Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 47: Kể chuyện xưa
Trái ngược hẳn với một Lưu Uyển Như cao sang quý phái, hiện tại cô ta trông không khác một con mụ điên. Vừa gào thét, vừa đập mạnh bàn, rõ ràng ý thức cô ta đã hỗn loạn.
Khúc Mịch lạnh lùng nhìn cô ta phát rồ, trong thanh âm tràn ngập cảm giác khống chế.
“Cô muốn con mình được sống tiếp nhưng là con cháu nhà họ Lệ không được phép có bất kỳ khuyết điểm nào! Họ Lệ không thể để nó vấy bẩn thanh danh, không thể vì nó mà chuyện Lệ Kiến Thiên hút ma túy phơi bày trước mặt mọi người. Cô không thể sinh con, nhưng thiếu gì phụ nữ đồng ý sinh con cho nhà họ Lệ. Bỏ đứa bé này đi cô còn khả năng bảo toàn vị trí mợ hai của cô, nếu không thì Lệ gia sẽ từ cô!”
Khúc Mịch nhìn Lưu Uyển Như đứng giữa ranh giới của sự tuyệt vọng, đột nhiên tiến thêm một bước, vây cô ta lại.
“Đừng! Đừng cướp con tôi!” Cô ta nổi điên, vồ lấy, ôm chặt chiếc túi xách vào lòng, “Mẹ sẽ không để ai tổn thương con, con đừng sợ!”
Qua màn hình bên ngoài phòng thẩm vấn, Kha Mẫn trông thấy cảnh tượng này liền đẩy cửa bước vào tính giúp một tay.
Khúc Mịch chỉ chỉ vào Lưu Uyển Như hô lớn: “Đoạt đứa bé khỏi tay cô ta, đè cô ta lại đừng để cô ta nhúc nhích!”
Mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau, Lưu Uyển Như đã điên rồi, Đội trưởng Khúc cũng điên theo cô ta ư?
“Mau ra tay … Còn đứng ngây ngốc đó làm gì?” Khúc Mịch cau mày, thét lớn.
Kha Mẫn bước tới, cô ta chưa kịp đưa tay đã bị Lưu Uyển Như đạp mạnh một cái, miệng lẩm bẩm: “Lão bà, đừng mong đụng vào được con gái tôi. Bé con ngoan, mẹ sẽ không để ai chạm đến một sợi tóc của con. Con yên tâm, mẹ sẽ không trơ mắt nhìn con bị ghìm nước đến chết!”
Kha Mẫn bị Lưu Uyển Như đạp lăn lộn dưới sàn nhà, lồm cồm bò dậy, truy hỏi: “Ai ghìm nước con cô đến chết? Lão bà là ai?”
Cô ta vừa dứt lời, cả người Lưu Uyển Như run cầm cập, khẽ rùng mình một cái, tựa như tâm trạng điên đảo đã biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt Lưu Uyển Như ngơ ngác nhìn mọi người, lại nhìn chiếc túi xách cô ta đang ôm khư khư trong người. Thoáng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang, vội vã ném túi xách xuống đất.
“Cô gả cho Lệ Kiến Thiên vốn dĩ chỉ muốn cứu công ty của gia đình. Không ngờ sau ngày gả cho Lệ Kiến Thiên, Lệ Trường Phong không những không ra tay tương trợ mà còn âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, nhân cơ hội dùng giá rẻ thu mua toàn bộ nhà xưởng. Ba mẹ cô nợ nần chồng chất, bị Lệ Trường Phong lấy cơ đẩy ra nước ngoài, sống cuộc sống tha hương cầu thực.
Lệ Kiến Thiên có khuynh hướng đồng tính luyến ái, đương nhiên không có cảm giác với cô. Tuy nhiên, vì nối dõi tông đường, hắn nhất định phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Cô rất chán ghét nhưng cô biết gả vào nhà giàu thâm sâu tựa biển, chỉ còn đứa bé là chỗ dựa duy nhất của cô. Không ngờ đến Lệ Kiến Thiên hít ma túy, khiến đứa bé sinh ra mắc khuyết tật di truyền bẩm sinh.
Trong thời gian sinh con, cô xuất huyết nhiều nên sau này không thể mang thai, vì vậy cô dùng tất cả nỗ lực để giữ đứa con. Ai ngờ Hà Ngọc Phượng không muốn giữ lại một đứa cháu nội bệnh tật, không những cố gắng che giấu bệnh tình đứa bé, mà còn nhẫn tâm nhấn con bé vào bồn tắm chết ngạt.
Cô hận Lệ Kiến Thiên, hận Lệ Trường Phong, hận nhất là Hà Ngọc Phượng, vì thế đã bày ra một kế hoạch mưu sát cực kỳ hoàn mỹ!”
Tiếng vỗ tay của Lưu Uyển Như vang lên giòn giã, cô ta cười cười: “Đội trưởng Khúc không hổ danh là chuyên gia tâm lý học tội phạm, trong đầu quả nhiên có thể vẽ nên nhiều chuyện hoang đường đặc sắc như vậy!” Cô ta đã khôi phục sự tỉnh táo, lấy lại dáng vẻ ngạo mạn.
Lưu Uyển Như đưa tay vén mái tóc vào nếp, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Khúc Mịch, nụ cười mang theo vẻ khinh thường, ánh mắt đầy khiêu khích.
“Đội trưởng Khúc! Cám ơn anh đã kể cho tôi nghe một câu chuyện xưa hay như vậy. Bây giờ đến lượt tôi!” Cô ta đúng là hành động ngoài dự liệu của mọi người: “Mọi người nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm giam tôi được bốn mươi tám tiếng … Thay vì suốt mấy tiếng đồng hồ mắt lớn, mắt nhỏ nhìn nhau, chi bằng tôi kể tích xưa cho nhau nghe.”
Kha Mẫn cau mày, thầm nghĩ: Người phụ nữ này thật sự quá ngông cuồng, chưa có ai bước vào gian phòng này mà có cách nói chuyện như vậy.
Khúc Mịch ra điệu bộ rất hứng thú, kéo ghế ngồi đối diện cô ta: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cô kể đi!”
“Một người phụ nữ vốn chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, chẳng hiểu sự đời. Chỉ vì trải qua một cuộc hôn nhân lấy lợi ích làm trọng đã biến cô ta dần trở nên thuần thục. Dĩ nhiên quá trình để biến thành con người thuần thục ấy là những đau khổ không tả siết. Cô ta hận tất cả mọi người xung quanh cô ta, bao gồm cả cha lẫn mẹ, nếu không phải họ bất lực, họ ích kỷ thì cô ta đâu phải gả cho một tên đàn ông đồng tính!” Giọng của Lưu Uyển Như nhẹ như mây bay, phảng phất đây chỉ là một câu chuyện bịa đặt.
Mạnh Triết mở laptop dự định sẽ ghi chép toàn bộ lời cô ta nói. Lưu Uyển Như liếc Mạnh Triết một cái, nở nụ cười lạnh lùng.
“Cô ta đang kể tích xưa thôi!” Khúc Mịch ngăn cản hành vi của Mạnh Triết.
Ai cũng biết câu chuyện là giả, không hề có giá trị trước pháp luật.
“Mỗi lần lên giường cùng chồng là mỗi lần dằn vặt, nhưng để có được một đứa con, người phụ nữ ấy phải nhẫn nhịn! Đứa bé sinh ra không sống được bao lâu, đã phá đi hi vọng cuối cùng của người phụ nữ. Cô ta bắt đầu lên kế hoạch trả thù những người đã gây ra đau khổ cho mình, đầu tiên chính là chồng cô ta!”
Lưu Uyển Như kể đến đây đột nhiên nở nụ cười rợn người: “Biến thành tro bụi, chính là kết cục người phụ nữ ấy dành cho chồng mình!”
“Tôi đoán người phụ nữ ấy nhất định sẽ đem chồng mình xẻ thịt lột da!” Khúc Mịch cũng nở nụ cười.
“Đúng!” Lưu Uyển Như ngẩng đầu phá lên cười: “Lột da tróc thịt, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Ba chồng của cô ta không muốn con mình lui tới với người đàn ông kia, nên lấy tài sản ra áp chế. Chồng cô ta không còn cách nào khác phải nói lời chia tay với người tình, mãi mãi không gặp lại.
Thế nhưng người tình kia vẫn dây dưa không dứt, chồng cô ta liền thuê người đánh hắn một trận. Người phụ nữ biết chuyện liền đi tìm người tình của chồng, hợp mưu giết chết, còn giả mạo tên một người khác đem đi hỏa táng.
Người tình của chồng bắt đầu đòi tiền, cô ta cần lợi dụng hắn nên chưa vội giết hắn. Cô ta còn chuẩn bị kỹ càng cả con dao có dấu vân tay của chồng để lại tại hiện trường. Người đã chết biến thành nghi phạm giết người, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm ra được hắn bởi vì hắn đã biến thành một làn khói!”
“Cho dù người kia không đòi tiền cũng không thể sống bởi vì hắn là con cờ quan trọng trong kế hoạch của người phụ nữ, và bước đi cuối cùng của quân cờ này chính là cái chết!” Khúc Mịch bổ sung.
“Đội trưởng Khúc quả nhiên là người đồng đạo!” Lưu Uyển Như gật gù: “Một vụ mưu sát hoàn mỹ đến mức này, nên đưa vào trong sách giáo khoa để tham khảo!”
“Lệ Kiến Thiên và Thái Dũng chết đi thưc sự không oan uổng, kế hoạch của cô quả nhiên rất vi diệu!” ngữ khí Mạnh Triết có thêm phần khâm phục cô ta: “Như vậy vợ chồng Lệ Trường Phong chết như thế nào? Rốt cục đồng bọn là ai?”
“Anh bạn trẻ, tôi chỉ kể câu chuyện xưa, anh đừng có ngậm máu phun người!” Lưu Uyển Như nở nụ cười giảo goạt, sau đó khép mắt lại: “Tôi mệt rồi, có quyền không nói lời nào!”
Khúc Mịch thấy thế liền đứng dậy, Mạnh Triết dù không can tâm nhưng cũng đành lủi thủi theo sau Khúc Mịch ra ngoài.
Khúc Mịch lạnh lùng nhìn cô ta phát rồ, trong thanh âm tràn ngập cảm giác khống chế.
“Cô muốn con mình được sống tiếp nhưng là con cháu nhà họ Lệ không được phép có bất kỳ khuyết điểm nào! Họ Lệ không thể để nó vấy bẩn thanh danh, không thể vì nó mà chuyện Lệ Kiến Thiên hút ma túy phơi bày trước mặt mọi người. Cô không thể sinh con, nhưng thiếu gì phụ nữ đồng ý sinh con cho nhà họ Lệ. Bỏ đứa bé này đi cô còn khả năng bảo toàn vị trí mợ hai của cô, nếu không thì Lệ gia sẽ từ cô!”
Khúc Mịch nhìn Lưu Uyển Như đứng giữa ranh giới của sự tuyệt vọng, đột nhiên tiến thêm một bước, vây cô ta lại.
“Đừng! Đừng cướp con tôi!” Cô ta nổi điên, vồ lấy, ôm chặt chiếc túi xách vào lòng, “Mẹ sẽ không để ai tổn thương con, con đừng sợ!”
Qua màn hình bên ngoài phòng thẩm vấn, Kha Mẫn trông thấy cảnh tượng này liền đẩy cửa bước vào tính giúp một tay.
Khúc Mịch chỉ chỉ vào Lưu Uyển Như hô lớn: “Đoạt đứa bé khỏi tay cô ta, đè cô ta lại đừng để cô ta nhúc nhích!”
Mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau, Lưu Uyển Như đã điên rồi, Đội trưởng Khúc cũng điên theo cô ta ư?
“Mau ra tay … Còn đứng ngây ngốc đó làm gì?” Khúc Mịch cau mày, thét lớn.
Kha Mẫn bước tới, cô ta chưa kịp đưa tay đã bị Lưu Uyển Như đạp mạnh một cái, miệng lẩm bẩm: “Lão bà, đừng mong đụng vào được con gái tôi. Bé con ngoan, mẹ sẽ không để ai chạm đến một sợi tóc của con. Con yên tâm, mẹ sẽ không trơ mắt nhìn con bị ghìm nước đến chết!”
Kha Mẫn bị Lưu Uyển Như đạp lăn lộn dưới sàn nhà, lồm cồm bò dậy, truy hỏi: “Ai ghìm nước con cô đến chết? Lão bà là ai?”
Cô ta vừa dứt lời, cả người Lưu Uyển Như run cầm cập, khẽ rùng mình một cái, tựa như tâm trạng điên đảo đã biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt Lưu Uyển Như ngơ ngác nhìn mọi người, lại nhìn chiếc túi xách cô ta đang ôm khư khư trong người. Thoáng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang, vội vã ném túi xách xuống đất.
“Cô gả cho Lệ Kiến Thiên vốn dĩ chỉ muốn cứu công ty của gia đình. Không ngờ sau ngày gả cho Lệ Kiến Thiên, Lệ Trường Phong không những không ra tay tương trợ mà còn âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, nhân cơ hội dùng giá rẻ thu mua toàn bộ nhà xưởng. Ba mẹ cô nợ nần chồng chất, bị Lệ Trường Phong lấy cơ đẩy ra nước ngoài, sống cuộc sống tha hương cầu thực.
Lệ Kiến Thiên có khuynh hướng đồng tính luyến ái, đương nhiên không có cảm giác với cô. Tuy nhiên, vì nối dõi tông đường, hắn nhất định phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Cô rất chán ghét nhưng cô biết gả vào nhà giàu thâm sâu tựa biển, chỉ còn đứa bé là chỗ dựa duy nhất của cô. Không ngờ đến Lệ Kiến Thiên hít ma túy, khiến đứa bé sinh ra mắc khuyết tật di truyền bẩm sinh.
Trong thời gian sinh con, cô xuất huyết nhiều nên sau này không thể mang thai, vì vậy cô dùng tất cả nỗ lực để giữ đứa con. Ai ngờ Hà Ngọc Phượng không muốn giữ lại một đứa cháu nội bệnh tật, không những cố gắng che giấu bệnh tình đứa bé, mà còn nhẫn tâm nhấn con bé vào bồn tắm chết ngạt.
Cô hận Lệ Kiến Thiên, hận Lệ Trường Phong, hận nhất là Hà Ngọc Phượng, vì thế đã bày ra một kế hoạch mưu sát cực kỳ hoàn mỹ!”
Tiếng vỗ tay của Lưu Uyển Như vang lên giòn giã, cô ta cười cười: “Đội trưởng Khúc không hổ danh là chuyên gia tâm lý học tội phạm, trong đầu quả nhiên có thể vẽ nên nhiều chuyện hoang đường đặc sắc như vậy!” Cô ta đã khôi phục sự tỉnh táo, lấy lại dáng vẻ ngạo mạn.
Lưu Uyển Như đưa tay vén mái tóc vào nếp, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Khúc Mịch, nụ cười mang theo vẻ khinh thường, ánh mắt đầy khiêu khích.
“Đội trưởng Khúc! Cám ơn anh đã kể cho tôi nghe một câu chuyện xưa hay như vậy. Bây giờ đến lượt tôi!” Cô ta đúng là hành động ngoài dự liệu của mọi người: “Mọi người nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm giam tôi được bốn mươi tám tiếng … Thay vì suốt mấy tiếng đồng hồ mắt lớn, mắt nhỏ nhìn nhau, chi bằng tôi kể tích xưa cho nhau nghe.”
Kha Mẫn cau mày, thầm nghĩ: Người phụ nữ này thật sự quá ngông cuồng, chưa có ai bước vào gian phòng này mà có cách nói chuyện như vậy.
Khúc Mịch ra điệu bộ rất hứng thú, kéo ghế ngồi đối diện cô ta: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cô kể đi!”
“Một người phụ nữ vốn chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, chẳng hiểu sự đời. Chỉ vì trải qua một cuộc hôn nhân lấy lợi ích làm trọng đã biến cô ta dần trở nên thuần thục. Dĩ nhiên quá trình để biến thành con người thuần thục ấy là những đau khổ không tả siết. Cô ta hận tất cả mọi người xung quanh cô ta, bao gồm cả cha lẫn mẹ, nếu không phải họ bất lực, họ ích kỷ thì cô ta đâu phải gả cho một tên đàn ông đồng tính!” Giọng của Lưu Uyển Như nhẹ như mây bay, phảng phất đây chỉ là một câu chuyện bịa đặt.
Mạnh Triết mở laptop dự định sẽ ghi chép toàn bộ lời cô ta nói. Lưu Uyển Như liếc Mạnh Triết một cái, nở nụ cười lạnh lùng.
“Cô ta đang kể tích xưa thôi!” Khúc Mịch ngăn cản hành vi của Mạnh Triết.
Ai cũng biết câu chuyện là giả, không hề có giá trị trước pháp luật.
“Mỗi lần lên giường cùng chồng là mỗi lần dằn vặt, nhưng để có được một đứa con, người phụ nữ ấy phải nhẫn nhịn! Đứa bé sinh ra không sống được bao lâu, đã phá đi hi vọng cuối cùng của người phụ nữ. Cô ta bắt đầu lên kế hoạch trả thù những người đã gây ra đau khổ cho mình, đầu tiên chính là chồng cô ta!”
Lưu Uyển Như kể đến đây đột nhiên nở nụ cười rợn người: “Biến thành tro bụi, chính là kết cục người phụ nữ ấy dành cho chồng mình!”
“Tôi đoán người phụ nữ ấy nhất định sẽ đem chồng mình xẻ thịt lột da!” Khúc Mịch cũng nở nụ cười.
“Đúng!” Lưu Uyển Như ngẩng đầu phá lên cười: “Lột da tróc thịt, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Ba chồng của cô ta không muốn con mình lui tới với người đàn ông kia, nên lấy tài sản ra áp chế. Chồng cô ta không còn cách nào khác phải nói lời chia tay với người tình, mãi mãi không gặp lại.
Thế nhưng người tình kia vẫn dây dưa không dứt, chồng cô ta liền thuê người đánh hắn một trận. Người phụ nữ biết chuyện liền đi tìm người tình của chồng, hợp mưu giết chết, còn giả mạo tên một người khác đem đi hỏa táng.
Người tình của chồng bắt đầu đòi tiền, cô ta cần lợi dụng hắn nên chưa vội giết hắn. Cô ta còn chuẩn bị kỹ càng cả con dao có dấu vân tay của chồng để lại tại hiện trường. Người đã chết biến thành nghi phạm giết người, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm ra được hắn bởi vì hắn đã biến thành một làn khói!”
“Cho dù người kia không đòi tiền cũng không thể sống bởi vì hắn là con cờ quan trọng trong kế hoạch của người phụ nữ, và bước đi cuối cùng của quân cờ này chính là cái chết!” Khúc Mịch bổ sung.
“Đội trưởng Khúc quả nhiên là người đồng đạo!” Lưu Uyển Như gật gù: “Một vụ mưu sát hoàn mỹ đến mức này, nên đưa vào trong sách giáo khoa để tham khảo!”
“Lệ Kiến Thiên và Thái Dũng chết đi thưc sự không oan uổng, kế hoạch của cô quả nhiên rất vi diệu!” ngữ khí Mạnh Triết có thêm phần khâm phục cô ta: “Như vậy vợ chồng Lệ Trường Phong chết như thế nào? Rốt cục đồng bọn là ai?”
“Anh bạn trẻ, tôi chỉ kể câu chuyện xưa, anh đừng có ngậm máu phun người!” Lưu Uyển Như nở nụ cười giảo goạt, sau đó khép mắt lại: “Tôi mệt rồi, có quyền không nói lời nào!”
Khúc Mịch thấy thế liền đứng dậy, Mạnh Triết dù không can tâm nhưng cũng đành lủi thủi theo sau Khúc Mịch ra ngoài.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo