Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 56: Thành lập khoa pháp chứng
Rạng sáng hôm sau, Khúc Mịch có mặt tại văn phòng của Cục Trưởng Hoàng.
Cục Trưởng Hoàng vừa cúp điện thoại, trán lấm tấm mồ hôi: “Tỉnh Nam Giang chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ có vụ án nào đáng sợ đến như vậy. Bí thư tỉnh ủy vừa gọi điện thoại đến, lệnh cho tôi nếu phá không xong vụ án này thì chuẩn bị cuốn gói về quê là vừa.
Không phải tôi lo không giữ được chức quan tép riu, chỉ sợ tên ác ma ấy càng giết thêm nhiều người; do vậy hãy nhanh chóng bắt cho được hung thủ! Nghĩ tất cả các biện pháp, tận dụng toàn bộ tài nguyên, lãnh đạo thành phố sẽ toàn lực chống đỡ cho chúng ta.
Đội pháp chứng chuyên nghiệp sẽ thành lập ngay lập tức, đây là đội ngũ mà chúng ta đang rất cần. Mặt khác trong quá trình phá án, nêu cậu muốn người nào đều được, kinh phí phê duyện vô hạn ngạch, chỉ cần nhanh chóng phá án!”
Khúc Mịch không nói tiếng nào, gật gù, lại nghe ông ta nói tiếp: “Ngoài ra còn có một tin tốt cho cậu, Giáo sư Dương tạm thời sẽ lưu lại đây!”
Đây là tin tốt? Khúc Mịch cau mày, tuy nhiên sau đó cảm thấy vô cùng thoải mái. Việc Dương Thâm chọn lựa ở lại chắc chắn có dụng ý khác, khả năng do bị anh khích tướng. Không sao! Anh và bác sĩ Tăng đã ngủ với nhau đâu chỉ một lần.
Không biết Tăng Dĩ Nhu đọc được ý nghĩ này của Khúc Mịch thì sẽ thế nào nhỉ … Tức hộc máu chết??? Cái gì mà ngủ với nhau chứ … Rõ ràng hai người chỉ là nằm dưới một mái hiên mà thôi.
Khúc Mịch rời khỏi phòng của Cục Trưởng Hoàng, lệnh cho mọi người chuẩn bị họp báo cáo kết quả thu thập được.
Qua điều tra cho thấy nội tạng đó xác thực không phải bắt nguồn từ nhà kho của tổng công ty. Trong camera ghi hình rõ ràng không trông thấy thùng hàng màu đỏ nào chuyển lên xe tải.
Khúc Mịch và Mạnh Triết đã đến chi nhánh chính thăm dò, phát hiện nơi đó nằm trong trung tâm thành phố, người qua kẻ lại tấp nập, giao thông thuận lợi. Bốn phía đều là những tòa nhà cao tầng, các khu thương mại nối tiếp nhau, kinh doanh sầm uất.
Hách Minh lấy khẩu cung của Vương Nham, khớp với lời khai của nhân viên trong nhà hàng. Khi anh ta cắt đại tràng cũng cảm giác nó khác với thường ngày, khi ấy chỉ nghĩ là do giống heo khác mà thôi.
Vương Nhân Phủ lên danh sách những người mất tích. Trong một năm gần đây nhận được tổng cộng mười sáu án mất tích; trong đó nam sáu người, nữ mười người, độ tuổi từ mười bảy đến tám mươi sáu.
“Căn cứ kiểm nghiệm sơ bộ, phát hiện nội tạng rất khỏe mạnh, đặc biệt là quả tim, do vậy phỏng chừng nạn nhân không vượt quá ba mươi lăm tuổi.” Tăng Dĩ Nhu đưa ra ý kiến của mình.
Bởi vì phần nội tạng còn tươi mới nên suy đoán nạn nhân tử vong chưa quá bốn mươi tám tiếng. Phù hợp điều kiện này có năm người, trong đó có một người khả nghi nhất.
Từ Giai Oánh, hai mươi bốn tuổi, uống rượu cãi cọ với người nhà, bỏ nhà đi khoảng ba tháng trước
Khúc Mịch lệnh cho Mạnh Triết thông báo với người thân của mười sáu người mất tích đến Cục cảnh sát, lấy mẫu so sánh DNA. Hai người Tăng Dĩ Nhu và Dương Thâm làm không kịp, Cục Trưởng Hoàng điều thêm năm sáu người đến trợ giúp.
“Đây là đồng nghiệp bên khoa Pháp chứng mới thành lập. Ngày đầu tiên đi làm đã vướng phải vụ án lớn. Mọi người vừa làm việc vừa từ từ làm quen với nhau!” Cục Trưởng Hoàng giới thiệu đơn giản: “Đội trưởng khoa pháp chứng, Lâm Thụy, từ thành phố S chuyển đến, đã từng hiệp trợ phá vụ án giết người 7.15 và vụ án 5.18 chấn động trong cả nước. Đội trưởng đội hình sự, Khúc Mịch, chuyên gia tâm lý học tội phạm, vừa phá xong vụ án ‘Hồng Y nam đồng’, nhân tài do Cục chúng tôi mời về!”
Lâm Thụy tiến một bược, nở nụ cười: “Đã sớm nghe danh Đội trưởng Khúc, luôn mong được gặp gỡ. Lần này nghe nói được điều đến tỉnh Nam Giang, trong lòng tôi cực kỳ hưng phấn. Đến nơi lại thấy có cả giáo sư Dương Thâm, tôi càng mừng rỡ hơn. Tất cả đều là những nhân tài trong ngành cảnh sát, được cùng làm việc với các anh, tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
Đừng thấy Lâm thụy chưa đến ba mươi tuổi, thật ra anh ta nói chuyện rất kín kẽ, không một lỗ hổng, là người có tố chất sinh ra để làm lãnh đạo.
Anh ta không quá khách sáo, cũng không làm ra vẻ, khiến người nghe cảm giác thoải mái. Khúc Mịch chỉ gật đầu, còn Dương Thâm nở nụ cười: “Đội trưởng Lâm khách sáo quá, tôi chỉ đến đây tạm thời hỗ trợ. Các nghiên cứu của tôi vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm thực tế, vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh.
Chúng tôi học về pháp chứng không nhiều, trước đây có mấy vụ án lớn thì biết thêm một chút. Bây giờ Cục cảnh sát tỉnh nào cũng thành lập khoa pháp chứng, đây chính là cú đòn mạnh nhất với bọn tội phạm. Hi vọng chúng ta làm việc vui vẻ, cùng nhau tiến bộ.”
“Sau này còn có nhiều cơ hội … tán dương nhau!” Khúc Mịch cắt ngang lời hàn huyên của hai người bọn họ. “Người thân của mười sáu người mất tích đã có mặt ở đây, cần lấy DNA của bọn họ để so sánh với DNA nội tạng. Đội trưởng Lâm có thể cho thuộc cấp bắt đầu công tác được chứ!”
“Có thể!” Lâm Thụy lập tức an bài mọi việc, các đồng nghiệp đều là những người được đào tạo chuyên nghiệp, không phải dạng mới ra trường làm việc thiếu kinh nghiệm.
Có pháp chứng, pháp y Tăng Dĩ Nhu cũng bớt việc. Lâu lắm rồi cô mới có thể thoải mái ngồi nhâm nhi tách cà phê.
Xuyên qua cửa kính cửa sổ, cô nhìn thấy chiếc taxi đậu ngoài cổng cảnh cục. Kha Mẫn từ trên xe bước xuống, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, chắc tối qua bị đứa bé chọc tức chết.
Vừa bước vào văn phòng, Kha Mẫn trông thấy khá đông người, biết chắc là có vụ án mới phát sinh.
“Đội trưởng Khúc! Tôi có chút việc nhà đến trễ!” Đội hình sự không giống như các đơn vị bình thường, có giờ đi làm, giờ tan ca cố định. Tuy nhiên cũng không được vô cớ đến muộn, chung quy làm gì cũng phải nói với Đội trưởng một tiếng.
Khúc Mịch gật đầu, cũng không hỏi nhiều, lệnh cho cô ta trợ giúp Mạnh Triết lấy khẩu cung. Đội hình sự có sáu người, lập thành ba tổ, mỗi tổ phụ trách năm gia đình, riêng người thân của Từ Giai Oánh vẫn chưa có mặt.
“Vụ án gì vậy?” Kha Mẫn hỏi nhỏ.
“Phát sinh chuyện lớn như vậy mà chị không biết? À à … chị không thường lên mạng.” Mạnh Triết kể sơ lược tình tiết vụ án: “Bây giờ trên mạng đã đưa tin, báo chí cũng đăng tải rầm rầm. Bởi mới nói internet bây giờ quá lợi hại. Diễn đàn tieba bây giờ đồn ầm lên vụ án này còn kinh khủng hơn án của Mã Gia Câu. Cái gì mà ác ma ăn thịt người, quỷ đói … Thế nhưng … Giết người thì giết người, cần gì phải moi hết nội tạng người ta ra, còn cố ý mang đến nhà hàng lẩu nữa chứ?”
“Khả năng có thể hận không thể lột da ăn thịt!” Kha Mẫn đăm chiêu.
Cục Trưởng Hoàng vừa cúp điện thoại, trán lấm tấm mồ hôi: “Tỉnh Nam Giang chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ có vụ án nào đáng sợ đến như vậy. Bí thư tỉnh ủy vừa gọi điện thoại đến, lệnh cho tôi nếu phá không xong vụ án này thì chuẩn bị cuốn gói về quê là vừa.
Không phải tôi lo không giữ được chức quan tép riu, chỉ sợ tên ác ma ấy càng giết thêm nhiều người; do vậy hãy nhanh chóng bắt cho được hung thủ! Nghĩ tất cả các biện pháp, tận dụng toàn bộ tài nguyên, lãnh đạo thành phố sẽ toàn lực chống đỡ cho chúng ta.
Đội pháp chứng chuyên nghiệp sẽ thành lập ngay lập tức, đây là đội ngũ mà chúng ta đang rất cần. Mặt khác trong quá trình phá án, nêu cậu muốn người nào đều được, kinh phí phê duyện vô hạn ngạch, chỉ cần nhanh chóng phá án!”
Khúc Mịch không nói tiếng nào, gật gù, lại nghe ông ta nói tiếp: “Ngoài ra còn có một tin tốt cho cậu, Giáo sư Dương tạm thời sẽ lưu lại đây!”
Đây là tin tốt? Khúc Mịch cau mày, tuy nhiên sau đó cảm thấy vô cùng thoải mái. Việc Dương Thâm chọn lựa ở lại chắc chắn có dụng ý khác, khả năng do bị anh khích tướng. Không sao! Anh và bác sĩ Tăng đã ngủ với nhau đâu chỉ một lần.
Không biết Tăng Dĩ Nhu đọc được ý nghĩ này của Khúc Mịch thì sẽ thế nào nhỉ … Tức hộc máu chết??? Cái gì mà ngủ với nhau chứ … Rõ ràng hai người chỉ là nằm dưới một mái hiên mà thôi.
Khúc Mịch rời khỏi phòng của Cục Trưởng Hoàng, lệnh cho mọi người chuẩn bị họp báo cáo kết quả thu thập được.
Qua điều tra cho thấy nội tạng đó xác thực không phải bắt nguồn từ nhà kho của tổng công ty. Trong camera ghi hình rõ ràng không trông thấy thùng hàng màu đỏ nào chuyển lên xe tải.
Khúc Mịch và Mạnh Triết đã đến chi nhánh chính thăm dò, phát hiện nơi đó nằm trong trung tâm thành phố, người qua kẻ lại tấp nập, giao thông thuận lợi. Bốn phía đều là những tòa nhà cao tầng, các khu thương mại nối tiếp nhau, kinh doanh sầm uất.
Hách Minh lấy khẩu cung của Vương Nham, khớp với lời khai của nhân viên trong nhà hàng. Khi anh ta cắt đại tràng cũng cảm giác nó khác với thường ngày, khi ấy chỉ nghĩ là do giống heo khác mà thôi.
Vương Nhân Phủ lên danh sách những người mất tích. Trong một năm gần đây nhận được tổng cộng mười sáu án mất tích; trong đó nam sáu người, nữ mười người, độ tuổi từ mười bảy đến tám mươi sáu.
“Căn cứ kiểm nghiệm sơ bộ, phát hiện nội tạng rất khỏe mạnh, đặc biệt là quả tim, do vậy phỏng chừng nạn nhân không vượt quá ba mươi lăm tuổi.” Tăng Dĩ Nhu đưa ra ý kiến của mình.
Bởi vì phần nội tạng còn tươi mới nên suy đoán nạn nhân tử vong chưa quá bốn mươi tám tiếng. Phù hợp điều kiện này có năm người, trong đó có một người khả nghi nhất.
Từ Giai Oánh, hai mươi bốn tuổi, uống rượu cãi cọ với người nhà, bỏ nhà đi khoảng ba tháng trước
Khúc Mịch lệnh cho Mạnh Triết thông báo với người thân của mười sáu người mất tích đến Cục cảnh sát, lấy mẫu so sánh DNA. Hai người Tăng Dĩ Nhu và Dương Thâm làm không kịp, Cục Trưởng Hoàng điều thêm năm sáu người đến trợ giúp.
“Đây là đồng nghiệp bên khoa Pháp chứng mới thành lập. Ngày đầu tiên đi làm đã vướng phải vụ án lớn. Mọi người vừa làm việc vừa từ từ làm quen với nhau!” Cục Trưởng Hoàng giới thiệu đơn giản: “Đội trưởng khoa pháp chứng, Lâm Thụy, từ thành phố S chuyển đến, đã từng hiệp trợ phá vụ án giết người 7.15 và vụ án 5.18 chấn động trong cả nước. Đội trưởng đội hình sự, Khúc Mịch, chuyên gia tâm lý học tội phạm, vừa phá xong vụ án ‘Hồng Y nam đồng’, nhân tài do Cục chúng tôi mời về!”
Lâm Thụy tiến một bược, nở nụ cười: “Đã sớm nghe danh Đội trưởng Khúc, luôn mong được gặp gỡ. Lần này nghe nói được điều đến tỉnh Nam Giang, trong lòng tôi cực kỳ hưng phấn. Đến nơi lại thấy có cả giáo sư Dương Thâm, tôi càng mừng rỡ hơn. Tất cả đều là những nhân tài trong ngành cảnh sát, được cùng làm việc với các anh, tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
Đừng thấy Lâm thụy chưa đến ba mươi tuổi, thật ra anh ta nói chuyện rất kín kẽ, không một lỗ hổng, là người có tố chất sinh ra để làm lãnh đạo.
Anh ta không quá khách sáo, cũng không làm ra vẻ, khiến người nghe cảm giác thoải mái. Khúc Mịch chỉ gật đầu, còn Dương Thâm nở nụ cười: “Đội trưởng Lâm khách sáo quá, tôi chỉ đến đây tạm thời hỗ trợ. Các nghiên cứu của tôi vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm thực tế, vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh.
Chúng tôi học về pháp chứng không nhiều, trước đây có mấy vụ án lớn thì biết thêm một chút. Bây giờ Cục cảnh sát tỉnh nào cũng thành lập khoa pháp chứng, đây chính là cú đòn mạnh nhất với bọn tội phạm. Hi vọng chúng ta làm việc vui vẻ, cùng nhau tiến bộ.”
“Sau này còn có nhiều cơ hội … tán dương nhau!” Khúc Mịch cắt ngang lời hàn huyên của hai người bọn họ. “Người thân của mười sáu người mất tích đã có mặt ở đây, cần lấy DNA của bọn họ để so sánh với DNA nội tạng. Đội trưởng Lâm có thể cho thuộc cấp bắt đầu công tác được chứ!”
“Có thể!” Lâm Thụy lập tức an bài mọi việc, các đồng nghiệp đều là những người được đào tạo chuyên nghiệp, không phải dạng mới ra trường làm việc thiếu kinh nghiệm.
Có pháp chứng, pháp y Tăng Dĩ Nhu cũng bớt việc. Lâu lắm rồi cô mới có thể thoải mái ngồi nhâm nhi tách cà phê.
Xuyên qua cửa kính cửa sổ, cô nhìn thấy chiếc taxi đậu ngoài cổng cảnh cục. Kha Mẫn từ trên xe bước xuống, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, chắc tối qua bị đứa bé chọc tức chết.
Vừa bước vào văn phòng, Kha Mẫn trông thấy khá đông người, biết chắc là có vụ án mới phát sinh.
“Đội trưởng Khúc! Tôi có chút việc nhà đến trễ!” Đội hình sự không giống như các đơn vị bình thường, có giờ đi làm, giờ tan ca cố định. Tuy nhiên cũng không được vô cớ đến muộn, chung quy làm gì cũng phải nói với Đội trưởng một tiếng.
Khúc Mịch gật đầu, cũng không hỏi nhiều, lệnh cho cô ta trợ giúp Mạnh Triết lấy khẩu cung. Đội hình sự có sáu người, lập thành ba tổ, mỗi tổ phụ trách năm gia đình, riêng người thân của Từ Giai Oánh vẫn chưa có mặt.
“Vụ án gì vậy?” Kha Mẫn hỏi nhỏ.
“Phát sinh chuyện lớn như vậy mà chị không biết? À à … chị không thường lên mạng.” Mạnh Triết kể sơ lược tình tiết vụ án: “Bây giờ trên mạng đã đưa tin, báo chí cũng đăng tải rầm rầm. Bởi mới nói internet bây giờ quá lợi hại. Diễn đàn tieba bây giờ đồn ầm lên vụ án này còn kinh khủng hơn án của Mã Gia Câu. Cái gì mà ác ma ăn thịt người, quỷ đói … Thế nhưng … Giết người thì giết người, cần gì phải moi hết nội tạng người ta ra, còn cố ý mang đến nhà hàng lẩu nữa chứ?”
“Khả năng có thể hận không thể lột da ăn thịt!” Kha Mẫn đăm chiêu.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo