Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 1-1: Đoạn văn nhỏ
ĐOẠN VĂN NHỎ 1
Tăng Dĩ Nhu: Đồng chí Khúc Mịch, tôi cảm thấy hình như tất cả mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta!!?
Khúc Mịch: Sao!!! Để tôi giải thích cho bọn họ, chúng ta hiện tại là tình cảm nam nữ thuần khiết, chưa đến mức ở chung một nhà.
Tăng Dĩ Nhu: Tôi là bạn gái anh khi nào?
Khúc Mịch: Còn không phải vậy sao? Em tỏ tình với tôi, chúng ta còn hẹn hò nữa …
Tăng Dĩ Nhu: Khoan khoan khoan … Tôi tỏ tình với anh lúc nào? Còn chuyện hẹn hò nữa chứ.
Khúc Mịch: Ngay lần đầu tiên em gặp tôi, em lấy điện thoại di động hỏi tôi ‘Có cảm thấy hứng thú không? Tôi nhận điện, sau đó ngay lập tức quyết định xuất viện. Cùng em gia nhập đội hình sự. Tối hôm ấy, chúng ta hẹn hò ngay chính phòng làm việc của em, còn ăn khuya chung nữa cơ mà … Món măng thịt bằm … Rất ngon! Sau đó tôi còn thường xuyên biểu lộ tình cảm với em.
Tăng Dĩ Nhu: Chờ đã …. Biểu lộ tình cảm?
Khúc Mịch: Không để em ăn mặc hở hang, dời cây kiwi đáng ghét cho em, uống rượu thay cho em, rồi ngồi nghe mấy bản báo cáo nghiệm thi tẻ nhạt của em ….
Nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của anh, Tăng Dĩ Nhu như cây non đứng trước bão lớn.
Ông trời ơi! Mau đưa tên này về trại đi … Anh đến giờ uống thuốc rồi.
---o0oo0oo0o---
ĐOẠN VĂN NHỎ 2
Một ngày đẹp trời.
Dĩ Nhu cầm trên tay dĩa xoài đã được cắt gọt sạch sẽ, đứng tựa cửa nhìn Khúc Mịch nấu nướng.
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cất tiếng hỏi: “Anh thích em ở điểm nào?”
“Tướng mạo … Không khó coi. Vụng về trong chuyện tình cảm, mắc bệnh sạch sẽ, không thích nấu nướng, nói chuyện thẳng thắn …”
“Thì ra bạn gái của anh là vậy …” Dĩ Nhu cau mày.
“Thì ra bạn gái của anh … Là ai vậy?”, Khúc Mịch xoay người nhìn cô, chiếc tạp dề hình đôi giày cao gót trông lại càng thêm hấp dẫn.
Dĩ Nhu cắn miếng xoài, khẽ nói: “Giả ngu!”
“Đó đó … Anh thích nhất là điểm này của em!”, anh nở nụ cười, “EQ thấp, chẳng hiểu được lời tỏ tình của đàn ông … Anh yên tâm!”
Oạch … nói nhiều như vậy mà không có chút xíu xiu ưu điểm nào của cô vậy.
“Thôi … em không thèm để ý đến quá khứ của anh … Ai mà không có chút lịch sử chứ!”, cô nhàn nhạt lên tiếng, rồi xoay người ra ngoài.
“Ý em là gì! Em có lịch sử??? Lịch sử gì??? Là ai???”, Khúc Mịch chạy nhanh về phía cô, dồn dập truy hỏi, vẻ mặt cau có khó chịu: “Này này …. Anh thấy không công bằng … Em là mối tình đầu của anh, vậy mà anh không phải là người duy nhất của em …”
“Không tin! Chỉ số EQ cao như anh mà mới chỉ yêu đương một lần duy nhất, hơn nữa anh đã hơn ba mươi rồi!”
Khúc Mịch tìm mọi cách để giải thích.
Ngày thứ n.
Vẻ mặt vô cùng ảo não: “Em muốn thế nào mới chịu tin anh chỉ yêu duy nhất một lần, và người đó chính là em …”
“Tướng mạo … Không khó coi. Vụng về trong chuyện tình cảm, mắc bệnh sạch sẽ, không thích nấu nướng, nói chuyện thẳng thắn … Quan trọng nhất là EQ thấp! Vì thế cho nên, em không thể là một người yêu đầu hoàn mỹ của anh được. Nhất định là anh đã chán ngấy rồi mới cảm thấy tất cả đều là phù vân, mới chấp nhận em.”
Chậc chậc! Thì ra điểm mấu chốt là đây! Bởi người ta nói không thể đắc tội với phụ nữ. Bọn họ là loài động vật thù dai nhất, không có ngoại lệ!
Tăng Dĩ Nhu: Đồng chí Khúc Mịch, tôi cảm thấy hình như tất cả mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta!!?
Khúc Mịch: Sao!!! Để tôi giải thích cho bọn họ, chúng ta hiện tại là tình cảm nam nữ thuần khiết, chưa đến mức ở chung một nhà.
Tăng Dĩ Nhu: Tôi là bạn gái anh khi nào?
Khúc Mịch: Còn không phải vậy sao? Em tỏ tình với tôi, chúng ta còn hẹn hò nữa …
Tăng Dĩ Nhu: Khoan khoan khoan … Tôi tỏ tình với anh lúc nào? Còn chuyện hẹn hò nữa chứ.
Khúc Mịch: Ngay lần đầu tiên em gặp tôi, em lấy điện thoại di động hỏi tôi ‘Có cảm thấy hứng thú không? Tôi nhận điện, sau đó ngay lập tức quyết định xuất viện. Cùng em gia nhập đội hình sự. Tối hôm ấy, chúng ta hẹn hò ngay chính phòng làm việc của em, còn ăn khuya chung nữa cơ mà … Món măng thịt bằm … Rất ngon! Sau đó tôi còn thường xuyên biểu lộ tình cảm với em.
Tăng Dĩ Nhu: Chờ đã …. Biểu lộ tình cảm?
Khúc Mịch: Không để em ăn mặc hở hang, dời cây kiwi đáng ghét cho em, uống rượu thay cho em, rồi ngồi nghe mấy bản báo cáo nghiệm thi tẻ nhạt của em ….
Nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của anh, Tăng Dĩ Nhu như cây non đứng trước bão lớn.
Ông trời ơi! Mau đưa tên này về trại đi … Anh đến giờ uống thuốc rồi.
---o0oo0oo0o---
ĐOẠN VĂN NHỎ 2
Một ngày đẹp trời.
Dĩ Nhu cầm trên tay dĩa xoài đã được cắt gọt sạch sẽ, đứng tựa cửa nhìn Khúc Mịch nấu nướng.
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cất tiếng hỏi: “Anh thích em ở điểm nào?”
“Tướng mạo … Không khó coi. Vụng về trong chuyện tình cảm, mắc bệnh sạch sẽ, không thích nấu nướng, nói chuyện thẳng thắn …”
“Thì ra bạn gái của anh là vậy …” Dĩ Nhu cau mày.
“Thì ra bạn gái của anh … Là ai vậy?”, Khúc Mịch xoay người nhìn cô, chiếc tạp dề hình đôi giày cao gót trông lại càng thêm hấp dẫn.
Dĩ Nhu cắn miếng xoài, khẽ nói: “Giả ngu!”
“Đó đó … Anh thích nhất là điểm này của em!”, anh nở nụ cười, “EQ thấp, chẳng hiểu được lời tỏ tình của đàn ông … Anh yên tâm!”
Oạch … nói nhiều như vậy mà không có chút xíu xiu ưu điểm nào của cô vậy.
“Thôi … em không thèm để ý đến quá khứ của anh … Ai mà không có chút lịch sử chứ!”, cô nhàn nhạt lên tiếng, rồi xoay người ra ngoài.
“Ý em là gì! Em có lịch sử??? Lịch sử gì??? Là ai???”, Khúc Mịch chạy nhanh về phía cô, dồn dập truy hỏi, vẻ mặt cau có khó chịu: “Này này …. Anh thấy không công bằng … Em là mối tình đầu của anh, vậy mà anh không phải là người duy nhất của em …”
“Không tin! Chỉ số EQ cao như anh mà mới chỉ yêu đương một lần duy nhất, hơn nữa anh đã hơn ba mươi rồi!”
Khúc Mịch tìm mọi cách để giải thích.
Ngày thứ n.
Vẻ mặt vô cùng ảo não: “Em muốn thế nào mới chịu tin anh chỉ yêu duy nhất một lần, và người đó chính là em …”
“Tướng mạo … Không khó coi. Vụng về trong chuyện tình cảm, mắc bệnh sạch sẽ, không thích nấu nướng, nói chuyện thẳng thắn … Quan trọng nhất là EQ thấp! Vì thế cho nên, em không thể là một người yêu đầu hoàn mỹ của anh được. Nhất định là anh đã chán ngấy rồi mới cảm thấy tất cả đều là phù vân, mới chấp nhận em.”
Chậc chậc! Thì ra điểm mấu chốt là đây! Bởi người ta nói không thể đắc tội với phụ nữ. Bọn họ là loài động vật thù dai nhất, không có ngoại lệ!
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo