Nữ Phụ Không Thích Yêu
Chương 26: Nỗi buồn mang tên quá khứ
-Tại bang WD...
-Mạnh Khải và Huy Quân đang điều tra lại những thứ mà cô bảo. Mất hồi lâu mới xong, Huy Quân cuộn chuột lên xuống mắt dán chặt nhìn màn hình máy tính.
-”Tìm thấy rồi!” Mạnh Khải nói rồi chỉ vào màn hình. Huy Quân bất ngờ nhìn và như không tin vào mắt mình. Đúng như cô nói mọi thứ đều y hệt như vậy, anh ngả người về phía sau suy nghĩ:
-”Sao cô ấy biết được...và câu nói khi đó...có khi nào Bách Vân và kẻ hack mật mã công ti là cùng một người? Phải rồi...” anh gật gù một hồi rồi nói với Mạnh Khải
-”Cậu tìm hiểu về Bách Vân cho tôi, điều tra tất cả mọi thứ có liên quan tới cô ấy và...Kiều Linh nữa...”
-”Được....” Mạnh Khải đáp rồi đi ra ngoài. Huy Quân ngồi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ: “Rốt cuộc cô và Kiều Linh ai mới là người bình thường đây? Sao cả hai đều có hành động bí ẩn vậy...”
-Tại nhà Bách tổng...
-”Con về rồi đây...” Bách Vũ giọng uể oải nói.
-”Vào đây đi.” mẹ cô nói rồi đi vào phòng khách. Bách Vũ thở dài đi vào gần tới cửa thì bất ngờ chạm mắt Bách Vân.
-”Sao anh ta lại ở đây ạ?” cô hỏi ngay khi nhìn thấy anh.
-”Hai đứa có hiềm khích gì mà cứ thấy nhau là hỏi vậy?” bố cô ngồi đọc nhìn sang, cô và anh đồng thời lắc đầu rồi mẹ cô nói:
-”Thôi được rồi, Bách Vũ mau ra đây bố mẹ có chuyện muốn hỏi...” Bách Vũ đi tới và ngồi xuống đối diện cô. Cô ngồi vắt chéo chân không thèm nhìn anh, bố cô nhìn thấy vậy liền nói:
-”Nào hai đứa...Trước tiên là Bách Vân tại sao lúc ở bữa tiệc con lại muốn nói với anh mình như vậy?”
-”Là để tố cáo sự ngu dốt của anh ta đấy ạ, mang một con hồ ly vào nhà mà chả hề hay biết.” cô nói rồi cố tỏ ra sự kiêu ngạo, chán ghét để khiến Bách Vũ thêm ghét mình.
-”Ý con là sao?” mẹ cô hỏi.
-”Con xin được giải thích cặn kẽ luôn. Kiều Linh người yêu của anh trai con chính là kẻ đã ăn trộm tài liệu và số tiền trong két sắt!” cô nói rồi quay qua nhìn anh nghĩ: “Tất cả mọi thứ đều đã được tôi điều tra rồi lần này tôi chắc chắn không để cô tự cao trước mặt tôi nữa đâu...”
-”Cô dựa vào cái gì mà dám tố cô ấy như thế!?” Bách Vũ bất đồng nói lớn.
-”Đây.” cô đáp ngắn rồi đưa cho anh chiếc usb kia và nói thêm:
-”Tất cả hình ảnh cô ta thực hiện việc đó đều có ở đây, nếu anh nghĩ đây là ghép thì có thể kiểm tra camera quay phòng chứa két sắt. Tôi còn chưa nói hết là anh gián tiếp tiếp tay cho cô ta bằng cách đưa chìa khóa nhà cho Kiều Linh vào ngày bố mẹ và người giúp việc đều không có ở nhà...”
-”Bách Vũ có phải con đưa chìa khóa nhà cho Kiều Linh thật không?”
-”Vâng...” anh gật đầu và hơi cúi thấp xuống. Bố cô nhăn mặt lại nhìn rồi hỏi tiếp:
-”Vậy còn chuyện con muốn giữ hơn nửa số cổ phiếu công ti mình vào hôm trước khi con chuyển nhà là vì lí do gì?”
-”Con được một người nói rằng Kiều Linh đang có dự định làm công ti ta phá sản nên con...” Bách Vũ nghe tới đó mà mắt mở to đầy kinh ngạc rồi suy nghĩ tới chuyện Kiều Linh làm việc đó và lại tự xóa suy nghĩ đó đi và cho rằng đó là suy nghĩ đầy ngu ngốc về người con gái anh yêu.
-”Được rồi, như vậy là ta hiểu rồi, Bách Vũ...ta rất tiếc nhưng ta không thể ủng hộ con và Kiều Linh tới với nhau được...còn giữa hai con có hiềm khích gì thì giải quyết đi. Ta thật sự không muốn hai con như vậy...trước đây hai con rất thân nhau cơ mà sao bây giờ...” mẹ cô mệt mỏi nói rồi đứng dậy về phòng và bố cô cũng đi theo luôn để lại cô và Bách Vũ ngồi im lặng trong phòng khách. Anh ngẫm nghĩ: “Có lẽ mình nên hỏi rõ Bách Vân...” cùng lúc đó cô đang nhìn rồi ngao ngán thở dài đứng dậy nói:
-”Có vẻ mọi chuyện xong rồi, tôi về trước...” vừa đi ra khỏi phòng khách thì hai tay cô bị nắm lại rồi cả tay và người cô bị ép sát vào bức tường gần đó. Do tay cô bị nắm chặt đã vậy còn đập vào tường nên cô không khỏi đau đớn mà khẽ nhăn mặt khi nhìn hai tay mình. Ngẩng đầu lên nhìn cô nheo mắt vẻ mặt đầy khó chịu hỏi:
-”Anh làm cái gì vậy?”
-”Cô rốt cuộc là người như thế nào?”
-”Anh hỏi thế là có ý gì?”
-”Sao cô không là cô của lúc trước? Một đứa em gái hiền lành, dễ thương khiến tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng?”
-”Giờ anh còn mở miệng hỏi câu đó với tôi được sao? Hiền lành, dễ thương để bị Kiều Linh bắt nạt lợi dụng? Toàn tâm toàn ý tin tưởng? Giả Dối! Chính anh mới là người không tin tưởng tôi, nếu tôi là tôi của lúc trước thì tôi sẽ mãi mãi bị Kiều Linh và anh đối xử tệ bạc sao? Nếu tôi không thay đổi thì làm sao tôi có thể sống như bây giờ?”
-”Cô nói thế là sao?”
-”Tự đi mà hỏi Kiều Linh!!!” cô nói lớn vẻ mặt đầy tức giận nhìn anh, cô cảm nhận được nước mắt sắp trào ra vì kích động liền quay mặt đi để không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt đó vì cô đã hứa sẽ tự tạo cho mình sự kiên cường và một khuôn mặt vô cảm nhưng giờ thì có vẻ không thể dường như đã tới giới hạn chịu đựng của cô. Anh nhìn cô rồi khẽ nhăn mày hỏi:
-”Cô...khóc sao?”
-”Không liên can tới anh!” anh nghe vậy mà lòng chùng xuống nói:
-”Nếu như được quay lại như ngày trước...”
-”Thì tôi mong không được gặp anh.” cô ngước mặt lên nhìn với khuôn mặt đẫm nước mắt.
-”Tại sao?...” ánh mắt anh chứa đựng đầy sự buồn phiền hỏi.
-”Vì khi đó tôi sẽ không phải chịu đựng một tuổi thơ vui vẻ và lớn lên là một sự cay đắng rong ruổi khi tôi trưởng thành như bây giờ. Tôi Bách Vân không hề muốn có một anh trai như anh và một Kiều Linh, một cô bạn giả tạo muốn cướp hết mọi thứ tôi có...” cô nói rồi giật tay ra nhìn anh với con mắt không ưa và rời đi. Đóng thật mạnh cái cửa như muốn thể hiện rõ là cô đang tức giận, anh im lặng nhìn về phía cửa rồi tự hỏi:
-”Là lỗi của mình sao?...Khi ấy đã xảy ra chuyện gì mà khiến Bách Vân ghét mình như vậy? Vì Kiều Linh và mình khiến Bách Vân như vậy?...”
-Cô đi khỏi nhà bố mẹ mình được một đoạn thì dừng lại lau nước mắt ngước nhìn lên trời nói:
-”Tôi đã làm cho anh ta phải ăn năn vì chuyện cũ của cô rồi đấy Bách Vân...” rồi cô tiếp tục bước đi mà không biết phía sau cô là một bóng đen khác đang nhìn cô nãy giờ và rời đi rất nhanh như để báo tin cho ai đó.
{chap này buồn đi:( =))))}
-Mạnh Khải và Huy Quân đang điều tra lại những thứ mà cô bảo. Mất hồi lâu mới xong, Huy Quân cuộn chuột lên xuống mắt dán chặt nhìn màn hình máy tính.
-”Tìm thấy rồi!” Mạnh Khải nói rồi chỉ vào màn hình. Huy Quân bất ngờ nhìn và như không tin vào mắt mình. Đúng như cô nói mọi thứ đều y hệt như vậy, anh ngả người về phía sau suy nghĩ:
-”Sao cô ấy biết được...và câu nói khi đó...có khi nào Bách Vân và kẻ hack mật mã công ti là cùng một người? Phải rồi...” anh gật gù một hồi rồi nói với Mạnh Khải
-”Cậu tìm hiểu về Bách Vân cho tôi, điều tra tất cả mọi thứ có liên quan tới cô ấy và...Kiều Linh nữa...”
-”Được....” Mạnh Khải đáp rồi đi ra ngoài. Huy Quân ngồi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ: “Rốt cuộc cô và Kiều Linh ai mới là người bình thường đây? Sao cả hai đều có hành động bí ẩn vậy...”
-Tại nhà Bách tổng...
-”Con về rồi đây...” Bách Vũ giọng uể oải nói.
-”Vào đây đi.” mẹ cô nói rồi đi vào phòng khách. Bách Vũ thở dài đi vào gần tới cửa thì bất ngờ chạm mắt Bách Vân.
-”Sao anh ta lại ở đây ạ?” cô hỏi ngay khi nhìn thấy anh.
-”Hai đứa có hiềm khích gì mà cứ thấy nhau là hỏi vậy?” bố cô ngồi đọc nhìn sang, cô và anh đồng thời lắc đầu rồi mẹ cô nói:
-”Thôi được rồi, Bách Vũ mau ra đây bố mẹ có chuyện muốn hỏi...” Bách Vũ đi tới và ngồi xuống đối diện cô. Cô ngồi vắt chéo chân không thèm nhìn anh, bố cô nhìn thấy vậy liền nói:
-”Nào hai đứa...Trước tiên là Bách Vân tại sao lúc ở bữa tiệc con lại muốn nói với anh mình như vậy?”
-”Là để tố cáo sự ngu dốt của anh ta đấy ạ, mang một con hồ ly vào nhà mà chả hề hay biết.” cô nói rồi cố tỏ ra sự kiêu ngạo, chán ghét để khiến Bách Vũ thêm ghét mình.
-”Ý con là sao?” mẹ cô hỏi.
-”Con xin được giải thích cặn kẽ luôn. Kiều Linh người yêu của anh trai con chính là kẻ đã ăn trộm tài liệu và số tiền trong két sắt!” cô nói rồi quay qua nhìn anh nghĩ: “Tất cả mọi thứ đều đã được tôi điều tra rồi lần này tôi chắc chắn không để cô tự cao trước mặt tôi nữa đâu...”
-”Cô dựa vào cái gì mà dám tố cô ấy như thế!?” Bách Vũ bất đồng nói lớn.
-”Đây.” cô đáp ngắn rồi đưa cho anh chiếc usb kia và nói thêm:
-”Tất cả hình ảnh cô ta thực hiện việc đó đều có ở đây, nếu anh nghĩ đây là ghép thì có thể kiểm tra camera quay phòng chứa két sắt. Tôi còn chưa nói hết là anh gián tiếp tiếp tay cho cô ta bằng cách đưa chìa khóa nhà cho Kiều Linh vào ngày bố mẹ và người giúp việc đều không có ở nhà...”
-”Bách Vũ có phải con đưa chìa khóa nhà cho Kiều Linh thật không?”
-”Vâng...” anh gật đầu và hơi cúi thấp xuống. Bố cô nhăn mặt lại nhìn rồi hỏi tiếp:
-”Vậy còn chuyện con muốn giữ hơn nửa số cổ phiếu công ti mình vào hôm trước khi con chuyển nhà là vì lí do gì?”
-”Con được một người nói rằng Kiều Linh đang có dự định làm công ti ta phá sản nên con...” Bách Vũ nghe tới đó mà mắt mở to đầy kinh ngạc rồi suy nghĩ tới chuyện Kiều Linh làm việc đó và lại tự xóa suy nghĩ đó đi và cho rằng đó là suy nghĩ đầy ngu ngốc về người con gái anh yêu.
-”Được rồi, như vậy là ta hiểu rồi, Bách Vũ...ta rất tiếc nhưng ta không thể ủng hộ con và Kiều Linh tới với nhau được...còn giữa hai con có hiềm khích gì thì giải quyết đi. Ta thật sự không muốn hai con như vậy...trước đây hai con rất thân nhau cơ mà sao bây giờ...” mẹ cô mệt mỏi nói rồi đứng dậy về phòng và bố cô cũng đi theo luôn để lại cô và Bách Vũ ngồi im lặng trong phòng khách. Anh ngẫm nghĩ: “Có lẽ mình nên hỏi rõ Bách Vân...” cùng lúc đó cô đang nhìn rồi ngao ngán thở dài đứng dậy nói:
-”Có vẻ mọi chuyện xong rồi, tôi về trước...” vừa đi ra khỏi phòng khách thì hai tay cô bị nắm lại rồi cả tay và người cô bị ép sát vào bức tường gần đó. Do tay cô bị nắm chặt đã vậy còn đập vào tường nên cô không khỏi đau đớn mà khẽ nhăn mặt khi nhìn hai tay mình. Ngẩng đầu lên nhìn cô nheo mắt vẻ mặt đầy khó chịu hỏi:
-”Anh làm cái gì vậy?”
-”Cô rốt cuộc là người như thế nào?”
-”Anh hỏi thế là có ý gì?”
-”Sao cô không là cô của lúc trước? Một đứa em gái hiền lành, dễ thương khiến tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng?”
-”Giờ anh còn mở miệng hỏi câu đó với tôi được sao? Hiền lành, dễ thương để bị Kiều Linh bắt nạt lợi dụng? Toàn tâm toàn ý tin tưởng? Giả Dối! Chính anh mới là người không tin tưởng tôi, nếu tôi là tôi của lúc trước thì tôi sẽ mãi mãi bị Kiều Linh và anh đối xử tệ bạc sao? Nếu tôi không thay đổi thì làm sao tôi có thể sống như bây giờ?”
-”Cô nói thế là sao?”
-”Tự đi mà hỏi Kiều Linh!!!” cô nói lớn vẻ mặt đầy tức giận nhìn anh, cô cảm nhận được nước mắt sắp trào ra vì kích động liền quay mặt đi để không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt đó vì cô đã hứa sẽ tự tạo cho mình sự kiên cường và một khuôn mặt vô cảm nhưng giờ thì có vẻ không thể dường như đã tới giới hạn chịu đựng của cô. Anh nhìn cô rồi khẽ nhăn mày hỏi:
-”Cô...khóc sao?”
-”Không liên can tới anh!” anh nghe vậy mà lòng chùng xuống nói:
-”Nếu như được quay lại như ngày trước...”
-”Thì tôi mong không được gặp anh.” cô ngước mặt lên nhìn với khuôn mặt đẫm nước mắt.
-”Tại sao?...” ánh mắt anh chứa đựng đầy sự buồn phiền hỏi.
-”Vì khi đó tôi sẽ không phải chịu đựng một tuổi thơ vui vẻ và lớn lên là một sự cay đắng rong ruổi khi tôi trưởng thành như bây giờ. Tôi Bách Vân không hề muốn có một anh trai như anh và một Kiều Linh, một cô bạn giả tạo muốn cướp hết mọi thứ tôi có...” cô nói rồi giật tay ra nhìn anh với con mắt không ưa và rời đi. Đóng thật mạnh cái cửa như muốn thể hiện rõ là cô đang tức giận, anh im lặng nhìn về phía cửa rồi tự hỏi:
-”Là lỗi của mình sao?...Khi ấy đã xảy ra chuyện gì mà khiến Bách Vân ghét mình như vậy? Vì Kiều Linh và mình khiến Bách Vân như vậy?...”
-Cô đi khỏi nhà bố mẹ mình được một đoạn thì dừng lại lau nước mắt ngước nhìn lên trời nói:
-”Tôi đã làm cho anh ta phải ăn năn vì chuyện cũ của cô rồi đấy Bách Vân...” rồi cô tiếp tục bước đi mà không biết phía sau cô là một bóng đen khác đang nhìn cô nãy giờ và rời đi rất nhanh như để báo tin cho ai đó.
{chap này buồn đi:( =))))}
Tác giả :
nhockieuky02