếp theo, yêu cầu chủ quán đưa chén nước sạch để rửa lại vết thương cho ngươi." Lưu Huỳnh nói, đã lâu rồi không được nghe thấy giọng nói dễ nghe như vậy, làm cho trong lòng Tiết Tình ngứa ngáy một chút.
"Ngươi không giận ta?" Tiết Tình hỏi.
"Tức giận?"
"Không phải nói ta là yêu quái Tá Thi Hoàn Hồn sao?"
Lưu Huỳnh không nói gì, chỉ mỉm cười một cái.
Tiết Tình mất hứng hừ một hơi nói: "Theo như lời nói của con lừa già ngốc, thuốc giải đang ở trong tay ta, tốt nhất ngươi nên đàng hoàng một chút, nếu không ta sẽ vứt đi đó."
Lưu Huỳnh tiếp tục mỉm cười: "Được, ta cũng không dám làm trái ý sư thúc"
Hai tiếng sư thúc hôm nay nghe có vẻ châm chọc, Tiết Tình đưa dây cương ngựa trắng vào tay Lưu Huỳnh: "Vết thương của ngươi đã khỏi, vẫn là nên để ngươi đánh xe ngựa đi, đi thôi, chúng ta đến trấn tiếp theo."
Tiết Tình nhảy vào xe ngựa, ngồi vào tấm ván gỗ, cách Lưu Huỳnh chỉ mấy cm buồng xe, loại cảm giác này, sóng sau xô sóng trước mãnh liệt quấy nhiễu nội tâm nàng, thì ra những thứ nàng vĩnh viễn có không phải là không vô duyên có được, bất kỳ lúc nào nàng cùng có thể bị mất đi, ông trời ngươi thật là ghê tởm, nếu muốn duy trì tình thế khó khăn như thế này, cũng đừng để cho nàng lấy được dễ dàng như vậy, sự chênh lệch của nước sông so với mặt biển như vậy sẽ làm cho con người ta rất muốn dựng thẳng ngón tay giữa với ngươi!
Không biết tình hình hiện tại của Động Trù như thế nào, trong lòng nảy sinh một trận khó chịu, cho dù khi say rượu không phân rõ phải trái, nhưng thỉnh thoảng vẫn có hình dáng của Đại sư huynh, từ lúc rời khỏi núi Kỳ Lân chắc chắn đã chuẩn bị trước tâm lý, đúng như lời Động Trù nói với mình, giang hồ không phải là nơi để ngươi ta bảo dưỡng tuổi thọ, mười lăm năm trước nhóm tiền bối chưởng môn đều chết vì bệnh tật, chết trận, giờ đã không còn lại mấy người, chỉ có số ít sống được lâu giống như Thiền Không phương trượng và cung chủ Côn Luân, dù sao thì bệnh chết cũng không phải là một trào lưu, vừa vào giang hồ, đã sớm có người có thể giác ngộ ra.
Lưu Huỳnh vẫn chưa biết bệnh tình của sư phụ hắn, Kiển Điệp không biết Tiết Tình và Lưu Huỳnh tách ra để thông báo nên trực tiếp đưa tin cho Tiết Tình, Tiết Tình do dự không biết nên mở miệng như thế nào với Lưu Huỳnh, so với một người chuyển kiếp tới như mình thì thời gian Lưu Huỳnh ở cùng với Động Trù nhiều hơn, tình cảm cũng sâu sắc hơn. Chung quy cũng không thể không nói ra, đoạn đường này còn phải để cho hắn chuẩn bị trước tâm lý, Tiết Tình chậm rãi mở miệng: "Lưu Huỳnh, chúng ta phải nhanh chóng trở về núi Linh Vũ, Nhị sư huynh hắn.... .... sắp không xong.... ....."
Âm thanh chỉ huy ngựa bên ngoài buồng xe dừng lại, không khí yên tĩnh, sau đó là giọng nói bình thản của Lưu Huỳnh: "Được, chúng ta đi thẳng đường lớn về."
Tiết Tình vuốt cái ống tay áo bị hỏng của mình, nàng vẫn không giống những người từ nhỏ đã xông xáo vào giang hồ, cất giấu tâm tư của mình, lạnh hay nóng chỉ mình mình biết, đây là cách nguời giang hồ tự bảo vệ mình, có chút hâm mộ cũng có chút đau lòng. So với mình mỗi ngày đi học được ngẩn người trong suốt mười mấy năm, quá khứ của Lưu Huỳnh nhất định đã trải qua nhiều sóng gió, Tiết Tình ôm chân, cẳm để lên đầu gối, trong tay cầm thuốc giải của Thiền Không phương trượng đưa cho, tương lai sau này trên giang hồ phiêu bạt như thế nào, vui hay buồn, thôi thì cứ mặc cho số phận đi.
Dường như ngựa đã chạy không ngừng về núi Linh Vũ, cũng không cần đệ tử dưới chân núi dẫn đường, hai người vội vã lên núi. Tôn Phóng đang chờ hai người bọn họ, dẫn hai người vào phòng Động Trù, trong phòng đầy mùi thuốc bắc, Động Trù nằm ở trên giường, Kiển Điệp và Phương Vân canh giữ bên cạnh, ánh mắt Phương Vân vừa hồng lại vừa sưng, Kiển Điệp thì vẻ mặt bình tĩnh ngồi một bên chăm chú nhìn Động Trù.
"Nhị sư huynh!" "Sư phụ!" Lưu Huỳnh và Tiết Tình cùng nhau chạy đến bên giường Động Trù. Người nằm trên giường nhìn qua không khác so với lúc chia tay, chỉ có đôi mắt vô thần của hắn đã bán đứng sự thối nát bên trong cơ thể.
"Khụ khụ.... .....Nha đầu.... .......Ngươi nói lại cho ta nghe nội dung thư gửi lúc sáng một lần." Giọng nói suy yếu của Động Trù vang lên.
Kiển Điệp gật đầu một cái: "Cung Côn Luân đã đồng ý với minh ước của liên minh Võ Lâm."
Tiết Tình kinh ngạc nhìn về phía Động Trù, ý này tức là muốn nhét cả Trung Nguyên vào tầm quản lý, liên minh Võ Lâm thật sự đã được thành lập sao, mặc dù không biết được Động Trù đã làm phương pháp gì để khiến cho cung Côn Luân thay đổi chủ ý nhưng hắn đã thật sự làm được. Tiết Tình cầm tay Động Trù, cười: "Nhị sư huynh, ngươi đã thành công!" Cười xong ánh mắt lại đau đớn nhìn, thành công thì như thế nào! Hắn muốn chết a!
Động Trù dùng tay vỗ đầu Tiết Tình: "Ngươi đừng khóc.... ......Ta vẫn còn lời muốn nói......" Vừa nói vừa dùng tay ra hiệu cho Lưu Huỳnh lại gần để cùng nhau nghe: "Nên cám ơn ông trời.... ......khụ khụ.... ...... ....Vẫn không để cho bọn họ phát hiện ra bệnh tình của ta........Sau khi ta chết thì nói là ta bị đâm chết.... ......khụ khụ.... ..........giá họa cho Minh Vực.... ........Cũng có thể khiến các môn phái dốc sức hơn.... .....Mười lăm năm trước cuộc chiến với hoang mạc đã bắt đầu.... .....khụ khụ.... .......phái Linh Vũ phụ trách chỉ huy........sư tỷ đã lớn tuổi.... .....sư muội.... ........ngươi.... .........hãy kế thừa đi.... ...."
"Lưu Huỳnh.... ....khụ khụ.... ...." Động Trù tiếp tục nói: "Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta.... ......Tố Vấn.... .....ta truyền lại cho ngươi.... .....ngươi dùng sẽ tốt hơn.... .....sử dụng nó.... ........sư muội ngươi cũng muốn.... .....hãy bảo vệ nàng cho tốt.......ta hy vọng........hai người các ngươi sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện này đúng không.... ......còn nữa........khụ khụ.... ..........ta cũng không còn nhiều khí lực để nói nhiều........ta cũng dặn dò nha đầu.... ....khụ khu.... .......nói cho các ngươi biết.... ..."
"Nhị bá phụ, ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ lời người dặn." Kiển Điệp vừa nói vừa bịt kín mắt Động Trù lại.
"Khụ khụ.... ......Ta còn chưa chết đâu.... ..." Động Trù tức giận nói.
Tất cả mọi người cười xòa một cái, ngay lập tức lại trở về trạng thái yên tĩnh, cách tốt nhất để đưa tiễn hắn chính là cùng cười với hắn, coi như kể chuyện cười cho hắn nghe, nụ cười dị thường xuất hiện ở khóe miệng.
"Sau đó thì sao, con lừa già ngu ngốc đó thật sự cho ta pháp danh, hắn phải gọi ta là Tuệ Tình, ngươi nói xem tăng nhân Thiếu Lâm tự đều không phải là có chữ Tuệ đúng không....."Muốn cười nói kể chuyện cho Động Trù nghe, vừa nói ánh mắt lại có một mảnh mông lung, không khí đã có chút ươn ướt, trên lông mi cũng dính chút nước.
Đến nửa đêm, Động Trù đi, trên mặt nụ cười không hề giảm đi một phần, vành mắt dường như bị hun khói cũng sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa. Phương Vân không nhịn được nữa, nhào đến bên người Động Trù kêu lên, nàng là Đại sư tỷ phái Linh Vũ, lại phải người tóc bạc đưa tiễn người tóc đen, lại một sư đệ nữa ra đi, nàng không phải giống như Địch Ngịch sư thái có thể giấu mọi tâm tư vào trong lòng, nước mắt một khi đã trào ra thì không thể nào ngăn lại.
Trong phòng chỉ có hai người không khóc, đó là Kiển Điệp và Lưu Huỳnh, Kiển Điệp không muốn khóc, trong lòng nàng thì cái chết không phải đáng sợ như vậy, lúc cha chết cũng cười, mẹ chết cũng cười, biểu lộ ra sự bi thương chỉ là cách trừng phạt những người còn tiếp tục sống mà thôi, mà nàng không muốn níu giữ Động Trù, cho nên nàng không khóc, Động Trù đã làm được chuyện người muốn làm, mặc dù phải tiếc nuối khi không có thời gian đối phó với Minh Vực, nhưng hắn cũng được gọi là một anh hùng đi, hắn cười khi ra đi vậy thì nàng sẽ cười khi tiễn đưa hắn.
Cái chết ở trong mắt Lưu Huỳnh giống như là đang uống một ly trà, lúc vẫn ở hoang mạc khắp nơi đều là thi thể, cái gì hắn cũng đều gặp qua, điều khác biệt duy nhất là người chết lần này là người hắn thân thiết hơn chút mà thôi. Những người chết ở hoang mạc kia đều có một khuôn mặt thống khổ đến mức vặn vẹo, cười khi chết đi như Động Trù trong mắt Lưu Huỳnh quả là điều mới mẻ, có tình cảm thầy trò nhiều năm với Động Trù, đây chính là nụ cười đầu tiên xuất phát từ trái tim khi Động Trù không uống rượu, có lẽ là do đã thỏa mãn khi hoàn thành suy nghĩ trong lòng.
Động Trù vốn muốn ở lại núi Cẩu Lũ yên lặng chết đi, nhưng Phương Vân sau khi biết được bệnh tình của hắn đã kéo hắn trở về núi Linh Vũ, vừa đúng lúc có thể mượn núi Linh Vũ che giấu tình hình bệnh tật. Hắn đã sớm nói với Kiển Điệp, sau khi hắn chết hắn không muốn an táng phía sau núi Linh Vũ, hắn muốn trở về núi Cẩu Lũ, vè phần nguyên nhân ra sao thì hắn không nói, có lẽ là nơi đó có kí ức khó quên.
Ngày thứ hai đưa Động Trù vào trong quan tài, Kiển Điệp một mình đi tìm Tiết Tình nói chuyện, mấy tháng nay nàng đã thay đổi rất nhiều, có cảm giác đã thoát khỏi thiếu nữ trở thành một người phụ nữ, giữa hai lông mày xinh đẹp không còn sự ngây thơ, lại mang hương vị của người trưởng thành.
"Cô cô, Nhị bá phụ có nói trong võ lâm chỉ có người là người thích hợp nhất làm truyền nhân của hắn, người sẽ giúp Nhị bá phụ hoàn thành tâm nguyện đúng không?" Kiển Điệp hỏi, ánh mắt vẫn sáng ngời như sao.
"Điều này........Ta cũng không hẳn là có thể làm được." Tiết Tình trả lời, trước kia nàng đã giúp đỡ Động Trù, nhưng nếu để cho nàng độc diễn thì nàng không muốn cảm giác đó: "Trừ ta ra còn có rất nhiều người, Tiêu Quy Ứng cũng rất tốt." Trong nguyên tác không phải là Tiêu Quy Ứng thành minh chủ võ lâm sai, lần này để cho hắn đảm đương cũng không sai đi.
"Cung Côn Luân không đồng ý, trong cuộc chiến của Kỳ Lân các, chia công lao ra chỉ người của phái Linh Vũ nên cung Côn Luân mới không có lý do gì để phản đối, cô cô!" Vội vàng không muốn để cho những cố gắng của Động Trù trở thành bọt biển, Kiển Điệp khẩn cầu nói.
"Để cho ta suy nghĩ xem.... ......." Tiết Tình do dự nói, đột nhiên bắt nàng đưa ra quyết định lớn như vậy, cũng thật khó khăn cho nàng đi. Trong lòng khó xử nên tìm một người để bàn bạc, tự nhiên sẽ nghĩ đến ứng cử viên đầu tiên là Lưu Huỳnh, có một người cứ bình thường đi vào lòng người như vậy, lúc ngươi vui vẻ không nhất định sẽ nghĩ đến hắn, nhưng khi ngươi cần hắn, đầu tiên sẽ nhớ đến hình dáng của hắn, như này, có lẽ là lệ thuộc đi.
"Bắt sống hắn, ta muốn tra hỏi hắn." Tiết Tình đứng sau lưng Lưu Huỳnh nói, mặc dù Tất không biết nói chuyện, nhưng có thể viết chữ, hắn là một trong số lục đạo chủ của Diêm Minh, khẳng định sẽ biết được nhiều bí mật của Minh Vực.
Lưu Huỳnh gật đầu một cái, đường kiếm di chuyển một cái lại ra đấu với Tất, đường kiếm chậm rãi tản ra kiếm khí, thân thủ thoăn thoắt của Tất bị trói buộc nên không còn đất dụng võ, giao chiến hơn mười chiêu mà vẫn không phân thắng bại, Tất đưa ra một quyết định anh minh - rút lui. Tất có thể tránh được ám sát thì chạy trốn cũng không ai bắt được hắn, giống như một con quỷ, đột nhiên hiện hình rồi lại ẩn đi, nếu không phải bả vai Tiết Tình vẫn đang rỉ máu thì dường như đến giờ hắn vẫn chưa tới đây.
"Coi như hắn nợ ta, giờ trả lại cho chút kỷ niệm!" Tiết Tình nghiễn răng nghiến lợi nói, xé một mảnh vải trên y phục, muốn băng vết thương lại, nhưng một mình một tay băng lại không hề dễ dàng chút nào.
Lưu Huỳnh không nói gì cầm lấy mảnh vải giúp Tiết Tình băng vết thương lại, khoảng cách của hai người gần như thế, dường như trán đụng trán, Tiết Tình len lén nhìn, có thể thấy lông mi Lưu Huỳnh rung động, có một cảm giác muốn hôn lên, thật bi thảm a, mình vẫn còn chưa đến tuổi, như thế nào mà như sói như hổ vậy.
"Tạm thời cứ để như vậy, chờ khi nào đến trấn tiếp theo, yêu cầu chủ quán đưa chén nước sạch để rửa lại vết thương cho ngươi." Lưu Huỳnh nói, đã lâu rồi không được nghe thấy giọng nói dễ nghe như vậy, làm cho trong lòng Tiết Tình ngứa ngáy một chút.
"Ngươi không giận ta?" Tiết Tình hỏi.
"Tức giận?"
"Không phải nói ta là yêu quái Tá Thi Hoàn Hồn sao?"
Lưu Huỳnh không nói gì, chỉ mỉm cười một cái.
Tiết Tình mất hứng hừ một hơi nói: "Theo như lời nói của con lừa già ngốc, thuốc giải đang ở trong tay ta, tốt nhất ngươi nên đàng hoàng một chút, nếu không ta sẽ vứt đi đó."
Lưu Huỳnh tiếp tục mỉm cười: "Được, ta cũng không dám làm trái ý sư thúc"
Hai tiếng sư thúc hôm nay nghe có vẻ châm chọc, Tiết Tình đưa dây cương ngựa trắng vào tay Lưu Huỳnh: "Vết thương của ngươi đã khỏi, vẫn là nên để ngươi đánh xe ngựa đi, đi thôi, chúng ta đến trấn tiếp theo."
Tiết Tình nhảy vào xe ngựa, ngồi vào tấm ván gỗ, cách Lưu Huỳnh chỉ mấy cm buồng xe, loại cảm giác này, sóng sau xô sóng trước mãnh liệt quấy nhiễu nội tâm nàng, thì ra những thứ nàng vĩnh viễn có không phải là không vô duyên có được, bất kỳ lúc nào nàng cùng có thể bị mất đi, ông trời ngươi thật là ghê tởm, nếu muốn duy trì tình thế khó khăn như thế này, cũng đừng để cho nàng lấy được dễ dàng như vậy, sự chênh lệch của nước sông so với mặt biển như vậy sẽ làm cho con người ta rất muốn dựng thẳng ngón tay giữa với ngươi!
Không biết tình hình hiện tại của Động Trù như thế nào, trong lòng nảy sinh một trận khó chịu, cho dù khi say rượu không phân rõ phải trái, nhưng thỉnh thoảng vẫn có hình dáng của Đại sư huynh, từ lúc rời khỏi núi Kỳ Lân chắc chắn đã chuẩn bị trước tâm lý, đúng như lời Động Trù nói với mình, giang hồ không phải là nơi để ngươi ta bảo dưỡng tuổi thọ, mười lăm năm trước nhóm tiền bối chưởng môn đều chết vì bệnh tật, chết trận, giờ đã không còn lại mấy người, chỉ có số ít sống được lâu giống như Thiền Không phương trượng và cung chủ Côn Luân, dù sao thì bệnh chết cũng không phải là một trào lưu, vừa vào giang hồ, đã sớm có người có thể giác ngộ ra.
Lưu Huỳnh vẫn chưa biết bệnh tình của sư phụ hắn, Kiển Điệp không biết Tiết Tình và Lưu Huỳnh tách ra để thông báo nên trực tiếp đưa tin cho Tiết Tình, Tiết Tình do dự không biết nên mở miệng như thế nào với Lưu Huỳnh, so với một người chuyển kiếp tới như mình thì thời gian Lưu Huỳnh ở cùng với Động Trù nhiều hơn, tình cảm cũng sâu sắc hơn. Chung quy cũng không thể không nói ra, đoạn đường này còn phải để cho hắn chuẩn bị trước tâm lý, Tiết Tình chậm rãi mở miệng: "Lưu Huỳnh, chúng ta phải nhanh chóng trở về núi Linh Vũ, Nhị sư huynh hắn.... .... sắp không xong.... ....."
Âm thanh chỉ huy ngựa bên ngoài buồng xe dừng lại, không khí yên tĩnh, sau đó là giọng nói bình thản của Lưu Huỳnh: "Được, chúng ta đi thẳng đường lớn về."
Tiết Tình vuốt cái ống tay áo bị hỏng của mình, nàng vẫn không giống những người từ nhỏ đã xông xáo vào giang hồ, cất giấu tâm tư của mình, lạnh hay nóng chỉ mình mình biết, đây là cách nguời giang hồ tự bảo vệ mình, có chút hâm mộ cũng có chút đau lòng. So với mình mỗi ngày đi học được ngẩn người trong suốt mười mấy năm, quá khứ của Lưu Huỳnh nhất định đã trải qua nhiều sóng gió, Tiết Tình ôm chân, cẳm để lên đầu gối, trong tay cầm thuốc giải của Thiền Không phương trượng đưa cho, tương lai sau này trên giang hồ phiêu bạt như thế nào, vui hay buồn, thôi thì cứ mặc cho số phận đi.
Dường như ngựa đã chạy không ngừng về núi Linh Vũ, cũng không cần đệ tử dưới chân núi dẫn đường, hai người vội vã lên núi. Tôn Phóng đang chờ hai người bọn họ, dẫn hai người vào phòng Động Trù, trong phòng đầy mùi thuốc bắc, Động Trù nằm ở trên giường, Kiển Điệp và Phương Vân canh giữ bên cạnh, ánh mắt Phương Vân vừa hồng lại vừa sưng, Kiển Điệp thì vẻ mặt bình tĩnh ngồi một bên chăm chú nhìn Động Trù.
"Nhị sư huynh!" "Sư phụ!" Lưu Huỳnh và Tiết Tình cùng nhau chạy đến bên giường Động Trù. Người nằm trên giường nhìn qua không khác so với lúc chia tay, chỉ có đôi mắt vô thần của hắn đã bán đứng sự thối nát bên trong cơ thể.
"Khụ khụ.... .....Nha đầu.... .......Ngươi nói lại cho ta nghe nội dung thư gửi lúc sáng một lần." Giọng nói suy yếu của Động Trù vang lên.
Kiển Điệp gật đầu một cái: "Cung Côn Luân đã đồng ý với minh ước của liên minh Võ Lâm."
Tiết Tình kinh ngạc nhìn về phía Động Trù, ý này tức là muốn nhét cả Trung Nguyên vào tầm quản lý, liên minh Võ Lâm thật sự đã được thành lập sao, mặc dù không biết được Động Trù đã làm phương pháp gì để khiến cho cung Côn Luân thay đổi chủ ý nhưng hắn đã thật sự làm được. Tiết Tình cầm tay Động Trù, cười: "Nhị sư huynh, ngươi đã thành công!" Cười xong ánh mắt lại đau đớn nhìn, thành công thì như thế nào! Hắn muốn chết a!
Động Trù dùng tay vỗ đầu Tiết Tình: "Ngươi đừng khóc.... ......Ta vẫn còn lời muốn nói......" Vừa nói vừa dùng tay ra hiệu cho Lưu Huỳnh lại gần để cùng nhau nghe: "Nên cám ơn ông trời.... ......khụ khụ.... ...... ....Vẫn không để cho bọn họ phát hiện ra bệnh tình của ta........Sau khi ta chết thì nói là ta bị đâm chết.... ......khụ khụ.... ..........giá họa cho Minh Vực.... ........Cũng có thể khiến các môn phái dốc sức hơn.... .....Mười lăm năm trước cuộc chiến với hoang mạc đã bắt đầu.... .....khụ khụ.... .......phái Linh Vũ phụ trách chỉ huy........sư tỷ đã lớn tuổi.... .....sư muội.... ........ngươi.... .........hãy kế thừa đi.... ...."
"Lưu Huỳnh.... ....khụ khụ.... ...." Động Trù tiếp tục nói: "Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta.... ......Tố Vấn.... .....ta truyền lại cho ngươi.... .....ngươi dùng sẽ tốt hơn.... .....sử dụng nó.... ........sư muội ngươi cũng muốn.... .....hãy bảo vệ nàng cho tốt.......ta hy vọng........hai người các ngươi sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện này đúng không.... ......còn nữa........khụ khụ.... ..........ta cũng không còn nhiều khí lực để nói nhiều........ta cũng dặn dò nha đầu.... ....khụ khu.... .......nói cho các ngươi biết.... ..."
"Nhị bá phụ, ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ lời người dặn." Kiển Điệp vừa nói vừa bịt kín mắt Động Trù lại.
"Khụ khụ.... ......Ta còn chưa chết đâu.... ..." Động Trù tức giận nói.
Tất cả mọi người cười xòa một cái, ngay lập tức lại trở về trạng thái yên tĩnh, cách tốt nhất để đưa tiễn hắn chính là cùng cười với hắn, coi như kể chuyện cười cho hắn nghe, nụ cười dị thường xuất hiện ở khóe miệng.
"Sau đó thì sao, con lừa già ngu ngốc đó thật sự cho ta pháp danh, hắn phải gọi ta là Tuệ Tình, ngươi nói xem tăng nhân Thiếu Lâm tự đều không phải là có chữ Tuệ đúng không....."Muốn cười nói kể chuyện cho Động Trù nghe, vừa nói ánh mắt lại có một mảnh mông lung, không khí đã có chút ươn ướt, trên lông mi cũng dính chút nước.
Đến nửa đêm, Động Trù đi, trên mặt nụ cười không hề giảm đi một phần, vành mắt dường như bị hun khói cũng sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa. Phương Vân không nhịn được nữa, nhào đến bên người Động Trù kêu lên, nàng là Đại sư tỷ phái Linh Vũ, lại phải người tóc bạc đưa tiễn người tóc đen, lại một sư đệ nữa ra đi, nàng không phải giống như Địch Ngịch sư thái có thể giấu mọi tâm tư vào trong lòng, nước mắt một khi đã trào ra thì không thể nào ngăn lại.
Trong phòng chỉ có hai người không khóc, đó là Kiển Điệp và Lưu Huỳnh, Kiển Điệp không muốn khóc, trong lòng nàng thì cái chết không phải đáng sợ như vậy, lúc cha chết cũng cười, mẹ chết cũng cười, biểu lộ ra sự bi thương chỉ là cách trừng phạt những người còn tiếp tục sống mà thôi, mà nàng không muốn níu giữ Động Trù, cho nên nàng không khóc, Động Trù đã làm được chuyện người muốn làm, mặc dù phải tiếc nuối khi không có thời gian đối phó với Minh Vực, nhưng hắn cũng được gọi là một anh hùng đi, hắn cười khi ra đi vậy thì nàng sẽ cười khi tiễn đưa hắn.
Cái chết ở trong mắt Lưu Huỳnh giống như là đang uống một ly trà, lúc vẫn ở hoang mạc khắp nơi đều là thi thể, cái gì hắn cũng đều gặp qua, điều khác biệt duy nhất là người chết lần này là người hắn thân thiết hơn chút mà thôi. Những người chết ở hoang mạc kia đều có một khuôn mặt thống khổ đến mức vặn vẹo, cười khi chết đi như Động Trù trong mắt Lưu Huỳnh quả là điều mới mẻ, có tình cảm thầy trò nhiều năm với Động Trù, đây chính là nụ cười đầu tiên xuất phát từ trái tim khi Động Trù không uống rượu, có lẽ là do đã thỏa mãn khi hoàn thành suy nghĩ trong lòng.
Động Trù vốn muốn ở lại núi Cẩu Lũ yên lặng chết đi, nhưng Phương Vân sau khi biết được bệnh tình của hắn đã kéo hắn trở về núi Linh Vũ, vừa đúng lúc có thể mượn núi Linh Vũ che giấu tình hình bệnh tật. Hắn đã sớm nói với Kiển Điệp, sau khi hắn chết hắn không muốn an táng phía sau núi Linh Vũ, hắn muốn trở về núi Cẩu Lũ, vè phần nguyên nhân ra sao thì hắn không nói, có lẽ là nơi đó có kí ức khó quên.
Ngày thứ hai đưa Động Trù vào trong quan tài, Kiển Điệp một mình đi tìm Tiết Tình nói chuyện, mấy tháng nay nàng đã thay đổi rất nhiều, có cảm giác đã thoát khỏi thiếu nữ trở thành một người phụ nữ, giữa hai lông mày xinh đẹp không còn sự ngây thơ, lại mang hương vị của người trưởng thành.
"Cô cô, Nhị bá phụ có nói trong võ lâm chỉ có người là người thích hợp nhất làm truyền nhân của hắn, người sẽ giúp Nhị bá phụ hoàn thành tâm nguyện đúng không?" Kiển Điệp hỏi, ánh mắt vẫn sáng ngời như sao.
"Điều này........Ta cũng không hẳn là có thể làm được." Tiết Tình trả lời, trước kia nàng đã giúp đỡ Động Trù, nhưng nếu để cho nàng độc diễn thì nàng không muốn cảm giác đó: "Trừ ta ra còn có rất nhiều người, Tiêu Quy Ứng cũng rất tốt." Trong nguyên tác không phải là Tiêu Quy Ứng thành minh chủ võ lâm sai, lần này để cho hắn đảm đương cũng không sai đi.
"Cung Côn Luân không đồng ý, trong cuộc chiến của Kỳ Lân các, chia công lao ra chỉ người của phái Linh Vũ nên cung Côn Luân mới không có lý do gì để phản đối, cô cô!" Vội vàng không muốn để cho những cố gắng của Động Trù trở thành bọt biển, Kiển Điệp khẩn cầu nói.
"Để cho ta suy nghĩ xem.... ......." Tiết Tình do dự nói, đột nhiên bắt nàng đưa ra quyết định lớn như vậy, cũng thật khó khăn cho nàng đi. Trong lòng khó xử nên tìm một người để bàn bạc, tự nhiên sẽ nghĩ đến ứng cử viên đầu tiên là Lưu Huỳnh, có một người cứ bình thường đi vào lòng người như vậy, lúc ngươi vui vẻ không nhất định sẽ nghĩ đến hắn, nhưng khi ngươi cần hắn, đầu tiên sẽ nhớ đến hình dáng của hắn, như này, có lẽ là lệ thuộc đi.
Tác giả :
Tiểu Cô Tử