Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ!
Chương 7: Gặp rác
Hai ngày sau, Thượng Quan Nhược Ngôn có việc không tới được, nhưng Bạch Dật còn thật sự cõng cái hòm thuốc đến Tứ vương phủ “Xem bệnh” cho Nhược Hi, kỳ quái là Tứ vương gia thế nhưng tự mình cùng hắn đến Lãm Nguyệt các, lấy lí do là quan tâm thân thể Nhược Hi, đáng tiếc Bạch Dật cũng không lĩnh tình, tương phản, thái độ đối đãi với Tứ vương gia tương đương lạnh nhạt.
Trong Lãm Nguyệt các, Thượng Quan Nhược Hi cùng Bạch Dật tính cách cổ quái trò chuyện với nhau thật vui, cũng không bởi vì Tứ vương gia ở mà cảm thấy câu nệ, nhưng thật ra không có người quan tâm Tứ vương gia, hắn ngồi trong chốc lát liền cảm thấy không thú vị bèn rời đi trước.
Bạch Dật với Thượng Quan Nhược Hi phối hợp rất ăn ý, lúc Tứ vương gia đi cũng không thèm để ý, thậm chí có thể nói là trực tiếp không nhìn!
Bạch Dật đã bắt mạch xong cũng không vội đi, sắc mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, “Nghe nói Nhược Hi ngày hôm qua vì Bạch mỗ đòi một phí chẩn kim hơi nhiều, cám ơn.”
Đáng tiếc, trong miệng hắn nói cám ơn nhưng trên mặt lại không hề có lòng biết ơn, tựa hồ muốn nói hôm nay thời tiết thế nào.
”Ai! Đáng tiếc, là Nhược Hi vô dụng, bằng không hẳn là có thể chiếm được càng nhiều!” Thượng Quan Nhược Hi vẻ mặt tiếc hận trả lời.
Tiểu Lan bên cạnh nghe xong ngạc nhiên há to miệng, tiểu thư thay đổi thật lớn, chẳng những trở nên “Giảo hoạt”, thậm chí ngay cả đối với tiền bạc đều “Tâm ngoan thủ lạt”, nếu như bị nhúng hồ nước một chút có thể trở nên thông minh như vậy, nàng cũng thật muốn đi thử một chút.
Bạch Dật đột nhiên quay đầu, đối với Tiểu Lan trợn mắt há hốc mồm cười xấu xa, “Tiểu Lan tỷ tỷ sao vậy, chớ không phải là đau răng đi? Bạch mỗ đối phương diện này cũng có đọc lướt qua, nếu không Bạch mỗ xem cho ngươi?”
”A?” Tiểu Lan nháy mắt khép kín miệng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng tìm cái cớ chạy ra ngoài, Bạch thần y này rất không đứng đắn!
Thượng Quan Nhược Hi không khỏi cười khẽ một tiếng, “Bạch thần y, ngươi đùa giỡn nha hoàn của ta là không đúng nga!”
”Ha ha, bản thân ta là muốn đùa giỡn ngươi, bất quá đáng tiếc không dám, đành phải tìm tiểu nha hoàn chơi đùa.” Bạch Dật cười đến vô tâm không phế.
Tiểu Đào bên cạnh nghe xong một trận ác hàn, lặng lẽ rời khỏi phòng, chỉ mong chính mình không có chỗ nào có thể làm cho hắn“Chơi đùa”!
*
Kỳ thật hiện tại Thượng Quan Nhược Hi ở Tứ vương phủ cũng được coi là tiêu dao thật sự, cả ngày đều có Mai, Lan, Hương, Đào tứ đại nha hoàn hầu hạ, âm thầm còn có Dạ Thiên Triệt an bài người bảo hộ.
Từ ngày đó về sau, Dạ Thiên Triệt đã ra lệnh trừ bỏ bốn vị nha hoàn bên người nàng, những người còn lại không thể xuất hiện ở trước mặt nàng trong vòng một trượng, nếu không, nàng mà xảy ra chuyện gì, thì trách trên đầu người kia.
Thượng Quan Nhược Hi vốn liền đối với Dạ Thiên Triệt luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng không có cảm tình gì, mặc dù là hắn chu đáo chặt chẽ “Bảo hộ” như thế, nàng vẫn không thay đổi ý nghĩ, ngoài mặt là bảo hộ nàng, rõ ràng chính là hại nàng!
Nghĩ mà xem, nàng từ một si nhi không người thích gặp đến bây giờ bị bảo hộ quá độ, cho nên nàng trở thành cái đinh trong mắt của tất cả nữ nhân ở tứ vương phủ, bất quá, cũng may mấy nữ nhân này không có lực công kích gì, (đương nhiên, cũng có thể có lực công kích rất mạnh, chỉ là không dám ở tứ vương phủ làm càn) nhiều lắm cũng đứng ở bên ngoài Thượng Quan Nhược Hi một trượng đối nàng lạnh nóng trào phúng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe một phen.
Nhưng lòng dạ Thượng Quan Nhược Hi rất đại nhân đại lượng, tuyệt không sinh khí, ngẫu nhiên còn cùng các nàng “Chơi đùa”, nàng mà hưng trí hơn sẽ mang theo bốn vị nha hoàn ở tứ vương phủ nội du ngoạn, nhìn đến những người đó bộ dạng trốn tránh không kịp, nàng rất nghĩ cười.
”Ai nha, tại sao đi tới chỗ nào đều gặp rác, thật mất hứng, quay về ngủ đi!” Thượng Quan Nhược Hi vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn hai nữ nhân đứng ở một trượng bên ngoài mắng chửi người? Ai không biết các nàng chứ.
”Thượng Quan Nhược Hi, ngươi chớ đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi hiện tại bình thường, Tứ vương gia sẽ thú ngươi? Hừ, đừng có nằm mơ! Hiện tại đối với ngươi tốt, đó là bởi vì cho ca ca ngươi mặt mũi!” Trần Hiểu Nguyệt bởi vì không thể gần người, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng ở một bên chửi ầm lên, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng!
So với Tĩnh Nhu - tài nữ đệ nhất kinh thành bên người nàng, Trần Hiểu Nguyệt này quả thực chính đồ đàn bà chanh chua! Nhìn đi, Tĩnh Nhu từ đầu đến cuối đều không có nói qua một câu, đối với lời nói mới vừa rồi của Thượng Quan Nhược Hi tuyệt không tức giận, mà Trần Hiểu Nguyệt nổi giận cũng không có quan hệ gì với nàng.
”Hiểu Nguyệt tiểu thư, ngươi đừng đứng gần quá!” Tiểu Lan ôn hoà nhắc nhở, nàng chính là nhìn Trần Hiểu Nguyệt không vừa mắt, bình thường lúc thấy thiếu gia nhà mình liền giả vờ dịu dàng hiền thục, chỉ chớp mắt lại khi dễ tiểu thư!
”Không gần! Hừ, rõ ràng muốn vu oan ta!” Dù nàng nói như vậy nhưng vẫn tự giác lui về phía sau vài bước, trơ mắt nhìn Thượng Quan Nhược Hi bước qua người nàng.
”Ai nha, đau quá nga!” Thượng Quan Nhược Hi chậm rì rì cố ý té lăn trên đất!
Trần Hiểu Nguyệt vừa nghe, lập tức vui sướng khi người gặp họa mắng một câu, “Xứng đáng!”
Thượng Quan Nhược Hi được Tiểu Đào cùng Tiểu Hương nâng dậy xong hô to, “Ai, vừa rồi có người đẩy ta!”
Trần Hiểu Nguyệt giật mình, nàng vừa rồi chính là từ bên cạnh mình đi qua, nhất thời mặt đều tức giận đến trắng, “Thượng Quan Nhược Hi, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
”Ta hôm nay thích khi dễ ngươi, thế nào! Trừ phi ngươi xin lỗi ta, bằng không ta liền vu oan ngươi!” Thượng Quan Nhược Hi cao cao nâng cằm, một bộ đỏng đảnh, con tôm, hôm nay liền khi dễ ngươi, thế nào!
Tứ vương gia đã hạ qua mệnh lệnh, hắn nói nếu có ai dám cố ý tìm Nhược Hi phiền toái, sẽ bị tống xuất khỏi Tứ vương phủ, bị đuổi là chuyện nhỏ, làm mất mặt phụ thân mới là chuyện lớn, cho nên vô luận như thế nào cũng không thể bị Tứ vương gia đưa về nhà, Trần Hiểu Nguyệt cúi đầu, dùng thanh âm rất thấp rất thấp nói câu,“Thực xin lỗi!”
”Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ!” Thượng Quan Nhược Hi giả trang làm một động tác rất không văn nhã - ngoáy lỗ tai!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Hiểu Nguyệt nghẹn đỏ bừng, còn không tình nguyện gia tăng thanh âm, “Nhược Hi tiểu thư, thực xin lỗi!”
”Quên đi, ta rất rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với các ngươi!” Thượng Quan Nhược Hi đắc ý cười cười, ha ha, không làm tức chết ngươi cũng muốn hù chết ngươi!
Ai dám khi dễ ta, ta liền hù chết nàng! Thượng Quan Nhược Hi xấu xa nghĩ, tâm tình thật khoái trá mà dẫn dắt bốn vị nha hoàn nghênh ngang rời đi.
Đáng tiếc, mới đi không xa, liền gặp được một người mà nàng không muốn gặp.
”Chúng nô tỳ gặp qua Thất vương gia.” Tiểu Đào cùng ba người còn lại vội hành lễ, Thượng Quan Nhược Hi lại đứng bất động nguyên tại chỗ, miễn cưỡng nhìn một màn này.
”Nhược Hi, nhìn thấy bổn vương, vì sao ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng!” Cùng với nói là nghi vấn, không bằng nói là chất vấn, Dạ Thiên Lăng tự nhiên là chướng mắt Nhược Hi - mỹ nhân háo sắc này, đương nhiên, hắn cũng đồng dạng chướng mắt nữ nhân Trần Hiểu Nguyệt kia, chiếm không đến một chút tiện nghi, nói thí dụ như Trần Hiểu Nguyệt vừa rồi, kêu gào nửa ngày, trái lại bị người khác trêu đùa.
Thượng Quan Nhược Hi ôm lấy khóe môi tràn đầy trào phúng,“Nga, nói như vậy, Thất vương gia là không thể nhìn được Nhược Hi khi dễ mỹ nhân, cho nên chuẩn bị ra tay tương trợ, anh hùng cứu mỹ nhân?”
Kỳ thật vừa rồi nàng đúng là cố ý ngã sấp xuống muốn hù dọa Trần Hiểu Nguyệt một chút, nhưng ngay tại lúc nàng sắp ngã nhào trên đất, cái chân bỗng nhiên đau xót, liền biến thành thật sự ngã sấp xuống, bây giờ nghĩ lại nhất định là hắn giở trò quỷ!
Dạ Thiên Lăng ngẩn người, thật không ngờ tâm tư của nàng thật kín đáo, chỉ một câu nói đơn giản có thể nghĩ đến là mình ở sau lưng nàng làm chút chuyện nhỏ, xem ra việc không đơn giản là đầu nàng trở nên bình thường, mà cả Tứ ca cũng vậy, Thượng Quan Nhược Hi cả ngày ở Tứ vương phủ làm trò, Tứ ca cư nhiên còn có thể dễ dàng tha thứ được!
”Nhược Hi gặp qua Thất vương gia!” Thượng Quan Nhược Hi vẫn như cũ đứng thẳng tắp, khóe mắt phải liếc hắn một cái, ai kêu người ta là Vương gia, nhận mệnh đi!
”Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi lại đột nhiên vờ ngớ ngẩn, không nhận ra bổn vương là ai thôi!” Dạ Thiên Lăng trào phúng nhìn nàng, đối với việc nàng nhìn cũng không nhìn mình một cái, hiển nhiên là có chút khó chịu trong lòng.
Thượng Quan Nhược Hi cười khẽ, dùng một loại ngôn ngữ nói giỡn nói, “Có ngốc cũng không ngốc như ngươi a.”
”A, ngươi hiện tại thật sự là trở nên biết ăn nói, khó trách nữ nhân này đều không phải là đối thủ của ngươi!” Chuyện xảy ra trong hai ngày nay hắn biết rất rõ ràng, nữ nhân này chính là lớn tiếng chửi bậy thôi.
Trong Lãm Nguyệt các, Thượng Quan Nhược Hi cùng Bạch Dật tính cách cổ quái trò chuyện với nhau thật vui, cũng không bởi vì Tứ vương gia ở mà cảm thấy câu nệ, nhưng thật ra không có người quan tâm Tứ vương gia, hắn ngồi trong chốc lát liền cảm thấy không thú vị bèn rời đi trước.
Bạch Dật với Thượng Quan Nhược Hi phối hợp rất ăn ý, lúc Tứ vương gia đi cũng không thèm để ý, thậm chí có thể nói là trực tiếp không nhìn!
Bạch Dật đã bắt mạch xong cũng không vội đi, sắc mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, “Nghe nói Nhược Hi ngày hôm qua vì Bạch mỗ đòi một phí chẩn kim hơi nhiều, cám ơn.”
Đáng tiếc, trong miệng hắn nói cám ơn nhưng trên mặt lại không hề có lòng biết ơn, tựa hồ muốn nói hôm nay thời tiết thế nào.
”Ai! Đáng tiếc, là Nhược Hi vô dụng, bằng không hẳn là có thể chiếm được càng nhiều!” Thượng Quan Nhược Hi vẻ mặt tiếc hận trả lời.
Tiểu Lan bên cạnh nghe xong ngạc nhiên há to miệng, tiểu thư thay đổi thật lớn, chẳng những trở nên “Giảo hoạt”, thậm chí ngay cả đối với tiền bạc đều “Tâm ngoan thủ lạt”, nếu như bị nhúng hồ nước một chút có thể trở nên thông minh như vậy, nàng cũng thật muốn đi thử một chút.
Bạch Dật đột nhiên quay đầu, đối với Tiểu Lan trợn mắt há hốc mồm cười xấu xa, “Tiểu Lan tỷ tỷ sao vậy, chớ không phải là đau răng đi? Bạch mỗ đối phương diện này cũng có đọc lướt qua, nếu không Bạch mỗ xem cho ngươi?”
”A?” Tiểu Lan nháy mắt khép kín miệng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng tìm cái cớ chạy ra ngoài, Bạch thần y này rất không đứng đắn!
Thượng Quan Nhược Hi không khỏi cười khẽ một tiếng, “Bạch thần y, ngươi đùa giỡn nha hoàn của ta là không đúng nga!”
”Ha ha, bản thân ta là muốn đùa giỡn ngươi, bất quá đáng tiếc không dám, đành phải tìm tiểu nha hoàn chơi đùa.” Bạch Dật cười đến vô tâm không phế.
Tiểu Đào bên cạnh nghe xong một trận ác hàn, lặng lẽ rời khỏi phòng, chỉ mong chính mình không có chỗ nào có thể làm cho hắn“Chơi đùa”!
*
Kỳ thật hiện tại Thượng Quan Nhược Hi ở Tứ vương phủ cũng được coi là tiêu dao thật sự, cả ngày đều có Mai, Lan, Hương, Đào tứ đại nha hoàn hầu hạ, âm thầm còn có Dạ Thiên Triệt an bài người bảo hộ.
Từ ngày đó về sau, Dạ Thiên Triệt đã ra lệnh trừ bỏ bốn vị nha hoàn bên người nàng, những người còn lại không thể xuất hiện ở trước mặt nàng trong vòng một trượng, nếu không, nàng mà xảy ra chuyện gì, thì trách trên đầu người kia.
Thượng Quan Nhược Hi vốn liền đối với Dạ Thiên Triệt luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng không có cảm tình gì, mặc dù là hắn chu đáo chặt chẽ “Bảo hộ” như thế, nàng vẫn không thay đổi ý nghĩ, ngoài mặt là bảo hộ nàng, rõ ràng chính là hại nàng!
Nghĩ mà xem, nàng từ một si nhi không người thích gặp đến bây giờ bị bảo hộ quá độ, cho nên nàng trở thành cái đinh trong mắt của tất cả nữ nhân ở tứ vương phủ, bất quá, cũng may mấy nữ nhân này không có lực công kích gì, (đương nhiên, cũng có thể có lực công kích rất mạnh, chỉ là không dám ở tứ vương phủ làm càn) nhiều lắm cũng đứng ở bên ngoài Thượng Quan Nhược Hi một trượng đối nàng lạnh nóng trào phúng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe một phen.
Nhưng lòng dạ Thượng Quan Nhược Hi rất đại nhân đại lượng, tuyệt không sinh khí, ngẫu nhiên còn cùng các nàng “Chơi đùa”, nàng mà hưng trí hơn sẽ mang theo bốn vị nha hoàn ở tứ vương phủ nội du ngoạn, nhìn đến những người đó bộ dạng trốn tránh không kịp, nàng rất nghĩ cười.
”Ai nha, tại sao đi tới chỗ nào đều gặp rác, thật mất hứng, quay về ngủ đi!” Thượng Quan Nhược Hi vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn hai nữ nhân đứng ở một trượng bên ngoài mắng chửi người? Ai không biết các nàng chứ.
”Thượng Quan Nhược Hi, ngươi chớ đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi hiện tại bình thường, Tứ vương gia sẽ thú ngươi? Hừ, đừng có nằm mơ! Hiện tại đối với ngươi tốt, đó là bởi vì cho ca ca ngươi mặt mũi!” Trần Hiểu Nguyệt bởi vì không thể gần người, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng ở một bên chửi ầm lên, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng!
So với Tĩnh Nhu - tài nữ đệ nhất kinh thành bên người nàng, Trần Hiểu Nguyệt này quả thực chính đồ đàn bà chanh chua! Nhìn đi, Tĩnh Nhu từ đầu đến cuối đều không có nói qua một câu, đối với lời nói mới vừa rồi của Thượng Quan Nhược Hi tuyệt không tức giận, mà Trần Hiểu Nguyệt nổi giận cũng không có quan hệ gì với nàng.
”Hiểu Nguyệt tiểu thư, ngươi đừng đứng gần quá!” Tiểu Lan ôn hoà nhắc nhở, nàng chính là nhìn Trần Hiểu Nguyệt không vừa mắt, bình thường lúc thấy thiếu gia nhà mình liền giả vờ dịu dàng hiền thục, chỉ chớp mắt lại khi dễ tiểu thư!
”Không gần! Hừ, rõ ràng muốn vu oan ta!” Dù nàng nói như vậy nhưng vẫn tự giác lui về phía sau vài bước, trơ mắt nhìn Thượng Quan Nhược Hi bước qua người nàng.
”Ai nha, đau quá nga!” Thượng Quan Nhược Hi chậm rì rì cố ý té lăn trên đất!
Trần Hiểu Nguyệt vừa nghe, lập tức vui sướng khi người gặp họa mắng một câu, “Xứng đáng!”
Thượng Quan Nhược Hi được Tiểu Đào cùng Tiểu Hương nâng dậy xong hô to, “Ai, vừa rồi có người đẩy ta!”
Trần Hiểu Nguyệt giật mình, nàng vừa rồi chính là từ bên cạnh mình đi qua, nhất thời mặt đều tức giận đến trắng, “Thượng Quan Nhược Hi, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
”Ta hôm nay thích khi dễ ngươi, thế nào! Trừ phi ngươi xin lỗi ta, bằng không ta liền vu oan ngươi!” Thượng Quan Nhược Hi cao cao nâng cằm, một bộ đỏng đảnh, con tôm, hôm nay liền khi dễ ngươi, thế nào!
Tứ vương gia đã hạ qua mệnh lệnh, hắn nói nếu có ai dám cố ý tìm Nhược Hi phiền toái, sẽ bị tống xuất khỏi Tứ vương phủ, bị đuổi là chuyện nhỏ, làm mất mặt phụ thân mới là chuyện lớn, cho nên vô luận như thế nào cũng không thể bị Tứ vương gia đưa về nhà, Trần Hiểu Nguyệt cúi đầu, dùng thanh âm rất thấp rất thấp nói câu,“Thực xin lỗi!”
”Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ!” Thượng Quan Nhược Hi giả trang làm một động tác rất không văn nhã - ngoáy lỗ tai!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Hiểu Nguyệt nghẹn đỏ bừng, còn không tình nguyện gia tăng thanh âm, “Nhược Hi tiểu thư, thực xin lỗi!”
”Quên đi, ta rất rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với các ngươi!” Thượng Quan Nhược Hi đắc ý cười cười, ha ha, không làm tức chết ngươi cũng muốn hù chết ngươi!
Ai dám khi dễ ta, ta liền hù chết nàng! Thượng Quan Nhược Hi xấu xa nghĩ, tâm tình thật khoái trá mà dẫn dắt bốn vị nha hoàn nghênh ngang rời đi.
Đáng tiếc, mới đi không xa, liền gặp được một người mà nàng không muốn gặp.
”Chúng nô tỳ gặp qua Thất vương gia.” Tiểu Đào cùng ba người còn lại vội hành lễ, Thượng Quan Nhược Hi lại đứng bất động nguyên tại chỗ, miễn cưỡng nhìn một màn này.
”Nhược Hi, nhìn thấy bổn vương, vì sao ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng!” Cùng với nói là nghi vấn, không bằng nói là chất vấn, Dạ Thiên Lăng tự nhiên là chướng mắt Nhược Hi - mỹ nhân háo sắc này, đương nhiên, hắn cũng đồng dạng chướng mắt nữ nhân Trần Hiểu Nguyệt kia, chiếm không đến một chút tiện nghi, nói thí dụ như Trần Hiểu Nguyệt vừa rồi, kêu gào nửa ngày, trái lại bị người khác trêu đùa.
Thượng Quan Nhược Hi ôm lấy khóe môi tràn đầy trào phúng,“Nga, nói như vậy, Thất vương gia là không thể nhìn được Nhược Hi khi dễ mỹ nhân, cho nên chuẩn bị ra tay tương trợ, anh hùng cứu mỹ nhân?”
Kỳ thật vừa rồi nàng đúng là cố ý ngã sấp xuống muốn hù dọa Trần Hiểu Nguyệt một chút, nhưng ngay tại lúc nàng sắp ngã nhào trên đất, cái chân bỗng nhiên đau xót, liền biến thành thật sự ngã sấp xuống, bây giờ nghĩ lại nhất định là hắn giở trò quỷ!
Dạ Thiên Lăng ngẩn người, thật không ngờ tâm tư của nàng thật kín đáo, chỉ một câu nói đơn giản có thể nghĩ đến là mình ở sau lưng nàng làm chút chuyện nhỏ, xem ra việc không đơn giản là đầu nàng trở nên bình thường, mà cả Tứ ca cũng vậy, Thượng Quan Nhược Hi cả ngày ở Tứ vương phủ làm trò, Tứ ca cư nhiên còn có thể dễ dàng tha thứ được!
”Nhược Hi gặp qua Thất vương gia!” Thượng Quan Nhược Hi vẫn như cũ đứng thẳng tắp, khóe mắt phải liếc hắn một cái, ai kêu người ta là Vương gia, nhận mệnh đi!
”Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi lại đột nhiên vờ ngớ ngẩn, không nhận ra bổn vương là ai thôi!” Dạ Thiên Lăng trào phúng nhìn nàng, đối với việc nàng nhìn cũng không nhìn mình một cái, hiển nhiên là có chút khó chịu trong lòng.
Thượng Quan Nhược Hi cười khẽ, dùng một loại ngôn ngữ nói giỡn nói, “Có ngốc cũng không ngốc như ngươi a.”
”A, ngươi hiện tại thật sự là trở nên biết ăn nói, khó trách nữ nhân này đều không phải là đối thủ của ngươi!” Chuyện xảy ra trong hai ngày nay hắn biết rất rõ ràng, nữ nhân này chính là lớn tiếng chửi bậy thôi.
Tác giả :
Thiên Dạng