Nữ Phụ Công Tâm Kế
Quyển 7 - Chương 4
Edit: Mộc
Diệp Hoa ngơ ngác nhìn bóng lưng của Diệp Tử, sửng sốt một lúc mới quay đầu lại chớp mắt với Trầm Ngạn Hiên, “Đây là… tình huống gì thế?”
Trầm Ngạn Hiên cụp mắt, không tỏ vẻ gì. Bạch Y Hàm lại đột nhiên cười, “Chắc là quen nhau khi ở Mỹ rồi, mấy ngày trước An Kỳ Viễn đã nói là anh ta cũng vừa từ Mỹ về mà.”
Không hiểu sao vẻ mặt Diệp Hoa chợt sa sầm, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.
Chờ tới lúc anh về nhà thì phát hiện hành lý của Diệp Tử đã để trong phòng cô nhưng không thấy người đâu. Theo bản năng anh cầm điện thoại di động lên, ánh mắt lóe sáng rồi cụp xuống. Cô ở đâu, làm gì, người anh trai trên danh nghĩa như anh hình như không có tư cách hỏi đến.
Tuy nghĩ như vậy nhưng khi tới đêm rồi mà Diệp Tử còn chưa về, trong lòng Diệp Hoa rất khó chịu, càng thêm bực bội phiền muộn. Là ai đã nói sẽ gọi điện cho anh chứ, anh cầm điện thoại lên xem, sau đó thì mắt không thấy tâm không phiền, lập tức ném nó qua một bên rồi lăn qua lăn lại trên giường, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngày thứ hai, Diệp Hoa ngồi ở bàn ăn sáng.
“Chào buổi sáng, anh trai.” Diệp Tử lê dép từ trên tầng xuống, vẫn còn ngái ngủ, vẻ mặt lười nhác, tóc xõa tung trên vai, có một vẻ đẹp lộn xộn đặc biệt. Cô mặc áo sơ mi rộng màu đen, che một phần bắp đùi nhưng lại khiến cặp đùi thon dài tuyệt đẹp lộ ra hoàn toàn, màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Ban đầu Diệp Hoa hơi sửng sốt, sau đó mới không vui nhíu mày, “Sao lại ăn mặc như thế?”
“Ở nhà mà, có sao đâu.” Diệp Tử duỗi người, sau đó lấy luôn cốc sữa tươi trước mặt anh lên uống một ngụm.
Diệp Hoa tỉ mỉ quan sát cô một lúc, thấy quầng mắt thâm đen của cô, không biết là tối qua về lúc nào, anh muốn hỏi nhưng lại nghĩ quan hệ của bọn họ còn chưa thân mật tới mức ấy. Không phải khi cô còn ở nhà cũng như vậy sao? Nói là anh em, thật ra chẳng khác gì kẻ thù.
Một chút vui sướng vì cô trở về cũng dần dần phai nhạt đi.
Diệp Hoa im lặng, ưu nhã ăn bữa sáng, không hề nhìn cô nữa. Anh vừa dùng dĩa xiên một miếng trứng rán, đang giơ lên thì Diệp Tử đột nhiên cúi người ngậm lấy, mái tóc xõa của cô tạo thành một đường vòng cung duyên dáng. Diệp Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt Diệp Tử rất tự nhiên, tiện thể còn lấy cả một chiếc bánh bao trong đĩa của anh lên ăn.
“Anh, gần đây ba sẽ không về nhà đúng không.”
Lúc này Diệp Hoa mới phục hồi tinh thần, nhưng trong lòng lại có chút phức tạp. Tuy sáu năm năm cứ cách nửa tháng là Diệp Tử lại gọi điện cho anh, thỉnh thoảng còn gửi về mấy món quà nhỏ để tặng anh, khi anh và cha đi Mỹ công tác, Diệp Tử đã hẹn gặp anh nhưng lại chưa từng liên hệ với cha… Có điều anh chưa bao giờ thừa nhận rằng quan hệ giữa bọn họ đã thân mật tới mức này.
Vì đang bận suy nghĩ nên Diệp Hoa chỉ trả lời cho có lệ, “Ừ, bây giờ ba rất bận, mấy tháng chưa chắc đã về được một lần.”
Diệp Tử liền thở phào nhẹ nhõm, “Anh tìm nhà giúp em đi, em mới về nước, không có chỗ nào để đi, mấy ngay nay ở tạm đây trước.”
“Em muốn ra ngoài ở sao?” Diệp Hoa không kiềm chế được mà cao giọng.
Diệp Tử thờ ơ nhún vai, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, “Nghe nói gần đây sức khỏe của ba không tốt lắm, tốt hơn là em không nên ở nhà kẻo lại chọc ba tức giận.”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, không nghe ra vẻ mỉa mai. Diệp Hoa đột nhiên nhớ tới gương mặt đầy chán ghét của cha khi ông ta nhìn Diệp Tử ngồi trên xe lăn, khi ông ta nói đã sắp xếp xong việc du học cho cô, giọng nói lạnh lẽo hơn cả băng giá.
“Biết rồi, anh sẽ để ý giúp em.”
Diệp Tử ngửa đầu uống cạn ngụm sữa tươi cuối cùng, sau đó để cái cốc không lại trước mặt anh, cười lấy lòng, “Em còn có việc phải đi trước, anh bảo người giúp việc làm lại một phần ăn sáng khác vậy nhé.”
“Em chỉ ăn ít như vậy thôi à?”
“Giảm béo mà!” Diệp Tử đi thẳng lên tầng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Anh không biết cô vừa về nước mà đã có chuyện gì để phải đi sớm về muộn, muốn mở miệng hỏi nhưng cuối cùng lại lặng lẽ nhìn cô đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói hẹn gặp lại với anh.
Buổi tối Diệp Hoa còn phải tham gia một buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư Lâm gia. Nói cho cùng thì cũng chỉ quen biết xã giao, may mà Trầm Ngạn Hiên và Bạch Y Hàm cũng có mặt, anh đi theo cha, chào hỏi với vài bạn bè làm ăn rồi trốn tới chỗ đám Ngạn Hiên.
“Sao A Tử không tới với anh?” Bạch Y Hàm tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm.
Bọn họ đứng thành một vòng tròn nói chuyện, không phải chỉ có ba người họ và còn có cả An Tuấn Hách và Tần Nhã. Từ đầu tới đuôi, An Tuấn Hách chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt Diệp Tử bao giờ, còn Tần Nhã thì quen biết với cô nên vừa nghe thấy thế đã hừ một tiếng tỏ ý chán ghét, nói với Bạch Y Hàm, “Y Hàm, cậu nhắc tới vị tiểu thư kia làm gì chứ? Mình nói cho cậu biết, cậu đừng như đồ ngốc để cô ta bắt nạt nữa, cho dù cậu tốt bụng đơn thuần thì chưa chắc người ta đã nhớ tới lòng tốt của cậu đâu, không biết chừng còn được một tấc tiến một thước đấy! Sao không yên ổn mà ở Mỹ luôn, trở về làm gì chứ!”
Sắc mặt Diệp Hoa lập tức thay đổi, có điều anh chưa lên tiếng thì Bạch Y Hàm đã nhẹ nhàng kéo tay Tần Nhã, “Cậu đừng nói thế, bàn tán sau lưng người khác là không tốt đâu.”
An Tuấn Hách lại không chú ý tới bọn họ, đột nhiên nhìn thấy người nào đó, mắt anh ta sáng lên, vẫy tay đầy hưng phấn, “Anh họ.”
“Tình cờ thật đấy, không ngờ lại gặp mọi người ở đây.” Giọng nói trầm thấp đầy sức hút từ sau lưng truyền tới.
Mọi người đều quay lại, thấy An Kỳ Viễn và một cô gái đi cùng nhau. Cô gái để tóc lệch sang một bên, mặc váy dạ hội màu trắng, gương mặt kiều diễm như hoa, môi còn mỉm cười nhẹ nhàng, rõ ràng là Diệp Tử mà bọn họ đang bàn tán.
“Anh.” Cô chào Diệp Hoa trước, sau đó mới chú ý tới những người khác, ánh mắt hơi dừng lại chỗ Trầm Ngạn Hiên một chút rồi đảo đi.
“Đây hình như toàn là người quen cả, đã nhiều năm không gặp rồi.”
Cô nói vậy khiến An Kỳ Viễn chợt nhớ tới chuyện gì, “Em quen mọi người à?”
Diệp Tử hé miệng cười, chỉ vào từng người để giới thiệu, “Đây là Diệp Hoa, anh trai em.” Sau đó chuyển qua những người khác thì tỏ vẻ tùy tiện, “Còn mấy vị đây đều là bạn cũ.”
Tần Nhã tỏ ý bất mãn vì thái độ mơ hồ này của cô, cô ta liếc qua liếc lại giữa An Kỳ Viễn và Diệp Tử, tự nhiên nói, “Này, cái gì mà bạn bè cũ của cô chứ, không phải cô đã theo đuổi Trầm Ngạn Hiên tới năm năm sao? Đến giờ tôi vẫn còn nhớ sự kiên cường của cô đấy, người ta đã nói đừng làm phiền nữa mà cũng không chịu thôi. Như vậy thì sao có thể dùng hai chữ bạn bè đơn giản để giới thiệu chứ!”
Không khí đột nhiên đọng lại, lần này vẻ mặt Trầm Ngạn Hiên cũng thay đổi, anh quay đầu nhìn Tần Nhã, ánh mắt lạnh lùng khiến cô ta cứng đờ người, những lời còn muốn thốt ra đành nuốt lại.
An Kỳ Viễn nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Tử, cô lại nhoẻn miệng cười, “Nói cũng phải.” Dường như những lời của Tần Nhã rất đáng cười, cô cong mắt nói, “Vậy thì giới thiệu lại lần nữa nhé. Đây là Trầm Ngạn Hiên, là đối tượng mà em từng theo đuổi.” Sau đó cô chỉ về phía Bạch Y Hàm, “Đây là bạn gái anh ấy, trước đây em thường xuyên vô cớ nhằm vào cô ấy.”
Diệp Hoa ngơ ngác nhìn bóng lưng của Diệp Tử, sửng sốt một lúc mới quay đầu lại chớp mắt với Trầm Ngạn Hiên, “Đây là… tình huống gì thế?”
Trầm Ngạn Hiên cụp mắt, không tỏ vẻ gì. Bạch Y Hàm lại đột nhiên cười, “Chắc là quen nhau khi ở Mỹ rồi, mấy ngày trước An Kỳ Viễn đã nói là anh ta cũng vừa từ Mỹ về mà.”
Không hiểu sao vẻ mặt Diệp Hoa chợt sa sầm, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.
Chờ tới lúc anh về nhà thì phát hiện hành lý của Diệp Tử đã để trong phòng cô nhưng không thấy người đâu. Theo bản năng anh cầm điện thoại di động lên, ánh mắt lóe sáng rồi cụp xuống. Cô ở đâu, làm gì, người anh trai trên danh nghĩa như anh hình như không có tư cách hỏi đến.
Tuy nghĩ như vậy nhưng khi tới đêm rồi mà Diệp Tử còn chưa về, trong lòng Diệp Hoa rất khó chịu, càng thêm bực bội phiền muộn. Là ai đã nói sẽ gọi điện cho anh chứ, anh cầm điện thoại lên xem, sau đó thì mắt không thấy tâm không phiền, lập tức ném nó qua một bên rồi lăn qua lăn lại trên giường, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngày thứ hai, Diệp Hoa ngồi ở bàn ăn sáng.
“Chào buổi sáng, anh trai.” Diệp Tử lê dép từ trên tầng xuống, vẫn còn ngái ngủ, vẻ mặt lười nhác, tóc xõa tung trên vai, có một vẻ đẹp lộn xộn đặc biệt. Cô mặc áo sơ mi rộng màu đen, che một phần bắp đùi nhưng lại khiến cặp đùi thon dài tuyệt đẹp lộ ra hoàn toàn, màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Ban đầu Diệp Hoa hơi sửng sốt, sau đó mới không vui nhíu mày, “Sao lại ăn mặc như thế?”
“Ở nhà mà, có sao đâu.” Diệp Tử duỗi người, sau đó lấy luôn cốc sữa tươi trước mặt anh lên uống một ngụm.
Diệp Hoa tỉ mỉ quan sát cô một lúc, thấy quầng mắt thâm đen của cô, không biết là tối qua về lúc nào, anh muốn hỏi nhưng lại nghĩ quan hệ của bọn họ còn chưa thân mật tới mức ấy. Không phải khi cô còn ở nhà cũng như vậy sao? Nói là anh em, thật ra chẳng khác gì kẻ thù.
Một chút vui sướng vì cô trở về cũng dần dần phai nhạt đi.
Diệp Hoa im lặng, ưu nhã ăn bữa sáng, không hề nhìn cô nữa. Anh vừa dùng dĩa xiên một miếng trứng rán, đang giơ lên thì Diệp Tử đột nhiên cúi người ngậm lấy, mái tóc xõa của cô tạo thành một đường vòng cung duyên dáng. Diệp Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt Diệp Tử rất tự nhiên, tiện thể còn lấy cả một chiếc bánh bao trong đĩa của anh lên ăn.
“Anh, gần đây ba sẽ không về nhà đúng không.”
Lúc này Diệp Hoa mới phục hồi tinh thần, nhưng trong lòng lại có chút phức tạp. Tuy sáu năm năm cứ cách nửa tháng là Diệp Tử lại gọi điện cho anh, thỉnh thoảng còn gửi về mấy món quà nhỏ để tặng anh, khi anh và cha đi Mỹ công tác, Diệp Tử đã hẹn gặp anh nhưng lại chưa từng liên hệ với cha… Có điều anh chưa bao giờ thừa nhận rằng quan hệ giữa bọn họ đã thân mật tới mức này.
Vì đang bận suy nghĩ nên Diệp Hoa chỉ trả lời cho có lệ, “Ừ, bây giờ ba rất bận, mấy tháng chưa chắc đã về được một lần.”
Diệp Tử liền thở phào nhẹ nhõm, “Anh tìm nhà giúp em đi, em mới về nước, không có chỗ nào để đi, mấy ngay nay ở tạm đây trước.”
“Em muốn ra ngoài ở sao?” Diệp Hoa không kiềm chế được mà cao giọng.
Diệp Tử thờ ơ nhún vai, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, “Nghe nói gần đây sức khỏe của ba không tốt lắm, tốt hơn là em không nên ở nhà kẻo lại chọc ba tức giận.”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, không nghe ra vẻ mỉa mai. Diệp Hoa đột nhiên nhớ tới gương mặt đầy chán ghét của cha khi ông ta nhìn Diệp Tử ngồi trên xe lăn, khi ông ta nói đã sắp xếp xong việc du học cho cô, giọng nói lạnh lẽo hơn cả băng giá.
“Biết rồi, anh sẽ để ý giúp em.”
Diệp Tử ngửa đầu uống cạn ngụm sữa tươi cuối cùng, sau đó để cái cốc không lại trước mặt anh, cười lấy lòng, “Em còn có việc phải đi trước, anh bảo người giúp việc làm lại một phần ăn sáng khác vậy nhé.”
“Em chỉ ăn ít như vậy thôi à?”
“Giảm béo mà!” Diệp Tử đi thẳng lên tầng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Anh không biết cô vừa về nước mà đã có chuyện gì để phải đi sớm về muộn, muốn mở miệng hỏi nhưng cuối cùng lại lặng lẽ nhìn cô đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói hẹn gặp lại với anh.
Buổi tối Diệp Hoa còn phải tham gia một buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư Lâm gia. Nói cho cùng thì cũng chỉ quen biết xã giao, may mà Trầm Ngạn Hiên và Bạch Y Hàm cũng có mặt, anh đi theo cha, chào hỏi với vài bạn bè làm ăn rồi trốn tới chỗ đám Ngạn Hiên.
“Sao A Tử không tới với anh?” Bạch Y Hàm tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm.
Bọn họ đứng thành một vòng tròn nói chuyện, không phải chỉ có ba người họ và còn có cả An Tuấn Hách và Tần Nhã. Từ đầu tới đuôi, An Tuấn Hách chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt Diệp Tử bao giờ, còn Tần Nhã thì quen biết với cô nên vừa nghe thấy thế đã hừ một tiếng tỏ ý chán ghét, nói với Bạch Y Hàm, “Y Hàm, cậu nhắc tới vị tiểu thư kia làm gì chứ? Mình nói cho cậu biết, cậu đừng như đồ ngốc để cô ta bắt nạt nữa, cho dù cậu tốt bụng đơn thuần thì chưa chắc người ta đã nhớ tới lòng tốt của cậu đâu, không biết chừng còn được một tấc tiến một thước đấy! Sao không yên ổn mà ở Mỹ luôn, trở về làm gì chứ!”
Sắc mặt Diệp Hoa lập tức thay đổi, có điều anh chưa lên tiếng thì Bạch Y Hàm đã nhẹ nhàng kéo tay Tần Nhã, “Cậu đừng nói thế, bàn tán sau lưng người khác là không tốt đâu.”
An Tuấn Hách lại không chú ý tới bọn họ, đột nhiên nhìn thấy người nào đó, mắt anh ta sáng lên, vẫy tay đầy hưng phấn, “Anh họ.”
“Tình cờ thật đấy, không ngờ lại gặp mọi người ở đây.” Giọng nói trầm thấp đầy sức hút từ sau lưng truyền tới.
Mọi người đều quay lại, thấy An Kỳ Viễn và một cô gái đi cùng nhau. Cô gái để tóc lệch sang một bên, mặc váy dạ hội màu trắng, gương mặt kiều diễm như hoa, môi còn mỉm cười nhẹ nhàng, rõ ràng là Diệp Tử mà bọn họ đang bàn tán.
“Anh.” Cô chào Diệp Hoa trước, sau đó mới chú ý tới những người khác, ánh mắt hơi dừng lại chỗ Trầm Ngạn Hiên một chút rồi đảo đi.
“Đây hình như toàn là người quen cả, đã nhiều năm không gặp rồi.”
Cô nói vậy khiến An Kỳ Viễn chợt nhớ tới chuyện gì, “Em quen mọi người à?”
Diệp Tử hé miệng cười, chỉ vào từng người để giới thiệu, “Đây là Diệp Hoa, anh trai em.” Sau đó chuyển qua những người khác thì tỏ vẻ tùy tiện, “Còn mấy vị đây đều là bạn cũ.”
Tần Nhã tỏ ý bất mãn vì thái độ mơ hồ này của cô, cô ta liếc qua liếc lại giữa An Kỳ Viễn và Diệp Tử, tự nhiên nói, “Này, cái gì mà bạn bè cũ của cô chứ, không phải cô đã theo đuổi Trầm Ngạn Hiên tới năm năm sao? Đến giờ tôi vẫn còn nhớ sự kiên cường của cô đấy, người ta đã nói đừng làm phiền nữa mà cũng không chịu thôi. Như vậy thì sao có thể dùng hai chữ bạn bè đơn giản để giới thiệu chứ!”
Không khí đột nhiên đọng lại, lần này vẻ mặt Trầm Ngạn Hiên cũng thay đổi, anh quay đầu nhìn Tần Nhã, ánh mắt lạnh lùng khiến cô ta cứng đờ người, những lời còn muốn thốt ra đành nuốt lại.
An Kỳ Viễn nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Tử, cô lại nhoẻn miệng cười, “Nói cũng phải.” Dường như những lời của Tần Nhã rất đáng cười, cô cong mắt nói, “Vậy thì giới thiệu lại lần nữa nhé. Đây là Trầm Ngạn Hiên, là đối tượng mà em từng theo đuổi.” Sau đó cô chỉ về phía Bạch Y Hàm, “Đây là bạn gái anh ấy, trước đây em thường xuyên vô cớ nhằm vào cô ấy.”
Tác giả :
Thuần Bạch Xuẩn Bạch