Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 102: Ác mộng cùng giường
Tốc độ tắm rửa của Khúc Mịch cực nhanh, mười lăm phút sau đã xong xuôi sạch sẽ. Nhìn anh mặc đồ ngủ bước đến, bỗng dưng Dĩ Nhu có cảm giác căng thẳng, tim đập thình thịch … Chẳng lẽ cô và anh thật sự phải ngủ cùng một mái nhà. Lần này và lần trước không giống nhau. Chiếc giường lớn đặt trong phòng ngủ chính, đồ dùng trên giường đều là đồ mới … Nghĩ thế nào cũng thấy giống giường tân hôn.
Khụ! Khụ! Dĩ Nhu ho khan vài tiếng, hơi dịch người về phía đầu sofa.
Khúc Mịch ngồi ở một đầu khác, để một khoảng trống ở giữa, nhờ khoảng cách này khiến cho Dĩ Nhu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mỗi người cầm trên tay quyển sách, hai người chẳng ai nói ai tiếng nào.
Khúc Mịch nhìn có vẻ rất chăm chú, nhưng nếu Dĩ Nhu chú ý kỹ sẽ phát hiện từ đầu đến cuối anh chẳng lật lấy một tờ.
Nửa tiếng, một tiếng … Khúc Mịch khép sách lại, đứng lên: “Mười giờ rưỡi, theo Tây Y hay Trung y mà nói, quá mười một giờ con người sẽ không thể tiến vào trạng thái ngủ say, dễ khiến cho cơ thể mệt mỏi.”
“Ồ!” Dĩ Nhu cắn cắn môi, khép sách lại.
Cô tiến vào phòng ngủ, thấy Khúc Mịch không theo vào thì chạy vội lên giường trùm chăn.
Một lát sau, Khúc Mịch cầm ly sữa ấm vào trong: “Trời nắng nóng em cuộn mình trong chăn không sợ bị cảm nóng sao? Nào, uống sữa rồi ngủ.”
Dĩ Nhu ngoan ngoãn ngồi dậy, mắt cũng không dám ngước lên nhìn Khúc Mịch, nhận ly sữa rồi uống, vòng vèo: “Thật ra … Tôi có thể … À … Nếu không anh qua phòng ngủ khách kê giường qua đây?” Cô vốn định nói mình có thể ngủ một mình, vừa nhớ đến những cơn ác mộng liền đánh tan ý nghĩ đó.
Khúc Mịch nhìn chiếc giường lớn chiếm hai phần ba diện tích phòng ngủ: “Đúng là có thể kê chiếc giường đơn kia vào đây; thế nhưng phòng ngủ này nhỏ, hai chiếc giường chắc chắn phải kê sát vào nhau mới có lối đi. Như vậy có khác bây giờ là bao chứ? Hơn nữa chiếc giường ấy cũ rồi, tôi ngủ chắc chừng mấy lần là gãy.”
Chiếc giường đó là chủ nhà cũ để lại, vì phòng ngủ khách không có mấy khi dùng nên cô cũng không thay giường mới.
“Hơn nữa tiền của nhà nước không được lãng phí, cái gì tính toán là phải tính toán, tiết kiệm thì phải tiết kiệm. Chiếc giường này có thể nằm được cả ba người, hai chúng ta nằm đây dư sức.”
Vào lúc này lại nhớ đến chuyện cân nhắc việc xài ngân khố quốc gia, sao ban ngày khi quẹt thẻ thì suy nghĩ ấy chạy đi đâu rồi? Nhìn bộ dáng anh tiêu tiền, ai nhìn vào cũng cho rằng là con nhà giàu đây!
Dĩ Nhu lấy con gấu bông to một mét sáu đặt vào chính giữa: “Đây là quà chú tôi mua tặng, nó vẫn làm bạn với tôi suốt. Tôi quen có nó ngủ bên cạnh.”
“Ừm!” Khúc Mịch không nói gì, nằm xuống bên phía còn lại của gấu bông.
Chiếc giường này quả là rất lớn, hai người, một con gấu mà vẫn còn rất rộng.
Đèn ngủ tỏa ánh sáng dìu dìu, trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Dĩ Nhu thậm chí có thể nghe tiếng hít thở của mình và Khúc Mịch.
Điều này khiến Dĩ Nhu cảm thấy lúng túng, tim đập không còn theo quy luật, lưỡi miệng khô khốc.
“À …” Cô muốn tìm đề tài tâm sự: “Chú và dì đã trở về rồi sao?”
“Chưa! Khi nào họ về tôi báo cho em biết!” Nghe tiếng Dĩ Nhu, Khúc Mịch xoay người lại. Thật ra có con gấu bông ở giữa thế này cũng đỡ ngượng ngùng, tránh bốn mắt nhìn nhau đầy lúng túng.
Dĩ Nhu nghe anh trả lời như vậy thì không biết phải nói tiếp thế nào, cô luôn có cảm giác câu nói này kỳ lạ. Nhưng thật sự cô chẳng biết phải tìm đề tài gì, chợt nhớ ra Khúc Mịch đã từng kể cho cô ba mẹ anh sẽ sớm quay về nước nên mới thuận miệng hỏi một chút.
Khi họ quay về, Khúc Mịch sẽ tự nói cho cô biết để làm gì cơ chứ? Cô quan tâm làm gì? Dĩ Nhu thầm nói trong lòng, cô cảm thấy người như Khúc Mịch thật sự khó tán gẫu, giống như hai người không cùng một tần số.
Tuy nhiên, đề tài là do cô khơi mào, nên đành phải đồng ý: “Được! Đến lúc đó mời chú và dì cùng ăn cơm.” Người ta giúp cô trị liệu không công, trưởng bối về cô cũng nên biểu hiện sự lễ phép.
“Ừm!” Thanh âm của Khúc Mịch xen lẫn chút sung sướng, “Ba tôi không uống rượu, không hút thuốc, thế nhưng một vài trường hợp đặc biệt ông sẽ dùng chút vang đỏ. Chuyện ăn uống cũng chẳng soi mói. Có lẽ do quanh năm suốt tháng ông bà tiếp xúc thế giới động vật hoang dã, nên không có hứng thú với thịt thà; nhưng họ cũng không quá cực đoan, cũng chẳng phản đối người khác ăn. Chỉ là phần lớn thời gian họ sống trong thế giới cùng động vật nên thân cận với bọn chúng. Em yên tâm, họ chắc chắn sẽ thích em!”
“Ồ!” Chỉ một bữa cơm … có cần giải thích trịnh trọng như thế không!
Khúc Mịch im lặng một chút rồi tiếp lời: “Thật ra, quãng thời gian tôi ở với họ không dài. Khi còn bé là do ông bà ngoại nuôi dưỡng, đến năm ba tuổi mới về ở với họ. Công việc của họ rất bận, nghĩ đi nghĩ lại chắc ba người chúng tôi ở với nhau cũng không quá một ngàn ngày.”
Dĩ Nhu thầm thở dài … Một đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ cũng chưa chắc đã chiếm được hết tình yêu thương của cha mẹ mình.
Cô đã từng suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu ba mẹ cô không bị ngộ sát, vậy cuộc sống hiện tại của cô sẽ như thế nào đây? Khẳng định cô nhất định sẽ không quá lạnh lùng như bây giờ, sẽ không quái gở, thậm chí là có bệnh.
Cô biết tính tình của mình không giỏi giao tiếp, cô muốn hòa mình vào xã hội, có thể tiếp xúc với những người đàn ông xa lạ, nhưng điều đó lại khiến cô có cảm giác không thoải mái, rất sợ hãi. Cô không ngừng tự nói bản thân, có những khi cả đêm ngủ không yên giấc, mãi cho đến tận bây giờ … Cô sống thật khổ sở.
Sự xuất hiện của Khúc Mịch khiến cho thần kinh căng thẳng sắp đứt lìa của cô được giãn ra. Ở trước mặt anh, cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Khúc Mịch biết quá khứ của cô, nhìn thấy cô suy sụp, thậm chí chứng kiến cơn ác mộng cô đã cố gắng ẩn giấu nhiều năm. Ở trước mặt Khúc Mịch, cô không cần phải che giấu điều gì.
“Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về mẹ đó chính là hát ru. Nhớ thời điểm tôi từ nhà ông bà ngoại về ở với ba mẹ, vì đã quen nên tôi khóc nháo đòi ông bà suốt không chịu ngủ. Ba mẹ không có cách nào giải quyết, mẹ liền vỗ vỗ rồi hát ru.
Khi mẹ tôi hát, hàng xóm sát vách thực sự nghe không vào nên qua trách cứ, do vậy mẹ không hát nữa. Tôi càng khóc nháo, gào khóc đòi ông bà ngoại, khóc đến khi mệt thì ngủ thiếp đi. Liên tiếp như vậy hai ngày, mấy ngày sau tôi đã ngủ ngoan hơn. Từ ngày ấy mẹ tôi không bao giờ hát ru nữa nhưng ký ức đó chưa hề phai nhạt trong tôi.”
“Hàng xóm nghe không vào nên trách cứ?” Dĩ Nhu ngẩn người.
“Bởi vì thật sự rất khó nghe!” Khúc Mịch giải thích, “Ngũ âm của mẹ tôi không chuẩn, hát không theo nốt nhạc.”
“Nhưng đối với một đứa trẻ đang hoảng sợ, đang đau đớn thì đó vẫn là sự an ủi tốt nhất.” Không biết Dĩ Nhu nhớ đến chuyện gì, rơi vào trầm tư.
“Để tôi hát cho em nghe một bài!” Khúc Mịch bỗng nhiên lên tiếng.
Hả??? Anh biết hát? Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy hứng thú.
"I talk to you as to a friend
I hope that' s what you' ve come to be
It feels as though we' ve made a mends
Like we found away eventually..."
*The Perishers – Sway: Một trong những bản soundtrack cho game The SIM2
Giọng của anh trầm ấm vang lên, giai điệu hơi xa lạ, nhưng lại mang đến cho người nghe một cảm giác thư thái. Không ngờ anh hát tiếng Anh lại hay như vậy.
Dĩ Nhu nhắm mắt thưởng thức, ý thức dần dần mơ hồ, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Dĩ Nhu, Khúc Mịch ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí nhấc bổng con gấu bông lên.
Anh đưa mắt nhìn Dĩ Nhu đang say giấc, liếc qua con gấu bông đáng ghét muốn ném nó đi … nghĩ kỹ lại, anh đành thả nó trên sàn nhà.
Khúc Mịch nhích nhích vào giữa một chút, sát về phía Dĩ Nhu, nghiêng người ngắm cô ngủ.
Làn mi cong dài, làn da dưới ánh đèn dìu dịu càng thêm trắng nõn, đôi môi phơn phớt hồng khiến anh không thể nhịn được chỉ muốn hôn lên đó một cái.
Dĩ Nhu ưm ưm vài tiếng, lông mày khẽ nhíu, bắt đầu trở mình không yên.
Anh vội nắm lấy tay Dĩ Nhu, bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, động tác nhẹ nhàng như dỗ một cô bé.
“I don' t wanna hurt you
I don' t wanna make you sway
Like I know I' ve done before
I will not do it anymore
I' ve always been a dreamer
I 've had my head among the clouds ..."
Anh nhẹ giọng bên tai Dĩ Nhu, hàng lông mày cô từ từ thả lỏng, hô hấp bình ổn.
Anh không hiểu vì sao Dĩ Nhu lại gặp ác mộng, nhưng từ trạng thái cho thấy đang từ từ tốt lên. Nhìn những phản ứng tích cực của Dĩ Nhu, anh cảm thấy tự tin với việc trị liệu cho Dĩ Nhu thêm vài phần.
Cánh tay Khúc Mịch rất dài, giữa anh và Dĩ Nhu vẫn còn một khoảng trống, nhưng mùi hương của Dĩ Nhu vẫn vây hãm lấy anh.
Thơm thơm, ngọt ngọt, một mùi hương khoan khoái, không thể giải thích mùi hương thế nào nhưng ở người phụ nữ khác không hề có. Khúc Mịch khép mắt, chỉ cần dựa vào mùi hương này, anh có thể nhận ra Dĩ Nhu.
Anh cảm thấy rất kỳ diệu, vấn đề này không thể dùng khoa học để giải thích. Khi anh nằm trên giường bệnh ở bệnh viện tâm thần, lúc Dĩ Nhu bước vào, anh tựa như trông thấy cả người Dĩ Nhu phát sáng. Trong nháy mắt ấy anh cảm giác một thứ gì đó ngủ say trong anh tỉnh giấc, vì vậy anh không hề do dự đồng ý nhậm chức Đội trưởng đội hình sự.
Phải chăng … Đây gọi là tình yêu!
Bỗng dưng Dĩ Nhu hướng về phía lồng ngực của anh, đầu chôn vào trong ngực anh, trong miệng nỉ non câu gì đó, nghe không rõ.
Tim anh đập nhanh, trong cơ thể anh có thứ đang khe khẽ biến hóa, không thể kiềm chế được.
“Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương …” Anh nhắm mắt lẩm nhẩm đọc bách gia tính*, nhẩm đi nhẩm lại ba bốn lần, cảm giác khó chịu mới đỡ hơn được một chút.
*Bách gia tính – Họ của trăm nhà: văn bản ghi lại những họ phổ biến của Trung Quốc, thời gian đầu là 411 họ, sau tăng lên 504 họ gồm 444 họ đơn và 60 họ kép. Hiện nay, đã tăng lên 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.
Thì ra làm Liễu Hạ Huệ không hề dễ. Khả năng mấy người phụ nữ đó không hợp với khẩu vị của Liễu Hạ Huệ, hoặc có thể phát xuất từ bản thân Liễu Hạ Huệ … cũng là người vô năng.
Sáng hôm sau, Dĩ Nhu thức giấc, nhìn mình đang ôm con gấu bông, còn Khúc Mịch nằm nghiêm chỉnh ở bên kia.
Anh là người rất nghiêm túc … thế nhưng sao trông anh có vẻ uể oải thế kia?
Khúc Mịch mở mắt, vành mắt thâm đen, con ngươi còn mang đầy tơ máu.
“Anh mơ ác mộng?” Dĩ Nhu hỏi.
“So với ác mộng còn đáng sợ hơn nhiều!” Khúc Mịch thở dài, “Cái này … quả thật là đòi mạng!”
Làm sao? Dĩ Nhu nghi hoặc, không lẽ anh mất ngủ? Dĩ Nhu hiểu mất ngủ thống khổ đến mức nào, cô là người từng trải qua chuyện này.
Nhìn dáng vẻ của anh … chắc là không quen ngủ giường lạ.
“Anh ngủ thêm một chút đi. Tôi đi làm bữa sáng.” Dĩ Nhu không có thói quen ngủ nướng, tỉnh giấc là lập tức rời giường, muốn nằm thêm cũng không được.
“Ừm!” Khúc Mịch ngáp một cái, rồi lại nhắm mắt ngủ.
Anh nằm thêm mười phút, thức dậy rửa mặt, bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng.
Dĩ Nhu đang nhàn nhã uống café trong bếp, trên dĩa là hai miếng bánh mì nướng, bên cạnh còn có hai phần bánh bao. Trong nồi trứng đã luộc chín, nồi bốc khói nghi ngút.
Mùi thơm bánh mì trộn lẫn với mùi café khiến cho bụng anh réo lên ùng ục.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên người Dĩ Nhu tỏa ánh sáng ấm áp, Khúc Mịch tựa người vào thành cửa nhìn chăm chăm Dĩ Nhu.
Dĩ Nhu nghiêng đầu nhìn thấy Khúc Mịch, cô nở nụ cười: “Anh uống một tách chứ?”
“Được!” Anh điều chỉnh tâm trạng, “Đừng cho đường, cám ơn!”
“Anh cũng thích uống café nguyên chất sao?” Dĩ Nhu rót một tách cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch nhận lấy uống một hớp, gật gù: “Café đắng bên ngoài, ngọt hậu, thêm đường sẽ phá mùi vị của nó, tôi không thích.”
“Anh cùng ăn điểm tâm đi!” Dĩ Nhu lấy bánh mì, trứng luộc để trên bàn.
Cô nhìn thấy Khúc Mịch kẹp trứng giữa hai miếng sandwich, cô hơi sửng sốt, sau đó cười cười.
“Xem ra chúng ta còn có nhiều thói quen giống nhau.” Cô nói, “Ở Canada, tôi cũng thích tự mình làm sandwich.”
“Thời gian còn rất dài, em sẽ dần dần phát hiện chúng ta ở chung rất thích hợp!” Khúc Mịch cắn một miếng bánh, cảm giác cực kỳ phấn chấn.
Ở chung? Chắc là ý nói hai người ở cùng một nhà.
Khúc Mịch không nói nữa, Dĩ Nhu không tiện hỏi nhiều tựa như cô đang suy nghĩ gì đó.
Khụ! Khụ! Dĩ Nhu ho khan vài tiếng, hơi dịch người về phía đầu sofa.
Khúc Mịch ngồi ở một đầu khác, để một khoảng trống ở giữa, nhờ khoảng cách này khiến cho Dĩ Nhu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mỗi người cầm trên tay quyển sách, hai người chẳng ai nói ai tiếng nào.
Khúc Mịch nhìn có vẻ rất chăm chú, nhưng nếu Dĩ Nhu chú ý kỹ sẽ phát hiện từ đầu đến cuối anh chẳng lật lấy một tờ.
Nửa tiếng, một tiếng … Khúc Mịch khép sách lại, đứng lên: “Mười giờ rưỡi, theo Tây Y hay Trung y mà nói, quá mười một giờ con người sẽ không thể tiến vào trạng thái ngủ say, dễ khiến cho cơ thể mệt mỏi.”
“Ồ!” Dĩ Nhu cắn cắn môi, khép sách lại.
Cô tiến vào phòng ngủ, thấy Khúc Mịch không theo vào thì chạy vội lên giường trùm chăn.
Một lát sau, Khúc Mịch cầm ly sữa ấm vào trong: “Trời nắng nóng em cuộn mình trong chăn không sợ bị cảm nóng sao? Nào, uống sữa rồi ngủ.”
Dĩ Nhu ngoan ngoãn ngồi dậy, mắt cũng không dám ngước lên nhìn Khúc Mịch, nhận ly sữa rồi uống, vòng vèo: “Thật ra … Tôi có thể … À … Nếu không anh qua phòng ngủ khách kê giường qua đây?” Cô vốn định nói mình có thể ngủ một mình, vừa nhớ đến những cơn ác mộng liền đánh tan ý nghĩ đó.
Khúc Mịch nhìn chiếc giường lớn chiếm hai phần ba diện tích phòng ngủ: “Đúng là có thể kê chiếc giường đơn kia vào đây; thế nhưng phòng ngủ này nhỏ, hai chiếc giường chắc chắn phải kê sát vào nhau mới có lối đi. Như vậy có khác bây giờ là bao chứ? Hơn nữa chiếc giường ấy cũ rồi, tôi ngủ chắc chừng mấy lần là gãy.”
Chiếc giường đó là chủ nhà cũ để lại, vì phòng ngủ khách không có mấy khi dùng nên cô cũng không thay giường mới.
“Hơn nữa tiền của nhà nước không được lãng phí, cái gì tính toán là phải tính toán, tiết kiệm thì phải tiết kiệm. Chiếc giường này có thể nằm được cả ba người, hai chúng ta nằm đây dư sức.”
Vào lúc này lại nhớ đến chuyện cân nhắc việc xài ngân khố quốc gia, sao ban ngày khi quẹt thẻ thì suy nghĩ ấy chạy đi đâu rồi? Nhìn bộ dáng anh tiêu tiền, ai nhìn vào cũng cho rằng là con nhà giàu đây!
Dĩ Nhu lấy con gấu bông to một mét sáu đặt vào chính giữa: “Đây là quà chú tôi mua tặng, nó vẫn làm bạn với tôi suốt. Tôi quen có nó ngủ bên cạnh.”
“Ừm!” Khúc Mịch không nói gì, nằm xuống bên phía còn lại của gấu bông.
Chiếc giường này quả là rất lớn, hai người, một con gấu mà vẫn còn rất rộng.
Đèn ngủ tỏa ánh sáng dìu dìu, trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Dĩ Nhu thậm chí có thể nghe tiếng hít thở của mình và Khúc Mịch.
Điều này khiến Dĩ Nhu cảm thấy lúng túng, tim đập không còn theo quy luật, lưỡi miệng khô khốc.
“À …” Cô muốn tìm đề tài tâm sự: “Chú và dì đã trở về rồi sao?”
“Chưa! Khi nào họ về tôi báo cho em biết!” Nghe tiếng Dĩ Nhu, Khúc Mịch xoay người lại. Thật ra có con gấu bông ở giữa thế này cũng đỡ ngượng ngùng, tránh bốn mắt nhìn nhau đầy lúng túng.
Dĩ Nhu nghe anh trả lời như vậy thì không biết phải nói tiếp thế nào, cô luôn có cảm giác câu nói này kỳ lạ. Nhưng thật sự cô chẳng biết phải tìm đề tài gì, chợt nhớ ra Khúc Mịch đã từng kể cho cô ba mẹ anh sẽ sớm quay về nước nên mới thuận miệng hỏi một chút.
Khi họ quay về, Khúc Mịch sẽ tự nói cho cô biết để làm gì cơ chứ? Cô quan tâm làm gì? Dĩ Nhu thầm nói trong lòng, cô cảm thấy người như Khúc Mịch thật sự khó tán gẫu, giống như hai người không cùng một tần số.
Tuy nhiên, đề tài là do cô khơi mào, nên đành phải đồng ý: “Được! Đến lúc đó mời chú và dì cùng ăn cơm.” Người ta giúp cô trị liệu không công, trưởng bối về cô cũng nên biểu hiện sự lễ phép.
“Ừm!” Thanh âm của Khúc Mịch xen lẫn chút sung sướng, “Ba tôi không uống rượu, không hút thuốc, thế nhưng một vài trường hợp đặc biệt ông sẽ dùng chút vang đỏ. Chuyện ăn uống cũng chẳng soi mói. Có lẽ do quanh năm suốt tháng ông bà tiếp xúc thế giới động vật hoang dã, nên không có hứng thú với thịt thà; nhưng họ cũng không quá cực đoan, cũng chẳng phản đối người khác ăn. Chỉ là phần lớn thời gian họ sống trong thế giới cùng động vật nên thân cận với bọn chúng. Em yên tâm, họ chắc chắn sẽ thích em!”
“Ồ!” Chỉ một bữa cơm … có cần giải thích trịnh trọng như thế không!
Khúc Mịch im lặng một chút rồi tiếp lời: “Thật ra, quãng thời gian tôi ở với họ không dài. Khi còn bé là do ông bà ngoại nuôi dưỡng, đến năm ba tuổi mới về ở với họ. Công việc của họ rất bận, nghĩ đi nghĩ lại chắc ba người chúng tôi ở với nhau cũng không quá một ngàn ngày.”
Dĩ Nhu thầm thở dài … Một đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ cũng chưa chắc đã chiếm được hết tình yêu thương của cha mẹ mình.
Cô đã từng suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu ba mẹ cô không bị ngộ sát, vậy cuộc sống hiện tại của cô sẽ như thế nào đây? Khẳng định cô nhất định sẽ không quá lạnh lùng như bây giờ, sẽ không quái gở, thậm chí là có bệnh.
Cô biết tính tình của mình không giỏi giao tiếp, cô muốn hòa mình vào xã hội, có thể tiếp xúc với những người đàn ông xa lạ, nhưng điều đó lại khiến cô có cảm giác không thoải mái, rất sợ hãi. Cô không ngừng tự nói bản thân, có những khi cả đêm ngủ không yên giấc, mãi cho đến tận bây giờ … Cô sống thật khổ sở.
Sự xuất hiện của Khúc Mịch khiến cho thần kinh căng thẳng sắp đứt lìa của cô được giãn ra. Ở trước mặt anh, cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Khúc Mịch biết quá khứ của cô, nhìn thấy cô suy sụp, thậm chí chứng kiến cơn ác mộng cô đã cố gắng ẩn giấu nhiều năm. Ở trước mặt Khúc Mịch, cô không cần phải che giấu điều gì.
“Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về mẹ đó chính là hát ru. Nhớ thời điểm tôi từ nhà ông bà ngoại về ở với ba mẹ, vì đã quen nên tôi khóc nháo đòi ông bà suốt không chịu ngủ. Ba mẹ không có cách nào giải quyết, mẹ liền vỗ vỗ rồi hát ru.
Khi mẹ tôi hát, hàng xóm sát vách thực sự nghe không vào nên qua trách cứ, do vậy mẹ không hát nữa. Tôi càng khóc nháo, gào khóc đòi ông bà ngoại, khóc đến khi mệt thì ngủ thiếp đi. Liên tiếp như vậy hai ngày, mấy ngày sau tôi đã ngủ ngoan hơn. Từ ngày ấy mẹ tôi không bao giờ hát ru nữa nhưng ký ức đó chưa hề phai nhạt trong tôi.”
“Hàng xóm nghe không vào nên trách cứ?” Dĩ Nhu ngẩn người.
“Bởi vì thật sự rất khó nghe!” Khúc Mịch giải thích, “Ngũ âm của mẹ tôi không chuẩn, hát không theo nốt nhạc.”
“Nhưng đối với một đứa trẻ đang hoảng sợ, đang đau đớn thì đó vẫn là sự an ủi tốt nhất.” Không biết Dĩ Nhu nhớ đến chuyện gì, rơi vào trầm tư.
“Để tôi hát cho em nghe một bài!” Khúc Mịch bỗng nhiên lên tiếng.
Hả??? Anh biết hát? Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy hứng thú.
"I talk to you as to a friend
I hope that' s what you' ve come to be
It feels as though we' ve made a mends
Like we found away eventually..."
*The Perishers – Sway: Một trong những bản soundtrack cho game The SIM2
Giọng của anh trầm ấm vang lên, giai điệu hơi xa lạ, nhưng lại mang đến cho người nghe một cảm giác thư thái. Không ngờ anh hát tiếng Anh lại hay như vậy.
Dĩ Nhu nhắm mắt thưởng thức, ý thức dần dần mơ hồ, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Dĩ Nhu, Khúc Mịch ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí nhấc bổng con gấu bông lên.
Anh đưa mắt nhìn Dĩ Nhu đang say giấc, liếc qua con gấu bông đáng ghét muốn ném nó đi … nghĩ kỹ lại, anh đành thả nó trên sàn nhà.
Khúc Mịch nhích nhích vào giữa một chút, sát về phía Dĩ Nhu, nghiêng người ngắm cô ngủ.
Làn mi cong dài, làn da dưới ánh đèn dìu dịu càng thêm trắng nõn, đôi môi phơn phớt hồng khiến anh không thể nhịn được chỉ muốn hôn lên đó một cái.
Dĩ Nhu ưm ưm vài tiếng, lông mày khẽ nhíu, bắt đầu trở mình không yên.
Anh vội nắm lấy tay Dĩ Nhu, bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, động tác nhẹ nhàng như dỗ một cô bé.
“I don' t wanna hurt you
I don' t wanna make you sway
Like I know I' ve done before
I will not do it anymore
I' ve always been a dreamer
I 've had my head among the clouds ..."
Anh nhẹ giọng bên tai Dĩ Nhu, hàng lông mày cô từ từ thả lỏng, hô hấp bình ổn.
Anh không hiểu vì sao Dĩ Nhu lại gặp ác mộng, nhưng từ trạng thái cho thấy đang từ từ tốt lên. Nhìn những phản ứng tích cực của Dĩ Nhu, anh cảm thấy tự tin với việc trị liệu cho Dĩ Nhu thêm vài phần.
Cánh tay Khúc Mịch rất dài, giữa anh và Dĩ Nhu vẫn còn một khoảng trống, nhưng mùi hương của Dĩ Nhu vẫn vây hãm lấy anh.
Thơm thơm, ngọt ngọt, một mùi hương khoan khoái, không thể giải thích mùi hương thế nào nhưng ở người phụ nữ khác không hề có. Khúc Mịch khép mắt, chỉ cần dựa vào mùi hương này, anh có thể nhận ra Dĩ Nhu.
Anh cảm thấy rất kỳ diệu, vấn đề này không thể dùng khoa học để giải thích. Khi anh nằm trên giường bệnh ở bệnh viện tâm thần, lúc Dĩ Nhu bước vào, anh tựa như trông thấy cả người Dĩ Nhu phát sáng. Trong nháy mắt ấy anh cảm giác một thứ gì đó ngủ say trong anh tỉnh giấc, vì vậy anh không hề do dự đồng ý nhậm chức Đội trưởng đội hình sự.
Phải chăng … Đây gọi là tình yêu!
Bỗng dưng Dĩ Nhu hướng về phía lồng ngực của anh, đầu chôn vào trong ngực anh, trong miệng nỉ non câu gì đó, nghe không rõ.
Tim anh đập nhanh, trong cơ thể anh có thứ đang khe khẽ biến hóa, không thể kiềm chế được.
“Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương …” Anh nhắm mắt lẩm nhẩm đọc bách gia tính*, nhẩm đi nhẩm lại ba bốn lần, cảm giác khó chịu mới đỡ hơn được một chút.
*Bách gia tính – Họ của trăm nhà: văn bản ghi lại những họ phổ biến của Trung Quốc, thời gian đầu là 411 họ, sau tăng lên 504 họ gồm 444 họ đơn và 60 họ kép. Hiện nay, đã tăng lên 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.
Thì ra làm Liễu Hạ Huệ không hề dễ. Khả năng mấy người phụ nữ đó không hợp với khẩu vị của Liễu Hạ Huệ, hoặc có thể phát xuất từ bản thân Liễu Hạ Huệ … cũng là người vô năng.
Sáng hôm sau, Dĩ Nhu thức giấc, nhìn mình đang ôm con gấu bông, còn Khúc Mịch nằm nghiêm chỉnh ở bên kia.
Anh là người rất nghiêm túc … thế nhưng sao trông anh có vẻ uể oải thế kia?
Khúc Mịch mở mắt, vành mắt thâm đen, con ngươi còn mang đầy tơ máu.
“Anh mơ ác mộng?” Dĩ Nhu hỏi.
“So với ác mộng còn đáng sợ hơn nhiều!” Khúc Mịch thở dài, “Cái này … quả thật là đòi mạng!”
Làm sao? Dĩ Nhu nghi hoặc, không lẽ anh mất ngủ? Dĩ Nhu hiểu mất ngủ thống khổ đến mức nào, cô là người từng trải qua chuyện này.
Nhìn dáng vẻ của anh … chắc là không quen ngủ giường lạ.
“Anh ngủ thêm một chút đi. Tôi đi làm bữa sáng.” Dĩ Nhu không có thói quen ngủ nướng, tỉnh giấc là lập tức rời giường, muốn nằm thêm cũng không được.
“Ừm!” Khúc Mịch ngáp một cái, rồi lại nhắm mắt ngủ.
Anh nằm thêm mười phút, thức dậy rửa mặt, bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng.
Dĩ Nhu đang nhàn nhã uống café trong bếp, trên dĩa là hai miếng bánh mì nướng, bên cạnh còn có hai phần bánh bao. Trong nồi trứng đã luộc chín, nồi bốc khói nghi ngút.
Mùi thơm bánh mì trộn lẫn với mùi café khiến cho bụng anh réo lên ùng ục.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên người Dĩ Nhu tỏa ánh sáng ấm áp, Khúc Mịch tựa người vào thành cửa nhìn chăm chăm Dĩ Nhu.
Dĩ Nhu nghiêng đầu nhìn thấy Khúc Mịch, cô nở nụ cười: “Anh uống một tách chứ?”
“Được!” Anh điều chỉnh tâm trạng, “Đừng cho đường, cám ơn!”
“Anh cũng thích uống café nguyên chất sao?” Dĩ Nhu rót một tách cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch nhận lấy uống một hớp, gật gù: “Café đắng bên ngoài, ngọt hậu, thêm đường sẽ phá mùi vị của nó, tôi không thích.”
“Anh cùng ăn điểm tâm đi!” Dĩ Nhu lấy bánh mì, trứng luộc để trên bàn.
Cô nhìn thấy Khúc Mịch kẹp trứng giữa hai miếng sandwich, cô hơi sửng sốt, sau đó cười cười.
“Xem ra chúng ta còn có nhiều thói quen giống nhau.” Cô nói, “Ở Canada, tôi cũng thích tự mình làm sandwich.”
“Thời gian còn rất dài, em sẽ dần dần phát hiện chúng ta ở chung rất thích hợp!” Khúc Mịch cắn một miếng bánh, cảm giác cực kỳ phấn chấn.
Ở chung? Chắc là ý nói hai người ở cùng một nhà.
Khúc Mịch không nói nữa, Dĩ Nhu không tiện hỏi nhiều tựa như cô đang suy nghĩ gì đó.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo