Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 94: Ác mộng trở lại
Lần đầu tiên Dĩ Nhu trông thấy Khang Bình ói đến mức này, nên càng thêm hứng thú với hiện trường trong căn hộ. Cô làm nghề pháp y này đã lâu như vậy nhưng chưa có tình huống nào khiến cô phải nôn mật xanh mật vàng.
Cô bước nhanh lên lầu, một luồng mùi vị quen thuộc xông vào mũi, mùi máu tanh xen lẫn một mùi hương kỳ lạ! Lục Ly đứng ở cửa, sắc mặt khó coi, nhìn thấy cô thì chỉ vào căn hộ ở phía Đông.
Một căn nhà lầu kiểu cũ, một tầng ba hộ, án phát ở căn hộ 101. Cửa mở ra, Lưu Tuấn đang hỏi thăm hàng xóm ở hai hộ kế bên.
Dĩ Nhu đeo găng tay mang thùng y cụ tiến vào.
Bước vào trong là một phòng khách nhỏ kiêm phòng ăn, giữa hai chiếc sofa đơn là chiếc bàn trà nho nhỏ, một người đàn ông ngửa mặt lên trời, nằm ngã trên mặt đất, trong tay nắm một chiếc túi nilon, miệng túi mở rộng, trong túi là sữa đậu nành và bánh quẩy.
Trán của nạn nhân rõ ràng bị một vật gì đó hình dạng như cái chày đập hõm xuống, hai màu đỏ trắng xen lẫn vào nhau, ắt hẳn là máu và óc. Nhìn gương mặt nạn nhân đã không còn nhận ra mũi, mắt, miệng, tất cả chỉ còn là đám thịt nhầy nhụa đầy máu.
Cách đó không xa là một con chó lớn, dây xích vẫn còn trên cổ, đầu cũng bị đập nát bét, trông rất kinh khủng.
Dĩ Nhu cảm giác lồng ngực có hơi khó chịu, cô hít sâu hai lần.
“Thực sự quá hung tàn!” Lục Ly từ ngoài bước vào, “Pháp y Tăng, bên trong phòng ngủ càng không thể nhìn nổi.”
Dĩ Nhu chưa kiểm tra thi thể nam giới ở phòng khách, mà đi thẳng đến phòng ngủ chính. Khúc Mịch đứng trước cửa phòng ngủ, cũng lần đầu tiên phá lệ cô trông thấy anh cau mày ở hiện trường vụ án.
Anh quay đầu nhìn thấy Dĩ Nhu bước tới, anh muốn nói điều gì đó nhưng Tăng Dĩ Nhu lại đẩy anh ra.
Tình huống trong phòng hoàn toàn bày ra trước mắt cô, nhìn thấy mà giật mình!
Người phụ nữ mặc áo ngủ nằm ở cửa, toàn bộ gương mặt không nhìn ra dáng vẻ, một vũng máu lớn trên nền đất.
“Cẩn thận phía trước!” Khúc Mịch thấp giọng nhắc nhở.
Sắc mặt Dĩ Nhu tái nhợt, cô đưa mắt nhìn phía trước thi thể, một con mắt đang lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt ấy tràn ngập lo âu và hoảng sợ, còn có thêm mùi vị của chết chóc.
Bên cạnh là thi thể của một con mèo, đầu và thân thể hình thành trong một góc độ quỷ dị, hình như bị vặn cổ. Góc tường có hai vũng máu thịt be bét, nhìn kỹ là xác của hai con mèo con mới sinh.
Máu bắn tung tóe trên tường, phía trên còn dính chút lông mèo.
Tủ ở trong phòng bị mở ra hết, quần áo và chăn bị lục tung lên, mùi khai nồng từ trong tỏa ra.
Dĩ Nhu chậm rãi bước tới, Khúc Mịch nhìn thấy hai chân của cô hình như đang run lên.
Cô có điểm bất thường! Khúc Mịch khá hiểu rõ Dĩ Nhu, tình cảnh máu tanh như vậy sẽ khiến cô không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi làm cho cô --- hoảng sợ!
Khúc Mịch vội vàng tiến gần, trông thấy cô liếc mắt nhìn tủ áo, đột nhiên lấy hai tay bịt chặt lỗ tai hét ầm lên.
Tất cả mọi người ở trong hay ở ngoài đều bị tiếng thét này làm kinh ngạc ngây người, Lưu Tuấn từ bên ngoài chạy vào trông thấy sắc mặt Dĩ Nhu trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt mông lung, đứng lơ ngơ một chỗ.
“Dĩ Nhu, em sao vậy?” Khúc Mịch nhác thấy thần trí của Dĩ Nhu không tỉnh táo, tựa như phải chịu kích thích rất lớn.
Anh ôm chặt eo Dĩ Nhu, không ngờ đến cô hét càng to hơn, còn khua ta khua chân đấm đá loạn xạ, há miệng thật lớn cắn mạnh vào bờ vai của anh.
Khúc Mịch không dám ra tay sợ sức mạnh sẽ làm cô bị thương, chỉ còn cách chịu đựng để cô tùy ý cắn xuống, anh dùng tay vỗ nhẹ sau lưng cô động viên.
Nhưng sự va chạm của anh cũng không làm giảm bớt trạng thái hoảng loạn của Dĩ Nhu; trái lại, Dĩ Nhu phản ứng còn kịch liệt hơn trước. Hai mắt cô nhắm nghiền, thân thể mềm oặt, từ từ ngã xịu xuống.
“Nhanh quay đầu xe!” Khúc Mịch nói lớn với Lưu Tuấn, ôm lấy Dĩ Nhu chạy ra ngoài.
Lưu Tuấn đang sững sờ cũng choàng tỉnh vội chạy ra ngoài, quay đầu xe, mở cửa sẵn chờ.
Một chiếc xe cảnh sát hú còi liên tục, lái thẳng về bệnh viện, tiến vào phòng cấp cứu nói rõ bệnh trạng với bác sĩ.
“Đo huyết áp, làm điện tâm đồ, thử máu, chụp CT não bộ.” Bác sĩ kéo mí mắt Dĩ Nhu kiểm tra.
Khúc Mịch chau mày: “Bác sĩ! Có phải nên đánh thức người bệnh dậy trước không?”
“Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ? Không kiểm tra tìm ra nguyên nhân bệnh nhân ngất mà đã tiêm thuốc lung tung, xảy ra chuyện anh phụ trách được không? Mau ra nộp tiền, đừng chậm trễ, nếu như bệnh tình bệnh nhân chuyển biến xấu, anh cũng đừng trách chúng tôi không kịp thời cứu chữa!” Bác sĩ giọng thiếu kiên nhẫn.
“Mau gọi viện trưởng các anh qua đây!”
“Tìm ai cũng không có tác dụng, tôi làm như vậy không trái quy tắc nghề y. Anh muốn trách cứ chuyện gì cũng được, tuy nhiên tôi cho anh biết, trách xong thì tôi vẫn phụ trách chữa cho bạn gái anh!” Ý tứ của bác sĩ rất rõ ràng, bệnh nhân là do anh ta phụ trách, trừ phi Khúc Mịch chuyển viện, còn nếu không thì hết cách. Đến lúc nguy cấp, làm căng chỉ bất lợi với bệnh nhân, thức thời một chút, duy trì mối quan hệ mới là người thông minh.
Khúc Mịch rút điện thoại, bấm một dãy số, “Uông Vũ! Phòng cấp cứu!” Dứt lời anh ngắt điện.
Chỉ một lát sau, một người đàn ông mặc áo blouse bộ dạng hấp tấp xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu. Trông thấy Khúc Mịch anh ta khẽ giật mình, “Là cậu thật sao? Sao vậy …. Gây họa rồi à? Tớ nói rồi mà lão xử nam nguy hiểm nhất, nguy hại xã hội, nguy hại gia đình, nguy hại …”
“Coi bạn gái tôi, hình như cô ấy bị kích thích quá độ nên ngất xỉu!” Khúc Mịch không để ý đối phương ăn nói lung tung, kéo cổ áo anh ta đến trước mặt giường bệnh, “Cô ấy là pháp y, vừa rồi ở hiện trường án mạng đột nhiên hét lớn, phát điên, sau đó té xỉu. Tuy rằng hiện trường có chút ghê rợn nhưng cô ấy có tác phong làm việc chuyên nghiệp không dễ bị ngất xỉu. Do vậy tôi nghĩ, cô ấy ngất là vì nguyên nhân khác.”
“Đo huyết áp, làm điện tâm đồ, thử máu, chụp CT não bộ.” Uông Vũ kéo mi mắt Dĩ Nhu, cũng nói ra câu tương tự.
Anh ta nhìn Khúc Mịch cau mày, liền ngay lập tức bổ sung, “Coi dáng vẻ cậu quan tâm bạn gái của cậu kìa, những chuyện kiểm tra này chắc chắn sẽ không khiến cậu yên tâm. Theo kinh nghiệm của tớ là do cô ấy bị kích thích nên ngất, sẽ mau chóng tỉnh lại. Tuy nhiên nguyên nhân bị ngất xỉu phải chờ cô ấy tỉnh lại mới biết, tình huống gớm ghiếc gì đó chỉ là một phần. Cậu phân tích rất đúng, là một pháp y chuyên nghiệp chắc chắn không đến nỗi yếu đuối như vậy. Tôi hoài nghi … Bạn gái cậu có tiền sử bệnh tâm lý đúng không?”
“Cô ấy mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp và có trở ngại giao tiếp nhẹ.” Khúc Mịch suy nghĩ một chút rồi nói.
Uông Vũ nghe xong, trầm tư một chút, “Xem ra trong lòng cô ấy có điều bất thường. Cứ kiểm tra thể chất của cô ấy trước xem có vấn đề gì không rồi nói tiếp.”
Khúc Mịch gật đầu, nhìn chằm chằm bác sĩ lấy máu, đo huyết áp, làm điện tâm đồ.
Kết quả cho thấy tất cả đều bình thường, chụp CT cũng không phát hiện bất thường. Về thể chất khá khỏe mạnh, như vậy chỉ còn cân nhắc vấn đề tâm lý.
“Khúc Mịch! Phương diện tâm lý cậu là chuyên gia, hình như không cần tớ hỗ trợ.” Uông Vũ nở nụ cười, “Tớ thấy chỉ là cậu lo lắng quá thôi, chờ đến khi cô ấy tỉnh lại có thể xuất viện được rồi.”
“Ừm! Cậu đi được rồi!” Khúc Mịch ngồi bên cạnh giường, chờ Dĩ Nhu tỉnh lại.
“Khúc Mịch! Lâu lắm rồi không gặp, không muốn ôn chuyện với tớ sao? Lần gặp gỡ cuối cùng của chúng ta là cách đây ba năm rồi. Tớ còn tưởng người bạn duy nhất trên cõi đời này của cậu là tớ cũng đã bị vứt bỏ …”
“Cậu rất phiền!” Khúc Mịch thấp giọng, “Người bệnh cần yên tĩnh!”
“Được! Tớ ngậm miệng!” Anh ta không nói nữa, rút điện thoại bấm bấm trên màn hình vài cái. Điện thoại di động Khúc Mịch báo có tin nhắn đến.
Khúc Mịch liếc một cái không trả lời; một lát sau tiếng chuông báo lại vang lên.
Anh chau mày, đứng dậy, đi đến trước mặt Uông Vũ, kéo cổ áo anh ta tống ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại.
Dĩ Nhu đang nằm trên giường, dường như bị tiếng động đánh thức. Cô mở mắt nhìn xung quanh một lúc, sau đó ngồi dậy.
“Em tỉnh rồi? Bây giờ cảm thấy thế nào?” Khúc Mịch vội vàng đi đến.
Dĩ Nhu thấy anh tiến đến gần cô, rõ ràng có chút chống cự, thân thể hướng sát về phía thành giường.
“Tôi không sao! Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!” Sắc mặt Dĩ Nhu trắng bệch, nói chuyện uể oải.
Thái độ của cô rất kiên quyết, kết quả kiểm tra cũng không vấn đề nên Khúc Mịch đành chiều theo ý cô, đưa cô về nhà.
Dĩ Nhu không muốn Khúc Mịch ở lại, nhưng nói thế nào Khúc Mịch cũng không chịu đi. Dĩ Nhu không còn khí lực nói nhảm với anh, nên mặc kệ, còn cô về phòng ngủ đóng cửa lại.
Dĩ Nhu mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc, bao bì toàn tiếng Anh. Cô uống một viên, rồi lên giường nghỉ ngơi.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, trước mắt đen kịt một màu, lại rất yên tĩnh, cô còn có thể nghe rõ tiếng hít thở của chính mình.
Cô cố gắng nín thở, còn dùng tay bịt chặt miệng lại, một cảm giác sợ hãi bao phủ trong lòng. Trong không u tối đó có một vệt ánh sáng, cô hướng về phía ánh sáng, đến gần nhìn, mắt hoàn toàn đỏ ngầu!
Một cái búa lớn liên tục nện xuống đầu, xuống mặt người đang ngã trên nền đất, dòng máu bắn tung tóe, hình như còn có thịt nát bắn ra.
“Meoooo~~~~”
Một tiếng mèo kêu vang.
Cô trông thấy một bàn tay lớn nắm cổ con mèo, bàn tay khác vặn mạnh một cái, con mèo không còn kêu lên tiếng nào, bàn tay kia lại vung lên ném nó vào góc tường, rồi phá lên cười ha hả.
Máu tươi tung tóe, máu bắn trên tường như những cánh hoa quái dị, âm u. Tiếng cười kia sởn tóc gáy, như âm thanh của ác quỷ.
Xoạt!!! Mắt mèo như ngọc thạch bắn thẳng về phía Dĩ Nhu. Cô nghẹn giọng, gào lớn.
Khúc Mịch đang nấu cháo trong bếp nghe tiếng kêu rên thê thảm của Dĩ Nhu, lập tức chạy đến trước phòng ngủ ra sức gõ cửa.
“Dĩ Nhu! Mau mở cửa!” Anh gõ mấy lần cũng không thấy có phản ứng, anh dùng chân đạp mạnh. Đến lần thứ ba thì cửa mở tung, chứng kiến Dĩ Nhu hai mắt nhắm nghiền nhưng không ngừng rít gào và lắc mạnh đầu. Mặt cô đầy mồ hôi, hình như mơ ác mộng. Rốt cục ác mộng ấy kinh khủng đến nhường nào mới dọa cô, biến cô thành bộ dạng này?
Khúc Mịch chạy vội sang, lay bờ vai gọi cô dậy. Một lát sau anh mới thấy Dĩ Nhu từ từ mở mắt, tiếng kêu cũng ngừng lại.
“Nằm mơ sao? Đừng sợ, mơ đều là giả!” Anh nhẹ giọng an ủi.
“Không! Anh không hiểu!” Dĩ Nhu thống khổ lắc đầu một cái, “Đã lâu không mơ cơn ác mộng này, hôm nay sao vậy?”
Cô thường mơ ác mộng? Khúc Mịch nhíu chặt mi.
Cô bước nhanh lên lầu, một luồng mùi vị quen thuộc xông vào mũi, mùi máu tanh xen lẫn một mùi hương kỳ lạ! Lục Ly đứng ở cửa, sắc mặt khó coi, nhìn thấy cô thì chỉ vào căn hộ ở phía Đông.
Một căn nhà lầu kiểu cũ, một tầng ba hộ, án phát ở căn hộ 101. Cửa mở ra, Lưu Tuấn đang hỏi thăm hàng xóm ở hai hộ kế bên.
Dĩ Nhu đeo găng tay mang thùng y cụ tiến vào.
Bước vào trong là một phòng khách nhỏ kiêm phòng ăn, giữa hai chiếc sofa đơn là chiếc bàn trà nho nhỏ, một người đàn ông ngửa mặt lên trời, nằm ngã trên mặt đất, trong tay nắm một chiếc túi nilon, miệng túi mở rộng, trong túi là sữa đậu nành và bánh quẩy.
Trán của nạn nhân rõ ràng bị một vật gì đó hình dạng như cái chày đập hõm xuống, hai màu đỏ trắng xen lẫn vào nhau, ắt hẳn là máu và óc. Nhìn gương mặt nạn nhân đã không còn nhận ra mũi, mắt, miệng, tất cả chỉ còn là đám thịt nhầy nhụa đầy máu.
Cách đó không xa là một con chó lớn, dây xích vẫn còn trên cổ, đầu cũng bị đập nát bét, trông rất kinh khủng.
Dĩ Nhu cảm giác lồng ngực có hơi khó chịu, cô hít sâu hai lần.
“Thực sự quá hung tàn!” Lục Ly từ ngoài bước vào, “Pháp y Tăng, bên trong phòng ngủ càng không thể nhìn nổi.”
Dĩ Nhu chưa kiểm tra thi thể nam giới ở phòng khách, mà đi thẳng đến phòng ngủ chính. Khúc Mịch đứng trước cửa phòng ngủ, cũng lần đầu tiên phá lệ cô trông thấy anh cau mày ở hiện trường vụ án.
Anh quay đầu nhìn thấy Dĩ Nhu bước tới, anh muốn nói điều gì đó nhưng Tăng Dĩ Nhu lại đẩy anh ra.
Tình huống trong phòng hoàn toàn bày ra trước mắt cô, nhìn thấy mà giật mình!
Người phụ nữ mặc áo ngủ nằm ở cửa, toàn bộ gương mặt không nhìn ra dáng vẻ, một vũng máu lớn trên nền đất.
“Cẩn thận phía trước!” Khúc Mịch thấp giọng nhắc nhở.
Sắc mặt Dĩ Nhu tái nhợt, cô đưa mắt nhìn phía trước thi thể, một con mắt đang lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt ấy tràn ngập lo âu và hoảng sợ, còn có thêm mùi vị của chết chóc.
Bên cạnh là thi thể của một con mèo, đầu và thân thể hình thành trong một góc độ quỷ dị, hình như bị vặn cổ. Góc tường có hai vũng máu thịt be bét, nhìn kỹ là xác của hai con mèo con mới sinh.
Máu bắn tung tóe trên tường, phía trên còn dính chút lông mèo.
Tủ ở trong phòng bị mở ra hết, quần áo và chăn bị lục tung lên, mùi khai nồng từ trong tỏa ra.
Dĩ Nhu chậm rãi bước tới, Khúc Mịch nhìn thấy hai chân của cô hình như đang run lên.
Cô có điểm bất thường! Khúc Mịch khá hiểu rõ Dĩ Nhu, tình cảnh máu tanh như vậy sẽ khiến cô không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi làm cho cô --- hoảng sợ!
Khúc Mịch vội vàng tiến gần, trông thấy cô liếc mắt nhìn tủ áo, đột nhiên lấy hai tay bịt chặt lỗ tai hét ầm lên.
Tất cả mọi người ở trong hay ở ngoài đều bị tiếng thét này làm kinh ngạc ngây người, Lưu Tuấn từ bên ngoài chạy vào trông thấy sắc mặt Dĩ Nhu trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt mông lung, đứng lơ ngơ một chỗ.
“Dĩ Nhu, em sao vậy?” Khúc Mịch nhác thấy thần trí của Dĩ Nhu không tỉnh táo, tựa như phải chịu kích thích rất lớn.
Anh ôm chặt eo Dĩ Nhu, không ngờ đến cô hét càng to hơn, còn khua ta khua chân đấm đá loạn xạ, há miệng thật lớn cắn mạnh vào bờ vai của anh.
Khúc Mịch không dám ra tay sợ sức mạnh sẽ làm cô bị thương, chỉ còn cách chịu đựng để cô tùy ý cắn xuống, anh dùng tay vỗ nhẹ sau lưng cô động viên.
Nhưng sự va chạm của anh cũng không làm giảm bớt trạng thái hoảng loạn của Dĩ Nhu; trái lại, Dĩ Nhu phản ứng còn kịch liệt hơn trước. Hai mắt cô nhắm nghiền, thân thể mềm oặt, từ từ ngã xịu xuống.
“Nhanh quay đầu xe!” Khúc Mịch nói lớn với Lưu Tuấn, ôm lấy Dĩ Nhu chạy ra ngoài.
Lưu Tuấn đang sững sờ cũng choàng tỉnh vội chạy ra ngoài, quay đầu xe, mở cửa sẵn chờ.
Một chiếc xe cảnh sát hú còi liên tục, lái thẳng về bệnh viện, tiến vào phòng cấp cứu nói rõ bệnh trạng với bác sĩ.
“Đo huyết áp, làm điện tâm đồ, thử máu, chụp CT não bộ.” Bác sĩ kéo mí mắt Dĩ Nhu kiểm tra.
Khúc Mịch chau mày: “Bác sĩ! Có phải nên đánh thức người bệnh dậy trước không?”
“Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ? Không kiểm tra tìm ra nguyên nhân bệnh nhân ngất mà đã tiêm thuốc lung tung, xảy ra chuyện anh phụ trách được không? Mau ra nộp tiền, đừng chậm trễ, nếu như bệnh tình bệnh nhân chuyển biến xấu, anh cũng đừng trách chúng tôi không kịp thời cứu chữa!” Bác sĩ giọng thiếu kiên nhẫn.
“Mau gọi viện trưởng các anh qua đây!”
“Tìm ai cũng không có tác dụng, tôi làm như vậy không trái quy tắc nghề y. Anh muốn trách cứ chuyện gì cũng được, tuy nhiên tôi cho anh biết, trách xong thì tôi vẫn phụ trách chữa cho bạn gái anh!” Ý tứ của bác sĩ rất rõ ràng, bệnh nhân là do anh ta phụ trách, trừ phi Khúc Mịch chuyển viện, còn nếu không thì hết cách. Đến lúc nguy cấp, làm căng chỉ bất lợi với bệnh nhân, thức thời một chút, duy trì mối quan hệ mới là người thông minh.
Khúc Mịch rút điện thoại, bấm một dãy số, “Uông Vũ! Phòng cấp cứu!” Dứt lời anh ngắt điện.
Chỉ một lát sau, một người đàn ông mặc áo blouse bộ dạng hấp tấp xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu. Trông thấy Khúc Mịch anh ta khẽ giật mình, “Là cậu thật sao? Sao vậy …. Gây họa rồi à? Tớ nói rồi mà lão xử nam nguy hiểm nhất, nguy hại xã hội, nguy hại gia đình, nguy hại …”
“Coi bạn gái tôi, hình như cô ấy bị kích thích quá độ nên ngất xỉu!” Khúc Mịch không để ý đối phương ăn nói lung tung, kéo cổ áo anh ta đến trước mặt giường bệnh, “Cô ấy là pháp y, vừa rồi ở hiện trường án mạng đột nhiên hét lớn, phát điên, sau đó té xỉu. Tuy rằng hiện trường có chút ghê rợn nhưng cô ấy có tác phong làm việc chuyên nghiệp không dễ bị ngất xỉu. Do vậy tôi nghĩ, cô ấy ngất là vì nguyên nhân khác.”
“Đo huyết áp, làm điện tâm đồ, thử máu, chụp CT não bộ.” Uông Vũ kéo mi mắt Dĩ Nhu, cũng nói ra câu tương tự.
Anh ta nhìn Khúc Mịch cau mày, liền ngay lập tức bổ sung, “Coi dáng vẻ cậu quan tâm bạn gái của cậu kìa, những chuyện kiểm tra này chắc chắn sẽ không khiến cậu yên tâm. Theo kinh nghiệm của tớ là do cô ấy bị kích thích nên ngất, sẽ mau chóng tỉnh lại. Tuy nhiên nguyên nhân bị ngất xỉu phải chờ cô ấy tỉnh lại mới biết, tình huống gớm ghiếc gì đó chỉ là một phần. Cậu phân tích rất đúng, là một pháp y chuyên nghiệp chắc chắn không đến nỗi yếu đuối như vậy. Tôi hoài nghi … Bạn gái cậu có tiền sử bệnh tâm lý đúng không?”
“Cô ấy mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp và có trở ngại giao tiếp nhẹ.” Khúc Mịch suy nghĩ một chút rồi nói.
Uông Vũ nghe xong, trầm tư một chút, “Xem ra trong lòng cô ấy có điều bất thường. Cứ kiểm tra thể chất của cô ấy trước xem có vấn đề gì không rồi nói tiếp.”
Khúc Mịch gật đầu, nhìn chằm chằm bác sĩ lấy máu, đo huyết áp, làm điện tâm đồ.
Kết quả cho thấy tất cả đều bình thường, chụp CT cũng không phát hiện bất thường. Về thể chất khá khỏe mạnh, như vậy chỉ còn cân nhắc vấn đề tâm lý.
“Khúc Mịch! Phương diện tâm lý cậu là chuyên gia, hình như không cần tớ hỗ trợ.” Uông Vũ nở nụ cười, “Tớ thấy chỉ là cậu lo lắng quá thôi, chờ đến khi cô ấy tỉnh lại có thể xuất viện được rồi.”
“Ừm! Cậu đi được rồi!” Khúc Mịch ngồi bên cạnh giường, chờ Dĩ Nhu tỉnh lại.
“Khúc Mịch! Lâu lắm rồi không gặp, không muốn ôn chuyện với tớ sao? Lần gặp gỡ cuối cùng của chúng ta là cách đây ba năm rồi. Tớ còn tưởng người bạn duy nhất trên cõi đời này của cậu là tớ cũng đã bị vứt bỏ …”
“Cậu rất phiền!” Khúc Mịch thấp giọng, “Người bệnh cần yên tĩnh!”
“Được! Tớ ngậm miệng!” Anh ta không nói nữa, rút điện thoại bấm bấm trên màn hình vài cái. Điện thoại di động Khúc Mịch báo có tin nhắn đến.
Khúc Mịch liếc một cái không trả lời; một lát sau tiếng chuông báo lại vang lên.
Anh chau mày, đứng dậy, đi đến trước mặt Uông Vũ, kéo cổ áo anh ta tống ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại.
Dĩ Nhu đang nằm trên giường, dường như bị tiếng động đánh thức. Cô mở mắt nhìn xung quanh một lúc, sau đó ngồi dậy.
“Em tỉnh rồi? Bây giờ cảm thấy thế nào?” Khúc Mịch vội vàng đi đến.
Dĩ Nhu thấy anh tiến đến gần cô, rõ ràng có chút chống cự, thân thể hướng sát về phía thành giường.
“Tôi không sao! Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!” Sắc mặt Dĩ Nhu trắng bệch, nói chuyện uể oải.
Thái độ của cô rất kiên quyết, kết quả kiểm tra cũng không vấn đề nên Khúc Mịch đành chiều theo ý cô, đưa cô về nhà.
Dĩ Nhu không muốn Khúc Mịch ở lại, nhưng nói thế nào Khúc Mịch cũng không chịu đi. Dĩ Nhu không còn khí lực nói nhảm với anh, nên mặc kệ, còn cô về phòng ngủ đóng cửa lại.
Dĩ Nhu mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc, bao bì toàn tiếng Anh. Cô uống một viên, rồi lên giường nghỉ ngơi.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, trước mắt đen kịt một màu, lại rất yên tĩnh, cô còn có thể nghe rõ tiếng hít thở của chính mình.
Cô cố gắng nín thở, còn dùng tay bịt chặt miệng lại, một cảm giác sợ hãi bao phủ trong lòng. Trong không u tối đó có một vệt ánh sáng, cô hướng về phía ánh sáng, đến gần nhìn, mắt hoàn toàn đỏ ngầu!
Một cái búa lớn liên tục nện xuống đầu, xuống mặt người đang ngã trên nền đất, dòng máu bắn tung tóe, hình như còn có thịt nát bắn ra.
“Meoooo~~~~”
Một tiếng mèo kêu vang.
Cô trông thấy một bàn tay lớn nắm cổ con mèo, bàn tay khác vặn mạnh một cái, con mèo không còn kêu lên tiếng nào, bàn tay kia lại vung lên ném nó vào góc tường, rồi phá lên cười ha hả.
Máu tươi tung tóe, máu bắn trên tường như những cánh hoa quái dị, âm u. Tiếng cười kia sởn tóc gáy, như âm thanh của ác quỷ.
Xoạt!!! Mắt mèo như ngọc thạch bắn thẳng về phía Dĩ Nhu. Cô nghẹn giọng, gào lớn.
Khúc Mịch đang nấu cháo trong bếp nghe tiếng kêu rên thê thảm của Dĩ Nhu, lập tức chạy đến trước phòng ngủ ra sức gõ cửa.
“Dĩ Nhu! Mau mở cửa!” Anh gõ mấy lần cũng không thấy có phản ứng, anh dùng chân đạp mạnh. Đến lần thứ ba thì cửa mở tung, chứng kiến Dĩ Nhu hai mắt nhắm nghiền nhưng không ngừng rít gào và lắc mạnh đầu. Mặt cô đầy mồ hôi, hình như mơ ác mộng. Rốt cục ác mộng ấy kinh khủng đến nhường nào mới dọa cô, biến cô thành bộ dạng này?
Khúc Mịch chạy vội sang, lay bờ vai gọi cô dậy. Một lát sau anh mới thấy Dĩ Nhu từ từ mở mắt, tiếng kêu cũng ngừng lại.
“Nằm mơ sao? Đừng sợ, mơ đều là giả!” Anh nhẹ giọng an ủi.
“Không! Anh không hiểu!” Dĩ Nhu thống khổ lắc đầu một cái, “Đã lâu không mơ cơn ác mộng này, hôm nay sao vậy?”
Cô thường mơ ác mộng? Khúc Mịch nhíu chặt mi.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo