Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 135
Liên Kiều nhìn bóng người đang quét sân, xoay người lại: “Cô nương, Ca Lạp Nhĩ đang quét sân kìa.”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Ta biết rồi.”
Nàng thở dài một cái, chẳng biết tại sao Ca Lạp Nhĩ này, hình như nhận định muốn ở lại chỗ nàng, dù nói với hắn thế nào, hắn cũng rất kiên định: “Lạc cô nương, ngươi đừng đuổi ta đi, ta có thể làm hạ nhân cho ngươi, khuân đồ đạc quét sân ta đều làm được.” Thấy mặt Tương Nghi đầy bất đắc dĩ, ánh mắt của hắn lấp lánh: “Ta không muốn tiền công, chỉ cần ngươi thu nhận ta.”
“Ngươi tội gì nhất định phải đến làm việc chỗ này của ta?” Tương Nghi quả thực không hiểu: “Phương tẩu nói khí lực của ngươi rất lớn, đi làm chuyện khác có thể kiếm không ít bạc.”
Phương tẩu thăm dò Ca Lạp Nhĩ, nói thân thủ hắn cũng không tệ lắm, mặc dù không có võ công, nhưng có căn cơ cỡi ngựa bắn cung, kéo Cung ba thạch không phí nhiều sức: “Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, có thể kéo được Cung kia, quả thực coi như có thần lực trời sinh rồi.”
Tương Nghi nghĩ không rõ lắm, vì sao thiếu niên dị tộc này phải ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ nàng, chỉ vì hôm đó nàng chỉ điểm hắn mấy câu trên đường sao? Gương mặt Ca Lạp Nhĩ kiên định: “Bởi vì ngươi nói làm ta hiểu được không ít thứ, ngươi là nữ thần Hi Tư của ta, ta phải cùng với ngươi!”
Nữ thần Hi Tư là ai? Tương Nghi không biết, nhưng từ thần sắc khác thường của Ca Lạp Nhĩ xem ra, là người được sùng kính ở Bắc Địch, giống như quan thế âm bồ tát. Tương Nghi hơi dở khóc dở cười, khoát tay một cái: “Ta không phải người mà ngươi nói, ta chỉ là một nữ tử rất tầm thường, ngươi nghĩ sai rồi.”
“Không, ngươi chính là nàng, ta biết, ngươi không lừa được ta.” Bỗng nhiên Ca Lạp Nhĩ quỳ một gối xuống trên đất, một tay để trước ngực, tự lầm bầm đọc chuỗi dài lời nói Tương Nghi nghe không hiểu, Tương Nghi không hiểu nhìn hắn, bỗng nhiên thấy hắn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên: “Ta hỏi đại thần Ô Na Đề rồi, hắn nói cho ta biết ngươi là nữ thần Hi Tư, muốn ta đi theo ngươi, cho đến khi ngươi mang theo ta đi tới thánh điện quang minh.”
Tương Nghi bị hắn làm choáng váng, đứng lên nhìn Phương tẩu nói: “Phương tẩu, ngươi tới giúp ta đuổi hắn.”
Ngày thứ hai từ hẻm Hồ Đồng ngồi xe ngựa đến Trà Trang Thúy Diệp, sắc trời còn sớm, trên đường không có mấy người, lúc tới nơi cửa hàng cũng còn chưa mở cửa, chỉ có trong cửa hàng cơm sáng có người đi đi lại lại, sương trắng lượn lờ kèm theo hàng loạt mùi thơm xông thẳng đến trong mũi người ta.
Xe ngừng lại, Liên Kiều vén rèm lên chuẩn bị đi xuống, bỗng nhiên thấy cửa Trà Trang Thúy Diệp có một vật đen thùi lùi, nàng sợ nhảy lên, vội vàng xuống xe nhìn một cái, là một người co ro ngủ ở đó, đầu xuân tháng ba, khí trời còn lạnh lẽo, trên mình người kia không đắp gì cả, co người giống như một con tôm.
Liên Kiều đưa chân ra đá đá hắn, người kia từ từ mở thân thể, đầu giơ lên từ trong khuỷu tay, thấy Liên Kiều đứng ở trước mặt mình, tinh thần chấn động, chợt nhảy lên: “Liên Kiều cô nương, Lạc tiểu thư tới?”
Thấy một chiếc xe ngựa ngừng phía trước Trà Trang Thúy Diệp, người kia thật nhanh chạy tới một bên xe ngựa, kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng với rèm xe mềm mại: “Lạc tiểu thư, là ngươi ở trong đó sao?”
Là Ca Lạp Nhĩ.
Tương Nghi nhìn Phương tẩu một cái: “Phương tẩu, sao hắn vẫn còn ở đây?”
Phương tẩu lắc đầu một cái: “Hôm qua ta nhét mấy đồng tiền đuổi hắn đi, để cho tiểu nhị đánh đuổi, nhớ là hắn cũng đi rồi, tại sao lại tới?”
Ca Lạp Nhĩ nghe thấy giọng Tương Nghi, rất kích động, ở bên ngoài xe ngựa hô lên: “Lạc tiểu thư, ngươi để ta lại đi, ta sẽ siêng năng làm việc, sẽ không gây chuyện.”
Tương Nghi chợt vén rèm lên, lộ ra nửa gương mặt, lập lòe một đôi mắt với thiếu niên kia: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi đến nơi khác cũng là làm việc, vì sao nhất định phải đến Trà Trang của ta?”
Ca Lạp Nhĩ bị Tương Nghi nhìn đến có vài phần quẫn bách, nửa ngày mới chậm rãi đạo: “Ngươi là nữ thần Hi Tư của ta, ta nhất định phải đi cùng với ngươi! Còn nữa, ta muốn học công phu của vị đại thẩm kia, đến lúc đó cũng có thể báo thù cho mẫu thân!” Con ngươi mang theo sắc phỉ thúy từ từ mất đi hào quang, guọng cũng dần dần sầu khổ: “Trước đây không lâu, mẹ của ta bị đại ca hại chết.”
Tương Nghi nhất thời sáng tỏ, cái mà hắn gọi là nữ thần Hi Tư chỉ là một gởi gắm, bây giờ hắn muốn là tìm chỗ ẩn thân bảo vệ mình cho tốt, hơn nữa hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đi theo Phương tẩu học bản lãnh, đến lúc đó lẻn về Bắc Địch trả thù rửa hận cho mẫu thân.
“Phương tẩu, ngươi nói đi.” Tương Nghi quay mặt sang nhìn một chút Phương tẩu ngồi ở một bên: “Ngươi bằng lòng dạy võ công cho hắn, ta sẽ để hắn lại, nếu ngươi không muốn, vậy để cho hắn đi.”
Suy nghĩ một lúc lâu, Phương tẩu cuối cùng gật đầu một cái: “ Ở lại đi.”
Từ nay, Ca Lạp Nhĩ ở lại, bởi vì dung mạo của hắn hơi khác người đại chu, Tương Nghi sắp xếp hắn đến hậu viện làm chút chuyện vẩy nước quét nhà, khi hàng đến thì cho hắn đi dỡ hàng, lúc nhàn rỗi, Ca Lạp Nhĩ đi theo Phương tẩu học chút công phu nhập môn cơ bản.
Liên Kiều tựa vào cạnh cửa than thở: “ Ca Lạp Nhĩ kia cũng không biết thế nào, nghe Thúy Hoa tỷ tỷ nói, mỗi đêm hắn luyện công đến giờ Hợi, buổi sáng giờ Dần đã thức dậy, có một lần nàng đứng dậy đi nhà vệ sinh, thấy bên kia một đoàn có bóng dáng đen nhánh, thiếu chút nữa bị sợ hôn mê, sau đó đánh bạo kêu một câu, mới biết là Ca Lạp Nhĩ đang luyện công.”
Bút trong tay Tương Nghi dừng một chút: “Chúng ta cũng không cách nào biết trong lòng của hắn nghĩ gì, có lẽ cừu hận trong lòng hắn lớn hơn chúng ta nghĩ nhiều lắm, nếu không thì hắn sẽ không như vậy.”
Nếu chỉ bị huynh trưởng cùng cha khác mẹ chiếm đoạt tài sản, vậy thì chỉ là chuyện nhỏ, mới mười hai mười ba tuổi, cái gì cũng không biết, chỉ cần mình cố gắng, lần nữa chế một phần thiên địa là được. Mà huynh trưởng cùng cha khác mẹ vì tranh đoạt tài sản hại chết mẹ hắn, chuyện này đúng là nghe rợn cả người, chẳng lẽ bên Bắc Địch không quan phủ thay duỗi tay chính nghĩa với hắn, ngược lại buộc hắn hoảng hốt chạy trốn đến Đại Chu, không thể trở về?
Tương Nghi cảm thấy cố sự trên người Ca Lạp Nhĩ xa xa không phải đơn giản như trong miệng hắn miêu tả, mỗi lần thấy đôi mắt to kia, luôn cảm thấy bên trong có rất nhiều bí ẩn nàng không nhìn ra.
Nàng đi tới bên cạnh cửa sổ, đẩy một cánh cửa ra, nắng xuân tháng ba nhảy vào mi mắt, bên nửa phiến trước cửa sổ có đủ loại cây hoa xanh biếc, còn cửa sổ bên này, có lê hoa rơi đầy đất. Bên dưới cây lê, có một thiếu niên thân cao cao, đang cúi đầu dùng chổi quét đóa hoa vào ki hốt rác, sau đó chạy như bay đổ đồ trong ki hốt rác vào cái sọt ở góc nhà.
Hắn váy vải mặc màu xanh đen, từ sau nhìn giống như một người làm bình thường, nhưng khi hắn quay mặt lại, ánh mắt thâm kia như kẹp theo phỉ thúy có ánh sáng song sánh, làm cho người ta cảm thấy trong đó một loại tôn quý không nói ra được. Tương Nghi mê hoặc nhìn Ca Lạp Nhĩ, sống chung nửa tháng, nàng càng ngày càng cảm thấy Ca Lạp Nhĩ không chỉ là con trai một phú thương.
“Tương Nghi, khí độ ánh mắt của hắn, không phải người bình thường.” Hoàng Nương Tử đi tới bên người Tương Nghi, như có điều suy nghĩ nhìn thiếu niên áo lam kia: “Ta cảm thấy hắn nên con trai thủ lĩnh một bộ lạc, hoặc là, vương tộc.”
Thiếu niên mặc áo lam như căn bản không biết các nàng đang nghị luận hắn, hắn rất sung sướng chạy dưới tàng cây, quét sạch sẽ đóa hoa vừa mới bị gió thổi rơi như cũ. Buông chổi và ki hốt rác xuống, hắn xoay người lại, lúc này mới phát hiện vài người trước cửa sổ bên, cười đi tới: “Lạc tiểu thư, ta quét sân sạch sẽ rồi.”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Là rất sạch sẽ, đa tạ ngươi.”
“Đại Chu các ngươi có nhiều hoa đẹp mắt như vậy.” Ánh mắt của Ca Lạp Nhĩ trở nên có chút mờ mịt: “Trên thảo nguyên chúng ta không có cây hoa như vậy, phần lớn là hoa dại lớn lên trong cỏ, đến mùa xuân, trong cỏ lấm tấm các loại màu sắc, trong không trung có mùi thơm thịt dê nướng, còn kèm theo mùi hoa.”
“Một ngày kia, nhất định ngươi có thể trở về.” Tương Nghi an ủi Ca Lạp Nhĩ một câu: “Ngươi chờ đợi thậ tốt là được.”
Ca Lạp Nhĩ nở nụ cười, lộ ra một cái hàm răng trắng noãn: “Ta nhất định có thể trở về, có nữ thần Hi Tư chỉ dẫn, chuyện ta cần làm có thể thành công.”
Kéo đến nữ thần Hi Tư không giải thích được này, Tương Nghi suy nghĩ một chút cũng thất nhức đầu, nhưng nàng đã quen Ca Lạp Nhĩ lăn lộn nàng và vị nữ thần tới nay chưa gặp mặt vào một chỗ, nàng khẽ mỉm cười: “Ngươi đối với mình có lòng tin là tốt.”
Ca Lạp Nhĩ nhìn Hoàng Nương Tử một cái, tràn đầy phấn khởi nói: “Nương tử, ta nghe ngày hôm qua ngươi dạy Lạc tiểu thư đánh đàn.”
“ Ừ, thế nào, ngươi muốn học đánh đàn?” Hoàng Nương Tử khá hứng thú nhìn hắn một cái: “Ngón tay của ngươi rất khá, rất có tố chất đánh đàn.”
Khớp xương ngón tay Ca Lạp Nhĩ rất dài, hai tay đưa ra như quạt hương bồ nhỏ ở trong mắt của Hoàng Nương Tử, rất đáng tiếc là hắn cũng không có khí chất phiêu dật của nhã sĩ, cặp tay kia nhìn mặc dù ngón tay đủ dài, nhưng một chút cũng không tái nhợt tinh tế —— ngón tay mạnh mẽ như vậy, rất khó bắn ra giai điệu phong hoa tuyết nguyệt.
“Ta không phải muốn học cầm này.” Ca Lạp Nhĩ hơi ngượng ngùng, nghiêng đi nửa gương mặt: “Ta chưa quen thuộc Đại Chu có cửa hàng bán nhạc khí nào, ta nghĩ nhờ nương tử giúp ta mua chiếc Mã đầu cầm trở lại.”
“Mã đầu cầm?” Hoàng Nương Tử hơi kinh ngạc, hóa ra Ca Lạp Nhĩ không phải muốn học đàn, mình hiểu sai ý của hắn. Cẩn thận suy nghĩ một chút, đại chu giống như không có loại nhạc cụ này, chắc là Bắc Địch thường xài, nàng nhìn ánh mắt chân thành của Ca Lạp Nhĩ, rất khó cự tuyệt yêu cầu của hắn: “Ta sai người đi giúp ngươi nhìn một chút, chỉ là đại chu hình như không có nhạc cụ này, có thể phải đến nhạc phường kinh thành nhìn một chút.”
“Cám ơn ngài, nương tử.” Trên mặt Ca Lạp Nhĩ lộ ra nụ cười sung sướng, giống như ánh nắng tháng ba, ấm áp rực rỡ.
Tương Nghi gật đầu một cái: “Ta biết rồi.”
Nàng thở dài một cái, chẳng biết tại sao Ca Lạp Nhĩ này, hình như nhận định muốn ở lại chỗ nàng, dù nói với hắn thế nào, hắn cũng rất kiên định: “Lạc cô nương, ngươi đừng đuổi ta đi, ta có thể làm hạ nhân cho ngươi, khuân đồ đạc quét sân ta đều làm được.” Thấy mặt Tương Nghi đầy bất đắc dĩ, ánh mắt của hắn lấp lánh: “Ta không muốn tiền công, chỉ cần ngươi thu nhận ta.”
“Ngươi tội gì nhất định phải đến làm việc chỗ này của ta?” Tương Nghi quả thực không hiểu: “Phương tẩu nói khí lực của ngươi rất lớn, đi làm chuyện khác có thể kiếm không ít bạc.”
Phương tẩu thăm dò Ca Lạp Nhĩ, nói thân thủ hắn cũng không tệ lắm, mặc dù không có võ công, nhưng có căn cơ cỡi ngựa bắn cung, kéo Cung ba thạch không phí nhiều sức: “Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, có thể kéo được Cung kia, quả thực coi như có thần lực trời sinh rồi.”
Tương Nghi nghĩ không rõ lắm, vì sao thiếu niên dị tộc này phải ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ nàng, chỉ vì hôm đó nàng chỉ điểm hắn mấy câu trên đường sao? Gương mặt Ca Lạp Nhĩ kiên định: “Bởi vì ngươi nói làm ta hiểu được không ít thứ, ngươi là nữ thần Hi Tư của ta, ta phải cùng với ngươi!”
Nữ thần Hi Tư là ai? Tương Nghi không biết, nhưng từ thần sắc khác thường của Ca Lạp Nhĩ xem ra, là người được sùng kính ở Bắc Địch, giống như quan thế âm bồ tát. Tương Nghi hơi dở khóc dở cười, khoát tay một cái: “Ta không phải người mà ngươi nói, ta chỉ là một nữ tử rất tầm thường, ngươi nghĩ sai rồi.”
“Không, ngươi chính là nàng, ta biết, ngươi không lừa được ta.” Bỗng nhiên Ca Lạp Nhĩ quỳ một gối xuống trên đất, một tay để trước ngực, tự lầm bầm đọc chuỗi dài lời nói Tương Nghi nghe không hiểu, Tương Nghi không hiểu nhìn hắn, bỗng nhiên thấy hắn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên: “Ta hỏi đại thần Ô Na Đề rồi, hắn nói cho ta biết ngươi là nữ thần Hi Tư, muốn ta đi theo ngươi, cho đến khi ngươi mang theo ta đi tới thánh điện quang minh.”
Tương Nghi bị hắn làm choáng váng, đứng lên nhìn Phương tẩu nói: “Phương tẩu, ngươi tới giúp ta đuổi hắn.”
Ngày thứ hai từ hẻm Hồ Đồng ngồi xe ngựa đến Trà Trang Thúy Diệp, sắc trời còn sớm, trên đường không có mấy người, lúc tới nơi cửa hàng cũng còn chưa mở cửa, chỉ có trong cửa hàng cơm sáng có người đi đi lại lại, sương trắng lượn lờ kèm theo hàng loạt mùi thơm xông thẳng đến trong mũi người ta.
Xe ngừng lại, Liên Kiều vén rèm lên chuẩn bị đi xuống, bỗng nhiên thấy cửa Trà Trang Thúy Diệp có một vật đen thùi lùi, nàng sợ nhảy lên, vội vàng xuống xe nhìn một cái, là một người co ro ngủ ở đó, đầu xuân tháng ba, khí trời còn lạnh lẽo, trên mình người kia không đắp gì cả, co người giống như một con tôm.
Liên Kiều đưa chân ra đá đá hắn, người kia từ từ mở thân thể, đầu giơ lên từ trong khuỷu tay, thấy Liên Kiều đứng ở trước mặt mình, tinh thần chấn động, chợt nhảy lên: “Liên Kiều cô nương, Lạc tiểu thư tới?”
Thấy một chiếc xe ngựa ngừng phía trước Trà Trang Thúy Diệp, người kia thật nhanh chạy tới một bên xe ngựa, kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng với rèm xe mềm mại: “Lạc tiểu thư, là ngươi ở trong đó sao?”
Là Ca Lạp Nhĩ.
Tương Nghi nhìn Phương tẩu một cái: “Phương tẩu, sao hắn vẫn còn ở đây?”
Phương tẩu lắc đầu một cái: “Hôm qua ta nhét mấy đồng tiền đuổi hắn đi, để cho tiểu nhị đánh đuổi, nhớ là hắn cũng đi rồi, tại sao lại tới?”
Ca Lạp Nhĩ nghe thấy giọng Tương Nghi, rất kích động, ở bên ngoài xe ngựa hô lên: “Lạc tiểu thư, ngươi để ta lại đi, ta sẽ siêng năng làm việc, sẽ không gây chuyện.”
Tương Nghi chợt vén rèm lên, lộ ra nửa gương mặt, lập lòe một đôi mắt với thiếu niên kia: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi đến nơi khác cũng là làm việc, vì sao nhất định phải đến Trà Trang của ta?”
Ca Lạp Nhĩ bị Tương Nghi nhìn đến có vài phần quẫn bách, nửa ngày mới chậm rãi đạo: “Ngươi là nữ thần Hi Tư của ta, ta nhất định phải đi cùng với ngươi! Còn nữa, ta muốn học công phu của vị đại thẩm kia, đến lúc đó cũng có thể báo thù cho mẫu thân!” Con ngươi mang theo sắc phỉ thúy từ từ mất đi hào quang, guọng cũng dần dần sầu khổ: “Trước đây không lâu, mẹ của ta bị đại ca hại chết.”
Tương Nghi nhất thời sáng tỏ, cái mà hắn gọi là nữ thần Hi Tư chỉ là một gởi gắm, bây giờ hắn muốn là tìm chỗ ẩn thân bảo vệ mình cho tốt, hơn nữa hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đi theo Phương tẩu học bản lãnh, đến lúc đó lẻn về Bắc Địch trả thù rửa hận cho mẫu thân.
“Phương tẩu, ngươi nói đi.” Tương Nghi quay mặt sang nhìn một chút Phương tẩu ngồi ở một bên: “Ngươi bằng lòng dạy võ công cho hắn, ta sẽ để hắn lại, nếu ngươi không muốn, vậy để cho hắn đi.”
Suy nghĩ một lúc lâu, Phương tẩu cuối cùng gật đầu một cái: “ Ở lại đi.”
Từ nay, Ca Lạp Nhĩ ở lại, bởi vì dung mạo của hắn hơi khác người đại chu, Tương Nghi sắp xếp hắn đến hậu viện làm chút chuyện vẩy nước quét nhà, khi hàng đến thì cho hắn đi dỡ hàng, lúc nhàn rỗi, Ca Lạp Nhĩ đi theo Phương tẩu học chút công phu nhập môn cơ bản.
Liên Kiều tựa vào cạnh cửa than thở: “ Ca Lạp Nhĩ kia cũng không biết thế nào, nghe Thúy Hoa tỷ tỷ nói, mỗi đêm hắn luyện công đến giờ Hợi, buổi sáng giờ Dần đã thức dậy, có một lần nàng đứng dậy đi nhà vệ sinh, thấy bên kia một đoàn có bóng dáng đen nhánh, thiếu chút nữa bị sợ hôn mê, sau đó đánh bạo kêu một câu, mới biết là Ca Lạp Nhĩ đang luyện công.”
Bút trong tay Tương Nghi dừng một chút: “Chúng ta cũng không cách nào biết trong lòng của hắn nghĩ gì, có lẽ cừu hận trong lòng hắn lớn hơn chúng ta nghĩ nhiều lắm, nếu không thì hắn sẽ không như vậy.”
Nếu chỉ bị huynh trưởng cùng cha khác mẹ chiếm đoạt tài sản, vậy thì chỉ là chuyện nhỏ, mới mười hai mười ba tuổi, cái gì cũng không biết, chỉ cần mình cố gắng, lần nữa chế một phần thiên địa là được. Mà huynh trưởng cùng cha khác mẹ vì tranh đoạt tài sản hại chết mẹ hắn, chuyện này đúng là nghe rợn cả người, chẳng lẽ bên Bắc Địch không quan phủ thay duỗi tay chính nghĩa với hắn, ngược lại buộc hắn hoảng hốt chạy trốn đến Đại Chu, không thể trở về?
Tương Nghi cảm thấy cố sự trên người Ca Lạp Nhĩ xa xa không phải đơn giản như trong miệng hắn miêu tả, mỗi lần thấy đôi mắt to kia, luôn cảm thấy bên trong có rất nhiều bí ẩn nàng không nhìn ra.
Nàng đi tới bên cạnh cửa sổ, đẩy một cánh cửa ra, nắng xuân tháng ba nhảy vào mi mắt, bên nửa phiến trước cửa sổ có đủ loại cây hoa xanh biếc, còn cửa sổ bên này, có lê hoa rơi đầy đất. Bên dưới cây lê, có một thiếu niên thân cao cao, đang cúi đầu dùng chổi quét đóa hoa vào ki hốt rác, sau đó chạy như bay đổ đồ trong ki hốt rác vào cái sọt ở góc nhà.
Hắn váy vải mặc màu xanh đen, từ sau nhìn giống như một người làm bình thường, nhưng khi hắn quay mặt lại, ánh mắt thâm kia như kẹp theo phỉ thúy có ánh sáng song sánh, làm cho người ta cảm thấy trong đó một loại tôn quý không nói ra được. Tương Nghi mê hoặc nhìn Ca Lạp Nhĩ, sống chung nửa tháng, nàng càng ngày càng cảm thấy Ca Lạp Nhĩ không chỉ là con trai một phú thương.
“Tương Nghi, khí độ ánh mắt của hắn, không phải người bình thường.” Hoàng Nương Tử đi tới bên người Tương Nghi, như có điều suy nghĩ nhìn thiếu niên áo lam kia: “Ta cảm thấy hắn nên con trai thủ lĩnh một bộ lạc, hoặc là, vương tộc.”
Thiếu niên mặc áo lam như căn bản không biết các nàng đang nghị luận hắn, hắn rất sung sướng chạy dưới tàng cây, quét sạch sẽ đóa hoa vừa mới bị gió thổi rơi như cũ. Buông chổi và ki hốt rác xuống, hắn xoay người lại, lúc này mới phát hiện vài người trước cửa sổ bên, cười đi tới: “Lạc tiểu thư, ta quét sân sạch sẽ rồi.”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Là rất sạch sẽ, đa tạ ngươi.”
“Đại Chu các ngươi có nhiều hoa đẹp mắt như vậy.” Ánh mắt của Ca Lạp Nhĩ trở nên có chút mờ mịt: “Trên thảo nguyên chúng ta không có cây hoa như vậy, phần lớn là hoa dại lớn lên trong cỏ, đến mùa xuân, trong cỏ lấm tấm các loại màu sắc, trong không trung có mùi thơm thịt dê nướng, còn kèm theo mùi hoa.”
“Một ngày kia, nhất định ngươi có thể trở về.” Tương Nghi an ủi Ca Lạp Nhĩ một câu: “Ngươi chờ đợi thậ tốt là được.”
Ca Lạp Nhĩ nở nụ cười, lộ ra một cái hàm răng trắng noãn: “Ta nhất định có thể trở về, có nữ thần Hi Tư chỉ dẫn, chuyện ta cần làm có thể thành công.”
Kéo đến nữ thần Hi Tư không giải thích được này, Tương Nghi suy nghĩ một chút cũng thất nhức đầu, nhưng nàng đã quen Ca Lạp Nhĩ lăn lộn nàng và vị nữ thần tới nay chưa gặp mặt vào một chỗ, nàng khẽ mỉm cười: “Ngươi đối với mình có lòng tin là tốt.”
Ca Lạp Nhĩ nhìn Hoàng Nương Tử một cái, tràn đầy phấn khởi nói: “Nương tử, ta nghe ngày hôm qua ngươi dạy Lạc tiểu thư đánh đàn.”
“ Ừ, thế nào, ngươi muốn học đánh đàn?” Hoàng Nương Tử khá hứng thú nhìn hắn một cái: “Ngón tay của ngươi rất khá, rất có tố chất đánh đàn.”
Khớp xương ngón tay Ca Lạp Nhĩ rất dài, hai tay đưa ra như quạt hương bồ nhỏ ở trong mắt của Hoàng Nương Tử, rất đáng tiếc là hắn cũng không có khí chất phiêu dật của nhã sĩ, cặp tay kia nhìn mặc dù ngón tay đủ dài, nhưng một chút cũng không tái nhợt tinh tế —— ngón tay mạnh mẽ như vậy, rất khó bắn ra giai điệu phong hoa tuyết nguyệt.
“Ta không phải muốn học cầm này.” Ca Lạp Nhĩ hơi ngượng ngùng, nghiêng đi nửa gương mặt: “Ta chưa quen thuộc Đại Chu có cửa hàng bán nhạc khí nào, ta nghĩ nhờ nương tử giúp ta mua chiếc Mã đầu cầm trở lại.”
“Mã đầu cầm?” Hoàng Nương Tử hơi kinh ngạc, hóa ra Ca Lạp Nhĩ không phải muốn học đàn, mình hiểu sai ý của hắn. Cẩn thận suy nghĩ một chút, đại chu giống như không có loại nhạc cụ này, chắc là Bắc Địch thường xài, nàng nhìn ánh mắt chân thành của Ca Lạp Nhĩ, rất khó cự tuyệt yêu cầu của hắn: “Ta sai người đi giúp ngươi nhìn một chút, chỉ là đại chu hình như không có nhạc cụ này, có thể phải đến nhạc phường kinh thành nhìn một chút.”
“Cám ơn ngài, nương tử.” Trên mặt Ca Lạp Nhĩ lộ ra nụ cười sung sướng, giống như ánh nắng tháng ba, ấm áp rực rỡ.
Tác giả :
Yên Nùng