Nữ Phụ Công Tâm Kế
Quyển 5 - Chương 8: Nam chính cao lãnh [8]
Edit: Kiri
Lưu Bạch thấy nàng khó xử liền tự tay cởi bỏ đai lưng thoát y phục. Da hắn trắng mịn như bạch ngọc, vết thương đầm đìa máu giống như vài vết xước trên miếng ngọc hoàn mỹ làm Diệp Tử thầm hận. Trong lúc tức giận nàng còn nhớ ra trong thế giới này, nam ti nữ tôn, địa vị đảo lộn, nam tử ở nơi này giống như nữ tử cổ đại, tuy không đến mức bị người khác nhìn thấy thân thể là sẽ cắn lưỡi tự sát chứng minh trong sạch nhưng cũng không thể tùy ý cởi y phục như thế này được.
Diệp Tử không biết Lưu Bạch nghĩ gì, là do tính tình tùy ý hay là…… nàng không nhịn được mà ngẩng đầu lén liếc hắn một cái.
Hắn cũng bình thản nhìn lại nàng, quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc.
Diệp Tử lập tức đỏ mắt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn hắn, cẩn thận bôi thuốc nhưng không dám quá nặng tay, sức tay không nhẹ không nặng làm người ta tê dại, Lưu Bạch không nhịn nổi nữa mới mở miệng: “A Tử.”
“Hả?” Diệp Tử cả kinh, tay liền vô ý ấn nhẹ vào miệng vết thương.
Lưu Bạch hơi nhíu mày khiến nàng kích động: “Sao thế, ta làm đau huynh sao?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng, mơ hồ còn nhìn thấy vài tia ấm áp: “Không.”
“Vậy thì tốt, ta sẽ cẩn thận.” Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn vết thương của hắn có vài tia không nỡ và đau lòng. Tuy hắn chỉ bị mấy roi nhưng vết thương nặng hơn nàng nhiều, nàng vừa bôi thuốc vừa như một năm trước, khẽ thổi nhẹ vào miệng vết thương của hắn, thật cẩn thận như đối xử với trân bảo, không còn trẻ con như ngày nào.
Lưu Bạch đột nhiên thấy hoảng hốt, đã bao lâu rồi hắn không cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm này. Người vốn là động vật quần cư, có một người ở bên cạnh làm bạn qua gian khổ thật sự là một cảm giác quá mức tốt đẹp khiến người ta không thể bỏ qua. Bốn năm sau, hứa hẹn mười lăm năm đã hết, mình thật sự còn có thể rời đi không hề lưu luyến sao?
Sáng sớm hôm sau Diệp Tử vừa rửa mặt xong, đang ngồi trước gương để nha hoàn búi tóc thì thấy Bạch Lan vén mành bước vào. Nàng ấy cúi người hành lễ, Diệp Tử phất tay cho nha hoàn đang vấn tóc lui xuống: “Bên Lưu Bạch thế nào?”
Bạch Lan đã quen việc Công chúa để ý đến nhất cử nhất động của Lưu Bạch nên nghiêm chỉnh bẩm báo tin tức mới nhận được hôm nay.
“Không biết hôm nay Hoàng thượng làm sao lại điều cả Thái y viện đến cung Lưu Bạch công tử, không biết có phải hôm qua chưa hả được giận nên muốn bảo Ngự y tra tấn vết thương của công tử không.”
Bạch Lan vẫn còn canh cánh trong lòng việc Nữ hoàng đánh cả Công chúa vì Chính quân nên giọng nói còn có đôi phần oán hận.
Nha đầu kia không rõ nhưng Diệp Tử lại hiểu, Diệp Thanh Lam bây giờ đã là Diệp Thanh Lam của hai năm sau nên mới để ý đến Lưu Bạch như thế.
Nghĩ đến đây nàng nhếch môi cười khinh miệt. Biết được nguyên nhân Lưu Bạch bị thương thì chắc bà ấy chỉ hận không thể tự đâm mấy kiếm ấy nhỉ.
Do Diệp Tử nên rất nhiều chuyện đã thay đổi, ít nhất trong trí nhớ của Diệp Thanh Lam bà không hề hạ lệnh đánh Lưu Bạch, nhưng với tính bà, nhìn thấy Lưu Bạch đả thương Lí Khiếu Nhiên thì cũng hợp lý thôi. Dù sao lỡ tay đẩy ngã và cố ý đánh một chưởng rất khác nhau.
Chính vì thế nên mới càng thống hận mình, tại sao trước đây lại mù mắt mà coi trọng kẻ lang tâm cẩu phế như Lí Khiếu Nhiên, bà cứ nghĩ đến chuyện mình tổn thương Lưu Bạch vì một nam nhân như thế, cứ nghĩ đến hình ảnh Lưu Bạch kiên nghị bảo vệ thi thể mình dù bị trọng thương liền thấy hối hận đến tột cùng.
Ngự y thăm khám cho Lưu Bạch xong liền tiến vào bẩm báo, Diệp Thanh Lam hỏi mấy lần Lưu Bạch có thật sự bình an không làm đám hạ nhân đều kinh nghi. Ngự y kia cũng nghi hoặc trong lòng: “Dạ bẩm Lưu Bạch công tử thật sự không sao, hôm qua Công chúa đã gọi Ngự y đến trị thương cho công tử, cũng đã bôi thuốc cẩn thận.”
Đến giờ Diệp Thanh Lam mới thở phào một hơi, còn quan hệ thân mật giữa Diệp Tử và Lưu Bạch thì chẳng để ý. Đời trước nha đầu kia Diệp Tử kia cũng cực kỳ thích Lưu Bạch, thường xuyên quấn quít lấy hắn đòi dạy võ công. Đời này tuy quen biết sớm hơn nhưng bà cũng trọng sinh, có vài chuyện thay đổi cũng là thường tình. Bà cũng chưa bao giờ nghĩ con gái mình sẽ có cảm tình với Lưu Bạch, dù sao trong thế giới này nữ tử sẽ không thích nam nhân lớn tuổi hơn mình, huống chi Diệp Thanh Lam và Lưu Bạch ngang hàng đương nhiên cảm thấy Diệp Tử và Lưu Bạch kém nhau một bối phận, sao có thể nghĩ đến tình yêu nam nữ.
Tuy Ngự y đã nói Lưu Bạch không sao nhưng bà lại vẫn lo lắng muốn tự đi vấn an, đi đến cửa lại không dám vào, cảm giác tự trách và xấu hổ bao phủ lấy bà làm bà không thở nổi.
Bà cứ đứng ở cửa như thế một lúc lâu, đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã mới vội vàng tránh vào sau một gốc cây.
Người tới đương nhiên là Diệp Tử, một năm nay trừ lần bệnh nặng rơi xuống nước kia, ngày nào nàng cũng phải chạy tới đây. Tuy nàng cũng nghĩ đến chuyện Diệp Thanh Lam đang ở trước cửa phòng Lưu Bạch nhưng cũng chẳng quan tâm.
Nàng vừa thấy Lưu Bạch đã vội hỏi: “Ca ca, huynh không sao chứ? Ta nghe nói hôm nay Mẫu hoàng phái rất nhiều Ngự y đến đây, họ không làm gì huynh chứ? Huynh đừng tùy tiện dùng thuốc của họ, Lý Chính quân còn đang hôn mê, ta sợ Mẫu hoàng khó xử huynh, cảm thấy hôm qua còn chưa hả giận lại nghĩ cách gì để……..”
“Ta không sao.” Lưu Bạch lắc lắc đầu nghe nàng nói Mẫu hoàng mình như thế, đành lên tiếng cắt ngang.
Diệp Thanh Lam đau xót trong lòng như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé. Nhìn xem mình đã làm gì đi, ngay cả con gái cũng nói mình như thế. Hồ đồ, sao trước kia mình lại hồ đồ như vậy. Vì Lý Khiếu Nhiên mà không để ý đến ai sao? Trẻ con nhìn người là chuẩn nhất, đời trước Diệp Tử cũng không thích Lí Khiếu Nhiên, vậy mà bà như bị quỷ ám, coi tên gian thần tặc tử kia như bảo bối.
Diệp Tử bĩu môi ôm lấy Lưu Bạch chôn mặt vào lòng hắn: “Ca ca, vết thương của huynh còn đau không?”
Lưu Bạch buông sách nâng đầu Diệp Tử lên bắt nàng nhìn thẳng vào mình: “Vậy còn Người, còn đau không?”
Diệp Tử cười tươi rói lắc đầu: “Không đau, không đau tý nào, thị vệ kia không dám đánh ta đâu, chỉ ra vẻ thôi. Thế nên ta mới nói tự dưng ca ca đổi vị trí với ta làm gì, còn có mấy roi.” Lúc nói tới đây mặt nàng tỏ vẻ hơi mất mát, rõ là áy náy vì không bảo vệ tốt Lưu Bạch.
Lưu Bạch không nói gì chỉ vòng tay ra sau lưng nàng ấn nhẹ một cái.
“Á.” Diệp Tử suýt thì nhảy dựng lên vì đau.
“Đây là không đau tý nào hả?”
Tay hắn lại định ấn, Diệp Tử vội vàng cầm lấy tay hắn cười lấy lòng: “Ca ca đừng tức giận, A Tử thật sự không bị thương nặng, nhẹ hơn huynh mà. Chỉ là… chỉ là A Tử không dũng cảm như ca ca đâu, sợ đau lắm. Trước kia Mẫu hoàng từng nói ta quá mức kiêu căng, xước tay một tý cũng phải khóc nháo vài ngày, nên vết roi này không đau đâu, đánh vào người ca ca nhất định chỉ như kiến cắn thôi.”
Nàng sợ mình tự trách đây mà! Lưu Bạch ý thức được điểm này, cảm thấy trái tim như mềm ra.
Đứa trẻ này là Công chúa được nuông chiều từ nhỏ, rõ ràng sợ đau như thế, rõ ràng chính bản thân còn cần được bảo vệ lại kiên quyết bảo vệ hắn, còn không bao giờ nhắc đến nửa chứ, giờ còn sợ mình lo lắng, chẳng giống một đứa trẻ chút nào.
“Biết mình sợ đau còn tùy hứng như thế.” Chính hắn cũng không phát giác ngữ khí của mình nhu hòa biết nhường nào, đầy bao dung và vô cùng thân thiết.
Diệp Tử cười khẽ: “Ta không tùy hứng đâu.”
“Về sau đừng thế nữa.” Lưu Bạch bẹo má nàng: “Giống như Người nói vậy, ta không sợ đau nên ba mươi roi không là gì cả, chỉ như kiến cắn thôi.”
“Không được.” Diệp Tử lắc đầu như trống bỏi: “Dù huynh không đau nhưng thấy huynh bị đánh A Tử đau gấp trăm lần.” Nàng thè lưỡi cười: “Nên thật ra là ta ích kỷ, vì sợ mình đau đến thế nên mới xông lên đấy, còn có thể khiến ca ca đau lòng A Tử có phải rất có lời không?”
Ngay cả Lưu Bạch vốn đạm mạc cũng bị nàng chọc cười: “Chỉ được cái hay ngụy biện.”
Diệp Tử bất mãn bĩu môi: “Không phải ngụy biện mà, A Tử nghĩ như thế thật.” Nàng nghiêm túc nói lại một câu nàng từng nói từ rất lâu trước nhưng lần này nàng nhìn thẳng vào mắt Lưu Bạch, kiên định gằn từng chữ: “Trong lòng A Tử, ca ca quan trọng hơn bản thân mình.”
Lưu Bạch sửng sốt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt Diệp Tử như sâu sắc như kiên định, đáy lòng như bị chạm nhẹ một cái rồi biến mất vô tung.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng Diệp Tử đã bật cười ôm lấy tay hắn: “Ha ha, ca ca rất cảm động đúng không? A Tử ngoan như thế, ca ca đưa bản sách thuốc kia cho A Tử đọc đi.”
……….
Từ lúc Lưu Bạch hỏi thương thế của Diệp Tử Diệp Thanh Lam đã rời đi, bà ngồi trong đại điện vẻ mặt hoảng hốt. Với tình hình hiện giờ bảo bà đối mặt với A Tử và Lưu Bạch như thế nào, một là đứa con gái bà yêu thương nhất, một là nam nhân đời trước bất kể sinh mạng báo thù cho bà, lại bị chính bà hạ lệnh quất roi….. Bà ôm ngực, nhất thời cảm thấy không thở nổi.
Chỉ vì một tên nam nhân như vậy! Mình từng thương yêu hắn bao nhiêu thì giờ lại muốn rút gân lột da hắn bấy nhiêu, cứ nghĩ đến chuyện trong lúc hoan ái với mình hắn lại nghĩ cách hại chết mình bà liền ghê tởm muốn nôn.
Biết Lí Khiếu Nhiên vẫn còn hôn mê bà chỉ hận không thể cầm kiếm đâm chết hắn nhưng bà không thể làm vậy. Lí Khiếu Nhiên được lập làm Chính quân đã nhiều năm, trong cung có rất nhiều người của hắn, Lý gia trong triều cũng có quan hệ chặt chẽ với rất nhiều quan viên, thế lực rắc rối khó gỡ, cỏ dại khó trừ, phải từ từ từng bước một.
Lưu Bạch thấy nàng khó xử liền tự tay cởi bỏ đai lưng thoát y phục. Da hắn trắng mịn như bạch ngọc, vết thương đầm đìa máu giống như vài vết xước trên miếng ngọc hoàn mỹ làm Diệp Tử thầm hận. Trong lúc tức giận nàng còn nhớ ra trong thế giới này, nam ti nữ tôn, địa vị đảo lộn, nam tử ở nơi này giống như nữ tử cổ đại, tuy không đến mức bị người khác nhìn thấy thân thể là sẽ cắn lưỡi tự sát chứng minh trong sạch nhưng cũng không thể tùy ý cởi y phục như thế này được.
Diệp Tử không biết Lưu Bạch nghĩ gì, là do tính tình tùy ý hay là…… nàng không nhịn được mà ngẩng đầu lén liếc hắn một cái.
Hắn cũng bình thản nhìn lại nàng, quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc.
Diệp Tử lập tức đỏ mắt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn hắn, cẩn thận bôi thuốc nhưng không dám quá nặng tay, sức tay không nhẹ không nặng làm người ta tê dại, Lưu Bạch không nhịn nổi nữa mới mở miệng: “A Tử.”
“Hả?” Diệp Tử cả kinh, tay liền vô ý ấn nhẹ vào miệng vết thương.
Lưu Bạch hơi nhíu mày khiến nàng kích động: “Sao thế, ta làm đau huynh sao?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng, mơ hồ còn nhìn thấy vài tia ấm áp: “Không.”
“Vậy thì tốt, ta sẽ cẩn thận.” Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn vết thương của hắn có vài tia không nỡ và đau lòng. Tuy hắn chỉ bị mấy roi nhưng vết thương nặng hơn nàng nhiều, nàng vừa bôi thuốc vừa như một năm trước, khẽ thổi nhẹ vào miệng vết thương của hắn, thật cẩn thận như đối xử với trân bảo, không còn trẻ con như ngày nào.
Lưu Bạch đột nhiên thấy hoảng hốt, đã bao lâu rồi hắn không cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm này. Người vốn là động vật quần cư, có một người ở bên cạnh làm bạn qua gian khổ thật sự là một cảm giác quá mức tốt đẹp khiến người ta không thể bỏ qua. Bốn năm sau, hứa hẹn mười lăm năm đã hết, mình thật sự còn có thể rời đi không hề lưu luyến sao?
Sáng sớm hôm sau Diệp Tử vừa rửa mặt xong, đang ngồi trước gương để nha hoàn búi tóc thì thấy Bạch Lan vén mành bước vào. Nàng ấy cúi người hành lễ, Diệp Tử phất tay cho nha hoàn đang vấn tóc lui xuống: “Bên Lưu Bạch thế nào?”
Bạch Lan đã quen việc Công chúa để ý đến nhất cử nhất động của Lưu Bạch nên nghiêm chỉnh bẩm báo tin tức mới nhận được hôm nay.
“Không biết hôm nay Hoàng thượng làm sao lại điều cả Thái y viện đến cung Lưu Bạch công tử, không biết có phải hôm qua chưa hả được giận nên muốn bảo Ngự y tra tấn vết thương của công tử không.”
Bạch Lan vẫn còn canh cánh trong lòng việc Nữ hoàng đánh cả Công chúa vì Chính quân nên giọng nói còn có đôi phần oán hận.
Nha đầu kia không rõ nhưng Diệp Tử lại hiểu, Diệp Thanh Lam bây giờ đã là Diệp Thanh Lam của hai năm sau nên mới để ý đến Lưu Bạch như thế.
Nghĩ đến đây nàng nhếch môi cười khinh miệt. Biết được nguyên nhân Lưu Bạch bị thương thì chắc bà ấy chỉ hận không thể tự đâm mấy kiếm ấy nhỉ.
Do Diệp Tử nên rất nhiều chuyện đã thay đổi, ít nhất trong trí nhớ của Diệp Thanh Lam bà không hề hạ lệnh đánh Lưu Bạch, nhưng với tính bà, nhìn thấy Lưu Bạch đả thương Lí Khiếu Nhiên thì cũng hợp lý thôi. Dù sao lỡ tay đẩy ngã và cố ý đánh một chưởng rất khác nhau.
Chính vì thế nên mới càng thống hận mình, tại sao trước đây lại mù mắt mà coi trọng kẻ lang tâm cẩu phế như Lí Khiếu Nhiên, bà cứ nghĩ đến chuyện mình tổn thương Lưu Bạch vì một nam nhân như thế, cứ nghĩ đến hình ảnh Lưu Bạch kiên nghị bảo vệ thi thể mình dù bị trọng thương liền thấy hối hận đến tột cùng.
Ngự y thăm khám cho Lưu Bạch xong liền tiến vào bẩm báo, Diệp Thanh Lam hỏi mấy lần Lưu Bạch có thật sự bình an không làm đám hạ nhân đều kinh nghi. Ngự y kia cũng nghi hoặc trong lòng: “Dạ bẩm Lưu Bạch công tử thật sự không sao, hôm qua Công chúa đã gọi Ngự y đến trị thương cho công tử, cũng đã bôi thuốc cẩn thận.”
Đến giờ Diệp Thanh Lam mới thở phào một hơi, còn quan hệ thân mật giữa Diệp Tử và Lưu Bạch thì chẳng để ý. Đời trước nha đầu kia Diệp Tử kia cũng cực kỳ thích Lưu Bạch, thường xuyên quấn quít lấy hắn đòi dạy võ công. Đời này tuy quen biết sớm hơn nhưng bà cũng trọng sinh, có vài chuyện thay đổi cũng là thường tình. Bà cũng chưa bao giờ nghĩ con gái mình sẽ có cảm tình với Lưu Bạch, dù sao trong thế giới này nữ tử sẽ không thích nam nhân lớn tuổi hơn mình, huống chi Diệp Thanh Lam và Lưu Bạch ngang hàng đương nhiên cảm thấy Diệp Tử và Lưu Bạch kém nhau một bối phận, sao có thể nghĩ đến tình yêu nam nữ.
Tuy Ngự y đã nói Lưu Bạch không sao nhưng bà lại vẫn lo lắng muốn tự đi vấn an, đi đến cửa lại không dám vào, cảm giác tự trách và xấu hổ bao phủ lấy bà làm bà không thở nổi.
Bà cứ đứng ở cửa như thế một lúc lâu, đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã mới vội vàng tránh vào sau một gốc cây.
Người tới đương nhiên là Diệp Tử, một năm nay trừ lần bệnh nặng rơi xuống nước kia, ngày nào nàng cũng phải chạy tới đây. Tuy nàng cũng nghĩ đến chuyện Diệp Thanh Lam đang ở trước cửa phòng Lưu Bạch nhưng cũng chẳng quan tâm.
Nàng vừa thấy Lưu Bạch đã vội hỏi: “Ca ca, huynh không sao chứ? Ta nghe nói hôm nay Mẫu hoàng phái rất nhiều Ngự y đến đây, họ không làm gì huynh chứ? Huynh đừng tùy tiện dùng thuốc của họ, Lý Chính quân còn đang hôn mê, ta sợ Mẫu hoàng khó xử huynh, cảm thấy hôm qua còn chưa hả giận lại nghĩ cách gì để……..”
“Ta không sao.” Lưu Bạch lắc lắc đầu nghe nàng nói Mẫu hoàng mình như thế, đành lên tiếng cắt ngang.
Diệp Thanh Lam đau xót trong lòng như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé. Nhìn xem mình đã làm gì đi, ngay cả con gái cũng nói mình như thế. Hồ đồ, sao trước kia mình lại hồ đồ như vậy. Vì Lý Khiếu Nhiên mà không để ý đến ai sao? Trẻ con nhìn người là chuẩn nhất, đời trước Diệp Tử cũng không thích Lí Khiếu Nhiên, vậy mà bà như bị quỷ ám, coi tên gian thần tặc tử kia như bảo bối.
Diệp Tử bĩu môi ôm lấy Lưu Bạch chôn mặt vào lòng hắn: “Ca ca, vết thương của huynh còn đau không?”
Lưu Bạch buông sách nâng đầu Diệp Tử lên bắt nàng nhìn thẳng vào mình: “Vậy còn Người, còn đau không?”
Diệp Tử cười tươi rói lắc đầu: “Không đau, không đau tý nào, thị vệ kia không dám đánh ta đâu, chỉ ra vẻ thôi. Thế nên ta mới nói tự dưng ca ca đổi vị trí với ta làm gì, còn có mấy roi.” Lúc nói tới đây mặt nàng tỏ vẻ hơi mất mát, rõ là áy náy vì không bảo vệ tốt Lưu Bạch.
Lưu Bạch không nói gì chỉ vòng tay ra sau lưng nàng ấn nhẹ một cái.
“Á.” Diệp Tử suýt thì nhảy dựng lên vì đau.
“Đây là không đau tý nào hả?”
Tay hắn lại định ấn, Diệp Tử vội vàng cầm lấy tay hắn cười lấy lòng: “Ca ca đừng tức giận, A Tử thật sự không bị thương nặng, nhẹ hơn huynh mà. Chỉ là… chỉ là A Tử không dũng cảm như ca ca đâu, sợ đau lắm. Trước kia Mẫu hoàng từng nói ta quá mức kiêu căng, xước tay một tý cũng phải khóc nháo vài ngày, nên vết roi này không đau đâu, đánh vào người ca ca nhất định chỉ như kiến cắn thôi.”
Nàng sợ mình tự trách đây mà! Lưu Bạch ý thức được điểm này, cảm thấy trái tim như mềm ra.
Đứa trẻ này là Công chúa được nuông chiều từ nhỏ, rõ ràng sợ đau như thế, rõ ràng chính bản thân còn cần được bảo vệ lại kiên quyết bảo vệ hắn, còn không bao giờ nhắc đến nửa chứ, giờ còn sợ mình lo lắng, chẳng giống một đứa trẻ chút nào.
“Biết mình sợ đau còn tùy hứng như thế.” Chính hắn cũng không phát giác ngữ khí của mình nhu hòa biết nhường nào, đầy bao dung và vô cùng thân thiết.
Diệp Tử cười khẽ: “Ta không tùy hứng đâu.”
“Về sau đừng thế nữa.” Lưu Bạch bẹo má nàng: “Giống như Người nói vậy, ta không sợ đau nên ba mươi roi không là gì cả, chỉ như kiến cắn thôi.”
“Không được.” Diệp Tử lắc đầu như trống bỏi: “Dù huynh không đau nhưng thấy huynh bị đánh A Tử đau gấp trăm lần.” Nàng thè lưỡi cười: “Nên thật ra là ta ích kỷ, vì sợ mình đau đến thế nên mới xông lên đấy, còn có thể khiến ca ca đau lòng A Tử có phải rất có lời không?”
Ngay cả Lưu Bạch vốn đạm mạc cũng bị nàng chọc cười: “Chỉ được cái hay ngụy biện.”
Diệp Tử bất mãn bĩu môi: “Không phải ngụy biện mà, A Tử nghĩ như thế thật.” Nàng nghiêm túc nói lại một câu nàng từng nói từ rất lâu trước nhưng lần này nàng nhìn thẳng vào mắt Lưu Bạch, kiên định gằn từng chữ: “Trong lòng A Tử, ca ca quan trọng hơn bản thân mình.”
Lưu Bạch sửng sốt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt Diệp Tử như sâu sắc như kiên định, đáy lòng như bị chạm nhẹ một cái rồi biến mất vô tung.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng Diệp Tử đã bật cười ôm lấy tay hắn: “Ha ha, ca ca rất cảm động đúng không? A Tử ngoan như thế, ca ca đưa bản sách thuốc kia cho A Tử đọc đi.”
……….
Từ lúc Lưu Bạch hỏi thương thế của Diệp Tử Diệp Thanh Lam đã rời đi, bà ngồi trong đại điện vẻ mặt hoảng hốt. Với tình hình hiện giờ bảo bà đối mặt với A Tử và Lưu Bạch như thế nào, một là đứa con gái bà yêu thương nhất, một là nam nhân đời trước bất kể sinh mạng báo thù cho bà, lại bị chính bà hạ lệnh quất roi….. Bà ôm ngực, nhất thời cảm thấy không thở nổi.
Chỉ vì một tên nam nhân như vậy! Mình từng thương yêu hắn bao nhiêu thì giờ lại muốn rút gân lột da hắn bấy nhiêu, cứ nghĩ đến chuyện trong lúc hoan ái với mình hắn lại nghĩ cách hại chết mình bà liền ghê tởm muốn nôn.
Biết Lí Khiếu Nhiên vẫn còn hôn mê bà chỉ hận không thể cầm kiếm đâm chết hắn nhưng bà không thể làm vậy. Lí Khiếu Nhiên được lập làm Chính quân đã nhiều năm, trong cung có rất nhiều người của hắn, Lý gia trong triều cũng có quan hệ chặt chẽ với rất nhiều quan viên, thế lực rắc rối khó gỡ, cỏ dại khó trừ, phải từ từ từng bước một.
Tác giả :
Thuần Bạch Xuẩn Bạch