Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 96: Tôi giúp em!
Dĩ Nhu cất thùng sơ cứu rồi quay lại thì trông thấy Khúc Mịch bưng hai ly sữa nghi ngút khói từ trong bếp ra.
Anh đúng thật chẳng khách sáo, hoàn toàn coi đây là nhà mình.
“Lấy sữa thay rượu, biểu đạt sự áy náy với tôi!” Anh đưa cho Dĩ Nhu một ly, thấy cô không nhận lại cau mày nói tiếp, “Đầu tôi vẫn còn hơi choáng đây … phải có người nào đó nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”
“Chịu trách nhiệm? Quá lắm chỉ để lại một vết thương rất nhỏ!” Dĩ Nhu nhận ly sữa, hương thơm của sữa ngào ngạt kích thích vị giác của cô. Trong bụng trống rỗng, vừa rồi tiêu tốn không ít thể lực nên bây giờ cô cảm giác hơi đói bụng.
Tức giận cũng chỉ làm cho cơ thể càng thêm khó chịu, cô ngồi trên sofa, nhấp một ngụm sữa. Bọt sữa dính đầy môi, cô lè lưỡm liếm một vòng như một con mèo con khát sữa.
Khúc Mịch ngồi đối diện cô, vừa thưởng thức cô uống sữa, vừa mở máy vi tính lên. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên khiến tinh thần nhanh chóng được thả lỏng.
Dĩ Nhu thả dép, ngồi xếp bằng trên sofa, cảm giác uể oải đã giảm đi rất nhiều.
“Anh vẫn coi tôi là bệnh nhân?” Uống hết ly sữa, cô mở miệng hỏi: “Nếu như tôi nghe không lầm nhạc khúc này đều được các bác sĩ tâm lý sử dụng trong thời điểm trị liệu.”
“Giống như em đã nói, con người dù ít dù nhiều cũng có điểm không khỏe mạnh. Giới hạn giữa bệnh nhân và người bình thường là một khoảng cách mơ hồ, người có bệnh hay không có bệnh không một ai dám tùy tiện kết luận.”
“Nếu nói như vậy, anh đang muốn rút ngắn khoảng cách với tôi, nỗ lực muốn tôi mở rộng cánh cửa lòng mình!” Dĩ Nhu dĩ nhiên hiểu rất rõ các động tác trị liệu tâm lý.
“Không! Bài này mở cho tôi nghe. Em biết tôi đã ở bệnh viện tâm thần ba năm.” Chuyện này Khúc Mịch nhắc đi nhắc lại không chỉ một lần, “Tôi ở đó ba năm, tự giam cầm mình, buộc mình phải trải nghiệm một thế giới của người dị thường.
Sau đó tôi rốt cục cũng thành công, ban ngày tràn ngập ảo giác bên tai luôn có người xì xào bàn tán; buổi tối khi nhắm mắt sẽ gặp ác mộng, liên tiếp có cảm giác mình sẽ chết, trong giấc mơ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại. Cuối cùng, tôi thậm chí sợ nhắm mắt. Không phải không thừa nhận tôi có thể phá vỡ trạng thái hỗn loạn kia, trấn định bước ra ngoài đã có tác dụng then chốt.”
“Ý của anh là tinh thần dị thường của tôi phải dùng thuốc?” Dĩ Nhu lộ ra vẻ khó chịu.
“Không, ý tôi là em nên cần ngoại lực trợ giúp. Ngoại lực này chính là bệnh viện trị liệu chuyên nghiệp, giao lưu cũng một bác sĩ chuyên nghiệp, tâm sự cùng bạn bè.”
“Không cần, tự tôi có thể giải quyết!” Dĩ Nhu ôm hai vai, trong lòng rõ ràng rất mâu thuẫn, ngữ khí khá cố chấp.
“Em có thể giải quyết?” Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Dĩ Nhu thêm vài phần coi thường: “Nếu em có thể tự mình giải quyết, thì sẽ không ngất ở hiện trường án mạng. Bình thường em xem ra rất bình thường, chỉ hơi lạnh lùng một chút, sinh hoạt đơn giản và khô khan một chút, nhưng trên thực tế em chống cự việc giao tiếp với người khác. Chuyện năm đó khiến em đối với mọi người, đặc biệt là đàn ông tiếp xúc ở cự ly gần là cực kỳ kinh hoảng, sự kinh hoảng ấy đã thâm nhập vào máu huyết của em …”
“Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Tôi thừa nhận tôi làm trán anh bị thương là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Nếu như anh cảm giác không khỏe có thể đi bệnh viện, chi phí tôi trả. Tuy nhiên, anh đừng vì chuyện này, dựa vào sự áy náy của tôi là có thể trắng trợn không kiêng nể, mặc sức huơ tay múa chân chuyện của tôi.
Tôi không biết làm sao anh có thể biết được chuyện năm đó, cũng không rõ anh biết được bao nhiêu. Thế nhưng anh không phải là người trong cuộc, không có quyền bàn luận. Tôi khỏe cũng được, điên cũng được, những chuyện này không có quan hệ với anh!” Dĩ Nhu ngắt lời anh, sắc mặt tỏ ra rất khó chịu.
Từ trước đến giờ cô không dám nhớ lại chuyện năm ấy, nghe Khúc Mịch đề cập, ác mộng lại muốn dâng trào. Chuyện này khiến cô càng thêm sợ hãi, ngón tay vô thức run rẩy không tài nào khống chế.
Khúc Mịch liếc nhìn bàn tay của cô, anh mở hòm thư QQ, mở email Cố Thành vừa gửi: “Tăng Phàm, Lâm Như, ngày 20 tháng 1 năm 2005, bị sát hại cùng một lúc tại nhà riêng. Con gái của bọn họ, Tăng Dĩ Nhu, trốn trong tủ áo nên tránh được đại nạn. Tuy nhiên sự sợ hãi khiến tinh thần cô không được bình thường, biểu hiện là không nói được, phát điên, có khuynh hướng bạo lực, Sau đó được chú đưa qua Cananda tiếp nhận trị liệu, mãi cho đến khoảng tám năm trước mới trở về thành phố Nam Giang.”
“Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Cô dùng tay bịt chặt hai tai, vẻ mặt thống khổ, lắc đầu lia lịa.
“Em nhất định phải nghe!” Khúc Mịch chạy sang nắm lấy cổ tay cô, ép cô nghe tiếp: “Hai vợ chồng Tăng Phàm và Lâm Như bị hung khí hình búa đánh vào đầu nhiều lần trực tiếp tử vong. Hung thủ ra tay cực kỳ tàn ác, ngay cả chó cũng không buông tha. Hơn nữa hắn còn dùng tay vặn cổ chó, dùng lực mạnh ném đầu chó lên tường khiến mắt của chó văng ra …”
“A a a ~~~ Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao???” Dĩ Nhu rít gào, đôi mắt trợn trắng, rồi ngất xỉu.
Khúc Mịch ôm cô vào trong ngực, đáy mắt đầy đau xót. Anh khẽ thở dài, đặt Dĩ Nhu nằm trên sofa.
Chờ đến khi Dĩ Nhu từ từ tỉnh lại, ánh mắt thương cảm của anh biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và lạnh nhạt.
“Tình trạng bây giờ của em căn bản là không thể tiếp tục công việc pháp y chứ đừng nói là tìm ra hung thủ giết ba mẹ em!” Câu nói này của Khúc Mịch khiến ánh mắt Dĩ Nhu thẫn thờ.
“Em từng được khen là cô bé thần đồng khi còn nhỏ. Năm đó em đạt thành tích 100 điểm khi thi vào Học viện Nam Giang. Sau khi tốt nghiệp, học thêm chương trình pháp chứng, cuộc sống đại học có chút khó khăn, nhưng lại từ chối không ít nơi làm việc tốt mà cố ý lưu lại thành phố Nam Giang làm pháp y.
Em vẫn vừa làm việc vừa tôi luyện chính mình, khắc phục sự hoảng sợ khi nhìn thấy máu, thi thể và hung thủ. Em hi vọng qua sự nỗ lực của mình có thể tìm ra hung thủ giết ba mẹ mình. Nhưng em có lẽ chẳng bao giờ ngờ đến khi nhìn thấy hiện trường án mạng có chút quen thuộc thì nửa điểm lực chống đỡ em cũng không có, em yếu đuối hơn nhiều so với dự đoán của mình.
Em tự nhận bóng ma tâm lý trong lòng em đã cách em rất xa, nhưng chúng nó vẫn như rắn độc chiếm giữ nội tâm em, chưa bao giờ rời đi! Dĩ nhiên, phương pháp trị liệu của em trước đây không đúng. Nếu như em cứ cố chấp như vậy thì cả đời em đừng mong tìm ra hung thủ.”
Tâm tình Dĩ Nhu dần dần tỉnh táo lại, cô trầm tư rất lâu, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Anh có biện pháp giúp tôi?”
“Ừm! Có thể!” Khúc Mịch trả lời chắc chắn, không nửa điểm do dự.
“Được!” Tăng Dĩ Nhu gật đầu, “Tôi sẽ phối hợp với anh thật tốt. Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu!”
Nhìn thấy cô chịu tiếp nhận trị liệu của mình, Khúc Mịch thở phào nhẹ nhõm. Trước đó anh chỉ nắm được khoảng ba phần trăm khả năng thuyết phục được Dĩ Nhu, anh cũng chưa tính được nếu Dĩ Nhu cứ khăng khăng cố chấp thì mình sẽ làm gì. Lần thứ nhất trong đời anh thấy mình bất lực trước một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý; hoặc là, có thể nói trong lòng anh vì có tình cảm nên đó mới là nguyên nhân trói chân trói tay anh.
Anh rút điện thoại: “Alo, dì Trần, là tôi. Dì giúp tôi thu dọn đồ đạc cá nhân và laptop, sau đó chuyển phát đến ‘Căn hộ 402, Lô B, Khu cư xá BB, đường AA’. Uhm! Đúng rồi, thời gian này tôi sẽ không ở nhà, chị tạm nghỉ, một tuần qua dọn dẹp nhà một lần, không đổi!” Dứt lời anh ngắt điện thoại.
Giương mắt nhìn Dĩ Nhu cau mày, anh tỏ vẻ bất lực: “Tình huống của em rất phức tạp và phiền phức, phải luôn quan sát tình hình của em, kịp thời điều chỉnh phương án trị liệu khi cần! Tôi dùng chữ ‘Trị liệu’ em sẽ không thấy phản cảm chứ? Em yên tâm tôi sẽ giữ bí mật, đây là tố dưỡng cơ bản của một chuyên gia tâm lý.”
Dĩ Nhu không trả lời coi như đồng ý, cô đã quyết định tiếp nhận Khúc Mịch trị liệu, đành phó mặc cho anh vậy.
Anh quả nhiên bắt đầu dằn vặt cô: “Đầu tiên phải thay đổi toàn bộ trang trí căn nhà của em. Em coi bộ sofa này đi, sắc màu u ám lại nặng nề, rất bất lợi cho việc điều tiết tâm trạng. Em nhìn giấy dán tường này đi, xám xịt một màu, nhìn là thấy phiền chán. Còn có rèm cửa, bàn trà, chiếc tivi cũ rích này nữa … Chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng, nằm trên đó một đêm sẽ đau nhức hết lưng. Đổi! Đổi hết toàn bộ!”
Trời trời …muốn cô phá sản sao?!!! Thật không biết ai mới là người không hợp mắt, bản thân cô ở đây lâu như vậy cảm giác rất thoải mái mà.
“Vì em ngất trong khi đang công tác, do vậy, thuộc về tai nạn lao động. Tất cả những cái này được chi cho mục đích khám chữa bệnh!”
Này này … đây có phải làm tham của công không?!!
“Đội trưởng Khúc! Anh qua nhà bếp và nhà tắm coi có chỗ nào không hài lòng, có thể tùy tiện thay mới.”
“Được!” Dĩ Nhu chỉ nói đùa, không ngờ anh lại rất nghiêm túc.
“Sửa chữa thì quá tốn nhân lực và vật lực, chỉ cần thay mới một vài dụng cụ. Máy nước nóng đã sử dụng mấy năm rồi, không an toàn, nhất định phải đổi. Dầu gội đầu, sữa tắm cũng không được, phải đổi, đổi hết!”
Khúc Mịch đi một vòng quanh bếp, rồi quay sang mở máy vi tính gọi Dĩ Nhu qua coi dụng cụ nhà bếp.
“Đơn giản, kiểu dáng Châu Âu, xa hoa, hay món tầm trung … Em thích loại nào?” Anh nghiêm túc hỏi.
Được rồi! Nếu phải thay đổi chí ít cũng phải là thứ mình thích mất công bản thân ở lại thấy khó chịu.
“Cái này được!” Dĩ Nhu chỉ vào một chiếc sofa màu be.
“Mẫu mã có vẻ lỗi thời!”
“Cài này rất tuyệt!” Dĩ Nhu lại chỉ vào kiểu sofa mới nhất.
“Màu sắc nổi quá!”
“Cái này!”
“Nhìn là biết ngồi không thoải mái.”
“Cái này!”
“Thợ khéo sẽ làm ra sản phẩm tinh xảo, nhìn sơ là biết công ty nhỏ gia công rồi. Em cẩn thận chọn một chút!”
“Anh thích là tốt rồi!” Dĩ Nhu mệt mỏi.
“Làm sao được .. Thay đổi nội thất là vì muốn em được thoải mái, dĩ nhiên phải dựa vào sở thích của em!”
“Vậy lấy cái này đi!” Dĩ Nhu chọn đại một cái.
Khúc Mịch cau mày: “Chiếc sofa khó coi thế này mà em tính đặt ở phòng khách?”
…
“Pháp y Tăng, em qua chọn tivi.”
“Quên đi, tùy anh!” Dĩ Nhu tựa vào sofa đọc sách, đầu không ngẩng lên.
Chọn sofa mất gần một tiếng đồng hồ, cái cô chọn thế nào anh cũng bắt lỗi, cuối cùng vẫn theo chủ ý của anh.
“Như vậy làm sao được, quan trọng là em thích, tôi chỉ đưa ra ý kiến!”
“Cái này!” Dĩ Nhu liếc mắt một cái, dùng ngón tay chỉ vào.
“Không được! …!@#$”
“Cái này!”
“Không được! %^*~~”
…
Dĩ Nhu hoàn toàn không nói gì, ánh mắt nhìn đồng hồ treo tường, thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã mười giờ tối.
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi ngất xỉu tại hiện trường án mạng, mỗi giây mỗi phút trôi qua với cô sẽ là sự dày vò. Không ngờ có Khúc Mịch ở đây ồn ồn ào ào, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cạch!
Khúc Mịch đóng laptop lại: “Em nên đi ngủ, bảo đảm ngủ đủ giấc là cơ bản nhất.”
Ngủ? Dĩ Nhu không muốn gặp lại ác mộng, cảm giác sợ hãi xông thẳng vào tim. Khúc Mịch nói rất đúng, sự sợ hãi này đã ăn sâu vào xương tủy, chỉ cần cô ngủ say nó lại thức tỉnh! Dĩ Nhu không biết nên làm gì, đêm tối là thời khắc đáng sợ nhất.
“Em biết thôi miên có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ.” Khúc Mịch nở nụ cười, “Và tôi có nghiên cứu rất sâu về thôi miên.”
“Tôi đã hoàn toàn miễn dịch với thôi miên, có lẽ sẽ không có tác dụng.” Năm đó Dĩ Nhu tiếp nhận trị liệu tại Canada, mỗi ngày đều phải tiến hành thôi miên mới có thể ngủ.
Phương pháp thôi miên ngày càng nâng cao, hiệu quả càng ngày càng kém. Lâu dần, bất kỳ phương pháp nào cũng không có tác dụng. Cũng may nhờ chú của Dĩ Nhu hướng cô theo học tâm lý học, cô từ từ khắc chế được tâm tình của mình, mới dần dần thoát khỏi những cơn ác mộng.
Lần này bệnh cũ tái phát bản thân cô cũng không thể khắc chế, e rằng thôi miên cũng không làm nên chuyện.
“Phương pháp thôi miên của tôi rất đặc biệt, hơn nữa hiệu quả rất cao!” Khúc Mịch giọng chắc nịch.
Anh để Dĩ Nhu nằm dài trên giường, đốt một cây nến thơm, ánh sáng dìu dịu tràn ngập không gian mang lại cho cô cảm giác ấm áp.
Anh ngồi yên bên cạnh giường, mở di động chọn một khúc nhạc êm dịu: “Từ từ nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp. Hít sâu ba lần, thả lỏng tâm tư. Em tưởng tượng mình đang nằm trên bãi cát, ánh mặt trời, sóng biển, bọt nước, …”
Còn nói cách thôi miên đặc biệt, đây không phải kiểu cũ rích sao. Ánh đèn nhẹ dịu, âm nhạc êm dịu, rồi hít vào thở ra, rồi tưởng tượng tình cảnh.
Dĩ Nhu có hơi thất vọng nhưng vẫn thuận theo anh nhắm mắt lại. Trước mắt đen kịt một màu, nào có ánh mặt trời gì chứ, lại còn bãi cát, bờ biển …. Vô nghĩa!
Nhưng mà, cô thật sự buồn ngủ, hai mí mắt nhíu lại, đầu óc trống rỗng, thanh âm của Khúc Mịch dần mơ hồ rồi biến mất. Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, cô cảm giác cả thế giới chỉ còn mình cô.
Cô không ngừng nhắc mình: ánh mặt trời, bãi cát, bờ biển nhưng xung quanh vẫn là bóng tối, chỉ còn lại tiếng hít thở của cô. Cô sợ cảm giác này, hình như trong bóng tối ấy đám quái thú đang ẩn nấp đâu đó rình mò cô, bất cứ lúc nào cũng sẽ xông ra cắn xé cô, nuốt chửng cô.
Đột nhiên bốn phía truyền đến những thanh âm ‘Thùng, thùng thùng thùng’ … giống như có ai đó dùng vật gì đập vào vách tường.
Ý nghĩ này khiến Dĩ Nhu giật mình: “Tỉnh lại, tỉnh lại! Đây chỉ là mộng!” Cô biết mình đang nằm mơ, khi nhận ra mình đang nằm mơ thì đồng nghĩa với việc ác mộng ngày càng hung bạo.
Cô nỗ lực nhấc tay đưa chân, để cho bản thân tỉnh lại, thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, trên người cô như có một tảng đá rất lớn chèn ép, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Thanh âm kỳ lạ ấy càng ngày càng gần, bóng dáng người đàn ông cao lớn dần dần hé lộ. Tim Dĩ Nhu muốn vọt lên cuống họng, sởn gai ốc khắp người.
“Không cần sợ! Đây cũng chỉ là giấc mơ! Hắn sẽ không làm gì mình!” Dĩ Nhu liều mạng tự nói với bản thân, sự sợ hãi ngày càng lan tỏa, thẩm thấu vào từng bộ phận cơ thể cô, thấm vào từng lỗ chân lông.
Ám chỉ cho tâm lý của mình không chút hữu hiệu, cảm giác sợ hãi ngày càng mãnh liệt, cô muốn kêu lên, thoát ra, nhưng cô đang trong giấc mơ của chính mình, không thể làm được gì.
Ai cứu được mình, cứu mình bây giờ.
“Dĩ Nhu, đừng sợ!” Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, “Tối và sáng chỉ cách nhau một cánh cửa, chỉ cần mở cánh cửa kia ra, ánh mặt trời sẽ bao phủ lên cơ thể em.”
Cửa? Cửa ở đâu? Cô chỉ thấy bóng đen bủa vây bốn phía, không nhìn ra bất kỳ ánh sáng nào. Cô hình như nghe thấy tiếng ai đó đang cười, tiếng cười đó tràn đầy hưng phấn và biến thái.
Cô sợ, cực kỳ sợ hãi, dây thần kinh căng ra đến cực độ. Cánh cửa duy nhất có thể cứu cô chưa xuất hiện, cô không thể nhúc nhích, tay chân lạnh lẽo, cái chết càng ngày càng đến gần!
Bỗng nhiên có một bàn tay, vượt qua không gian u tối. Bàn tay Dĩ Nhu ngay lập tức được bao trùm, cảm giác ấm áp vây lấy bàn tay cô, một sức mạnh vô hình truyền đến.
“Theo tôi!” Thanh âm trầm thấp, mang theo ngữ khí êm ái khiến cô an tâm.
Dưới sự dẫn dắt của bàn tay ấy cô từ từ di chuyển thân thể, cách đó không xa có một cánh cửa cũng như bàn tay ấy, xuất hiện một cách đột ngột.
“Dĩ Nhu! Đẩy ra, đẩy cửa ra!” Âm thanh cổ vũ cô.
Cô duỗi bàn tay còn lại, dùng sức đẩy mạnh một cái. Cửa mở, tia sáng mặt trời chiếu lên gương mặt cô. Dĩ Nhu chưa từng bao giờ cảm nhận được ánh sáng mặt trời lại dịu dàng đến thế, ấm áp và thân thiết đến thế, cô vô thức hít sâu một hơi.
“Rất tốt! Em làm tốt lắm! Ánh mặt trời soi chiếu thật dễ chịu, em nhắm mắt lại, tận hưởng hương vị của ban mai. Nếu như em cảm thấy tốt hơn rồi thì có thể nằm xuống, dưới vòm trời trong xanh là bãi cỏ xanh ngắt. Em yên tâm, cánh cửa kia em đã đóng kín. Chỉ cần em đừng tự tay đẩy cửa đi vào thì nó vĩnh viễn chỉ là một cánh cửa.”
Bàn tay to lớn ấy vẫn nắm lấy tay cô, truyền cho cô sức mạnh vô hạn, cũng khiến cho tâm hồn cô dần dần bình ổn.
Nhìn biểu hiện khôi phục sự tĩnh lặng của Dĩ Nhu, bàn tay nắm chặt dần dần buông lỏng, khóe miệng còn lộ ra vẻ mỉm cười, Khúc Mịch mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Anh nắm tay Dĩ Nhu, bàn tay còn lại vén nhẹ lọn tóc rơi lòa xòa trước trán, nhìn chằm chằm vào vầng trán trơn bóng.
Lát sau, anh đứng dậy, chậm rãi cúi người. Ngay khi môi anh sắp sửa chạm vào trán Dĩ Nhu thì điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Lúc này thật sự anh muốn mắng người. Anh vội rút điện thoại, ấn nút tắt chuông vì sợ đánh thức Dĩ Nhu. Liếc nhìn màn hình, thì ra là Lục Ly. Khúc Mịch bấy giờ mới nhớ ra anh đã nói tối nay mở cuộc họp nên nhanh chóng nhắn tin lại.
“Đem kết quả mọi người thu thập được chuyển qua cho tôi, mười phút sau tôi gửi ý kiến qua!”
Anh đúng thật chẳng khách sáo, hoàn toàn coi đây là nhà mình.
“Lấy sữa thay rượu, biểu đạt sự áy náy với tôi!” Anh đưa cho Dĩ Nhu một ly, thấy cô không nhận lại cau mày nói tiếp, “Đầu tôi vẫn còn hơi choáng đây … phải có người nào đó nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”
“Chịu trách nhiệm? Quá lắm chỉ để lại một vết thương rất nhỏ!” Dĩ Nhu nhận ly sữa, hương thơm của sữa ngào ngạt kích thích vị giác của cô. Trong bụng trống rỗng, vừa rồi tiêu tốn không ít thể lực nên bây giờ cô cảm giác hơi đói bụng.
Tức giận cũng chỉ làm cho cơ thể càng thêm khó chịu, cô ngồi trên sofa, nhấp một ngụm sữa. Bọt sữa dính đầy môi, cô lè lưỡm liếm một vòng như một con mèo con khát sữa.
Khúc Mịch ngồi đối diện cô, vừa thưởng thức cô uống sữa, vừa mở máy vi tính lên. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên khiến tinh thần nhanh chóng được thả lỏng.
Dĩ Nhu thả dép, ngồi xếp bằng trên sofa, cảm giác uể oải đã giảm đi rất nhiều.
“Anh vẫn coi tôi là bệnh nhân?” Uống hết ly sữa, cô mở miệng hỏi: “Nếu như tôi nghe không lầm nhạc khúc này đều được các bác sĩ tâm lý sử dụng trong thời điểm trị liệu.”
“Giống như em đã nói, con người dù ít dù nhiều cũng có điểm không khỏe mạnh. Giới hạn giữa bệnh nhân và người bình thường là một khoảng cách mơ hồ, người có bệnh hay không có bệnh không một ai dám tùy tiện kết luận.”
“Nếu nói như vậy, anh đang muốn rút ngắn khoảng cách với tôi, nỗ lực muốn tôi mở rộng cánh cửa lòng mình!” Dĩ Nhu dĩ nhiên hiểu rất rõ các động tác trị liệu tâm lý.
“Không! Bài này mở cho tôi nghe. Em biết tôi đã ở bệnh viện tâm thần ba năm.” Chuyện này Khúc Mịch nhắc đi nhắc lại không chỉ một lần, “Tôi ở đó ba năm, tự giam cầm mình, buộc mình phải trải nghiệm một thế giới của người dị thường.
Sau đó tôi rốt cục cũng thành công, ban ngày tràn ngập ảo giác bên tai luôn có người xì xào bàn tán; buổi tối khi nhắm mắt sẽ gặp ác mộng, liên tiếp có cảm giác mình sẽ chết, trong giấc mơ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại. Cuối cùng, tôi thậm chí sợ nhắm mắt. Không phải không thừa nhận tôi có thể phá vỡ trạng thái hỗn loạn kia, trấn định bước ra ngoài đã có tác dụng then chốt.”
“Ý của anh là tinh thần dị thường của tôi phải dùng thuốc?” Dĩ Nhu lộ ra vẻ khó chịu.
“Không, ý tôi là em nên cần ngoại lực trợ giúp. Ngoại lực này chính là bệnh viện trị liệu chuyên nghiệp, giao lưu cũng một bác sĩ chuyên nghiệp, tâm sự cùng bạn bè.”
“Không cần, tự tôi có thể giải quyết!” Dĩ Nhu ôm hai vai, trong lòng rõ ràng rất mâu thuẫn, ngữ khí khá cố chấp.
“Em có thể giải quyết?” Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Dĩ Nhu thêm vài phần coi thường: “Nếu em có thể tự mình giải quyết, thì sẽ không ngất ở hiện trường án mạng. Bình thường em xem ra rất bình thường, chỉ hơi lạnh lùng một chút, sinh hoạt đơn giản và khô khan một chút, nhưng trên thực tế em chống cự việc giao tiếp với người khác. Chuyện năm đó khiến em đối với mọi người, đặc biệt là đàn ông tiếp xúc ở cự ly gần là cực kỳ kinh hoảng, sự kinh hoảng ấy đã thâm nhập vào máu huyết của em …”
“Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Tôi thừa nhận tôi làm trán anh bị thương là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Nếu như anh cảm giác không khỏe có thể đi bệnh viện, chi phí tôi trả. Tuy nhiên, anh đừng vì chuyện này, dựa vào sự áy náy của tôi là có thể trắng trợn không kiêng nể, mặc sức huơ tay múa chân chuyện của tôi.
Tôi không biết làm sao anh có thể biết được chuyện năm đó, cũng không rõ anh biết được bao nhiêu. Thế nhưng anh không phải là người trong cuộc, không có quyền bàn luận. Tôi khỏe cũng được, điên cũng được, những chuyện này không có quan hệ với anh!” Dĩ Nhu ngắt lời anh, sắc mặt tỏ ra rất khó chịu.
Từ trước đến giờ cô không dám nhớ lại chuyện năm ấy, nghe Khúc Mịch đề cập, ác mộng lại muốn dâng trào. Chuyện này khiến cô càng thêm sợ hãi, ngón tay vô thức run rẩy không tài nào khống chế.
Khúc Mịch liếc nhìn bàn tay của cô, anh mở hòm thư QQ, mở email Cố Thành vừa gửi: “Tăng Phàm, Lâm Như, ngày 20 tháng 1 năm 2005, bị sát hại cùng một lúc tại nhà riêng. Con gái của bọn họ, Tăng Dĩ Nhu, trốn trong tủ áo nên tránh được đại nạn. Tuy nhiên sự sợ hãi khiến tinh thần cô không được bình thường, biểu hiện là không nói được, phát điên, có khuynh hướng bạo lực, Sau đó được chú đưa qua Cananda tiếp nhận trị liệu, mãi cho đến khoảng tám năm trước mới trở về thành phố Nam Giang.”
“Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Cô dùng tay bịt chặt hai tai, vẻ mặt thống khổ, lắc đầu lia lịa.
“Em nhất định phải nghe!” Khúc Mịch chạy sang nắm lấy cổ tay cô, ép cô nghe tiếp: “Hai vợ chồng Tăng Phàm và Lâm Như bị hung khí hình búa đánh vào đầu nhiều lần trực tiếp tử vong. Hung thủ ra tay cực kỳ tàn ác, ngay cả chó cũng không buông tha. Hơn nữa hắn còn dùng tay vặn cổ chó, dùng lực mạnh ném đầu chó lên tường khiến mắt của chó văng ra …”
“A a a ~~~ Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao???” Dĩ Nhu rít gào, đôi mắt trợn trắng, rồi ngất xỉu.
Khúc Mịch ôm cô vào trong ngực, đáy mắt đầy đau xót. Anh khẽ thở dài, đặt Dĩ Nhu nằm trên sofa.
Chờ đến khi Dĩ Nhu từ từ tỉnh lại, ánh mắt thương cảm của anh biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và lạnh nhạt.
“Tình trạng bây giờ của em căn bản là không thể tiếp tục công việc pháp y chứ đừng nói là tìm ra hung thủ giết ba mẹ em!” Câu nói này của Khúc Mịch khiến ánh mắt Dĩ Nhu thẫn thờ.
“Em từng được khen là cô bé thần đồng khi còn nhỏ. Năm đó em đạt thành tích 100 điểm khi thi vào Học viện Nam Giang. Sau khi tốt nghiệp, học thêm chương trình pháp chứng, cuộc sống đại học có chút khó khăn, nhưng lại từ chối không ít nơi làm việc tốt mà cố ý lưu lại thành phố Nam Giang làm pháp y.
Em vẫn vừa làm việc vừa tôi luyện chính mình, khắc phục sự hoảng sợ khi nhìn thấy máu, thi thể và hung thủ. Em hi vọng qua sự nỗ lực của mình có thể tìm ra hung thủ giết ba mẹ mình. Nhưng em có lẽ chẳng bao giờ ngờ đến khi nhìn thấy hiện trường án mạng có chút quen thuộc thì nửa điểm lực chống đỡ em cũng không có, em yếu đuối hơn nhiều so với dự đoán của mình.
Em tự nhận bóng ma tâm lý trong lòng em đã cách em rất xa, nhưng chúng nó vẫn như rắn độc chiếm giữ nội tâm em, chưa bao giờ rời đi! Dĩ nhiên, phương pháp trị liệu của em trước đây không đúng. Nếu như em cứ cố chấp như vậy thì cả đời em đừng mong tìm ra hung thủ.”
Tâm tình Dĩ Nhu dần dần tỉnh táo lại, cô trầm tư rất lâu, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Anh có biện pháp giúp tôi?”
“Ừm! Có thể!” Khúc Mịch trả lời chắc chắn, không nửa điểm do dự.
“Được!” Tăng Dĩ Nhu gật đầu, “Tôi sẽ phối hợp với anh thật tốt. Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu!”
Nhìn thấy cô chịu tiếp nhận trị liệu của mình, Khúc Mịch thở phào nhẹ nhõm. Trước đó anh chỉ nắm được khoảng ba phần trăm khả năng thuyết phục được Dĩ Nhu, anh cũng chưa tính được nếu Dĩ Nhu cứ khăng khăng cố chấp thì mình sẽ làm gì. Lần thứ nhất trong đời anh thấy mình bất lực trước một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý; hoặc là, có thể nói trong lòng anh vì có tình cảm nên đó mới là nguyên nhân trói chân trói tay anh.
Anh rút điện thoại: “Alo, dì Trần, là tôi. Dì giúp tôi thu dọn đồ đạc cá nhân và laptop, sau đó chuyển phát đến ‘Căn hộ 402, Lô B, Khu cư xá BB, đường AA’. Uhm! Đúng rồi, thời gian này tôi sẽ không ở nhà, chị tạm nghỉ, một tuần qua dọn dẹp nhà một lần, không đổi!” Dứt lời anh ngắt điện thoại.
Giương mắt nhìn Dĩ Nhu cau mày, anh tỏ vẻ bất lực: “Tình huống của em rất phức tạp và phiền phức, phải luôn quan sát tình hình của em, kịp thời điều chỉnh phương án trị liệu khi cần! Tôi dùng chữ ‘Trị liệu’ em sẽ không thấy phản cảm chứ? Em yên tâm tôi sẽ giữ bí mật, đây là tố dưỡng cơ bản của một chuyên gia tâm lý.”
Dĩ Nhu không trả lời coi như đồng ý, cô đã quyết định tiếp nhận Khúc Mịch trị liệu, đành phó mặc cho anh vậy.
Anh quả nhiên bắt đầu dằn vặt cô: “Đầu tiên phải thay đổi toàn bộ trang trí căn nhà của em. Em coi bộ sofa này đi, sắc màu u ám lại nặng nề, rất bất lợi cho việc điều tiết tâm trạng. Em nhìn giấy dán tường này đi, xám xịt một màu, nhìn là thấy phiền chán. Còn có rèm cửa, bàn trà, chiếc tivi cũ rích này nữa … Chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng, nằm trên đó một đêm sẽ đau nhức hết lưng. Đổi! Đổi hết toàn bộ!”
Trời trời …muốn cô phá sản sao?!!! Thật không biết ai mới là người không hợp mắt, bản thân cô ở đây lâu như vậy cảm giác rất thoải mái mà.
“Vì em ngất trong khi đang công tác, do vậy, thuộc về tai nạn lao động. Tất cả những cái này được chi cho mục đích khám chữa bệnh!”
Này này … đây có phải làm tham của công không?!!
“Đội trưởng Khúc! Anh qua nhà bếp và nhà tắm coi có chỗ nào không hài lòng, có thể tùy tiện thay mới.”
“Được!” Dĩ Nhu chỉ nói đùa, không ngờ anh lại rất nghiêm túc.
“Sửa chữa thì quá tốn nhân lực và vật lực, chỉ cần thay mới một vài dụng cụ. Máy nước nóng đã sử dụng mấy năm rồi, không an toàn, nhất định phải đổi. Dầu gội đầu, sữa tắm cũng không được, phải đổi, đổi hết!”
Khúc Mịch đi một vòng quanh bếp, rồi quay sang mở máy vi tính gọi Dĩ Nhu qua coi dụng cụ nhà bếp.
“Đơn giản, kiểu dáng Châu Âu, xa hoa, hay món tầm trung … Em thích loại nào?” Anh nghiêm túc hỏi.
Được rồi! Nếu phải thay đổi chí ít cũng phải là thứ mình thích mất công bản thân ở lại thấy khó chịu.
“Cái này được!” Dĩ Nhu chỉ vào một chiếc sofa màu be.
“Mẫu mã có vẻ lỗi thời!”
“Cài này rất tuyệt!” Dĩ Nhu lại chỉ vào kiểu sofa mới nhất.
“Màu sắc nổi quá!”
“Cái này!”
“Nhìn là biết ngồi không thoải mái.”
“Cái này!”
“Thợ khéo sẽ làm ra sản phẩm tinh xảo, nhìn sơ là biết công ty nhỏ gia công rồi. Em cẩn thận chọn một chút!”
“Anh thích là tốt rồi!” Dĩ Nhu mệt mỏi.
“Làm sao được .. Thay đổi nội thất là vì muốn em được thoải mái, dĩ nhiên phải dựa vào sở thích của em!”
“Vậy lấy cái này đi!” Dĩ Nhu chọn đại một cái.
Khúc Mịch cau mày: “Chiếc sofa khó coi thế này mà em tính đặt ở phòng khách?”
…
“Pháp y Tăng, em qua chọn tivi.”
“Quên đi, tùy anh!” Dĩ Nhu tựa vào sofa đọc sách, đầu không ngẩng lên.
Chọn sofa mất gần một tiếng đồng hồ, cái cô chọn thế nào anh cũng bắt lỗi, cuối cùng vẫn theo chủ ý của anh.
“Như vậy làm sao được, quan trọng là em thích, tôi chỉ đưa ra ý kiến!”
“Cái này!” Dĩ Nhu liếc mắt một cái, dùng ngón tay chỉ vào.
“Không được! …!@#$”
“Cái này!”
“Không được! %^*~~”
…
Dĩ Nhu hoàn toàn không nói gì, ánh mắt nhìn đồng hồ treo tường, thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã mười giờ tối.
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi ngất xỉu tại hiện trường án mạng, mỗi giây mỗi phút trôi qua với cô sẽ là sự dày vò. Không ngờ có Khúc Mịch ở đây ồn ồn ào ào, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cạch!
Khúc Mịch đóng laptop lại: “Em nên đi ngủ, bảo đảm ngủ đủ giấc là cơ bản nhất.”
Ngủ? Dĩ Nhu không muốn gặp lại ác mộng, cảm giác sợ hãi xông thẳng vào tim. Khúc Mịch nói rất đúng, sự sợ hãi này đã ăn sâu vào xương tủy, chỉ cần cô ngủ say nó lại thức tỉnh! Dĩ Nhu không biết nên làm gì, đêm tối là thời khắc đáng sợ nhất.
“Em biết thôi miên có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ.” Khúc Mịch nở nụ cười, “Và tôi có nghiên cứu rất sâu về thôi miên.”
“Tôi đã hoàn toàn miễn dịch với thôi miên, có lẽ sẽ không có tác dụng.” Năm đó Dĩ Nhu tiếp nhận trị liệu tại Canada, mỗi ngày đều phải tiến hành thôi miên mới có thể ngủ.
Phương pháp thôi miên ngày càng nâng cao, hiệu quả càng ngày càng kém. Lâu dần, bất kỳ phương pháp nào cũng không có tác dụng. Cũng may nhờ chú của Dĩ Nhu hướng cô theo học tâm lý học, cô từ từ khắc chế được tâm tình của mình, mới dần dần thoát khỏi những cơn ác mộng.
Lần này bệnh cũ tái phát bản thân cô cũng không thể khắc chế, e rằng thôi miên cũng không làm nên chuyện.
“Phương pháp thôi miên của tôi rất đặc biệt, hơn nữa hiệu quả rất cao!” Khúc Mịch giọng chắc nịch.
Anh để Dĩ Nhu nằm dài trên giường, đốt một cây nến thơm, ánh sáng dìu dịu tràn ngập không gian mang lại cho cô cảm giác ấm áp.
Anh ngồi yên bên cạnh giường, mở di động chọn một khúc nhạc êm dịu: “Từ từ nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp. Hít sâu ba lần, thả lỏng tâm tư. Em tưởng tượng mình đang nằm trên bãi cát, ánh mặt trời, sóng biển, bọt nước, …”
Còn nói cách thôi miên đặc biệt, đây không phải kiểu cũ rích sao. Ánh đèn nhẹ dịu, âm nhạc êm dịu, rồi hít vào thở ra, rồi tưởng tượng tình cảnh.
Dĩ Nhu có hơi thất vọng nhưng vẫn thuận theo anh nhắm mắt lại. Trước mắt đen kịt một màu, nào có ánh mặt trời gì chứ, lại còn bãi cát, bờ biển …. Vô nghĩa!
Nhưng mà, cô thật sự buồn ngủ, hai mí mắt nhíu lại, đầu óc trống rỗng, thanh âm của Khúc Mịch dần mơ hồ rồi biến mất. Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, cô cảm giác cả thế giới chỉ còn mình cô.
Cô không ngừng nhắc mình: ánh mặt trời, bãi cát, bờ biển nhưng xung quanh vẫn là bóng tối, chỉ còn lại tiếng hít thở của cô. Cô sợ cảm giác này, hình như trong bóng tối ấy đám quái thú đang ẩn nấp đâu đó rình mò cô, bất cứ lúc nào cũng sẽ xông ra cắn xé cô, nuốt chửng cô.
Đột nhiên bốn phía truyền đến những thanh âm ‘Thùng, thùng thùng thùng’ … giống như có ai đó dùng vật gì đập vào vách tường.
Ý nghĩ này khiến Dĩ Nhu giật mình: “Tỉnh lại, tỉnh lại! Đây chỉ là mộng!” Cô biết mình đang nằm mơ, khi nhận ra mình đang nằm mơ thì đồng nghĩa với việc ác mộng ngày càng hung bạo.
Cô nỗ lực nhấc tay đưa chân, để cho bản thân tỉnh lại, thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, trên người cô như có một tảng đá rất lớn chèn ép, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Thanh âm kỳ lạ ấy càng ngày càng gần, bóng dáng người đàn ông cao lớn dần dần hé lộ. Tim Dĩ Nhu muốn vọt lên cuống họng, sởn gai ốc khắp người.
“Không cần sợ! Đây cũng chỉ là giấc mơ! Hắn sẽ không làm gì mình!” Dĩ Nhu liều mạng tự nói với bản thân, sự sợ hãi ngày càng lan tỏa, thẩm thấu vào từng bộ phận cơ thể cô, thấm vào từng lỗ chân lông.
Ám chỉ cho tâm lý của mình không chút hữu hiệu, cảm giác sợ hãi ngày càng mãnh liệt, cô muốn kêu lên, thoát ra, nhưng cô đang trong giấc mơ của chính mình, không thể làm được gì.
Ai cứu được mình, cứu mình bây giờ.
“Dĩ Nhu, đừng sợ!” Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, “Tối và sáng chỉ cách nhau một cánh cửa, chỉ cần mở cánh cửa kia ra, ánh mặt trời sẽ bao phủ lên cơ thể em.”
Cửa? Cửa ở đâu? Cô chỉ thấy bóng đen bủa vây bốn phía, không nhìn ra bất kỳ ánh sáng nào. Cô hình như nghe thấy tiếng ai đó đang cười, tiếng cười đó tràn đầy hưng phấn và biến thái.
Cô sợ, cực kỳ sợ hãi, dây thần kinh căng ra đến cực độ. Cánh cửa duy nhất có thể cứu cô chưa xuất hiện, cô không thể nhúc nhích, tay chân lạnh lẽo, cái chết càng ngày càng đến gần!
Bỗng nhiên có một bàn tay, vượt qua không gian u tối. Bàn tay Dĩ Nhu ngay lập tức được bao trùm, cảm giác ấm áp vây lấy bàn tay cô, một sức mạnh vô hình truyền đến.
“Theo tôi!” Thanh âm trầm thấp, mang theo ngữ khí êm ái khiến cô an tâm.
Dưới sự dẫn dắt của bàn tay ấy cô từ từ di chuyển thân thể, cách đó không xa có một cánh cửa cũng như bàn tay ấy, xuất hiện một cách đột ngột.
“Dĩ Nhu! Đẩy ra, đẩy cửa ra!” Âm thanh cổ vũ cô.
Cô duỗi bàn tay còn lại, dùng sức đẩy mạnh một cái. Cửa mở, tia sáng mặt trời chiếu lên gương mặt cô. Dĩ Nhu chưa từng bao giờ cảm nhận được ánh sáng mặt trời lại dịu dàng đến thế, ấm áp và thân thiết đến thế, cô vô thức hít sâu một hơi.
“Rất tốt! Em làm tốt lắm! Ánh mặt trời soi chiếu thật dễ chịu, em nhắm mắt lại, tận hưởng hương vị của ban mai. Nếu như em cảm thấy tốt hơn rồi thì có thể nằm xuống, dưới vòm trời trong xanh là bãi cỏ xanh ngắt. Em yên tâm, cánh cửa kia em đã đóng kín. Chỉ cần em đừng tự tay đẩy cửa đi vào thì nó vĩnh viễn chỉ là một cánh cửa.”
Bàn tay to lớn ấy vẫn nắm lấy tay cô, truyền cho cô sức mạnh vô hạn, cũng khiến cho tâm hồn cô dần dần bình ổn.
Nhìn biểu hiện khôi phục sự tĩnh lặng của Dĩ Nhu, bàn tay nắm chặt dần dần buông lỏng, khóe miệng còn lộ ra vẻ mỉm cười, Khúc Mịch mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Anh nắm tay Dĩ Nhu, bàn tay còn lại vén nhẹ lọn tóc rơi lòa xòa trước trán, nhìn chằm chằm vào vầng trán trơn bóng.
Lát sau, anh đứng dậy, chậm rãi cúi người. Ngay khi môi anh sắp sửa chạm vào trán Dĩ Nhu thì điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Lúc này thật sự anh muốn mắng người. Anh vội rút điện thoại, ấn nút tắt chuông vì sợ đánh thức Dĩ Nhu. Liếc nhìn màn hình, thì ra là Lục Ly. Khúc Mịch bấy giờ mới nhớ ra anh đã nói tối nay mở cuộc họp nên nhanh chóng nhắn tin lại.
“Đem kết quả mọi người thu thập được chuyển qua cho tôi, mười phút sau tôi gửi ý kiến qua!”
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo