Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 19: Cây kiwi thành tinh
Khi Tăng Dĩ Nhu mặc bộ bikini đỏ xuất hiện trên bờ biển, cô chợt cảm thấy hối hận. Không ít những ánh mắt đầy ám muội nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cô rất khó chịu, cảm giác như đang nằm trần trụi trên bàn giải phẫu bị người người xâu xé. Thân là một pháp y nên đưa ra ví dụ cũng mắc bệnh nghề nghiệp. Không biết Khúc Mịch đọc được suy nghĩ của cô thì thế nào nhỉ, sẽ cười ha hả vào bản mặt cô chăng. Nghĩ đến Khúc Mịch, ý nghĩ muốn quay trở về phòng thay áo tắm đều bay mất hết.
“Úi chà chà!!!”, Mạnh Triết tháo cặp kính mát, hướng về phía Tăng Dĩ Nhu huýt sáo, rồi liếc cô từ trên xuống dưới. Anh ta hiểu tính của Tăng Dĩ Nhu nên không dám mở miệng trêu ghẹo.
Kha Mẫn kéo kéo bộ áo tắm một mảnh của mình, thở dài: “Phụ nữ quá ba mươi tuổi, sinh con, không biết giữ gìn là mất hết. Lúc còn trẻ tôi đâu thua gì các cô các cậu … Vậy mà … Bây giờ xuống nước cũng chẳng cần phao!”, Vừa nói vừa lấy tay bấm bấm vết sẹo lồi trên eo.
Chồng Kha Mẫn ôm lấy cô ta, giọng dịu dàng: “Sinh con cho anh khiến em mất hết dáng. Ở nhà một tay em lo liệu, bận đến mức không có thời gian lo cho bản thân. Còn vết sẹo trên người của em chính là những chứng tích vĩ đại, tất cả đều là tình yêu dành cho chồng cho con! Người khác nhìn thấy xấu, còn anh thì chỉ thấy đau lòng.”
“Chị Mẫn và anh rể kết hôn đã mười năm mà vẫn còn mặn nồng như vậy, quả thật khiến cho bọn em thèm muốn”, Mạnh Triết cười ha hả, “Trong đội hình sự của chúng ta, chị Mẫn ngày nào cũng nhận được điện thoại của ông xã. Hôm nào trời chuyển mây đen, điện thoại còn nhiều hơn, công việc bận rộn vẫn một tay đưa đón chị Mẫn … Khắp cảnh cục không ai không biết! Đám con gái đều mong kiếm được một ông chồng như anh rể đây!”
Chồng của Kha Mẫn vốn làm việc ở một công ty nhà nước, sau đó xin nghỉ về mở công ty riêng. Thời gian đầu thành lập không tài nào trụ nổi. Kha Mẫn phải bán nhà, bán xe, vay mượn từ cha mẹ mình để có vốn để anh ta tiếp tục được sự nghiệp.
Bây giờ thì gia đình Kha Mẫn đã có nhà cao cửa rộng, có xe, con được học ở trường nhà giàu, thật sự là cuộc sống khiến người người mơ ước.
Nghe những lời Mạnh Triết nói, cô ta âm thầm nở nụ cười, khóe mắt nheo nheo.
Người phụ nữ có được người đàn ông yêu thương mình, thì cho dù không xinh đẹp cũng vẫn rạng rỡ.
Bây giờ đang vào mùa du lịch, trên bờ biển du khách tấp nập, mỹ nữ dập dìu trong những bộ bikini đủ màu đủ sắc, điều này giúp Tăng Dĩ Nhu bớt phần nào e ngại.
Cô không thích bơi, thoa một chút kem chống nắng, nằm trên bãi cát tắm nắng.
“Cô em! Trông em rất quen, chúng ta quen biết nhau đúng không?”, một anh chàng lòe loẹt tiến đến gần.
Tăng Dĩ Nhu tháo chiếc kính mát. Chàng thanh niên mặc chiếc quần short hình cây dừa, khuôn mặt, ngực và đùi lít nha lít nhít lông. Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu Tăng Dĩ Nhu*.
Nhiều năm trôi qua, duyên hoa đào của cô chẳng mấy sáng sủa, mà có đi chăng nữa cũng không muốn loại cây kiwi* thế này!
*Kiểu mấy anh trồng cây si ở Việt Nam. Queenie cũng đã sửa lại chi tiết này bên phần Đoạn văn nhỏ 1.
“Cô em! Có thể được gặp nhau ở một nơi lãng mạn như thế này chính là do ông trời an bài, xin em đừng đi ngược lại ‘Thiên ý’! Cũng xin em đừng vội từ chối, hãy cho anh được phép ngồi xuống từ từ trò chuyện, em sẽ nhanh chóng cảm thấy anh chính là một đối tượng tuyệt vời.
Anh là CEO của một tập đoàn danh tiếng, dưới tay có hơn sáu trại chăn nuôi heo, hai công ty chế biến thực phẩm, là một nhà cung ứng khép kín, sản nghiệp vô số. Bên anh chuyên cung cấp cho thị trường trong nước, sẽ nhanh chóng đẩy mạnh ra thị trường Mỹ …”
“Anh đây quả nhiên là có cặp mắt tinh đời, nghề nghiệp của cô ấy rất thích hợp với công việc kinh doanh của anh!”, Khúc Mịch không biết từ nơi nào chui ra.
“Ồ! Không lẽ người phụ nữ phong thái tao nhã cao quý đây lại là một quản lý cấp cao trong công ty. Khí chất thật xuất chúng!”, anh ta không ngừng tán thưởng.
Khúc Mịch giơ ngón trỏ, lắc lắc, rồi lại dùng hai cánh tay làm dấu ‘x’ trước ngực mình.
“À! Tôi biết rồi. Hay là cô ấy chính là thiên sứ áo trắng, cứu sống biết bao mạng người khiến mọi người kính nể! Nhưng công việc này đâu có liên quan gì đến sự nghiệp của tôi?”
“Ha ha ha…”, Khúc Mịch phá lên cười, “Người phụ này giải phẫu thi thể so với mấy máy xẻ thịt của anh còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Chỉ cần một dao từ mang tai đến yết hầu, hình thành một vết thương hình chữ Y, rồi sau đó một dao rạch thẳng xuống phía dưới!
Thật ra người chết cũng có khác biệt gì so với động vật, dùng dao giải phẫu hay dao phay cũng thế thôi. Một nhát, lôi hết nội tạng của anh. Tim đây, dạ dày đây, nối liền dạ dày chính là ruột. À ruột già của heo anh thấy rồi đúng không??? Có lẽ anh còn thường xuyên ăn nữa kìa! Không khác ruột người đâu … Haizza …. Anh CEO kia …. Sao vậy … Tôi còn chưa nói hết mà … Này này … Đừng chạy!!!”
Người đàn ông chưa chờ anh nói hết câu sợ hãi trợn mắt nhìn Tăng Dĩ Nhu, co giò chạy một mạch.
“Anh đừng có phá ‘Hoa đào’ của tôi được không?”, Tăng Dĩ Nhu đeo lại chiếc kính mát, vừa nằm xuống vừa nói.
“Hoa đào??”, Khúc Mịch khịt mũi coi thường, “Hoa đào gì chứ … Tôi thấy hắn giống một cây kiwi thành tinh thì đúng hơn!”
Cô đang uống nước ngọt, nghe anh nói những lời này thì ngẩn người, chiếc kính đen che khuất đôi mắt nên không rõ cô đang nghĩ gì.
“Sao anh không bơi đi!”, cô dường như muốn đuổi khách.
Anh không trả lời, nằm xuống chiếc ghế bên cạnh: “Tôi thích ‘Tội Ác Dưới Ánh Mặt Trời’*, tuy nhiên tôi chưa từng đọc quyển sách này, chỉ đơn thuần yêu cụm từ này. Cô hãy nhìn đám người trên bãi biển đi, ai cũng đều đang phơi mình dưới ánh mặt trời, nhưng ai dám cả quyết trong lòng họ không có mảng tối! Nói không chừng ở đây có tên trộm vặt, có kẻ mang tội danh giết người, cưỡng hiếp, cũng có kẻ buôn ma túy …”
*Kỳ nghỉ hè của Poirot (Tội ác dưới ánh mặt trời) của Agatha Christie.
“Nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí cho dù bản thân đã từng trải qua cũng không phải là sự thật! Thế giới này có quá nhiều thứ đáng sợ, bầu không khí quá kinh khủng khiến con người ta không dám hít thở!”, một góc nào đó trong nội tâm của Tăng Dĩ Nhu dường như bị câu nói của Khúc Mịch đánh thức, “Cái chết không rõ ràng của Trần Vi, thật tội nghiệp cô nhi quả phụ còn đang sống ở trên cõi đời này.”
“Tôi vừa nhận được điện thoại, vợ của Trần Vi đột nhiên rút một trăm ngàn tệ.”
Dĩ Nhu cau mày, tại sao hai mẹ con lại có nhiều tiền như vậy? Tiền bồi thường cho việc buộc Trần Vi phải tự sát. Nếu như tra ra được ai là người cho mẹ con cô ta tiền, có thể bắt được hung thủ đứng đằng sau.
“Đừng tưởng bở! Tiền đó được chuyển khoản từ bên ngân hàng Thụy Sỹ, không tài nào tra ra được thân phận đối phương. Tuy nhiên, điều này chứng minh được một chuyện …” Nói đến đây Khúc Mịch dừng lại.
“Sau lưng là một nhân vật rất lớn, là người Lưu Minh có thể tin tưởng!”, Tăng Dĩ Nhu nói tiếp, “Nhưng vì lợi ích của một người lại giết hại bao nhiêu trẻ em vô tội, thực sự uổng phí kiếp làm người! Hơn nữa chỉ vì nguyên nhân ấy thì thật nực cười, gì chứ mượn hồn tăng tuổi thọ. Anh nhất định phải tra ra hung thủ thật sự, không thể để hai đứa bé chết oan uổng, đừng để hắn tiếp tục hại người!”
“Trần Vi tự sát, tên đạo sĩ bốc hơi khỏi thế gian, tất cả các manh mối đều mất hết. Bây giờ cho dù tìm được hung thủ cũng không có chứng có cứ, không tài nào định tội được hắn!”
“Vậy cứ để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”, ngữ khí Tăng Dĩ Nhu hơi khó chịu.
“Cô tin tưởng nhân quả tuần hoàn không?”
“Tôi không tin!”, Tăng Dĩ Nhu kích động, “Trong phòng hồ sơ của cảnh cục có biết bao bản án cũ? Hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đó, nếu như thật sự có báo ứng bọn họ nên bị bắn chết!”
“Không phải không báo mà thời cơ chưa tới!”
“Nói hươu nói vượn! Đám cảnh sát kia không có năng lực tìm ra hung thủ thôi!” Tăng Dĩ Nhu đứng phắt dậy, “Anh có biết người thân của nạn nhân ấy làm sao có thể sống sót qua khỏi những tháng ngày ấy không? Hung thủ chưa bị bắt, người chết hàm oan, người sống cũng không yên, mỗi ngày trôi qua đều là sự dày vò!” Cô còn muốn nói tiếp, thế nhưng khựng lại, hít sâu một hơi rồi quay người rời đi.
Khúc Mịch nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt đăm chiêu.
“Úi chà chà!!!”, Mạnh Triết tháo cặp kính mát, hướng về phía Tăng Dĩ Nhu huýt sáo, rồi liếc cô từ trên xuống dưới. Anh ta hiểu tính của Tăng Dĩ Nhu nên không dám mở miệng trêu ghẹo.
Kha Mẫn kéo kéo bộ áo tắm một mảnh của mình, thở dài: “Phụ nữ quá ba mươi tuổi, sinh con, không biết giữ gìn là mất hết. Lúc còn trẻ tôi đâu thua gì các cô các cậu … Vậy mà … Bây giờ xuống nước cũng chẳng cần phao!”, Vừa nói vừa lấy tay bấm bấm vết sẹo lồi trên eo.
Chồng Kha Mẫn ôm lấy cô ta, giọng dịu dàng: “Sinh con cho anh khiến em mất hết dáng. Ở nhà một tay em lo liệu, bận đến mức không có thời gian lo cho bản thân. Còn vết sẹo trên người của em chính là những chứng tích vĩ đại, tất cả đều là tình yêu dành cho chồng cho con! Người khác nhìn thấy xấu, còn anh thì chỉ thấy đau lòng.”
“Chị Mẫn và anh rể kết hôn đã mười năm mà vẫn còn mặn nồng như vậy, quả thật khiến cho bọn em thèm muốn”, Mạnh Triết cười ha hả, “Trong đội hình sự của chúng ta, chị Mẫn ngày nào cũng nhận được điện thoại của ông xã. Hôm nào trời chuyển mây đen, điện thoại còn nhiều hơn, công việc bận rộn vẫn một tay đưa đón chị Mẫn … Khắp cảnh cục không ai không biết! Đám con gái đều mong kiếm được một ông chồng như anh rể đây!”
Chồng của Kha Mẫn vốn làm việc ở một công ty nhà nước, sau đó xin nghỉ về mở công ty riêng. Thời gian đầu thành lập không tài nào trụ nổi. Kha Mẫn phải bán nhà, bán xe, vay mượn từ cha mẹ mình để có vốn để anh ta tiếp tục được sự nghiệp.
Bây giờ thì gia đình Kha Mẫn đã có nhà cao cửa rộng, có xe, con được học ở trường nhà giàu, thật sự là cuộc sống khiến người người mơ ước.
Nghe những lời Mạnh Triết nói, cô ta âm thầm nở nụ cười, khóe mắt nheo nheo.
Người phụ nữ có được người đàn ông yêu thương mình, thì cho dù không xinh đẹp cũng vẫn rạng rỡ.
Bây giờ đang vào mùa du lịch, trên bờ biển du khách tấp nập, mỹ nữ dập dìu trong những bộ bikini đủ màu đủ sắc, điều này giúp Tăng Dĩ Nhu bớt phần nào e ngại.
Cô không thích bơi, thoa một chút kem chống nắng, nằm trên bãi cát tắm nắng.
“Cô em! Trông em rất quen, chúng ta quen biết nhau đúng không?”, một anh chàng lòe loẹt tiến đến gần.
Tăng Dĩ Nhu tháo chiếc kính mát. Chàng thanh niên mặc chiếc quần short hình cây dừa, khuôn mặt, ngực và đùi lít nha lít nhít lông. Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu Tăng Dĩ Nhu*.
Nhiều năm trôi qua, duyên hoa đào của cô chẳng mấy sáng sủa, mà có đi chăng nữa cũng không muốn loại cây kiwi* thế này!
*Kiểu mấy anh trồng cây si ở Việt Nam. Queenie cũng đã sửa lại chi tiết này bên phần Đoạn văn nhỏ 1.
“Cô em! Có thể được gặp nhau ở một nơi lãng mạn như thế này chính là do ông trời an bài, xin em đừng đi ngược lại ‘Thiên ý’! Cũng xin em đừng vội từ chối, hãy cho anh được phép ngồi xuống từ từ trò chuyện, em sẽ nhanh chóng cảm thấy anh chính là một đối tượng tuyệt vời.
Anh là CEO của một tập đoàn danh tiếng, dưới tay có hơn sáu trại chăn nuôi heo, hai công ty chế biến thực phẩm, là một nhà cung ứng khép kín, sản nghiệp vô số. Bên anh chuyên cung cấp cho thị trường trong nước, sẽ nhanh chóng đẩy mạnh ra thị trường Mỹ …”
“Anh đây quả nhiên là có cặp mắt tinh đời, nghề nghiệp của cô ấy rất thích hợp với công việc kinh doanh của anh!”, Khúc Mịch không biết từ nơi nào chui ra.
“Ồ! Không lẽ người phụ nữ phong thái tao nhã cao quý đây lại là một quản lý cấp cao trong công ty. Khí chất thật xuất chúng!”, anh ta không ngừng tán thưởng.
Khúc Mịch giơ ngón trỏ, lắc lắc, rồi lại dùng hai cánh tay làm dấu ‘x’ trước ngực mình.
“À! Tôi biết rồi. Hay là cô ấy chính là thiên sứ áo trắng, cứu sống biết bao mạng người khiến mọi người kính nể! Nhưng công việc này đâu có liên quan gì đến sự nghiệp của tôi?”
“Ha ha ha…”, Khúc Mịch phá lên cười, “Người phụ này giải phẫu thi thể so với mấy máy xẻ thịt của anh còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Chỉ cần một dao từ mang tai đến yết hầu, hình thành một vết thương hình chữ Y, rồi sau đó một dao rạch thẳng xuống phía dưới!
Thật ra người chết cũng có khác biệt gì so với động vật, dùng dao giải phẫu hay dao phay cũng thế thôi. Một nhát, lôi hết nội tạng của anh. Tim đây, dạ dày đây, nối liền dạ dày chính là ruột. À ruột già của heo anh thấy rồi đúng không??? Có lẽ anh còn thường xuyên ăn nữa kìa! Không khác ruột người đâu … Haizza …. Anh CEO kia …. Sao vậy … Tôi còn chưa nói hết mà … Này này … Đừng chạy!!!”
Người đàn ông chưa chờ anh nói hết câu sợ hãi trợn mắt nhìn Tăng Dĩ Nhu, co giò chạy một mạch.
“Anh đừng có phá ‘Hoa đào’ của tôi được không?”, Tăng Dĩ Nhu đeo lại chiếc kính mát, vừa nằm xuống vừa nói.
“Hoa đào??”, Khúc Mịch khịt mũi coi thường, “Hoa đào gì chứ … Tôi thấy hắn giống một cây kiwi thành tinh thì đúng hơn!”
Cô đang uống nước ngọt, nghe anh nói những lời này thì ngẩn người, chiếc kính đen che khuất đôi mắt nên không rõ cô đang nghĩ gì.
“Sao anh không bơi đi!”, cô dường như muốn đuổi khách.
Anh không trả lời, nằm xuống chiếc ghế bên cạnh: “Tôi thích ‘Tội Ác Dưới Ánh Mặt Trời’*, tuy nhiên tôi chưa từng đọc quyển sách này, chỉ đơn thuần yêu cụm từ này. Cô hãy nhìn đám người trên bãi biển đi, ai cũng đều đang phơi mình dưới ánh mặt trời, nhưng ai dám cả quyết trong lòng họ không có mảng tối! Nói không chừng ở đây có tên trộm vặt, có kẻ mang tội danh giết người, cưỡng hiếp, cũng có kẻ buôn ma túy …”
*Kỳ nghỉ hè của Poirot (Tội ác dưới ánh mặt trời) của Agatha Christie.
“Nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí cho dù bản thân đã từng trải qua cũng không phải là sự thật! Thế giới này có quá nhiều thứ đáng sợ, bầu không khí quá kinh khủng khiến con người ta không dám hít thở!”, một góc nào đó trong nội tâm của Tăng Dĩ Nhu dường như bị câu nói của Khúc Mịch đánh thức, “Cái chết không rõ ràng của Trần Vi, thật tội nghiệp cô nhi quả phụ còn đang sống ở trên cõi đời này.”
“Tôi vừa nhận được điện thoại, vợ của Trần Vi đột nhiên rút một trăm ngàn tệ.”
Dĩ Nhu cau mày, tại sao hai mẹ con lại có nhiều tiền như vậy? Tiền bồi thường cho việc buộc Trần Vi phải tự sát. Nếu như tra ra được ai là người cho mẹ con cô ta tiền, có thể bắt được hung thủ đứng đằng sau.
“Đừng tưởng bở! Tiền đó được chuyển khoản từ bên ngân hàng Thụy Sỹ, không tài nào tra ra được thân phận đối phương. Tuy nhiên, điều này chứng minh được một chuyện …” Nói đến đây Khúc Mịch dừng lại.
“Sau lưng là một nhân vật rất lớn, là người Lưu Minh có thể tin tưởng!”, Tăng Dĩ Nhu nói tiếp, “Nhưng vì lợi ích của một người lại giết hại bao nhiêu trẻ em vô tội, thực sự uổng phí kiếp làm người! Hơn nữa chỉ vì nguyên nhân ấy thì thật nực cười, gì chứ mượn hồn tăng tuổi thọ. Anh nhất định phải tra ra hung thủ thật sự, không thể để hai đứa bé chết oan uổng, đừng để hắn tiếp tục hại người!”
“Trần Vi tự sát, tên đạo sĩ bốc hơi khỏi thế gian, tất cả các manh mối đều mất hết. Bây giờ cho dù tìm được hung thủ cũng không có chứng có cứ, không tài nào định tội được hắn!”
“Vậy cứ để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”, ngữ khí Tăng Dĩ Nhu hơi khó chịu.
“Cô tin tưởng nhân quả tuần hoàn không?”
“Tôi không tin!”, Tăng Dĩ Nhu kích động, “Trong phòng hồ sơ của cảnh cục có biết bao bản án cũ? Hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đó, nếu như thật sự có báo ứng bọn họ nên bị bắn chết!”
“Không phải không báo mà thời cơ chưa tới!”
“Nói hươu nói vượn! Đám cảnh sát kia không có năng lực tìm ra hung thủ thôi!” Tăng Dĩ Nhu đứng phắt dậy, “Anh có biết người thân của nạn nhân ấy làm sao có thể sống sót qua khỏi những tháng ngày ấy không? Hung thủ chưa bị bắt, người chết hàm oan, người sống cũng không yên, mỗi ngày trôi qua đều là sự dày vò!” Cô còn muốn nói tiếp, thế nhưng khựng lại, hít sâu một hơi rồi quay người rời đi.
Khúc Mịch nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt đăm chiêu.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo