Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 217: Dựa vào đạo lý đòi quyền hôn nhân
Edit: rinnina
Chân mày Gia Mậu nhíu lại, vừa mới về nhà đã nghe chuyện chung thân của hắn.
Tại sao các trưởng bối lại muốn can thiệp chuyện chung thân của hắn? Thành thân sống qua ngày, chẳng lẽ không phải chuyện của hai người? Những trưởng bối kia dính vào, kết quả sẽ có ích lợi gì? Giống như đời trước Thái hậu nương nương gả cho hắn, thê tử của hắn là tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư, khuê danh gọi là Tiết Liên Thanh.
Mặc dù trong lòng còn vương vấn Tương Nghi, nhưng bởi vì trưởng bối gây đủ loại áp lực, dùng cái mũ hiếu chụp hắn, ngay cả mẹ cũng tận tình khuyên hắn phải thuận theo chỉ ý Thái hậu nương nương, để tránh phiền toái không cần thiết. Cuối cùng hắn thỏa hiệp, vào động phòng, thành chú rễ không vui.
Nhưng Tiết Liên Thanh... Lại căn bản không phải người trong lòng hắn suy, thấy gương mặt nàng, Gia Mậu luôn có thể nhớ tới gương mặt kia, mặt mũi gầy gò mang theo một chút tuyệt vọng bi ai.
Sau khi thành hôn, hắn mới giật mình thì ra mình đã hoàn toàn sai, nhưng tất cả đã thành định cục, đã thành sai cục, đã thành tử cục. Hắn cứ không có chút sinh khí nào còn sống như vậy, thẳng đến một ngày kia, hắn lần nữa gặp Tương Nghi, mới giật mình thời gian không có nàng, mình chỉ là một cái xác biết đi. Bởi vì chấp niệm, hắn lần nữa sống lại, nếu kiếp này hắn vẫn không thể bảo vệ Tương Nghi, không thể ở cùng với nàng, vậy Dung Gia Mậu hắn không xứng là người!
Gia Mậu mở to mắt nhìn Dung lão phu nhân, trầm giọng nói: "Bà nội, bây giờ Hoàng hậu nương nương rất bận, chuyện chung thân của ta không phiền toái nàng."
"Cái gì?" Dung lão phu nhân rất không vui trợn mắt nhìn Gia Mậu, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống: "Hoàng hậu nương nương tự mình hạ chỉ ban hôn, là vinh hạnh bao lớn! Ngươi lại dám kháng chỉ bất tuân? Đọc sáng nhiều năm như vậy, đều bị chó ăn vào trong bụng hay sao? Hiếu trước tín nghĩa, tự ngươi nói xem, làm xem!"
Dung đại phu nhân thấy Dung lão phu nhân nói Gia Mậu không hiếu thuận, trong lòng mất hứng, bĩu môi: "Mẹ, tại sao Gia Mậu sẽ là như vậy người, hắn có vô cùng tri thức hiểu lễ nghĩa."
Dung lão phu nhân đã sớm nhìn con dâu trưởng không vừa mắt, gia thế tốt, trong tay bó lớn bạc tùy tiện nàng dùng, còn không chịu xuất ra nhiều tiền bù cho lão Tam! Năm nay bà đặt mưu đồ cho lão Tam nhúng tay đi quản Kim Ngọc Phường, tìm tộc trưởng nói một lần, lại không có thành, tộc trưởng nói có lão đại quản là được —— không phải bà không biết, nhất định là con dâu trưởng này tặng gì đó cho tộc trưởng.
Dựa vào cái gì Kim Ngọc Phường chỉ có thể cho vợ chồng lão đại quản? Đại chu từ trên xuống dưới nhiều Kim Ngọc Phường như vậy, không câu nệ cho mấy gian để cho lão Tam quản, hắn cũng có thể thả lỏng sống. Dung lão phu nhân liếc mắt Dung đại phu nhân, trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười lạnh: "Ngươi nhìn con của mình, tự nhiên cảm thấy tốt, ngươi để cho người khác đi phân xử thử, nhìn xen hắn mới vừa nói gì! Là lời một đứa trẻ hiếu thuận nói ra sao? Hoàng hậu nương nương một mảnh lòng tốt, lại bị hắn coi thành lòng lang dạ sói! CHuyện này là sao, chủ yếu là, nếu Hoàng hậu nương nương là hạ chỉ, hắn còn có thể kháng chỉ bất tuân? Muốn Dung gia chúng ta cùng hắn gặp họa?"
Gia Mậu ngồi đó không nói tiếng nào, mặc cho Dung lão phu nhân lăng nhục mấy câu, chờ Dung lão phu nhân ngừng miệng, chắp tay với: "Bà nội, năm nay Gia Mậu thi đậu Trạng nguyên đại chu, thế nào cũng coi là có thành tựu nhỏ, cho Dung gia mặt mũi, các trưởng bối xem phần Gia Mậu làm gia tộc làm vẻ vang, ít nhiều gì cũng nên thông cảm khổ cực của Gia Mậu, có một số việc nên để cho Gia Mậu làm chủ. Gia Mậu có suy nghĩ của mình, không phải Gia Mậu không hiếu thuận, chẳng qua là cuộc sống là của Gia Mậu, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế, xin bà nội và các vị trưởng bối tha thứ."
Dung lão phu nhân nghe lời này, suy nghĩ ra vài mùi vị bên trong, ý tứ Gia Mậu, hình như là nói hắn có người mình thích? Bà mê muội nhìn Gia Mậu, lại hơi liếc nhìn Dung đại phu nhân, trên mặt lộ ra một thần sắc khinh thường tới: "Gia Mậu, ngươi thi đậu Trạng nguyên là một chuyện, chuyện chung thân của ngươi lại là một chuyện, chuyện khác chúng ta còn khả năng nghe ngươi mấy câu nói, nhưng hôn sự là chuyện cả đời, sao có thể tùy tính tình của ngươi? Ta nghĩ, hẳn là trong lòng ngươi có người, cô nương này đến tột cùng là tiểu thư nhà nào, khiến ngươi như vậy tâm tâm niệm niệm, ngay cả Hoàng hậu nương nương nói cũng dám không nghe?"
Dung tam phu nhân Cổ An Nhu bên cạnh che miệng nở nụ cười: "Mẹ, Đại thiếu gia phủ chúng ta coi trọng, nhất định là cao môn quý nữ nhà nào rồi, các ngươi cũng chỉ quản chuẩn bị nạp cát chi lễ đi cầu hôn trước là được."
Tay của Dung đại phu nhân siết chặt mình khăn, trong lòng mơ hồ hiểu ra, nhất định là Lạc Tương Nghi kia.
Một mắt to long lanh chợt lóe lên trước mắt, sóng mắt kia, tựa như có thể nói chuyện vậy, cũng coi là linh tú vô song rồi, tuổi còn nhỏ đã tự mình xuất đầu lộ diện hành thương, gây dựng tiệc trà Hoa Dương, còn mở chi nhánh ở kinh thành, Hoa Dương xuân nàng nuôi trồng ra, Hoàng thượng uống đều nói tốt, chọn làm cống trà, tốt như vậy, cũng đủ xứng với Gia Mậu rồi, duy nhất không được hoàn mỹ là gia thế của nàng.
Dương lão phu nhân không phải là một người chú trọng xuất thân, Dung đại phu nhân từ nhỏ chịu dạy dỗ thì không được xem người xuất thân, cần xem nhân phẩm. Nhưng đến Giang Lăng sắp hai mươi năm, ở Dung gia lâu, tự nhìn rất nhiều thứ cũng từ từ bị thế gian này sửa lại.
Không phải nàng xem thường Tương Nghi, chẳng qua là cảm thấy cha mẹ Tương Nghi cũng không có thân phận gì hay, cha bị kêu án lưu đày, nhà ngoại lại còn nhiều mà chuyện bát nháo như vậy, nàng nghe cũng sốt ruột. Tương Nghi đứa nhỏ này là cô nương tốt, nhưng nếu nàng gả cho Gia Mậu, người ta hỏi con dâu xuất thân nhà nào, nàng cũng không biết nên mở miệng trả lời làm sao.
Chỉ là... Dung đại phu nhân âm thầm than thở, mình chỉ có một đứa con trai là Gia Mậu, chỉ cần hắn sống tốt lắm thì cũng không sao cả, nếu Gia Mậu giữ vững, nàng cũng chỉ có thể ngầm cho phép, thì nhìn hắn qua được Hoàng hậu nương nương không—— dù sao Hoàng hậu nương nương hạ chỉ, đây cũng không thua kém Hoàng thượng, nàng ta lên tiếng, ai dám không nghe?
"Mẹ, lời này trước tạm không nói, đầu mùa xuân sang năm Gia Mậu mới 16, còn sớm đâu mà, nói ngay bây giờ làm gì." Dung đại phu nhân chậm rãi nói một tiếng: "Gia Mậu thật vất vả mới trở về phủ một chuyến, đừng bởi vì đến những chuyện này hỏng hết hứng thú."
"Chính là ngươi làm hư Gia Mậu rồi, Dung gia chúng ta lập tức thành phủ đệ công hầu rồi, đến lúc đó Gia Mậu chính là thế tử, sao có thể không kiểm điểm nhiều?" Dung lão phu nhân không hài lòng liếc Dung đại phu nhân, giọng nói kiên định: "Sau này chớ có nhắc lại chuyện tự chủ trương."
—— Hóa ra mình cố gắng như vậy, ở trong mắt bà nội hoàn toàn không phải là cái gì, cho dù hắn là Trạng nguyên thành danh đại chu, ở trong mắt trưởng bối căn bản không là cái gì, hắn là cháu trai của bọn họ, cái gì cũng phải nghe theo lời của bọn họ.
Trong lòng Gia Mậu phẫn uất, không nói tiếng nào, đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng Dung đại phu nhân cuống cuồng, vội vàng cũng đứng lên đuổi theo ra khỏi tiền đường, màn cửa đung đung đưa đưa, mẫu đơn bên trên nở hoa như cũ, nhưng người lại không thấy bóng dáng.
"Ai yêu, ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem!" Một tay Dung lão phu nhân đè ngực, không ngừng kêu lên: "Lão đại, ngươi xem kia vợ và con trai ngươi, xem lời cuả ta thành gió bên tai, ngươi cũng không khuyên can bọn họ, lại ngồi ở một bên ngay cả miệng cũng không mở! Thấy ta lớn tuổi, cái gì cũng không nghe hay sao?"
Dung đại gia vội vàng nở nụ cười: "Mẹ đại nhân bớt giận, Gia Mậu chẳng qua là nhất thời không nghĩ thông mà thôi, sau này ta đi tìm hắn, nói rõ ràng thật tốt là được."
Dung lão thái gia than thở: "Theo lý thuyết, nếu Gia Mậu có thể tìm tiểu thư môn đăng hộ đối, hai người tình đầu ý hợp, vậy thì thật là chuyện tốt, chẳng qua lại xen lẫn Hoàng hậu nương nương, việc này không dễ làm."
"Lão gia, ngươi nói lời gì!" Dung lão phu nhân rất là không hài lòng: "Hôn sự sao có thể đến phiên Gia Mậu mở miệng? Còn không phải trong nhà định cho hắn? Còn chưa kết hôn đã câu câu đáp đáp lên, có thể là người tốt lành gì hay sao? Ngươi mau mau chớ nói thôi, hắn lúc này là yêu □□ nhiệt, chúng ta cũng không thể mất uy nghiêm trưởng bối, tùy ý hắn cố tình làm bậy!"
Dung lão thái gia không lên tiếng, tâm trạng phức tạp, những năm gần đây, ông một mực oa oa ngây ngốc ở Giang Lăng, vì kia tổ huấn "Không được tham dự chính sự triều đình " , không có hoài bão không thể thi triển tài cán, nhiều năm như vậy, nhiệt tình của ông đã tiêu phí hầu như không còn, bây giờ bỗng nhiên Hoàng thượng lại có chỉ ý, thăng chức ông thành Trường Ninh Hầu, trong lòng lại có một chút hy vọng.
Mặc dù biết đây chỉ là một Hầu gia nhàn tản, nhưng dù sao vẫn có quan hệ với triều đình, Gia Mậu lại là quan trạng nguyên trẻ tuổi nhất đại chu, bây giờ treo chức vụ hai Phủ, càng là có tiền đồ lớn, vinh dự Dung gia lại sẽ huy hoàng.
Chẳng qua là vinh dự này đều quy công cho Hoàng hậu nương nương, không có nàng, sao Dung gia có thể phục hưng? Hoàng hậu nương nương quan tâm hôn sự Gia Mậu, đó là nàng có cảm tình với Dung gia, lúc này mới sẽ nhớ lo nghĩ thay Dung gia, lại nói nàng gánh cho Gia Mậu, nhất định là đại gia tiểu thư nhàn tĩnh ôn nhu lại xuất thân cao quý, sao lại sẽ hại Gia Mậu? Gia Mậu cần gì phải so đo như vậy?
Nhìn phu nhân của mình, Dung lão thái gia thầm nghĩ trong lòng, ai không phải như vậy? Năm đó ông ngay cả Dung lão phu nhân cũng chưa từng thấy, trong nhà quyết định hôn sự cho ông, là mẫu thân nhìn trúng, chỉ nói hiền huệ, biết lo việc nhà. Nhưng là chờ đến Dung Phủ, ông mới phát hiện vơ mình giống y như mẹ, hơn nữa còn vượt qua.
Chẳng qua là có một khuông mặt coi như tốt, còn lại thật không có gì chỗ hay, tham lam hẹp hòi, suy nghĩ không nhạy bén, hơn nữa cố chấp, mấy năm nay bà làm ra chuyện hồ đồ nếu là từng cái bày ra trước mắt, Dung lão thái gia một buổi tối cũng nói không hết. Trong đó bết bát nhất là, bà làm hư con trai nhỏ rồi, thành bùn loãng chẳng thể trát tường.
Mặc dù bà nơi này nơi đó không tốt, mình không cũng như vậy tới? Gia Mậu hay trẻ tuổi, rất nhiều chuyện cũng không nghĩ thông suốt, chẳng qua là dựa vào mình một phía tình nguyện đối đãi mọi chuyện thôi, Dung lão thái gia lắc đầu một cái, quyết định buổi chiều tìm Gia Mậu tới, thật tốt khuyên bảo hắn.
"Lão gia, tuyên chỉ sử đến rồi." Một cái bà tử thật nhanh chạy vào: " Chờ trong người Phủ đưa qua nghe tuyên chỉ."
"Mau mau nhanh, mở cửa lớn, bày hương án, chuẩn bị tiếp chỉ." Dung lão thái gia bất chấp nhiều chuyện như vậy, vội vàng dặn tất cả mọi người ra ngoài đi đón chỉ: "Đừng chậm trễ."
Mọi người một loạt mà ra, đến gần trung môn, Dung lão thái gia thấy Gia Mậu và Dung đại phu nhân đứng đó, trái tim mới để xuống, cuối cùng người cháu này vẫn biết đại cục, không có bị tức đi mất, theo chân tới đón chỉ.
Tuyên chỉ sử đứng trước hương án, sương mù màu trắng lượn lờ, che hơn phân nửa gương mặt của hắn, hắn gật đầu một cái với Nội thị, đưa tay cầm thánh chỉ lên, bắt đầu trầm bổng đọc.
Nội dung thánh chỉ, Dung gia đã sớm biết rồi, Hoàng hậu nương nương đã sớm viết thư tới, nhưng bây giờ nghe đến tuyên chỉ sử kia đọc lên ý chỉ của hoàng thượng, càng cảm thấy trong lòng thoải mái, có cảm giác vô cùng hãnh diện.
Gia Mậu lẳng lặng quỳ ở nơi đó, căn bản cũng không có nghe tuyên chỉ sử kia đang học cái gì, hắn chỉ là đang nghĩ đến lồi bà nội nói trong nhà chính, trong lòng chận một đoàn, thật sự là không thoải mái.
Còn có trước đây, hắn nhận được đèn lưu ly tú cầu Lâm Mậu Dung đưa tới, lúc đó tâm trạng là rất phức tạp, hắn vừa giận, lại vừa bi ai ——tại sao có thể? Tương Nghi lại không thèm để ý tình cảm giữa bọn họ, lại chuyển đèn này cho Lâm Mậu Dung!
Nhưng cuối cùng nhu tình trong lòng kia làm thế nào cũng không kềm chế được, thuyền này mới đi hai bến tàu, hắn đã cảm thấy phiền muộn vượt lên trên rồi bi ai, trong lòng có một phần ràng buộc, lại không oán hận và trách cứ.
Chân mày Gia Mậu nhíu lại, vừa mới về nhà đã nghe chuyện chung thân của hắn.
Tại sao các trưởng bối lại muốn can thiệp chuyện chung thân của hắn? Thành thân sống qua ngày, chẳng lẽ không phải chuyện của hai người? Những trưởng bối kia dính vào, kết quả sẽ có ích lợi gì? Giống như đời trước Thái hậu nương nương gả cho hắn, thê tử của hắn là tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư, khuê danh gọi là Tiết Liên Thanh.
Mặc dù trong lòng còn vương vấn Tương Nghi, nhưng bởi vì trưởng bối gây đủ loại áp lực, dùng cái mũ hiếu chụp hắn, ngay cả mẹ cũng tận tình khuyên hắn phải thuận theo chỉ ý Thái hậu nương nương, để tránh phiền toái không cần thiết. Cuối cùng hắn thỏa hiệp, vào động phòng, thành chú rễ không vui.
Nhưng Tiết Liên Thanh... Lại căn bản không phải người trong lòng hắn suy, thấy gương mặt nàng, Gia Mậu luôn có thể nhớ tới gương mặt kia, mặt mũi gầy gò mang theo một chút tuyệt vọng bi ai.
Sau khi thành hôn, hắn mới giật mình thì ra mình đã hoàn toàn sai, nhưng tất cả đã thành định cục, đã thành sai cục, đã thành tử cục. Hắn cứ không có chút sinh khí nào còn sống như vậy, thẳng đến một ngày kia, hắn lần nữa gặp Tương Nghi, mới giật mình thời gian không có nàng, mình chỉ là một cái xác biết đi. Bởi vì chấp niệm, hắn lần nữa sống lại, nếu kiếp này hắn vẫn không thể bảo vệ Tương Nghi, không thể ở cùng với nàng, vậy Dung Gia Mậu hắn không xứng là người!
Gia Mậu mở to mắt nhìn Dung lão phu nhân, trầm giọng nói: "Bà nội, bây giờ Hoàng hậu nương nương rất bận, chuyện chung thân của ta không phiền toái nàng."
"Cái gì?" Dung lão phu nhân rất không vui trợn mắt nhìn Gia Mậu, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống: "Hoàng hậu nương nương tự mình hạ chỉ ban hôn, là vinh hạnh bao lớn! Ngươi lại dám kháng chỉ bất tuân? Đọc sáng nhiều năm như vậy, đều bị chó ăn vào trong bụng hay sao? Hiếu trước tín nghĩa, tự ngươi nói xem, làm xem!"
Dung đại phu nhân thấy Dung lão phu nhân nói Gia Mậu không hiếu thuận, trong lòng mất hứng, bĩu môi: "Mẹ, tại sao Gia Mậu sẽ là như vậy người, hắn có vô cùng tri thức hiểu lễ nghĩa."
Dung lão phu nhân đã sớm nhìn con dâu trưởng không vừa mắt, gia thế tốt, trong tay bó lớn bạc tùy tiện nàng dùng, còn không chịu xuất ra nhiều tiền bù cho lão Tam! Năm nay bà đặt mưu đồ cho lão Tam nhúng tay đi quản Kim Ngọc Phường, tìm tộc trưởng nói một lần, lại không có thành, tộc trưởng nói có lão đại quản là được —— không phải bà không biết, nhất định là con dâu trưởng này tặng gì đó cho tộc trưởng.
Dựa vào cái gì Kim Ngọc Phường chỉ có thể cho vợ chồng lão đại quản? Đại chu từ trên xuống dưới nhiều Kim Ngọc Phường như vậy, không câu nệ cho mấy gian để cho lão Tam quản, hắn cũng có thể thả lỏng sống. Dung lão phu nhân liếc mắt Dung đại phu nhân, trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười lạnh: "Ngươi nhìn con của mình, tự nhiên cảm thấy tốt, ngươi để cho người khác đi phân xử thử, nhìn xen hắn mới vừa nói gì! Là lời một đứa trẻ hiếu thuận nói ra sao? Hoàng hậu nương nương một mảnh lòng tốt, lại bị hắn coi thành lòng lang dạ sói! CHuyện này là sao, chủ yếu là, nếu Hoàng hậu nương nương là hạ chỉ, hắn còn có thể kháng chỉ bất tuân? Muốn Dung gia chúng ta cùng hắn gặp họa?"
Gia Mậu ngồi đó không nói tiếng nào, mặc cho Dung lão phu nhân lăng nhục mấy câu, chờ Dung lão phu nhân ngừng miệng, chắp tay với: "Bà nội, năm nay Gia Mậu thi đậu Trạng nguyên đại chu, thế nào cũng coi là có thành tựu nhỏ, cho Dung gia mặt mũi, các trưởng bối xem phần Gia Mậu làm gia tộc làm vẻ vang, ít nhiều gì cũng nên thông cảm khổ cực của Gia Mậu, có một số việc nên để cho Gia Mậu làm chủ. Gia Mậu có suy nghĩ của mình, không phải Gia Mậu không hiếu thuận, chẳng qua là cuộc sống là của Gia Mậu, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế, xin bà nội và các vị trưởng bối tha thứ."
Dung lão phu nhân nghe lời này, suy nghĩ ra vài mùi vị bên trong, ý tứ Gia Mậu, hình như là nói hắn có người mình thích? Bà mê muội nhìn Gia Mậu, lại hơi liếc nhìn Dung đại phu nhân, trên mặt lộ ra một thần sắc khinh thường tới: "Gia Mậu, ngươi thi đậu Trạng nguyên là một chuyện, chuyện chung thân của ngươi lại là một chuyện, chuyện khác chúng ta còn khả năng nghe ngươi mấy câu nói, nhưng hôn sự là chuyện cả đời, sao có thể tùy tính tình của ngươi? Ta nghĩ, hẳn là trong lòng ngươi có người, cô nương này đến tột cùng là tiểu thư nhà nào, khiến ngươi như vậy tâm tâm niệm niệm, ngay cả Hoàng hậu nương nương nói cũng dám không nghe?"
Dung tam phu nhân Cổ An Nhu bên cạnh che miệng nở nụ cười: "Mẹ, Đại thiếu gia phủ chúng ta coi trọng, nhất định là cao môn quý nữ nhà nào rồi, các ngươi cũng chỉ quản chuẩn bị nạp cát chi lễ đi cầu hôn trước là được."
Tay của Dung đại phu nhân siết chặt mình khăn, trong lòng mơ hồ hiểu ra, nhất định là Lạc Tương Nghi kia.
Một mắt to long lanh chợt lóe lên trước mắt, sóng mắt kia, tựa như có thể nói chuyện vậy, cũng coi là linh tú vô song rồi, tuổi còn nhỏ đã tự mình xuất đầu lộ diện hành thương, gây dựng tiệc trà Hoa Dương, còn mở chi nhánh ở kinh thành, Hoa Dương xuân nàng nuôi trồng ra, Hoàng thượng uống đều nói tốt, chọn làm cống trà, tốt như vậy, cũng đủ xứng với Gia Mậu rồi, duy nhất không được hoàn mỹ là gia thế của nàng.
Dương lão phu nhân không phải là một người chú trọng xuất thân, Dung đại phu nhân từ nhỏ chịu dạy dỗ thì không được xem người xuất thân, cần xem nhân phẩm. Nhưng đến Giang Lăng sắp hai mươi năm, ở Dung gia lâu, tự nhìn rất nhiều thứ cũng từ từ bị thế gian này sửa lại.
Không phải nàng xem thường Tương Nghi, chẳng qua là cảm thấy cha mẹ Tương Nghi cũng không có thân phận gì hay, cha bị kêu án lưu đày, nhà ngoại lại còn nhiều mà chuyện bát nháo như vậy, nàng nghe cũng sốt ruột. Tương Nghi đứa nhỏ này là cô nương tốt, nhưng nếu nàng gả cho Gia Mậu, người ta hỏi con dâu xuất thân nhà nào, nàng cũng không biết nên mở miệng trả lời làm sao.
Chỉ là... Dung đại phu nhân âm thầm than thở, mình chỉ có một đứa con trai là Gia Mậu, chỉ cần hắn sống tốt lắm thì cũng không sao cả, nếu Gia Mậu giữ vững, nàng cũng chỉ có thể ngầm cho phép, thì nhìn hắn qua được Hoàng hậu nương nương không—— dù sao Hoàng hậu nương nương hạ chỉ, đây cũng không thua kém Hoàng thượng, nàng ta lên tiếng, ai dám không nghe?
"Mẹ, lời này trước tạm không nói, đầu mùa xuân sang năm Gia Mậu mới 16, còn sớm đâu mà, nói ngay bây giờ làm gì." Dung đại phu nhân chậm rãi nói một tiếng: "Gia Mậu thật vất vả mới trở về phủ một chuyến, đừng bởi vì đến những chuyện này hỏng hết hứng thú."
"Chính là ngươi làm hư Gia Mậu rồi, Dung gia chúng ta lập tức thành phủ đệ công hầu rồi, đến lúc đó Gia Mậu chính là thế tử, sao có thể không kiểm điểm nhiều?" Dung lão phu nhân không hài lòng liếc Dung đại phu nhân, giọng nói kiên định: "Sau này chớ có nhắc lại chuyện tự chủ trương."
—— Hóa ra mình cố gắng như vậy, ở trong mắt bà nội hoàn toàn không phải là cái gì, cho dù hắn là Trạng nguyên thành danh đại chu, ở trong mắt trưởng bối căn bản không là cái gì, hắn là cháu trai của bọn họ, cái gì cũng phải nghe theo lời của bọn họ.
Trong lòng Gia Mậu phẫn uất, không nói tiếng nào, đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng Dung đại phu nhân cuống cuồng, vội vàng cũng đứng lên đuổi theo ra khỏi tiền đường, màn cửa đung đung đưa đưa, mẫu đơn bên trên nở hoa như cũ, nhưng người lại không thấy bóng dáng.
"Ai yêu, ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem!" Một tay Dung lão phu nhân đè ngực, không ngừng kêu lên: "Lão đại, ngươi xem kia vợ và con trai ngươi, xem lời cuả ta thành gió bên tai, ngươi cũng không khuyên can bọn họ, lại ngồi ở một bên ngay cả miệng cũng không mở! Thấy ta lớn tuổi, cái gì cũng không nghe hay sao?"
Dung đại gia vội vàng nở nụ cười: "Mẹ đại nhân bớt giận, Gia Mậu chẳng qua là nhất thời không nghĩ thông mà thôi, sau này ta đi tìm hắn, nói rõ ràng thật tốt là được."
Dung lão thái gia than thở: "Theo lý thuyết, nếu Gia Mậu có thể tìm tiểu thư môn đăng hộ đối, hai người tình đầu ý hợp, vậy thì thật là chuyện tốt, chẳng qua lại xen lẫn Hoàng hậu nương nương, việc này không dễ làm."
"Lão gia, ngươi nói lời gì!" Dung lão phu nhân rất là không hài lòng: "Hôn sự sao có thể đến phiên Gia Mậu mở miệng? Còn không phải trong nhà định cho hắn? Còn chưa kết hôn đã câu câu đáp đáp lên, có thể là người tốt lành gì hay sao? Ngươi mau mau chớ nói thôi, hắn lúc này là yêu □□ nhiệt, chúng ta cũng không thể mất uy nghiêm trưởng bối, tùy ý hắn cố tình làm bậy!"
Dung lão thái gia không lên tiếng, tâm trạng phức tạp, những năm gần đây, ông một mực oa oa ngây ngốc ở Giang Lăng, vì kia tổ huấn "Không được tham dự chính sự triều đình " , không có hoài bão không thể thi triển tài cán, nhiều năm như vậy, nhiệt tình của ông đã tiêu phí hầu như không còn, bây giờ bỗng nhiên Hoàng thượng lại có chỉ ý, thăng chức ông thành Trường Ninh Hầu, trong lòng lại có một chút hy vọng.
Mặc dù biết đây chỉ là một Hầu gia nhàn tản, nhưng dù sao vẫn có quan hệ với triều đình, Gia Mậu lại là quan trạng nguyên trẻ tuổi nhất đại chu, bây giờ treo chức vụ hai Phủ, càng là có tiền đồ lớn, vinh dự Dung gia lại sẽ huy hoàng.
Chẳng qua là vinh dự này đều quy công cho Hoàng hậu nương nương, không có nàng, sao Dung gia có thể phục hưng? Hoàng hậu nương nương quan tâm hôn sự Gia Mậu, đó là nàng có cảm tình với Dung gia, lúc này mới sẽ nhớ lo nghĩ thay Dung gia, lại nói nàng gánh cho Gia Mậu, nhất định là đại gia tiểu thư nhàn tĩnh ôn nhu lại xuất thân cao quý, sao lại sẽ hại Gia Mậu? Gia Mậu cần gì phải so đo như vậy?
Nhìn phu nhân của mình, Dung lão thái gia thầm nghĩ trong lòng, ai không phải như vậy? Năm đó ông ngay cả Dung lão phu nhân cũng chưa từng thấy, trong nhà quyết định hôn sự cho ông, là mẫu thân nhìn trúng, chỉ nói hiền huệ, biết lo việc nhà. Nhưng là chờ đến Dung Phủ, ông mới phát hiện vơ mình giống y như mẹ, hơn nữa còn vượt qua.
Chẳng qua là có một khuông mặt coi như tốt, còn lại thật không có gì chỗ hay, tham lam hẹp hòi, suy nghĩ không nhạy bén, hơn nữa cố chấp, mấy năm nay bà làm ra chuyện hồ đồ nếu là từng cái bày ra trước mắt, Dung lão thái gia một buổi tối cũng nói không hết. Trong đó bết bát nhất là, bà làm hư con trai nhỏ rồi, thành bùn loãng chẳng thể trát tường.
Mặc dù bà nơi này nơi đó không tốt, mình không cũng như vậy tới? Gia Mậu hay trẻ tuổi, rất nhiều chuyện cũng không nghĩ thông suốt, chẳng qua là dựa vào mình một phía tình nguyện đối đãi mọi chuyện thôi, Dung lão thái gia lắc đầu một cái, quyết định buổi chiều tìm Gia Mậu tới, thật tốt khuyên bảo hắn.
"Lão gia, tuyên chỉ sử đến rồi." Một cái bà tử thật nhanh chạy vào: " Chờ trong người Phủ đưa qua nghe tuyên chỉ."
"Mau mau nhanh, mở cửa lớn, bày hương án, chuẩn bị tiếp chỉ." Dung lão thái gia bất chấp nhiều chuyện như vậy, vội vàng dặn tất cả mọi người ra ngoài đi đón chỉ: "Đừng chậm trễ."
Mọi người một loạt mà ra, đến gần trung môn, Dung lão thái gia thấy Gia Mậu và Dung đại phu nhân đứng đó, trái tim mới để xuống, cuối cùng người cháu này vẫn biết đại cục, không có bị tức đi mất, theo chân tới đón chỉ.
Tuyên chỉ sử đứng trước hương án, sương mù màu trắng lượn lờ, che hơn phân nửa gương mặt của hắn, hắn gật đầu một cái với Nội thị, đưa tay cầm thánh chỉ lên, bắt đầu trầm bổng đọc.
Nội dung thánh chỉ, Dung gia đã sớm biết rồi, Hoàng hậu nương nương đã sớm viết thư tới, nhưng bây giờ nghe đến tuyên chỉ sử kia đọc lên ý chỉ của hoàng thượng, càng cảm thấy trong lòng thoải mái, có cảm giác vô cùng hãnh diện.
Gia Mậu lẳng lặng quỳ ở nơi đó, căn bản cũng không có nghe tuyên chỉ sử kia đang học cái gì, hắn chỉ là đang nghĩ đến lồi bà nội nói trong nhà chính, trong lòng chận một đoàn, thật sự là không thoải mái.
Còn có trước đây, hắn nhận được đèn lưu ly tú cầu Lâm Mậu Dung đưa tới, lúc đó tâm trạng là rất phức tạp, hắn vừa giận, lại vừa bi ai ——tại sao có thể? Tương Nghi lại không thèm để ý tình cảm giữa bọn họ, lại chuyển đèn này cho Lâm Mậu Dung!
Nhưng cuối cùng nhu tình trong lòng kia làm thế nào cũng không kềm chế được, thuyền này mới đi hai bến tàu, hắn đã cảm thấy phiền muộn vượt lên trên rồi bi ai, trong lòng có một phần ràng buộc, lại không oán hận và trách cứ.
Tác giả :
Yên Nùng