Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 83: Ai có bệnh
Người yêu tức giận phải làm gì? Khúc Mịch trở về phòng, tìm không ít phim truyền hình Hàn Quốc, tua nhanh, tạm dừng, lại tua nhanh, tập trung chủ yếu coi nam chính dỗ bạn gái mình như thế nào.
Trời mưa, đứng ngoài đường gào khàn cả giọng ‘Anh yêu em’, cái này không dùng được. Cho dù anh quẳng mặt mũi sang một bên nhưng ông trời cũng phải chịu phối hợp mới được. Bên ngoài trời đầy sao, dĩ nhiên là trời ráo khô.
Giả bệnh vờ đáng thương, chắc cái này là hệ liệt của vụ mưa xuống, không thích hợp.
Tặng hoa, tặng quà. Theo tình tiết của bộ phim, nữ chính rất tức giận, ném vào thùng rác. Sau đó nam chính tìm nữ chính giải thích, nữ chính không nghe chạy lăm lăm ra đường lớn không thèm nhìn xe cộ, nam chính lao ra lấy thân mình đẩy nữ chính lên vỉa hè, nam chính bị xe cán bay.
Rồi anh ta được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nữ chính không những tha thứ mà còn thề thốt dùng cả đời mình để đổi lấy cho sự bình an của nam chính. Nam chính hôn mê tỉnh lại, hai người hạnh phúc mãi mãi.
Muốn làm hành động này cần phải có kỹ thuật chuyên nghiệp, hơn nữa hệ số nguy hiểm tương đối cao, không phải cùng đường thì không nên dùng.
Anh đổi sang một bộ phim truyền hình Hàn Quốc khác, đột nhiên có một đoạn lọt vào mắt anh, anh coi một hồi, đột nhiên cảm thấy sáng suốt hơn hẳn.
Sáng ngày hôm sau, Dĩ Nhu rời giường, rửa mặt, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
“Quái lạ! Sáng sớm thế này … là ai vậy?”
Qua lỗ mắt mèo cô nhìn thấy một người phục vụ cùng xe đẩy thức ăn đứng bên ngoài.
Cô mở cửa, anh phục vụ đẩy nhanh đến: “Thưa cô, khách sạn phục vụ!”
Kỳ lạ, liếc mắt nhìn người đối diện đội mũ trắng, mặt đeo khẩu trang, khả năng sợ nước miếng làm ô nhiễm đồ ăn.
Dĩ Nhu cũng không quan tâm nữa.
Khách sạn này quả nhiên phục vụ chu đáo, khách trả phòng mà vẫn còn tặng một suất điểm tâm đặc biệt.
Anh phục vụ đẩy xe thức ăn lên phía trước, mời Dĩ Nhu ngồi xuống. Anh mở nắp đậy sáng bóng, mùi thơm tỏa hương ngào ngạt.
Mì qua cầu, canh súp cay, bánh cuốn, mì lạnh* … những món này mà đầu bếp khách sạn làm ư?
“Món nào cũng bỏ cay, khẩu vị yêu thích của em!”
Dĩ Nhu chau mày, cô đứng dậy, lấy tay kéo khẩu trang người đối diện xuống.
Khúc Mịch đắc ý, lộ mặt, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của chính mình, bây giờ chỉ còn chờ dáng dấp cảm động của Dĩ Nhu mà thôi.
“Tôi chạy đi mấy nơi mua về đó!”
Không ngờ đến sắc mặt Dĩ Nhu cực kỳ xấu: “Mời anh đem mấy thứ này ra ngoài! Lập tức, ngay lập tức!”
Cái này đâu giống là cảm động … Khúc Mịch ngẩn người.
“Đây là anh đang sỉ nhục trí thông minh của tôi!” Dĩ Nhu cực kỳ tức giận, “Tôi biết anh thông minh, biết bày mưu tính kế, lúc nào cũng toàn thắng. Có thể có đôi khi anh cũng buồn tẻ, nhưng không phải gặp ai anh cũng trêu chọc giải khuây, anh làm như vậy cảm thấy thú vị lắm sao?”
“Tôi chỉ muốn em hài lòng một chút …”
Không chờ Khúc Mịch nói hết câu, Dĩ Nhu cắt ngang: “Giả bộ thất chí lừa gạt sự đồng cảm của tôi, lại bắt tôi đi theo anh đến Bắc Hải coi anh diễn trò, bây giờ anh giả trang người phục vụ xoay tôi vòng vòng. Tôi nghĩ, người thích thú là anh! Ngại quá, tôi muốn thay quần áo, mời anh ra ngoài!”
Khúc Mịch không còn cách nào khác là phải ra ngoài, đợi đến khi Tăng Dĩ Nhu đi ra thì trông thấy anh đang đứng dựa hành lang.
Dĩ Nhu không thèm chú ý đến anh, đi một mạch vào thang máy, anh vội đuổi theo, cửa thang máy sắp đóng, anh len người chui vào.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, Tăng Dĩ Nhu nghiêm mặt, rõ ràng là không muốn nói chuyện. Khúc Mịch thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, chẳng biết phải mở lời thế nào để cô bớt tức giận.
Đột nhiên thang máy ầm một tiếng, rơi tự do một đoạn, rồi khựng lại, đèn thang máy vụt tắt, không gian chìm trong bóng tối.
“Anh giở trò?” Phản ứng đầu tiên của Dĩ Nhu là nghĩ Khúc Mịch lại ra tay với cô.
Đối mặt với sự tin tưởng của Dĩ Nhu về mình chỉ còn là con số không tròn trĩnh, Khúc Mịch nở nụ cười khổ sở: “Tôi không có bản lĩnh đến như vậy, khống chế được cả thang máy!” Dứt lời thang máy đột nhiên lại xuống thêm một đoạn, sau đó tiếp tục dừng lại.
Khúc Mịch lấy điện thoại di động, chưa kịp mở ra đã nghe Tăng Dĩ Nhu bên cạnh bắt đầu thở hổn hển.
Anh vội vàng mở đèn pin trên máy, trông thấy sắc mặt Dĩ Nhu trắng bệnch, miệng há lớn hít thở sâu.
“Tôi không sao, bị chứng hoảng sợ không gian kín!” Dĩ Nhu vẫn còn có thể tỉnh táo nói chuyện chứng tỏ cô vẫn khống chế được.
Khúc Mịch mau chóng đỡ cô ngồi xuống đất, nhẹ xoa xoa lưng cô: “Chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi, em đừng quá lo lắng.”
“Tôi biết!” Biểu hiện của Tăng Dĩ Nhu rất bình tĩnh, cô nỗ lực hít thở thật sâu để điều chỉnh.
Chứng sợ không gian kín trong tâm lý học được lý giải rằng nó có liên quan đến những người có chuyện không vui xảy ra trong quãng thời gian ấu thơ. Những điều không vui này ẩn sâu trong ký ức người bệnh, khi ký ức bị khơi gợi lại, thì cơn hoảng sợ cũng theo đó mà đến. Mặt khác, trong đời phải chịu một sự đả kích cực lớn cũng gây ra chứng bệnh này.
Khúc Mịch chưa từng gặp qua cha mẹ Dĩ Nhu, cũng chưa từng nghe cô nhắc đến. Không biết cô đã từng xảy ra biến cố gì, có phải đó chính là nguyên nhân khiến cô mắc chứng hoảng sợ này hay không?
“Trong thang máy không phải là không gian kín, có lỗ thông gió, người ở trong thang máy một khoảng thời gian dài cũng không ngộp thở!” Khúc Mịch cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng an ủi Dĩ Nhu, “Bây giờ em cảm giác không thoải mái chỉ là nguyên nhân tâm lý, em đã từng học tâm lý cũng biết. Tôi đã ấn nút khẩn cấp, bên ngoài sẽ sửa thang máy ngay thôi.”
Dĩ Nhu gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng: “Không sao tôi có thể chịu nổi. Tật xấu này lâu lắm rồi không xuất hiện, tôi còn nghĩ mình đã khỏi hẳn.”
Ánh mắt Khúc Mịch lóe lên một chút, trong lòng anh cảm thấy đau xót.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn: “Bên trong có ai không?”
“Tôi cùng một cô gái bị nhốt trong này, cô ấy cảm thấy không khỏe, khả năng cần cấp cứu, phiền anh gọi 120, để nhân viên cấp cứu đợi sẵn ở bên ngoài.” Khúc Mịch trả lời rất rõ ràng: “Cô gái này mắc chứng hoảng sợ không gian kín, khi gọi điện thoại anh nhớ trình bày kĩ với nhân viên cứu hộ.”
Người bên ngoài đáp ứng, an ủi vài câu trấn an bọn họ.
Không lâu sau đó nhân viên kỹ thuật mở cửa thang máy, ánh mặt trời và không khí ngay lập tức tràn vào.
Khúc Mịch dìu Dĩ Nhu ra ngoài, Dĩ Nhu khá hơn một chút.
“Không sao! Tôi không cần đi bệnh viện, anh pha giúp tôi một ly café, tôi chỉ cần ngồi nghỉ một chút!” Dĩ Nhu kiên trì không đi bệnh viện, Khúc Mịch không còn cách nào khác phải nghe theo.
Khúc Mịch đưa Dĩ Nhu qua ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, anh xoay người yêu cầu nhân viên pha cho cô ly café.
Nhấp vài ngụm café, sắc mặt Dĩ Nhu khá hơn hẳn. Cô nhìn đồng hồ: “Mau đi thôi, lái xe của tỉnh trưởng Trương vẫn đợi bên ngoài.”
“Em xác định mình không sao chứ?” Khúc Mịch nhìn chằm chằm cô, rồi lên tiếng hỏi.
“Ừm!” Cô gật đầu: “Anh là chuyên gia tâm lý học, anh cũng biết chứng sợ không gian kín này là thế nào. Đến đột ngột, qua đi cũng nhanh, chỉ cần rời khỏi không gian gây sợ hãi là được. Hơn nữa bệnh tình không nghiêm trọng lắm, vẫn còn nằm trong tầm khống chế của tôi.”
“Được rồi!” Khúc Mịch muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh muốn về Nam Giang, lúc này để cô một mình anh cũng không an lòng.
Chứng sợ không gian kín chỉ là bệnh tâm lý, đến bệnh viện cũng dùng thuốc định thần, chi bằng để ‘bác sĩ tâm lý’ ở bên cạnh còn tốt hơn. Khúc Mịch tự nhận mình tinh thông tâm lý học, quyết định đi cùng Tăng Dĩ Nhu để tiện việc quan sát!
Tài xế do tỉnh trưởng Trương phái đến đã chờ sẵn bên ngoài, nhưng Khúc Mịch không ra lệnh tài xế chạy về, mà lệnh cho anh ta lái xe đến cửa hàng bán bánh cuốn.
Lần trước anh đã đến cùng Dương Thâm một lần, nhớ tới Dĩ Nhu rất thích khẩu vị ở quán này.
“Chúng ta nên gấp rút quay về!” Ý Dĩ Nhu là mua món gì đó rồi ăn ở trên xe là xong.
Nhưng Khúc Mịch lại không như thế: “Ăn là phải ngồi đàng hoàng, hơn nữa phải ăn đồ nóng, tươi mới, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi.”
Đàn ông lớn thế này mà còn lập dị, Dĩ Nhu không còn cách nào khác là xuống xe cùng anh đi vào.
Ông chủ quán vẫn còn nhớ Dĩ Nhu, trông thấy cô, cười cười hỏi: “Đi với bạn sao? Bạn trai cô hôm nay không tới à?”
Bạn trai? Dĩ Nhu ngẩn người, lập tức hiểu được ý của ông ta bạn trai là nói Dương Thâm.
Đại sư huynh mua bánh cuốn cho bạn gái, lừa quán người ta không biết bao nhiêu phần bánh cuốn rồi … nên cô cũng không buồn cải chính.
“À … anh ấy đến thành phố Nam Giang công tác!” Dĩ Nhu ngồi xuống, nhìn hai dĩa bánh cuốn lại không muốn ăn, nên đi lấy cháo.
Bưng chén cháo quay về trông thấy Khúc Mịch xụ mặt, giống như ai nợ tiền anh vậy.
Người kiểu gì vậy? Nếu không phải vì sốt ruột vụ án, cô cũng chẳng thèm ngồi cùng xe, ăn cùng mâm với một người như anh.
Nghĩ đến chuyện anh coi cô như trò đùa, bây giờ còn chứng kiến bộ mặt này của anh, sắc mặt của Dĩ Nhu cũng biến chuyển.
Một bữa ăn cực kỳ nặng nề trôi qua, Dĩ Nhu rút ví, lấy tiền trả cho một dĩa bánh cuốn, “Tiền, miễn không ai thiệt hơn!” Dứt lời cô đứng dậy ra ngoài.
Dĩ Nhu ngồi bên cạnh tài xế, nhắm mắt dưỡng thần, Khúc Mịch nhìn cô qua kính chiếu hậu mấy lần, muốn nói gì đó với cô, nhưng lại nuốt trở vào.
“À! Anh không cần lái xe vào thành, trực tiếp đi thẳng đến vùng ngoại ô phía nam thành phố!” Sau đó anh gọi cho Lục Ly, lệnh anh ta nửa tiếng nữa đến nhà họ Lãnh.
Khúc Mịch suy tính thời gian rất chuẩn xác, nửa tiếng sau xe đến trước cửa nhà họ Lãnh.
Lục Ly và Lưu Tuấn đang ở quanh đó, trông thấy anh liền chạy đến.
“Đội trưởng Khúc! Người bên mình đã ở đây trông coi suốt 24h. Tầng dưới đất vừa mới phát hiện, không đụng chạm, thi thể và đồ vật bên trong cũng không dịch chuyển.”
Thi thể? Tăng Dĩ Nhu chau mày, lẽ nào thi thể Lý Dục Phân thực sự ở bên trong? Bà ta qua đời gần hai chục năm, hình dạng hiện tại sẽ như thế nào đây?
Khang Bình cũng đã chờ sẵn ở đây, anh ta đã theo Lục Ly xuống tầng hầm một lần, kiểm tra sơ bộ. Tuy nhiên, anh ta cũng chỉ là trợ thủ của Dĩ Nhu, nhiều việc không dám tự tiện đưa ra kết luận, vẫn cần Dĩ Nhu tự tay xuất mã.
Khúc Mịch và Dĩ Nhu nhanh chóng tiến vào gara nhà họ Lãnh. Chiếc xe Morgan cổ, công cụ chạm khắc gỗ, không nhìn ra được cửa vào tầng dưới đất ở đâu.
Lục Ly đến một vật điêu khắc bằng gỗ, xoay theo chiều kim đồng hồ. Cùng với sự dịch chuyển của nó, bên tai đồng thời vang lên những tiếng ầm ầm. Mặt đất từ từ mở ra, lộ ra một cửa động khoảng sáu mét vuông.
~~~~~~~~~
Mì qua cầu: Đặc sản của vùng Vân Nam, Trung Quốc. Đầu tiên người ta sẽ bưng lên cho bạn một tô canh nóng hổi với lớp mỡ gà béo ngậy, sau đó sẽ là những chiếc đĩa nhỏ xinh đựng vài miếng thịt gà, vài lát thịt heo và một chút rau, hành, một chút nấm đặc sản của Vân Nam. Tất cả được bầy thành hình tròn trông như một bông hoa đang nở với nhuỵ hoa là một quả trứng vàng ươm, và một tô mỳ. Do đó còn lại là mì nấu với lẩu hoa)
Canh súp cay (麻辣烫) là một món ăn vặt có nguồn gốc từ món ăn của người Hán vùng Trùng Khánh Tứ Xuyên, còn gọi là canh dúng (冒菜). Đây là món ăn mang đậm hương vị văn hóa ẩm thực trường phái Tứ Xuyên. Canh thập cẩm cay là món hỗn hợp bình dân. Rau củ thịt cá đều được xiên đầy những que trúc, cho hết vào chung một nồi nước nóng.
Trời mưa, đứng ngoài đường gào khàn cả giọng ‘Anh yêu em’, cái này không dùng được. Cho dù anh quẳng mặt mũi sang một bên nhưng ông trời cũng phải chịu phối hợp mới được. Bên ngoài trời đầy sao, dĩ nhiên là trời ráo khô.
Giả bệnh vờ đáng thương, chắc cái này là hệ liệt của vụ mưa xuống, không thích hợp.
Tặng hoa, tặng quà. Theo tình tiết của bộ phim, nữ chính rất tức giận, ném vào thùng rác. Sau đó nam chính tìm nữ chính giải thích, nữ chính không nghe chạy lăm lăm ra đường lớn không thèm nhìn xe cộ, nam chính lao ra lấy thân mình đẩy nữ chính lên vỉa hè, nam chính bị xe cán bay.
Rồi anh ta được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nữ chính không những tha thứ mà còn thề thốt dùng cả đời mình để đổi lấy cho sự bình an của nam chính. Nam chính hôn mê tỉnh lại, hai người hạnh phúc mãi mãi.
Muốn làm hành động này cần phải có kỹ thuật chuyên nghiệp, hơn nữa hệ số nguy hiểm tương đối cao, không phải cùng đường thì không nên dùng.
Anh đổi sang một bộ phim truyền hình Hàn Quốc khác, đột nhiên có một đoạn lọt vào mắt anh, anh coi một hồi, đột nhiên cảm thấy sáng suốt hơn hẳn.
Sáng ngày hôm sau, Dĩ Nhu rời giường, rửa mặt, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
“Quái lạ! Sáng sớm thế này … là ai vậy?”
Qua lỗ mắt mèo cô nhìn thấy một người phục vụ cùng xe đẩy thức ăn đứng bên ngoài.
Cô mở cửa, anh phục vụ đẩy nhanh đến: “Thưa cô, khách sạn phục vụ!”
Kỳ lạ, liếc mắt nhìn người đối diện đội mũ trắng, mặt đeo khẩu trang, khả năng sợ nước miếng làm ô nhiễm đồ ăn.
Dĩ Nhu cũng không quan tâm nữa.
Khách sạn này quả nhiên phục vụ chu đáo, khách trả phòng mà vẫn còn tặng một suất điểm tâm đặc biệt.
Anh phục vụ đẩy xe thức ăn lên phía trước, mời Dĩ Nhu ngồi xuống. Anh mở nắp đậy sáng bóng, mùi thơm tỏa hương ngào ngạt.
Mì qua cầu, canh súp cay, bánh cuốn, mì lạnh* … những món này mà đầu bếp khách sạn làm ư?
“Món nào cũng bỏ cay, khẩu vị yêu thích của em!”
Dĩ Nhu chau mày, cô đứng dậy, lấy tay kéo khẩu trang người đối diện xuống.
Khúc Mịch đắc ý, lộ mặt, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của chính mình, bây giờ chỉ còn chờ dáng dấp cảm động của Dĩ Nhu mà thôi.
“Tôi chạy đi mấy nơi mua về đó!”
Không ngờ đến sắc mặt Dĩ Nhu cực kỳ xấu: “Mời anh đem mấy thứ này ra ngoài! Lập tức, ngay lập tức!”
Cái này đâu giống là cảm động … Khúc Mịch ngẩn người.
“Đây là anh đang sỉ nhục trí thông minh của tôi!” Dĩ Nhu cực kỳ tức giận, “Tôi biết anh thông minh, biết bày mưu tính kế, lúc nào cũng toàn thắng. Có thể có đôi khi anh cũng buồn tẻ, nhưng không phải gặp ai anh cũng trêu chọc giải khuây, anh làm như vậy cảm thấy thú vị lắm sao?”
“Tôi chỉ muốn em hài lòng một chút …”
Không chờ Khúc Mịch nói hết câu, Dĩ Nhu cắt ngang: “Giả bộ thất chí lừa gạt sự đồng cảm của tôi, lại bắt tôi đi theo anh đến Bắc Hải coi anh diễn trò, bây giờ anh giả trang người phục vụ xoay tôi vòng vòng. Tôi nghĩ, người thích thú là anh! Ngại quá, tôi muốn thay quần áo, mời anh ra ngoài!”
Khúc Mịch không còn cách nào khác là phải ra ngoài, đợi đến khi Tăng Dĩ Nhu đi ra thì trông thấy anh đang đứng dựa hành lang.
Dĩ Nhu không thèm chú ý đến anh, đi một mạch vào thang máy, anh vội đuổi theo, cửa thang máy sắp đóng, anh len người chui vào.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, Tăng Dĩ Nhu nghiêm mặt, rõ ràng là không muốn nói chuyện. Khúc Mịch thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, chẳng biết phải mở lời thế nào để cô bớt tức giận.
Đột nhiên thang máy ầm một tiếng, rơi tự do một đoạn, rồi khựng lại, đèn thang máy vụt tắt, không gian chìm trong bóng tối.
“Anh giở trò?” Phản ứng đầu tiên của Dĩ Nhu là nghĩ Khúc Mịch lại ra tay với cô.
Đối mặt với sự tin tưởng của Dĩ Nhu về mình chỉ còn là con số không tròn trĩnh, Khúc Mịch nở nụ cười khổ sở: “Tôi không có bản lĩnh đến như vậy, khống chế được cả thang máy!” Dứt lời thang máy đột nhiên lại xuống thêm một đoạn, sau đó tiếp tục dừng lại.
Khúc Mịch lấy điện thoại di động, chưa kịp mở ra đã nghe Tăng Dĩ Nhu bên cạnh bắt đầu thở hổn hển.
Anh vội vàng mở đèn pin trên máy, trông thấy sắc mặt Dĩ Nhu trắng bệnch, miệng há lớn hít thở sâu.
“Tôi không sao, bị chứng hoảng sợ không gian kín!” Dĩ Nhu vẫn còn có thể tỉnh táo nói chuyện chứng tỏ cô vẫn khống chế được.
Khúc Mịch mau chóng đỡ cô ngồi xuống đất, nhẹ xoa xoa lưng cô: “Chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi, em đừng quá lo lắng.”
“Tôi biết!” Biểu hiện của Tăng Dĩ Nhu rất bình tĩnh, cô nỗ lực hít thở thật sâu để điều chỉnh.
Chứng sợ không gian kín trong tâm lý học được lý giải rằng nó có liên quan đến những người có chuyện không vui xảy ra trong quãng thời gian ấu thơ. Những điều không vui này ẩn sâu trong ký ức người bệnh, khi ký ức bị khơi gợi lại, thì cơn hoảng sợ cũng theo đó mà đến. Mặt khác, trong đời phải chịu một sự đả kích cực lớn cũng gây ra chứng bệnh này.
Khúc Mịch chưa từng gặp qua cha mẹ Dĩ Nhu, cũng chưa từng nghe cô nhắc đến. Không biết cô đã từng xảy ra biến cố gì, có phải đó chính là nguyên nhân khiến cô mắc chứng hoảng sợ này hay không?
“Trong thang máy không phải là không gian kín, có lỗ thông gió, người ở trong thang máy một khoảng thời gian dài cũng không ngộp thở!” Khúc Mịch cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng an ủi Dĩ Nhu, “Bây giờ em cảm giác không thoải mái chỉ là nguyên nhân tâm lý, em đã từng học tâm lý cũng biết. Tôi đã ấn nút khẩn cấp, bên ngoài sẽ sửa thang máy ngay thôi.”
Dĩ Nhu gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng: “Không sao tôi có thể chịu nổi. Tật xấu này lâu lắm rồi không xuất hiện, tôi còn nghĩ mình đã khỏi hẳn.”
Ánh mắt Khúc Mịch lóe lên một chút, trong lòng anh cảm thấy đau xót.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn: “Bên trong có ai không?”
“Tôi cùng một cô gái bị nhốt trong này, cô ấy cảm thấy không khỏe, khả năng cần cấp cứu, phiền anh gọi 120, để nhân viên cấp cứu đợi sẵn ở bên ngoài.” Khúc Mịch trả lời rất rõ ràng: “Cô gái này mắc chứng hoảng sợ không gian kín, khi gọi điện thoại anh nhớ trình bày kĩ với nhân viên cứu hộ.”
Người bên ngoài đáp ứng, an ủi vài câu trấn an bọn họ.
Không lâu sau đó nhân viên kỹ thuật mở cửa thang máy, ánh mặt trời và không khí ngay lập tức tràn vào.
Khúc Mịch dìu Dĩ Nhu ra ngoài, Dĩ Nhu khá hơn một chút.
“Không sao! Tôi không cần đi bệnh viện, anh pha giúp tôi một ly café, tôi chỉ cần ngồi nghỉ một chút!” Dĩ Nhu kiên trì không đi bệnh viện, Khúc Mịch không còn cách nào khác phải nghe theo.
Khúc Mịch đưa Dĩ Nhu qua ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, anh xoay người yêu cầu nhân viên pha cho cô ly café.
Nhấp vài ngụm café, sắc mặt Dĩ Nhu khá hơn hẳn. Cô nhìn đồng hồ: “Mau đi thôi, lái xe của tỉnh trưởng Trương vẫn đợi bên ngoài.”
“Em xác định mình không sao chứ?” Khúc Mịch nhìn chằm chằm cô, rồi lên tiếng hỏi.
“Ừm!” Cô gật đầu: “Anh là chuyên gia tâm lý học, anh cũng biết chứng sợ không gian kín này là thế nào. Đến đột ngột, qua đi cũng nhanh, chỉ cần rời khỏi không gian gây sợ hãi là được. Hơn nữa bệnh tình không nghiêm trọng lắm, vẫn còn nằm trong tầm khống chế của tôi.”
“Được rồi!” Khúc Mịch muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh muốn về Nam Giang, lúc này để cô một mình anh cũng không an lòng.
Chứng sợ không gian kín chỉ là bệnh tâm lý, đến bệnh viện cũng dùng thuốc định thần, chi bằng để ‘bác sĩ tâm lý’ ở bên cạnh còn tốt hơn. Khúc Mịch tự nhận mình tinh thông tâm lý học, quyết định đi cùng Tăng Dĩ Nhu để tiện việc quan sát!
Tài xế do tỉnh trưởng Trương phái đến đã chờ sẵn bên ngoài, nhưng Khúc Mịch không ra lệnh tài xế chạy về, mà lệnh cho anh ta lái xe đến cửa hàng bán bánh cuốn.
Lần trước anh đã đến cùng Dương Thâm một lần, nhớ tới Dĩ Nhu rất thích khẩu vị ở quán này.
“Chúng ta nên gấp rút quay về!” Ý Dĩ Nhu là mua món gì đó rồi ăn ở trên xe là xong.
Nhưng Khúc Mịch lại không như thế: “Ăn là phải ngồi đàng hoàng, hơn nữa phải ăn đồ nóng, tươi mới, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi.”
Đàn ông lớn thế này mà còn lập dị, Dĩ Nhu không còn cách nào khác là xuống xe cùng anh đi vào.
Ông chủ quán vẫn còn nhớ Dĩ Nhu, trông thấy cô, cười cười hỏi: “Đi với bạn sao? Bạn trai cô hôm nay không tới à?”
Bạn trai? Dĩ Nhu ngẩn người, lập tức hiểu được ý của ông ta bạn trai là nói Dương Thâm.
Đại sư huynh mua bánh cuốn cho bạn gái, lừa quán người ta không biết bao nhiêu phần bánh cuốn rồi … nên cô cũng không buồn cải chính.
“À … anh ấy đến thành phố Nam Giang công tác!” Dĩ Nhu ngồi xuống, nhìn hai dĩa bánh cuốn lại không muốn ăn, nên đi lấy cháo.
Bưng chén cháo quay về trông thấy Khúc Mịch xụ mặt, giống như ai nợ tiền anh vậy.
Người kiểu gì vậy? Nếu không phải vì sốt ruột vụ án, cô cũng chẳng thèm ngồi cùng xe, ăn cùng mâm với một người như anh.
Nghĩ đến chuyện anh coi cô như trò đùa, bây giờ còn chứng kiến bộ mặt này của anh, sắc mặt của Dĩ Nhu cũng biến chuyển.
Một bữa ăn cực kỳ nặng nề trôi qua, Dĩ Nhu rút ví, lấy tiền trả cho một dĩa bánh cuốn, “Tiền, miễn không ai thiệt hơn!” Dứt lời cô đứng dậy ra ngoài.
Dĩ Nhu ngồi bên cạnh tài xế, nhắm mắt dưỡng thần, Khúc Mịch nhìn cô qua kính chiếu hậu mấy lần, muốn nói gì đó với cô, nhưng lại nuốt trở vào.
“À! Anh không cần lái xe vào thành, trực tiếp đi thẳng đến vùng ngoại ô phía nam thành phố!” Sau đó anh gọi cho Lục Ly, lệnh anh ta nửa tiếng nữa đến nhà họ Lãnh.
Khúc Mịch suy tính thời gian rất chuẩn xác, nửa tiếng sau xe đến trước cửa nhà họ Lãnh.
Lục Ly và Lưu Tuấn đang ở quanh đó, trông thấy anh liền chạy đến.
“Đội trưởng Khúc! Người bên mình đã ở đây trông coi suốt 24h. Tầng dưới đất vừa mới phát hiện, không đụng chạm, thi thể và đồ vật bên trong cũng không dịch chuyển.”
Thi thể? Tăng Dĩ Nhu chau mày, lẽ nào thi thể Lý Dục Phân thực sự ở bên trong? Bà ta qua đời gần hai chục năm, hình dạng hiện tại sẽ như thế nào đây?
Khang Bình cũng đã chờ sẵn ở đây, anh ta đã theo Lục Ly xuống tầng hầm một lần, kiểm tra sơ bộ. Tuy nhiên, anh ta cũng chỉ là trợ thủ của Dĩ Nhu, nhiều việc không dám tự tiện đưa ra kết luận, vẫn cần Dĩ Nhu tự tay xuất mã.
Khúc Mịch và Dĩ Nhu nhanh chóng tiến vào gara nhà họ Lãnh. Chiếc xe Morgan cổ, công cụ chạm khắc gỗ, không nhìn ra được cửa vào tầng dưới đất ở đâu.
Lục Ly đến một vật điêu khắc bằng gỗ, xoay theo chiều kim đồng hồ. Cùng với sự dịch chuyển của nó, bên tai đồng thời vang lên những tiếng ầm ầm. Mặt đất từ từ mở ra, lộ ra một cửa động khoảng sáu mét vuông.
~~~~~~~~~
Mì qua cầu: Đặc sản của vùng Vân Nam, Trung Quốc. Đầu tiên người ta sẽ bưng lên cho bạn một tô canh nóng hổi với lớp mỡ gà béo ngậy, sau đó sẽ là những chiếc đĩa nhỏ xinh đựng vài miếng thịt gà, vài lát thịt heo và một chút rau, hành, một chút nấm đặc sản của Vân Nam. Tất cả được bầy thành hình tròn trông như một bông hoa đang nở với nhuỵ hoa là một quả trứng vàng ươm, và một tô mỳ. Do đó còn lại là mì nấu với lẩu hoa)
Canh súp cay (麻辣烫) là một món ăn vặt có nguồn gốc từ món ăn của người Hán vùng Trùng Khánh Tứ Xuyên, còn gọi là canh dúng (冒菜). Đây là món ăn mang đậm hương vị văn hóa ẩm thực trường phái Tứ Xuyên. Canh thập cẩm cay là món hỗn hợp bình dân. Rau củ thịt cá đều được xiên đầy những que trúc, cho hết vào chung một nồi nước nóng.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo