Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than
Chương 301
Chương 301
Nghĩ đến đây, trái tim cô chợt trở nên đau đớn, bắt đầu sợ sự chia lìa ba năm sau.
Kiều Minh Húc bỗng lật người lại.
Cô vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau khi cô nhắm mắt lại, Kiều Minh Húc lại mở hai mắt ra.
Anh thấy mép chăn của cô có hơi bị tụt xuống, bèn nhẹ nhàng đưa tay giúp cô kéo lên, đắp kín lại, sau đó lại xoay.
người ngủ thiếp đi…
Mạch Tiểu Miên mở mắt ra lần nữa, nhìn anh một cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ…
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Kiều Minh Húc vẫn không nằm trên giường, còn cô vẫn nằm đó.
Bởi vì hôm nay phải chuẩn bị bữa tiệc mừng thọ cho ông cụ Kiều, nên cô và Kiều Minh Húc có rất nhiều chuyện phải làm, bèn làm đơn xin nghỉ một hôm.
Án hình sự, nhất là án mạng, không biết được ngày nào sẽ Xảy ra.
Nên lãnh đạo đơn vị cũng rất thoải mái phê duyệt cho cô nghỉ.
Kiều Minh Húc hôm nay cũng sẽ không đi làm.
Vì vậy, cô bèn đặt đồng hồ báo thức, lúc tỉnh dậy phát hiện đã gần tám giờ.
Cô nhanh tay đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu. Tuy nhiên lại không thấy Kiều Minh Húc đâu cả, bèn hỏi thím Trương.
“Thiếu gia ăn sáng xong đã đi bơi lội rồi ạ.”
Thím Trương nói cho cô biết.
Đây là biệt thự cấp kim cương, có trang bị hồ bơi tư nhân.
Mạch Tiểu Miên muốn nhìn hình ảnh Kiều Minh Húc bơi lội, nên thuận tay cầm theo một mảnh bánh mì, một ly sữa bò, vừa ăn, vừa đi hồ bơi.
Trong hồ bơi xanh ngắt hình bầu dục kia, Kiều Minh Húc mặc một chiếc quần bơi màu đen, dáng người rất cao, giống như một con cá vậy, di chuyển thoải mái trong nước.
Khi thì chui vào trong nước, khi thì nổi lên mặt nước. Khi thì lật sang một bên, khi thì lại bơi ngửa, rất chuyên nghiệp.
Ánh nắng ngày mùa thu đuổi theo bóng dáng mạnh mẽ của anh, quyến rũ đến nỗi Mạch Tiểu Miên phải nuốt nước bọt vài lần.
Cứ như vậy mà chăm chú nhìn một lúc, cô quả thực không thể bỏ đi được, bèn đứng trước hồ bơi, vừa gặm bánh mì, vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Kiều Minh Húc phát hiện thấy cô, bèn bơi về phía cô. Sau đó đỡ lấy lan can, chui lên khỏi mặt nước, một nửa người dưới vẫn còn trong nước, nửa người trên ở trên mặt nước.
Ánh mắt của Mạch Tiểu Miên không tự chủ liếc nhìn về phía đường nhân ngư cùng cơ bụng khỏe mạnh hấp dẫn của anh…
Người đàn ông này, bình thường mặc quần áo vào cũng không thế bao nhiêu cường tráng. Nhưng vừa cởi ra một cái thôi đã không khác gì huấn luyện viên phòng thể hình rồi.
“Nhìn đủ chưa?”
Kiều Minh Húc bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, người hơi co rụt lại, để nước tràn đến đôi bờ vai.
Mạch Tiểu Miên hơi đỏ mặt một thoáng, sau đó rất thản nhiên nói: “Còn chưa đủ, đứng lên cho tôi nhìn kỹ một chút là được.”