Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước
Chương 96
Dao Dao………
Đường Quân Dao hốt hoảng.
Đã từng có một người gọi mình như vậy, nhưng người đó đã không còn trên đời từ lâu, cũng không biết mai sau còn có cơ hội gặp lại nàng ấy không.
Có lẽ vẫn còn cơ hội nhỉ? Tái Thần Tiên nói bọn nàng duyên sâu, rồi sẽ có một ngày gặp lại nhau thôi,
“Nói năng cho cẩn thận, chớ để người ta làm cô bé bị thương.” Nàng phân phó vài câu.
Trường Phong vâng lời, quay người đi tới Đường phủ, đúng lúc nhìn thấy tôi tớ trẻ tuổi kia dơ tay toan tát tiểu cô nương.
Trông thấy tiểu cô nương sắp bị đánh trúng, hắn phi thân lên, chợt nắm lấy cổ tay của nam tử kia đồng thời chặn đứng hành động của hắn ta.
“Ở đâu tới….Hóa ra là Trường Phong đại ca đấy à.” Thoạt đầu người nọ còn giận giữu, nhưng sau khi hắn nhìn rõ diện mạo của người trước mặt thì không khỏi nén lại vẻ hầm hầm, cất tiếng gọi với vẻ mặt tươi cười.
“Trường Phong đại có gì phân phó sao?”
“Nói năng cho cẩn thận, ức hiếp một tiểu cô nương thì còn gọi gì là nam nhân!” Trường Phong cau mày, không vui nói.
“Trường Phong đại ca không biết chứ, con nha đầu chết tiệt này ngày ngày đều tới đây, cứ ngồi ì ở trước cửa đuổi thế nào cũng không đi, để người ta nhìn thấy thì kỳ cục lắm. Nếu lão gia và phu nhân trách tội…………..” Người nọ khổ sở nói.
Đương nhiên Trường Phong cũng biết một tiểu cô nương ngày ngày ngồi trước công nhà người ta quả thật rất kỳ cục, nhưng hiểm khi chủ tử muốn lo chuyện bao đầu, nên hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hắn trừng mắt nhìn người nọ môt cái, sau đó lại nhìn về phía tiểu cô nương, thấy cô bé gầy gò, đầu bù tóc rối, thậm chí trên tóc còn cắm và cọng côt khô, quần áo trên người thì dúm dó, góc áo còn dính đầy bùn đất, chỉ có mỗi khuôn mặt là sạch sẽ, đôi mắt đen lúng liếng vừa trong veo vừa đơn thuần của cô bé đang phản chiếu bóng hình của mình.
Hắn không khỏi cảm thán một câu, tiểu nha đầu này có đôi mắt khá đẹp đấy.
Chẳng qua là………hắn híp mắt lại, đánh giá quần áo trên người nàng, tuy quần áo vừa nhăn vừa bẩn nhưng chất liệu của vải không phải thứ mà gia đình dân chúng nghèo khổ có thể mua nổi, tư chất cô bé cũng không tệ, hắn nhất thời không thể phán đoán được lai lịch của cô bé.
Tiểu cô nương trừng bọn họ với đôi mắt to tròn, khuôn mặt hằm hè đầy cảnh giác.
“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người? Tiểu cô nương mới tí tuổi đầu mà đã một mình ở bên ngoài, nếu gặp phải kẻ xấu thì làm sao đây?” Trường Phong lấy lại tinh thần, dịu giọng hỏi.
Tiểu cô nương dẩu mồm nói: “Ta không chạy lung tung, ta muốn đợi Dao Dao cũng không hề cản trở các ngươi đâu, đợi Dao Dao đến ta sẽ đi ngay.”
Cô bé vẫn không chịu tiết lộ một ít danh tính hay nơi ở của mình.
“Dao Dao mà ngươi nói là người thân của ngươi hay là bạn của ngươi? Ngươi và nàng bị thất lạc sao?”
“Dao Dao là….” Khuôn mặt của tiểu cô nương trở nên mơ hồ, nửa ngày trời vẫn không nói rõ được Dao Dao là gì của mình.
Nô bộc trẻ tuổi kia bực mình nói: “Trường Phong đại ca à, con nha ranh chết tiệt này đầu óc không được bình thường, huynh không cần phải phí lời với nó làm chi, cứ đuổi thẳng cô đi là được.”
Truòng Phong lại trừng mắt nhìn hắn ta, chỉ trong nháy mặt hắn đã im bặt không dám nhiều lời nữa.
Hắn kiễn nhẫn, hỏi với giọng điệu vô cùng dịu dàng mềm mỏng: “Dao Dao bảo ngươi chờ nàng ở đây sao? Lần cuối cùng ngươi gặp nàng là lúc nào? Nàng có dáng vẻ thế nào? Là nam hay nữ? Cao hay thấp? Béo hay gầy? Có cái gì đặc thù không?”
Lúc này tiểu cô nương càng thêm mơ hồ, lẩm bẩm: “Dao Dao là tiểu tiên nữa vừa đẹp người vừa đẹp, Dao Dao là người tốt nhất tốt nhất, nàng sẽ bện châu chấu bươm bướm, sẽ bảo vệ ta không để kẻ xấu ức hiếp ta, Dao Dao……….”
Nàng càng nói càng mơ hồ, trong đầu càng ngày càng hỗn loạn.
Dao Dao là ai? Nàng ấy có bộ dáng thế nào? Nàng chẳng có một chút ấn tượng nào cả, cũng không biết từ khi nào mà trong đầu nàng nàng hiện lên rất nhiều kí ức mơ hồ, nàng nhớ có một người, một người rất quan trọng.
“………..Dao Dao sống ở đây, nàng ấy……….”
“Ăn nói vớ va vớ vẩn! Ta chưa từng nghe nói trong phủ có người nào tên là Dao Dao!” Nô bộ trẻ tuổi cắt ngang lời nàng.
“Nàng ấy sống ở đây, chính đây!” Tiểu cô nương lấy lại tinh thần, tay chống nạch, trừng mắt với hắn đầy tức giận, lớn tiếng phản bác.
“Cái cứt! Ta làm việc trong phủ năm năm có lẻ rồi, nhưng chưa từng nghe nói trong phủ có người nào tên là Dao Dao, con ranh chết tiệt này chỉ giỏi nói bậy. Đi mau đi mau, nếu không đi thì ta không khách khí nữa đâu đấy!” Tên nô bộc trẻ tuổi đã hết sạch kiên nhẫn, hắn hung hăng nói.
“Ngươi lừa ta, ở đây có, ở đây có!” Tiểu cô nương càng hét to hơn, hét mãi hét mãi rồi chợt hoảng hốt thốt lên: ” Ôi! Đã muộn thế rồi hả?! Không ổn không ổn, phải trở về thôi!”
Nói xong, cô bé lập tức quay người, lao nhanh trên đường như một khói, luồn đông quẹo tây thoắt cái đã biến mất.
Mắt Trường Phong láo liên, đuổi theo bóng người kia không chút nghĩ ngợi, hắn định nhìn xem rốt cuộc tiểu cô nương này là ai.
Hắn lần theo bóng người nhỏ bé kia chạy đông chạy tây, đi vào một ngõ nhỏ, băng qua vài con phố, hắn vô cùng sửng sốt khi thấy tiểu cô nương đi vào một con phố tập trung nhiều gia đình vinh hiển nhất trong kinh thành, sau đó lại luồn vào một con hẻm nhỏ.
Hắn dõi theo cơ thể nhỏ bé kia, thấy tiểu cô nương lưu loát chui vào lỗ chócạnh cửa bên của một phủ đệ nào đó, loáng cái đã không thấy tăm hơi.
Hắn quan sát kĩ một hồi, rồi vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra dinh thự khí thế này chính là phủ Tín vương.
Chẳng lẽ tiểu cô nương này là người của phủ Tín vương? Nhưng không biết cô bé có thân phận gì trong vương phủ.
Hắn cũng không nghĩ thềm nữa, sau một hồi nhìn chằm chằm vào lỗ chó, hắn quay người về phủ lĩnh mệnh.
Đường Quân Dao nghe xong thì vô cùng sửng sốt: “Người của phủ Tín vương ư?”
Trường Phong gật đầu, kể lại cho nàng những lời nói kỳ cục khó hiểu của tiểu cô nương trước cổng Đường phủ cho nàng, Đường Quân Dao nghe xong sắc mặt thay đổi, ngay cả giọng nói cũng run lên.
“Nàng nói Dao Dao là tiểu tiên nữ vừa đẹp người vừa đẹp nết, còn bện châu chấu cỏ cho nàng sao?”
Trường Phong không hiểu nàng hỏi vậy là có ý gì, hắn chỉ thành thật đáp lời: “Quả thực tiểu cô nương nọ đã nói như vậy.”
Đường Quân Dao bỗng cảm thấy đầu mình trống rỗng, trong đầu chỉ có một giọng nói không ngừng vang lên: Là A Vũ, nàng chính là A Vũ, A Vũ quay lại rồi, nàng ấy quay lại tìm mình rồi…………
“Ngay mai ngươi lại đi xem lần nữa, nếu nàng lại đến cổng phủ đại bá thì ngươi hãy mời nàng tới đây, không không không, nàng đâu quen ngươi, chắc chắc đã chịu đi cùng ngươi, thôi để ta tự đi vậy.” Nàng bắt đầu nói năng lộn xộn.
Trường Phong lấy làm khó hiểu trước phản ứng của nàng, hắn thấy vẻ vẻ mặt nàng có gì đó không ổn, thậm chí trong mắt còn có ánh sáng, hắn không biết làm gì hơn ngoài việc đồng ý rồi lui xuống.
Sau khi hắn rời đi, Đường Quân Dao cắn cánh môi thật mạnh, cố gắng làm trái tim đang đập nhanh của mình dần dần hồi phục lại.
A Vũ đã trở về, Tái Thần Tiên không lừa mình, nàng ấy thật sự quay về tim mình rồi.
Chẳng qua nàng không biết bây giờ nàng đấy đang có thân phận gì? Thế nhưng chẳng sao cả, mặc kệ nàng ấy có thân phận gì, có dáng vẻ như thế nào chỉ cần nàng ấy còn có thể quay về là tốt rồi.
Nàng thở dài một tiếng, khuôn mặt từ từ nở ra một nụ cười vui sướng thoải mái.
Nàng cứ tưởng ba hôm nữa là nàng có thể gặp được tiểu cô nương kia, nhưng nào ngơ ba ngày sau Trình Phong sai người quay về bẩm báo và nói rằng, tiểu cô nương kia đã không hề đến Đường phủ đợi Dao Dao của nàng nữa rồi.
Nàng nhíu mày, nếu là A Vũ, nàng ấy chắc chắn sẽ tới tìm mình. Chẳng lẽ nàng đã sai rồi sao?
Không, không đâu, không thể như thế được. Nàng nhanh chóng đánh bay suy nghĩ này.
Ngày đó khi nàng dụ dỗ Đình ca nói câu này chỉ có ca ca của nàng, Ngũ công chúa và A Vũ biết, và cũng chỉ đời này nàng mới bện châu chấu, bươm bướm cỏ cho A Vũ, thế nên người đó chắn chắn là A Vũ.
Nếu là A Vũ, nàng ấy nên biết mình đã không còn ở Đường phủ rồi mới đúng, tại sao vẫn tìm đến chỗ đó? Hai hàng lông mày của nàng càng nhíu càng chặt.
Nguyên nhân hợp lý duy nhất chính là ký ức của nàng ấy chẳng những không đầy đủ mà còn rất mơ hồ, chỉ có Dao Dao và nơi Dao Dao ở ăn sâu vào tiềm thức của nàng ấy.
Dẫu sao, trong mười lăm năm của cuộc đời Ngôn Vũ, quả thực nàng ấy đã sống trong hơn nửa quãng đời trong phủ đệ ấy.
Thế nên, cho dù thất vọng vì không thể đợi được tiểu cô nương kia xuất hiện, nhưng Đường Quân Dao cũng không quá mức nản lòng, suy cho cùng nàng đã biết được cô nương kia hiện tại đang ở phủ Tín vương. Tín vương không thê có nữ nhi lớn như vậy được, vì thế tiểu cô nương kia không phải khách trong vương phủ thì cũng là nữ nhi của Tín vương.
Sau khi biết tung tích của Ngôn Vũ, nàng mới thật sự kéo được xuống tảng đá lớn vẫn luôn đè lên trái tim mình.
Thế nhưng, ngày Hạ Thiệu Đình xuất chinh càng ngày càng gần nên nàng chỉ đành cho người tiếp tục lưu ý động tĩnh của tiểu cô nương kia, sau đó tranh thủ thời gian chuẩn bị hành lý cho Hạ Thiệu Đình.
Trong bọc hành lý gồm có một đống thuốc trị thương mà nàng nhờ Đường Hoài Miễn liên tục lục tung khắp nơi để tìm kiếm, là vài bộ quần áo cùng một đôi bao cổ tay mà nàng tự tay làm cho hắn.
Cứ như thế cho đến ngày đại quân triều đình khởi hành. Bấy giờ, Thiên Hi đế ngồi trên bảo tọa cao, khuôn mặt hốc hác hồng hào hiếm thấy.
Ông tự mình tới nâng ái tướng đang quỳ trên mặt đất dậy, đôi mắt đong đầy kỳ vọng: “Thiệu Đình, trẫm ở kinh thành chờ khanh chiến thắng trở về!”
“Thần nhất định không phụ sự phó thác của bệ hạ!” Hạ Thiệu Đình khom người chắp tay, trinh trọng trả lời.
Thiên Hi đế vuốt râu mỉm cười, nhìn vẻ cương nghị trên khuôn mặt của chàng trai trước mặt khiến lòng ông không khỏi sinh ra cảm giác tự hào.
Đây là người do đích thân ông dẫn dắt, cũng là vị tướng tài giỏi nhất trẻ tuổi nhất Đại Tề, hắn sẽ giúp ông mở rộng bờ cõi của Đại Tề, truyền bá uy danh của Đại Tề ra khắp bốn phương tám hướng, làm cho vạn quốc gia phải ngoái lại nhìn, kiếp lập cơ nghiệp muôn đời của Đại Tề.
Từ trong cung về phủ, Hạ Thiệu Đình nhận được bọc đồ mà Đường Quân Dao sai người mang tới, hắn nhìn những món đồ được nàng dày công chuẩn bị cho mình, trái tim như thể có một dòng nước ấm chảy qua.
Bảo Nha…….Hắn khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt hiện ra nụ cười dịu dàng.
Ngày địa quân xuất phát, hắn mặc quân trang, bên trong mặc trung y mà người nọ tự tay làm cho hắn, cổ tay cũng đeo bao cổ tay mà nàng làm cho mình.
Khi đang trịnh trọng quỳ trước điện Chính Dương để từ biệt Thiên Hi đế, ánh mắt của hắn từ từ nhìn về phía Đường Tùng Niên, sau đó gật đầu với ông tỏ ý chào hỏi.
Đường Tùng Niên nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Nữ nhi của ta không thể làm góa phu trước khi cưới.”
Hắn giật mình, lập tức nhoẻn miệng cười.
“Vâng ạ, đại nhân yên tâm!”
Đường Quân Dao vất vả lắm mới xin được sự đồng ý của Nguyễn Thị, xin bà cho phép nàng tới gian phòng đã được đặt trước trong quán trà cùng với hai huynh đệ Đường Hoài Châu và Đường Hoài Miễn, để nàng có thể tiễn biệt đại quân dẹp Đông ở phía xa.
Người mặc khối giáp màu bạc ki thúc ngựa đi tới bên nàng, nàng xoắn chặt khăn tay trong vô thức, mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú kiên nghị kia.
Người nọ càng ngày càng gần, nàng mấp máy miệng toan gọi tên của hắn, nhưng cổ họng lại tắc nghẽn, không thể thốt nổi một từ.
Nàng nhìn người nọ cưỡi ngựa đi qua quán trà sau đó đi càng lúc càng xa, nàng cắn chặt cánh môi, thế nhưng vẫn không thể nói ra một từ.
Bỗng nhiên, người nọ vốn đã cưỡi ngựa đi xa đột nhiên quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của nàng, nàng đánh rơi một nhịp thở, ngay lúc đó nàng lại thấy người nọ mỉm cười với nàng, đôi môi mấp máy, dường như hắn bảo nàng đợi hắn trở về.
Mắt nàng lập tức ươn ướt.
“Yên tâm, huynh ấy chắn chắn sẽ bình an quay về.” Đường Hoài Châu đứng cạnh nàng, nhìn về hướng người bạn đã đi mất, hắn vỗ nhẹ lên vai muội muội và nói với giọng khàn khàn.
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu Hạ tướng quân xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ thắng trận và quay về bình an.” Đường Hoài Miễn cũng nói.
Đường Quân Dao cười với bọn họ: “Chúng ta về thôi!”
Lam Thuần vội vàng choàng áo khoác lụa lên người nàng, khi đi qua sương phòng cách vách, nàng chợt nghe tiếng kêu trong trẻo, lanh lảnh của tiểu cô nương ở bên trọng vọng ra.
“Đình ca, Đình ca!!!”
Đường Quân Dao lập tức ngây người, vể tai nghe kĩ lại, lại nghe thấy bên trong vang lên giọng nói bất lực của một phu nhân: “Tiểu Ngũ, Đình ca là ai vậy?”
“Ớ? Đúng nha, Đình ca là ai vậy ta? Sao con muốn gọi Đình ca nhỉ?”
Đường Quân Dao hốt hoảng.
Đã từng có một người gọi mình như vậy, nhưng người đó đã không còn trên đời từ lâu, cũng không biết mai sau còn có cơ hội gặp lại nàng ấy không.
Có lẽ vẫn còn cơ hội nhỉ? Tái Thần Tiên nói bọn nàng duyên sâu, rồi sẽ có một ngày gặp lại nhau thôi,
“Nói năng cho cẩn thận, chớ để người ta làm cô bé bị thương.” Nàng phân phó vài câu.
Trường Phong vâng lời, quay người đi tới Đường phủ, đúng lúc nhìn thấy tôi tớ trẻ tuổi kia dơ tay toan tát tiểu cô nương.
Trông thấy tiểu cô nương sắp bị đánh trúng, hắn phi thân lên, chợt nắm lấy cổ tay của nam tử kia đồng thời chặn đứng hành động của hắn ta.
“Ở đâu tới….Hóa ra là Trường Phong đại ca đấy à.” Thoạt đầu người nọ còn giận giữu, nhưng sau khi hắn nhìn rõ diện mạo của người trước mặt thì không khỏi nén lại vẻ hầm hầm, cất tiếng gọi với vẻ mặt tươi cười.
“Trường Phong đại có gì phân phó sao?”
“Nói năng cho cẩn thận, ức hiếp một tiểu cô nương thì còn gọi gì là nam nhân!” Trường Phong cau mày, không vui nói.
“Trường Phong đại ca không biết chứ, con nha đầu chết tiệt này ngày ngày đều tới đây, cứ ngồi ì ở trước cửa đuổi thế nào cũng không đi, để người ta nhìn thấy thì kỳ cục lắm. Nếu lão gia và phu nhân trách tội…………..” Người nọ khổ sở nói.
Đương nhiên Trường Phong cũng biết một tiểu cô nương ngày ngày ngồi trước công nhà người ta quả thật rất kỳ cục, nhưng hiểm khi chủ tử muốn lo chuyện bao đầu, nên hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hắn trừng mắt nhìn người nọ môt cái, sau đó lại nhìn về phía tiểu cô nương, thấy cô bé gầy gò, đầu bù tóc rối, thậm chí trên tóc còn cắm và cọng côt khô, quần áo trên người thì dúm dó, góc áo còn dính đầy bùn đất, chỉ có mỗi khuôn mặt là sạch sẽ, đôi mắt đen lúng liếng vừa trong veo vừa đơn thuần của cô bé đang phản chiếu bóng hình của mình.
Hắn không khỏi cảm thán một câu, tiểu nha đầu này có đôi mắt khá đẹp đấy.
Chẳng qua là………hắn híp mắt lại, đánh giá quần áo trên người nàng, tuy quần áo vừa nhăn vừa bẩn nhưng chất liệu của vải không phải thứ mà gia đình dân chúng nghèo khổ có thể mua nổi, tư chất cô bé cũng không tệ, hắn nhất thời không thể phán đoán được lai lịch của cô bé.
Tiểu cô nương trừng bọn họ với đôi mắt to tròn, khuôn mặt hằm hè đầy cảnh giác.
“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người? Tiểu cô nương mới tí tuổi đầu mà đã một mình ở bên ngoài, nếu gặp phải kẻ xấu thì làm sao đây?” Trường Phong lấy lại tinh thần, dịu giọng hỏi.
Tiểu cô nương dẩu mồm nói: “Ta không chạy lung tung, ta muốn đợi Dao Dao cũng không hề cản trở các ngươi đâu, đợi Dao Dao đến ta sẽ đi ngay.”
Cô bé vẫn không chịu tiết lộ một ít danh tính hay nơi ở của mình.
“Dao Dao mà ngươi nói là người thân của ngươi hay là bạn của ngươi? Ngươi và nàng bị thất lạc sao?”
“Dao Dao là….” Khuôn mặt của tiểu cô nương trở nên mơ hồ, nửa ngày trời vẫn không nói rõ được Dao Dao là gì của mình.
Nô bộc trẻ tuổi kia bực mình nói: “Trường Phong đại ca à, con nha ranh chết tiệt này đầu óc không được bình thường, huynh không cần phải phí lời với nó làm chi, cứ đuổi thẳng cô đi là được.”
Truòng Phong lại trừng mắt nhìn hắn ta, chỉ trong nháy mặt hắn đã im bặt không dám nhiều lời nữa.
Hắn kiễn nhẫn, hỏi với giọng điệu vô cùng dịu dàng mềm mỏng: “Dao Dao bảo ngươi chờ nàng ở đây sao? Lần cuối cùng ngươi gặp nàng là lúc nào? Nàng có dáng vẻ thế nào? Là nam hay nữ? Cao hay thấp? Béo hay gầy? Có cái gì đặc thù không?”
Lúc này tiểu cô nương càng thêm mơ hồ, lẩm bẩm: “Dao Dao là tiểu tiên nữa vừa đẹp người vừa đẹp, Dao Dao là người tốt nhất tốt nhất, nàng sẽ bện châu chấu bươm bướm, sẽ bảo vệ ta không để kẻ xấu ức hiếp ta, Dao Dao……….”
Nàng càng nói càng mơ hồ, trong đầu càng ngày càng hỗn loạn.
Dao Dao là ai? Nàng ấy có bộ dáng thế nào? Nàng chẳng có một chút ấn tượng nào cả, cũng không biết từ khi nào mà trong đầu nàng nàng hiện lên rất nhiều kí ức mơ hồ, nàng nhớ có một người, một người rất quan trọng.
“………..Dao Dao sống ở đây, nàng ấy……….”
“Ăn nói vớ va vớ vẩn! Ta chưa từng nghe nói trong phủ có người nào tên là Dao Dao!” Nô bộ trẻ tuổi cắt ngang lời nàng.
“Nàng ấy sống ở đây, chính đây!” Tiểu cô nương lấy lại tinh thần, tay chống nạch, trừng mắt với hắn đầy tức giận, lớn tiếng phản bác.
“Cái cứt! Ta làm việc trong phủ năm năm có lẻ rồi, nhưng chưa từng nghe nói trong phủ có người nào tên là Dao Dao, con ranh chết tiệt này chỉ giỏi nói bậy. Đi mau đi mau, nếu không đi thì ta không khách khí nữa đâu đấy!” Tên nô bộc trẻ tuổi đã hết sạch kiên nhẫn, hắn hung hăng nói.
“Ngươi lừa ta, ở đây có, ở đây có!” Tiểu cô nương càng hét to hơn, hét mãi hét mãi rồi chợt hoảng hốt thốt lên: ” Ôi! Đã muộn thế rồi hả?! Không ổn không ổn, phải trở về thôi!”
Nói xong, cô bé lập tức quay người, lao nhanh trên đường như một khói, luồn đông quẹo tây thoắt cái đã biến mất.
Mắt Trường Phong láo liên, đuổi theo bóng người kia không chút nghĩ ngợi, hắn định nhìn xem rốt cuộc tiểu cô nương này là ai.
Hắn lần theo bóng người nhỏ bé kia chạy đông chạy tây, đi vào một ngõ nhỏ, băng qua vài con phố, hắn vô cùng sửng sốt khi thấy tiểu cô nương đi vào một con phố tập trung nhiều gia đình vinh hiển nhất trong kinh thành, sau đó lại luồn vào một con hẻm nhỏ.
Hắn dõi theo cơ thể nhỏ bé kia, thấy tiểu cô nương lưu loát chui vào lỗ chócạnh cửa bên của một phủ đệ nào đó, loáng cái đã không thấy tăm hơi.
Hắn quan sát kĩ một hồi, rồi vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra dinh thự khí thế này chính là phủ Tín vương.
Chẳng lẽ tiểu cô nương này là người của phủ Tín vương? Nhưng không biết cô bé có thân phận gì trong vương phủ.
Hắn cũng không nghĩ thềm nữa, sau một hồi nhìn chằm chằm vào lỗ chó, hắn quay người về phủ lĩnh mệnh.
Đường Quân Dao nghe xong thì vô cùng sửng sốt: “Người của phủ Tín vương ư?”
Trường Phong gật đầu, kể lại cho nàng những lời nói kỳ cục khó hiểu của tiểu cô nương trước cổng Đường phủ cho nàng, Đường Quân Dao nghe xong sắc mặt thay đổi, ngay cả giọng nói cũng run lên.
“Nàng nói Dao Dao là tiểu tiên nữ vừa đẹp người vừa đẹp nết, còn bện châu chấu cỏ cho nàng sao?”
Trường Phong không hiểu nàng hỏi vậy là có ý gì, hắn chỉ thành thật đáp lời: “Quả thực tiểu cô nương nọ đã nói như vậy.”
Đường Quân Dao bỗng cảm thấy đầu mình trống rỗng, trong đầu chỉ có một giọng nói không ngừng vang lên: Là A Vũ, nàng chính là A Vũ, A Vũ quay lại rồi, nàng ấy quay lại tìm mình rồi…………
“Ngay mai ngươi lại đi xem lần nữa, nếu nàng lại đến cổng phủ đại bá thì ngươi hãy mời nàng tới đây, không không không, nàng đâu quen ngươi, chắc chắc đã chịu đi cùng ngươi, thôi để ta tự đi vậy.” Nàng bắt đầu nói năng lộn xộn.
Trường Phong lấy làm khó hiểu trước phản ứng của nàng, hắn thấy vẻ vẻ mặt nàng có gì đó không ổn, thậm chí trong mắt còn có ánh sáng, hắn không biết làm gì hơn ngoài việc đồng ý rồi lui xuống.
Sau khi hắn rời đi, Đường Quân Dao cắn cánh môi thật mạnh, cố gắng làm trái tim đang đập nhanh của mình dần dần hồi phục lại.
A Vũ đã trở về, Tái Thần Tiên không lừa mình, nàng ấy thật sự quay về tim mình rồi.
Chẳng qua nàng không biết bây giờ nàng đấy đang có thân phận gì? Thế nhưng chẳng sao cả, mặc kệ nàng ấy có thân phận gì, có dáng vẻ như thế nào chỉ cần nàng ấy còn có thể quay về là tốt rồi.
Nàng thở dài một tiếng, khuôn mặt từ từ nở ra một nụ cười vui sướng thoải mái.
Nàng cứ tưởng ba hôm nữa là nàng có thể gặp được tiểu cô nương kia, nhưng nào ngơ ba ngày sau Trình Phong sai người quay về bẩm báo và nói rằng, tiểu cô nương kia đã không hề đến Đường phủ đợi Dao Dao của nàng nữa rồi.
Nàng nhíu mày, nếu là A Vũ, nàng ấy chắc chắn sẽ tới tìm mình. Chẳng lẽ nàng đã sai rồi sao?
Không, không đâu, không thể như thế được. Nàng nhanh chóng đánh bay suy nghĩ này.
Ngày đó khi nàng dụ dỗ Đình ca nói câu này chỉ có ca ca của nàng, Ngũ công chúa và A Vũ biết, và cũng chỉ đời này nàng mới bện châu chấu, bươm bướm cỏ cho A Vũ, thế nên người đó chắn chắn là A Vũ.
Nếu là A Vũ, nàng ấy nên biết mình đã không còn ở Đường phủ rồi mới đúng, tại sao vẫn tìm đến chỗ đó? Hai hàng lông mày của nàng càng nhíu càng chặt.
Nguyên nhân hợp lý duy nhất chính là ký ức của nàng ấy chẳng những không đầy đủ mà còn rất mơ hồ, chỉ có Dao Dao và nơi Dao Dao ở ăn sâu vào tiềm thức của nàng ấy.
Dẫu sao, trong mười lăm năm của cuộc đời Ngôn Vũ, quả thực nàng ấy đã sống trong hơn nửa quãng đời trong phủ đệ ấy.
Thế nên, cho dù thất vọng vì không thể đợi được tiểu cô nương kia xuất hiện, nhưng Đường Quân Dao cũng không quá mức nản lòng, suy cho cùng nàng đã biết được cô nương kia hiện tại đang ở phủ Tín vương. Tín vương không thê có nữ nhi lớn như vậy được, vì thế tiểu cô nương kia không phải khách trong vương phủ thì cũng là nữ nhi của Tín vương.
Sau khi biết tung tích của Ngôn Vũ, nàng mới thật sự kéo được xuống tảng đá lớn vẫn luôn đè lên trái tim mình.
Thế nhưng, ngày Hạ Thiệu Đình xuất chinh càng ngày càng gần nên nàng chỉ đành cho người tiếp tục lưu ý động tĩnh của tiểu cô nương kia, sau đó tranh thủ thời gian chuẩn bị hành lý cho Hạ Thiệu Đình.
Trong bọc hành lý gồm có một đống thuốc trị thương mà nàng nhờ Đường Hoài Miễn liên tục lục tung khắp nơi để tìm kiếm, là vài bộ quần áo cùng một đôi bao cổ tay mà nàng tự tay làm cho hắn.
Cứ như thế cho đến ngày đại quân triều đình khởi hành. Bấy giờ, Thiên Hi đế ngồi trên bảo tọa cao, khuôn mặt hốc hác hồng hào hiếm thấy.
Ông tự mình tới nâng ái tướng đang quỳ trên mặt đất dậy, đôi mắt đong đầy kỳ vọng: “Thiệu Đình, trẫm ở kinh thành chờ khanh chiến thắng trở về!”
“Thần nhất định không phụ sự phó thác của bệ hạ!” Hạ Thiệu Đình khom người chắp tay, trinh trọng trả lời.
Thiên Hi đế vuốt râu mỉm cười, nhìn vẻ cương nghị trên khuôn mặt của chàng trai trước mặt khiến lòng ông không khỏi sinh ra cảm giác tự hào.
Đây là người do đích thân ông dẫn dắt, cũng là vị tướng tài giỏi nhất trẻ tuổi nhất Đại Tề, hắn sẽ giúp ông mở rộng bờ cõi của Đại Tề, truyền bá uy danh của Đại Tề ra khắp bốn phương tám hướng, làm cho vạn quốc gia phải ngoái lại nhìn, kiếp lập cơ nghiệp muôn đời của Đại Tề.
Từ trong cung về phủ, Hạ Thiệu Đình nhận được bọc đồ mà Đường Quân Dao sai người mang tới, hắn nhìn những món đồ được nàng dày công chuẩn bị cho mình, trái tim như thể có một dòng nước ấm chảy qua.
Bảo Nha…….Hắn khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt hiện ra nụ cười dịu dàng.
Ngày địa quân xuất phát, hắn mặc quân trang, bên trong mặc trung y mà người nọ tự tay làm cho hắn, cổ tay cũng đeo bao cổ tay mà nàng làm cho mình.
Khi đang trịnh trọng quỳ trước điện Chính Dương để từ biệt Thiên Hi đế, ánh mắt của hắn từ từ nhìn về phía Đường Tùng Niên, sau đó gật đầu với ông tỏ ý chào hỏi.
Đường Tùng Niên nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Nữ nhi của ta không thể làm góa phu trước khi cưới.”
Hắn giật mình, lập tức nhoẻn miệng cười.
“Vâng ạ, đại nhân yên tâm!”
Đường Quân Dao vất vả lắm mới xin được sự đồng ý của Nguyễn Thị, xin bà cho phép nàng tới gian phòng đã được đặt trước trong quán trà cùng với hai huynh đệ Đường Hoài Châu và Đường Hoài Miễn, để nàng có thể tiễn biệt đại quân dẹp Đông ở phía xa.
Người mặc khối giáp màu bạc ki thúc ngựa đi tới bên nàng, nàng xoắn chặt khăn tay trong vô thức, mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú kiên nghị kia.
Người nọ càng ngày càng gần, nàng mấp máy miệng toan gọi tên của hắn, nhưng cổ họng lại tắc nghẽn, không thể thốt nổi một từ.
Nàng nhìn người nọ cưỡi ngựa đi qua quán trà sau đó đi càng lúc càng xa, nàng cắn chặt cánh môi, thế nhưng vẫn không thể nói ra một từ.
Bỗng nhiên, người nọ vốn đã cưỡi ngựa đi xa đột nhiên quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của nàng, nàng đánh rơi một nhịp thở, ngay lúc đó nàng lại thấy người nọ mỉm cười với nàng, đôi môi mấp máy, dường như hắn bảo nàng đợi hắn trở về.
Mắt nàng lập tức ươn ướt.
“Yên tâm, huynh ấy chắn chắn sẽ bình an quay về.” Đường Hoài Châu đứng cạnh nàng, nhìn về hướng người bạn đã đi mất, hắn vỗ nhẹ lên vai muội muội và nói với giọng khàn khàn.
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu Hạ tướng quân xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ thắng trận và quay về bình an.” Đường Hoài Miễn cũng nói.
Đường Quân Dao cười với bọn họ: “Chúng ta về thôi!”
Lam Thuần vội vàng choàng áo khoác lụa lên người nàng, khi đi qua sương phòng cách vách, nàng chợt nghe tiếng kêu trong trẻo, lanh lảnh của tiểu cô nương ở bên trọng vọng ra.
“Đình ca, Đình ca!!!”
Đường Quân Dao lập tức ngây người, vể tai nghe kĩ lại, lại nghe thấy bên trong vang lên giọng nói bất lực của một phu nhân: “Tiểu Ngũ, Đình ca là ai vậy?”
“Ớ? Đúng nha, Đình ca là ai vậy ta? Sao con muốn gọi Đình ca nhỉ?”
Tác giả :
Mộ Tự