Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 27: Phát hiện quan trọng
“Đội trưởng Khúc! Có phát hiện quan trọng!” Mạnh Triết vào phòng làm việc, vừa la vừa rót một ly nước, rồi uống một hơi cạn sạch.
Khúc Mịch đang đọc báo, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên; nhưng gương mặt anh không có chút biểu cảm, tựa hồ không hề hứng thú với tin của Mạnh Triết.
Trái lại Mạnh Triết cực kỳ phấn chấn: “Thật là kinh thiên động địa, nếu đám phóng viên mà biết bảo đảm sẽ phát điên lên hết!”
Vừa nhắc đến hai từ phóng viên, Khang Bình vừa bước chân qua đội hình sự để đưa báo cáo cảm thấy đau hết đầu. Người phóng viên Hoắc Thể Ni kia cả ngày gọi điện thoại cho anh ta chẳng phải để hẹn hò mà chỉ quấn quýt xin anh chi tiết kết quả nghiệm thi.
Lệ Trường Phong là người khá có danh tiếng trong xã hội, để không gây xôn xao dư luận nên cảnh sát không công bố chi tiết vụ án. Đặc biệt là chuyện giết trước hiếp sau của Hà Ngọc Phượng càng là cơ mật, ngoại trừ đội hình sự không ai biết được chuyện này.
Dĩ nhiên Khang Bình không thể tiết lộ cho cô ta, ngày nào cô ta gọi khiến anh ta muốn nổ tung. Để giải quyết chuyện này, Khang Bình nhanh chóng cho cô ta vào black-list.
“Nào … nào … Rốt cục đã phát hiện ra chuyện gì quan trọng, mau nói!” Lục Ly thấy Mạnh Triết muốn thừa nước đục thả câu nên gõ nhẹ lên đầu anh ta một cái.
“Phát hiện này có liên quan đến phóng viên Hoắc Thể Ni, cũng là bạn gái của Khang Bình. Cô ta đã từng chụp được một loạt ảnh, cô ta muốn lên bài nhưng đến ngày sắp chữ thì bị buộc phải tháo xuống. Cũng vì chuyện này cô ta cãi nhau với chủ biên một trận, rồi xin từ chức mới qua bên tạp chí này công tác.”
“Bức ảnh nào?” Nghe tin có liên quan đến Hoắc Thể Ni, Khang Bình biết chắc sẽ là tin có nội dung rất ‘nóng’.
Mạnh Triết mở to đôi mắt, dùng hết sức nói to: “Tên Từ Gia Dư có quan hệ với mẹ vợ!”
Hả???? Nghe xong ai nấy đều trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, cái này không phải là loạn luân sao? Chẳng trách mọi người đều nói đừng thấy mấy người nhà giàu cao quý sang trọng, đằng sau bộ mặt ấy là vô số điều xấu xa và dơ bẩn.
“Hắn và nạn nhân Hà Ngọc Phượng là tình nhân … Vậy có khi nào tinh dịch trên cơ thể Hà Ngọc Phượng là của hắn không? Hoặc có thể nói hắn biến yêu thành hận, trong lúc tâm trạng bức bối mang dao đi giết vợ chồng Lệ Trường Phong?” Lục Ly suy đoán, “Đội trưởng Khúc, nên bắt tên Từ Gia Dư này ngay lập tức, hắn có khả nghi rất lớn!”
Khúc Mịch gật đầu đồng ý, nhưng bộ mặt vẫn lãnh đạm, trước sau như một.
Từ Gia Dư mau chóng được đưa về Cục cảnh sát. Vừa đến nơi hắn đã lên tiếng kháng nghị: “Tôi muốn kiện. Cảnh sát các người không thể đối xử với một công dân tốt như vậy. Tôi là quản lý của tập đoàn Lệ Thị, hành động thế này là phá hỏng danh dự của tôi! Tôi sẽ sử dụng quyền lợi của mình, mời luật sư riêng cáo buộc các anh tội tổn hại danh dự người khác.”
Vừa rồi trước mặt Lệ Lăng như chuột gặp mèo, mới rời cô ta được một chút đã vênh vênh váo váo. Chức danh con rể nhà họ Lệ khiến hắn có được không ít.
Lục Ly càng xem thường hắn, lịch sự thì coi hắn là con rể nhà họ Lệ, nói khó nghe một chút hắn chính là thứ bám váy đàn bà!
Ai cũng biết người con rể này xuất thân bần cùng; cưới được thiên kim nhà họ Lệ, một bước lên mây. Chuyện này cũng bình thường, chứng tỏ hắn có thủ đoạn, có mị lực. Tuy nhiên khi dấn thân vào giới quý tộc hắn ngay lập tức lộ ra vẻ mặt ngạo mạn, ỷ thế hiếp người, coi khinh những người thuộc tầng lớp nghèo khổ, khiến tất cả mọi người đều căm ghét.
“Ông Từ! Phối hợp điều tra với cảnh sát là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi công dân. Anh có quyền lợi, nhưng đừng quên nghĩa vụ là một công dân” Lục Ly dùng ngôn từ chính luận nói với hắn, “Anh và nạn nhân Hà Ngọc Phượng có quan hệ gì?”
Từ Gia Du không phải tên ngốc, cảnh sát cố ý chỉ mời một mình hắn đến đây chứng tỏ sẽ không tra hỏi mấy vấn đề vớ vẩn như vậy. Ánh mắt hắn lóe lên một cái, do dự một chút rồi trả lời: “Hà Ngọc Phượng là mẹ vợ của tôi, ai cũng biết!”
“Anh vui lòng nói thật, đừng giả ngu, gọi anh đến đây đương nhiên chúng tôi đã có chứng cứ!” Mạnh Triết thấy hắn cứng miệng liền lên tiếng nói: “Năm trước có người bắt gặp anh và bà Hà Ngọc Phượng đêm khuya cùng nhau xuất hiện tại một khách sạn. Khi ấy là tiêu đề trên các tạp chí lớn nhỏ, sau đó nhờ Lệ Lăng đứng ra bác bỏ tin đồn, việc này mới lắng xuống.”
“Đó cũng chỉ là tin đồn, chỉ là do bụng dạ khó lường của người cầm bút. Vì để thu hút độc giả, tăng số lượng tiêu thụ mà có không ít phóng viên bỏ qua đạo đức nghề nghiệp, nói không thành có. Cảnh sát các anh đều phải chú ý chứng cứ, đừng ngậm máu phun người!” Từ Gia Dư đương nhiên không thừa nhận.
Con rể có quan hệ bất chính với mẹ vợ, ngay cả dân thường còn trở thành tiêu đề trên tạp chí, chứ đừng nói đến là thân phận là người nhà họ Lệ! Hà Ngọc Phượng đã chết, hắn chỉ cần ngậm chặt miệng, sống chết không thừa nhận thì không ai làm gì được hắn.
“Anh coi đây là gì?” Mạnh Triết quăng một xấp ảnh trên mặt bàn, dĩ nhiên là ảnh âu yếm của hắn và Hà Ngọc Phượng.
Hôn môi, sờ ngực, còn có rất nhiều động tác ám muội khác. Nhiều góc độ, nhiều cảm xúc, chụp rõ từng lỗ chân lông.
Khuôn mặt hắn hoàn toàn biến sắc, năm đó có một tạp chí mang xấp hình của hắn và Hà Ngọc Phượng tìm đến tận nơi, đòi mức giá cao để có được chúng. Không ngờ bọn họ còn để lại một bản lưu. Thật sự hại chết hắn rồi!
Trông thấy biểu cảm của hắn, Mạnh Triết hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Không thừa nhận?”
Từ Gia Dư không lên tiếng, cúi gằm, mím chặt môi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Anh và nạn nhân có quan hệ bất chính, và nạn nhân chính là mẹ vợ của anh. Mối quan hệ này nếu để mọi người biết không chỉ anh không còn mặt mũi ra đường mà ngay cả tập đoàn Lệ Thị cũng bị ảnh hưởng không ít. Lệ Trường Phong phát hiện mối quan hệ của hai người, cũng không dễ dàng buông tha. Vì vậy anh nổi điên một dao giết chệt Lệ Trường Phong!”
Từ Gia Dư nghe xong, ngẩng đầu, giọng bình tĩnh: “Tôi không giết người!”
“Hà Ngọc Phượng là mẹ kế của Lệ Lăng, mẹ con cô ta tình cảm vốn đã không tốt, thậm chí còn bị coi là nước với lửa. Lệ Lăng thì suốt ngày mở miệng ra lệnh với anh, nên anh mang trong lòng oán hận, đi rù quyến lại bà Hà Ngọc Phượng.
Hà Ngọc Phượng tuổi tác đã lớn, anh căm ghét thậm chí còn cảm thấy buồn nôn mỗi khi lên giường với bà ta! Anh muốn thoát khỏi Hà Ngọc Phượng nhưng đã bị bà ta khống chế, anh nảy sinh oán hận, không chỉ có giết chết mà còn cưỡng hiếp để thỏa cơn giận!” Lục Ly chứng kiến sắc mặt hắn từ từ thay đổi, khi nghe thấy ‘bị giết chết mà còn cưỡng hiếp’, sắc mặt hắn ngập tràn bi thương.
“Là ai! Là ai tàn nhẫn như vậy … Quả thực không bằng cầm thú!” Hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Đồng chí cảnh sát! Mọi người đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi. Tôi rất muốn giết tên lão già ích kỷ dối trá Lệ Trường Phong nhưng chưa từng bao giờ có ý muốn giết Ngọc Phượng. Cô ấy chết quá thảm, mọi người nhất định phải tìm ra hung thủ, rửa mối hận này cho cô ấy!”
‘Ngọc Phượng’ … Nghe hai chữ này tất cả đều ngẩn người.
Khúc Mịch đang đọc báo, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên; nhưng gương mặt anh không có chút biểu cảm, tựa hồ không hề hứng thú với tin của Mạnh Triết.
Trái lại Mạnh Triết cực kỳ phấn chấn: “Thật là kinh thiên động địa, nếu đám phóng viên mà biết bảo đảm sẽ phát điên lên hết!”
Vừa nhắc đến hai từ phóng viên, Khang Bình vừa bước chân qua đội hình sự để đưa báo cáo cảm thấy đau hết đầu. Người phóng viên Hoắc Thể Ni kia cả ngày gọi điện thoại cho anh ta chẳng phải để hẹn hò mà chỉ quấn quýt xin anh chi tiết kết quả nghiệm thi.
Lệ Trường Phong là người khá có danh tiếng trong xã hội, để không gây xôn xao dư luận nên cảnh sát không công bố chi tiết vụ án. Đặc biệt là chuyện giết trước hiếp sau của Hà Ngọc Phượng càng là cơ mật, ngoại trừ đội hình sự không ai biết được chuyện này.
Dĩ nhiên Khang Bình không thể tiết lộ cho cô ta, ngày nào cô ta gọi khiến anh ta muốn nổ tung. Để giải quyết chuyện này, Khang Bình nhanh chóng cho cô ta vào black-list.
“Nào … nào … Rốt cục đã phát hiện ra chuyện gì quan trọng, mau nói!” Lục Ly thấy Mạnh Triết muốn thừa nước đục thả câu nên gõ nhẹ lên đầu anh ta một cái.
“Phát hiện này có liên quan đến phóng viên Hoắc Thể Ni, cũng là bạn gái của Khang Bình. Cô ta đã từng chụp được một loạt ảnh, cô ta muốn lên bài nhưng đến ngày sắp chữ thì bị buộc phải tháo xuống. Cũng vì chuyện này cô ta cãi nhau với chủ biên một trận, rồi xin từ chức mới qua bên tạp chí này công tác.”
“Bức ảnh nào?” Nghe tin có liên quan đến Hoắc Thể Ni, Khang Bình biết chắc sẽ là tin có nội dung rất ‘nóng’.
Mạnh Triết mở to đôi mắt, dùng hết sức nói to: “Tên Từ Gia Dư có quan hệ với mẹ vợ!”
Hả???? Nghe xong ai nấy đều trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, cái này không phải là loạn luân sao? Chẳng trách mọi người đều nói đừng thấy mấy người nhà giàu cao quý sang trọng, đằng sau bộ mặt ấy là vô số điều xấu xa và dơ bẩn.
“Hắn và nạn nhân Hà Ngọc Phượng là tình nhân … Vậy có khi nào tinh dịch trên cơ thể Hà Ngọc Phượng là của hắn không? Hoặc có thể nói hắn biến yêu thành hận, trong lúc tâm trạng bức bối mang dao đi giết vợ chồng Lệ Trường Phong?” Lục Ly suy đoán, “Đội trưởng Khúc, nên bắt tên Từ Gia Dư này ngay lập tức, hắn có khả nghi rất lớn!”
Khúc Mịch gật đầu đồng ý, nhưng bộ mặt vẫn lãnh đạm, trước sau như một.
Từ Gia Dư mau chóng được đưa về Cục cảnh sát. Vừa đến nơi hắn đã lên tiếng kháng nghị: “Tôi muốn kiện. Cảnh sát các người không thể đối xử với một công dân tốt như vậy. Tôi là quản lý của tập đoàn Lệ Thị, hành động thế này là phá hỏng danh dự của tôi! Tôi sẽ sử dụng quyền lợi của mình, mời luật sư riêng cáo buộc các anh tội tổn hại danh dự người khác.”
Vừa rồi trước mặt Lệ Lăng như chuột gặp mèo, mới rời cô ta được một chút đã vênh vênh váo váo. Chức danh con rể nhà họ Lệ khiến hắn có được không ít.
Lục Ly càng xem thường hắn, lịch sự thì coi hắn là con rể nhà họ Lệ, nói khó nghe một chút hắn chính là thứ bám váy đàn bà!
Ai cũng biết người con rể này xuất thân bần cùng; cưới được thiên kim nhà họ Lệ, một bước lên mây. Chuyện này cũng bình thường, chứng tỏ hắn có thủ đoạn, có mị lực. Tuy nhiên khi dấn thân vào giới quý tộc hắn ngay lập tức lộ ra vẻ mặt ngạo mạn, ỷ thế hiếp người, coi khinh những người thuộc tầng lớp nghèo khổ, khiến tất cả mọi người đều căm ghét.
“Ông Từ! Phối hợp điều tra với cảnh sát là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi công dân. Anh có quyền lợi, nhưng đừng quên nghĩa vụ là một công dân” Lục Ly dùng ngôn từ chính luận nói với hắn, “Anh và nạn nhân Hà Ngọc Phượng có quan hệ gì?”
Từ Gia Du không phải tên ngốc, cảnh sát cố ý chỉ mời một mình hắn đến đây chứng tỏ sẽ không tra hỏi mấy vấn đề vớ vẩn như vậy. Ánh mắt hắn lóe lên một cái, do dự một chút rồi trả lời: “Hà Ngọc Phượng là mẹ vợ của tôi, ai cũng biết!”
“Anh vui lòng nói thật, đừng giả ngu, gọi anh đến đây đương nhiên chúng tôi đã có chứng cứ!” Mạnh Triết thấy hắn cứng miệng liền lên tiếng nói: “Năm trước có người bắt gặp anh và bà Hà Ngọc Phượng đêm khuya cùng nhau xuất hiện tại một khách sạn. Khi ấy là tiêu đề trên các tạp chí lớn nhỏ, sau đó nhờ Lệ Lăng đứng ra bác bỏ tin đồn, việc này mới lắng xuống.”
“Đó cũng chỉ là tin đồn, chỉ là do bụng dạ khó lường của người cầm bút. Vì để thu hút độc giả, tăng số lượng tiêu thụ mà có không ít phóng viên bỏ qua đạo đức nghề nghiệp, nói không thành có. Cảnh sát các anh đều phải chú ý chứng cứ, đừng ngậm máu phun người!” Từ Gia Dư đương nhiên không thừa nhận.
Con rể có quan hệ bất chính với mẹ vợ, ngay cả dân thường còn trở thành tiêu đề trên tạp chí, chứ đừng nói đến là thân phận là người nhà họ Lệ! Hà Ngọc Phượng đã chết, hắn chỉ cần ngậm chặt miệng, sống chết không thừa nhận thì không ai làm gì được hắn.
“Anh coi đây là gì?” Mạnh Triết quăng một xấp ảnh trên mặt bàn, dĩ nhiên là ảnh âu yếm của hắn và Hà Ngọc Phượng.
Hôn môi, sờ ngực, còn có rất nhiều động tác ám muội khác. Nhiều góc độ, nhiều cảm xúc, chụp rõ từng lỗ chân lông.
Khuôn mặt hắn hoàn toàn biến sắc, năm đó có một tạp chí mang xấp hình của hắn và Hà Ngọc Phượng tìm đến tận nơi, đòi mức giá cao để có được chúng. Không ngờ bọn họ còn để lại một bản lưu. Thật sự hại chết hắn rồi!
Trông thấy biểu cảm của hắn, Mạnh Triết hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Không thừa nhận?”
Từ Gia Dư không lên tiếng, cúi gằm, mím chặt môi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Anh và nạn nhân có quan hệ bất chính, và nạn nhân chính là mẹ vợ của anh. Mối quan hệ này nếu để mọi người biết không chỉ anh không còn mặt mũi ra đường mà ngay cả tập đoàn Lệ Thị cũng bị ảnh hưởng không ít. Lệ Trường Phong phát hiện mối quan hệ của hai người, cũng không dễ dàng buông tha. Vì vậy anh nổi điên một dao giết chệt Lệ Trường Phong!”
Từ Gia Dư nghe xong, ngẩng đầu, giọng bình tĩnh: “Tôi không giết người!”
“Hà Ngọc Phượng là mẹ kế của Lệ Lăng, mẹ con cô ta tình cảm vốn đã không tốt, thậm chí còn bị coi là nước với lửa. Lệ Lăng thì suốt ngày mở miệng ra lệnh với anh, nên anh mang trong lòng oán hận, đi rù quyến lại bà Hà Ngọc Phượng.
Hà Ngọc Phượng tuổi tác đã lớn, anh căm ghét thậm chí còn cảm thấy buồn nôn mỗi khi lên giường với bà ta! Anh muốn thoát khỏi Hà Ngọc Phượng nhưng đã bị bà ta khống chế, anh nảy sinh oán hận, không chỉ có giết chết mà còn cưỡng hiếp để thỏa cơn giận!” Lục Ly chứng kiến sắc mặt hắn từ từ thay đổi, khi nghe thấy ‘bị giết chết mà còn cưỡng hiếp’, sắc mặt hắn ngập tràn bi thương.
“Là ai! Là ai tàn nhẫn như vậy … Quả thực không bằng cầm thú!” Hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Đồng chí cảnh sát! Mọi người đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi. Tôi rất muốn giết tên lão già ích kỷ dối trá Lệ Trường Phong nhưng chưa từng bao giờ có ý muốn giết Ngọc Phượng. Cô ấy chết quá thảm, mọi người nhất định phải tìm ra hung thủ, rửa mối hận này cho cô ấy!”
‘Ngọc Phượng’ … Nghe hai chữ này tất cả đều ngẩn người.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo