Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 30: Không thể lập án
Nghe thấy lời của Khúc Mịch đôi mắt Lệ Kiến Nam sáng rỡ, tuy hắn không biết vì sao Lệ Kiến Thiên lại không ra mặt thế nhưng hắn hiểu tại thời điểm này Lệ Kiến Thiên tốt nhất đừng nên xuất hiện.
Hắn muốn lấy thân phận là một người con hiếu thảo lo lắng tang sự cho vợ chồng Lệ Trường Phong, hơn nữa phải tổ chức thành một đại tang lễ, như vậy mới có lợi cho danh tiếng của hắn.
Trước mắt tập đoàn Lệ Thị như rồng mất đầu, mấy lão già trong hội đồng quản trị từ lâu đã rút khỏi vị trí điều hành, bây giờ không có khả năng chống đỡ được tình cảnh này. Chỉ cần Lệ Kiến Thiên không xuất hiện, hắn chắc chắn sẽ được đẩy ra để tạm quản lý tập đoàn, chờ hắn giữ vững được vị trí, cho dù có mặt Lệ Kiến Thiên đi chăng nữa cũng đã quá trễ.
Vì vậy, hắn phải tận dụng thời gian, không thì sau này sẽ hối hận!
“Mặc dù anh hai là cổ đông lớn nhất, nhưng ba ba đột nhiên qua đời, các thành viên trong Hội đồng quản trị chắc chắn sẽ yêu cầu kiểm toán. Đến thời điểm đó nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở, do vậy anh hai mới không dám lộ diện.” Hắn kiên trì được lãnh thi thể về, còn gọi cho luật sư.
Hai người này đúng là anh em một nhà, động một chút là tìm luật sư. Người có tiền giống nhau nhất ở điểm này, rõ ràng là muốn làm trái pháp luật nhưng nhất định phải tìm cho ra một lý do đường đường chính chính.
“Căn cứ pháp luật quy định, nếu như ông Lệ Kiến Thiên mất tích và có báo án, như vậy cho dù ông ấy không xuất hiện thì những người con còn lại có quyền được bảo lãnh thi thể.” Lần này là một nữ luật sư khá lớn tuổi, vẻ mặt hung hăng, “Đã năm ngày trôi qua vẫn không có tin tức ông Lệ Kiến Thiên, tất cả mọi người không ai có thể liên lạc được với ông ta, như vậy có đủ điều kiện lập án điều tra.
Ông Lệ Kiến Nam, ông có thể báo với cảnh sát sự mất tích của anh hai ông. Nếu như trong vòng bốn mươi tám tiếng vẫn không có tin tức của ông Lệ Kiến Thiên, như vậy ông và cô Lệ Lăng có thể bảo lãnh thi thể của ông Lệ Trường Phong và phu nhân.”
“Tôi muốn báo án, mong cảnh sát mau chóng lập án điều tra!” Lệ Kiến Nam nghe xong thì lập tức lên tiếng.
Lục Ly cau mày, tuy rằng tất cả những điều bà ta vừa nói đều đúng trình tự pháp luật nhưng anh ta không muốn để Lệ Kiến Nam báo án. Thứ người gì đây chứ … ba chết thì thờ ơ, anh hai mất tích cầu cho đừng bao giờ xuất hiện!
Chưa kịp trả lời, đột nhiên tiếng di động vang lên. Lục Ly liếc nhìn màn hình, sắc mặt khẽ biến, anh ta liếc nhìn Lệ Kiến Nam một chút, rồi nhanh chân ra ngoài nhận điện.
Nghe tiếng Lục Ly ‘À … ừ…’ vài câu, sau đó quay trở lại ngữ khí nghiêm túc: “Ông Lệ Kiến Nam, theo trình tự chúng tôi không thể lập án.”
“Tại sao? Anh đang lạm dụng chức quyền, cướp mất quyền lợi của công dân! Tôi có thể kiện anh …”
Gien y như nhau, đều quá hống hách!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, ngắt lời hắn: “Tôi vừa nhận được Lệ Kiến Thiên … điện thoại của vợ Lệ Kiến Thiên, cô ấy cho biết vừa mới nói chuyện điện thoại với Lệ Kiến Thiên.”
“Điện thoại nói gì? Lưu Uyển Như tại sao lại liên hệ với cảnh sát?” Lệ Kiến Nam không hổ danh là một người thông minh, ngay lập tức đánh vào điểm mấu chốt.
Lục Ly nhướn mày, quay sang Khúc Mịch báo cáo, nhưng dường như giống giải thích với Lệ Kiến Nam hơn: “Phàm là tất cả những người có liên quan đến vụ án nhất định phải duy trì mối liên hệ chặt chẽ với cảnh sát. Lệ Kiến Thiên là con của nạn nhân do đó hành tung của anh ta rất quan trọng. Vừa rồi anh ta gọi điện thoại yêu cầu được ly hôn với Lưu Uyển Như, báo rằng Lưu Uyển Như ký tên lên thỏa thuận ly hôn anh ta gửi. Anh ta không tiết lộ hành tung của mình nên hiện tại vẫn chưa biết đang ở đâu.”
“Mau chóng điều tra số điện thoại anh ta đã sử dụng, mặt khác tất cả các điện thoại trong nhà của Lưu Uyển Như đều phải gắn thiết bị nghe lén, một khi Lệ Kiến Thiên gọi điện thoại về lập tức tra ra vị trí.” Khúc Mịch mơ hồ cảm giác sự mất tích này của Lệ Kiến Thiên hơi kỳ lạ, ngay tại thời điểm này đòi ly hôn càng quái dị hơn.
Theo như suy đoán, nếu như anh ta thật sự muốn trốn việc kiểm toán tài chính, thì cũng nên gọi về nhà hỏi tình hình của cha mẹ, dò hỏi tình trạng công ty, chứ tại sao lại đòi ly hôn lúc này.
Lục Ly phái người đi điều tra. Lưu Uyển Như cung cấp số điện thoại, là số đăng ký toàn cầu, tên thuê bao là Lệ Kiến Thiên. Lục Ly chiếu theo dãy số gọi một cuộc, nhưng vẫn trong tình trạng khóa máy, có vẻ như không muốn ai tìm ra hắn ta.
Nhân viên đã tiến hành lắp đặt thiết bị nghe lén trong nhà Lưu Uyển Như, Lục Ly và Kha Mẫn tiến hành lấy lời khai.
“Cô suy nghĩ kỹ lại một chút lần này Lệ Kiến Thiên gọi cho cô có gì khác thường không?” Kha Mẫn nhẹ giọng hỏi.
Trước mắt vẫn là người phụ nữ cao sang và quý phái như khi còn gặp gỡ ở khu du lịch, nhưng bây giờ thì cả người gầy rộc đi, tiều tụy như cánh hoa hứng chịu mưa giông bão táp. Ai nấy nhìn thấy cũng phải đồng cảm.
“Không có gì bất thường, giọng vẫn lạnh lùng. Tôi vừa định kể chuyện của ba mẹ, anh ấy đã ngắt máy!” Lưu Uyển Như cắn cắn môi.
Kha Mẫn nghe xong càng thêm thông cảm với cô ta. Kha Mẫn đã đọc qua tư liệu biết được Lưu Uyển Như đã kết hôn với Lệ Kiến Thiên được ba năm. Bọn họ hình như có với nhau một đứa con nhưng vì đứa bé sanh thiếu tháng nên không được bao lâu sau thì qua đời.
Cô ta cũng là mẹ nên hiểu cảm giác ấy là thế nào. Con chết không phải là chôn sâu dưới lòng đất mà chính là chôn chặt trong lòng người mẹ … Mãi mãi là một nỗi đau không thể nào quên!
Lưu Uyển Như đau xót cực độ nhưng chồng mình ngay cả một câu an ủi cũng không có. Cuộc sống giàu có khác nào ở địa ngục, làm sao cô ta có thể chịu nổi.
Kha Mẫn âm thầm thở dài, chỉ vào chiếc điện thoại: “Nếu như điện thoại vang lên, cô nhấn số 0, sau đó nói chuyện. Khi trả lời cố gắng kéo dài thời gian, phải quá hai phút mới có thể định vị được vị trí đối phương.”
Lưu Uyển Như gật đầu, vẻ mặt luống cuống: “Mọi người mau tìm ra Lệ Kiến Thiên, trong nhà xảy ra chuyện lớn thế này tôi không biết phải làm gì hết!”
“Em đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Lục Ly an ủi, dù sao cũng là mối tình đầu, yêu nhau đã nhiều năm.
Mấy năm trôi qua Lục Ly không hề có bạn gái, chắc chắn là chưa thể buông xuống đoạn tình cảm này. Nếu Lưu Uyển Như hạnh phúc, ít ra anh ta còn cảm thấy vui vẻ. Bây giờ người yêu mình trân quý bao năm qua lại sống khổ sở thế này làm sao anh ta có thể yên lòng.
“Cám ơn anh!” Lưu Uyển Như giọng xa cách.
Lục Ly nhói đau. Tuy nhiên anh ta không quên mình đến đây là vì việc công nên đành đè nén tình cảm riêng tư.
Anh ta nán lại một chút, bàn thêm một số việc với Lưu Uyển Như sau đó cùng Kha Mẫn ra về. Lưu Uyển Như tiễn bọn họ ra tận cửa, khi đi ngang qua garage Lục Ly nhìn thấy bên trong có ba chiếc xe, có một chiếc nắp capo xe bị bung, thân xe bị đập méo mó, nhìn vô cùng thê thảm.
“Xe này vẫn để đây không dùng, không biết ai lén chui vào phá hư. Mấy ngày trước em mới phát hiện, nhưng nhà đang xảy ra nhiều chuyện nên không dám truy cứu.” Lưu Uyển Như giải thích.
Lục Ly cau mày: “Tên trộm này quả có lá gan không nhỏ, bây giờ trong nhà chỉ còn mình em, cố gắng chú ý an toàn! Trước đây anh có người bạn mở công ty bảo vệ, anh cho em số, em liên lạc với anh ta lắp đặt cho em hệ thống báo cảnh sát tự động.”
Lục Ly lấy bút viết cho Uyển Như một dãy số. Uyên Như gật đầu cảm kích.
Lục Ly quay trở về báo cáo với Khúc Mịch.
Khi nghe đến chuyện xe nhà họ Lệ bị phá hư, hàng lông mày anh khẽ nhíu, dường như cảm thấy khá hứng thú.
Hắn muốn lấy thân phận là một người con hiếu thảo lo lắng tang sự cho vợ chồng Lệ Trường Phong, hơn nữa phải tổ chức thành một đại tang lễ, như vậy mới có lợi cho danh tiếng của hắn.
Trước mắt tập đoàn Lệ Thị như rồng mất đầu, mấy lão già trong hội đồng quản trị từ lâu đã rút khỏi vị trí điều hành, bây giờ không có khả năng chống đỡ được tình cảnh này. Chỉ cần Lệ Kiến Thiên không xuất hiện, hắn chắc chắn sẽ được đẩy ra để tạm quản lý tập đoàn, chờ hắn giữ vững được vị trí, cho dù có mặt Lệ Kiến Thiên đi chăng nữa cũng đã quá trễ.
Vì vậy, hắn phải tận dụng thời gian, không thì sau này sẽ hối hận!
“Mặc dù anh hai là cổ đông lớn nhất, nhưng ba ba đột nhiên qua đời, các thành viên trong Hội đồng quản trị chắc chắn sẽ yêu cầu kiểm toán. Đến thời điểm đó nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở, do vậy anh hai mới không dám lộ diện.” Hắn kiên trì được lãnh thi thể về, còn gọi cho luật sư.
Hai người này đúng là anh em một nhà, động một chút là tìm luật sư. Người có tiền giống nhau nhất ở điểm này, rõ ràng là muốn làm trái pháp luật nhưng nhất định phải tìm cho ra một lý do đường đường chính chính.
“Căn cứ pháp luật quy định, nếu như ông Lệ Kiến Thiên mất tích và có báo án, như vậy cho dù ông ấy không xuất hiện thì những người con còn lại có quyền được bảo lãnh thi thể.” Lần này là một nữ luật sư khá lớn tuổi, vẻ mặt hung hăng, “Đã năm ngày trôi qua vẫn không có tin tức ông Lệ Kiến Thiên, tất cả mọi người không ai có thể liên lạc được với ông ta, như vậy có đủ điều kiện lập án điều tra.
Ông Lệ Kiến Nam, ông có thể báo với cảnh sát sự mất tích của anh hai ông. Nếu như trong vòng bốn mươi tám tiếng vẫn không có tin tức của ông Lệ Kiến Thiên, như vậy ông và cô Lệ Lăng có thể bảo lãnh thi thể của ông Lệ Trường Phong và phu nhân.”
“Tôi muốn báo án, mong cảnh sát mau chóng lập án điều tra!” Lệ Kiến Nam nghe xong thì lập tức lên tiếng.
Lục Ly cau mày, tuy rằng tất cả những điều bà ta vừa nói đều đúng trình tự pháp luật nhưng anh ta không muốn để Lệ Kiến Nam báo án. Thứ người gì đây chứ … ba chết thì thờ ơ, anh hai mất tích cầu cho đừng bao giờ xuất hiện!
Chưa kịp trả lời, đột nhiên tiếng di động vang lên. Lục Ly liếc nhìn màn hình, sắc mặt khẽ biến, anh ta liếc nhìn Lệ Kiến Nam một chút, rồi nhanh chân ra ngoài nhận điện.
Nghe tiếng Lục Ly ‘À … ừ…’ vài câu, sau đó quay trở lại ngữ khí nghiêm túc: “Ông Lệ Kiến Nam, theo trình tự chúng tôi không thể lập án.”
“Tại sao? Anh đang lạm dụng chức quyền, cướp mất quyền lợi của công dân! Tôi có thể kiện anh …”
Gien y như nhau, đều quá hống hách!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, ngắt lời hắn: “Tôi vừa nhận được Lệ Kiến Thiên … điện thoại của vợ Lệ Kiến Thiên, cô ấy cho biết vừa mới nói chuyện điện thoại với Lệ Kiến Thiên.”
“Điện thoại nói gì? Lưu Uyển Như tại sao lại liên hệ với cảnh sát?” Lệ Kiến Nam không hổ danh là một người thông minh, ngay lập tức đánh vào điểm mấu chốt.
Lục Ly nhướn mày, quay sang Khúc Mịch báo cáo, nhưng dường như giống giải thích với Lệ Kiến Nam hơn: “Phàm là tất cả những người có liên quan đến vụ án nhất định phải duy trì mối liên hệ chặt chẽ với cảnh sát. Lệ Kiến Thiên là con của nạn nhân do đó hành tung của anh ta rất quan trọng. Vừa rồi anh ta gọi điện thoại yêu cầu được ly hôn với Lưu Uyển Như, báo rằng Lưu Uyển Như ký tên lên thỏa thuận ly hôn anh ta gửi. Anh ta không tiết lộ hành tung của mình nên hiện tại vẫn chưa biết đang ở đâu.”
“Mau chóng điều tra số điện thoại anh ta đã sử dụng, mặt khác tất cả các điện thoại trong nhà của Lưu Uyển Như đều phải gắn thiết bị nghe lén, một khi Lệ Kiến Thiên gọi điện thoại về lập tức tra ra vị trí.” Khúc Mịch mơ hồ cảm giác sự mất tích này của Lệ Kiến Thiên hơi kỳ lạ, ngay tại thời điểm này đòi ly hôn càng quái dị hơn.
Theo như suy đoán, nếu như anh ta thật sự muốn trốn việc kiểm toán tài chính, thì cũng nên gọi về nhà hỏi tình hình của cha mẹ, dò hỏi tình trạng công ty, chứ tại sao lại đòi ly hôn lúc này.
Lục Ly phái người đi điều tra. Lưu Uyển Như cung cấp số điện thoại, là số đăng ký toàn cầu, tên thuê bao là Lệ Kiến Thiên. Lục Ly chiếu theo dãy số gọi một cuộc, nhưng vẫn trong tình trạng khóa máy, có vẻ như không muốn ai tìm ra hắn ta.
Nhân viên đã tiến hành lắp đặt thiết bị nghe lén trong nhà Lưu Uyển Như, Lục Ly và Kha Mẫn tiến hành lấy lời khai.
“Cô suy nghĩ kỹ lại một chút lần này Lệ Kiến Thiên gọi cho cô có gì khác thường không?” Kha Mẫn nhẹ giọng hỏi.
Trước mắt vẫn là người phụ nữ cao sang và quý phái như khi còn gặp gỡ ở khu du lịch, nhưng bây giờ thì cả người gầy rộc đi, tiều tụy như cánh hoa hứng chịu mưa giông bão táp. Ai nấy nhìn thấy cũng phải đồng cảm.
“Không có gì bất thường, giọng vẫn lạnh lùng. Tôi vừa định kể chuyện của ba mẹ, anh ấy đã ngắt máy!” Lưu Uyển Như cắn cắn môi.
Kha Mẫn nghe xong càng thêm thông cảm với cô ta. Kha Mẫn đã đọc qua tư liệu biết được Lưu Uyển Như đã kết hôn với Lệ Kiến Thiên được ba năm. Bọn họ hình như có với nhau một đứa con nhưng vì đứa bé sanh thiếu tháng nên không được bao lâu sau thì qua đời.
Cô ta cũng là mẹ nên hiểu cảm giác ấy là thế nào. Con chết không phải là chôn sâu dưới lòng đất mà chính là chôn chặt trong lòng người mẹ … Mãi mãi là một nỗi đau không thể nào quên!
Lưu Uyển Như đau xót cực độ nhưng chồng mình ngay cả một câu an ủi cũng không có. Cuộc sống giàu có khác nào ở địa ngục, làm sao cô ta có thể chịu nổi.
Kha Mẫn âm thầm thở dài, chỉ vào chiếc điện thoại: “Nếu như điện thoại vang lên, cô nhấn số 0, sau đó nói chuyện. Khi trả lời cố gắng kéo dài thời gian, phải quá hai phút mới có thể định vị được vị trí đối phương.”
Lưu Uyển Như gật đầu, vẻ mặt luống cuống: “Mọi người mau tìm ra Lệ Kiến Thiên, trong nhà xảy ra chuyện lớn thế này tôi không biết phải làm gì hết!”
“Em đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Lục Ly an ủi, dù sao cũng là mối tình đầu, yêu nhau đã nhiều năm.
Mấy năm trôi qua Lục Ly không hề có bạn gái, chắc chắn là chưa thể buông xuống đoạn tình cảm này. Nếu Lưu Uyển Như hạnh phúc, ít ra anh ta còn cảm thấy vui vẻ. Bây giờ người yêu mình trân quý bao năm qua lại sống khổ sở thế này làm sao anh ta có thể yên lòng.
“Cám ơn anh!” Lưu Uyển Như giọng xa cách.
Lục Ly nhói đau. Tuy nhiên anh ta không quên mình đến đây là vì việc công nên đành đè nén tình cảm riêng tư.
Anh ta nán lại một chút, bàn thêm một số việc với Lưu Uyển Như sau đó cùng Kha Mẫn ra về. Lưu Uyển Như tiễn bọn họ ra tận cửa, khi đi ngang qua garage Lục Ly nhìn thấy bên trong có ba chiếc xe, có một chiếc nắp capo xe bị bung, thân xe bị đập méo mó, nhìn vô cùng thê thảm.
“Xe này vẫn để đây không dùng, không biết ai lén chui vào phá hư. Mấy ngày trước em mới phát hiện, nhưng nhà đang xảy ra nhiều chuyện nên không dám truy cứu.” Lưu Uyển Như giải thích.
Lục Ly cau mày: “Tên trộm này quả có lá gan không nhỏ, bây giờ trong nhà chỉ còn mình em, cố gắng chú ý an toàn! Trước đây anh có người bạn mở công ty bảo vệ, anh cho em số, em liên lạc với anh ta lắp đặt cho em hệ thống báo cảnh sát tự động.”
Lục Ly lấy bút viết cho Uyển Như một dãy số. Uyên Như gật đầu cảm kích.
Lục Ly quay trở về báo cáo với Khúc Mịch.
Khi nghe đến chuyện xe nhà họ Lệ bị phá hư, hàng lông mày anh khẽ nhíu, dường như cảm thấy khá hứng thú.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo