Nữ Phụ Công Lược Truyện
Chương 40: Đại Náo Tu Chân Giới (4)
Về đến tông môn, Nhàn Vũ đưa cho Dạ Ảnh một hòn đá chỉ về phía phòng mình. Còn mình thì đi đến phòng chứa đồ để nộp. Đến nơi đã thấy Ngưng Thủy bày một đống đồ ra khiến mọi người ngạc nhiên cảm thán:
- Đây là Hoàng Diệp Hoa này. Có tác dụng chữa bệnh nha.
- Hình như đây là Dạ Quý khiến người ta tăng linh khí nha.
- Còn Long Diễm Quả giúp cho cơ thể người tăng thêm sức mạnh để chịu đựng nha.
....
Rất nhiều thứ quý giá khiến mọi người reo lên nhưng Ngưng Thủy vẫn tỏ ra bình thường chứ thật ra rất kiêu ngạo. Cô nhìn Nhàn Vũ với ánh mắt khiêu khích. Nhàn Vũ cũng lạnh nhạt đi vào khiến cô ta hừ lạnh. Nhàn Vũ đi vào thì mọi người hành lễ chào, cô cũng đáp lại sau đó, bình thản lấy ra một chiếc túi nhỏ nhưng khiến mọi người đều ngạc nhiên:
- Đây...đây là túi trữ vật.
Chỉ cần một người nói, mọi người liền bỏ qua chỗ được kia mà chăm chú vào chiếc túi. Ngay lúc đó, Nhàn Vũ điều khiển từ trong chiếc túi đó ra những loại thảo dược khác nhau. Chúng chất lên như một ngọn núi nhỏ. Trong đó cũng có rất nhiều loại quý giá. Còn có những loại khó tìm được.
Điều này khiến trưởng lão luyện đan vô cùng vui vẻ. Ông kiểm kê thấy chúng có thể làm được rất nhiều đan dược quý thì rất phấn khởi tâu lên trưởng môn. Ông thấy chúng có thể kiếm được rất nhiều tiền cũng như giúp các trưởng lão đột phá. Điều này khiến tâm trạng của trưởng môn rất mừng rỡ vì chính ông ta cũng đã kẹt ở Nguyên Anh trung kỳ tầng năm cũng đã lâu.
Ông ta liền ban thưởng cho nữ chính Ngưng Thủy cùng Nhàn Vũ. Tất nhiên của Nhàn Vũ sẽ nhiều hơn vì cống hiến nhiều hơn. Điều này khiến Ngưng Thủy nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng cô ta đã trọng sinh thì liền vì sao lại không thể vượt qua cái bóng của Nhàn Vũ chứ. Cô ta không cam tâm...
____________________________________________________________________________________________
Nhàn Vũ làm lơ cái nhìn căm thù của Ngưng Thủy rồi chậm rãi tiến về phòng mình dưới cái nhìn sùng bái của bao người. Cô đi về liền thấy sư muội Lạc Anh đang đứng đợi mình trước cửa phòng. Cô bé thấy cô thì làm lễ chào hỏi rồi nắm lấy tay cô tiến đến bếp bắt cô làm bữa tối cho cô bé.
Đến bếp, Nhàn Vũ thấy một cậu trai trẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Cô đi đến liền cúi đầu chào:
- Chào Thuần sư huynh.
Cô chào tuy lạnh nhạt nhưng không mất quy củ. Dù sao cũng biết sư muội của mình tính cách ra sao nên Thuần Bách cũng không bắt bẻ gì mà chào lại:
- Chào Quý sư muội. Muội lại tới đây nấu cơm cho Lạc sư muội sao?
- Dạ.
- Vậy muội có thể nấu cho ta một phần được không?
- Tất nhiên là có thể rồi.
Nhàn Vũ nhìn chàng trai trước mặt mình. Thuần Bách, đại đệ tử của trưởng môn. Là người có tư chất tốt. Có khuôn mặt ấm áp, thường gây cảm tình cho phái nữ. Cậu trai này chính là người thầm mến kiếp trước của Ngưng Thủy cũng là người thầm thương trộm nhớ Quý Nhàn Vũ. Anh ta lần này đến đây tất nhiên cũng có mục đích.
Sau khi nấu xong, Nhàn Vũ liền để lại đồ ăn lên bàn cho Thuần Bách cùng Lạc Anh. Còn mình mang hai phần về phòng. Khi thấy Nhàn Vũ đi được một quãng xa, Thuần Bách mới hỏi Lạc Anh:
- Sư muội à, Quý sư tỷ của muội có ai khác giới thân cận chưa?
- Chưa ạ.
- Thế muội có thấy ai là nam nhân thân thiết với muội ấy không?
- Dạ muội chưa từng thấy bao giờ
Nếu thế thì được rồi. Thuần Bách liền nắm chặt tay nghĩ thầm. Còn Lạc Anh vẫn ngây thơ mà thỏa mãn ăn hết số đồ ăn của Nhàn Vũ nấu.
____________________________________________________________________________________________
Nhàn Vũ nhanh chóng cầm chỗ đồ ăn mình nấu đi về phòng. Vừa đi vào trong liền thấy bóng người đen cùng mái tóc bạc đang ngồi trên bàn đợi. Tuy dáng ngồi có chút bất nhã nhưng vì khuôn mặt đẹp đã che hết rồi. Cô đi vào liền nghe thấy:
- Sao lâu thế?
- Gặp đồng môn mất chút thời gian thôi.
- Thế mau đưa cho ta cơm đi.
- Đây....
Hai người nhàn nhã ăn cơm. Khi ăn, Dạ Ảnh còn bị dính cơm lên mặt, Nhàn Vũ nhẹ nhàng lấy khăn lau cho hắn khiến hắn đỏ mặt. Cô chỉ như thế mà đã đỏ hết mặt rồi. Không biết sau này sẽ ra sao nữa đây. Nhàn Vũ ăn xong liền dọn dẹp. Cô cũng để dành cho sư phụ của mình một phần.
Đến tối, cô đuổi mãi Dạ Ảnh cũng không chịu ra khỏi phòng nên cô đành phải trải đệm xuống nền ngủ cho anh ta. Lúc nửa đêm, không biết có phải vì những ngày qua ở chung hay không mà bây giờ Dạ Ảnh lại mò lên giường cô. Tuy biết nhưng Nhàn Vũ cũng chỉ để yên nhớ chút đến hai người kia rồi kệ người bên cạnh...
____________________________________________________________________________________________
Mấy ngày liền, Nhàn Vũ đều ở trong phòng cùng Dạ Ảnh tu luyện hoặc đi ra ngoài làm cơm. Nhờ vậy mà cảnh giới trúc cơ đã đến tầng sáu. Cô thấy vậy cũng khá rồi, lại nói đến thời gian thì cũng đã sắp đến lúc bí cảnh tu luyện mở ra rồi.
Cô chuẩn bị một chút đồ để đi. Ngưng Thủy cũng chuẩn bị không ít thứ vì bí cảnh này có chứa bí ẩn mà cô ta cần dành được.
- Đây là Hoàng Diệp Hoa này. Có tác dụng chữa bệnh nha.
- Hình như đây là Dạ Quý khiến người ta tăng linh khí nha.
- Còn Long Diễm Quả giúp cho cơ thể người tăng thêm sức mạnh để chịu đựng nha.
....
Rất nhiều thứ quý giá khiến mọi người reo lên nhưng Ngưng Thủy vẫn tỏ ra bình thường chứ thật ra rất kiêu ngạo. Cô nhìn Nhàn Vũ với ánh mắt khiêu khích. Nhàn Vũ cũng lạnh nhạt đi vào khiến cô ta hừ lạnh. Nhàn Vũ đi vào thì mọi người hành lễ chào, cô cũng đáp lại sau đó, bình thản lấy ra một chiếc túi nhỏ nhưng khiến mọi người đều ngạc nhiên:
- Đây...đây là túi trữ vật.
Chỉ cần một người nói, mọi người liền bỏ qua chỗ được kia mà chăm chú vào chiếc túi. Ngay lúc đó, Nhàn Vũ điều khiển từ trong chiếc túi đó ra những loại thảo dược khác nhau. Chúng chất lên như một ngọn núi nhỏ. Trong đó cũng có rất nhiều loại quý giá. Còn có những loại khó tìm được.
Điều này khiến trưởng lão luyện đan vô cùng vui vẻ. Ông kiểm kê thấy chúng có thể làm được rất nhiều đan dược quý thì rất phấn khởi tâu lên trưởng môn. Ông thấy chúng có thể kiếm được rất nhiều tiền cũng như giúp các trưởng lão đột phá. Điều này khiến tâm trạng của trưởng môn rất mừng rỡ vì chính ông ta cũng đã kẹt ở Nguyên Anh trung kỳ tầng năm cũng đã lâu.
Ông ta liền ban thưởng cho nữ chính Ngưng Thủy cùng Nhàn Vũ. Tất nhiên của Nhàn Vũ sẽ nhiều hơn vì cống hiến nhiều hơn. Điều này khiến Ngưng Thủy nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng cô ta đã trọng sinh thì liền vì sao lại không thể vượt qua cái bóng của Nhàn Vũ chứ. Cô ta không cam tâm...
____________________________________________________________________________________________
Nhàn Vũ làm lơ cái nhìn căm thù của Ngưng Thủy rồi chậm rãi tiến về phòng mình dưới cái nhìn sùng bái của bao người. Cô đi về liền thấy sư muội Lạc Anh đang đứng đợi mình trước cửa phòng. Cô bé thấy cô thì làm lễ chào hỏi rồi nắm lấy tay cô tiến đến bếp bắt cô làm bữa tối cho cô bé.
Đến bếp, Nhàn Vũ thấy một cậu trai trẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Cô đi đến liền cúi đầu chào:
- Chào Thuần sư huynh.
Cô chào tuy lạnh nhạt nhưng không mất quy củ. Dù sao cũng biết sư muội của mình tính cách ra sao nên Thuần Bách cũng không bắt bẻ gì mà chào lại:
- Chào Quý sư muội. Muội lại tới đây nấu cơm cho Lạc sư muội sao?
- Dạ.
- Vậy muội có thể nấu cho ta một phần được không?
- Tất nhiên là có thể rồi.
Nhàn Vũ nhìn chàng trai trước mặt mình. Thuần Bách, đại đệ tử của trưởng môn. Là người có tư chất tốt. Có khuôn mặt ấm áp, thường gây cảm tình cho phái nữ. Cậu trai này chính là người thầm mến kiếp trước của Ngưng Thủy cũng là người thầm thương trộm nhớ Quý Nhàn Vũ. Anh ta lần này đến đây tất nhiên cũng có mục đích.
Sau khi nấu xong, Nhàn Vũ liền để lại đồ ăn lên bàn cho Thuần Bách cùng Lạc Anh. Còn mình mang hai phần về phòng. Khi thấy Nhàn Vũ đi được một quãng xa, Thuần Bách mới hỏi Lạc Anh:
- Sư muội à, Quý sư tỷ của muội có ai khác giới thân cận chưa?
- Chưa ạ.
- Thế muội có thấy ai là nam nhân thân thiết với muội ấy không?
- Dạ muội chưa từng thấy bao giờ
Nếu thế thì được rồi. Thuần Bách liền nắm chặt tay nghĩ thầm. Còn Lạc Anh vẫn ngây thơ mà thỏa mãn ăn hết số đồ ăn của Nhàn Vũ nấu.
____________________________________________________________________________________________
Nhàn Vũ nhanh chóng cầm chỗ đồ ăn mình nấu đi về phòng. Vừa đi vào trong liền thấy bóng người đen cùng mái tóc bạc đang ngồi trên bàn đợi. Tuy dáng ngồi có chút bất nhã nhưng vì khuôn mặt đẹp đã che hết rồi. Cô đi vào liền nghe thấy:
- Sao lâu thế?
- Gặp đồng môn mất chút thời gian thôi.
- Thế mau đưa cho ta cơm đi.
- Đây....
Hai người nhàn nhã ăn cơm. Khi ăn, Dạ Ảnh còn bị dính cơm lên mặt, Nhàn Vũ nhẹ nhàng lấy khăn lau cho hắn khiến hắn đỏ mặt. Cô chỉ như thế mà đã đỏ hết mặt rồi. Không biết sau này sẽ ra sao nữa đây. Nhàn Vũ ăn xong liền dọn dẹp. Cô cũng để dành cho sư phụ của mình một phần.
Đến tối, cô đuổi mãi Dạ Ảnh cũng không chịu ra khỏi phòng nên cô đành phải trải đệm xuống nền ngủ cho anh ta. Lúc nửa đêm, không biết có phải vì những ngày qua ở chung hay không mà bây giờ Dạ Ảnh lại mò lên giường cô. Tuy biết nhưng Nhàn Vũ cũng chỉ để yên nhớ chút đến hai người kia rồi kệ người bên cạnh...
____________________________________________________________________________________________
Mấy ngày liền, Nhàn Vũ đều ở trong phòng cùng Dạ Ảnh tu luyện hoặc đi ra ngoài làm cơm. Nhờ vậy mà cảnh giới trúc cơ đã đến tầng sáu. Cô thấy vậy cũng khá rồi, lại nói đến thời gian thì cũng đã sắp đến lúc bí cảnh tu luyện mở ra rồi.
Cô chuẩn bị một chút đồ để đi. Ngưng Thủy cũng chuẩn bị không ít thứ vì bí cảnh này có chứa bí ẩn mà cô ta cần dành được.
Tác giả :
Băng Liên