Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 147: Ngày hội nóng ruột nóng gan mong tương phùng
Màn cửa thật dầy hơi hơi đung đưa, hoa mẫu đơn thêu bên trên hết sức sang quý, trong lá xanh lộ ra đóa hoa đỏ rực, trong cánh hoa ẩn tàng mạch lạc loáng thoáng, như đưa tay ra thì có thể kéo chúng ra.
Đứng ở cửa là một tiểu nha đầu kéo màn, xoa xoa bàn tay, nhìn Gia Mậu cười: “Đại thiếu gia, sao lại không đi vào vậy?”
Gia Mậu nhìn rèm cửa kia một chút, cuối cùng vẫn giơ chân lên.
Dung đại phu nhân và Dung đại gia nói chuyện trong phòng, thấy Gia Mậu đi vào, trên mặt là nụ cười: “Gia Mậu, con sao vậy? Vẻ mặt gì mà trầm trầm, không quá vui vẻ?”
“Mẹ, sao năm nay lại không về Nghiễm Lăng?” Gia Mậu ngồi xuống, tâm trạng hơi khẩn trương, muốn nghe mẹ trả lời, lại sợ nàng trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể giả bộ trấn định, búng trên bông tuyết y phục một cái, ánh mắt lại rơi trên cẩm bào màu xanh ngọc của mình, gấm màu xanh da không ngừng thay đổi màu sắc, bên trên có vân văn, giống như đang đi động, cẩm bào này là Tam thẩm nương làm, tay nghề đúng là tốt.
“Năm nay về làm chi?” Dung đại phu nhân nhìn Gia Mậu cười: “Bây giờ một nhà hai cậu của con cũng không ở Nghiễm Lăng, trong phủ kia chỉ còn mấy chục người làm, ta còn phải đi chúc tết những hạ nhân kia hay sao?”
Gia Mậu không phục: “Không phải mẹ nói chỉ có về Nghiễm Lăng trong lòng mới thoải mái hơn sao? Giờ một nhà bà ngoại không ở Nghiễm Lăng rồi, mẹ về vừa vặn tùy tiện thích thế nào làm thế ấy, như vậy còn không tốt sao?”
“Ôi ôi ôi, chàng nhìn con đi.” Dung đại phu nhân nhìn Dung đại gia cười: “ Chàng nhìn con của chàng đi, so với người mẹ này còn gấp về nhà mẹ đẻ hơn.”
Dung đại gia cười ha ha: “Gia Mậu thân cận với bà ngoại, vẫn thân thiết với Bảo Trụ nhất, lần tới chúng ta đi kinh thành tìm bọn họ là được, năm nay không đi Nghiễm Lăng.” Nhìn mặt Gia Mậu mang theo thần sắc thất vọng, Dung đại gia trấn an hắn: “Sao hả? Chẳng lẽ con cảm thấy thiếu tiền lì xì của hai cậu thì trong lòng không vui? Gần đây con thay vẽ không ít bản vẽ tốt cho Kim Ngọc Phường, cha thưởng con một trăm lạng bạc ròng, thế nào?”
“Cha, cha còn nghĩ con là con nít sao.” Gia Mậu hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn vươn tay ra như cũ: “Một trăm lượng thì một trăm lượng, con cũng không chê ít.”
Dung đại phu nhân ở một bên cắn hàm răng cười: “Một trăm lượng còn ít? Con chỉ vẽ chừng mười bản vẻ, còn cần những sư phụ kia hỗ trợ dùng được!”
Trong lòng Gia Mậu hơi không thích, bất kể mọi người khen đồ trang sức hắn vẽ đẹp mắt thế nào, chỉ có mẹ nói nơi này có chỗ nào không đúng, đến bây giờ còn nói với hắn một trăm lạng bạc ròng quá nhiều. Hắn trầm mặt, gục chân mày nói: “Mẹ, hơn mười kiểu đồ trang sức kia, bạc kiếm được chỉ sợ hơn mấy ngàn, mới cho con một trăm lượng, chẳng lẽ còn nhiều?”
Dung đại gia bỏ ngân phiếu vào trong tay Gia Mậu, thuận tiện sờ đầu của hắn một cái: “Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? Cho dù con vẽ đẹp hơn nữa, cũng nên khiêm tốn chút. Mẹ của con nói cũng không sai, con vốn cầm bạc phân chia trong Kim Ngọc Phường, giờ cha cho ngươi một trăm lượng là thưởng thêm, thấy năm nay con không đi Nghiễm Lăng ít đi tiền lì xì mới cho đó!”
Gia Mậu buồn buồn không vui, cầm ngân phiếu một trăm lượng kia đi ra bên ngoài, Dung đại gia kêu một tiếng: “Gia Mậu, qua năm con cũng mười tuổi rồi, đều là người lớn rồi, phải chững chạc hơn chút, làm chuyện gì cũng vạn lần không thể hành động theo cảm tình, biết không?”
“Cha, con biết rồi.” Gia Mậu quay đầu nhìn Dung đại gia, hơi bất đắc dĩ, cha cái gì cũng nghe mẹ, những lời này rõ ràng cũng là của mẹ, ở đâu là cha muốn nói chứ? Đi ra ngoài, thấy một mảnh trắng xóa, trong lòng Gia Mậu buồn bã, trước mắt phảng phất xuất hiện một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, trên người khoác áo choàng màu tím nhạt, đứng đó giống như một nhành sen thanh tú.
Hắn muốn đi Hoa Dương gặp nàng, lại không có cớ.
Gia Mậu có mấy phần khổ não, nếu đi Nghiễm Lăng, có Bảo Trụ làm bạn, hai người có thể không để ý mẹ ngăn cản, cùng nhau chạy đến Hoa Dương, nhưng bây giờ lại không có cơ hội này.
Năm nay nhà cậu hai đi kinh thành qua năm với ông ngoại bà ngoại, phải chờ năm sau mới về, mẹ không đi Nghiễm Lăng, chỉ là ở trong Tinh Tuyết viên, mỗi ngày trêu chọc tiểu muội muội Đông Hoa, nhiều nhất đi Nhị thẩm nương Tam thẩm nương một chút, không chút ý tứ muốn về Nghiễm Lăng.
Không biết lúc này nàng thế nào, Gia Mậu thở một hơi, bên môi một trận sương mù màu trắng tỏa ra. Đứng trong hành lang nghĩ một chút, dậm chân, hắn đi vào vườn thật nhanh, cẩm bào màu xanh ngọc rất bắt mắt trong tuyết như lưu ly thủy tinh, một chốc đã không thấy bóng dáng.
“Đại gia, phu nhân, Đại thiếu gia đi con đường bên trái.” Tiểu nha đầu vén rèm ló đầu vào, thông báo một tiếng với Dung đại phu nhân: “Chắc là không có ra khỏi vườn.”
“ Ừ.” Trong tay Dung đại phu nhân bưng chung trà, mũ móng tay thật dài điểm thúy chợt lóe, tia sáng nhàn nhạt lướt qua: “Kim Chi, ngươi đi dặn dò mã phu, tuyệt đối không thể để cho Đại thiếu gia cưỡi Đào Yêu ra ngoài, cũng không thể chuẩn bị xe ngựa cho hắn, Đại thiếu gia mà ra Phủ thì có lệnh của ta mới được.”
“ Dạ.” Kim Chi cong cong eo, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
“Mạn Nương, nàng đây là tội gì, vì sao trông Gia Mậu chặt như vậy?” Dung đại gia có vài phần không hiểu: “Thường ngày Gia Mậu ở trong viện, cũng không có chỗ nào đi chơi, đi ra ngoài giải sầu một chút có gì sao?”
“ Trung Lăng, chàng còn nhớ chuyện Gia Mậu làm ra năm ngoái không?” Dung đại phu nhân vừa nhắc tới chuyện năm ngoái kia thì trong lòng còn tức: “Hắn và Bảo Trụ, lại cưỡi ngựa đi Hoa Dương! Tuyết vừa mới rơi xuống, trên đất tất cả đều là băng, cũng không sợ té! Đáng giận nhất là là, ta và Nhị tẩu khuyên hai đứa nó, kết quả không nói tiếng nào đã đi, căn bản không coi chúng ta vào đâu!”
“Nhưng không phải Gia Mậu đã êm đẹp trở lại sao?” Dung đại gia đưa tay vỗ tay của Dung đại phu nhân một cái: “Mạn Nương, có một số việc chúng ta nên buông tay, để cho Gia Mậu tự mình đi bên ngoài xông xáo một lần, giờ hắn mười tuổi rồi, còn giống như đứa bé ba sao được? Hắn là con trai trưởng phòng lớn, đến lúc đó sẽ gánh vác mặt mũi Dung gia!”
“ Chàng thì biết cái gì!” Dung đại phu nhân tức giận bất bình, nhiều năm như vậy Dung đại gia đối với mình nói gì nghe nấy, hai người căn bản chưa từng cãi nhau, nhưng trong chuyện đối đãi Gia Mậu thế nào này, lại có khác nhau.
Hắn cố ý làm như không biết hay thật sự không chú ý tới? Dung đại phu nhân liếc nhìn Dung đại gia: “Dung Trung Lăng, ngươi đang giả ngu hả? Con của ngươi đi Hoa Dương làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Chẳng qua là đi theo Bảo Trụ đến Hoa Dương thăm biểu muội hắn, tiểu hài tử hòa thuận như vậy, cũng là hiếm thấy.” Dung đại gia cười một tiếng với Dung đại phu nhân: “ Nàng cần gì phải nghĩ quá nhiều? Chẳng qua chỉ là hài tử mới mấy tuổi, sao lại có tâm tư kiểu khác? Hơn nữa, nàng càng muốn đè hắn, chỉ sợ trong lòng Gia Mậu càng bất bình, hắn càng sẽ xung đột với nàng!”
Dung đại gia đối với con trai mình, hài lòng một ngàn lần.
Mặc dù Dung gia là thế gia đại tộc Giang Lăng, nhưng Gia Mậu lại không có một chút dáng dấp con nhà giàu, hai năm qua hắn có chút tiến bộ, mỗi ngày không phải khắc khổ ra công nghiên cứu trong học đường, thì là đi Kim Ngọc Phường học xử lý, giờ còn có thể vẽ ra bản vẽ đồ trang sức, từng món từng món mới lạ mà tinh xảo, cũng không biết hắn đến tột cùng là thế nào nghĩ ra được.
Có con trai như vậy, Dung đại gia chỉ cảm thấy hài lòng, hoàn toàn không thể hiểu được vì sao Dung đại phu nhân phải kén chọn như vậy: “Gia Mậu đã làm đủ tốt, nàng cần gì phải mất hứng như vậy?” Dung đại gia đưa tay ôm lấy Đông Hoa, hôn gương mặt như bạch ngọc của nàng một cái: “Đông Hoa con nói xem, ca ca có được hay không?”
Đông Hoa nâng đầu nhỏ lên, hai mái nhỏ trên đầu cơ hồ không giữ được đóa trâm hoa kia: “Ca ca tốt nhất mà! Đông Hoa thích ca ca nhất!” Nàng cố gắng duỗi ra đích hai bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của mình, kéo tay của Dung đại phu nhân lồng một cái: “Mẹ không nên trách ca ca!”
“Hừ, chàng chỉ biết dùng Đông Hoa tới chọc ta vui vẻ!” Dung đại phu nhân thấy ánh mắt của Đông Hoa đen kia hạt châu vậy, trong lòng nhũn ra, cười buông chung trà xuống: “Chẳng qua là chuyện này quan hệ tiền đồ sau này của Gia Mậu, ta cũng không thể không phòng bị.”
Dung đại gia không nói gì, ôm lấy Đông Hoa đi ra ngoài: “Ta mang Đông Hoa đi ra ngoài một chút, thuận tiện nhìn xem Gia Mậu tới chỗ nào rồi.”
Dung đại phu nhân gật đầu một cái: “ Chàng đi đi, hiếm có mấy ngày thanh nhàn, đến mùng sáu, Kim Ngọc Phường lại mở cửa rồi.”
Sân trước Vân Uyển đã sớm được dọn sạch sẽ, không có một chút tuyết đọng, nơi góc tường để một cái bình hoa lớn, bên trong cắm mấy càng hồng mai kiều diễm. Trong sân bày hai cái bàn phóng khoáng, giấy lớn trắng như tuyết đoan đoan chính chính, Xuân Hoa Hạ Hoa và Thu Hoa đang cử bút dựa theo bình hoa mai kia mà vẽ.
Trong tay Quý Thư Nương cầm một khung thêu, ngồi một bên cúi đầu thêu hoa, ngẩng đầu thấy cẩm bào màu xanh ngọc chợt lóe, cười chào hỏi một câu: “Gia Mậu tới hả.”
Gia Mậu kêu một tiếng “Tam thẩm nương”, rồi chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh bàn, nhìn ba người muội muội vẽ, chỉ tờ giấy lớn của Thu Hoa nói: “Vẫn là Thu Hoa muội muội vẽ tốt nhất, rất là sống động.” Nghiêng đầu nhìn tranh của Xuân Hoa, Gia Mậu ha ha nở nụ cười: “Sao ta lại không nhìn ra là hoa mai nhỉ, nhìn mãi chỉ thấy trên cây già còi cọc có mấy chấm màu đỏ.”
“Ca ca!” Xuân Hoa giận đến bỏ bút, dậm chân: “ Huynh lại nói xấu người ta!”
Quý Thư Nương vội vàng đứng lên: “Xuân Hoa vẽ cũng không tệ, chẳng qua là cành khô này vẽ hơi lớn chút, vẽ hoa mai, khẩn yếu nhất là phải có khí phách, ý cảnh cành khô mai già mới là thượng giai.”
Gia Mậu nháy mắt mấy cái với Xuân Hoa: “Nhân huynh nói đùa một câu làm gì là thật!” Hắn cúi đầu nhìn vải vóc trong tay Quý Thư Nương, có vài phần kinh hỉ: “Tam thẩm nương, thím đang làm ta áo choàng con nhờ thím sao?”
“Sao lại không phải.” Thu Hoa vẽ xong nụ hoa mai cuối cùng, cười nói: “Mẫu thân của muội nghe huynh nói muốn gấp, đã làm gấp nhiều ngày, hôm nay là thêu gợn nước dưới áo choàng, thêu xong là hoàn thành.”
Xuân Hoa đi tới, kéo Gia Mậu tới bên cạnh, thấp giọng nói: “Ca ca, huynh muốn đưa đi Hoa Dương hả?”
Gia Mậu mở to mắt nhìn nàng: “Làm sao muội biết?”
“Muội biết chứ sao không.” Xuân Hoa có mấy phần đắc ý, đôi tay bắt chéo bên hông: “chắc chắn mẹ đang đề phòng huynh, có muốn muội muội này đưa huynh ra khỏi phủ không?”
Đứng ở cửa là một tiểu nha đầu kéo màn, xoa xoa bàn tay, nhìn Gia Mậu cười: “Đại thiếu gia, sao lại không đi vào vậy?”
Gia Mậu nhìn rèm cửa kia một chút, cuối cùng vẫn giơ chân lên.
Dung đại phu nhân và Dung đại gia nói chuyện trong phòng, thấy Gia Mậu đi vào, trên mặt là nụ cười: “Gia Mậu, con sao vậy? Vẻ mặt gì mà trầm trầm, không quá vui vẻ?”
“Mẹ, sao năm nay lại không về Nghiễm Lăng?” Gia Mậu ngồi xuống, tâm trạng hơi khẩn trương, muốn nghe mẹ trả lời, lại sợ nàng trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể giả bộ trấn định, búng trên bông tuyết y phục một cái, ánh mắt lại rơi trên cẩm bào màu xanh ngọc của mình, gấm màu xanh da không ngừng thay đổi màu sắc, bên trên có vân văn, giống như đang đi động, cẩm bào này là Tam thẩm nương làm, tay nghề đúng là tốt.
“Năm nay về làm chi?” Dung đại phu nhân nhìn Gia Mậu cười: “Bây giờ một nhà hai cậu của con cũng không ở Nghiễm Lăng, trong phủ kia chỉ còn mấy chục người làm, ta còn phải đi chúc tết những hạ nhân kia hay sao?”
Gia Mậu không phục: “Không phải mẹ nói chỉ có về Nghiễm Lăng trong lòng mới thoải mái hơn sao? Giờ một nhà bà ngoại không ở Nghiễm Lăng rồi, mẹ về vừa vặn tùy tiện thích thế nào làm thế ấy, như vậy còn không tốt sao?”
“Ôi ôi ôi, chàng nhìn con đi.” Dung đại phu nhân nhìn Dung đại gia cười: “ Chàng nhìn con của chàng đi, so với người mẹ này còn gấp về nhà mẹ đẻ hơn.”
Dung đại gia cười ha ha: “Gia Mậu thân cận với bà ngoại, vẫn thân thiết với Bảo Trụ nhất, lần tới chúng ta đi kinh thành tìm bọn họ là được, năm nay không đi Nghiễm Lăng.” Nhìn mặt Gia Mậu mang theo thần sắc thất vọng, Dung đại gia trấn an hắn: “Sao hả? Chẳng lẽ con cảm thấy thiếu tiền lì xì của hai cậu thì trong lòng không vui? Gần đây con thay vẽ không ít bản vẽ tốt cho Kim Ngọc Phường, cha thưởng con một trăm lạng bạc ròng, thế nào?”
“Cha, cha còn nghĩ con là con nít sao.” Gia Mậu hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn vươn tay ra như cũ: “Một trăm lượng thì một trăm lượng, con cũng không chê ít.”
Dung đại phu nhân ở một bên cắn hàm răng cười: “Một trăm lượng còn ít? Con chỉ vẽ chừng mười bản vẻ, còn cần những sư phụ kia hỗ trợ dùng được!”
Trong lòng Gia Mậu hơi không thích, bất kể mọi người khen đồ trang sức hắn vẽ đẹp mắt thế nào, chỉ có mẹ nói nơi này có chỗ nào không đúng, đến bây giờ còn nói với hắn một trăm lạng bạc ròng quá nhiều. Hắn trầm mặt, gục chân mày nói: “Mẹ, hơn mười kiểu đồ trang sức kia, bạc kiếm được chỉ sợ hơn mấy ngàn, mới cho con một trăm lượng, chẳng lẽ còn nhiều?”
Dung đại gia bỏ ngân phiếu vào trong tay Gia Mậu, thuận tiện sờ đầu của hắn một cái: “Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? Cho dù con vẽ đẹp hơn nữa, cũng nên khiêm tốn chút. Mẹ của con nói cũng không sai, con vốn cầm bạc phân chia trong Kim Ngọc Phường, giờ cha cho ngươi một trăm lượng là thưởng thêm, thấy năm nay con không đi Nghiễm Lăng ít đi tiền lì xì mới cho đó!”
Gia Mậu buồn buồn không vui, cầm ngân phiếu một trăm lượng kia đi ra bên ngoài, Dung đại gia kêu một tiếng: “Gia Mậu, qua năm con cũng mười tuổi rồi, đều là người lớn rồi, phải chững chạc hơn chút, làm chuyện gì cũng vạn lần không thể hành động theo cảm tình, biết không?”
“Cha, con biết rồi.” Gia Mậu quay đầu nhìn Dung đại gia, hơi bất đắc dĩ, cha cái gì cũng nghe mẹ, những lời này rõ ràng cũng là của mẹ, ở đâu là cha muốn nói chứ? Đi ra ngoài, thấy một mảnh trắng xóa, trong lòng Gia Mậu buồn bã, trước mắt phảng phất xuất hiện một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, trên người khoác áo choàng màu tím nhạt, đứng đó giống như một nhành sen thanh tú.
Hắn muốn đi Hoa Dương gặp nàng, lại không có cớ.
Gia Mậu có mấy phần khổ não, nếu đi Nghiễm Lăng, có Bảo Trụ làm bạn, hai người có thể không để ý mẹ ngăn cản, cùng nhau chạy đến Hoa Dương, nhưng bây giờ lại không có cơ hội này.
Năm nay nhà cậu hai đi kinh thành qua năm với ông ngoại bà ngoại, phải chờ năm sau mới về, mẹ không đi Nghiễm Lăng, chỉ là ở trong Tinh Tuyết viên, mỗi ngày trêu chọc tiểu muội muội Đông Hoa, nhiều nhất đi Nhị thẩm nương Tam thẩm nương một chút, không chút ý tứ muốn về Nghiễm Lăng.
Không biết lúc này nàng thế nào, Gia Mậu thở một hơi, bên môi một trận sương mù màu trắng tỏa ra. Đứng trong hành lang nghĩ một chút, dậm chân, hắn đi vào vườn thật nhanh, cẩm bào màu xanh ngọc rất bắt mắt trong tuyết như lưu ly thủy tinh, một chốc đã không thấy bóng dáng.
“Đại gia, phu nhân, Đại thiếu gia đi con đường bên trái.” Tiểu nha đầu vén rèm ló đầu vào, thông báo một tiếng với Dung đại phu nhân: “Chắc là không có ra khỏi vườn.”
“ Ừ.” Trong tay Dung đại phu nhân bưng chung trà, mũ móng tay thật dài điểm thúy chợt lóe, tia sáng nhàn nhạt lướt qua: “Kim Chi, ngươi đi dặn dò mã phu, tuyệt đối không thể để cho Đại thiếu gia cưỡi Đào Yêu ra ngoài, cũng không thể chuẩn bị xe ngựa cho hắn, Đại thiếu gia mà ra Phủ thì có lệnh của ta mới được.”
“ Dạ.” Kim Chi cong cong eo, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
“Mạn Nương, nàng đây là tội gì, vì sao trông Gia Mậu chặt như vậy?” Dung đại gia có vài phần không hiểu: “Thường ngày Gia Mậu ở trong viện, cũng không có chỗ nào đi chơi, đi ra ngoài giải sầu một chút có gì sao?”
“ Trung Lăng, chàng còn nhớ chuyện Gia Mậu làm ra năm ngoái không?” Dung đại phu nhân vừa nhắc tới chuyện năm ngoái kia thì trong lòng còn tức: “Hắn và Bảo Trụ, lại cưỡi ngựa đi Hoa Dương! Tuyết vừa mới rơi xuống, trên đất tất cả đều là băng, cũng không sợ té! Đáng giận nhất là là, ta và Nhị tẩu khuyên hai đứa nó, kết quả không nói tiếng nào đã đi, căn bản không coi chúng ta vào đâu!”
“Nhưng không phải Gia Mậu đã êm đẹp trở lại sao?” Dung đại gia đưa tay vỗ tay của Dung đại phu nhân một cái: “Mạn Nương, có một số việc chúng ta nên buông tay, để cho Gia Mậu tự mình đi bên ngoài xông xáo một lần, giờ hắn mười tuổi rồi, còn giống như đứa bé ba sao được? Hắn là con trai trưởng phòng lớn, đến lúc đó sẽ gánh vác mặt mũi Dung gia!”
“ Chàng thì biết cái gì!” Dung đại phu nhân tức giận bất bình, nhiều năm như vậy Dung đại gia đối với mình nói gì nghe nấy, hai người căn bản chưa từng cãi nhau, nhưng trong chuyện đối đãi Gia Mậu thế nào này, lại có khác nhau.
Hắn cố ý làm như không biết hay thật sự không chú ý tới? Dung đại phu nhân liếc nhìn Dung đại gia: “Dung Trung Lăng, ngươi đang giả ngu hả? Con của ngươi đi Hoa Dương làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Chẳng qua là đi theo Bảo Trụ đến Hoa Dương thăm biểu muội hắn, tiểu hài tử hòa thuận như vậy, cũng là hiếm thấy.” Dung đại gia cười một tiếng với Dung đại phu nhân: “ Nàng cần gì phải nghĩ quá nhiều? Chẳng qua chỉ là hài tử mới mấy tuổi, sao lại có tâm tư kiểu khác? Hơn nữa, nàng càng muốn đè hắn, chỉ sợ trong lòng Gia Mậu càng bất bình, hắn càng sẽ xung đột với nàng!”
Dung đại gia đối với con trai mình, hài lòng một ngàn lần.
Mặc dù Dung gia là thế gia đại tộc Giang Lăng, nhưng Gia Mậu lại không có một chút dáng dấp con nhà giàu, hai năm qua hắn có chút tiến bộ, mỗi ngày không phải khắc khổ ra công nghiên cứu trong học đường, thì là đi Kim Ngọc Phường học xử lý, giờ còn có thể vẽ ra bản vẽ đồ trang sức, từng món từng món mới lạ mà tinh xảo, cũng không biết hắn đến tột cùng là thế nào nghĩ ra được.
Có con trai như vậy, Dung đại gia chỉ cảm thấy hài lòng, hoàn toàn không thể hiểu được vì sao Dung đại phu nhân phải kén chọn như vậy: “Gia Mậu đã làm đủ tốt, nàng cần gì phải mất hứng như vậy?” Dung đại gia đưa tay ôm lấy Đông Hoa, hôn gương mặt như bạch ngọc của nàng một cái: “Đông Hoa con nói xem, ca ca có được hay không?”
Đông Hoa nâng đầu nhỏ lên, hai mái nhỏ trên đầu cơ hồ không giữ được đóa trâm hoa kia: “Ca ca tốt nhất mà! Đông Hoa thích ca ca nhất!” Nàng cố gắng duỗi ra đích hai bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của mình, kéo tay của Dung đại phu nhân lồng một cái: “Mẹ không nên trách ca ca!”
“Hừ, chàng chỉ biết dùng Đông Hoa tới chọc ta vui vẻ!” Dung đại phu nhân thấy ánh mắt của Đông Hoa đen kia hạt châu vậy, trong lòng nhũn ra, cười buông chung trà xuống: “Chẳng qua là chuyện này quan hệ tiền đồ sau này của Gia Mậu, ta cũng không thể không phòng bị.”
Dung đại gia không nói gì, ôm lấy Đông Hoa đi ra ngoài: “Ta mang Đông Hoa đi ra ngoài một chút, thuận tiện nhìn xem Gia Mậu tới chỗ nào rồi.”
Dung đại phu nhân gật đầu một cái: “ Chàng đi đi, hiếm có mấy ngày thanh nhàn, đến mùng sáu, Kim Ngọc Phường lại mở cửa rồi.”
Sân trước Vân Uyển đã sớm được dọn sạch sẽ, không có một chút tuyết đọng, nơi góc tường để một cái bình hoa lớn, bên trong cắm mấy càng hồng mai kiều diễm. Trong sân bày hai cái bàn phóng khoáng, giấy lớn trắng như tuyết đoan đoan chính chính, Xuân Hoa Hạ Hoa và Thu Hoa đang cử bút dựa theo bình hoa mai kia mà vẽ.
Trong tay Quý Thư Nương cầm một khung thêu, ngồi một bên cúi đầu thêu hoa, ngẩng đầu thấy cẩm bào màu xanh ngọc chợt lóe, cười chào hỏi một câu: “Gia Mậu tới hả.”
Gia Mậu kêu một tiếng “Tam thẩm nương”, rồi chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh bàn, nhìn ba người muội muội vẽ, chỉ tờ giấy lớn của Thu Hoa nói: “Vẫn là Thu Hoa muội muội vẽ tốt nhất, rất là sống động.” Nghiêng đầu nhìn tranh của Xuân Hoa, Gia Mậu ha ha nở nụ cười: “Sao ta lại không nhìn ra là hoa mai nhỉ, nhìn mãi chỉ thấy trên cây già còi cọc có mấy chấm màu đỏ.”
“Ca ca!” Xuân Hoa giận đến bỏ bút, dậm chân: “ Huynh lại nói xấu người ta!”
Quý Thư Nương vội vàng đứng lên: “Xuân Hoa vẽ cũng không tệ, chẳng qua là cành khô này vẽ hơi lớn chút, vẽ hoa mai, khẩn yếu nhất là phải có khí phách, ý cảnh cành khô mai già mới là thượng giai.”
Gia Mậu nháy mắt mấy cái với Xuân Hoa: “Nhân huynh nói đùa một câu làm gì là thật!” Hắn cúi đầu nhìn vải vóc trong tay Quý Thư Nương, có vài phần kinh hỉ: “Tam thẩm nương, thím đang làm ta áo choàng con nhờ thím sao?”
“Sao lại không phải.” Thu Hoa vẽ xong nụ hoa mai cuối cùng, cười nói: “Mẫu thân của muội nghe huynh nói muốn gấp, đã làm gấp nhiều ngày, hôm nay là thêu gợn nước dưới áo choàng, thêu xong là hoàn thành.”
Xuân Hoa đi tới, kéo Gia Mậu tới bên cạnh, thấp giọng nói: “Ca ca, huynh muốn đưa đi Hoa Dương hả?”
Gia Mậu mở to mắt nhìn nàng: “Làm sao muội biết?”
“Muội biết chứ sao không.” Xuân Hoa có mấy phần đắc ý, đôi tay bắt chéo bên hông: “chắc chắn mẹ đang đề phòng huynh, có muốn muội muội này đưa huynh ra khỏi phủ không?”
Tác giả :
Yên Nùng