Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 108: Ngày xuân yến tỷ muội tương giao
Trong Lâm phủ tiếng cười nói một mảnh.
Lâm tri phủ trở lại phủ, thấy trong khách sảnh ai ai chen chúc chen ngồi không ít người, con ngươi cũng trợn tròn: “Đây là thiếu gia tiểu thư nhà ai?”
Lâm Mậu Dung nhiệt tình nhất, này gần nửa ngày đã quen thuộc với mọi người, lúc này nghe cha hỏi, rất là đắc ý, nhảy qua kéo tay Lâm tri phủ đi vào khách sãnh: “Vị này là Tam thiếu gia Dương gia Nghiễm Lăng, là biểu huynh Lạc đại tiểu thư, tên gọi Dương Bảo Trụ!”
“Dung nhi, con lại ngồi xuống, sao có thể gọi thẳng tên huý như vậy!” Lâm phu nhân có chút lúng túng, cười một tiếng với Bảo Trụ: “Xin Dương Tam thiếu gia bỏ qua cho!”
“Lâm đại tiểu thư ngây thơ hoạt bát, quả thực hiếm thấy, ta có cái gì phải ngại.” Bảo Trụ cười một tiếng, mặt mày cong cong như trăng non giống y Lâm Mậu Dung, trong lòng cũng than thở, Tương Nghi muội muội ở Hoa Dương có thể gặp được bạn bè tốt như vậy, cũng coi như tốt số.
Lâm Mậu Dung cau mũi một cái với Lâm phu nhân: “Mẹ, mẹ nghe một chút mẹ nghe một chút, Dương Tam thiếu gia tự mình nói không ngại!” Nàng dương dương đắc ý kéo tay của Lâm tri phủ đi qua bên người Gia Mậu: “Cha, đây là Giang Lăng Dung gia Đại thiếu gia.” Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên quên mất tên Gia Mậu: “Ngươi gọi Gia Mậu phải không ? Cùng tên của chúng ta có một chữ giống nhau!”
“Nơi nào, tên ca ca ta mới không phải tươi tốt đâu.” Xuân Hoa ở một bên lắc đầu một cái: “Đó là trong rừng cây có trường mâu, bên dưới có trái tim!”
“Chữ này quá khó viết, không bằng như chúng ta, dùng chữ tươi tốt này là được.” Lâm Mậu Dung cười nhìn Gia Mậu: “Dung Đại thiếu gia, ngươi đi nói với phụ thân ngươi, sửa tên lại thôi, nếu không sau này ngươi đi học đường đọc sách, mỗi lần viết tên của ngươi đều phải lãng phí thời gian thật dài, không chừng phu tử còn nói chữ viết của ngươi không được đẹp!”
Lâm tri phủ nghe lời này, có vài phần dở khóc dở cười, con gái của mình thích nhất lười biếng, lại còn thay hiến kế người ta dạy bọn họ lười biếng thế nào! “Dung nhi, chớ có nói lung tung, tên của một người sao có thể sửa bậy chứ? Huống chi vị này Dung Đại thiếu gia danh tiếng hiển hách, chữ viết của người ta chắc chắn viết rất khá.” Lâm tri phủ nhìn Gia Mậu, thấy sắc mặt hắn trắng noãn, nhìn tư văn hữu lễ, trong lòng quả thực thích: “Dung Đại thiếu gia là vị thần đồng thi đậu tú tài trước đây không lâu của Giang Lăng? Ta từng nghe nói, còn chưa tới chín tuổi đã vào học, quả thực hiếm thấy.”
Gia Mậu có vài phần xấu hổ, đứng lên chắp tay hành lễ: “Chẳng qua chỉ là may mắn thôi, sao có thể xưng thần đồng! Huống chi cõi đời này căn bản là không có thần đồng, người thông minh đến đâu cũng nên không ngừng cố gắng, nếu không khó tránh khỏi sẽ có tổn thương nặng nề.”
Lâm tri phủ kinh hãi, lời này đâu phải một đứa bé có thể nói ra ? Hắn lại quan sát tỉ mỉ Gia Mậu một phen, thấy hắn mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng thần tình khí độ kia, lại có vẻ lão luyện thành thục, so với trưởng tử Lâm Mậu Thâm của mình còn có vẻ già dặn hơn.
Đây là anh tài chân chính, Lâm tri phủ thở dài, Thâm nhi nhà mình mặc dù cũng được phu tử trong học đường tán dương, nhưng đó hơn phân nửa là nhìn ở trên mặt của hắn, nếu đứng cùng Dung Đại thiếu gia này, vậy thì so không bằng.
Lâm Mậu Dung lại giới thiệu Xuân Hoa và Thu Hoa cho Lâm tri phủ: “Đây là Dung Đại tiểu thư và Dung Tứ tiểu thư.” Một vòng chạy xuống, nàng cười hì hì đưa Lâm tri phủ trở lại chủ tọa: “Con nghĩ rằng phụ thân là nhận ra Nghi muội muội, vậy cũng không cần con lại tới giới thiệu.”
Lâm tri phủ bị con gái mang theo vòng vo một vòng như vậy, cuối cùng cũng biết hết người rồi, cười nhìn mấy vị khách nhân: “Hôm nay mấy vị thiếu gia tiểu thư nghĩ thế nào lại đến Hoa Dương rồi hả?”
“Tương Nghi chuẩn bị mở cửa hang ở Hoa Dương, chúng ta tới trợ giúp.” Bảo Trụ vội vội vàng vàng nói: “Lâm đại nhân, biểu muội ta đến Hoa Dương của ngươi định cư, mong ngươi phải chiếu cố nhiều hơn.”
Lâm tri phủ nhìn Bảo Trụ liếc mắt, thấy hắn lớn lên rất là anh vũ, ngồi ở chỗ đó, giống như thanh tùng thẳng tắp, trên mặt đều là thần sắc quan tâm, không khỏi cười ha ha: “Đó là tự nhiên, ta có thể bảo đảm, không ai dám đi tiệm của Lạc đại tiểu thư gây chuyện, nếu là có lưu manh không thức thời đi, Lạc đại tiểu thư chỉ cần phái người tới nói cho ta biết là được.”
Tương Nghi nghe thấy hết sức cảm kích, khom người một chút với Lâm tri phủ: “Đa tạ Lâm đại nhân quan tâm.”
“Cám ơn cái gì, yêu quý con dân Hoa Dương, đây không phải chuyện bản phủ nên làm sao?” Lâm tri phủ một nửa là giọng quan, một nửa có chút thật lòng ý, cười đáp mấy câu, mọi người thấy hắn thân thiện, cũng dần dần thanh tĩnh lại, bắt đầu cười nói.
“Tương Nghi, hôm nay huynh và Gia Mậu mang theo Thu Hoa tới, là cùng muội thương nghị một chuyện.” Bảo Trụ cười hì hì nhìn Tương Nghi, chỉ chỉ Thu Hoa đang ngồi cách đó không xa: “Muội đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, đã mở hơn một năm cửa hàng rồi, muội biết Trân Lung phường Nghiễm Lăng chứ?”
“Cái gì? Chẳng lẽ là Dung Tứ tiểu thư mở hay sao?” Tương Nghi thất kinh, vị Dung Tứ tiểu thư này tuổi tác không kém mình lắm, nhưng lại thành thục không ngờ? Nàng cơ hồ không tin, nhưng là thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, mình sống lại một lần, sao lại là chuyện tầm thường? Nhìn Thu Hoa, thấy nàng Dung nhan mộc mạc, lông mày mở ra, trong mắt lóe lên thần sắc kiên định, trong lòng Tương Nghi bỗng nhiên tỉnh táo.
Kiếp trước khi nàng vào ở Trường Ninh Hầu Phủ, Thu Hoa đã xuất giá rồi, không có gặp mặt qua, nhưng chuyện của phụ thân nàng Dung gia Tam gia và mẫu thân nàng cũng nghe nói không ít. Người người đều nói kia Dung Tam gia vô lại, vứt bỏ Thu Hoa và mẫu thân nàng, từ nhỏ Thu Hoa đã tự cường tự lập, còn tìm cách để cho mẫu thân hòa ly mà xuất phủ với nàng.
Hơi hơi trầm tư, Tương Nghi loáng thoáng nhớ tới đã từng có người đề cập tới Trân Lung phường nổi tiếng Đại Chu: “ Trường Ninh Hầu Phủ chúng ta cũng không để cho người người hâm mộ, một Kim Ngọc Phường, một Trân Lung phường, đều là Cây rụng tiền tụ bảo bồn, nói ngày vào đấu vàng cũng không quá đáng!”
Khi đó vội vã nghe vào, còn tưởng rằng Trân Lung phường là Dung gia mở, bây giờ bị Bảo Trụ nhắc tới, hóa ra là của vị Dung Tứ tiểu thư này. Trong mười năm ngắn ngủi, Dung Tứ tiểu thư làm Trân Lung phường lớn như vậy, nàng cũng coi như là nhân vật lợi hại rồi. Tương Nghi hơi ngẩn ra, tại sao mình không nghĩ tới Trân Lung phường và có liên quan tới Dung Tứ tiểu thư trước mắt đây.
Trí nhớ của kiếp trước có chút tràn đầy có chút ít, cũng không phải mọi thứ cũng có thể nhớ được, lúc trước mình chú ý có lẽ chỉ có một đoạn cảm tình với Gia Mậu, lật đi lật lại chung quy nghĩ đến hắn, cho nên đối với người khác cũng không chú ý nhiều, ngay cả Trân Lung phường đến tột cùng là ai mở, nàng cũng không nhớ.
Nàng tới Hoa Dương trước, còn đặc biệt dẫn Thúy Chi đi Nghiễm Lăng Phủ mua chút thêu phẩm, chính là chuẩn bị mang ra cho Lâm phu nhân và Lâm Mậu Dung, bây giờ nghe Bảo Trụ, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Liên Kiều đứng ở bên cạnh cũng là kinh ngạc: “Biểu thiếu gia, chẳng lẽ Trân Lung phường là Dung Tứ tiểu thư mở?”
Bảo Trụ gật đầu một cái: “Cũng không phải là nàng mở ? Ta cũng hai ngày trước mới biết, nàng ủy thác cô ta tới bên này chọn chỗ, người cũng không đến, ta cũng không biết nhiều chuyện trong cửa hàng, mấy ngày trước Gia Mậu mang nàng tới, ta mới biết hóa ra nàng có bản lãnh như vậy.”
Thu Hoa hơi ngượng ngùng, nửa cúi đầu, một đôi mắt nhìn chăm chú vào mũi chân của mình: “Dương Tam thiếu gia quá khen, ta cũng chỉ được đại bá nương mang theo làm một chút mua bán ít vốn, từ đâu tới bản lĩnh!”
“Ô nha nha, Dung Tứ tiểu thư, nếu sớm biết ngươi thì tốt quá!” Liên Kiều hết sức tiếc nước: “Trước khi chúng ta tới Hoa Dương có tới Trân Lung phường Nghiễm Lăng mua chút thêu phẩm, Cô Nương nói công phu thêu là nhất đẳng, nhưng giá cả cũng không sai, phải biết dắt dính dấp kéo cũng coi là thân thích, vậy có thể tiện nghi chút ít.”
“Thêu phẩm?” Lâm Mậu Dung ánh mắt sáng lên: “Là những thứ Nghi muội muội tặng cho ta đó hả?”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Ta cũng không biết nên đưa nhiều chút thế là tốt hay không nữa, lúc trở lại Hoa Dương thấy Dung tỷ tỷ bắt đầu học thêu, trong đầu liền muốn phải giúp ngươi mang nhiều thêu phẩm tới chút, thuận đường cũng mua mấy bản vẽ.” Nàng cười với một tiếng Thu Hoa: “Ngươi chớ có nghe nha hoàn ta hồ lộng, một phần bạc một phần hàng, đồ trong Trân Lung phường đều là cực tốt, ta rất thích.”
Nghe lời này, ánh mắt của Thu Hoa sáng lên trong nháy mắt, trên mặt lộ ra ánh sáng diễm diễm: “Những thứ này đều là gia mẫu tự tay thêu, nếu bà nghe Lạc đại tiểu thư khen như vậy, nhất định sẽ thật vui vẻ.”
Lâm Mậu Dung ngoắc tay với nha hoàn bên cạnh: “Mau mau, mang thêu phẩm ra xem.”
Một mảnh thêu phẩm trang trí từ từ mở ra, trên vải trắng tinh thêu thêu một cây hồng mai, dưới tàng cây đứng một thiếu nữ, đang dùng hoa sừ gánh một cái giỏ, dưới chân của nàng tuyết trắng mênh mang, bên trên bay vài điểm đỏ thẫm. Thêu kỹ kia hết sức tinh xảo, thần sắc thiếu nữ cũng có thể thấy rất rõ ràng, Lâm Mậu Dung vỗ tay vui mừng gật đầu: “Không tệ không tệ, mẹ Thu Hoa muội muội thật là giỏi, thêu khéo như vậy!”
Xuân Hoa rất kiêu ngạo, nâng cao đầu: “Tam thẩm nương của ta là mười năm trước danh mãn Đại Chu – Quý Thư Nương.”
Lâm phu nhân nghe thất kinh, vội vàng đi đến trước đồ trang trí kia xem đi xem lại, trên mặt là vẻ kính nể: “Đã sớm nghe qua đại danh Quý Thư Nương, không nghĩ tới ở chỗ này thấy tú đồ của nàng! Khó trách thêu tinh xảo như vậy, quả thực hiếm thấy!”
“Thế nào, Tương Nghi?” Bảo Trụ dương dương đắc ý nói: “Muội và Thu Hoa cùng mở Trân Lung phường, thế nào?”
Tương Nghi kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt: “Ta và Dung Tứ tiểu thư cùng mở Trân Lung phường?”
Thần sắc Gia Mậu ôn nhu nhìn Tương Nghi, giống như nắng ấm ngoài cửa sổ: “ Sao nào? Muội có nguyện ý không?” [rin: nghe như là cha sứ hỏi ‘con có đồng ý không’ trong đám cưới ý]
Tương Nghi lập tức hiểu ra, nhất định là Gia Mậu thay nàng thuyết phục Dung Tứ tiểu thư, nếu không Dung Tứ tiểu thư muốn mở chi nhánh Trân Lung phường, sao lại không cùng Nhị thẩm nương của nàng? Lúc trước ở Dương phủ, nghe Dương lão phu nhân nói chị em dâu của Dung đại phu nhân là Tiền Thị Hoa Dương, đồng thời mở cửa hang với nàng rất tiện, cần gì phải tìm đến mình? Tuy nói có quan hệ Bảo Trụ, nhưng quan hệ bên này, dù sao lại xa một tầng.
Giống như có một trận gió xuân thổi qua trái tim, tim Tương Nghi khe khẽ rung động, nàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn. Kiếp trước nàng chính là như vậy, sa vào ôn nhu trong ánh mắt hắn kia, cho đến một khắc nàng ngưng thở, trong nội tâm nàng cũng còn nghĩ vè hắn, nhớ tới hài tử của hắn và mình nhưng không thể gặp mặt.
“Lạc đại tiểu thư, ta nghe Gia Mậu đại ca nói qua chuyện của ngươi, biết được tình cảnh chúng ta rất giống nhau, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên.” Thu Hoa ôn nhu cười một tiếng với Tương Nghi: “Chúng ta cùng nhau mở Trân Lung phường ở Hoa Dương, làm ăn nhất định sẽ hồng hồng hỏa hỏa.”
Tương Nghi cảm kích nhìn Thu Hoa, gật đầu.
Lâm tri phủ trở lại phủ, thấy trong khách sảnh ai ai chen chúc chen ngồi không ít người, con ngươi cũng trợn tròn: “Đây là thiếu gia tiểu thư nhà ai?”
Lâm Mậu Dung nhiệt tình nhất, này gần nửa ngày đã quen thuộc với mọi người, lúc này nghe cha hỏi, rất là đắc ý, nhảy qua kéo tay Lâm tri phủ đi vào khách sãnh: “Vị này là Tam thiếu gia Dương gia Nghiễm Lăng, là biểu huynh Lạc đại tiểu thư, tên gọi Dương Bảo Trụ!”
“Dung nhi, con lại ngồi xuống, sao có thể gọi thẳng tên huý như vậy!” Lâm phu nhân có chút lúng túng, cười một tiếng với Bảo Trụ: “Xin Dương Tam thiếu gia bỏ qua cho!”
“Lâm đại tiểu thư ngây thơ hoạt bát, quả thực hiếm thấy, ta có cái gì phải ngại.” Bảo Trụ cười một tiếng, mặt mày cong cong như trăng non giống y Lâm Mậu Dung, trong lòng cũng than thở, Tương Nghi muội muội ở Hoa Dương có thể gặp được bạn bè tốt như vậy, cũng coi như tốt số.
Lâm Mậu Dung cau mũi một cái với Lâm phu nhân: “Mẹ, mẹ nghe một chút mẹ nghe một chút, Dương Tam thiếu gia tự mình nói không ngại!” Nàng dương dương đắc ý kéo tay của Lâm tri phủ đi qua bên người Gia Mậu: “Cha, đây là Giang Lăng Dung gia Đại thiếu gia.” Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên quên mất tên Gia Mậu: “Ngươi gọi Gia Mậu phải không ? Cùng tên của chúng ta có một chữ giống nhau!”
“Nơi nào, tên ca ca ta mới không phải tươi tốt đâu.” Xuân Hoa ở một bên lắc đầu một cái: “Đó là trong rừng cây có trường mâu, bên dưới có trái tim!”
“Chữ này quá khó viết, không bằng như chúng ta, dùng chữ tươi tốt này là được.” Lâm Mậu Dung cười nhìn Gia Mậu: “Dung Đại thiếu gia, ngươi đi nói với phụ thân ngươi, sửa tên lại thôi, nếu không sau này ngươi đi học đường đọc sách, mỗi lần viết tên của ngươi đều phải lãng phí thời gian thật dài, không chừng phu tử còn nói chữ viết của ngươi không được đẹp!”
Lâm tri phủ nghe lời này, có vài phần dở khóc dở cười, con gái của mình thích nhất lười biếng, lại còn thay hiến kế người ta dạy bọn họ lười biếng thế nào! “Dung nhi, chớ có nói lung tung, tên của một người sao có thể sửa bậy chứ? Huống chi vị này Dung Đại thiếu gia danh tiếng hiển hách, chữ viết của người ta chắc chắn viết rất khá.” Lâm tri phủ nhìn Gia Mậu, thấy sắc mặt hắn trắng noãn, nhìn tư văn hữu lễ, trong lòng quả thực thích: “Dung Đại thiếu gia là vị thần đồng thi đậu tú tài trước đây không lâu của Giang Lăng? Ta từng nghe nói, còn chưa tới chín tuổi đã vào học, quả thực hiếm thấy.”
Gia Mậu có vài phần xấu hổ, đứng lên chắp tay hành lễ: “Chẳng qua chỉ là may mắn thôi, sao có thể xưng thần đồng! Huống chi cõi đời này căn bản là không có thần đồng, người thông minh đến đâu cũng nên không ngừng cố gắng, nếu không khó tránh khỏi sẽ có tổn thương nặng nề.”
Lâm tri phủ kinh hãi, lời này đâu phải một đứa bé có thể nói ra ? Hắn lại quan sát tỉ mỉ Gia Mậu một phen, thấy hắn mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng thần tình khí độ kia, lại có vẻ lão luyện thành thục, so với trưởng tử Lâm Mậu Thâm của mình còn có vẻ già dặn hơn.
Đây là anh tài chân chính, Lâm tri phủ thở dài, Thâm nhi nhà mình mặc dù cũng được phu tử trong học đường tán dương, nhưng đó hơn phân nửa là nhìn ở trên mặt của hắn, nếu đứng cùng Dung Đại thiếu gia này, vậy thì so không bằng.
Lâm Mậu Dung lại giới thiệu Xuân Hoa và Thu Hoa cho Lâm tri phủ: “Đây là Dung Đại tiểu thư và Dung Tứ tiểu thư.” Một vòng chạy xuống, nàng cười hì hì đưa Lâm tri phủ trở lại chủ tọa: “Con nghĩ rằng phụ thân là nhận ra Nghi muội muội, vậy cũng không cần con lại tới giới thiệu.”
Lâm tri phủ bị con gái mang theo vòng vo một vòng như vậy, cuối cùng cũng biết hết người rồi, cười nhìn mấy vị khách nhân: “Hôm nay mấy vị thiếu gia tiểu thư nghĩ thế nào lại đến Hoa Dương rồi hả?”
“Tương Nghi chuẩn bị mở cửa hang ở Hoa Dương, chúng ta tới trợ giúp.” Bảo Trụ vội vội vàng vàng nói: “Lâm đại nhân, biểu muội ta đến Hoa Dương của ngươi định cư, mong ngươi phải chiếu cố nhiều hơn.”
Lâm tri phủ nhìn Bảo Trụ liếc mắt, thấy hắn lớn lên rất là anh vũ, ngồi ở chỗ đó, giống như thanh tùng thẳng tắp, trên mặt đều là thần sắc quan tâm, không khỏi cười ha ha: “Đó là tự nhiên, ta có thể bảo đảm, không ai dám đi tiệm của Lạc đại tiểu thư gây chuyện, nếu là có lưu manh không thức thời đi, Lạc đại tiểu thư chỉ cần phái người tới nói cho ta biết là được.”
Tương Nghi nghe thấy hết sức cảm kích, khom người một chút với Lâm tri phủ: “Đa tạ Lâm đại nhân quan tâm.”
“Cám ơn cái gì, yêu quý con dân Hoa Dương, đây không phải chuyện bản phủ nên làm sao?” Lâm tri phủ một nửa là giọng quan, một nửa có chút thật lòng ý, cười đáp mấy câu, mọi người thấy hắn thân thiện, cũng dần dần thanh tĩnh lại, bắt đầu cười nói.
“Tương Nghi, hôm nay huynh và Gia Mậu mang theo Thu Hoa tới, là cùng muội thương nghị một chuyện.” Bảo Trụ cười hì hì nhìn Tương Nghi, chỉ chỉ Thu Hoa đang ngồi cách đó không xa: “Muội đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, đã mở hơn một năm cửa hàng rồi, muội biết Trân Lung phường Nghiễm Lăng chứ?”
“Cái gì? Chẳng lẽ là Dung Tứ tiểu thư mở hay sao?” Tương Nghi thất kinh, vị Dung Tứ tiểu thư này tuổi tác không kém mình lắm, nhưng lại thành thục không ngờ? Nàng cơ hồ không tin, nhưng là thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, mình sống lại một lần, sao lại là chuyện tầm thường? Nhìn Thu Hoa, thấy nàng Dung nhan mộc mạc, lông mày mở ra, trong mắt lóe lên thần sắc kiên định, trong lòng Tương Nghi bỗng nhiên tỉnh táo.
Kiếp trước khi nàng vào ở Trường Ninh Hầu Phủ, Thu Hoa đã xuất giá rồi, không có gặp mặt qua, nhưng chuyện của phụ thân nàng Dung gia Tam gia và mẫu thân nàng cũng nghe nói không ít. Người người đều nói kia Dung Tam gia vô lại, vứt bỏ Thu Hoa và mẫu thân nàng, từ nhỏ Thu Hoa đã tự cường tự lập, còn tìm cách để cho mẫu thân hòa ly mà xuất phủ với nàng.
Hơi hơi trầm tư, Tương Nghi loáng thoáng nhớ tới đã từng có người đề cập tới Trân Lung phường nổi tiếng Đại Chu: “ Trường Ninh Hầu Phủ chúng ta cũng không để cho người người hâm mộ, một Kim Ngọc Phường, một Trân Lung phường, đều là Cây rụng tiền tụ bảo bồn, nói ngày vào đấu vàng cũng không quá đáng!”
Khi đó vội vã nghe vào, còn tưởng rằng Trân Lung phường là Dung gia mở, bây giờ bị Bảo Trụ nhắc tới, hóa ra là của vị Dung Tứ tiểu thư này. Trong mười năm ngắn ngủi, Dung Tứ tiểu thư làm Trân Lung phường lớn như vậy, nàng cũng coi như là nhân vật lợi hại rồi. Tương Nghi hơi ngẩn ra, tại sao mình không nghĩ tới Trân Lung phường và có liên quan tới Dung Tứ tiểu thư trước mắt đây.
Trí nhớ của kiếp trước có chút tràn đầy có chút ít, cũng không phải mọi thứ cũng có thể nhớ được, lúc trước mình chú ý có lẽ chỉ có một đoạn cảm tình với Gia Mậu, lật đi lật lại chung quy nghĩ đến hắn, cho nên đối với người khác cũng không chú ý nhiều, ngay cả Trân Lung phường đến tột cùng là ai mở, nàng cũng không nhớ.
Nàng tới Hoa Dương trước, còn đặc biệt dẫn Thúy Chi đi Nghiễm Lăng Phủ mua chút thêu phẩm, chính là chuẩn bị mang ra cho Lâm phu nhân và Lâm Mậu Dung, bây giờ nghe Bảo Trụ, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Liên Kiều đứng ở bên cạnh cũng là kinh ngạc: “Biểu thiếu gia, chẳng lẽ Trân Lung phường là Dung Tứ tiểu thư mở?”
Bảo Trụ gật đầu một cái: “Cũng không phải là nàng mở ? Ta cũng hai ngày trước mới biết, nàng ủy thác cô ta tới bên này chọn chỗ, người cũng không đến, ta cũng không biết nhiều chuyện trong cửa hàng, mấy ngày trước Gia Mậu mang nàng tới, ta mới biết hóa ra nàng có bản lãnh như vậy.”
Thu Hoa hơi ngượng ngùng, nửa cúi đầu, một đôi mắt nhìn chăm chú vào mũi chân của mình: “Dương Tam thiếu gia quá khen, ta cũng chỉ được đại bá nương mang theo làm một chút mua bán ít vốn, từ đâu tới bản lĩnh!”
“Ô nha nha, Dung Tứ tiểu thư, nếu sớm biết ngươi thì tốt quá!” Liên Kiều hết sức tiếc nước: “Trước khi chúng ta tới Hoa Dương có tới Trân Lung phường Nghiễm Lăng mua chút thêu phẩm, Cô Nương nói công phu thêu là nhất đẳng, nhưng giá cả cũng không sai, phải biết dắt dính dấp kéo cũng coi là thân thích, vậy có thể tiện nghi chút ít.”
“Thêu phẩm?” Lâm Mậu Dung ánh mắt sáng lên: “Là những thứ Nghi muội muội tặng cho ta đó hả?”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Ta cũng không biết nên đưa nhiều chút thế là tốt hay không nữa, lúc trở lại Hoa Dương thấy Dung tỷ tỷ bắt đầu học thêu, trong đầu liền muốn phải giúp ngươi mang nhiều thêu phẩm tới chút, thuận đường cũng mua mấy bản vẽ.” Nàng cười với một tiếng Thu Hoa: “Ngươi chớ có nghe nha hoàn ta hồ lộng, một phần bạc một phần hàng, đồ trong Trân Lung phường đều là cực tốt, ta rất thích.”
Nghe lời này, ánh mắt của Thu Hoa sáng lên trong nháy mắt, trên mặt lộ ra ánh sáng diễm diễm: “Những thứ này đều là gia mẫu tự tay thêu, nếu bà nghe Lạc đại tiểu thư khen như vậy, nhất định sẽ thật vui vẻ.”
Lâm Mậu Dung ngoắc tay với nha hoàn bên cạnh: “Mau mau, mang thêu phẩm ra xem.”
Một mảnh thêu phẩm trang trí từ từ mở ra, trên vải trắng tinh thêu thêu một cây hồng mai, dưới tàng cây đứng một thiếu nữ, đang dùng hoa sừ gánh một cái giỏ, dưới chân của nàng tuyết trắng mênh mang, bên trên bay vài điểm đỏ thẫm. Thêu kỹ kia hết sức tinh xảo, thần sắc thiếu nữ cũng có thể thấy rất rõ ràng, Lâm Mậu Dung vỗ tay vui mừng gật đầu: “Không tệ không tệ, mẹ Thu Hoa muội muội thật là giỏi, thêu khéo như vậy!”
Xuân Hoa rất kiêu ngạo, nâng cao đầu: “Tam thẩm nương của ta là mười năm trước danh mãn Đại Chu – Quý Thư Nương.”
Lâm phu nhân nghe thất kinh, vội vàng đi đến trước đồ trang trí kia xem đi xem lại, trên mặt là vẻ kính nể: “Đã sớm nghe qua đại danh Quý Thư Nương, không nghĩ tới ở chỗ này thấy tú đồ của nàng! Khó trách thêu tinh xảo như vậy, quả thực hiếm thấy!”
“Thế nào, Tương Nghi?” Bảo Trụ dương dương đắc ý nói: “Muội và Thu Hoa cùng mở Trân Lung phường, thế nào?”
Tương Nghi kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt: “Ta và Dung Tứ tiểu thư cùng mở Trân Lung phường?”
Thần sắc Gia Mậu ôn nhu nhìn Tương Nghi, giống như nắng ấm ngoài cửa sổ: “ Sao nào? Muội có nguyện ý không?” [rin: nghe như là cha sứ hỏi ‘con có đồng ý không’ trong đám cưới ý]
Tương Nghi lập tức hiểu ra, nhất định là Gia Mậu thay nàng thuyết phục Dung Tứ tiểu thư, nếu không Dung Tứ tiểu thư muốn mở chi nhánh Trân Lung phường, sao lại không cùng Nhị thẩm nương của nàng? Lúc trước ở Dương phủ, nghe Dương lão phu nhân nói chị em dâu của Dung đại phu nhân là Tiền Thị Hoa Dương, đồng thời mở cửa hang với nàng rất tiện, cần gì phải tìm đến mình? Tuy nói có quan hệ Bảo Trụ, nhưng quan hệ bên này, dù sao lại xa một tầng.
Giống như có một trận gió xuân thổi qua trái tim, tim Tương Nghi khe khẽ rung động, nàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn. Kiếp trước nàng chính là như vậy, sa vào ôn nhu trong ánh mắt hắn kia, cho đến một khắc nàng ngưng thở, trong nội tâm nàng cũng còn nghĩ vè hắn, nhớ tới hài tử của hắn và mình nhưng không thể gặp mặt.
“Lạc đại tiểu thư, ta nghe Gia Mậu đại ca nói qua chuyện của ngươi, biết được tình cảnh chúng ta rất giống nhau, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên.” Thu Hoa ôn nhu cười một tiếng với Tương Nghi: “Chúng ta cùng nhau mở Trân Lung phường ở Hoa Dương, làm ăn nhất định sẽ hồng hồng hỏa hỏa.”
Tương Nghi cảm kích nhìn Thu Hoa, gật đầu.
Tác giả :
Yên Nùng