Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 215
Ngày thứ hai, văn kiện tám tram dặm khẩn cấp đến kinh thành, người Bắc Địch lòng muông dạ thú, lại quy mô lớn xâm phạm Đại Chu, đại quân vòng qua Ngọc Tuyền Quan, đi sâu vào thủ phủ Đại Chu, cùng người Bắc Địch phía trước Ngọc Tuyền Quan tạo thành thế hợp vây, quân coi giữ Ngọc Tuyền Quan bị bao vây trong đó, trong khoảnh khắc, Ngọc Tuyền Quan một thành đơn độc.
Dương Nhị Phu nhân biết tin này, sắc mặt trắng bệch: "Bảo Trụ, Bảo Trụ."
Mới kêu hai tiếng, ngã ngửa người về phía sau, té xuống.
Bảo Thanh chạy qua đỡ Dương Nhị Phu nhân, trong mắt đầy ngập nước mắt: "Mẹ, mẹ! Ca ca cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện!"
Mặc dù trong lòng Dương lão phu nhân cũng lấy làm kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc trấn định như thường, bảo bọn nha hoàn vội vàng cầm muối ra cho Dương Nhị Phu nhân ngửi, đợi nàng hồi tỉnh lại, Dương lão phu nhân khoát tay một cái: "Vợ Lão Nhị, không có chuyện gì ghê gớm, đánh giặc không phải chuyện tầm thường sao? 30 năm trước trước, phụ thân ngươi làm lính gác biên quan, hàng năm đều đánh trận, cũng không thấy xảy ra chuyện gì, ngươi vội cái gì."
Môi Dương Nhị Phu nhân mấp máy, yếu ớt đưa tay ra: "Con nghĩ đến Bảo Trụ ở Ngọc Tuyền Quan, trong đầu vô cùng khó chịu, không thở nổi."
"Vội cái gì." Dương lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Triều đình đâu có ngồi nhìn không quản?"
Quả nhiên, Hoàng thượng lập tức kêu văn võ bá quan đi thương nghị, Dương lão thái gia chủ động xin đi, mọi người đề cử, Hoàng thượng cho hắn một đạo nhân mã chạy tới tây bắc giải vây.
Ca Lạp Nhĩ biết được Dương lão thái gia phải đi tây bắc, chạy tới Ngọc Thúy Đường: "Lão thái gia, con cũng phải cùng đi với ngài."
Dương lão thái gia nhìn hắn, sờ râu một cái, cười không nói, Ca Lạp Nhĩ có chút nóng nảy, khẩn cầu: "Mời lão thái gia mang con đi, con muốn ra trận giết địch!"
"Ca Lạp Nhĩ, con nghĩ một chút, con ra trận giết địch, đến tột cùng giết ai?" Dương lão thái gia liếc hắn thật sâu: "Con giết sĩ binh Bắc Địch, không phải kẻ thù của con, kẻ thù của con, ở trong đô thành Bắc Địch, rượu ngon món ngon dựa hồng kề thúy, sống mơ mơ màng màng."
Ánh mắt của Ca Lạp Nhĩ đỏ lên, siết chặt quả đấm vang dội kẽo kẹt: "Vậy con nên làm cái gì?"
Dương lão phu nhân cười một tiếng, để cho bà tử mời Ca Lạp Nhĩ ngồi xuống: "Ca Lạp Nhĩ, bây giờ trong tay con không có người nào, muốn đánh bại Hãn Vương Bắc Địch là không có khả năng, ngươi phải mượn một ít ngoại lực."
Ngoại lực này, không chỉ là binh lực Đại Chu, càng cần người trong nội bộ Bắc Địch ủng hộ.
Bắc Địch chia làm năm bộ, Hãn Vương lúc trước đưa một bộ lạc cường thịnh nhất cho Ca Lạp Nhĩ, bốn bộ còn lại do đại vương tử nhị vương tử và hai vị thân vương cầm giữ. Huynh trưởng Ca Lạp Nhĩ cấu kết hai bộ còn lại, đưa Ca Lạp Nhĩ và thúc phụ giữ hai tộc tới chỗ rất xa ở tây bắc, lúc này mới chiếm cứ Bắc Địch. Bây giờ nếu Ca Lạp Nhĩ muốn đoạt lại đồ đạc của mình, phải tìm đội ngũ hai bộ kia tới, dưới sự phối hợp của Đại Ch, tiêu diệt Hãn Vương Bắc Địch.
"Con muốn trở về Bắc Địch!" Trong mắt Ca Lạp Nhĩ có thần sắc kiên định: "Con phải tìm được tộc nhân, tìm tới thúc phụ, liên hợp lại cưỡng chế di dời người lòng muông dạ thú kia!" Mắt Ca Lạp Nhĩ sáng quắc có thần, trên mặt có vẻ mừng rỡ, ôm quyền hành lễ với Dương lão phu nhân: "Đa tạ lão phu nhân chỉ điểm!"
Dương lão phu nhân khoát tay một cái: "Bây giờ còn không phải thời cơ tốt cho con đi Bắc Địch, chúng ta đã sớm bố trí, con hãy yên tâm, dục tốc thì bất đạt, bây giờ còn không phải lúc con đi Bắc Địch, chờ chiến sự tây bắc lắng xuống, con đi cũng không muộn. Mặc dù bây giờ Bắc Địch có thể bao vây Ngọc Tuyền Quan, dựa vào là một cái chữ nhanh, kéo không được bao lâu, ta tính, có thể chống đỡ một tháng là tốt rồi rồi."
Người Bắc Địch bất ngờ đánh Đại Chu, nhất định là lương thảo mình không đủ, mới xuất kỳ bất ý chạy nhanh tới biên giới Đại Chu, mặc dù bây giờ vây Ngọc Tuyền Quan, nhưng cũng không có ích gì, bên cạnh Ngọc Tuyền Quan có Ngân SƠn quan và Phi Vân Quan, hai chỗ đóng quân đều có hơn mười vạn người, giờ phút này đã lao tới Ngọc Tuyền Quan rồi, Dương lão thái gia đi qua, chẳng qua là trấn giữ chỉ huy, đánh người Bắc Địch về quê quán đi thôi.
"Vậy lúc nào con mới qua?" Ca Lạp Nhĩ vội vã không nén nổi, thiếu niên mười tám tuổi này, gánh lấy huyết hải thâm cừu nhiều năm ly biệt quê hương, nghe nói có cơ hội trở về, tự nhiên là như có trăm móng nạo tâm.
"Tương Nghi, bây giờ con đi Quảng Châu mở chi nhánh, có muốn đi Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh không?" Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn Tương Nghi liếc mắt: "Tây Vực, cũng là chỗ thông thương quan trọng đó."
"Đi Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh?" Ánh mắt Tương Nghi sáng lên, nghĩ tới đám người Bắc Địch trong ngõ Mạo Nhi: "Lão phu nhân, mấy ngày trước con còn đang muốn chuyện này kia, ngài làm thế nào đoán được?"
Dương lão phu nhân cười ha ha một tiếng, sung sướng mở to mắt nhìn: "Ta cũng nghe con nói người Bắc Địch kia thích uống trà sữa, mới nghĩ muốn con đi Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh, không nghĩ tới con cũng tính toán như vậy."
" Ừ." Tương Nghi gật đầu một cái, hơi hơi nâng gò má, thì thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ chú ý, nàng vội vàng quay mặt lại: "Con muốn sang năm mở hai chi nhánh ở Ngọc Tuyền Quan và Tuyền châu, lão phu nhân cảm thấy con nên mở trước thời hạn nhiều chút không?"
"Nếu con có tiền dư, tự nhiên có thể mở trước thời hạn, chỉ là Ngọc Tuyền Quan, phải chờ đến chiến sự tây bắc ổn định con mới có thể đi dò thám đường, vừa vặn có thể cùng Bảo Trụ về ăn tết."
"Dạ." Tương Nghi cung cung kính kính trả lời, bắt đầu tính toán chuyện đi tây bắc.
Liên Kiều biết được phải đi tây bắc, rất cao hứng: "Cô nương, cuối cùng chúng ta có thể đi bên ngoài rồi, mỗi ngày thủ tại chỗ này, đúng là nhàm chán, ra ngoài bên nhìn một chút, cũng có thể nhìn phong tình dị vực."
Phương tẩu lắc đầu một cái, một tay bắt đầu dọn dẹp đồ vật: " Ngọc Tuyền Quan điều kiện gian khổ, bây giờ ngươi vui mừng kêu phải đi, đến lúc đó không chừng kêu phải về."
Khuôn mặt Liên Kiều không tin: "Ta mới không đâu."
Qua đi một chút thời gian, quả nhiên chiến sự bên tây bắc lắng xuống, Dương lão thái gia dẫn tướng sĩ Đại Chu đánh lui người Bắc Địch tám trăm dặm, thiếu chút nữa đánh tới đô thành đối phương - Hàn thành. Dương lão phu nhân được tin tức này, kêu Tương Nghi tới: "Con có thể làm một chút chuẩn bị, đợi thêm hai ngày, uống rượu mừng Cầm nha đầu thì có thể lên đường đi Ngọc Tuyền Quan rồi."
Lâm Mậu Chân và hôn sự Bảo Cầm định vào mười lăm tháng mười, khí trời không tính là lạnh, nhưng cũng đã hơi lạnh lẻo, hôm đó trong viện Bảo Cầm đều là hoa cầu bằng tơ lụa màu đỏ, đạp vào, thì ngửi thấy bên trong đốt Lê Hương.
Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm coi như đưa gả tỷ muội, theo từ đầu đến đuôi, thấy toàn phúc phu nhân chải đầu cho Bảo Cầm, hỉ nương xe lông mặt thu thập trang điểm da mặt cho nàng. Bảo Cầm ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, tùy ý người định đoạt, đến cuối cùng, nàng thay giá y xong thì thay đổi thành một người khác.
Bảo Cầm cho tới bây giờ chưa từng đẹp như vậy, ngồi ở chỗ đó, dung quang lấp lánh, trong đôi mắt như có nước suối chảy ra, đảo mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy phong tình vạn chủng, lại có trang trọng không nói ra được. Dương đại phu nhân và Dương đại gia chạy từ chỗ đảm nhiệm bên ngoài về đưa gả cho nàng, hai vị phu nhân xuất giá của Dương gia cũng quay về rồi, mẹ con mấy người ngồi vào một nơi, giữa mặt mày có chút giống nhau, vừa thấy thì biết quan hệ của các nàng, tất cả đều là khuôn mặt nho nhỏ hơi tròn, dáng vẻ ôn uyển hiền thục.
Dây pháo bên ngoài đùng đùng vang lên, quan lễ bên ngoài lớn tiếng kêu "Giờ lành đã đến, mời tân nương dời bước!"
Tương Nghi đi theo mọi người đứng dậy, cùng Bảo Cầm đi ra bên ngoài, Dương đại thiếu gia đứng ở cửa, thấy muội muội đi ra, thân thể khom xuống, để cho muội muội nằm ở trên lưng mình: "Ca ca tới đưa muội xuất giá."
Bảo Cầm bắt đầu khóc ồ lên, đây là tục xưng khóc gả, nữ tử rời khỏi nhà của mình, thì phải khóc lên, nghe nói khóc càng lợi hại, thì biểu thị cô gái này càng yêu gia đình, là cô nương tốt.
Tiếng khóc đứt quãng từ trước truyền tới, đan vào khói mù màu xanh nhạt mờ mịt, tạo thành cảm giác kỳ dị, phảng phất có một cánh tay kích thích lòng người, nghe tiếng khóc này, có chút chua xót, lưu luyến thiếu nữ gia đình, toàn bộ đọng trong tiếng khóc thút thít này, triền miên không dứt.
Lâm Mậu Chân mặc cát phục màu đỏ đứng ở cửa Dương phủ, bên người là hoa kiệu đại hồng cùng Đội một nghi thức, hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn Dương đại thiếu gia cõng Bảo Cầm đi ra, đây là người sau này cùng hắn qua một đời, hắn đột nhiên có một phần thẫn thờ, có một phần tiếc nuối, có một loại cảm giác mình cũng không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ánh mắt nhìn về đại môn Dương phủ, một đám người đứng nơi đó, đều là đưa gả cho Bảo Cầm, ăn mặc loè loẹt, người xem hoa cả mắt. Ở phía sau hồng hồng Lục Lục đó, có một màn tím nhạt, ánh mắt của Lâm Mậu Chân nhất thời ngưng ở đó, trái tim kéo mạnh một cái, phảng phất bị người níu lấy lơ lửng giữa trời.
Mặc dù chỉ có nửa gương mặt, nhưng hắn lại rất rõ ràng nhận ra nàng.
Khuôn mặt trắng noãn, mắt đen mềm mại, nàng đứng đó, bên khóe miệng hơi có nụ cười.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng để ý mình, ở trong lòng nàng, mình chỉ là huynh trưởng của nàng mà thôi. Lâm Mậu Chân ngưng mắt nhìn gương mặt đó, trong lòng có chua xót không nói ra được. Nàng và hắn, đời này chỉ có tình cảm huynh muội, nếu hắn muốn cưỡng cầu, vậy thì ngay cả huynh muội cũng không làm được.
Bảo Cầm mặc áo cưới màu đỏ cách Lâm Mậu Chân càng lúc càng gần, hắn đã có thể thấy rõ ràng hoa mẫu đơn thêu trên khăn voan của nàng, lụa mỏng màu đỏ rũ xuống, bốn góc có chuông màu vàng, theo gió thu không ngừng đụng nhau đến, đinh đông giòn vang, êm tai dễ nghe.
"Mậu Chân, ta giao Tam muội cho ngươi, ngươi phải trân trọng nàng!" Dương đại thiếu gia đưa Bảo Cầm vào kiệu hoa, xoay người lại vỗ bả vai Lâm Mậu Chân một cái: " Nếu ngươi dám khi dễ nàng, ta đây làm tỷ phu sẽ không tha cho ngươi!"
"Đại ca, huynh yên tâm." Lâm Mậu Chân quay đầu nhìn hoa kiệu đỏ thẫm một cái, rèm kiệu mềm mại đã rũ xuống, hắn cũng không nhìn thấy dáng người tinh tế yêu kiều của Bảo Cầm. Ngẩng đầu nhìn lại bên cửa Dương phủ, bóng người màu tím nhạt kia cũng đã không thấy.
Duyên phận giữa nàng và hắn, chung kết ở chỗ này, từ nay về sau, hắn phải thật tốt thương yêu nàng, Dương Bảo Cầm, là thê tử của hắn, là người cùng hắn qua một đời, hắn phải từ từ đi tìm hiểu nàng, tôn trọng nàng, làm một đôi vợ chồng người người hâm mộ.
Dương Nhị Phu nhân biết tin này, sắc mặt trắng bệch: "Bảo Trụ, Bảo Trụ."
Mới kêu hai tiếng, ngã ngửa người về phía sau, té xuống.
Bảo Thanh chạy qua đỡ Dương Nhị Phu nhân, trong mắt đầy ngập nước mắt: "Mẹ, mẹ! Ca ca cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện!"
Mặc dù trong lòng Dương lão phu nhân cũng lấy làm kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc trấn định như thường, bảo bọn nha hoàn vội vàng cầm muối ra cho Dương Nhị Phu nhân ngửi, đợi nàng hồi tỉnh lại, Dương lão phu nhân khoát tay một cái: "Vợ Lão Nhị, không có chuyện gì ghê gớm, đánh giặc không phải chuyện tầm thường sao? 30 năm trước trước, phụ thân ngươi làm lính gác biên quan, hàng năm đều đánh trận, cũng không thấy xảy ra chuyện gì, ngươi vội cái gì."
Môi Dương Nhị Phu nhân mấp máy, yếu ớt đưa tay ra: "Con nghĩ đến Bảo Trụ ở Ngọc Tuyền Quan, trong đầu vô cùng khó chịu, không thở nổi."
"Vội cái gì." Dương lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Triều đình đâu có ngồi nhìn không quản?"
Quả nhiên, Hoàng thượng lập tức kêu văn võ bá quan đi thương nghị, Dương lão thái gia chủ động xin đi, mọi người đề cử, Hoàng thượng cho hắn một đạo nhân mã chạy tới tây bắc giải vây.
Ca Lạp Nhĩ biết được Dương lão thái gia phải đi tây bắc, chạy tới Ngọc Thúy Đường: "Lão thái gia, con cũng phải cùng đi với ngài."
Dương lão thái gia nhìn hắn, sờ râu một cái, cười không nói, Ca Lạp Nhĩ có chút nóng nảy, khẩn cầu: "Mời lão thái gia mang con đi, con muốn ra trận giết địch!"
"Ca Lạp Nhĩ, con nghĩ một chút, con ra trận giết địch, đến tột cùng giết ai?" Dương lão thái gia liếc hắn thật sâu: "Con giết sĩ binh Bắc Địch, không phải kẻ thù của con, kẻ thù của con, ở trong đô thành Bắc Địch, rượu ngon món ngon dựa hồng kề thúy, sống mơ mơ màng màng."
Ánh mắt của Ca Lạp Nhĩ đỏ lên, siết chặt quả đấm vang dội kẽo kẹt: "Vậy con nên làm cái gì?"
Dương lão phu nhân cười một tiếng, để cho bà tử mời Ca Lạp Nhĩ ngồi xuống: "Ca Lạp Nhĩ, bây giờ trong tay con không có người nào, muốn đánh bại Hãn Vương Bắc Địch là không có khả năng, ngươi phải mượn một ít ngoại lực."
Ngoại lực này, không chỉ là binh lực Đại Chu, càng cần người trong nội bộ Bắc Địch ủng hộ.
Bắc Địch chia làm năm bộ, Hãn Vương lúc trước đưa một bộ lạc cường thịnh nhất cho Ca Lạp Nhĩ, bốn bộ còn lại do đại vương tử nhị vương tử và hai vị thân vương cầm giữ. Huynh trưởng Ca Lạp Nhĩ cấu kết hai bộ còn lại, đưa Ca Lạp Nhĩ và thúc phụ giữ hai tộc tới chỗ rất xa ở tây bắc, lúc này mới chiếm cứ Bắc Địch. Bây giờ nếu Ca Lạp Nhĩ muốn đoạt lại đồ đạc của mình, phải tìm đội ngũ hai bộ kia tới, dưới sự phối hợp của Đại Ch, tiêu diệt Hãn Vương Bắc Địch.
"Con muốn trở về Bắc Địch!" Trong mắt Ca Lạp Nhĩ có thần sắc kiên định: "Con phải tìm được tộc nhân, tìm tới thúc phụ, liên hợp lại cưỡng chế di dời người lòng muông dạ thú kia!" Mắt Ca Lạp Nhĩ sáng quắc có thần, trên mặt có vẻ mừng rỡ, ôm quyền hành lễ với Dương lão phu nhân: "Đa tạ lão phu nhân chỉ điểm!"
Dương lão phu nhân khoát tay một cái: "Bây giờ còn không phải thời cơ tốt cho con đi Bắc Địch, chúng ta đã sớm bố trí, con hãy yên tâm, dục tốc thì bất đạt, bây giờ còn không phải lúc con đi Bắc Địch, chờ chiến sự tây bắc lắng xuống, con đi cũng không muộn. Mặc dù bây giờ Bắc Địch có thể bao vây Ngọc Tuyền Quan, dựa vào là một cái chữ nhanh, kéo không được bao lâu, ta tính, có thể chống đỡ một tháng là tốt rồi rồi."
Người Bắc Địch bất ngờ đánh Đại Chu, nhất định là lương thảo mình không đủ, mới xuất kỳ bất ý chạy nhanh tới biên giới Đại Chu, mặc dù bây giờ vây Ngọc Tuyền Quan, nhưng cũng không có ích gì, bên cạnh Ngọc Tuyền Quan có Ngân SƠn quan và Phi Vân Quan, hai chỗ đóng quân đều có hơn mười vạn người, giờ phút này đã lao tới Ngọc Tuyền Quan rồi, Dương lão thái gia đi qua, chẳng qua là trấn giữ chỉ huy, đánh người Bắc Địch về quê quán đi thôi.
"Vậy lúc nào con mới qua?" Ca Lạp Nhĩ vội vã không nén nổi, thiếu niên mười tám tuổi này, gánh lấy huyết hải thâm cừu nhiều năm ly biệt quê hương, nghe nói có cơ hội trở về, tự nhiên là như có trăm móng nạo tâm.
"Tương Nghi, bây giờ con đi Quảng Châu mở chi nhánh, có muốn đi Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh không?" Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn Tương Nghi liếc mắt: "Tây Vực, cũng là chỗ thông thương quan trọng đó."
"Đi Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh?" Ánh mắt Tương Nghi sáng lên, nghĩ tới đám người Bắc Địch trong ngõ Mạo Nhi: "Lão phu nhân, mấy ngày trước con còn đang muốn chuyện này kia, ngài làm thế nào đoán được?"
Dương lão phu nhân cười ha ha một tiếng, sung sướng mở to mắt nhìn: "Ta cũng nghe con nói người Bắc Địch kia thích uống trà sữa, mới nghĩ muốn con đi Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh, không nghĩ tới con cũng tính toán như vậy."
" Ừ." Tương Nghi gật đầu một cái, hơi hơi nâng gò má, thì thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ chú ý, nàng vội vàng quay mặt lại: "Con muốn sang năm mở hai chi nhánh ở Ngọc Tuyền Quan và Tuyền châu, lão phu nhân cảm thấy con nên mở trước thời hạn nhiều chút không?"
"Nếu con có tiền dư, tự nhiên có thể mở trước thời hạn, chỉ là Ngọc Tuyền Quan, phải chờ đến chiến sự tây bắc ổn định con mới có thể đi dò thám đường, vừa vặn có thể cùng Bảo Trụ về ăn tết."
"Dạ." Tương Nghi cung cung kính kính trả lời, bắt đầu tính toán chuyện đi tây bắc.
Liên Kiều biết được phải đi tây bắc, rất cao hứng: "Cô nương, cuối cùng chúng ta có thể đi bên ngoài rồi, mỗi ngày thủ tại chỗ này, đúng là nhàm chán, ra ngoài bên nhìn một chút, cũng có thể nhìn phong tình dị vực."
Phương tẩu lắc đầu một cái, một tay bắt đầu dọn dẹp đồ vật: " Ngọc Tuyền Quan điều kiện gian khổ, bây giờ ngươi vui mừng kêu phải đi, đến lúc đó không chừng kêu phải về."
Khuôn mặt Liên Kiều không tin: "Ta mới không đâu."
Qua đi một chút thời gian, quả nhiên chiến sự bên tây bắc lắng xuống, Dương lão thái gia dẫn tướng sĩ Đại Chu đánh lui người Bắc Địch tám trăm dặm, thiếu chút nữa đánh tới đô thành đối phương - Hàn thành. Dương lão phu nhân được tin tức này, kêu Tương Nghi tới: "Con có thể làm một chút chuẩn bị, đợi thêm hai ngày, uống rượu mừng Cầm nha đầu thì có thể lên đường đi Ngọc Tuyền Quan rồi."
Lâm Mậu Chân và hôn sự Bảo Cầm định vào mười lăm tháng mười, khí trời không tính là lạnh, nhưng cũng đã hơi lạnh lẻo, hôm đó trong viện Bảo Cầm đều là hoa cầu bằng tơ lụa màu đỏ, đạp vào, thì ngửi thấy bên trong đốt Lê Hương.
Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm coi như đưa gả tỷ muội, theo từ đầu đến đuôi, thấy toàn phúc phu nhân chải đầu cho Bảo Cầm, hỉ nương xe lông mặt thu thập trang điểm da mặt cho nàng. Bảo Cầm ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, tùy ý người định đoạt, đến cuối cùng, nàng thay giá y xong thì thay đổi thành một người khác.
Bảo Cầm cho tới bây giờ chưa từng đẹp như vậy, ngồi ở chỗ đó, dung quang lấp lánh, trong đôi mắt như có nước suối chảy ra, đảo mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy phong tình vạn chủng, lại có trang trọng không nói ra được. Dương đại phu nhân và Dương đại gia chạy từ chỗ đảm nhiệm bên ngoài về đưa gả cho nàng, hai vị phu nhân xuất giá của Dương gia cũng quay về rồi, mẹ con mấy người ngồi vào một nơi, giữa mặt mày có chút giống nhau, vừa thấy thì biết quan hệ của các nàng, tất cả đều là khuôn mặt nho nhỏ hơi tròn, dáng vẻ ôn uyển hiền thục.
Dây pháo bên ngoài đùng đùng vang lên, quan lễ bên ngoài lớn tiếng kêu "Giờ lành đã đến, mời tân nương dời bước!"
Tương Nghi đi theo mọi người đứng dậy, cùng Bảo Cầm đi ra bên ngoài, Dương đại thiếu gia đứng ở cửa, thấy muội muội đi ra, thân thể khom xuống, để cho muội muội nằm ở trên lưng mình: "Ca ca tới đưa muội xuất giá."
Bảo Cầm bắt đầu khóc ồ lên, đây là tục xưng khóc gả, nữ tử rời khỏi nhà của mình, thì phải khóc lên, nghe nói khóc càng lợi hại, thì biểu thị cô gái này càng yêu gia đình, là cô nương tốt.
Tiếng khóc đứt quãng từ trước truyền tới, đan vào khói mù màu xanh nhạt mờ mịt, tạo thành cảm giác kỳ dị, phảng phất có một cánh tay kích thích lòng người, nghe tiếng khóc này, có chút chua xót, lưu luyến thiếu nữ gia đình, toàn bộ đọng trong tiếng khóc thút thít này, triền miên không dứt.
Lâm Mậu Chân mặc cát phục màu đỏ đứng ở cửa Dương phủ, bên người là hoa kiệu đại hồng cùng Đội một nghi thức, hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn Dương đại thiếu gia cõng Bảo Cầm đi ra, đây là người sau này cùng hắn qua một đời, hắn đột nhiên có một phần thẫn thờ, có một phần tiếc nuối, có một loại cảm giác mình cũng không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ánh mắt nhìn về đại môn Dương phủ, một đám người đứng nơi đó, đều là đưa gả cho Bảo Cầm, ăn mặc loè loẹt, người xem hoa cả mắt. Ở phía sau hồng hồng Lục Lục đó, có một màn tím nhạt, ánh mắt của Lâm Mậu Chân nhất thời ngưng ở đó, trái tim kéo mạnh một cái, phảng phất bị người níu lấy lơ lửng giữa trời.
Mặc dù chỉ có nửa gương mặt, nhưng hắn lại rất rõ ràng nhận ra nàng.
Khuôn mặt trắng noãn, mắt đen mềm mại, nàng đứng đó, bên khóe miệng hơi có nụ cười.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng để ý mình, ở trong lòng nàng, mình chỉ là huynh trưởng của nàng mà thôi. Lâm Mậu Chân ngưng mắt nhìn gương mặt đó, trong lòng có chua xót không nói ra được. Nàng và hắn, đời này chỉ có tình cảm huynh muội, nếu hắn muốn cưỡng cầu, vậy thì ngay cả huynh muội cũng không làm được.
Bảo Cầm mặc áo cưới màu đỏ cách Lâm Mậu Chân càng lúc càng gần, hắn đã có thể thấy rõ ràng hoa mẫu đơn thêu trên khăn voan của nàng, lụa mỏng màu đỏ rũ xuống, bốn góc có chuông màu vàng, theo gió thu không ngừng đụng nhau đến, đinh đông giòn vang, êm tai dễ nghe.
"Mậu Chân, ta giao Tam muội cho ngươi, ngươi phải trân trọng nàng!" Dương đại thiếu gia đưa Bảo Cầm vào kiệu hoa, xoay người lại vỗ bả vai Lâm Mậu Chân một cái: " Nếu ngươi dám khi dễ nàng, ta đây làm tỷ phu sẽ không tha cho ngươi!"
"Đại ca, huynh yên tâm." Lâm Mậu Chân quay đầu nhìn hoa kiệu đỏ thẫm một cái, rèm kiệu mềm mại đã rũ xuống, hắn cũng không nhìn thấy dáng người tinh tế yêu kiều của Bảo Cầm. Ngẩng đầu nhìn lại bên cửa Dương phủ, bóng người màu tím nhạt kia cũng đã không thấy.
Duyên phận giữa nàng và hắn, chung kết ở chỗ này, từ nay về sau, hắn phải thật tốt thương yêu nàng, Dương Bảo Cầm, là thê tử của hắn, là người cùng hắn qua một đời, hắn phải từ từ đi tìm hiểu nàng, tôn trọng nàng, làm một đôi vợ chồng người người hâm mộ.
Tác giả :
Yên Nùng